Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-307.html
Chương 308: Hôn ước
Chỉ cần cô trở lại là mình lập tức có thể thấy cô ngay
“Anh đợi em” Hắn cười, kéo Hà Tư Ca vào phòng làm việc của mình.
Trên bàn làm việc để sẵn một cốc nước nóng, không quá bỏng, nhiệt độ vừa vặn.
“Em uống nước đi rồi nghỉ ngơi một lúc.” Phó Cẩm Hành đưa cốc nước cho Hà Tư Ca, cô giơ tay nhận lấy, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Anh làm sao thế?” Thấy hắn tự dưng ân cần, Hà Tư Ca không tránh được có chút cảm giác được cưng chiều mà lo sợ
Mặc dù bình thường người đàn ông này cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng bây giờ hình như quá tốt, tốt đến nỗi không chịu nổi! “Không sao cả, không phải em đi gặp khách hàng sao? Bàn bạc thế nào rồi, tất cả thuận lợi2chứ?” Phó Cẩm Hành cười hỏi
Hà Tư Ca nhìn hắn một cái, không nói gì, cô uống nước
“Nghe giọng anh, em cảm thấy hình như anh đã biết không phải em đi gặp khách hàng rồi.” Cô để cốc nước xuống, ủ rũ nói
Phó Cẩm Hành bật cười: “Hả?” Hà Tư Ca giơ tay vẫn về cái khung ảnh thủy tinh trên bàn làm việc, đó là ảnh gia đình ba người, gương mặt ai cũng vui vẻ
“Em nói em không đi gặp khách hàng, người em gặp là Tưởng Thành Hủ, vì vậy em lừa anh.” Cô buồn bực nói.
Ai bảo trong mắt người đàn ông này không chứa được một hạt cát chứ?
Cho dù mình không nói, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.
Vậy không bằng chủ động nói thẳng đi.
“Ồ, không sao, điều này chứng minh ở trong lòng em, anh ta7đã như một khách hàng rồi, anh rất vui.”
Phó Cẩm Hành vô cùng rộng lượng, còn giơ tay xoa đầu Hà Tư Ca như đang nựng cún con
Cô giậm chân: “Bỏ ngay tay anh ra!”.
Đợi hắn thu tay lại, Hà Tư Ca mới nổi giận đùng đùng hỏi: “Anh đã sớm biết rồi đúng không?”
Phó Cẩm Hành giả vờ không hiểu: “Đã sớm biết cái gì?” Cô trợn mắt, nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn
“Còn giả vờ với em đúng không?” Hà Tư Ca kiễng chân lên, ép Phó Cẩm Hành cúi đầu xuống, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
“Em còn chưa ngồi nóng chỗ, anh đã biết em đi gặp Tưởng Thành Hủ, có-đúng-không?” Cố gằn từng chữ.
Phó Cẩm Hành cong khóe miệng lên: “Anh lợi hại như vậy hả?” Hà Tư Ca trợn mắt, quát lớn: “Đương nhiên anh lợi9hại rồi, anh vô cùng lợi hại!”
Vừa dứt lời, tai hắn đã đỏ lên.
“Vợ, nơi này dù sao cũng là công ty, đừng nói lời như vậy ở chốn đông người, anh sợ bị ai nghe thấy!” Phụt! Suýt nữa thì Hà Tư Ca phì cười
Mà Phó Cẩm Hành thì nhân cơ hội cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
Ai bảo cô vừa kiễng chân, vừa kéo, gần trong gang tấc, không hôn thì hắn còn là đàn ông à?
“Ưm ưm...”
Hà Tư Ca giãy giụa mấy cái, chẳng mấy chốc đã nhũn người ra, không chỉ như vậy, cô còn theo bản năng vòng hai tay qua eo Phó Cẩm Hành, ôm chặt lấy hắn.
Nhận ra sự thay đổi của cô, Phó Cẩm Hành không nhịn được bật cười
Hẳn buông cô ra, nhìn Hà Tư Ca mặt đỏ ửng, véo mũi cô:5“Ai bảo em chọc anh trước.”
“Anh cũng không hỏi em xem Tưởng Thành Hủ tìm em làm gì à?”
Cô thở hổn hển, nhỏ giọng hỏi, không còn hung hãn như vừa rồi nữa.
“Sao anh phải quan tâm người đàn ông khác muốn làm gì?”
Nghe thấy tên tình địch, rõ ràng Phó Cẩm Hành có chút không vui, bĩu môi như trẻ con.
Hà Tư Ca kéo hắn ngồi xuống sô pha, cô cởi giày cao gót ra, có người vào trong lòng Phó Cẩm Hành, kể cho hắn nghe đầu đuôi câu chuyện.
Theo lời kể của cô, vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, tay siết lại thành nắm đấm, toàn thân tỏa ra khí thế bức người
Thật là càn quấy! Phó Cẩm Hành đã sớm biết Hà Tư Ca trải qua một vụ tai nạn vô cùng nguy hiểm
Nhưng hắn không ngờ lại là3có người muốn lấy mạng cô! “Chỉ có thể thôi, em về trước, Tưởng Thành Hủ nói anh ấy sẽ xử lý nốt, không cho em nhúng tay” Hà Tư Ca nói một hơi, liếm môi, cẩn thận quan sát vẻ mặt Phó Cẩm Hành
Cô biết, hắn tức giận rồi
“Ừm, đúng, em đừng nhúng tay vào.” Không ngờ, Phó Cẩm Hành cũng có thái độ như vậy
Dù thế nào thì hắn đều không muốn cô dính dáng đến chuyện này.
Mặc dù bà Mạnh đã chết, nhưng Phó Cẩm Hành cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
“Trên đường trở về em cứ nghĩ mãi, em và bà ta không thì không oán, tại sao bà ta phải dồn em vào chỗ chết? Nghĩ đi nghĩ lại, em chỉ có một câu trả lời.” Hà Tư Ca chậm rãi nói: “Có lẽ bà ta sợ em biết thân thể của mình, chạy đi nhận Mạnh sướng rồi thừa kế Mạnh Thị
Nếu như vậy thì bà ta và Mạnh Gia Nhàn sẽ trắng tay.” Phó Cẩm Hành nghe cô nói thế cũng gật đầu: “Có lý.”
Được hẳn khích lệ, Hà Tư Ca tiếp tục nói: “Nếu như nhà họ Hà vẫn giàu có giống như trước đây, nói không chừng bà ta đã sớm xúi giục Mạnh Gia Nhàn đến tìm Hà Nguyên Chính rồi
Đáng tiếc tình hình của nhà họ Hà không chỉ càng ngày càng tệ, Hà Nguyên Chính còn lấy Đỗ Uyển Thu, lại coi Phùng Thiên Nhu như con đẻ của mình
Cho nên, cho dù ông ta biết Mạnh Gia Nhàn mới là con gái ruột của mình cũng sẽ không cho cô ta được cái gì cả.”
Ngược lại, với tính cách của Hà Nguyên Chính, một khi biết ngọn nguồn mọi chuyện, nói không chừng ông ta còn làm ầm lên, đừng ai mong được sống yên ổn
“Cho nên em chết mới là cách tốt nhất, an toàn nhất.” Hà Tư Ca lạnh lùng nói
“Nhưng bây giờ người chết không có đối chứng rồi, chỉ còn lại ông chủ cửa hàng bảo dưỡng xe hơi đó...” Phó Cẩm Hành cau mày, có chút phiền não nói.
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, chắc chắn Tưởng Thành Hủ cũng sẽ không làm như vậy.
Có điều hung thủ thật sự đã không còn trên đời nữa, bà ta lại được sống nhiều năm thoải mái như vậy.
“Anh nói xem Mạnh Gia Nhàn có biết chuyện này không?”
Hà Tư Ca đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nên tò mò hỏi.
Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Ngay cả thân thế của mình mà cô ta cũng không biết, vậy thì bà Mạnh sẽ không tự tìm phiền phức đầu, nếu như nói với cô ta, há chẳng phải là phải nói hết những chuyện năm đó ra à?”
“Đúng thế, em thật ngốc.” Hà Tư Ca vừa nói vừa ngáp dài
Cô buồn ngủ, mơ màng nói: “Nhất định là thời tiết mùa này dễ gây buồn ngủ rồi, bây giờ đầu óc em rất trì trệ, không suy nghĩ được gì, chỉ buồn ngủ thôi.”
Phó Cẩm Hành đứng lên, bề ngang Hà Tư Ca sâu vào trong phòng làm việc.
Phía sau bức bình phong có một cái giường
“Em ngủ đi, mệt cả buổi trưa, chắc là em mệt lắm rồi.”
Hắn vừa dứt lời, bụng Hà Tư Ca đã réo lên
Tiếng này vừa qua tiếng kia lại tới
Cô lập tức xấu hổ muốn chết, cầm gối lên che mặt
Phó Cẩm Hành đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng, dở khóc dở cười nói: “Tên họ Tưởng đó thật là bủn xỉn, rõ ràng là anh ta tìm vợ anh ăn cơm, còn không cho ăn no?” Hà Tư Ca hô lớn: “Em chưa ăn! Em chưa ăn!”
“Em nằm đi, anh đi mua, em muốn ăn gì?” Phó Cẩm Hành chỉ đành nói vậy.
Nghe thấy câu này, Hà Tư Ca nhân cơ hội đọc tên một loạt đồ ăn vặt, thậm chí còn có cả đậu hũ thối rán
Chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ làm phòng làm việc của Tổng Giám đốc bốc mùi, cô lại thầm khoái trí
“..
Được rồi.” Phó Cẩm Hành giơ tay đỡ trán, hắn đành thỏa hiệp, cam chịu số phận đi mua
Kết quả, đợi hắn mang một đống đồ quay lại, người phụ nữ trên giường đã ngủ say rồi, mặc cho Phó Cẩm Hành gọi thế nào, Hà Tư Ca vẫn ngủ say như chết
“Phục em thật đấy.” Hắn chỉ đành để đồ ăn vặt trong tay xuống, thuận tiện để hộp đậu hũ thối kia ở chỗ cách xa mình
Tin tức Phó Trí Hán trở lại Trung Hải giống như mọc cánh, chẳng mấy chốc đã truyền khắp Phó Thị
Những ngày tháng yên bình hình như cũng kết thúc rồi
Trừ đến công ty, chỉ cần có thời gian là Hà Tư Ca sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Hải Đường.
Mấy ngày trước Hà Tư Ca không có ở Trung Hải, nhiều ngày liên tiếp chưa đến thăm mình, Bạch Hải Đường còn có chút buồn bực: “Có phải là cậu bị ốm không? Sắc mặt cực kỳ không tốt, còn không bằng người nằm viện như tới nữa!”
Lời này không sai, bình thường Bạch Hải Đường tăng ca đã quen, ăn cơm cũng vội vội vàng vàng, bây giờ nằm ở trong bệnh viện, cả ngày không phải làm gì cả, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, ngược lại còn hồng hào béo tốt thêm.
“Tớ không sao, nhưng...” Hà Tư Ca cắm tắm lên từng miếng trái cây đã cắt sẵn để Bạch Hải Đường tiện cầm ăn.
“Nhưng cái gì?”
Bạch Hải Đường vừa ăn trái cây, vừa hỏi
Cô nhanh chóng phản ứng kịp, lớn tiếng nói với Phó Cẩm Thiêm ngồi ở bên cạnh: “Tôi muốn ăn bánh mousse việt quất!”
Anh ta chỉ đành đứng dậy đi mua
“Có thể sai khiến cậu hai nhà họ Phó xoay vòng vòng, Hải Đường, đúng là chỉ có cậu mới làm được vậy!”
Đợi Phó Cẩm Thiêm đi ra khỏi phòng bệnh, Hà Tư Ca dở khóc dở cười nói.
“Không phải tớ sai bảo anh ta, là anh ta tự thẹn với lương tâm.” Bạch Hải Đường khẽ ho một tiếng, có chút mất tự nhiên nói
“Được rồi, anh ta đi rồi, ở đây chỉ còn hai chúng ta thôi, cậu mau nói đi!”
Cô đặt trái cây xuống, lắng nghe
Thể là Hà Tư Ca cũng không giấu giếm nữa, nói hết chuyện mình đến Nam Bình với Bạch Hải Đường.
Sau khi nghe xong, cô nàng há hốc miệng: “Tư Ca..
Cậu..
sau này cậu định làm thế nào?”
Mạnh Sưởng sắp chết, Hà Nguyên Chính cũng tàn tật rồi, cho dù ai mới là cha ruột, xem ra đều không phải là một chuyện hay ho gì
Thấy cô im lặng, Bạch Hải Đường nghiêm túc mở miệng nói: “Triệu chứng ung thư phổi giai đoạn đầu không rõ ràng, một khi xác định ra thì đã là thời kỳ cuối rồi
Nghe miêu tả vừa rồi của cậu, sợ là ông ấy thật sự không còn nhiều thời gian nữa, cậu mau chóng tính đi!”
Hà Tư Ca không biết làm sao thở dài một cái: “Tính cái gì? Tớ căn bản không muốn di sản gì cả càng không quan tâm việc nhận tổ quy tông.” “Đúng là ý trời trêu người
Nếu như ngay từ đầu biết cậu không phải là con gái nhà họ Hà, vậy thì cậu và Phó Cẩm Hành căn bản không tồn tại hôn ước, cậu cũng không cần phải chạy về Trung Hải, càng không xảy ra những chuyện sau đó...” Bạch Hải Đường ủ rũ nói.
Lời cô nói lập tức nhắc nhở Hà Tư Ca
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy trong lòng không được thoải mái lắm
Người có hôn ước với Phó Cẩm Hành là con gái nhà họ Hà, không phải con gái nhà họ Mạnh
Vậy thì người phụ nữ mà hắn phải lấy thật ra nên là Mạnh Gia Nhàn mới đúng, dù sao hai người bọn họ cũng bị lén đổi cho nhau.

“Anh đợi em” Hắn cười, kéo Hà Tư Ca vào phòng làm việc của mình.
Trên bàn làm việc để sẵn một cốc nước nóng, không quá bỏng, nhiệt độ vừa vặn.
“Em uống nước đi rồi nghỉ ngơi một lúc.” Phó Cẩm Hành đưa cốc nước cho Hà Tư Ca, cô giơ tay nhận lấy, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Anh làm sao thế?” Thấy hắn tự dưng ân cần, Hà Tư Ca không tránh được có chút cảm giác được cưng chiều mà lo sợ
Mặc dù bình thường người đàn ông này cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng bây giờ hình như quá tốt, tốt đến nỗi không chịu nổi! “Không sao cả, không phải em đi gặp khách hàng sao? Bàn bạc thế nào rồi, tất cả thuận lợi2chứ?” Phó Cẩm Hành cười hỏi
Hà Tư Ca nhìn hắn một cái, không nói gì, cô uống nước
“Nghe giọng anh, em cảm thấy hình như anh đã biết không phải em đi gặp khách hàng rồi.” Cô để cốc nước xuống, ủ rũ nói
Phó Cẩm Hành bật cười: “Hả?” Hà Tư Ca giơ tay vẫn về cái khung ảnh thủy tinh trên bàn làm việc, đó là ảnh gia đình ba người, gương mặt ai cũng vui vẻ
“Em nói em không đi gặp khách hàng, người em gặp là Tưởng Thành Hủ, vì vậy em lừa anh.” Cô buồn bực nói.
Ai bảo trong mắt người đàn ông này không chứa được một hạt cát chứ?
Cho dù mình không nói, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.
Vậy không bằng chủ động nói thẳng đi.
“Ồ, không sao, điều này chứng minh ở trong lòng em, anh ta7đã như một khách hàng rồi, anh rất vui.”
Phó Cẩm Hành vô cùng rộng lượng, còn giơ tay xoa đầu Hà Tư Ca như đang nựng cún con
Cô giậm chân: “Bỏ ngay tay anh ra!”.
Đợi hắn thu tay lại, Hà Tư Ca mới nổi giận đùng đùng hỏi: “Anh đã sớm biết rồi đúng không?”
Phó Cẩm Hành giả vờ không hiểu: “Đã sớm biết cái gì?” Cô trợn mắt, nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn
“Còn giả vờ với em đúng không?” Hà Tư Ca kiễng chân lên, ép Phó Cẩm Hành cúi đầu xuống, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
“Em còn chưa ngồi nóng chỗ, anh đã biết em đi gặp Tưởng Thành Hủ, có-đúng-không?” Cố gằn từng chữ.
Phó Cẩm Hành cong khóe miệng lên: “Anh lợi hại như vậy hả?” Hà Tư Ca trợn mắt, quát lớn: “Đương nhiên anh lợi9hại rồi, anh vô cùng lợi hại!”
Vừa dứt lời, tai hắn đã đỏ lên.
“Vợ, nơi này dù sao cũng là công ty, đừng nói lời như vậy ở chốn đông người, anh sợ bị ai nghe thấy!” Phụt! Suýt nữa thì Hà Tư Ca phì cười
Mà Phó Cẩm Hành thì nhân cơ hội cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
Ai bảo cô vừa kiễng chân, vừa kéo, gần trong gang tấc, không hôn thì hắn còn là đàn ông à?
“Ưm ưm...”
Hà Tư Ca giãy giụa mấy cái, chẳng mấy chốc đã nhũn người ra, không chỉ như vậy, cô còn theo bản năng vòng hai tay qua eo Phó Cẩm Hành, ôm chặt lấy hắn.
Nhận ra sự thay đổi của cô, Phó Cẩm Hành không nhịn được bật cười
Hẳn buông cô ra, nhìn Hà Tư Ca mặt đỏ ửng, véo mũi cô:5“Ai bảo em chọc anh trước.”
“Anh cũng không hỏi em xem Tưởng Thành Hủ tìm em làm gì à?”
Cô thở hổn hển, nhỏ giọng hỏi, không còn hung hãn như vừa rồi nữa.
“Sao anh phải quan tâm người đàn ông khác muốn làm gì?”
Nghe thấy tên tình địch, rõ ràng Phó Cẩm Hành có chút không vui, bĩu môi như trẻ con.
Hà Tư Ca kéo hắn ngồi xuống sô pha, cô cởi giày cao gót ra, có người vào trong lòng Phó Cẩm Hành, kể cho hắn nghe đầu đuôi câu chuyện.
Theo lời kể của cô, vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, tay siết lại thành nắm đấm, toàn thân tỏa ra khí thế bức người
Thật là càn quấy! Phó Cẩm Hành đã sớm biết Hà Tư Ca trải qua một vụ tai nạn vô cùng nguy hiểm
Nhưng hắn không ngờ lại là3có người muốn lấy mạng cô! “Chỉ có thể thôi, em về trước, Tưởng Thành Hủ nói anh ấy sẽ xử lý nốt, không cho em nhúng tay” Hà Tư Ca nói một hơi, liếm môi, cẩn thận quan sát vẻ mặt Phó Cẩm Hành
Cô biết, hắn tức giận rồi
“Ừm, đúng, em đừng nhúng tay vào.” Không ngờ, Phó Cẩm Hành cũng có thái độ như vậy
Dù thế nào thì hắn đều không muốn cô dính dáng đến chuyện này.
Mặc dù bà Mạnh đã chết, nhưng Phó Cẩm Hành cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
“Trên đường trở về em cứ nghĩ mãi, em và bà ta không thì không oán, tại sao bà ta phải dồn em vào chỗ chết? Nghĩ đi nghĩ lại, em chỉ có một câu trả lời.” Hà Tư Ca chậm rãi nói: “Có lẽ bà ta sợ em biết thân thể của mình, chạy đi nhận Mạnh sướng rồi thừa kế Mạnh Thị
Nếu như vậy thì bà ta và Mạnh Gia Nhàn sẽ trắng tay.” Phó Cẩm Hành nghe cô nói thế cũng gật đầu: “Có lý.”
Được hẳn khích lệ, Hà Tư Ca tiếp tục nói: “Nếu như nhà họ Hà vẫn giàu có giống như trước đây, nói không chừng bà ta đã sớm xúi giục Mạnh Gia Nhàn đến tìm Hà Nguyên Chính rồi
Đáng tiếc tình hình của nhà họ Hà không chỉ càng ngày càng tệ, Hà Nguyên Chính còn lấy Đỗ Uyển Thu, lại coi Phùng Thiên Nhu như con đẻ của mình
Cho nên, cho dù ông ta biết Mạnh Gia Nhàn mới là con gái ruột của mình cũng sẽ không cho cô ta được cái gì cả.”
Ngược lại, với tính cách của Hà Nguyên Chính, một khi biết ngọn nguồn mọi chuyện, nói không chừng ông ta còn làm ầm lên, đừng ai mong được sống yên ổn
“Cho nên em chết mới là cách tốt nhất, an toàn nhất.” Hà Tư Ca lạnh lùng nói
“Nhưng bây giờ người chết không có đối chứng rồi, chỉ còn lại ông chủ cửa hàng bảo dưỡng xe hơi đó...” Phó Cẩm Hành cau mày, có chút phiền não nói.
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, chắc chắn Tưởng Thành Hủ cũng sẽ không làm như vậy.
Có điều hung thủ thật sự đã không còn trên đời nữa, bà ta lại được sống nhiều năm thoải mái như vậy.
“Anh nói xem Mạnh Gia Nhàn có biết chuyện này không?”
Hà Tư Ca đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nên tò mò hỏi.
Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Ngay cả thân thế của mình mà cô ta cũng không biết, vậy thì bà Mạnh sẽ không tự tìm phiền phức đầu, nếu như nói với cô ta, há chẳng phải là phải nói hết những chuyện năm đó ra à?”
“Đúng thế, em thật ngốc.” Hà Tư Ca vừa nói vừa ngáp dài
Cô buồn ngủ, mơ màng nói: “Nhất định là thời tiết mùa này dễ gây buồn ngủ rồi, bây giờ đầu óc em rất trì trệ, không suy nghĩ được gì, chỉ buồn ngủ thôi.”
Phó Cẩm Hành đứng lên, bề ngang Hà Tư Ca sâu vào trong phòng làm việc.
Phía sau bức bình phong có một cái giường
“Em ngủ đi, mệt cả buổi trưa, chắc là em mệt lắm rồi.”
Hắn vừa dứt lời, bụng Hà Tư Ca đã réo lên
Tiếng này vừa qua tiếng kia lại tới
Cô lập tức xấu hổ muốn chết, cầm gối lên che mặt
Phó Cẩm Hành đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng, dở khóc dở cười nói: “Tên họ Tưởng đó thật là bủn xỉn, rõ ràng là anh ta tìm vợ anh ăn cơm, còn không cho ăn no?” Hà Tư Ca hô lớn: “Em chưa ăn! Em chưa ăn!”
“Em nằm đi, anh đi mua, em muốn ăn gì?” Phó Cẩm Hành chỉ đành nói vậy.
Nghe thấy câu này, Hà Tư Ca nhân cơ hội đọc tên một loạt đồ ăn vặt, thậm chí còn có cả đậu hũ thối rán
Chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ làm phòng làm việc của Tổng Giám đốc bốc mùi, cô lại thầm khoái trí
“..
Được rồi.” Phó Cẩm Hành giơ tay đỡ trán, hắn đành thỏa hiệp, cam chịu số phận đi mua
Kết quả, đợi hắn mang một đống đồ quay lại, người phụ nữ trên giường đã ngủ say rồi, mặc cho Phó Cẩm Hành gọi thế nào, Hà Tư Ca vẫn ngủ say như chết
“Phục em thật đấy.” Hắn chỉ đành để đồ ăn vặt trong tay xuống, thuận tiện để hộp đậu hũ thối kia ở chỗ cách xa mình
Tin tức Phó Trí Hán trở lại Trung Hải giống như mọc cánh, chẳng mấy chốc đã truyền khắp Phó Thị
Những ngày tháng yên bình hình như cũng kết thúc rồi
Trừ đến công ty, chỉ cần có thời gian là Hà Tư Ca sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Hải Đường.
Mấy ngày trước Hà Tư Ca không có ở Trung Hải, nhiều ngày liên tiếp chưa đến thăm mình, Bạch Hải Đường còn có chút buồn bực: “Có phải là cậu bị ốm không? Sắc mặt cực kỳ không tốt, còn không bằng người nằm viện như tới nữa!”
Lời này không sai, bình thường Bạch Hải Đường tăng ca đã quen, ăn cơm cũng vội vội vàng vàng, bây giờ nằm ở trong bệnh viện, cả ngày không phải làm gì cả, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, ngược lại còn hồng hào béo tốt thêm.
“Tớ không sao, nhưng...” Hà Tư Ca cắm tắm lên từng miếng trái cây đã cắt sẵn để Bạch Hải Đường tiện cầm ăn.
“Nhưng cái gì?”
Bạch Hải Đường vừa ăn trái cây, vừa hỏi
Cô nhanh chóng phản ứng kịp, lớn tiếng nói với Phó Cẩm Thiêm ngồi ở bên cạnh: “Tôi muốn ăn bánh mousse việt quất!”
Anh ta chỉ đành đứng dậy đi mua
“Có thể sai khiến cậu hai nhà họ Phó xoay vòng vòng, Hải Đường, đúng là chỉ có cậu mới làm được vậy!”
Đợi Phó Cẩm Thiêm đi ra khỏi phòng bệnh, Hà Tư Ca dở khóc dở cười nói.
“Không phải tớ sai bảo anh ta, là anh ta tự thẹn với lương tâm.” Bạch Hải Đường khẽ ho một tiếng, có chút mất tự nhiên nói
“Được rồi, anh ta đi rồi, ở đây chỉ còn hai chúng ta thôi, cậu mau nói đi!”
Cô đặt trái cây xuống, lắng nghe
Thể là Hà Tư Ca cũng không giấu giếm nữa, nói hết chuyện mình đến Nam Bình với Bạch Hải Đường.
Sau khi nghe xong, cô nàng há hốc miệng: “Tư Ca..
Cậu..
sau này cậu định làm thế nào?”
Mạnh Sưởng sắp chết, Hà Nguyên Chính cũng tàn tật rồi, cho dù ai mới là cha ruột, xem ra đều không phải là một chuyện hay ho gì
Thấy cô im lặng, Bạch Hải Đường nghiêm túc mở miệng nói: “Triệu chứng ung thư phổi giai đoạn đầu không rõ ràng, một khi xác định ra thì đã là thời kỳ cuối rồi
Nghe miêu tả vừa rồi của cậu, sợ là ông ấy thật sự không còn nhiều thời gian nữa, cậu mau chóng tính đi!”
Hà Tư Ca không biết làm sao thở dài một cái: “Tính cái gì? Tớ căn bản không muốn di sản gì cả càng không quan tâm việc nhận tổ quy tông.” “Đúng là ý trời trêu người
Nếu như ngay từ đầu biết cậu không phải là con gái nhà họ Hà, vậy thì cậu và Phó Cẩm Hành căn bản không tồn tại hôn ước, cậu cũng không cần phải chạy về Trung Hải, càng không xảy ra những chuyện sau đó...” Bạch Hải Đường ủ rũ nói.
Lời cô nói lập tức nhắc nhở Hà Tư Ca
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy trong lòng không được thoải mái lắm
Người có hôn ước với Phó Cẩm Hành là con gái nhà họ Hà, không phải con gái nhà họ Mạnh
Vậy thì người phụ nữ mà hắn phải lấy thật ra nên là Mạnh Gia Nhàn mới đúng, dù sao hai người bọn họ cũng bị lén đổi cho nhau.
Bình luận facebook