• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 267: Thiên Trúc Lan

“Giao thuốc giải ra, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang vô cùng lạnh lùng, đến Xà Vương nổi tiếng là hung ác cũng lập tức biến thành con côn trùng yếu đuối trước ánh mắt này.

“Tôi thật sự không có thuốc giải!”

Lúc này Xà Vương đã hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng trước đây. Mặc dù cô ta được mệnh danh là Xà Vương, nhưng dù sao cũng chỉ là một con người.

Đối mặt với kẻ mạnh hơn mình hàng chục, thậm chí là hàng trăm lần như này, biệt danh Xà Vương của cô ta trở nên thật nực cười và ấu trĩ.

“Những lời tôi nói đều là thật, đây là độc tố trong cơ thể đột nhiên phản tác dụng khi Huyền độc thể gặp phải loại độc mạnh. Trên đời này không có thuốc giải”.

Xà Vương run rẩy trả lời.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô ấy sẽ thế nào!”

Xà Vương có vẻ hơi do dự, nhưng trước ánh mắt lạnh như băng của đối phương, cô ta vội vàng thành thật trả lời: “Nhanh thì ba ngày, chậm thì nhiều nhất cũng không quá một tuần, các tế bào trong cơ thể cô ấy sẽ bị độc tố xâm chiếm, sau đó… sau đó… chết”.

Diệp Vĩnh Khang nghiến răng ken két: “Trên đời này thật sự không có cách nào hóa giải sao? Tôi có thể cho cô một cơ hội, nếu như cô có thể cứu được cô ấy, tôi sẽ không giết cô!”

Xà Vương khóc ròng: “Thật sự không có, ít nhất thì từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp, cầu xin anh tha cho tôi một lần, sau này tôi nhất định…”

Rắc!

Đối phương còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã vươn tay bóp gãy cổ cô ta.

Xà Vương nức tiếng một thời này lập tức trở thành con rắn chết.

Chỉ là cho tới lúc chết đi, cô ta vẫn không thể nào hiểu được, vì sao người này đã trúng gai độc của độc roi mà không hề có chút tổn thương nào?

Nhưng nếu như cô ta biết hôm nay mình đã đối mặt với nhân vật như thế nào, cô ta sẽ không thấy khó hiểu nữa.

Diệp Vĩnh Khang, Điện Chủ của Điện Long Thần, hầu quân tướng của nước Long Hạ, thiên hạ vô song!

Đừng nói một mình Xà Vương cô ta, cho dù là một trăm người cộng lại thì cũng chỉ là một lũ kiến trước mặt Diệp Vĩnh Khang mà thôi!

Chiêu vừa rồi mà cô ta cho rằng không thể hóa giải được trong mắt Diệp Vĩnh Khang có thể nói là chậm như ốc sên, chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển một cái là có thể tránh được.

Việc này cũng giống như một con kiến không thể nào hiểu được vì sao một con voi lại có thể dễ dàng làm đổ một thân cây to lớn như vậy được.

Nhưng những chuyện này đối với Diệp Vĩnh Khang không quan trọng, lúc này toàn thân anh run lên kịch liệt, một nỗi sợ hãi sâu sắc bao trùm lấy anh.

Cảm giác này anh vừa mới trải qua xong, khi Hạ Huyền Trúc bị trúng độc, anh cũng cảm thấy như vậy.

Đến tận lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhận ra rằng mức độ quan trọng của Trần Tiểu Túy trong lòng anh hoàn toàn vượt xa suy nghĩ của anh.

“Tiểu Túy, em nhất định sẽ không sao đâu, tôi sẽ không đối xử với em như trước nữa!”

Đôi mắt Diệp Vĩnh Khang đỏ hoe, nắm chặt cổ tay của Trần Tiểu Túy.

Đột nhiên anh nhớ ra một người!

“Bác sĩ Tần, tôi là Diệp Vĩnh Khang, gấp lắm rồi!”

Diệp Vĩnh Khang bế Trần Tiểu Túy chạy như bay tới nhà của Tần Minh.

“Mau, đưa cô ấy xuống tầng hầm!”

Tần Minh mặc áo choàng tắm, đầu tóc ướt đẫm, có thể thấy anh ấy vừa mới tắm xong chuẩn bị đi ngủ, sau đó liền nhận được điện thoại của Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang bế Trần Tiểu Túy xuống tầng hầm tràn ngập hương thuốc, sau đó nhẹ nhàng đặt cô ấy nằm lên bàn đá cẩm thành.

Tần Minh bắt mạch cho Trần Tiểu Túy, sau khi hít một hơi, lông mày của anh ấy lập tức cau lại, nhanh chóng lấy một cây kim vàng ra, nhẹ nhàng châm vào giữa trán của Trần Tiểu Túy.

“Phản phệ Huyền độc thể!”

Tần Minh nhìn ánh sáng xanh nhẹ ở cuối cây kim vàng, sắc mặt biến đổi trầm trọng: “Không ngờ trên đời này thật sự có Huyền độc thể!”

“Bác sĩ Tần, có thể cứu được không?”

Diệp Vĩnh Khang căng thẳng đến mức trán lấm tấm mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng vô tận.

“Cứu được!”

Tần Minh gật đầu.

Nghe xong hai từ này, Diệp Vĩnh Khang mới thở phào một hơi: “Vậy thì làm phiền bác sĩ Tần rồi!”

“Anh đừng vội, nghe tôi nói xong đã”.

Tần Minh trịnh trọng nói: “Khá giống với tình trạng của cô Hạ lần trước, muốn cứu bạn anh tỉnh lại thì phải dùng một loại thảo dược tên là Thiên Trúc Lan”.

“Nhưng may mắn là Thiên Trúc Lan này dễ tìm hơn mật trăn của trăn mào gà trước đây nhiều, nhà họ Phương ở thành phố An Dương có một cây, anh có thể tới tìm bọn họ nói chuyện thử xem”.

“Nhà họ Phương ở An Dương?”

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên một bóng người, sau đó vội vàng bước ra ngoài, vừa đi vừa bấm gọi điện thoại.

“Anh Diệp, có chuyện gì thế, khuya khoắt vậy rồi”.

Phương Nhất Minh nghe điện.

“Nhà anh có phải có Thiên Trúc Lan không?”

Diệp Vĩnh Khang đi thẳng vào chủ đề.

“Đúng vậy!”

Phương Nhất Minh trả lời ở đầu dây bên kia điện thoại: “Nhưng trước đây đã bán cho nhà họ Sở ở Đông Hải rồi, có chuyện gì sao anh Diệp?”

“Anh cần cây Thiên Trúc Lan đó sao? Ngày mai tôi có thể liên lạc với bên đó, xem xem bọn họ có thể trả lại được không…”

“Không, bây giờ luôn!”

Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói: “Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức qua đón anh, cùng tôi tới Đông Hải một chuyến!”

Mười phút sau, Diệp Vĩnh Khang đón Phương Nhất Minh ở cổng một khu dân cư.

Ngay khi Phương Nhất Minh lên xe, Diệp Vĩnh Khang nhấn ga, phóng hết tốc lực về hướng Đông Hải.

“Anh Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Phương Nhất Minh nghi hoặc hỏi, nhìn sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang, mọi chuyện e là không đơn giản.

“Bây giờ anh lập tức liên lạc với bọn họ, nói rằng chỉ cần bọn họ chịu trả lại Thiên Trúc Lan, tôi đồng ý mua lại với giá gấp trăm lần!”

“Anh Diệp…”

Phương Nhất Minh khẽ run lên, sau khi nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, vẻ mặt dần dần trở nên trầm mặc nhưng lại không nói gì.

Bởi vì anh ta có thể cảm nhận được, chuyện này e rằng quan trọng hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng.

Hơn nữa anh ta đột nhiên cảm nhận được một áp lực vô hình, thậm chí còn cảm thấy nếu chuyện này làm không xong sẽ có tai họa lớn ập xuống đầu.

“Alo, gia chủ nhà họ Sở đúng không… Ừm, ừm, là bà chủ Sở ạ, tôi là Nhất Minh đây. Là như thế này, Thiên Trúc Lan mà mấy ngày trước bố tôi bán cho nhà bà, bây giờ tôi muốn lấy lại, bao nhiêu tiền cũng được…Á? Bà chủ Sở, bà nghe tôi nói xong đã… Alo, alo!”

“Anh Diệp…”

Phương Nhất Minh vừa cảm thấy tội lỗi vừa lo lắng, thận trọng nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Tôi đã hỏi rồi, bên đó nói bao nhiêu tiền cũng không trả, nói rằng hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của con gái nhà họ Sở bọn họ, bắt buộc cần dùng tới Thiên Trúc Lan này”.

“Con gái nhà họ Sở kết hôn?”

Diệp Vĩnh Khang cau mày hỏi: “Là cô con gái nào của nhà họ Sở thế?”

Phương Nhất Minh trả lời: “Nhà họ Sở có mỗi một cô con gái, tên là Sở Phi Yến, là người đẹp có tiếng ở Đông Hải, tôi cũng có nghe đến, nhưng sao lại đột nhiên kết hôn vậy nhỉ, trước đây không có chút tin tức nào…”

Kít!

Phương Nhất Minh nói được một nửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đạp phanh gấp, trợn mắt nói: “Anh vừa nói ai cơ?”

Phương Nhất Minh khó hiểu, không biết vì sao Diệp Vĩnh Khang lại phản ứng dữ dội như vậy, gãi đầu bối rối nói: “Sở Phi Yến ấy, nhà họ Sở chỉ có mỗi cô con gái này thôi”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom