Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270: Nhục nhã
Yên lặng!
Sự im lặng chết chóc!
Tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều choáng váng, một số người tâm sinh lý yếu hơn còn lập tức nôn mửa ngay tại chỗ!
Những người này tuy đã trải qua nhiều sóng to gió lớn nhưng chưa từng thấy chặt đầu người còn sống sờ sờ ra bao giờ…
“Á, chú ba, thím ba!”
Sở Phi Yến hét lên một tiếng xé nát tâm gan, cô ấy muốn chạy tới nhưng lại bị hai phù dâu bên cạnh giữ chặt lại.
“Bây giờ, cô nghĩ mình có nên quỳ xuống xin lỗi con trai tôi hay không?”
Lưu Minh Diễm lạnh lùng cười nói.
Thấy Sở Phi Yến vẫn không nhúc nhích, Lưu Minh Diễm cau mày, dặn dò đám người mặc đồ đen: “Tiếp tục!”
Soạt!
Đám người đồ đen lại lập tức rút con dao dài ra.
“Đừng mà, tôi quỳ!”
Bị uy hiếp bởi tính mạng của người thân, cuối cùng Sở Phi Yến đành phải lựa chọn thỏa hiệp, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống trước mặt tên ngốc.
Bốp!
Phù dâu bên cạnh lại hung hăng tát vào mặt Sở Phi Yến một cái, tức giận hét lên: “Cô là khúc gỗ à? Xin lỗi không cần mở miệng sao? Mau nói đi, nếu như không hài lòng, chỉ cần sai một từ thì sẽ lập tức giết một người!”
Sở Phi Yến rùng mình, nước mắt rơi lã chã.
Loại tuyệt vọng và đau đớn này đã đạt tới cực hạn, không một từ nào trên thế giới này có thể diễn tả được.
“Chồng, em sai rồi, em xin lỗi, xin anh tha thứ cho em”.
Sở Phi Yến quỳ trước mặt tên ngốc, rơi nước mắt nói.
Tên ngốc cười hi hi nói: “Vậy… em cởi quần áo ra đi, anh muốn xem”.
Thấy Sở Phi Yến không nhúc nhích, phù dâu bên cạnh lại dùng giày cao gót đập vào đầu cô ấy, tức giận nói: “Điếc rồi à, không nghe thấy sao, giết thêm một người!”
Soạt!
Người áo đen ở bên cạnh nhấc dao lên, một cái đầu nữa lại rơi xuống đất.
“Không!”
Sở Phi Yến cắn chặt môi khóc: “Tôi…cởi…”
Trước con mắt của hàng trăm người, tiểu công chúa nhà họ Sở danh tiếng lẫy lừng này khẽ vươn tay về phía dây vai của chiếc váy trắng như tuyết trong tuyệt vọng.
Không khí của hội trường lúc này đã lên đến cực điểm.
Không biết vì sao, ngoại trừ nhà họ Lưu, tất cả những người khác khi nhìn thấy cảnh tượng này không hề cảm thấy có chút kích động hay hưng phấn nào.
Mặc dù Sở Phi Yến là người đẹp nức tiếng, ước tính hơn một nửa số đàn ông ngồi ở đây đều đã từng mơ mộng về cô ấy.
Nhưng lúc này họ cứ cảm thấy lồng ngực bị thứ gì đó chặn lại, khiến người ta khó thở vô cùng.
Sở Phi Yến ngoại trừ xinh đẹp còn là một cô gái ngây thơ và tốt bụng, cô ấy rất được yêu quý ở Đông Hải.
Thậm chí một số người không ưa nhà họ Sở cũng coi Sở Phi Yến là một ngoại lệ.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể đồng cảm chứ không có ai đứng ra bênh vực Sở Phi Yến.
Bởi vì dù sao họ cũng là những người kinh doanh, ở trước lợi ích thì tất cả chỉ là phù du mà thôi.
Hơn nữa sức mạnh và sự tàn bạo của Lưu Minh Diễm vừa rồi họ đã được chứng kiến, không ai muốn đầu mình rơi lăn lóc trong hôn lễ này cả.
Một số người có chút lương tâm, chỉ đành lựa chọn nhắm mắt cúi đầu, dùng cách này để thể hiện sự tôn trọng cuối cùng của mình đối với Sở Phi Yến.
Lúc này, một bên vai trắng nõn của Sở Phi Yến đã từ từ lộ ra, thấy dây vai thứ hai sắp rơi xuống, đột nhiên bên dưới truyền tới một tiếng hét.
“Đủ rồi, như vậy là được rồi!”
Một người đàn ông trung niên để râu xồm xoàm đứng dậy, hung hăng nói với Lưu Minh Diễm: “Bà chủ Lưu, những chuyện khác bà làm tôi đều có thể hiểu được, dù sao cũng là vì lợi ích”.
“Nhưng tôi thấy chuyện của cô gái Sở Phi Yến này hôm nay tới đây thôi, dù sao bà cũng là mẹ kế của cô ấy!”
Lưu Minh Diễm chậm rãi quay đầu lại, giễu cợt nhìn Lạc Tai Hồ, nói: “Đây là chuyện riêng của nhà tôi, không cần người ngoài xen vào”.
“Nếu như ai không nhìn tiếp được nữa thì cửa ở đằng sau, không ai cản các người cả. Chỉ là hôm nay nếu như ai bước ra khỏi cửa thì chính là không nể mặt Lưu Minh Diễm tôi, sau này chúng ta cứ chờ đấy mà xem”.
Bụp!
Lạc Tai Hồ hung hăng đá chân vào chiếc bàn, chỉ vào Lưu Minh Diễm, tức giận nói: “Lưu Minh Diễm, bà đừng có trơ trẽn như thế, thật sự nghĩ rằng tôi ăn chay sao?”
Lạc Tai Hổ vốn là người nóng nảy, vừa nãy đã không chịu được nữa rồi, bây giờ khi nghe thấy lời này, cơn giận tích tụ trong lòng ông ta lập tức dâng lên đến cực điểm.
“Tôi nói cho bà biết, hôm nay tôi không chỉ đi, mà còn dắt theo Sở Phi Yến cùng đi nữa!”
Vừa nói ông ta vừa sải bước tiến về lễ đài.
“Đứng lại cho tôi!”
Mấy chục vệ sĩ của Lưu Minh Diễm lập tức xông lên chặn đường.
“Không muốn chết thì cút!”
Lạc Tai Hồ gầm lên một tiếng, cơ thể đột nhiên chấn động, bắp thịt trên hai cánh tay bộc phát với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, siết chặt hai nấm đấm to lớn của mình!
Ngay sau đó ông ta đấm một nhát về phía vệ sĩ ở gần mình nhất.
Vệ sĩ đó duỗi tay ra chặn theo bản năng, chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’ một cái, bả vai của vệ sĩ đó đã bị cú đấm này của Lạc Tai Hồ đấm vỡ!
Mà sức mạnh của cú đấm này không hề giảm đi, sau khi đấm vỡ cánh tay của đối phương lại tiếp tục làm nổ tung ngực của hắn.
Một tiếng động lớn vang lên, cả cơ thể của tên vệ sĩ này bay về phía sau mấy mét như diều như diều bị đứt dây, sau đó đập mạnh xuống đất bất động, sống chết không rõ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ rằng Lạc Tai Hồ này lại là một cao thủ!
“Các vị, Sở Phi Yến là cô gái như thế nào, tôi nghĩ các vị ở đây đều biết rõ!”
“Hôm nay một đám đàn ông chúng ta mà thấy chuyện như vậy lại không quan tâm, vậy thì còn là đàn ông cái nỗi gì nữa?”
“Bây giờ ai tình nguyện cùng tôi đưa Sở Phi Yến đi, sau này sẽ là anh em của tôi. Dự án mỏ khoáng sản, công trình của tôi sẵn sàng chia sẻ với các anh em!”
Lạc Tai Hồ hét vào mặt đám đông.
Sau khi hội trường yên lặng vài giây, lập tức có người đáp lại: “Mẹ kiếp, hôm nay chuyện này phải tính phần của tôi!”
“Còn tôi nữa!”
“Hôm nay chúng ta nhất định phải đưa Sở Phi Yến đi!”
Có lẽ vì sự cám dỗ lợi ích của mỏ khoáng sản và công trình, lại còn có người dẫn đầu, bảy tám người trong hội trường đứng ra.
Những người này cũng không hề vô dụng, mỗi người đều dẫn theo mấy vệ sĩ, tổng cộng có mấy chục người, hùng hổ đi về phía lễ đài.
“Ai muốn chết đi cứ lên!”
Lạc Tai Hồ dẫn đầu, gầm lên một tiếng.
Đối mặt với đội hình này, vệ sĩ của Lưu Minh Diễm đều tỏ ra sợ hãi, đứng yên bất động không dám tiến lên.
“Lưu Minh Diễm, trò hề này nên kết thúc rồi. Hôm nay chúng tôi nhất định sẽ dắt Sở Phi Yến đi, nếu như bà có ý kiến thì cứ làm những gì mình muốn đi!”
Lạc Tai Hồ tức giận hừng hực, hét một tiếng về phía Lưu Minh Diễm, sau đó dẫn đám đông tiếp tục sải bước về phía sân khấu.
Tuy nhiên Lưu Minh Diễm lại cười khẩy, chế nhạo nói: “Xem ra hôm nay có người muốn mua vui cho mọi người rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu”.
Nói xong, Lưu Minh Diễm đột nhiên đứng lên, hung hãn hét lớn về phía đám người Lạc Tai Hồ: “Giết hết không chừa một ai!”
Vừa dứt lời, một ánh sáng bạc đột nhiên lao tới từ phía bên hông.
Lạc Tai Hồ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một thanh trường kiếm xuyên qua cổ họng.
Ngay sau đó, đột nhiên một đám người mặc áo bào lam, tay cầm trường kiếm lao ra từ tứ phương tám hương bao vây những người còn lại!
Sự im lặng chết chóc!
Tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều choáng váng, một số người tâm sinh lý yếu hơn còn lập tức nôn mửa ngay tại chỗ!
Những người này tuy đã trải qua nhiều sóng to gió lớn nhưng chưa từng thấy chặt đầu người còn sống sờ sờ ra bao giờ…
“Á, chú ba, thím ba!”
Sở Phi Yến hét lên một tiếng xé nát tâm gan, cô ấy muốn chạy tới nhưng lại bị hai phù dâu bên cạnh giữ chặt lại.
“Bây giờ, cô nghĩ mình có nên quỳ xuống xin lỗi con trai tôi hay không?”
Lưu Minh Diễm lạnh lùng cười nói.
Thấy Sở Phi Yến vẫn không nhúc nhích, Lưu Minh Diễm cau mày, dặn dò đám người mặc đồ đen: “Tiếp tục!”
Soạt!
Đám người đồ đen lại lập tức rút con dao dài ra.
“Đừng mà, tôi quỳ!”
Bị uy hiếp bởi tính mạng của người thân, cuối cùng Sở Phi Yến đành phải lựa chọn thỏa hiệp, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống trước mặt tên ngốc.
Bốp!
Phù dâu bên cạnh lại hung hăng tát vào mặt Sở Phi Yến một cái, tức giận hét lên: “Cô là khúc gỗ à? Xin lỗi không cần mở miệng sao? Mau nói đi, nếu như không hài lòng, chỉ cần sai một từ thì sẽ lập tức giết một người!”
Sở Phi Yến rùng mình, nước mắt rơi lã chã.
Loại tuyệt vọng và đau đớn này đã đạt tới cực hạn, không một từ nào trên thế giới này có thể diễn tả được.
“Chồng, em sai rồi, em xin lỗi, xin anh tha thứ cho em”.
Sở Phi Yến quỳ trước mặt tên ngốc, rơi nước mắt nói.
Tên ngốc cười hi hi nói: “Vậy… em cởi quần áo ra đi, anh muốn xem”.
Thấy Sở Phi Yến không nhúc nhích, phù dâu bên cạnh lại dùng giày cao gót đập vào đầu cô ấy, tức giận nói: “Điếc rồi à, không nghe thấy sao, giết thêm một người!”
Soạt!
Người áo đen ở bên cạnh nhấc dao lên, một cái đầu nữa lại rơi xuống đất.
“Không!”
Sở Phi Yến cắn chặt môi khóc: “Tôi…cởi…”
Trước con mắt của hàng trăm người, tiểu công chúa nhà họ Sở danh tiếng lẫy lừng này khẽ vươn tay về phía dây vai của chiếc váy trắng như tuyết trong tuyệt vọng.
Không khí của hội trường lúc này đã lên đến cực điểm.
Không biết vì sao, ngoại trừ nhà họ Lưu, tất cả những người khác khi nhìn thấy cảnh tượng này không hề cảm thấy có chút kích động hay hưng phấn nào.
Mặc dù Sở Phi Yến là người đẹp nức tiếng, ước tính hơn một nửa số đàn ông ngồi ở đây đều đã từng mơ mộng về cô ấy.
Nhưng lúc này họ cứ cảm thấy lồng ngực bị thứ gì đó chặn lại, khiến người ta khó thở vô cùng.
Sở Phi Yến ngoại trừ xinh đẹp còn là một cô gái ngây thơ và tốt bụng, cô ấy rất được yêu quý ở Đông Hải.
Thậm chí một số người không ưa nhà họ Sở cũng coi Sở Phi Yến là một ngoại lệ.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể đồng cảm chứ không có ai đứng ra bênh vực Sở Phi Yến.
Bởi vì dù sao họ cũng là những người kinh doanh, ở trước lợi ích thì tất cả chỉ là phù du mà thôi.
Hơn nữa sức mạnh và sự tàn bạo của Lưu Minh Diễm vừa rồi họ đã được chứng kiến, không ai muốn đầu mình rơi lăn lóc trong hôn lễ này cả.
Một số người có chút lương tâm, chỉ đành lựa chọn nhắm mắt cúi đầu, dùng cách này để thể hiện sự tôn trọng cuối cùng của mình đối với Sở Phi Yến.
Lúc này, một bên vai trắng nõn của Sở Phi Yến đã từ từ lộ ra, thấy dây vai thứ hai sắp rơi xuống, đột nhiên bên dưới truyền tới một tiếng hét.
“Đủ rồi, như vậy là được rồi!”
Một người đàn ông trung niên để râu xồm xoàm đứng dậy, hung hăng nói với Lưu Minh Diễm: “Bà chủ Lưu, những chuyện khác bà làm tôi đều có thể hiểu được, dù sao cũng là vì lợi ích”.
“Nhưng tôi thấy chuyện của cô gái Sở Phi Yến này hôm nay tới đây thôi, dù sao bà cũng là mẹ kế của cô ấy!”
Lưu Minh Diễm chậm rãi quay đầu lại, giễu cợt nhìn Lạc Tai Hồ, nói: “Đây là chuyện riêng của nhà tôi, không cần người ngoài xen vào”.
“Nếu như ai không nhìn tiếp được nữa thì cửa ở đằng sau, không ai cản các người cả. Chỉ là hôm nay nếu như ai bước ra khỏi cửa thì chính là không nể mặt Lưu Minh Diễm tôi, sau này chúng ta cứ chờ đấy mà xem”.
Bụp!
Lạc Tai Hồ hung hăng đá chân vào chiếc bàn, chỉ vào Lưu Minh Diễm, tức giận nói: “Lưu Minh Diễm, bà đừng có trơ trẽn như thế, thật sự nghĩ rằng tôi ăn chay sao?”
Lạc Tai Hổ vốn là người nóng nảy, vừa nãy đã không chịu được nữa rồi, bây giờ khi nghe thấy lời này, cơn giận tích tụ trong lòng ông ta lập tức dâng lên đến cực điểm.
“Tôi nói cho bà biết, hôm nay tôi không chỉ đi, mà còn dắt theo Sở Phi Yến cùng đi nữa!”
Vừa nói ông ta vừa sải bước tiến về lễ đài.
“Đứng lại cho tôi!”
Mấy chục vệ sĩ của Lưu Minh Diễm lập tức xông lên chặn đường.
“Không muốn chết thì cút!”
Lạc Tai Hồ gầm lên một tiếng, cơ thể đột nhiên chấn động, bắp thịt trên hai cánh tay bộc phát với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, siết chặt hai nấm đấm to lớn của mình!
Ngay sau đó ông ta đấm một nhát về phía vệ sĩ ở gần mình nhất.
Vệ sĩ đó duỗi tay ra chặn theo bản năng, chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’ một cái, bả vai của vệ sĩ đó đã bị cú đấm này của Lạc Tai Hồ đấm vỡ!
Mà sức mạnh của cú đấm này không hề giảm đi, sau khi đấm vỡ cánh tay của đối phương lại tiếp tục làm nổ tung ngực của hắn.
Một tiếng động lớn vang lên, cả cơ thể của tên vệ sĩ này bay về phía sau mấy mét như diều như diều bị đứt dây, sau đó đập mạnh xuống đất bất động, sống chết không rõ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ rằng Lạc Tai Hồ này lại là một cao thủ!
“Các vị, Sở Phi Yến là cô gái như thế nào, tôi nghĩ các vị ở đây đều biết rõ!”
“Hôm nay một đám đàn ông chúng ta mà thấy chuyện như vậy lại không quan tâm, vậy thì còn là đàn ông cái nỗi gì nữa?”
“Bây giờ ai tình nguyện cùng tôi đưa Sở Phi Yến đi, sau này sẽ là anh em của tôi. Dự án mỏ khoáng sản, công trình của tôi sẵn sàng chia sẻ với các anh em!”
Lạc Tai Hồ hét vào mặt đám đông.
Sau khi hội trường yên lặng vài giây, lập tức có người đáp lại: “Mẹ kiếp, hôm nay chuyện này phải tính phần của tôi!”
“Còn tôi nữa!”
“Hôm nay chúng ta nhất định phải đưa Sở Phi Yến đi!”
Có lẽ vì sự cám dỗ lợi ích của mỏ khoáng sản và công trình, lại còn có người dẫn đầu, bảy tám người trong hội trường đứng ra.
Những người này cũng không hề vô dụng, mỗi người đều dẫn theo mấy vệ sĩ, tổng cộng có mấy chục người, hùng hổ đi về phía lễ đài.
“Ai muốn chết đi cứ lên!”
Lạc Tai Hồ dẫn đầu, gầm lên một tiếng.
Đối mặt với đội hình này, vệ sĩ của Lưu Minh Diễm đều tỏ ra sợ hãi, đứng yên bất động không dám tiến lên.
“Lưu Minh Diễm, trò hề này nên kết thúc rồi. Hôm nay chúng tôi nhất định sẽ dắt Sở Phi Yến đi, nếu như bà có ý kiến thì cứ làm những gì mình muốn đi!”
Lạc Tai Hồ tức giận hừng hực, hét một tiếng về phía Lưu Minh Diễm, sau đó dẫn đám đông tiếp tục sải bước về phía sân khấu.
Tuy nhiên Lưu Minh Diễm lại cười khẩy, chế nhạo nói: “Xem ra hôm nay có người muốn mua vui cho mọi người rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu”.
Nói xong, Lưu Minh Diễm đột nhiên đứng lên, hung hãn hét lớn về phía đám người Lạc Tai Hồ: “Giết hết không chừa một ai!”
Vừa dứt lời, một ánh sáng bạc đột nhiên lao tới từ phía bên hông.
Lạc Tai Hồ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một thanh trường kiếm xuyên qua cổ họng.
Ngay sau đó, đột nhiên một đám người mặc áo bào lam, tay cầm trường kiếm lao ra từ tứ phương tám hương bao vây những người còn lại!
Bình luận facebook