• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 273: Đừng sợ, không sao đâu

Tất cả mọi người đều sợ tới mức sững sờ, đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy.

Mặc dù bọn họ có đến mấy trăm người, nhưng lại chẳng ai dám có ý định phản kháng, loại cảm giác này giống như một bầy kiến đối diện với một con sư tử to lớn.

Phương Nhất Minh phản ứng lại, lập tức xông ra phía cửa lớn, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nếu như có ai dám âm thầm chuồn đi thì phải bước qua ải anh ta trước đã.

Lúc Sở Phi Yến nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước về phía mình thì cảm xúc nội tâm điên cuồng dâng lên như nước biển.

Trước đây Sở Phi Yến rất căm hận Diệp Vĩnh Khang, nếu không phải anh lấy mất mật trăn mào gà thì ông nội của cô ấy sẽ không chết.

Cô ấy vẫn luôn tin tưởng vào người anh không lớn hơn mình mấy tuổi này, thế nhưng không ngờ cuối cùng đối phương lại chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.

Cô ấy thậm chí đã từng rất nhiều lần tưởng tượng rằng nếu gặp lại kẻ lừa đảo này thì nhất định sẽ giáng lên trên mặt anh ta hai bạt tai thật mạnh.

Tuy nhiên lúc này khi Diệp Vĩnh Khang thật sự xuất hiện trước mặt, cô ấy đột nhiên phát hiện ra bản thân căn bản không thể hận nổi người anh này.

Mà ngược lại còn cảm nhận được một loại cảm giác an toàn và yên tâm, giống như ban đầu khi bọn họ cùng nhau bắt trăn mào gà và phải đối diện với muôn vàn nguy hiểm, cứ như thể chỉ khi ở bên cạnh người này thì cô ấy mới không biết sợ.

“Đừng sợ, không sao rồi”.

Diệp Vĩnh Khang đối diện với Sở Phi Yến cũng không biết nên nói gì, chần chừ mãi một lúc lâu mới chậm rãi thốt ra mấy chữ quá mức bình thường kia.

“Anh Diệp…”

Nước mắt Sở Phi Yến đột nhiên tuôn ra như đê vỡ, khoảnh khắc này, tất cả mọi oán hận đều tan biến đi hết, thứ còn lại chỉ là nỗi cảm kích và cảm giác an toàn, yên tâm trước nay chưa từng có.

“Buông tay ra cho tôi!”

Lúc này, tên ngốc ở bên cạnh đột nhiên hét lên với Sở Phi Yến: “Cô là vợ của tôi mà lại mê hoặc người đàn ông khác ngay trước mặt tôi, xem tôi xử lý cô thế nào!”

Tên ngốc giơ tay lên, định tát vào trên mặt Sở Phi Yến.

Thế nhưng Sở Phi Yến không hề hoảng sợ, bởi vì cô ấy biết chỉ cần có anh Diệp ở bên cạnh thì mình sẽ mãi mãi được an toàn.

Lúc bàn tay của tên ngốc hạ xuống, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ một cánh tay ra bóp lấy cổ của hắn.

Ngay sau đó, cánh tay anh khẽ dùng lực, cả cơ thể của tên ngốc dần bị nhấc bổng lên không trung.

“Thả con trai tôi ra!”

Lưu Minh Diễm nhìn thấy con trai cưng của mình như vậy thì vội vàng xông tới giống như lên cơn điên.

Thình thịch!

Diệp Vĩnh Khang chẳng buồn liếc nhìn bà ta lấy một lần, chỉ nhẹ nhàng đá vào mỗi bên chân của Lưu Minh Diễm một cái.

Tiếng răng rắc vang lên, cặp chân thon thả của Lưu Minh Diễm lập tức gãy nát, thụp một tiếng, cả người ngồi phịch lên trên mặt đất, xương chân đâm rách cả da thịt, lộ ra hai đầu khớp trắng.

Á!

Lưu Minh Diễm gào lên thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Thế nhưng bà ta vẫn quan tâm tới cậu con trai cưng mù mắt què chân của mình: “Cậu buông con trai tôi ra, đừng làm nó bị thương, tôi cầu xin cậu!”

Ở trên thế giới này, e rằng cũng chỉ có tên ngốc này có thể khiến cho một kẻ máu lạnh ích kỷ như Lưu Minh Diễm để tâm.

“Thiên Trúc Lan đâu?”

Diệp Vĩnh Khang nhấc tên ngốc bằng một tay, bình tĩnh hỏi.

“Tôi đưa cậu, tôi đưa hết cho cậu, xin cậu tha cho con trai tôi!”

Lưu Minh Diễm vội vàng rút ra một cái hộp nhỏ bằng kim loại cỡ bằng một quả trứng gà từ trên người, mở ra nhìn, bên trong là một gốc thực vật có năm chiếc lá dài màu tím sẫm.

Diệp Vĩnh Khang không chắc chắn đây có thật sự đúng là Thiên Trúc Lan hay không, Phương Nhất Minh đứng trước cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì vội vàng chạy lại nhìn gốc thực vật đó, sau đó gật đầu với Diệp Vĩnh Khang.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhận lấy Thiên Trúc Lan, sau đó dùng một ánh mắt đặc biệt bình tĩnh nhìn thẳng vào Lưu Minh Diễm đang quỳ trên mặt đất.

“Đồ đã đưa cho cậu rồi, cầu xin cậu mau thả con trai tôi ra, nó không chịu nổi sự giày vò như vậy đâu!”

Lưu Minh Diễm khổ sở cầu xin.

Diệp Vĩnh Khang chỉ cười khẩy, tay trái khẽ dùng lực, khẽ khàng vặn một cái.

Rắc!

Chỉ nghe thấy tiếng xương khớp đứt gãy vang lên rất kêu, đầu của tên ngốc vẹo hẳn sang một bên, xương cổ gãy vụn, chết ngay tại chỗ.

“Con trai!”

Lưu Minh Diễm gào lên thảm thiết, dáng vẻ này của bà ta cũng coi như nhân quả báo ứng.

Mấy ngày trước khi bà ta giết hại người thân của Sở Phi Yến ngay trước mặt cô ấy, chẳng phải Sở Phi Yến cũng đau đớn giày vò như vậy sao?

Vù…

Lúc này, một luồng gió lớn đột nhiên thổi tới.

Ngoài ra còn mang theo giọng nói hùng hồn của đàn ông: “Cậu thanh niên, thân thủ không tồi”.

Nhìn ra phía đó, thấy trên lễ đài đột nhiên xuất hiện thêm một người.

Người này mặc đạo bào vải xanh, râu tóc hoa râm, trên đầu là búi tóc của đạo gia, ánh mắt sắc bén mang theo mấy phần tiên phong đạo cốt.

Lưu Minh Diễm nhìn thấy người này thì lập tức kích động nói: “Ông ơi, mau giúp tôi băm vằm thằng chó này ra làm nghìn mảnh đi, hắn giết con trai của tôi, tôi phải bắt cả nhà hắn đền mạng!”

Phương Nhất Minh nhìn thấy người này cũng nhíu chặt mày, vội vàng cảnh giác hạ giọng thì thầm: “Anh Diệp cẩn thận, có lẽ ông ta chính là đạo sĩ Tuyệt Mệnh!”

Đám khách mời bên dưới nhìn thấy người này thì biểu cảm cũng thả lỏng đi không ít.

Tất cả mọi người đều biết bên cạnh Lưu Minh Diễm có một cao thủ đỉnh cao, biệt hiệu là đạo sĩ Tuyệt Mệnh, cụ ta có thân thủ đáng sợ vô cùng khó lường.

Mặc dù người ban nãy mạnh, thế nhưng ở trước mặt đạo sĩ Tuyệt Mệnh e rằng cũng chỉ như hạt cát mà thôi.

Thế nhưng đạo sĩ Tuyệt Mệnh căn bản không thèm để ý tới Lưu Minh Diễm, ngược lại còn chắp tay cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Tôi có tên hiệu là đạo sĩ Tuyệt Mệnh, hôm nay nhìn thấy chàng trai tuổi còn trẻ mà lại có tu vi võ thuật cao như thế, thật sự khiến cho tôi phải ca ngợi”.

“Hôm nay gặp được tôi cũng coi như may mắn của cậu, kể từ lúc này cậu chính là con nuôi của đạo sĩ Tuyệt Mệnh tôi, sau này chỉ cần bố con ta liên thủ thì thiên hạ này sẽ chẳng còn chuyện gì mà chúng ta không làm được!”

“Ông cụ, ông không thể như vậy được, ban đầu ông đã nhận tiền của tôi…”

Lưu Minh Diễm vội vàng gào lên.

Nhưng bà ta vẫn còn chưa nói xong, đạo sĩ Tuyệt Mệnh đã phất ống tay áo, một luồng sóng khí đập thẳng lên miệng của Lưu Minh Diễm, đánh cho cái miệng của Lưu Minh Diễm máu thịt lẫn lộn, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ mơ hồ không rõ.

“Ngậm mồm, tôi dùng tiền của cô chính là vinh dự cho cô, hơn nữa những chuyện nên làm tôi cũng đã làm giúp cô hết rồi, nếu như không phải tôi giúp cô xử lý ba cao thủ nhà họ Sở thì cô có thể lật ngược tình thế thành công sao?”

Sau khi quát Lưu Minh Diễm, cụ ta lại liếc mắt nhìn mấy trăm người phía bên dưới, sau đó híp mắt cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Kể từ ngày hôm nay, chúng ta chính là người một nhà rồi, với tư cách là bố nuôi của con, bố đương nhiên phải đứng về phía con rồi”.

“Đám người bên dưới này, con muốn xử lý thế nào, chỉ cần một câu nói của con thì người bố nuôi này sẽ lập tức giết sạch bọn chúng, coi như quà gặp mặt lần đầu của bố con chúng ta”.

Đám người bên dưới lập tức sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Ban nãy lúc đạo sĩ Tuyệt Mệnh xuất hiện, bọn họ còn cho rằng bản thân sẽ được cứu, nhưng thật không ngờ lại rơi vào một hố lửa muôn đời muôn kiếp!

Đồng thời, bọn họ cũng vô cùng ngưỡng mộ sự may mắn của cậu thanh niên đang đứng trên bục kia, đời này có thể được đạo sĩ Tuyệt Mệnh nhận làm con nuôi rõ ràng là phúc phần tích góp tận mấy kiếp!

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Diệp Vĩnh Khang.

Bây giờ chỉ cần một câu nói của anh là có thể phán định sự sống chết của tất cả mọi người.

Thế nhưng một giây sau.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lắc đầu bật cười, trong mắt ngập tràn vẻ giễu cợt và khinh thường, nhìn đạo sĩ Tuyệt Mệnh rồi gằn giọng nói từng câu từng chữ: “Ông là cái thá gì, ông có biết mình đang nói chuyện với ai hay không? Nếu như ông thích nhận con nuôi như thế thì vừa hay tôi cũng thích nhận cháu nuôi”.

“Bây giờ ông quỳ xuống khấu đầu lạy tôi ba cái, cung kính gọi tôi một tiếng ông nội, lát nữa tôi có thể suy xét cho ông ra đi nhẹ nhàng một chút!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom