• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 269: Hôn lễ của Sở Phi Yến

Diệp Vĩnh Khang thực sự có ấn tượng rất tốt về Phương Nhất Minh, khi ở bên cạnh anh ta luôn có cảm giác rất thân thiết.

Loại thân thiết này thậm chí Lưu Đại Hải và Đường Văn Nguyên cũng không thể so sánh được.

Mặc dù Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải tuyệt đối trung thành với Diệp Vĩnh Khang, nhưng khi gặp mặt luôn có cảm giác không bình đẳng, Diệp Vĩnh Khang chỉ con bọn họ là hai tên đàn em trung thành mà thôi.

Phương Nhất Minh thì lại khác, anh ta nói chuyện làm việc không tự ti, không hống hách, rất lịch sự mà không hề có chút tâng bốc hay xu nịnh vào.

Hơn nữa người này ngầm mà không lộ, tỏ ra rất khiêm tốn với người khác, thông minh và táo bạo, cách nói chuyện và làm việc không hề vòng vo, Diệp Vĩnh Khang đối với anh ta giống như một người bạn hơn.

“Anh Diệp, chuyện này tôi nghĩ tốt hơn nên gọi vài người đến. Vừa nãy tôi nghe ngóng được từ chỗ bạn, mấy năm nay Lưu Minh Diễm giấu nghề ẩn mình, đã tích lũy được không ít sức lực”.

“Hơn nữa nhà họ Lưu của bà ta có rất nhiều cao thủ, bên cạnh còn có một vị cao thủ có biệt danh là đạo sĩ Tuyệt Mệnh. Chuyện này thật sự không thể xem nhẹ được đâu”.

Phương Nhất Minh nghiêm mặt nhắc nhở.

Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên phun ra hai từ: “Không cần”.

“Nhưng mà…”

Phương Nhất Minh mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn đè nén những lời định nói.

Lúc này, trang viên nhà họ Sở.

Các loại ô tô sang đỗ ở cửa, toàn bộ trang viên được giăng đèn kết hoa với màu chủ đạo là màu đỏ tươi, cách bài trí rất chanh xả và vui mắt.

“Bà chủ, khách quý đã tới đủ, hôn lễ có thể bắt đầu rồi”.

Trong phòng chờ ở sau lễ đường, một người đàn ông mặc vest đang kính cẩn nói với một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất quý phái.

Thân hình của người phụ nữ hơi mập với khuôn mặt to tròn, bà ta ngồi tựa đầu vào ghế, đằng sau có hai cô hầu gái đang nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà ta.

“Con nhỏ đó sao rồi?”

Bà chủ khẽ nheo mắt, uể oải nói.

Người đàn ông cung kính nói: “Thưa bà chủ, cô Sở rất yên tĩnh, cũng rất nghe lời, đã mặc xong lễ phục rồi”.

Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như nó biết điều, thông báo xuống dưới, hôn lễ lập tức bắt đầu!”

“Vâng, thưa bà chủ!”

Đại sảnh của trang viên lúc này đã khách quý chật nhật, gần như một nữa giới thượng lưu ở Đông Hải đều đã tụ tập ở đây.

Những người này chọn đại một chỗ ngồi xuống, ở Đông Hải bọn họ tuyệt đối là những nhân vật có tiếng.

Lưu Minh Diễm mặc một bộ lễ phục, được mấy chục hộ vệ bao quanh bước lên sân khấu, tất cả mọi người lập tức đứng dậy, lần lượt chào hỏi và gửi quà của mình cho bà ta.

“Nhà họ Triệu ở Đông Hải gửi tặng một viên ngọc bích Đế Vương, chúc cho bà chủ Lưu phúc thọ an khang!”

“Tập đoàn Phương Nguyên ở Đông Hải gửi tặng một cặp dạ minh châu cực phẩm, chúc cho bà chủ Lưu phúc thọ an khang!”

“Tập đoàn Đại Sách ở Đông Hải gửi tặng một cặp kim kỳ lân, chúc cho bà chủ Lưu phúc thọ an khang!”

Lễ phẫm gửi tặng của tất cả mọi người đều vô cùng quý giá, Lưu Minh Diễm cũng hài lòng gật đầu.

Thực ra những người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được, những món quà quý giá được gửi tặng ngày hôm nay chỉ là phụ thôi, điểm mấu chốt nằm trong lời chúc phúc của họ.

Hôm nay rõ ràng là ngày thành hôn trọng đại của con gái nhà họ Sở, nhưng lời chúc mừng của mọi người đều là dành cho ‘bà chủ Lưu’.

Rõ ràng họ đang dùng cách này để chứng minh rằng họ thừa nhận việc Lưu Minh Diễm thế chỗ nhà họ Sở.

Từ sau cái chết của ông cụ nhà họ Sở, Lưu Minh Diễm đột nhiên tạo phản, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày đã hoàn toàn khống chế được toàn bộ nhà họ Sở.

Hơn nữa trong quá trình này còn để lộ ra những thủ đoạn cay độc và tàn ác. Giới thượng lưu ở Đông Hải này cũng không phải kẻ ngốc, biết rằng đây là thời điểm tốt nhất để nịnh bợ Lưu Minh Diễm.

Và họ cũng hiểu rất rõ ý nghĩa của hôn lễ ngày hôm nay, vì vậy mới có những lời chúc mừng trước đó.

“Cảm ơn lời chúc của các vị, bắt đầu từ hôm nay, những người ngồi ở đây đều là bạn của Lưu Minh Diễm tôi, sau này có chuyện gì thì cứ thoải mái chào hỏi!”

Lưu Minh Diễm đứng trên bục phát biểu đáp lại, ngay lập tức một tràng pháo tay tán thưởng vang lên. Sở dĩ hôm nay họ tốn nhiều công sức như vậy chính là vì lời này của Lưu Minh Diễm.

“Mẹ, đừng nói nữa, mau bắt đầu đi, con không đợi được nữa rồi!”

Lúc này, một người đàn ông chột một mắt, què một chân, chiều cao không quá một mét rưỡi, cười ngốc nghếch bước lên sân khấu.

“Ôi, con trai yêu quý của mẹ, con đi chậm thôi, đừng để bị ngã”.

Lưu Minh Diễm lo lắng vội vàng chạy về phía trước đỡ con trai ngốc của mình.

Đứa con trai ngốc này là con riêng bên ngoài của Lưu Minh Diễm, cũng mới lộ mặt mấy ngày trước. Bà ta cưng đứa con trai này thì thôi rồi, dường như chuyện gì cũng chiều theo ý hắn.

Ngay cả do hôn lễ này cũng do đứa con trai của bà ta đã thèm khát Sở Phi Yến lâu rồi, nếu không phải vậy thì Lưu Minh Diễm đã định nhổ cỏ tận gốc.

“Mẹ, con muốn cô dâu!”

Con trai ngốc nắm lấy cánh tay của Lưu Minh Diễm, khóc lóc làm loạn.

“Được rồi, được rồi, hôn lễ lập tức bắt đầu!”

Lưu Minh Diễm vuốt ve đứa con trai ngốc của mình một cách trìu mến, sau đó vội vàng tuyên bố bắt đầu hôn lễ.

Sau một bản nhạc du dương, Sở Phi Yến cùng với hai phù râu chậm rãi bước lên sân khấu từ phía sau tấm rèm.

Trong phút chốc, toàn hội trường im lặng như tờ, tất cả mọi người đều bị hớp hồn bởi sắc đẹp của Sở Phi Yến.

Một chiếc váy kim sa lấp lánh, chiếc vương miện công chúa bằng pha lê tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng nhưng gương mặt sắc nét, không thể chê vào đâu được, đây rõ ràng là một nàng tiên giáng trần.

Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là đôi mắt đờ đẫn và gương mặt băng giá.

Tuy nhiên ai cũng có thể hiểu được, dù sao đổi lại là bất kỳ cô gái nào, nếu như phải lấy một tên ngốc vừa mù vừa què thì làm sao cảm thấy vui vẻ được.

“Phi Yến!”

Tên ngốc khập khiễng đi tới, nhếch mép cười nói: “Phi Yến, hôm nay em đẹp quá, cho anh hôn một cái”.

Tên ngốc vừa nói vừa chu cái miệng đầy nước bọt của mình về phía môi của Sở Phi Yến.

Sở Phi Yến theo bản năng né về phía sau một chút, khiến cho tên ngốc hôn vào không khí.

Bốp!

Lúc này, một phù dâu bên cạnh Sở Phi Yến bất ngờ tát vào mặt cô ấy, tức giận nói: “Cô tránh cái gì, để chồng hôn một cái không phải là chuyện rất bình thường sao? Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi với chồng ngay!”

Cảnh tượng này khiến toàn bộ hội trường lặng đi trong giây lát.

Phù dâu tát cô dâu trong đám cưới, chuyện này cũng quá…

Nhưng không ai phát ra tiếng động gì, bởi vì những người ngồi ở đây đều không phải kẻ ngốc, biết rằng phù dâu có thể to gan lớn mật như vậy, phía sau nhất định là do Lưu Minh Diễm âm thầm cho phép hoặc là trực tiếp xúi giục.

“Bảo cô quỳ xuống dập đầu!”

Phù dâu thấy Sở Phi Yến không nhúc nhích lại tát mạnh vào mặt cô ấy thêm một cái.

Hai má Sở Phi Yến sưng tấy, đỏ bừng lên, khóe miệng rơm rớm máu, nhưng vẫn không nhân nhượng, nở nụ cười giễu cợt, lạnh lùng cười nói: “Tiếp tục đánh đi, tốt nhất là đánh chết tôi luôn đi”.

“Cô…”

Phù dâu giận run lên, đang định đánh tiếp, Lưu Minh Diễm ở bên cạnh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Được rồi, con nhỏ này cứng đầu lắm, các cô có đánh cũng không lay chuyển được nó đâu”.

Trong khi nói chuyện, Lưu Minh Diễm nhẹ nhàng hất tay lên.

Một đám vệ sĩ mặc đồ đen lập tức áp giải bày tám người bị bị bắt ra khỏi hậu đài, cưỡng ép bắt họ quỳ trên bục.

“Chú ba, thím…”

Khi Sở Phi Yến nhìn thấy những người này, cảm xúc trở nên mất kiểm soát.

Khi Lưu Minh Diễm tạo phản, không phải toàn bộ người nhà họ Sở đều khuất phục, vẫn có một bộ phận kiên quyết chiến đấu với Lưu Minh Diễm đến cùng.

Những người quỳ trên bục lúc này chính là những người đã sát cánh với cô ấy từ đầu tới cuối.

“Lưu Minh Diễm, tôi đã thỏa hiệp đồng ý kết hôn rồi, bà còn muốn gì nữa!”

Sở Phi Yến hét vào mặt Lưu Minh Diễm.

Lưu Minh Diễm cười khẩy một cái, hất một tay lên.

Soạt!

Những kẻ mặc đồ đen đột nhiên rút dao dài ra, trước mặt hàng trăm quan khách, chặt đứt đầu của chú ba và thím ba của Sở Phi Yến…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom