Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi 1-303.html
Chương 304: Đổi con
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mặc dù hắn cũng có chút căng thẳng, nhưng cho dù thế nào vẫn phải khiến Hà Tư Ca bình tĩnh lại đã rồi hãy nói
“Nghe lời, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa cùng Hà Tư Ca hít sâu
Sau mấy lần, trông cô đã khá hơn nhiều
“Chuyện này là ai nói với em, em cảm thấy tin được không?” Đến lúc Hà Tư Ca bình ổn lại, Phó Cẩm Hành mới mở miệng hỏi
Gương mặt cô lã chã nước mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Là Mạnh Sưởng nói, ông ấy nói ông ấy biết mình sắp chết, cho nên nhất định phải nói chuyện này với em!” Phó Cẩm Hành cau chặt mày, cứ cảm thấy hình như trong này có2gì đó kỳ lạ
“Không phải Mạnh Gia Nhàn nói mọi người đều giấu ông ấy sao? Sao ông ấy lại biết mình không sống được bao lâu nữa?”
Hà Tư Ca buồn bã: “Ông ấy nói, cơ thể của mình, mình hiểu rõ nhất
Cho dù bác sĩ và người nhà đều giấu, còn cố ý bóc nhãn mác thuốc ra, nhưng càng làm như vậy, thì càng giấu đầu hở đuôi.” Cô nhìn về phía Phó Cẩm Hành, uể oải: “Nhìn dáng vẻ ông ấy đúng là biết thật rồi.” “Người sắp chết đều nói lời thật lòng.” Phó Cẩm Hành như có điều suy nghĩ liền nói
“Ông ấy nói, mặc dù ông ấy đã gặp em mấy lần, nhưng không dám nói sự thật với em, chính là lo lắng mấy9đứa bọn em biết chuyện năm đó sẽ ầm ĩ gây chuyện.” Nghe vậy, Phó Cẩm Hành cau mày, dường như không đồng ý với lời của Mạnh Sưởng
“Vậy bây giờ ông ấy không lo lắng sao?” Hà Tư Ca cười khổ một tiếng: “Em cũng nghĩ như vậy
Mạnh Sưởng nói, đợi ông ấy chết rồi, cho dù bọn em có gây ra sóng gió lớn thể nào thì ông ấy cũng không nhìn thấy.”
“Điều này thì đúng.” Phó Cẩm Hành càng ôm cô chặt hơn, để cho Hà Tư Ca dựa vào lòng mình, hai người tìm được tư thể thoải mái, dựa vào đầu giường, lại nằm xuống
“Nào, nói anh nghe xem rốt cuộc là thế nào? Nói trước là không được khóc đấy, nếu như em khóc, anh6sẽ không cho em nói nữa.” Hắn giơ tay nhéo mũi Hà Tư Ca, nghiêm túc nói
Cô không thở nổi, mặt đỏ bừng lên, chỉ đành giơ tay đẩy cái tay làm loạn của Phó Cẩm Hành ra
“Em biết rồi.” Hà Tư Ca khàn giọng nói
Im lặng mấy giây, cuối cùng cô bắt đầu chậm rãi kể lại..
“Mạnh Cường nói, từ khi còn rất nhỏ ông ấy đã biết cả nhà ông ngoại em chuyển đến Nam Bình, một đường bắc tiến, gần như không còn liên lạc gì với chi chính
Sau này, lúc ông ấy học đại học, thời đó lưu hành kết bạn qua thư, thư từ qua lại
Ông ấy hỏi thăm được mẹ em cũng thi đỗ đại học Trung Hải nên thử viết cho bà ấy một0bức thường xuyên trao đổi, hai người cứ giấu người lớn trong nhà mà liên lạc như thế.” “Mạnh Sưởng rất thương yêu người em gái họ chưa từng gặp mặt này, nhà ông ấy không có con gái, ông ấy coi mẹ em như em gái ruột
Ông ấy cũng biết rất nhiều chuyện liên quan đến ba em và cả chú Đới, những chuyện đó đều là mẹ em nói với ông ấy.” Nói đến đây, Hà Tư Ca dừng lại một chút: “Trước giờ em vẫn cảm thấy Hà Nguyễn Chính là ba em, nhất thời không thay đổi được suy nghĩ này.”
Phó Cẩm Hành cầm tay cô, im lặng an ủi cô, ra hiệu cho Hà Tư Ca nói tiếp.
“Thật ra năm đó ông ấy cũng không đồng7ý để mẹ em lấy Hà Nguyên Chính, Mạnh Sưởng nói với em, vì chuyện này mà thậm chí ông ấy còn lén chạy từ Nam Bình đến Trung Hải, muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này
Đáng tiếc, mẹ em bị chú Đới làm tổn thương quá sâu sắc, bà nhất định muốn lấy thì không ai ngăn cản được.”
Hà Tư Ca cụp mắt, lẩm bẩm nói: “Sau đó không lâu, bọn họ liền kết hôn, rồi sau đó mẹ em mang thai, nhưng bà không cắt đứt liên lạc với Mạnh Sưởng
Chỉ có điều, từ viết thư tay chuyển sang gửi email
Lúc đó, nhà có máy tính cũng không nhiều, huống hồ là lên mạng, Hà Nguyên Chính luôn không có hứng thú với những thứ này
Nghe nói, cho dù máy tính bày ở trước mặt ông ta, ông ta cũng không nhìn thêm một cái.”
Hơn hai mươi năm trước thì đúng là như vậy.
“Mạnh Sưởng nói, lúc mẹ em mang thai, Hà Nguyên Chính đã ngoại tình, còn không chỉ một lần
Có điều lúc đó ông ta vẫn chưa gặp Đỗ Uyển Thu, mà hay lăng nhăng
Mẹ em sợ nhiễm bệnh lậu, cự tuyệt thân mật với ông ta, bị ông đánh
Mặc dù sau chuyện này Hà Nguyên Chính quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng mẹ em đã không tin ông ta nữa.” Có lẽ đối với bọn họ mà nói, trong đầu chưa từng nghĩ đến bốn chữ “bạo lực gia đình”
Có điều, rõ ràng cách làm của Mạnh Nhị rất chính xác
Người đàn ông mà đã ra tay đánh mình một lần, đương nhiên là sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba..
Cho nên, sau khi bị tát, Mạnh Nhị hoàn toàn nhìn rõ con người Hà Nguyên Chính
“Trước khi mẹ em sắp sinh, Hà Nguyên Chính còn ở bên ngoài chơi bời, nửa đêm canh ba ông ta về đến nhà, cả người nồng nặc mùi rượu, lại còn hoan lạc với người vợ mang thai tháng thứ chín của mình! Tên súc sinh này.” Nói đến đây, Hà Tư Ca giận đến nỗi đỏ mắt, khẽ run rẩy
Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại
“Bởi vì động thai, trời vừa sáng, mẹ em đã được đưa vào bệnh viện, sinh ra một bé gái.”
Hà Tư Ca nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩm Hành, nói rõ từng chữ: “Anh đoán xem, bé gái đó là ai?” Chuyện đã rất rõ ràng rồi, hắn thở dài một cái: “Bé gái lúc đó bà ấy sinh không phải em, chắc là Mạnh Gia Nhàn mới đúng.” Cô gật đầu: “Đúng vậy, em thật sự không muốn tin, nhưng sự thật chính là Mạnh Gia Nhàn là em, em mới là Mạnh Gia Nhàn.” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng chính tai nghe thấy Hà Tư Ca nói ra những lời này, Phó Cẩm Hành vẫn vô cùng kinh hãi, vẻ mặt đầy ngờ vực
“Vậy em là con của ai?” Hà Tư Ca nhắm mắt lại: “Em mới là con gái của Mạnh Sưởng.” Cô nhắc nhở: “Anh có nhớ em tìm được một quyển nhật ký của mẹ em, còn nghe được từ chỗ Mạnh Gia Nhàn là lúc ở cữ bà ấy một mình bế con đến Nam Bình không?” Đương nhiên Phó Cẩm Hành nhớ chuyện này
“Bà ấy bế con gái, nghìn dặm xa xôi chạy đến Nam Bình, chẳng lẽ chính là vì đổi con?” Hẳn ngạc nhiên nhìn cô: “Chẳng lẽ Mạnh Sưởng không biết sao? Anh không tin có ai lại tự tay đổi con mình?” Hà Tư Ca lắc đầu: “Anh đừng vội, nghe em nói hết đã.”
“Con gái mới chào đời, Hà Nguyễn Chính chỉ vội vàng nhìn một cái và tỏ ra vô cùng rất thất vọng bởi vì ông ta một lòng muốn có con trai
Nghe nói, sau khi đến bệnh viện một lần rồi Hà Nguyên Chính không hề thăm vợ và con gái lần nào nữa
Mạnh Sưởng nói, lúc đó mẹ em vẫn muốn cho ông ta một cơ hội cuối cùng, nếu như ông ta đối xử tốt với con gái mới ra đời một chút.”
Chỉ có điều, trên thế giới không có nếu như, mà Hà Nguyễn Chỉnh hiển nhiên cũng không tự cho mình cơ hội đó
“Mẹ em bế đứa con gái mới chào đời đến Nam Bình, muốn tìm Mạnh Sưởng bàn bạc đổi sách
Từ nhỏ bà ấy đã là một cô gái ngoan, bởi vì kết hôn mà cắt đứt quan hệ với ba mẹ mình, chỉ có thể tìm người anh họ này giúp đỡ
Đáng tiếc là khoảng thời gian đó Mạnh Thị gặp phải khủng hoảng kinh tế trước giờ chưa từng có, đến nhà cửa cũng phải thế chấp cho ngân hàng, lúc nào cũng sẽ phá sản.”
“Bà Mạnh mà chúng ta từng gặp thật ra là vợ hai của Mạnh Sưởng, bà ta vốn là giúp việc của nhà họ Mạnh, là người chăm sóc vợ cả
Ai ngờ bà vợ cả vì khó sinh mà qua đời, để lại một đứa con gái
Vì muốn có người chăm sóc con gái, Mạnh Sưởng đã kết hôn với người giúp việc đó
Nếu không phải vì bà ta thì hai đứa bé gái cũng sẽ không bị hoán đổi thân phận, là bà ta xúi giục mẹ em, bảo bà ấy dùng cách này trả thù Hà Nguyên Chính!”
Và, mọi việc đều bắt đầu từ đó
Còn người thật sự biết nội tình, từ đầu chỉ có Mạnh Nhị và bà Mạnh.
“Đây là cái đạo lý gì thế?” Phó Cẩm Hành trợn mắt kinh ngạc.
“Bà Mạnh nói bà ta cũng là một người phụ nữ, có thể cảm nhận được sự đau khổ của mẹ em
Bà ta nói, nếu như Hà Nguyên Chính ra ngoài chơi bời phụ nữ thì phải khiến ông ta chịu báo ứng, không bằng để ông ta nuôi con của người khác
Thật ra mẹ em không đồng ý, nhưng không thể không nói, trong nội tâm bà ấy đã dao động, nhất là lúc bà ấy nhìn thấy tình hình của nhà họ Mạnh càng ngày càng tệ, dứt khoát hạ quyết định, nhét con gái của Hà Nguyên Chính vào nhà họ Mạnh, sau đó bể Mạnh Gia Nhàn, chính là em đi...”
Nói đến đây, Hà Tư Ca nghẹn ngào.
Phó Cẩm Hành ôm cô, bình tĩnh nói: “Thật quá đáng! Bà ấy oán hận Hà Nguyên Chính là chuyện của bà ấy, hà cớ gì đem con mình và con người khác ra để trả thù! Anh nghĩ, có lẽ lúc đó bà ấy đã mắc chứng trầm cảm sau sinh rồi, chỉ có điều vẫn không biết.”
Hà Tư Ca gật đầu: “Đúng vậy, Mạnh Sưởng cũng nói thế
Ông ấy nói trước kia không ai hiểu cái gì gọi là trầm cảm sau sinh, mấy năm này ông ấy đọc được rất nhiều tin tức xã hội, lại nhớ tới một số lời của mẹ em năm đó mới hiểu ra được thật ra lúc ấy bệnh của bà đã rất nghiêm trọng rồi.”
“Cho dù đánh tráo con, vậy Mạnh Sưởng thì sao? Chẳng lẽ cũng không biết ư?” Vừa nhắc đến Mạnh Sưởng, Phó Cẩm Hành cảm thấy có chút không hiểu
Hai đứa bé xêm xêm nhau, nhưng cũng không thể giống nhau như đúc, con gái mình đổi thành con gái của người khác mà người làm cha lại không hay biết gì?
“Khoảng thời gian đó ông ấy ăn ngủ ở công ty, mấy ngày liền cũng không thể về nhà một chuyển
Bởi vì vợ khó sinh mà mất, từ lúc đứa bé ra đời, Mạnh Sưởng đã không muốn nhìn thêm, sợ lại nhớ tới chuyện đau lòng
Lại thêm bà Mạnh cố ý giấu giếm, muốn dỗ ông ấy không hề khó
Mặc dù không nói, nhưng Mạnh Sưởng cũng mơ hồ cảm thấy bà Mạnh cố ý đưa đứa bé đi, có lẽ là muốn sinh một đứa nữa, cho dù là trai hay gái, sau này đều có thể tranh đoạt tài sản, đến lúc đó tung ra tin tức Mạnh Gia Nhàn không phải là con gái ruột của Mạnh Sưởng, rút củi dưới đáy nồi!”
Trải qua mấy ngày nay, Hà Tư Ca cũng nghĩ thông suốt rồi.
Nói đi nói lại chính là bà Mạnh lợi dụng Mạnh Nhị đang trong trạng thái bất ổn về tâm lý sau sinh mà dẫn dắt từng bước một, tạo nên vở kịch hoán đổi thân phận của hai đứa bé gái như vậy! Từ đầu đến cuối, bà ta chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, đùa giỡn Hà Nguyên Chính, Mạnh Nhị, Mạnh Sưởng và hai đứa bé vô tội trong lòng bàn tay
“Không ngờ, thật ra Mạnh Cường đã sớm lén đi triệt sản, hơn hai mươi năm sau đó, bọn họ đều không có con, chỉ có một cô con gái chính là em” Hà Tư Ca cười lạnh nói
“Ông ấy biết được từ lúc nào?” Phó Cẩm Hành trầm tư
Có lẽ, chuyện này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, bí mật chôn vùi dưới mặt biển còn nhiều hơn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

“Nghe lời, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa cùng Hà Tư Ca hít sâu
Sau mấy lần, trông cô đã khá hơn nhiều
“Chuyện này là ai nói với em, em cảm thấy tin được không?” Đến lúc Hà Tư Ca bình ổn lại, Phó Cẩm Hành mới mở miệng hỏi
Gương mặt cô lã chã nước mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Là Mạnh Sưởng nói, ông ấy nói ông ấy biết mình sắp chết, cho nên nhất định phải nói chuyện này với em!” Phó Cẩm Hành cau chặt mày, cứ cảm thấy hình như trong này có2gì đó kỳ lạ
“Không phải Mạnh Gia Nhàn nói mọi người đều giấu ông ấy sao? Sao ông ấy lại biết mình không sống được bao lâu nữa?”
Hà Tư Ca buồn bã: “Ông ấy nói, cơ thể của mình, mình hiểu rõ nhất
Cho dù bác sĩ và người nhà đều giấu, còn cố ý bóc nhãn mác thuốc ra, nhưng càng làm như vậy, thì càng giấu đầu hở đuôi.” Cô nhìn về phía Phó Cẩm Hành, uể oải: “Nhìn dáng vẻ ông ấy đúng là biết thật rồi.” “Người sắp chết đều nói lời thật lòng.” Phó Cẩm Hành như có điều suy nghĩ liền nói
“Ông ấy nói, mặc dù ông ấy đã gặp em mấy lần, nhưng không dám nói sự thật với em, chính là lo lắng mấy9đứa bọn em biết chuyện năm đó sẽ ầm ĩ gây chuyện.” Nghe vậy, Phó Cẩm Hành cau mày, dường như không đồng ý với lời của Mạnh Sưởng
“Vậy bây giờ ông ấy không lo lắng sao?” Hà Tư Ca cười khổ một tiếng: “Em cũng nghĩ như vậy
Mạnh Sưởng nói, đợi ông ấy chết rồi, cho dù bọn em có gây ra sóng gió lớn thể nào thì ông ấy cũng không nhìn thấy.”
“Điều này thì đúng.” Phó Cẩm Hành càng ôm cô chặt hơn, để cho Hà Tư Ca dựa vào lòng mình, hai người tìm được tư thể thoải mái, dựa vào đầu giường, lại nằm xuống
“Nào, nói anh nghe xem rốt cuộc là thế nào? Nói trước là không được khóc đấy, nếu như em khóc, anh6sẽ không cho em nói nữa.” Hắn giơ tay nhéo mũi Hà Tư Ca, nghiêm túc nói
Cô không thở nổi, mặt đỏ bừng lên, chỉ đành giơ tay đẩy cái tay làm loạn của Phó Cẩm Hành ra
“Em biết rồi.” Hà Tư Ca khàn giọng nói
Im lặng mấy giây, cuối cùng cô bắt đầu chậm rãi kể lại..
“Mạnh Cường nói, từ khi còn rất nhỏ ông ấy đã biết cả nhà ông ngoại em chuyển đến Nam Bình, một đường bắc tiến, gần như không còn liên lạc gì với chi chính
Sau này, lúc ông ấy học đại học, thời đó lưu hành kết bạn qua thư, thư từ qua lại
Ông ấy hỏi thăm được mẹ em cũng thi đỗ đại học Trung Hải nên thử viết cho bà ấy một0bức thường xuyên trao đổi, hai người cứ giấu người lớn trong nhà mà liên lạc như thế.” “Mạnh Sưởng rất thương yêu người em gái họ chưa từng gặp mặt này, nhà ông ấy không có con gái, ông ấy coi mẹ em như em gái ruột
Ông ấy cũng biết rất nhiều chuyện liên quan đến ba em và cả chú Đới, những chuyện đó đều là mẹ em nói với ông ấy.” Nói đến đây, Hà Tư Ca dừng lại một chút: “Trước giờ em vẫn cảm thấy Hà Nguyễn Chính là ba em, nhất thời không thay đổi được suy nghĩ này.”
Phó Cẩm Hành cầm tay cô, im lặng an ủi cô, ra hiệu cho Hà Tư Ca nói tiếp.
“Thật ra năm đó ông ấy cũng không đồng7ý để mẹ em lấy Hà Nguyên Chính, Mạnh Sưởng nói với em, vì chuyện này mà thậm chí ông ấy còn lén chạy từ Nam Bình đến Trung Hải, muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này
Đáng tiếc, mẹ em bị chú Đới làm tổn thương quá sâu sắc, bà nhất định muốn lấy thì không ai ngăn cản được.”
Hà Tư Ca cụp mắt, lẩm bẩm nói: “Sau đó không lâu, bọn họ liền kết hôn, rồi sau đó mẹ em mang thai, nhưng bà không cắt đứt liên lạc với Mạnh Sưởng
Chỉ có điều, từ viết thư tay chuyển sang gửi email
Lúc đó, nhà có máy tính cũng không nhiều, huống hồ là lên mạng, Hà Nguyên Chính luôn không có hứng thú với những thứ này
Nghe nói, cho dù máy tính bày ở trước mặt ông ta, ông ta cũng không nhìn thêm một cái.”
Hơn hai mươi năm trước thì đúng là như vậy.
“Mạnh Sưởng nói, lúc mẹ em mang thai, Hà Nguyên Chính đã ngoại tình, còn không chỉ một lần
Có điều lúc đó ông ta vẫn chưa gặp Đỗ Uyển Thu, mà hay lăng nhăng
Mẹ em sợ nhiễm bệnh lậu, cự tuyệt thân mật với ông ta, bị ông đánh
Mặc dù sau chuyện này Hà Nguyên Chính quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng mẹ em đã không tin ông ta nữa.” Có lẽ đối với bọn họ mà nói, trong đầu chưa từng nghĩ đến bốn chữ “bạo lực gia đình”
Có điều, rõ ràng cách làm của Mạnh Nhị rất chính xác
Người đàn ông mà đã ra tay đánh mình một lần, đương nhiên là sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba..
Cho nên, sau khi bị tát, Mạnh Nhị hoàn toàn nhìn rõ con người Hà Nguyên Chính
“Trước khi mẹ em sắp sinh, Hà Nguyên Chính còn ở bên ngoài chơi bời, nửa đêm canh ba ông ta về đến nhà, cả người nồng nặc mùi rượu, lại còn hoan lạc với người vợ mang thai tháng thứ chín của mình! Tên súc sinh này.” Nói đến đây, Hà Tư Ca giận đến nỗi đỏ mắt, khẽ run rẩy
Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại
“Bởi vì động thai, trời vừa sáng, mẹ em đã được đưa vào bệnh viện, sinh ra một bé gái.”
Hà Tư Ca nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩm Hành, nói rõ từng chữ: “Anh đoán xem, bé gái đó là ai?” Chuyện đã rất rõ ràng rồi, hắn thở dài một cái: “Bé gái lúc đó bà ấy sinh không phải em, chắc là Mạnh Gia Nhàn mới đúng.” Cô gật đầu: “Đúng vậy, em thật sự không muốn tin, nhưng sự thật chính là Mạnh Gia Nhàn là em, em mới là Mạnh Gia Nhàn.” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng chính tai nghe thấy Hà Tư Ca nói ra những lời này, Phó Cẩm Hành vẫn vô cùng kinh hãi, vẻ mặt đầy ngờ vực
“Vậy em là con của ai?” Hà Tư Ca nhắm mắt lại: “Em mới là con gái của Mạnh Sưởng.” Cô nhắc nhở: “Anh có nhớ em tìm được một quyển nhật ký của mẹ em, còn nghe được từ chỗ Mạnh Gia Nhàn là lúc ở cữ bà ấy một mình bế con đến Nam Bình không?” Đương nhiên Phó Cẩm Hành nhớ chuyện này
“Bà ấy bế con gái, nghìn dặm xa xôi chạy đến Nam Bình, chẳng lẽ chính là vì đổi con?” Hẳn ngạc nhiên nhìn cô: “Chẳng lẽ Mạnh Sưởng không biết sao? Anh không tin có ai lại tự tay đổi con mình?” Hà Tư Ca lắc đầu: “Anh đừng vội, nghe em nói hết đã.”
“Con gái mới chào đời, Hà Nguyễn Chính chỉ vội vàng nhìn một cái và tỏ ra vô cùng rất thất vọng bởi vì ông ta một lòng muốn có con trai
Nghe nói, sau khi đến bệnh viện một lần rồi Hà Nguyên Chính không hề thăm vợ và con gái lần nào nữa
Mạnh Sưởng nói, lúc đó mẹ em vẫn muốn cho ông ta một cơ hội cuối cùng, nếu như ông ta đối xử tốt với con gái mới ra đời một chút.”
Chỉ có điều, trên thế giới không có nếu như, mà Hà Nguyễn Chỉnh hiển nhiên cũng không tự cho mình cơ hội đó
“Mẹ em bế đứa con gái mới chào đời đến Nam Bình, muốn tìm Mạnh Sưởng bàn bạc đổi sách
Từ nhỏ bà ấy đã là một cô gái ngoan, bởi vì kết hôn mà cắt đứt quan hệ với ba mẹ mình, chỉ có thể tìm người anh họ này giúp đỡ
Đáng tiếc là khoảng thời gian đó Mạnh Thị gặp phải khủng hoảng kinh tế trước giờ chưa từng có, đến nhà cửa cũng phải thế chấp cho ngân hàng, lúc nào cũng sẽ phá sản.”
“Bà Mạnh mà chúng ta từng gặp thật ra là vợ hai của Mạnh Sưởng, bà ta vốn là giúp việc của nhà họ Mạnh, là người chăm sóc vợ cả
Ai ngờ bà vợ cả vì khó sinh mà qua đời, để lại một đứa con gái
Vì muốn có người chăm sóc con gái, Mạnh Sưởng đã kết hôn với người giúp việc đó
Nếu không phải vì bà ta thì hai đứa bé gái cũng sẽ không bị hoán đổi thân phận, là bà ta xúi giục mẹ em, bảo bà ấy dùng cách này trả thù Hà Nguyên Chính!”
Và, mọi việc đều bắt đầu từ đó
Còn người thật sự biết nội tình, từ đầu chỉ có Mạnh Nhị và bà Mạnh.
“Đây là cái đạo lý gì thế?” Phó Cẩm Hành trợn mắt kinh ngạc.
“Bà Mạnh nói bà ta cũng là một người phụ nữ, có thể cảm nhận được sự đau khổ của mẹ em
Bà ta nói, nếu như Hà Nguyên Chính ra ngoài chơi bời phụ nữ thì phải khiến ông ta chịu báo ứng, không bằng để ông ta nuôi con của người khác
Thật ra mẹ em không đồng ý, nhưng không thể không nói, trong nội tâm bà ấy đã dao động, nhất là lúc bà ấy nhìn thấy tình hình của nhà họ Mạnh càng ngày càng tệ, dứt khoát hạ quyết định, nhét con gái của Hà Nguyên Chính vào nhà họ Mạnh, sau đó bể Mạnh Gia Nhàn, chính là em đi...”
Nói đến đây, Hà Tư Ca nghẹn ngào.
Phó Cẩm Hành ôm cô, bình tĩnh nói: “Thật quá đáng! Bà ấy oán hận Hà Nguyên Chính là chuyện của bà ấy, hà cớ gì đem con mình và con người khác ra để trả thù! Anh nghĩ, có lẽ lúc đó bà ấy đã mắc chứng trầm cảm sau sinh rồi, chỉ có điều vẫn không biết.”
Hà Tư Ca gật đầu: “Đúng vậy, Mạnh Sưởng cũng nói thế
Ông ấy nói trước kia không ai hiểu cái gì gọi là trầm cảm sau sinh, mấy năm này ông ấy đọc được rất nhiều tin tức xã hội, lại nhớ tới một số lời của mẹ em năm đó mới hiểu ra được thật ra lúc ấy bệnh của bà đã rất nghiêm trọng rồi.”
“Cho dù đánh tráo con, vậy Mạnh Sưởng thì sao? Chẳng lẽ cũng không biết ư?” Vừa nhắc đến Mạnh Sưởng, Phó Cẩm Hành cảm thấy có chút không hiểu
Hai đứa bé xêm xêm nhau, nhưng cũng không thể giống nhau như đúc, con gái mình đổi thành con gái của người khác mà người làm cha lại không hay biết gì?
“Khoảng thời gian đó ông ấy ăn ngủ ở công ty, mấy ngày liền cũng không thể về nhà một chuyển
Bởi vì vợ khó sinh mà mất, từ lúc đứa bé ra đời, Mạnh Sưởng đã không muốn nhìn thêm, sợ lại nhớ tới chuyện đau lòng
Lại thêm bà Mạnh cố ý giấu giếm, muốn dỗ ông ấy không hề khó
Mặc dù không nói, nhưng Mạnh Sưởng cũng mơ hồ cảm thấy bà Mạnh cố ý đưa đứa bé đi, có lẽ là muốn sinh một đứa nữa, cho dù là trai hay gái, sau này đều có thể tranh đoạt tài sản, đến lúc đó tung ra tin tức Mạnh Gia Nhàn không phải là con gái ruột của Mạnh Sưởng, rút củi dưới đáy nồi!”
Trải qua mấy ngày nay, Hà Tư Ca cũng nghĩ thông suốt rồi.
Nói đi nói lại chính là bà Mạnh lợi dụng Mạnh Nhị đang trong trạng thái bất ổn về tâm lý sau sinh mà dẫn dắt từng bước một, tạo nên vở kịch hoán đổi thân phận của hai đứa bé gái như vậy! Từ đầu đến cuối, bà ta chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, đùa giỡn Hà Nguyên Chính, Mạnh Nhị, Mạnh Sưởng và hai đứa bé vô tội trong lòng bàn tay
“Không ngờ, thật ra Mạnh Cường đã sớm lén đi triệt sản, hơn hai mươi năm sau đó, bọn họ đều không có con, chỉ có một cô con gái chính là em” Hà Tư Ca cười lạnh nói
“Ông ấy biết được từ lúc nào?” Phó Cẩm Hành trầm tư
Có lẽ, chuyện này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, bí mật chôn vùi dưới mặt biển còn nhiều hơn.
Bình luận facebook