• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 275: Hả giận chưa?

Tuy nhiên, trước thái độ có phần “bất lịch sự” này, sứ thần của Vua Đông Hải lại không đưa ra bất kỳ phản ứng gì.

Diệp Vĩnh Khang cũng không thèm để ý, anh bước lên trước một bước, tầm mắt lướt qua mấy trăm người dưới sân khấu, trầm giọng nói: “Người nhà họ Lưu qua bên trái, người nhà họ Sở qua bên phải, những người còn lại đứng ở giữa!”

Vừa nói xong, mọi người dưới sân khấu không hề nhúc nhích, trên mặt một số người còn toát lên vẻ khinh thường và châm biếm.

Nếu ban nãy người này nói mấy câu như thế, thì bọn họ nhất định làm theo ngay lập tức.

Nhưng bây giờ sứ thần của Vua Đông Hải đang đứng ngay bên cạnh, cậu ta cho rằng mình còn là người làm chủ tình hình sao?

“Láo xược!”

Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, có ý muốn lấy lòng sứ thần của Vua Đông Hải liền giận dữ quát Diệp Vĩnh Khang: “Sứ thần của Vua Đông Hải đang ở đây, làm gì đến phiên cậu la lối om sòm, còn không mau xin lỗi ông ấy đi!”

Xoẹt!

Nhưng gã đàn ông trung niên này chỉ vừa mới dứt lời, không những không được sứ thần của Vua Đông Hải xem trọng, mà ngược lại còn bị một thanh dao dài đâm thẳng vào miệng, xuyên thủng qua ót, chết ngay tại chỗ!

Tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ, không rõ vì sao sứ thần của Vua Đông Hải lại làm như vậy!

Sau khi chém chết gã đàn ông trung niên xong, sứ thần của Vua Đông Hải nghiêm nghị quát lên: “Hôm nay, ai dám làm trái mệnh lệnh của cậu Diệp thì giết không cần hỏi!”

Vừa dứt lời, mọi người bỗng toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng làm theo lời nói ban nãy của Diệp Vĩnh Khang, rối rít xê dịch sang hai bên.

Phương Nhất Minh đứng ngay bên cạnh nhất thời lâm vào bối rối, chẳng lẽ anh Diệp và sứ thần của Vua Đông Hải quen nhau sao?

Thật ra ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng thấy hơi kinh ngạc, sao mấy người này lại biết mình là ai?

“Cậu Diệp, chúng tôi vâng theo mệnh lệnh của Vua Đông Hải đến giúp đỡ cậu Diệp, có gì cần thì cậu Diệp cứ việc sai bảo!”

Một sứ thần của Vua Đông Hải xoay người, chắp tay nói với Diệp Vĩnh Khang.

Vừa dứt lời, cả đám người bên dưới đều xuýt xoa, người nhà họ Sở và người nhà họ Lưu đứng hai bên trái phải lại càng đầm đìa mồ hôi lạnh, sợ hãi run lẩy bẩy.

Xong đời rồi, người này có quen biết với Vua Đông Hải!

Nhưng thái độ của Diệp Vĩnh Khang lại khiến mọi người hết hồn!

“Tôi chẳng biết Vua Đông Hải nào cả, cũng không cần bất cứ giúp đỡ nào, cho dù là ai, dám cản trở tôi làm việc thì đều giết không tha!”

Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang lạnh như băng, không hề nể mặt Vua Đông Hải.

Phương Nhất Minh đứng bên cạnh sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh, hôm anh anh Diệp đã khiến anh ta được mở mang tầm mắt đến lần thứ N rồi.

Có lẽ anh Diệp không hề biết Vua Đông Hải có ý nghĩa như thế nào nhưng Phương Nhất Minh lại vô cùng rõ ràng.

Nếu bối cảnh là ở thời cổ đại thì với một thành phố Đông Hải thế này, Vua Đông Hải tương đương với ngự tiền thị vệ được mang đao!

Ngoài Vua Đông Hải ra thì không có bất kỳ ai có thể sai khiến được bọn họ!

Sứ thần của Vua Đông Hải đều có thân thủ bất phàm, cho dù là kẻ mới vừa chết dưới lưỡi dao kia thì đối với bọn họ cũng không khác gì con sâu con kiến!

Nhưng mặc kệ Phương Nhất Minh cứ sốt ruột mãi, sứ thần của Vua Đông Hải vẫn không hề có phản ứng gì!

Lúc này, người dưới sân khấu đã chia thành ba hàng theo như lời Diệp Vĩnh Khang nói.

Diệp Vĩnh Khang xoay người nhẹ nhàng kéo Sở Phi Yến đến bên cạnh mình, nhìn người nhà họ Sở và họ Lưu đứng hai bên, bình tĩnh nói: “Bây giờ, sự sống chết của những người này sẽ chỉ dựa vào một câu nói của cô”.

Trong nháy mắt, những lời này khiến sắc mặt của người nhà họ Sở và họ Lưu xanh mét.

Người nhà họ Lưu không cần nói nữa, bọn họ đi theo Lưu Minh Diễm làm xằng làm bậy, trên tay ai cũng dính đầy máu tươi của những “người cứng đầu” thuộc nhà họ Sở.

Mà đám người nhà họ Sở cũng không khá khẩm hơn chút nào, dù bọn họ không tham gia trực tiếp vào vụ mưu phản, nhưng sau khi Lưu Minh Diễm chiếm ưu thế lại rối rít quay súng bắn người nhà mình.

Thậm chí có một nhóm người vì muốn chứng minh lòng trung thành với Lưu Minh Diễm, còn đích thân tham dự vào cuộc tàn sát những “người cứng đầu” thuộc nhà họ Sở.

“Cô Sở à, chúng tôi đều bị ma nữ Lưu Minh Diễm làm mụ mị đầu óc, thật ra không hề liên quan đến chúng tôi đâu, mong cô Sở cho chúng tôi một cơ hội sống, người nhà họ Lưu chúng tôi xin thề, sau này sẽ không dám bước một bước chân nào vào Đông Hải!”

“Phi Yến, bác là bác cả của cháu mà, ban đầu bọn bác cũng bất đắc dĩ bị ép buộc thôi, xin cháu cho bọn bác một cơ hội, bây giờ tốt cả rồi, có Vua Đông Hải làm chỗ dựa cho chúng ta, sau này nhà họ Sở chúng ta sẽ để cháu làm chủ, tiếp tục sự huy hoàng của nhà họ Sở!”

Người nhà họ Lưu và họ Sở bắt đầu rối rít biện đủ loại lý do để cầu xin tha thứ.

Phương Nhất Minh nhìn miệng lưỡi mấy người này thì tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ lo Sở Phi Yến mềm lòng.

Nhưng biểu hiện tiếp theo của Sở Phi Yến khiến Phương Nhất Minh an tâm trong nháy mắt.

“Loại súc sinh các người trong lúc giết hại bố mẹ và người thân yêu nhất của tôi, có từng nghĩ sẽ cho bọn họ cơ hội không?”

Giọng nói của Sở Phi Yến mang theo sự tức giận khôn cùng và lạnh tanh.

Xoẹt!

Vừa dứt lời, mấy sứ thần của Vua Đông Hải lập tức xuất hiện, biến thành từng cái bóng chia ra hai hướng lao về phía đám người.

Ngay sau đó, ánh dao sáng lóa lóe lên, cùng với đó là tiếng quỷ khóc sói gào thảm thiết, cả phòng khách tràn ngập trong mùi máu tanh nồng, trông hệt như địa ngục nhân gian!

Mấy sứ thần của Vua Đông Hải cũng không chỉ có hư danh, người nhà họ Sở và họ Lưu cộng lại cũng ít nhất có trên trăm người.

Nhưng bọn họ chỉ mất nửa phút đã giết gần hết hơn trăm người này!

“Cậu Diệp, mụ đàn bà này thì nên xử lý thế nào?”

Một người sứ thần của Vua Đông Hải xách theo thanh dao chảy máu ướt đẫm, chỉ vào Lưu Minh Diễm đang ôm đứa con trai ngốc nghếch của mình khóc lóc.

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không biết Vua Đông Hải gì hết, đây là chuyện của tôi, nếu ai còn dám tự tiện nhúng tay vào thì đừng trách tôi không khách khí!”

Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa lướt nhanh như chớp đến chỗ Lưu Minh Diễm, tóm lấy gáy bà ta rồi ném mạnh.

Lưu Minh Diễm hét lên chói tai, cơ thể bị ném ra xa bảy tám mét.

Lúc sắp rơi xuống đất, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nâng một chân lên, đá thẳng vào lưng Lưu Minh Diễm một cú thật mạnh!

Ầm!

Lưu Minh Diễm rên rỉ, cơ thể rơi rầm xuống đất, cú đá này của Diệp Vĩnh Khang khiến cả người bà ta đập thẳng lên sàn, trong nháy mắt đã nát như bùn!

“Phi Yến, hả giận chưa?”

Diệp Vĩnh Khang dịu dàng hỏi Sở Phi Yến, cũng vừa vô tình vừa cố ý liếc mắt xuống đám người dưới sân khấu.

Ánh mắt này khiến đám người bên dưới sợ chết khiếp, mặc dù bọn họ không trực tiếp tham gia vào việc tạo phản của Lưu Minh Diễm.

Nhưng hôm nay bọn họ đến tham gia đám cưới này, đã nói lên lập trường của bọn họ là đứng về phía Lưu Minh Diễm.

Bây giờ tính mạng bọn họ vẫn như chỉ mành treo chuông, là sống hay chết, chỉ được quyết định bởi một câu nói của Sở Phi Yến, thậm chí chỉ bằng một ánh mắt!

Sở Phi Yến nhìn chằm chằm đám người này không chớp mắt mấy giây.

Mấy giây này đối với bọn họ mà nói lại dài như cả một thế kỷ đằng đẵng.

“Thả bọn họ đi đi, không liên quan đến bọn họ”.

Cuối cùng, Sở Phi Yến vẫn là người mềm lòng, không bị thù hận che mờ lý trí.

Dù những người này ủng hộ Lưu Minh Diễm nhưng theo lợi bỏ hại vốn là bản năng của loài người, Sở Phi Yến không trách bọn họ.

“Cảm ơn cô Sở!”

Đám người bên dưới nghe nói thế thì cảm kích suýt bật khóc, nhanh chân chạy ngay về phía cửa.

“Khoan đã!”

Phương Nhất Minh đột nhiên quát lớn: “Nghe cho rõ đây, hôm nay chuyện ở đây, nếu ai dám nói ra bên ngoài nửa câu thì hậu quả tự mình gánh chịu, cút đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom