Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi 1-302.html
Chương 303: Hoán đổi thân phận
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Nếu em đã nói vậy rồi thì chắc chắn là có lý do của em
Anh vẫn chỉ muốn nói một câu đó, chú ý an toàn, có chuyện gì đừng hoảng loạn, nhớ chưa?” Phó Cẩm Hành lại dặn dò
Được hắn đồng ý, cuối cùng sự khó chịu tích tụ trong lòng Hà Tư Ca cũng tiêu tan đi nhiều
Cô đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thở dài một cái: “Em biết rồi, mấy hôm nữa em về, anh cho em ở thêm em cũng không yên tâm về Tân Tân...” Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng: “Chỉ không yên tâm về Tân Tân thôi sao? Chẳng lẽ em không nhớ anh à?” Hà Tư Ca đoán được hắn nhất định sẽ hỏi như vậy,2đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn y như trẻ con, hay ghen thế chứ
“Cũng nhớ
Bây giờ em chỉ hy vọng hai người đều yên ổn, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.” Giọng cô có chút nghẹn ngào như nghĩ đến chuyện gì đau lòng
Mơ hồ nhận ra trạng thái của Hà Tư Ca có gì đó là lạ, Phó Cẩm Hành lại trêu cô mấy câu rồi hai người mới kết thúc cuộc nói chuyện
Cô đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại
Việc Hà Tư Ca không vội đi ngay khiển Mạnh Gia Nhàn có chút kinh ngạc
Nhưng dù sao cũng là cô ta tự mời về, Hà Tư Ca không đi thì Mạnh Gia Nhàn cũng không thể đuổi người được
Hơn nữa, hình như Mạnh Cường cũng9rất thích Hà Tư Ca
Mấy ngày nay thời tiết đẹp, Mạnh Sưởng uống thuốc xong thì tình trạng cũng đỡ hơn, tinh thần không tệ, thỉnh thoảng sẽ phơi nắng trên ban công
Ông sai người đi gọi Hà Tư Ca, có lúc hai người sẽ nói chuyện với nhau, cũng không nói chuyện gì quan trọng, đều là một số chuyện lặt vặt
Ban đầu Mạnh Gia Nhàn còn để phòng, ở bên cạnh nghe.
Sau hai lần, cô ta cũng lười quan tâm
Thật ra điều Mạnh Gia Nhàn lo lắng nhất chính là ngộ nhỡ Mạnh Sưởng nhất thời hồ đồ, vừa nghĩ đến chuyện Hà Tư Ca là con gái của em họ nên chia cho cô một ít gia tài thì làm thế nào? Mặc dù không coi6là thân thiết gì, nhưng nếu phải bàn đến thì cũng không tính là quá xa
Huống hồ, ở trong mắt rất nhiều người, là mình cướp mất Tưởng Thành Hủ, nếu không thì người anh lấy nhất định là Hà Tư Ca
Nếu như Mạnh Sưởng thấy áy náy với cô..
Nghĩ đến những thứ này, tâm trạng Mạnh Gia Nhàn liền trở nên vô cùng mâu thuẫn
Cô ta cũng biết có Hà Tư Ca ở bên cạnh, thỉnh thoảng nói mấy câu khiển Mạnh Sưởng vui vẻ
“Ba, ba thích cô ấy như vậy, có phải là ba...” Lúc ăn tối, Mạnh Gia Nhàn hỏi dò
Bây giờ Mạnh Sưởng gần như không ăn được gì, ngày nào cũng phải truyền dinh dưỡng, vô cùng gầy gò
Bởi vì thuốc giảm đau nên0ông không phải chịu nhiều nỗi đau đớn
Mạnh Sưởng uống một ngụm canh, xua tay: “Không uống nữa.” “Sức khỏe không tốt, trong đầu luôn không nhịn được nghĩ đến chuyện trước kia..
Người có này của con từ nhỏ đã thông minh xinh đẹp, mặc dù ba và bà ấy chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng ba luôn coi bà ấy là em gái ruột của mình..
khụ khụ khụ...” Nói một hơi nhiều như vậy, Mạnh Sưởng đã cảm thấy mệt rồi
“Được rồi, ba, con không hỏi nữa, tránh làm ba không thoải mái.” Mạnh Gia Nhàn vội vàng dừng lại
Nhìn người chăm sóc đỡ ông nằm xuống, cô ta đứng một lúc rồi mới yên tĩnh rời khỏi phòng
Vừa mới tới hành lang, Mạnh Gia Nhàn đã nhìn7thấy Tưởng Thành Hủ trở về, dáng vẻ mệt nhọc
Từ sau khi hai người kết hôn, số lần người con rể Tưởng Thành Hủ này đến nhà họ Mạnh có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay
Ngay cả cái hôm về lại mặt sau cưới, anh cũng tùy tiện ngồi chục phút rồi đi ngay
“Đúng là khách quý, sao trước đó em gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy anh đều phớt lờ, bây giờ vừa nghe nói người thương ở đây lại vội vàng chạy đến à?” Mạnh Gia Nhàn mở miệng nói, vẻ mặt châm biếm
Từ sau khi tang lễ kết thúc, đã nhiều ngày cô ta chưa gặp Tưởng Thành Hủ rồi
Gọi điện thoại cho anh ta thì mười cuộc có đến tám cuộc không nghe, hai cuộc còn lại dù có nghe cũng ậm ờ ậm ừ mấy tiếng, không nói được mấy câu đã bị Tưởng Thành Hủ cúp máy.
Cho nên, Mạnh Gia Nhàn rất tức giận.
“Nói chuyện đừng có châm chọc như vậy, tôi đến thăm ba, không muốn cãi nhau với cô.” Vẻ mặt Tưởng Thành Hủ thật sự vô cùng mệt mỏi, chắc là vừa từ Trung Hải về.
“Đúng rồi, tôi đã đưa bệnh án của ba cho mấy chuyên gia ở Trung Hải, sau khi xem xong bọn họ đều nói.” Anh lắc đầu, không nói nốt, nhưng ý đã rất rõ ràng
Nghe đến đây, Mạnh Gia Nhàn lập tức giơ tay che miệng
Cô ta đã sớm biết chuyện này, nhưng khi nghe vậy vẫn không khỏi đau lòng
Tưởng Thành Hủ bước đến gần cô ta, giơ tay ra muốn ôm vai an ủi Mạnh Gia Nhàn
Nhưng cô ta nghiêng người, tránh đi, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên lúng túng hơn
“Cô..
chú ý sức khỏe, ở bên ba nhiều hơn.” Tưởng Thành Hủ nhìn về phía cánh cửa kia, mơ hồ nghe thấy tiếng ho truyền ra từ bên trong
“Tôi đi thăm ba trước.” Anh thu tay lại, đi đến phòng ngủ của Mạnh Sưởng
Mạnh Gia Nhàn vốn tưởng là Tưởng Thành Hủ nghe nói Hà Tư Ca ở nhà họ Mạnh, nhất định sẽ nghĩ đủ cách ở lại gặp cô
Không ngờ, anh đi thăm Mạnh Sưởng xong liền vội vàng rời đi
Hai người căn bản không hề gặp nhau
Đến lúc Hà Tư Ca biết Tưởng Thành Hủ tới đã là một tiếng sau, hơn nữa còn là Mạnh Gia Nhàn nói cho cô biết
“Cô tưởng tôi đến là muốn tìm cơ hội gặp anh ấy à?” Nhìn Hà Tư Ca vô cùng dửng dưng, bề một cốc nước nóng trong tay, nhìn về phía trước
“Nếu như là trước kia, tôi sẽ lo lắng như vậy, nhưng bây giờ thì không
Nếu người phụ nữ luôn nhớ đến chuyện cũ, chứng minh bây giờ cô ấy sống không đủ tốt
Ha...” Nói đến đây, Mạnh Gia Nhàn nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tư Ca: “Cô biết không, tôi đã không muốn ghen tỵ với cô nữa rồi, bởi vì tôi thua kém có quá nhiều, có đuổi cũng không kịp.” Quả nhiên là như vậy, mọi người sẽ không ghen tỵ với những người hơn mình quá nhiều, chỉ ghen tỵ với người hơn mình đôi chút hoặc những kẻ kém hơn mình mà lại may mắn hơn
Cuộc sống sau khi kết hôn với Tưởng Thành Hủ khiển Mạnh Gia Nhàn hơi một chút là nổi điên, căm phẫn
Nhưng qua lâu như vậy, cô ta cũng dần dần trở nên vô cảm, chấp nhận thực tế rồi
“Mọi người đều còn trẻ, trẻ tuổi thường cố chấp, có lẽ cần thời gian cho mọi người bình tĩnh là có thể bắt đầu lại.” Hà Tư Ca uống một ngụm nước, chậm rãi nói, giống như một người lớn tuổi
“Tôi cảm thấy mấy ngày nay cô có gì đó lạ lắm.” Cho dù Mạnh Gia Nhàn không nhạy bén thể nào đi nữa thì cô ta cũng cảm nhận được
“Vậy hả? Có lẽ là tức cảnh sinh tình” Hà Tư Ca tránh ánh mắt cô ta, giọng vẫn hờ hững.
Hai ngày nay, cô đã điều chỉnh được tâm trạng, tiêu hóa hết một số chuyện khó mà chấp nhận nổi chỉ trong chốc lát
Không ai hay biết, cả đêm cô ngồi ở trên giường không nhắm mắt, nhìn sắc trời dần sáng.
“Cô...”
Mạnh Gia Nhàn vẫn muốn nói gì nữa, Hà Tư Ca đã đặt cốc lên bàn, chủ động nói: “Trưa mai tôi phải về rồi, cô nói giúp tôi một tiếng, tôi không làm phiền mọi người nữa.” “Cô phải đi rồi à?” Mạnh Gia Nhàn hơi giật mình
“Cô không muốn tôi đi à? Thật ra nếu tôi cứ mãi không đi thì cô mới không yên tâm.” Hà Tư Ca cười, nói đầy ẩn ý
Sau đó, cô không đợi Mạnh Gia Nhàn nói gì nữa mà đứng dậy trở về phòng
Lòng người khó dò, không phải Hà Tư Ca không nhận ra Mạnh Gia Nhàn đang lo lắng điều gì.
“Tôi...”
Mạnh Gia Nhân đứng lên, nhìn bóng lưng cố, nhất thời không nói nên lời
Trưa ngày hôm sau, quả nhiên Hà Tư Ca rời khỏi nhà họ Mạnh
Mạnh Gia Nhàn vốn muốn đích thân đưa cô đi, kết quả, hơn mười giờ trưa, tình hình của Mạnh Sưởng lại chuyển biến xấu, cô ta chỉ đành sai tài xế đưa Hà Tư Cara sân bay
Hà Tư Ca đứng rất lâu trước cửa phòng ngủ của Mạnh Sưởng, cuối cùng vẫn không đẩy cánh cửa kia ra
Máy bay hạ cánh, cô vừa đi ra ngoài đã thấy Phó Cẩm Hành đợi ở bên ngoài
“Sao anh lại đến đây? Gần đây công ty bận như vậy, anh bảo Tiểu Triệu đến đón em là được rồi.” Hà Tư Ca vừa kinh ngạc vừa vui mừng
Tuy nói như vậy nhưng đương nhiên trong lòng cô rất vui
Tiểu biệt thẳng tân hôn, nhất là mấy tháng nay hai người đều ở bên nhau, đột nhiên xa cách mấy ngày, đương nhiên vô cùng nhớ nhung
Phó Cẩm Hành quan sát Hà Tư Ca, phát hiện có gầy đi
“Có phải Mạnh Gia Nhàn đó không cho em ăn cơm không, em nhìn em đi, mới đi có mấy ngày mà sắc mặt đã không tốt, gầy đi, mắt còn đen sì nữa..
Hắn vừa nắm tay Hà Tư Ca đi ra ngoài, vừa lải nhải
Cũng chỉ có ở trước mặt cô, Phó Cẩm Hành mới có thể nói nhiều như vậy
Hà Tư Ca ngắt lời hắn: “Này, anh nói xa nói gần để chế em xấu đi đúng không?” Phó Cẩm Hành vội vàng giơ tay đầu hàng
Dọc đường đi, Hà Tư Ca dựa sát vào Phó Cẩm Hành, vòng tay ôm eo hắn, không nói một câu nào
Phát hiện ra sự khác thường của cô, hắn cũng không lên tiếng, chỉ tựa cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ vuốt lưng cô
Về đến nhà, Hà Tư Ca tắm rửa trước, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay
Lúc cô tỉnh lại, trời đã tối rồi
Không ngờ, Phó Cẩm Hành vẫn chưa đi, hắn ôm máy tính, ngồi ở xô pha bên cạnh, hình như đang xem gì đó.
“Dậy rồi à? Em đói không?” Vừa thấy Hà Tư Ca tỉnh, Phó Cẩm Hành nhẹ giọng hỏi
Cô lắc đầu, nhưng chỉ thoáng chốc, nước mắt không biết đã kìm nén bao lâu liền rơi xuống
Hình như hắn đã sớm đoán được gì đó, cũng không vội hỏi, chỉ đứng dậy đi đến đầu giường, ngồi xuống để Hà Tư Ca dựa vào lòng mình
Cô khóc nửa ngày mới thôi
“Em không biết nói với anh thế nào..
thật ra em..
em không phải là em...” Hà Tư Ca thút thít, vô cùng đau lòng, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi
“Em nói gì vậy?” Phó Cẩm Hành nghe hồi lâu vẫn không hiểu lắm
Hắn biết, mẹ cô và ba của Mạnh Gia Nhân là anh em con chó con bác, chỉ là nhiều năm qua hai nhà không có qua lại gì
Nhưng quan hệ thân thích này vẫn thật sự tồn tại
Bây giờ Mạnh Sưởng sắp đi, Hà Tư Ca cảm động và nhớ nhung tình thân, trong lòng nhất thời khó chịu cũng là chuyện hợp tình hợp lý
“Rốt cuộc làm sao thế?” Phó Cẩm Hành ngồi thẳng người lên, xoay vai Hà Tư Ca lại, nghiêm túc hỏi
Cô lau mắt, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Em và Mạnh Gia Nhàn..
mẹ em đổi bọn em cho nhau.” Cho dù là Phó Cẩm Hành đã quen gặp nhiều chuyện lớn cũng không nén nổi bất ngờ, buột miệng hỏi: “Em nói cái gì?” “Anh có tin được không? Mạnh Gia Nhàn mới là con gái ruột của mẹ em, cô ta mới là đứa bé trong ảnh, lòng bàn chân cô ta có nốt ruồi, em từng tận mắt nhìn thấy!” Hà Tư Ca túm lấy tay Phó Cẩm Hành, cơ thể lại run lên.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Anh vẫn chỉ muốn nói một câu đó, chú ý an toàn, có chuyện gì đừng hoảng loạn, nhớ chưa?” Phó Cẩm Hành lại dặn dò
Được hắn đồng ý, cuối cùng sự khó chịu tích tụ trong lòng Hà Tư Ca cũng tiêu tan đi nhiều
Cô đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thở dài một cái: “Em biết rồi, mấy hôm nữa em về, anh cho em ở thêm em cũng không yên tâm về Tân Tân...” Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng: “Chỉ không yên tâm về Tân Tân thôi sao? Chẳng lẽ em không nhớ anh à?” Hà Tư Ca đoán được hắn nhất định sẽ hỏi như vậy,2đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn y như trẻ con, hay ghen thế chứ
“Cũng nhớ
Bây giờ em chỉ hy vọng hai người đều yên ổn, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.” Giọng cô có chút nghẹn ngào như nghĩ đến chuyện gì đau lòng
Mơ hồ nhận ra trạng thái của Hà Tư Ca có gì đó là lạ, Phó Cẩm Hành lại trêu cô mấy câu rồi hai người mới kết thúc cuộc nói chuyện
Cô đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại
Việc Hà Tư Ca không vội đi ngay khiển Mạnh Gia Nhàn có chút kinh ngạc
Nhưng dù sao cũng là cô ta tự mời về, Hà Tư Ca không đi thì Mạnh Gia Nhàn cũng không thể đuổi người được
Hơn nữa, hình như Mạnh Cường cũng9rất thích Hà Tư Ca
Mấy ngày nay thời tiết đẹp, Mạnh Sưởng uống thuốc xong thì tình trạng cũng đỡ hơn, tinh thần không tệ, thỉnh thoảng sẽ phơi nắng trên ban công
Ông sai người đi gọi Hà Tư Ca, có lúc hai người sẽ nói chuyện với nhau, cũng không nói chuyện gì quan trọng, đều là một số chuyện lặt vặt
Ban đầu Mạnh Gia Nhàn còn để phòng, ở bên cạnh nghe.
Sau hai lần, cô ta cũng lười quan tâm
Thật ra điều Mạnh Gia Nhàn lo lắng nhất chính là ngộ nhỡ Mạnh Sưởng nhất thời hồ đồ, vừa nghĩ đến chuyện Hà Tư Ca là con gái của em họ nên chia cho cô một ít gia tài thì làm thế nào? Mặc dù không coi6là thân thiết gì, nhưng nếu phải bàn đến thì cũng không tính là quá xa
Huống hồ, ở trong mắt rất nhiều người, là mình cướp mất Tưởng Thành Hủ, nếu không thì người anh lấy nhất định là Hà Tư Ca
Nếu như Mạnh Sưởng thấy áy náy với cô..
Nghĩ đến những thứ này, tâm trạng Mạnh Gia Nhàn liền trở nên vô cùng mâu thuẫn
Cô ta cũng biết có Hà Tư Ca ở bên cạnh, thỉnh thoảng nói mấy câu khiển Mạnh Sưởng vui vẻ
“Ba, ba thích cô ấy như vậy, có phải là ba...” Lúc ăn tối, Mạnh Gia Nhàn hỏi dò
Bây giờ Mạnh Sưởng gần như không ăn được gì, ngày nào cũng phải truyền dinh dưỡng, vô cùng gầy gò
Bởi vì thuốc giảm đau nên0ông không phải chịu nhiều nỗi đau đớn
Mạnh Sưởng uống một ngụm canh, xua tay: “Không uống nữa.” “Sức khỏe không tốt, trong đầu luôn không nhịn được nghĩ đến chuyện trước kia..
Người có này của con từ nhỏ đã thông minh xinh đẹp, mặc dù ba và bà ấy chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng ba luôn coi bà ấy là em gái ruột của mình..
khụ khụ khụ...” Nói một hơi nhiều như vậy, Mạnh Sưởng đã cảm thấy mệt rồi
“Được rồi, ba, con không hỏi nữa, tránh làm ba không thoải mái.” Mạnh Gia Nhàn vội vàng dừng lại
Nhìn người chăm sóc đỡ ông nằm xuống, cô ta đứng một lúc rồi mới yên tĩnh rời khỏi phòng
Vừa mới tới hành lang, Mạnh Gia Nhàn đã nhìn7thấy Tưởng Thành Hủ trở về, dáng vẻ mệt nhọc
Từ sau khi hai người kết hôn, số lần người con rể Tưởng Thành Hủ này đến nhà họ Mạnh có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay
Ngay cả cái hôm về lại mặt sau cưới, anh cũng tùy tiện ngồi chục phút rồi đi ngay
“Đúng là khách quý, sao trước đó em gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy anh đều phớt lờ, bây giờ vừa nghe nói người thương ở đây lại vội vàng chạy đến à?” Mạnh Gia Nhàn mở miệng nói, vẻ mặt châm biếm
Từ sau khi tang lễ kết thúc, đã nhiều ngày cô ta chưa gặp Tưởng Thành Hủ rồi
Gọi điện thoại cho anh ta thì mười cuộc có đến tám cuộc không nghe, hai cuộc còn lại dù có nghe cũng ậm ờ ậm ừ mấy tiếng, không nói được mấy câu đã bị Tưởng Thành Hủ cúp máy.
Cho nên, Mạnh Gia Nhàn rất tức giận.
“Nói chuyện đừng có châm chọc như vậy, tôi đến thăm ba, không muốn cãi nhau với cô.” Vẻ mặt Tưởng Thành Hủ thật sự vô cùng mệt mỏi, chắc là vừa từ Trung Hải về.
“Đúng rồi, tôi đã đưa bệnh án của ba cho mấy chuyên gia ở Trung Hải, sau khi xem xong bọn họ đều nói.” Anh lắc đầu, không nói nốt, nhưng ý đã rất rõ ràng
Nghe đến đây, Mạnh Gia Nhàn lập tức giơ tay che miệng
Cô ta đã sớm biết chuyện này, nhưng khi nghe vậy vẫn không khỏi đau lòng
Tưởng Thành Hủ bước đến gần cô ta, giơ tay ra muốn ôm vai an ủi Mạnh Gia Nhàn
Nhưng cô ta nghiêng người, tránh đi, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên lúng túng hơn
“Cô..
chú ý sức khỏe, ở bên ba nhiều hơn.” Tưởng Thành Hủ nhìn về phía cánh cửa kia, mơ hồ nghe thấy tiếng ho truyền ra từ bên trong
“Tôi đi thăm ba trước.” Anh thu tay lại, đi đến phòng ngủ của Mạnh Sưởng
Mạnh Gia Nhàn vốn tưởng là Tưởng Thành Hủ nghe nói Hà Tư Ca ở nhà họ Mạnh, nhất định sẽ nghĩ đủ cách ở lại gặp cô
Không ngờ, anh đi thăm Mạnh Sưởng xong liền vội vàng rời đi
Hai người căn bản không hề gặp nhau
Đến lúc Hà Tư Ca biết Tưởng Thành Hủ tới đã là một tiếng sau, hơn nữa còn là Mạnh Gia Nhàn nói cho cô biết
“Cô tưởng tôi đến là muốn tìm cơ hội gặp anh ấy à?” Nhìn Hà Tư Ca vô cùng dửng dưng, bề một cốc nước nóng trong tay, nhìn về phía trước
“Nếu như là trước kia, tôi sẽ lo lắng như vậy, nhưng bây giờ thì không
Nếu người phụ nữ luôn nhớ đến chuyện cũ, chứng minh bây giờ cô ấy sống không đủ tốt
Ha...” Nói đến đây, Mạnh Gia Nhàn nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tư Ca: “Cô biết không, tôi đã không muốn ghen tỵ với cô nữa rồi, bởi vì tôi thua kém có quá nhiều, có đuổi cũng không kịp.” Quả nhiên là như vậy, mọi người sẽ không ghen tỵ với những người hơn mình quá nhiều, chỉ ghen tỵ với người hơn mình đôi chút hoặc những kẻ kém hơn mình mà lại may mắn hơn
Cuộc sống sau khi kết hôn với Tưởng Thành Hủ khiển Mạnh Gia Nhàn hơi một chút là nổi điên, căm phẫn
Nhưng qua lâu như vậy, cô ta cũng dần dần trở nên vô cảm, chấp nhận thực tế rồi
“Mọi người đều còn trẻ, trẻ tuổi thường cố chấp, có lẽ cần thời gian cho mọi người bình tĩnh là có thể bắt đầu lại.” Hà Tư Ca uống một ngụm nước, chậm rãi nói, giống như một người lớn tuổi
“Tôi cảm thấy mấy ngày nay cô có gì đó lạ lắm.” Cho dù Mạnh Gia Nhàn không nhạy bén thể nào đi nữa thì cô ta cũng cảm nhận được
“Vậy hả? Có lẽ là tức cảnh sinh tình” Hà Tư Ca tránh ánh mắt cô ta, giọng vẫn hờ hững.
Hai ngày nay, cô đã điều chỉnh được tâm trạng, tiêu hóa hết một số chuyện khó mà chấp nhận nổi chỉ trong chốc lát
Không ai hay biết, cả đêm cô ngồi ở trên giường không nhắm mắt, nhìn sắc trời dần sáng.
“Cô...”
Mạnh Gia Nhàn vẫn muốn nói gì nữa, Hà Tư Ca đã đặt cốc lên bàn, chủ động nói: “Trưa mai tôi phải về rồi, cô nói giúp tôi một tiếng, tôi không làm phiền mọi người nữa.” “Cô phải đi rồi à?” Mạnh Gia Nhàn hơi giật mình
“Cô không muốn tôi đi à? Thật ra nếu tôi cứ mãi không đi thì cô mới không yên tâm.” Hà Tư Ca cười, nói đầy ẩn ý
Sau đó, cô không đợi Mạnh Gia Nhàn nói gì nữa mà đứng dậy trở về phòng
Lòng người khó dò, không phải Hà Tư Ca không nhận ra Mạnh Gia Nhàn đang lo lắng điều gì.
“Tôi...”
Mạnh Gia Nhân đứng lên, nhìn bóng lưng cố, nhất thời không nói nên lời
Trưa ngày hôm sau, quả nhiên Hà Tư Ca rời khỏi nhà họ Mạnh
Mạnh Gia Nhàn vốn muốn đích thân đưa cô đi, kết quả, hơn mười giờ trưa, tình hình của Mạnh Sưởng lại chuyển biến xấu, cô ta chỉ đành sai tài xế đưa Hà Tư Cara sân bay
Hà Tư Ca đứng rất lâu trước cửa phòng ngủ của Mạnh Sưởng, cuối cùng vẫn không đẩy cánh cửa kia ra
Máy bay hạ cánh, cô vừa đi ra ngoài đã thấy Phó Cẩm Hành đợi ở bên ngoài
“Sao anh lại đến đây? Gần đây công ty bận như vậy, anh bảo Tiểu Triệu đến đón em là được rồi.” Hà Tư Ca vừa kinh ngạc vừa vui mừng
Tuy nói như vậy nhưng đương nhiên trong lòng cô rất vui
Tiểu biệt thẳng tân hôn, nhất là mấy tháng nay hai người đều ở bên nhau, đột nhiên xa cách mấy ngày, đương nhiên vô cùng nhớ nhung
Phó Cẩm Hành quan sát Hà Tư Ca, phát hiện có gầy đi
“Có phải Mạnh Gia Nhàn đó không cho em ăn cơm không, em nhìn em đi, mới đi có mấy ngày mà sắc mặt đã không tốt, gầy đi, mắt còn đen sì nữa..
Hắn vừa nắm tay Hà Tư Ca đi ra ngoài, vừa lải nhải
Cũng chỉ có ở trước mặt cô, Phó Cẩm Hành mới có thể nói nhiều như vậy
Hà Tư Ca ngắt lời hắn: “Này, anh nói xa nói gần để chế em xấu đi đúng không?” Phó Cẩm Hành vội vàng giơ tay đầu hàng
Dọc đường đi, Hà Tư Ca dựa sát vào Phó Cẩm Hành, vòng tay ôm eo hắn, không nói một câu nào
Phát hiện ra sự khác thường của cô, hắn cũng không lên tiếng, chỉ tựa cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ vuốt lưng cô
Về đến nhà, Hà Tư Ca tắm rửa trước, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay
Lúc cô tỉnh lại, trời đã tối rồi
Không ngờ, Phó Cẩm Hành vẫn chưa đi, hắn ôm máy tính, ngồi ở xô pha bên cạnh, hình như đang xem gì đó.
“Dậy rồi à? Em đói không?” Vừa thấy Hà Tư Ca tỉnh, Phó Cẩm Hành nhẹ giọng hỏi
Cô lắc đầu, nhưng chỉ thoáng chốc, nước mắt không biết đã kìm nén bao lâu liền rơi xuống
Hình như hắn đã sớm đoán được gì đó, cũng không vội hỏi, chỉ đứng dậy đi đến đầu giường, ngồi xuống để Hà Tư Ca dựa vào lòng mình
Cô khóc nửa ngày mới thôi
“Em không biết nói với anh thế nào..
thật ra em..
em không phải là em...” Hà Tư Ca thút thít, vô cùng đau lòng, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi
“Em nói gì vậy?” Phó Cẩm Hành nghe hồi lâu vẫn không hiểu lắm
Hắn biết, mẹ cô và ba của Mạnh Gia Nhân là anh em con chó con bác, chỉ là nhiều năm qua hai nhà không có qua lại gì
Nhưng quan hệ thân thích này vẫn thật sự tồn tại
Bây giờ Mạnh Sưởng sắp đi, Hà Tư Ca cảm động và nhớ nhung tình thân, trong lòng nhất thời khó chịu cũng là chuyện hợp tình hợp lý
“Rốt cuộc làm sao thế?” Phó Cẩm Hành ngồi thẳng người lên, xoay vai Hà Tư Ca lại, nghiêm túc hỏi
Cô lau mắt, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Em và Mạnh Gia Nhàn..
mẹ em đổi bọn em cho nhau.” Cho dù là Phó Cẩm Hành đã quen gặp nhiều chuyện lớn cũng không nén nổi bất ngờ, buột miệng hỏi: “Em nói cái gì?” “Anh có tin được không? Mạnh Gia Nhàn mới là con gái ruột của mẹ em, cô ta mới là đứa bé trong ảnh, lòng bàn chân cô ta có nốt ruồi, em từng tận mắt nhìn thấy!” Hà Tư Ca túm lấy tay Phó Cẩm Hành, cơ thể lại run lên.
Bình luận facebook