• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-310.html

Chương 311: Tiếp cận (2)




71486.png
Vẻ mặt khoa trương đó nịnh bợ vô cùng đáng yêu.



Sự thật chứng minh, người ưa nhìn cho dù chỉ nháy mắt thôi cũng khiến người ta không có cách nào từ chối



Bị Minh Duệ Viễn ầm ĩ làm phiền như vậy, cơn buồn ngủ của Hà Tư Ca đã sớm chạy đi đâu sạch rồi



“Thế này đi, cậu cứ đến đó trước, chuẩn bị thi đấu cho tốt



Tôi đánh răng rửa mặt rồi chúng ta hẹn nhau ở cung thể thao, thế nào?” Cô suy nghĩ một chút rồi nói



Ai ngờ Minh Duệ Viễn lại lắc đầu: “Không được, ngộ nhỡ chị đồng ý với tôi, nhưng tôi vừa đi chị đã thất hứa thì sao? Đến lúc đó tôi phải thi đấu rồi, không có thời2gian quay lại bắt chị nữa!”



Hà Tư Ca cảm thấy dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ tôi không đáng tin như vậy à?”



Minh Duệ Viễn nhìn cô chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Người lớn mấy người vốn không đáng tin!”



Cô không biết làm thế nào, suy nghĩ một chút, dứt khoát bảo cậu ta vào nhà



“Vậy cậu ngồi đợi tôi chút, tôi sẽ xong ngay.” Hà Tư Ca nghiêng người cho Minh Duệ Viễn vào nhà



Đương nhiên cậu ta rất vui vẻ đi vào, quan sát xung quanh, vô cùng tò mò, hòn toàn là một thiếu niên mười mấy tuổi đơn thuần, không có chút ác ý nào.



Hà Tư Ca chỉ xô pha: “Cậu ngồi đi, muốn uống gì?”



Minh Duệ Viễn xua tay: “Tôi không ăn7cũng không uống, tránh ảnh hưởng đến thi đấu, chị mau đi đi, tôi đợi chị.” Cô gật đầu rồi đi lên tầng.



Mới vừa đi mấy bước, Hà Tư Ca đã nghe thấy Minh Duệ Viễn nói như trẻ con: “Chị, chồng chị giàu thật đấy, nhà chị đẹp quá.” Nghe thấy cậu ta nói thế, chút phòng bị trong lòng cô biến mất hết không còn sót lại chút gì, không nhịn được cười nói: “Không phải nhà cậu cũng thể sao, hôm nào tôi đến nhà cậu chơi, nói không chừng bên đó còn đẹp hơn nhà tôi.”



Minh Duệ Viễn cười: “Được, hoan nghênh chị.” Đội bóng lưng Hà Tư Ca biến mất trên cầu thang, cậu ta lập tức thu lại nụ cười trên mặt



Sau9khi chắc chắn nhà không còn ai khác, Minh Duệ Viễn giả vờ hồ đồ nhìn đông nhìn tây, đặc biệt nhìn chằm chằm các góc khuất.



Cậu ta biết có một số nhà giàu đều lén lắp camera dùng để theo dõi người giúp việc



Có điều, Minh Duệ Viễn nhanh chóng đưa ra phán đoán, nhà Phó Cẩm Hành không lắp đặt thứ này



Còn tại sao không có thì cậu ta không để tâm



Không có càng tốt.



Cậu ta móc một món đồ như cái cúc áo ra khỏi túi quần, Minh Duệ Viễn cảm trên tay, nhìn xung quanh, sau đó giơ tay thò xuống dưới gầm bàn trà.



Khi cậu ta giơ tay ra lần nữa, vật kia đã biến mất



Minh Duệ Viễn biết, nó đã dính chắc5vào đó rồi, hơn nữa, sẽ không dễ bị phát hiện



Ai lại ăn no rửng mỡ đi kiểm tra dưới bàn trà có gì không chứ? Làm xong tất cả, Minh Duệ Viễn mới ngồi lên xô pha, khoanh hai tay trước ngực, tỏ vẻ như kiên nhẫn chờ đợi



Hà Tư Ca cũng không chậm trễ, chẳng mấy chốc đã đánh răng rửa mặt xong, cô không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa



Mở tủ quần áo ra, cô suy nghĩ một chút, nếu đến nơi như cung thể thao thì cũng không thích hợp mặc đồ nghiêm túc quá, cô dứt khoát tìm một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, phối hợp với một đôi giày thể thao màu trắng.



Nhìn vào trong gương lại vô cùng trẻ3trung.



Rất lâu Hà Tư Ca không mặc như vậy rồi, tránh bị người ta nói già rồi còn thích cưa sừng làm nghé.



“Chị, chị xong chưa?” Dưới tầng truyền đến tiếng Minh Duệ Viễn, cô chỉ đành đi xuống



Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, Minh Duệ Viễn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cậu ta huýt sáo vô cùng lưu manh



“Woà, chị, chị không giống người đã có con chút nào, nhìn như mới có mười tám tuổi ấy!” Minh Duệ Viễn thực lòng nói.



Hà Tư Ca có chút ngượng ngùng: “Đừng nói linh tinh nữa, chẳng phải sắp bắt đầu thi đấu rồi sao, chúng ta đi thôi.” Bọn họ vừa đi ra ngoài đã thấy có một chiếc xe đậu ở cổng, tài xế đứng ở bên cạnh.



“Là tài xế nhà tôi, đi.”



Minh Duệ Viễn vô cùng lịch sự mở cửa xe ra, Hà Tư Ca cũng lên xe



Tài xế khởi động xe đi về phía cung thể thao thành phố



“Cậu chơi trượt ván bao lâu rồi?” Hà Tư Ca tò mò hỏi.



“Khoảng hai năm.” Minh Duệ Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu, “Đúng, hai năm.”



Cô nói với giọng đầy hâm mộ: “Thật là lợi hại



Đợi Tân Tân lớn thêm một chút, xem thằng bé có thích không.” Nghe cô nói như vậy, cậu ta lập tức cười nói: “Nếu như Tân Tân thích, tôi có thể dạy em ấy, miễn phí!”



Hà Tư Ca cũng cười.



Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Cẩm Hành



Mặc dù biết hắn nhất định sẽ không vui, có điều Hà Tư Ca vẫn không muốn giấu Phó Cẩm Hành.



Vì vậy, cô nói rõ với hắn chuyện mình sẽ đi đến cùng thể thao.



Cho dù Hà Tư Ca không nói, những người mà hắn sắp xếp bên cạnh cô vẫn sẽ báo cáo đúng sự thật.



Nếu như vậy, còn không bằng mình chủ động một chút



Gửi tin nhắn xong, Hà Tư Ca theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu



Nếu như đoán không nhầm, bọn họ vừa xuất phát là sẽ có người đi theo, bảo đảm an toàn cho cô.



Đây cũng là nguyên nhân Hà Tư Ca đồng ý đi với Minh Duệ Viễn, cô không sợ, dù sao Phó Cẩm Hành đã sớm phải người bảo vệ mình rồi



“Chị, chị đừng sợ, tôi không phải là người xấu.” Minh Duệ Viễn khẽ cười một tiếng.



Nụ cười của cậu ta vô cùng vô hại



Nói xong câu này, trong lòng cậu ta lại bổ sung một câu, “không phải mới lạ đấy”



Hà Tư Ca cố ý trêu cậu ta: “Người xấu dĩ nhiên sẽ không nói mình là người xấu rồi.” Quả nhiên, Minh Duệ Viễn hơi biến sắc.



Lúc này cô mới cười lớn: “Nhìn cậu kia, thật thú vị.”



Chắc chắn Hà Tư Ca chỉ đang trêu mình mà thôi, cậu ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười



Trẻ con có trưởng thành sớm thể nào thì cũng chỉ là một đứa bé, so với người lớn, lòng dạ và sự từng trải của cậu ta vẫn chưa thể tính là thâm sâu



Có điều Minh Duệ Viễn tin chắc, cậu ta nhất định có thể làm ra những chuyện khiến những người lớn kia phải kinh ngạc! Chỉ cần mình lợi hại! Đến cung thể thao, mấy người thanh niên vừa thấy Minh Duệ Viễn liền hô lớn: “A Viễn, sao giờ cậu mới đến hả? Mau lên mau lên, mau đi thay quần áo đi!”



Minh Duệ Viễn vẫn không nhanh không chậm, mở cửa xe cho Hà Tư Ca trước, đợi cô xuống rồi mới trả lời: “Vội cái gì, có phải là không kịp đâu.”



Nhìn những người đó biết ngay là bạn cùng đội của cậu ta, cách ăn mặc y như Minh Duệ Viễn, phần lớn cũng đều dưới hai mươi tuổi, người nhỏ nhất có thể chỉ có mười ba mười bốn tuổi, vẫn là trẻ con.



Hà Tư Ca nhìn một cái thì vô cùng chắc chắn, đây là đám con nhà giàu thích chơi trượt ván.



Chẳng trách có thể thi đấu ở nơi như thế này, có lẽ cũng là có người bỏ tiền, tự tiêu khiển.



“Này, A Viễn, cậu có bạn gái rồi à? Hey, trông chị gái này nghiêm túc thật đấy, chắc chỉ hơn cậu hai ba tuổi nhỉ!” Một cậu nhóc đầu đeo băng đô màu đỏ pha trò hỏi: “Cuối cùng cũng khai trai rồi à? Nín nhịn chết rồi chứ gì!”



“Ha ha ha ha!”



Những người đó cười lớn.



Sắc mặt Minh Duệ Viễn lập tức đỏ lên, cậu ta quát to: “Đừng có ăn nói linh tinh nữa! Đây là chị tôi!”



Một cậu bé cao nhất khoát tay, bơ luôn lời giải thích của Minh Duệ Viễn: “Đừng giải thích, chúng tôi đều hiểu cả, tình yêu chị em là thoải mái nhất, kiểu gà tơ như cậu phải có một người chị dịu dàng quan tâm nắm tay dạy dỗ cậu, nếu không, ngay cả của cậu cũng không vào được!”



“Ha ha ha! Nói đúng!”



“Lão đại, anh quả nhiên rất có kinh nghiệm!” Cả đám mồm năm miệng mười thi nhau nói.



Hà Tư Ca lúng túng, dù có chút ngượng ngùng, nhưng cô cũng không đến nỗi bị một đám nhóc con hù dọa



“Tôi là chị họ của cậu ấy, hóa ra bình thường em trai tôi chơi với mấy người mồm miệng không sạch sẽ thế này à?” Cô liếc mắt nhìn, lạnh lùng quan sát bọn họ.



Nghe lời này, những người đó đều ngẩn ra



Hình như bọn họ không ngờ người đẹp này lại là chị của Minh Duệ Viễn thật



“Nhìn cái gì, cậu không có họ hàng à?” Hà Tư Ca chặn họng thằng bé cao nhất: “A Viễn còn nói bạn nó đều rất ưu tú, theo tôi thấy chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi



Bỏ đi, hy vọng vừa rồi chỉ là các cậu đùa với tôi.” Mọi người lập tức phản ứng lại, liên tục nói: “Đúng vậy, chị, chúng em nói đùa thôi, chị đừng coi là thật!” Cậu bé đeo băng đô màu đỏ trên đầu vội vàng giục: “A Viễn, mau đi thay quần áo đi, lát nữa đến cậu ra sân rồi!” Minh Duệ Viễn nhìn đồng hồ, nghiêng đầu nói với Hà Tư Ca: “Chị, để bọn họ đưa chị lên khán đài trước, tôi đến phòng thay quần áo.”



Nói xong cậu ta đi trước, bên cạnh còn có hai đồng đội nữa



Mấy cậu thiếu niên còn lại vây quanh Hà Tư Ca, cùng cô đến khán đài.



Bên trong cung thể thao đã sắp xếp ổn thỏa hết.



Hà Tư Ca có chút kinh ngạc, cô vốn tưởng cái gọi là thi đấu trượt ván chính là tiến hành ở trên đất bằng, không ngờ, còn có đường đua nhìn tương đối chuyên nghiệp thế này.



Cao thấp lên xuống, quẹo cua, sườn dốc lên xuống, cái gì cũng có



Vừa nghĩ đến chuyện Minh Duệ Viễn mới bị thương không lâu trước đây, cũng không biết có ảnh hưởng đến việc lát nữa phát huy không, Hà Tư Ca thấy lo lắng thay cho cậu ta



“Chị thật sự là chị của A Viễn à?” “Chị, chị bao nhiêu tuổi rồi?” “Sao chưa từng nghe nói A Viễn có chị thế...” Mấy tên nhóc choai choai hóng hớt không ngừng hỏi cô, Hà Tư Ca thì thoải mái trả lời từng người.



Đùa à, đối phó với những thằng nhóc không nghe lời này, có cái gì không có chứ kinh nghiệm thì đầy mình!



Không lâu sau, Minh Duệ Viễn ra sân.



Cậu ta vừa xuất hiện, trên khán đài liền nổ vang những tiếng hét chói tai



Tất cả đều là đám con gái đang gào thét



Hà Tư Ca nhìn qua, đúng là không ít người xem, phải có đến tầm khoảng một nghìn năm trăm người.



Trên khán đài chỗ nào cũng có thể thấy băng rôn của các câu lạc bộ trượt ván, đèn hiệu, có lẽ những người đến xem đều là người yêu thích trượt ván ở vùng này.



“Hết cách rồi, mặc dù là người mới ở câu lạc bộ tụi em, nhưng A Viễn được nhiều người yêu thích lắm! Ai bảo cái tên này đẹp mã chứ, ghen tỵ chết đi được!” Cậu nhóc cao lớn ấm ức nói



Bởi vì tâm tình kích động nên sắc mặt cậu ta hơi đỏ lên, mấy nốt mụn càng thêm chói mắt



“Phụt.” Hà Tư Ca cười ra tiếng.



Quả nhiên mình đã già rồi, ngồi với những người này, nhìn qua thì bề ngoài cũng không có sự khác biệt rõ ràng, nhưng cách nghĩ thì cách xa vạn dặm



Đang suy nghĩ, điện thoại rung lên



Cô lấy ra xem, là Phó Cẩm Hành nhắn tin đến.



[Chú ý an toàn.]



Chỉ có bốn chữ, Hà Tư Ca biết, ngoài miệng hắn không nói, nhưng chắc chắn là trong lòng không vui



[Em biết rồi, chồng yêu.]



Cô nhanh chóng gõ mấy chữ, vừa cất điện thoại đi thì trong cung thể thao đã vang lên tiếng nhạc rộn ràng



Hà Tư Ca ngẩng đầu lên, nhìn thấy toàn thân Minh Duệ Viễn mặc một bộ quần áo màu đen đạp lên ván trượt màu đen đã nhảy lên rất cao rồi



Cậu ta giống như một chú báo con liều lĩnh lao về phía sườn dốc đầu tiên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom