• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 271: Kiếm khách thanh bào

Mọi người đều ngẩn ra, áo bào xanh, trường kiếm, những thứ này đột nhiên xuất hiện ở đây, dường như lạc nhịp với xung quanh.

Mấy chục người bị bao vây cũng ngơ ngác, nếu không phải một thanh trường kiếm đẫm máu đã xuyên qua cổ họng Lạc Tai Hồ, bọn họ thậm chí còn nghĩ rằng những người này tới đây để quay phim.

“Giết!”

Lưu Minh Diễm đột nhiên hạ lệnh.

“Các anh em, cùng nhau lên!”

Cùng lúc đó, mấy chục người này cũng chuẩn bị chống trả.

Hai bên nhanh chóng giao chiến với nhau.

Nói chính xác thì không được gọi là một cuộc hỗn chiến, chỉ là cuộc thảm sát của một bên mà thôi.

Nhóm người cầm trường kiếm thật sự rất giống kiếm khách trong tiểu thuyết võ lâm, kiếm pháp nhanh như chớp, cực kỳ hung hãn, mỗi một chiêu thức lại lấy đi một mạng người!

Trong vòng chưa đầy năm giây, mấy chục người đó đã bị giết hết!

Còn những kiếm khách lại không chút tổn thất nào!

Tất cả mọi người trong hội trường đều há hốc mồm miệng, vừa sợ hãi vừa kinh hại vừa khó hiểu.

“Ha ha ha ha ha!”

Lúc này, Lưu Minh Diễm đột nhiên phát ra một tràng cười sắc bén, nói với mọi người: “Các vị không cần căng thẳng, con người Lưu Minh Diễm tôi đối với kẻ thù rất tàn độc, nhưng lại rất chân thành với bạn bè”.

“Ngoài ra còn một chuyện tôi muốn giới thiệu với các vị. Nhà họ Lưu chúng tôi ngoại trừ kinh doanh cũng là thế gia Kiếm Tông”.

“Tôi luôn bày tiệc rượu ngon để đối đãi với bạn bè, nhưng nếu như có người thích lo chuyện bao đồng, không coi Lưu Minh Diễm tôi ra gì, vậy thì cứ lên đi”.

Bên dưới im lặng như tờ, mọi người sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Đồng thời lúc này mới ngộ ra, vì sao Lưu Minh Diễm có thể trong thời gian ngắn thế kiểm soát được toàn bộ nhà họ Sở sau khi ông cụ Sở qua đời như vậy.

Thì ra sau lưng bà ta còn có một chỗ dựa mạnh mẽ như vậy!

Chỉ cần dựa vào mười mấy kiếm khách thanh bố này, đừng nói là một nhà họ Sở nhỏ bé, cho dù là cả cái Đông Hải này thì chỉ có gia tộc hàng đầu nhà họ Mã cùng với Vua Đông Hải đã ẩn mình nhiều năm mới có thể trấn áp được bà ta.

Thấy bộ dạng sợ hãi run rẩy của mọi người, Lưu Minh Diễm tỏ ra rất hài lòng.

Mục đích của hôn lễ hôm nay không chỉ để thỏa mãn mong muốn của con trai yêu quý của mình, quan trọng hơn là bà ta muốn mượn hôn lễ này để thể hiện sức mạnh của mình, khiến cho đám người này bị kinh động một phen.

Vì ngày hôm nay bà ta đã chuẩn bị rất nhiều năm rồi, chỉ là luôn bị danh tiếng của ông cụ Sở trong xã hội chặn lại, một khi hấp tấp ra tay e là cục diện sẽ khó mà kiểm soát.

Nhưng bây giờ ông cụ Sở đã trở thành hồn ma chết tiệt rồi, bà ta không còn mối lo ngại gì nữa.

Đầu tiên là chặt đầu mấy người nhà họ Sở trước mặt mọi người, sau đó tiết lộ thân phận thật sự của mình, sau hai sự chấn động đó, tin chắc rằng đám người phía dưới sau này gặp bà ta như nhìn thấy nữ vương vậy!

“Chà, xem ra mọi người đều coi tôi là bạn, nếu đã như vậy thì hôn lễ tiếp tục thôi”.

Lưu Minh Diễm vừa nói vừa nháy mắt với hai phù dâu trên sân khấu.

Hai phù dâu tức giận nói với Sở Phi Yến đang tuyệt vọng đến tê dại: “Con đàn bà đê tiện này, ngây ra đấy làm gì, tiếp tục cởi đi!”

Thấy động tác chậm chạp của Sở Phi Yến, một phù dây lại giơ tay lên định tát.

Vụt!

Đúng lúc này, một chiếc ghế đột nhiên tạo ra dư ảnh giữa không trung bắn về phía trước.

Bùm!

Phù dâu đó còn chưa kịp ra tay thì đã bị cái ghế bay tới này đập vào, đầu lập tức gục xuống, chết ngay tại chỗ.

Soạt!

Khi phù dâu kia còn chưa kịp phản ứng, một bóng trắng khác vẽ một dư ảnh lao tới giữa không trung!

Choang!

Một chiếc bát sứ bình thường vỡ tung trên trán cô ta, cùng lúc đó đầu của cô ta cũng bị tách ra làm hai nữa.

Cảnh tượng này đến quá đột ngột, hơn nữa khung cảnh kinh khủng đến mức hàng trăm người trong hội trường đều không kịp phản ứng, ai nấy đều ngây ra như khúc gỗ.

Sở Phi Yến ở gần nhất nên nhìn thấy bóng người đứng ở cửa trước. Khi cô ấy nhìn rõ gương mặt đối phương, toàn thân chợt run lên, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ phức tạp!

“Anh Diệp!”

Tại lối vào đại sảnh, Phương Nhất Minh vô cùng lo lắng.

Vừa rồi anh ta và Diệp Vĩnh Khang đã đứng ở cửa tận mắt chứng kiến đám thích khách thanh bào rời đi.

Sau khi thấy thực lực của đối phương, Phương Nhất Minh lập tức đề nghị rút lui càng sớm càng tốt, bởi theo anh ta nghĩ, cho dù Diệp Vĩnh Khang mạnh đến thế nào, nhưng chỉ dựa vào hai người họ mà đối mặt với hàng chục kiếm khách thanh bào đáng sợ đó thì cũng không khác gì tự mình đâm đầu vào chỗ chết!

Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại làm ngơ trước tất cả, vơ lấy cái ghế và cái bát rồi ném lên lễ đài, giết chết hai phù dâu trong nháy mắt.

Phương Nhất Minh vô cùng ngưỡng mộ năng lực của Diệp Vĩnh Khang, đồng thời cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Như vậy thì bọn họ muốn rời đi cũng không kịp nữa rồi!

“Cậu là ai?”

Lúc này Lưu Minh Diễm cũng chú ý tới Diệp Vĩnh Khang, lập tức hét lên.

Cùng lúc đó, mấy tên vệ sĩ đồ đen không cần nhắc nhở, tự động rút con dao dài ra lao về phía Diệp Vĩnh Khang.

“Mẹ kiếp, liều thôi!”

Phương Nhất Minh nhìn thấy cảnh này, nghiến răng nghiến lợi, tim đập thình thịch, trước khi Diệp Vĩnh Khang ra tay, anh ta đột nhiên lao về phía đám vệ sĩ áo đen.

Bụp!

Rắc!

Rắc!

Mặc dù thân hình của Phương Nhất Minh trông có vẻ gầy gò, nhưng anh ta lại luyện quyền pháp Miến Điện vô cùng khốc liệt và cứng rắn.

Quyền pháp Miến Điện được coi là một loại quyền ít được ưa chuộng trên thế giới, tính phổ biến không cao và rất ít người luyện.

Nhưng điều đó không có nghĩa là quyền pháp Miến Điện yếu kém, sở dĩ ít được ưa chuộng chỉ vì quá trình luyện tập quyền pháp này rất khó khăn, thậm chí có thể nói là tàn khốc, không biết bao nhiêu người đã trở thành tàn tật suốt đời vì luyện loại quyền pháp này.

Hơn nữa quyền pháp Miến Điện còn có biệt danh là Muay Hùng Cổ, điều này cho thấy loại quyền pháp này rất khốc liệt!

Trước những nắm đấm, đầu gối và cùi chỏ của Phương Nhất Minh, đám vệ sĩ đồ đen ngã rạp hết xuống đất trong vòng vài giây, không chết thì cũng thành người thực vật.

“Đừng động đậy, tôi là Phương Nhất Minh của nhà họ Phương ở An Dương!”

Sau khi Phương Nhất Minh đánh gục đám vệ sĩ đồ đen lập tức hét về phía Lưu Minh Diễm.

Sở dĩ vừa rồi anh ta lao lên trước không phải vì anh ta dũng cảm gan dạ mà là bởi vì anh ta đã đưa ra sự lựa chọn tốt nhất trong mấy giây ngắn ngủi đó.

Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này rồi, muốn rút lui cũng không được nữa, con bài duy nhất trong tay anh ta chính là thân phận cậu cả của nhà họ Phương ở An Dương!

Quả nhiên, khi nghe thấy ba từ nhà họ Phương, những người chuẩn bị lao tới ở bên cạnh lập tức dừng lại.

Mặc dù An Dương và Đông Hải là hai thành phố tách biệt, nhưng hai địa điểm này rất gần nhau, lái xe chỉ mất khoảng một tiếng là tới.

Vì vậy danh tiếng của nhà họ Phương cũng khá nổi tiếng ở Đông Hải, không ai dám tùy ý động vào người này.

“Ồ, tôi đang nghĩ ai mà lại ngông cuồng như vậy, hóa ra là cậu cả nhà họ Phương ở An Dương, không biết cậu cả nhà họ Phương tới đây có mục đích gì nhỉ?”

Mặc dù lời nói của Lưu Minh Diễm rất lịch sự, nhưng sắc mặt bà ta không hề che giấu sự giễu cợt.

Phương Nhất Minh cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nói với Lưu Minh Diễm: “Dì Lưu, hôm nay tôi tới đây không phải để gây rắc rối”.

“Nhưng Sở Phi Yến là bạn gái của tôi, hôm nay cô ấy đột nhiên kết hôn, tôi ít nhất cũng phải đưa cô ấy đi hỏi cho ra nhẽ chứ”.

“Ngoài ra còn có cây Thiên Trúc Lan mà bố tôi đã bán cho dì nữa, thực ra thứ đó là của tôi. Hôm nay tôi muốn mua lại nó với giá gấp mười lần, mong dì Lưu nể mặt”.

“Sau này khi quay về nhà họ Phương tôi sẽ nói chuyện này cho bố mình, đến lúc đó bố tôi nhất định sẽ tới tận nơi cảm ơn”.

Phương Nhất Minh không hổ là nhân tài có IQ và EQ đều cao ngất ngưởng.

Những lời này của không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào, không chỉ thể hiện mục đích tới đây của anh ta, mà còn rất nể mặt Lưu Minh Diễm, đồng thời cũng nhắc tới mối quan hệ lợi ích giữa hai bên.

Chỉ trong một vài câu đã có thể biểu đạt được nhiều ngụ ý như vậy, e rằng chỉ có mình Phương Nhất Minh mới làm được.

“Ha ha ha ha ha!”

Tuy nhiên sau khi Lưu Minh Diễm nghe thấy điều này, bà ta đột nhiên bật cười đến khàn cả giọng, thái độ mỉa mai nhìn Phương Nhất Minh nói: “Cậu chủ nhà họ Phương đúng là cậu chủ nhà họ Phương, vừa tới đã chơi ván lớn như vậy”.

“Con trai của tôi hôm nay kết hôn, cậu hùng hổ chạy tới lễ đường cướp con dâu của tôi đi tôi còn chưa tính, thế mà cậu còn dám ở đây chơi trò đưa đẩy lợi ích với tôi à, cậu thật sự coi mình là ai rồi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom