• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi 1-304.html

Chương 305: Chết không đối chứng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71137.png
Đối với Hà Tư Ca mà nói, giống như là một cơn ác mộng, thật sự không hề có cảm giác chân thực



Nhưng cô lại biết rõ, Mạnh Sưởng không lừa cô, câu nào cũng là thật



“Đúng, chính là lần tai nạn xe đó mà ông ấy mới biết, hóa ra Mạnh Gia Nhân đã chín tuổi đó lại không phải là con gái ruột của mình



Mạnh Sưởng nói, lúc đó tâm trạng của mình chỉ có một, đó chính là dường như trời sập



Ông ấy không muốn tin người vợ thanh mai trúc mã của mình không chung thủy với mình, cho nên phản ứng đầu tiên của Mạnh Sưởng là, nhất định là bệnh viện nhầm rồi



Bệnh viện cũng vô cùng để tâm đến chuyện bể nhầm2con



Dù sao đây đã coi là sự cố y tế



May mắn là bệnh viện tìm được đủ loại ghi chép lúc đứa trẻ ra đời, kiểm tra đối chiếu từng cái một, không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì



Mạnh Sưởng âm thầm làm giám định người thân, kết quả làm người ta sụp đổ



Vì mẹ đứa bé đã không còn trên đời nữa mà để làm rõ, Mạnh Sưởng lại đi tìm người nhà mẹ vợ, lại làm giám định người thân



Điều khiến ông ấy kinh ngạc chính là ngay cả ông bà ngoại đứa bé cũng không có bất cứ huyết thống gì với đứa bé này! Nói cách khác, đứa bé này không có quan hệ với cha, cũng không có quan hệ với mẹ!9Đến lúc này, bà Mạnh mới nói thật với ông



“Mạnh Sưởng đích thân chạy đến Trung Hải, chất vấn mẹ em, thật ra lúc đó mẹ em đã bị bệnh rất nặng rồi, bà ấy quỳ xuống cầu xin ông ấy cho mình thêm chút thời gian, đến lúc bà ấy chết sẽ cho phép Mạnh Sưởng đưa cả hai đứa bé đi...” Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó là Hà Tư Ca lại thấy tim đau như dao cắt.



“Vậy, thật ra Mạnh Sưởng mới là ba ruột của em, mà người mẹ trong miệng em nên là mẹ của Mạnh Gia Nhàn mới đúng



Cô ta là con gái của Hà Nguyên Chính, em là con gái nhà họ Mạnh!” Phó Cẩm Hành thật sự không biết6nói thế nào cho phải



Đây là cái mớ bòng bong gì thế này? “Đúng



Lúc đó hai đứa bé đều đã chín tuổi, Mạnh Sưởng lại vô cùng thương yêu Mạnh Gia Nhàn, nếu như thật sự đổi lại con, ông ấy cũng không nỡ



Vả lại mẹ em thật sự luôn bị bệnh tật giày vò, ông ấy quả thực không đành lòng làm lớn chuyện



Cộng thêm bà Mạnh ở bên cạnh thuận nước đẩy thuyền, chuyện này liền tạm thời gác lại



Theo kết quả thương lượng của bọn họ, đợi mẹ em không còn nữa rồi bọn họ sẽ đón em về Nam Bình.”



Hà Tư Ca run rẩy giơ hai tay ra che lấy mặt, Nước mắt nóng bỏng lăn ra khỏi kẽ tay



Biết rõ bây giờ tâm trạng0cô tương đối kích động, mình không nên hỏi nữa



Có điều, Phó Cẩm Hành vẫn không nhịn được truy hỏi: “Sau khi mẹ em qua đời, Hà Nguyễn Chính liền đưa em ra nước ngoài, lúc đó tình hình thể nào, em có còn nhớ không?” Hà Tư Ca ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn, lắc đầu.



“Không nhớ, em không nhớ nổi, mà Mạnh Sưởng chỉ nói với em có như vậy



Tình trạng hiện tại của ông ấy, nói chuyện rất tốn sức, một lần chỉ có thể nói mấy câu mà thôi.”



Từ trước đến nay cô chưa từng oán hận mình như vậy.



Nếu như không phải là mình xảy ra tai nạn xe, mất trí nhớ thì ít nhất cũng có thể nhớ lại tình hình năm7đó.



Lúc Mạnh Nhị qua đời, Hà Tư Ca cũng tầm mười tuổi rồi, không thể nào không nhớ được gì.



“Không nhớ được thì đừng nghĩ nữa



Em nằm xuống đi, anh đi rót nước cho em.”



Phó Cẩm Hành khẽ hôn lên trán cô một cái, sau đó đứng dậy.



Hẳn rót một cốc nước, lại mang theo một cái khăn lông nóng lau mặt và tay cho cô.



Lau sạch nước mắt, Hà Tư Ca cũng cảm thấy khá hơn nhiều.



Cô uống mấy ngụm nước nóng, dạ dày ấm lên, sắc mặt không còn dọa người như vừa rồi nữa



“Mặc dù anh nghe cũng hiểu được ít nhiều, nhưng anh cảm thấy vẫn có rất nhiều điểm khả nghi.” Đợi Hà Tư Ca hoàn toàn bình tĩnh lại, Phó Cẩm Hành mới cân nhắc mà mở miệng nói



“Anh cảm thấy Mạnh Sưởng cố ý nói những lời này lừa em à?” Cô cầm cốc nước, theo bản năng hỏi



Hẳn lắc đầu: “Không phải



Anh tin ông ấy không nói dối, anh cũng tin em và Mạnh Gia Nhân thật sự bị đổi cho nhau



Có điều...” Nhất thời Phó Cẩm Hành cũng không nói rõ được ý mình



Hẳn luôn cảm thấy, mặc dù chuyện này đại khái chính là như vậy, nhưng bên trong nhất định còn uẩn khúc gì mà ngay cả Mạnh Sưởng cũng không biết



“Mẹ em, còn cả bà Mạnh đều không còn nữa, cũng có nghĩa là chết không đối chứng.” Nghe thấy Phó Cẩm Hành gãi đúng chỗ ngứa, Hà Tư Ca cũng gật đầu một cái, thở ra một cái: “Anh nói đúng



Hai người bọn họ mới là mấu chốt, trừ bọn họ ra thì những người để biết rất ít, thậm chí là không hay biết gì.”



Nhất thời, bầu không khí trong phòng ngủ lại trở nên căng thẳng



Qua nửa ngày, Phó Cẩm Hành mới lại ngồi xuống, vòng tay ôm lấy Hà Tư Ca



“Mạnh Sưởng nói với em những chuyện này, rốt cuộc là có mục đích gì? Anh nghe những lời em vừa nói, cảm thấy hình như ông ấy cũng không muốn công khai chuyện này, đúng không?” Nếu như Mạnh Sưởng muốn tuyên bố chân tướng rõ ràng thì đã không bảo Mạnh Gia Nhàn đến tìm Hà Tư Ca rồi



“Đúng vậy, ông ấy nói ông ấy đấu tranh rất lâu, vẫn muốn mang theo bí mật này vào quan tài



Như vậy, trừ em ra sẽ không có ai biết nữa



Ông ấy còn nói, ông ấy không nói với Mạnh Gia Nhàn, ông ấy hy vọng cô ta có thể vĩnh viễn sống một cuộc đời vui vẻ...” So sánh ra, Mạnh Sưởng càng yêu thương cô con gái không phải con ruột mình hơn



“Ông ấy xin em tha thứ cho ông ấy, bởi vì ông ấy vẫn muốn nhận em trước khi chết, nghe em gọi ông ấy một tiếng ba, cho nên mới nhất định phải nói với em.” Cảm nhận được nước mắt lại sắp rơi xuống, Hà Tư Ca vội vàng ngửa mặt lên, cố không cho nước mắt rơi xuống



“Vậy em có đồng ý với ông ấy không?” Phó Cẩm Hành tò mò hỏi



Cô ngẩn ra, lắc đầu.



“Em nói với ông ấy là em không làm được



Thật ra lúc sắp đi, em vốn muốn thăm ông ấy, chỉ có điều tình hình của ông ấy rất không tốt, người chăm sóc và giúp việc đều ở bên cạnh, em đứng mãi, nhưng vẫn không đẩy cánh cửa kia ra...”



Phó Cẩm Hành mấp máy môi, không nói gì.



Hắn nghĩ, sau khi trải qua chuyện này, có lẽ Mạnh Sưởng cũng không kiên trì được bao lâu nữa



“Em chuẩn bị tâm lý đi, ông ấy không còn sống được bao lâu nữa



Anh đã hỏi bác sĩ rồi, ngay cả ba tháng sợ rằng cũng là nói nhiều.”



Lời này mặc dù tàn khốc, nhưng cũng là thật.



Hà Tư Ca bình tĩnh gật đầu



Sao cô lại không biết chứ? Từ trước đến nay cô đều oán hận Hà Nguyên Chính, cảm thấy ông ta đối xử với Phùng Thiên Nhu - đứa con riêng của vợ còn tốt hơn cả với mình



Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu cô cũng không phải là con gái của Hà Nguyên Chính, cô còn có thể oán hận gì chứ? Tất cả hình như chẳng còn ý nghĩa nữa..



“Em không gọi được, em chưa từng sống với ông ấy ngày nào, em không có bất cứ tình cảm gì với ông ấy



Cho dù ông ấy biết Mạnh Gia Nhàn không phải là con gái ruột của mình, nhưng ở trong lòng ông ấy thì cô ta mới là con gái của ông ấy, em không phải.” Mỗi lần nghĩ đến đây, Hà Tư Ca đều cảm thấy cho dù cô và Mạnh Gia Nhàn có số phận giống nhau, nhưng lại có cuộc sống không giống nhau



Ít nhất, cô ta còn có tình yêu của cha, nhưng mình thì lại không có.



“Không phải thì không phải đi, dù sao ở trong lòng em, trừ anh và Tân Tân ra, em không còn người thân nào cả.”



Phó Cẩm Hành thở dài, ôm chặt Hà Tư Ca vào lòng



Cho dù chỉ còn lại ba người bọn họ, vậy cũng tốt, dù sao bọn họ mới vĩnh viễn là người một nhà



Ở nhà nghỉ ngơi một tối, sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tư Ca mặc kệ sự ngăn cản của Phó Cẩm Hành mà vẫn đến công ty



“Em đã nghỉ ngày rồi, anh không cho em đi thì em cũng phải đi, nếu không em không yên tâm, cho dù ở nhà cũng không có cách nào nghỉ ngơi được.” Cô có lý do của mình, Phó Cẩm Hành chỉ có thể đồng ý



Nhìn thấy Hà Tư Ca đến, Lạc Tuyết vội vàng cầm một ít tài liệu quan trọng đến cho cô xem, hơn nữa nói với cô chuyện lớn xảy ra trong mấy hôm vừa rồi



“Phó Trí Hán lấy lý do cần khám bệnh để quay về Trung Hải rồi, nghe nói ông ta bị thổ huyết trên đảo.” Lạc Tuyết nhẹ giọng nói



Đối với việc Phó Trí Hán trở về, Hà Tư Ca không hề kinh ngạc



“Đây là chuyện sớm muộn, ông ta là một con cáo già, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời được? Ông ta rất giỏi chơi chiêu lấy lui làm tiến này, chỉ là không biết cố gắng khiến mình nôn ra một ngụm máu có khó không?” Lạc Tuyết không nhịn được công khóe miệng lên: “Cho dù là giả vờ thì cũng phải nằm trong bệnh viện một tháng trước, nếu không làm sao xứng đáng với việc hộc máu đây?” Nói xong, hai người nhìn nhau cười



Sớm muộn Phó Trí Hán sẽ trở lại, Hà Tư Ca rõ điểm này hơn ai hết



Ngoài ra, cô còn lo lắng Minh Duệ Tư hơn, còn cả Minh Đạt vẫn luôn không lộ diện đó



Càng thần bí, có nghĩa là càng khó đối phó



Một Minh Duệ Tư đã không đầu nổi rồi, Minh Đạt núp trong bóng tối há chẳng phải là càng làm người ta thêm nhức đầu sao? Gần trưa, Hà Tư Ca đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến nhà ăn ăn cơm thì đúng lúc này, cô nhận được điện thoại của Tưởng Thành Hủ



“Anh có chuyện gì à?” Hà Tư Ca lạnh nhạt hỏi



Cho dù là Tưởng Thành Hủ hay là Mạnh Gia Nhàn hoặc là Mạnh Sưởng, cô đều không muốn có bất cứ liên lạc gì với bọn họ



“Sắp đến giờ ăn rồi, cùng ăn đi, có mấy lời cũng không tiện nói qua điện thoại.” Dường như Tưởng Thành Hủ chắc chắn nhất định cô sẽ đồng ý với mình



“Anh đã đặt một phòng VIP cách công ty em không xa, lát nữa anh gửi địa chỉ cho em, em đi mấy phút là đến.” Anh nói nhanh



“Em không đi, em không có gì để nói với anh cả.” Hà Tư Ca toan cúp điện thoại



Tưởng Thành Hủ giành trước một bước, lớn tiếng nói: “Anh biết chuyện của mọi người!” Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, anh lại bổ sung một câu: “Anh biết chuyện của em và Mạnh Gia Nhàn!” Những lời này thành công ngăn chặn suy nghĩ cúp điện thoại của Hà Tư Ca.



Cô có chút do dự, ngẩn ra một lúc, cô vẫn hỏi: “Anh có ý gì?” Tưởng Thành Hủ cười như không cười: “Anh đợi em.” Lần này, đổi thành anh cúp điện thoại trước, sau đó gửi địa chỉ nhà hàng cho cô



Mở bản đồ ra, Hà Tư Ca thấy đúng là nhà hàng kia cách công ty rất gần, đi bộ dăm ba phút là đến



Cô do dự một chút, vẫn để lại lời nhắn với Phó Cẩm Hành, nói mình có chuyện, phải đi gặp một khách hàng, không ăn trưa cùng hẳn được



Sau đó, Hà Tư Ca dựa theo địa chỉ để đi gặp Tưởng Thành Hủ



Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, cô đi vào phòng VIP, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Thành Hủ đã đợi ở đó.



“Em đến rồi à? Mau ngồi đi, xem xem muốn ăn gì.” Anh tươi cười hòa nhã, ân cần kéo ghế ra cho Hà Tư Ca ngồi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom