• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 268: Lựa chọn của anh là chính xác!

“Anh Diệp, có vấn đề gì sao?”

Phương Nhất Minh thấy rất khó hiểu, anh Diệp hình như phản ứng hơi quá với chuyện này.

“Không có gì”.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, không nói ra câu chuyện trước đây của mình và Sở Phi Yến.

Thực ra hôm nay anh không cần dẫn theo Phương Nhất Minh, có thể tự mình tới nhà họ Sở, bảo bọn họ bán lại Thiên Trúc Lan cho mình.

Đương nhiên nếu như họ không chịu bán, Diệp Vĩnh Khang sẽ không ngại dùng một số thủ đoạn để bắt họ phải chủ động giao ra.

Từ trước đến giờ Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ rằng mình là anh hùng hành hiệp trượng nghĩa gì, anh chỉ là một người phàm phu tục tử mà thôi.

Đúng hay sai đối với anh không quan trọng, quan trọng là ai có sức nặng trong lòng anh.

Vì Trần Tiểu Túy, cho dù phải tiêu diệt cả nhà họ Sở cũng không thành vấn đề.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không phải kẻ ác không có điểm dừng, dù sao anh cũng đã từng lừa dối và làm tổn thương Sở Phi Yến, vì vậy chuyện này anh muốn xử lý nhẹ nhàng nhất có thể.

Đương nhiên nếu như dùng hết mọi cách rồi mà nhà họ Sở vẫn không chịu giao ra, đến cuối cùng phải dùng phương thức nào, Diệp Vĩnh Khang cũng phải lấy bằng được Thiên Trúc Lan.

Anh thấy khá có lỗi với Sở Phi Yến, nhưng so với Trần Tiểu Túy, anh bằng lòng có lỗi gấp mười lần, một trăm lần cũng được!

Diệp Vĩnh Khang tiếp tục lái xe về hướng Đông Hải.

“Này, anh Diệp, không đúng lắm!”

Phương Nhất Minh ngồi ở ghế phụ lái, dường như nghĩ ra được điều gì đó, vỗ trán nói: “Con gái nhà họ Sở kết hôn thì cần Thiên Trúc Lan làm gì?”

“Mặc dù thứ đó rất hiếm, nhưng nó trông không đẹp mà cũng không phải loại thuốc bổ như nhân sâm núi”.

“Mặc dù ban đầu bố tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mua thứ đó, những cũng có một phần ân tình trong đó, coi như là biếu người ta chút tiền”.

“Nó vẫn luôn được trồng trong sân nhà tôi, chẳng ai buồn quan tâm cả. Thời gian trước nhà họ Sở đột nhiên nói rằng muốn mua, đương nhiên bố tôi cũng thuận thế mà bán thôi”.

“Nhưng vì sao người nhà họ Sở lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua thứ đó chứ, rốt cuộc là họ muốn làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang nghe xong có vẻ hơi khó hiểu, chẳng lẽ nhà họ Sở cũng gặp phải trường hợp giống như Trần Tiểu Túy sao?

Ngay khi ý nghĩ này vừa xẹt qua liền bị Diệp Vĩnh Khang bác bỏ.

Thứ nhất, Huyền độc thể là thứ rất hiếm, người có Huyền độc thể trên đời này e là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tuyệt đối không thể trùng hợp như vậy.

Thứ hai, nhà họ Sở đã nói rất rõ ràng rồi, cây Thiên Trúc Lan đó là để dùng cho hôn nhân của Sở Phi Yến, đương nhiên không thể giống như tình trạng của Trần Tiểu Túy được.

“Anh thử nghe ngóng xem bên nhà họ Sở rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Vĩnh Khang cau mày dặn dò, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

“Ok, tôi lập tức gọi điện thoại hỏi xem”.

Phương Nhất Minh lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện cho những người quen ở Đông Hải để hỏi thăm tình hình.

Cảnh này đối với hai người mà nói dường như là chuyện đương nhiên.

Nhưng nếu như để giới cậu ấm cô chiêu ở An Dương nhìn thấy e là sẽ kinh ngạc rớt cả cằm.

Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài Phương Nhất Minh dịu dàng lịch thiệp, trong xương cốt của anh ta là thái độ bá đạo và độc đoán, không chỉ có trí thông minh đáng kinh ngạc mà anh ta còn có khả năng đọc nội tâm điêu luyện.

Năng lực đàm phán thậm chí còn ấn tượng hơn, trong giới cậu chủ ở An Dương, anh ta chính là ‘đại ca’ không thể bàn cãi.

Chỉ có chuyện anh ta sai bảo người khác, làm gì có ai dám sai bảo anh ta?

Điểm này bản thân Phương Nhất Minh cũng nhận thức được, nhưng anh ta không để tâm.

Mặc dù lúc này anh ta chưa biết rõ về thân phận của Diệp Vĩnh Khang, nhưng anh ta luôn cảm thấy đi theo người này là quyết định đúng đắn.

Danh tiếng của Phương Nhất Minh trong giới rất tốt, vì vậy có khá nhiều bạn bè, mới một tí mà đã nghe ngóng được rồi.

“Anh Diệp, nghe được rồi!”

Phương Nhất Minh nói: “Quả nhiên nhà họ Sở đã xảy ra chuyện lớn, ông cụ nhà họ Sở, cũng chính là ông nội của Sở Phi Yến, thời gian trước đột nhiên tái phát một căn bệnh nan y, không thể cứu chữa được nên đã lên Tây Thiên rồi”.

“Vị trí gia chủ đương nhiên thuộc về bố của Sở Phi Yến, Sở Minh Vũ”.

“Nhưng Sở Minh Vũ tính cách hèn nhát, tầm thường và bất tài. Chỉ trong vòng vài ngày ngồi trên ghế gia chủ, ông ta đã bị người vợ thứ hai Lưu Minh Diễm cũng là mẹ kế của Sở Phi Yến thâu tóm mọi quyền lực”.

“Bây giờ toàn bộ nhà họ Sở đều nằm trong tay Lưu Minh Diễm. Vì để có thể kiểm soát nhà họ Sở chặt hơn, Lưu Minh Diễm dùng sự an toàn của nhà họ Sở để ép Sở Phi Yến lấy đứa con trai riêng của bà ta ở bên ngoài”.

“Tôi đoán rằng sau hôn lễ hôm nay, Lưu Minh Diễm sẽ tuyên bố nhà họ Sở từ nay về sau sẽ đổi sang họ Lưu. Thật sự không thể nhìn ra được người đàn bà này lại thâm độc như vậy!”

Sau khi Phương Nhất Minh nói xong, anh ta hơi dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Như vậy thì có thể giải thích được chuyện vì sao phải dùng Thiên Trúc Lan rồi”.

“Trước đây tôi nghe bố nói rằng Thiên Trúc Lan còn có một tác dụng đặc biệt, nếu nó được nghiền nát và đun sôi thành canh, người nào uống vào sẽ mất trí nhớ hoàn toàn”.

“Tôi đoán Lưu Minh Diễm giữ Thiên Trúc Lan để đề phòng, lo rằng Sở Phi Yến sẽ đột nhiên làm loạn trong hôn lễ. Đến lúc đó chỉ cần cho cô ấy uống bát canh này là xong, thủ đoạn này thật quá thâm độc!”

“Anh Diệp, anh nói xem mụ đàn bà Lưu Minh Diễm này… anh Diệp, anh sao vậy?”

Phương Nhất Minh đang hừng hực kể chuyện, đột nhiên phát hiện sắc mặt Diệp Vĩnh Khang rất khó coi, trong mắt hiện rõ tia lạnh lẽo khiến anh ta ớn lạnh cả sống lưng.

Nhiệt độ trong chiếc xe như thể giảm đi vài độ.

Phải nói rằng Phương Nhất Minh có thể có uy thế lớn như vậy trong hội cậu chủ ở An Dương không chỉ dựa vào thân phận cậu cả nhà họ Phương và năng lực đáng sợ có thể một mình chống chọi với người mù đen.

EQ và IQ của anh ta mới là điểm lợi hại nhất.

Khi anh ta nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang thể hiện ánh mắt này, anh ta liền đoán ra được đại khái mọi chuyện. Sau khi do dự một chút, Phương Nhất Minh nhanh chóng hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Anh Diệp, An Dương cách Đông Hải rất gần, tôi lập tức điều người qua, nhiều nhất là hai tiếng sẽ tới!”

Từ biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang, trong nháy mắt Phương Nhất Minh đã nhìn ra được anh nhất định có quan hệ không bình thường với Sở Phi Yến.

Lúc này tâm trạng của Diệp Vĩnh Khang rất tệ, một mặt lo lắng cho chuyện của Trần Tiểu Túy, mặt khác lại đầy tức giận và tự trách về chuyện của Sở Phi Yến.

Một cô gái năng động, hoạt bát, lương thiện, có thể hào phóng đưa tiền cho một người xa lạ lại rơi vào bước đường như này.

Mà tất cả những chuyện này đều vì anh đã lấy đi mật trăn của con trăn mào gà.

Vì vậy sau khi nghe Phương Nhất Minh nói những lời đó, anh lập tức bộc phát sát khí dày đặc!

Nhưng cho dù như vậy, Diệp Vĩnh Khang cũng không mất đi lý trí, bình tĩnh nói: “Tôi và anh quen nhau chưa được hai ngày, anh cho rằng vì tôi mà đắc tội với nhà họ Sở có đáng không?”

Phương Nhất Minh nói: “Anh Diệp, vậy tôi nói thẳng luôn, tôi không muốn nói mấy lời kiểu vừa gặp đã thân hay nghĩa khí anh hùng gì đó, nói trắng ra, chúng ta vẫn chưa đến cái bước đó”.

“Tôi làm vậy vì tôi luôn cảm thấy anh Diệp không phải một người bình thường, so với việc gây hấn với nhà họ Sở, tôi càng muốn kéo gần khoảng cách với anh thêm một chút, được kết bạn với anh. Tôi nghĩ, lựa chọn này của mình là đúng đắn”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Tôi đã kết bạn với anh rồi, nhưng người thì không cần gọi tới nữa, còn nữa, tôi có thể nói với anh một cách chắc chắn rằng, lựa chọn hôm nay của anh là hoàn toàn đúng đắn!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom