Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274: Sứ thần của Vua Đông Hải
Hả?
Mấy câu nói của Diệp Vĩnh Khang khiến mấy trăm người dưới khán đài cùng hít sâu kinh ngạc.
Đồng thời, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Vĩnh Khang của bọn họ lập tức biến thành vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác, như thể đang nhìn một người đã chết.
Từng thấy người tự tìm cái chết, chứ chưa từng thấy ai bày trò tìm đường chết.
Cho dù có bản lĩnh thì cũng phải xem đang đối mặt với ai!
Đó là đạo sĩ Tuyệt Mệnh được mệnh danh là lão thần tiên đấy!
Không chỉ hàng trăm người dưới khán đài mà ngay cả Phương Nhất Minh bên cạnh cũng hết sức kinh ngạc trước hành động đột ngột này của Diệp Vĩnh Khang.
Vừa nãy đạo sĩ già này rõ ràng đã đưa tay ra, trong chớp mắt đã dịch chuyển xuất hiện trên khán đài một cách im hơi lặng tiếng.
Sau đó còn tát mạnh vào mặt Lưu Minh Diễm với một khoảng cách xa.
Chỉ hai khoảnh khắc này cũng đủ cho thấy tu vi của người này đã đạt đến cảnh giới đáng sợ thế nào.
Cho dù anh Diệp không muốn trở thành con nuôi của đạo sĩ già này, thì phương thức từ chối cũng phải khéo léo một chút chứ.
Phương Nhất Minh thở dài một hơi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước không hề nhúc nhích, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.
Chuyện đã đến nước này, bây giờ nói gì cũng không kịp nữa. Vậy tại sao phải nghĩ nhiều làm gì, hôm nay coi như là chết ở đây thôi!
Mặc dù trên danh nghĩa đạo sĩ Tuyệt Mệnh là người tu luyện, nhưng tính tình của cụ ta lại không hề trầm lặng như một người tu luyện thực thụ.
Nghe thấy những lời này, hai mắt cụ ta đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận.
“Xem ra, hôm nay tôi phải tặng cho cậu một món quà gặp mặt mới được!”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh trầm giọng nói, sau đó hất tay hút lấy thanh kiếm trên mặt đất.
Ngay sau đó, đạo sĩ Tuyệt Mệnh giữ chặt hai đầu kiếm rồi ép mạnh về phía giữa, chỉ nghe thấy tiếng “keng” vang lên, thanh kiếm làm bằng thép không gỉ đã bị cụ ta bẻ nát.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi đạo sĩ Tuyệt Mệnh bẻ nát thanh kiếm thành nhiều mảnh, cụ ta lại bắt đầu xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
Một lúc lâu sau, khi cụ ta mở lòng bàn tay ra, tất cả mọi người đều mở trừng mắt kinh ngạc!
Thanh kiếm làm bằng thép không gỉ đó đã bị đạo sĩ Tuyệt Mệnh dùng tay bóp thành một quả cầu kim loại!
Sức mạnh này khiến người ta không thể tin nổi!
“Lần đầu gặp mặt, quả cầu thép nhỏ này coi như là một món quà gặp mặt tặng cậu, hãy cầm nó đến âm tào địa phủ báo danh đi!”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh lạnh lùng hừ một tiếng, hất mạnh tay, quả cầu sắt lập tức hóa thành một tia chớp lạnh lẽo, đem theo sức mạnh vô biên phóng về phía Diệp Vĩnh Khang.
Phương Nhất Minh đứng bên cạnh chỉ cảm thấy tim mình co rút kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán.
Với sức mạnh và tốc độ kinh hoàng này, nếu bị đánh trúng thì e rằng nửa người sẽ hóa thành bột phấn!
Nhưng anh ta lại không thể làm gì được, đối mặt với tốc độ kinh hoàng như vậy, cơ thể anh ta không có đủ thời gian để phản ứng!
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Vĩnh khang không những không lộ ra vẻ sợ hãi, mà trên khóe môi còn hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Vốn dĩ hôm nay anh không có tâm trạng để đùa, nhưng những lời đạo sĩ này nói lại thật khiến anh cảm thấy vô cùng nực cười.
Với thực lực của người được gọi là đạo sĩ Tuyệt Mệnh này nếu ở trong Điện Long Thần, tùy ý cử ra một trong chín Đại Địa Thần cũng có thể nhắm mắt đánh bay tên này, dễ như đuổi ruồi.
Huống hồ hôm nay cụ ta còn đối mặt với Điện Chủ như anh?
Buồn cười nhất là lão đạo sĩ này còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, nói muốn anh làm con nuôi của cụ ta?
Nếu lời này được lan truyền trong giới thế giới ngầm thì không biết bao nhiêu người sẽ cười ra nước mắt.
Mà lúc này, quả cầu kim loại đang bay nhanh về phía Diệp Vĩnh Khang, nhưng trong mắt anh, nó lại chỉ như một chiếc lông vũ mềm mại, chỉ cần thở nhẹ cũng có thể thổi bay.
Keng!
Tuy nhiên, trước khi Diệp Vĩnh Khang kịp ra tay, một chén trà đột nhiên bay tới, đập trúng quả cầu sắt đang bay với tốc độ cao một cách chính xác.
Ngay sau đó, theo trận gió lớn, vài bóng đen vụt qua trong nháy mắt.
Khi mấy bóng đen kia dừng lại, mọi người mới phát hiện ra đó là mấy người mặc áo choàng đen.
“Các người là ai?”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh tức giận quát lớn, đồng thời trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh hoàng.
Chỉ cụ ta mới biết rõ nhất sức mạnh của cú đánh vừa rồi.
Vậy mà đối phương lại có thể đánh bay quả cầu kim loại của cụ ta chỉ bằng một chén trà, có thể thấy khó mà lường được!
Những người khác dưới khán đài cũng sững sờ, đám cưới ngày hôm nay đã không thể diễn tả bằng lời được nữa, thậm chí còn đặc sắc hơn cả trong phim.
“Ông, tự vẫn đi!”
Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng đầu cất giọng bình tĩnh nói.
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh cười nhạt: “Tôi thừa nhận ông có bản lĩnh, nhưng người có thể khiến tôi tự sát còn chưa ra đời đâu, đừng nói nhảm nữa, báo tên đi!"
“Ồ? Vậy sao?”
Người đàn ông mặc áo choàng đen nói với vẻ khinh thường, sau đó từ từ lấy ra một tấm lệnh bài kim loại khắc hoa văn rồng màu đen.
Lúc đạo sĩ Tuyệt Mệnh nhìn thấy tấm lệnh bài này, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Lệnh bài Đông Hải Long … Ông… ông là sứ thần của Vua Đông Hải sao?”
Nghe vậy, mấy trăm người dưới khán đài đồng loạt hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, cơ thể run lên kịch liệt.
Nếu những chuyện vừa rồi khiến bọn họ kinh ngạc và sợ hãi thì cái tên sứ thần của Vua Đông Hải chỉ có thể dùng chữ tuyệt vọng để hình dung.
Sứ thần của Vua Đông Hải chính là sứ thần bên cạnh Vua Đông Hải uy danh chấn động Đông Hải lúc trước - người đã lui về ở ẩn hơn mười năm.
Kể từ khi Vua Đông Hải lui về ở ẩn, sứ thần Vua Đông Hải cũng cùng biến mất.
Không ngờ hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở đây!
“Lẽ nào… Vua Đông Hải…”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, nhưng tấm lệnh bài khắc hoa văn rồng màu đen kia lại không có gì để nghi ngờ.
Nếu sứ thần của Vua Đông Hải đột ngột xuất hiện thì đồng nghĩa với việc Vua Đông Hải danh tiếng lẫy lừng lúc trước cũng tái xuất giang hồ!
“Bây giờ, ông có thể tự vẫn chưa?”
Sứ thần áo choàng đen bình tĩnh nói.
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhắm mắt lại, thở dài, không chút do dự dùng bàn tay đập đầu mình.
Không phải cụ ta nhát gan mà là vì cụ ta biết rằng bây giờ chỉ có cách làm này mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Đối mặt với sứ thần của Vua Đông Hải, cụ ta không có cơ hội nào khác.
Nếu chống cự thì hậu quả sẽ rất khó lường, nếu chọn tự sát thì ít nhất còn có thể chết một cách thoải mái.
Phương Nhất Minh không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình vào lúc này.
Lúc nhìn thấy đạo sĩ Tuyệt Mệnh đáng sợ kia không chút do dự đập đầu mình trước mặt sứ thần Vua Đông Hải, Phương Nhất Minh lại bình tĩnh đến lạ thường.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa tiếng này, cảm xúc của anh ta thay đổi liên tục, đây là trải nghiệm cả đời anh ta chưa từng có.
Chuyện đã đến nước này rồi, nợ nhiều thì chai mặt, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, đến đâu thì đến vậy!
Nghĩ đến đây, Phương Nhất Minh cảm thấy vô cùng thư thái, vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt trên mặt cô dâu nên tiện tay rút khăn tay của mình ra lau nhẹ.
“Một người đàn ông như anh mà cũng dùng khăn tay sao?”
Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét lắc đầu nói: “Không phải anh là… loại người kia chứ?”
Phương Nhất Minh sững sờ, vội vàng phản bác: “Chỉ là do tôi thích sạch sẽ thôi. Tôi thề với trời, tôi thẳng đến mức không thể thẳng hơn được nữa, đúng không em gái?”
Phương Nhất Minh nói xong cũng không quên tìm Sở Phi Yến bên cạnh để xác minh.
Mấy trăm người dưới khán đài cùng chết lặng.
Trong lòng thầm nghĩ hai người này là kẻ ngốc à? Không nhìn thấy sứ thần của Vua Đông Hải ở bên cạnh sao?
Vậy mà còn dám tùy tiện đùa giỡn?
Mấy câu nói của Diệp Vĩnh Khang khiến mấy trăm người dưới khán đài cùng hít sâu kinh ngạc.
Đồng thời, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Vĩnh Khang của bọn họ lập tức biến thành vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác, như thể đang nhìn một người đã chết.
Từng thấy người tự tìm cái chết, chứ chưa từng thấy ai bày trò tìm đường chết.
Cho dù có bản lĩnh thì cũng phải xem đang đối mặt với ai!
Đó là đạo sĩ Tuyệt Mệnh được mệnh danh là lão thần tiên đấy!
Không chỉ hàng trăm người dưới khán đài mà ngay cả Phương Nhất Minh bên cạnh cũng hết sức kinh ngạc trước hành động đột ngột này của Diệp Vĩnh Khang.
Vừa nãy đạo sĩ già này rõ ràng đã đưa tay ra, trong chớp mắt đã dịch chuyển xuất hiện trên khán đài một cách im hơi lặng tiếng.
Sau đó còn tát mạnh vào mặt Lưu Minh Diễm với một khoảng cách xa.
Chỉ hai khoảnh khắc này cũng đủ cho thấy tu vi của người này đã đạt đến cảnh giới đáng sợ thế nào.
Cho dù anh Diệp không muốn trở thành con nuôi của đạo sĩ già này, thì phương thức từ chối cũng phải khéo léo một chút chứ.
Phương Nhất Minh thở dài một hơi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước không hề nhúc nhích, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.
Chuyện đã đến nước này, bây giờ nói gì cũng không kịp nữa. Vậy tại sao phải nghĩ nhiều làm gì, hôm nay coi như là chết ở đây thôi!
Mặc dù trên danh nghĩa đạo sĩ Tuyệt Mệnh là người tu luyện, nhưng tính tình của cụ ta lại không hề trầm lặng như một người tu luyện thực thụ.
Nghe thấy những lời này, hai mắt cụ ta đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận.
“Xem ra, hôm nay tôi phải tặng cho cậu một món quà gặp mặt mới được!”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh trầm giọng nói, sau đó hất tay hút lấy thanh kiếm trên mặt đất.
Ngay sau đó, đạo sĩ Tuyệt Mệnh giữ chặt hai đầu kiếm rồi ép mạnh về phía giữa, chỉ nghe thấy tiếng “keng” vang lên, thanh kiếm làm bằng thép không gỉ đã bị cụ ta bẻ nát.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi đạo sĩ Tuyệt Mệnh bẻ nát thanh kiếm thành nhiều mảnh, cụ ta lại bắt đầu xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
Một lúc lâu sau, khi cụ ta mở lòng bàn tay ra, tất cả mọi người đều mở trừng mắt kinh ngạc!
Thanh kiếm làm bằng thép không gỉ đó đã bị đạo sĩ Tuyệt Mệnh dùng tay bóp thành một quả cầu kim loại!
Sức mạnh này khiến người ta không thể tin nổi!
“Lần đầu gặp mặt, quả cầu thép nhỏ này coi như là một món quà gặp mặt tặng cậu, hãy cầm nó đến âm tào địa phủ báo danh đi!”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh lạnh lùng hừ một tiếng, hất mạnh tay, quả cầu sắt lập tức hóa thành một tia chớp lạnh lẽo, đem theo sức mạnh vô biên phóng về phía Diệp Vĩnh Khang.
Phương Nhất Minh đứng bên cạnh chỉ cảm thấy tim mình co rút kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán.
Với sức mạnh và tốc độ kinh hoàng này, nếu bị đánh trúng thì e rằng nửa người sẽ hóa thành bột phấn!
Nhưng anh ta lại không thể làm gì được, đối mặt với tốc độ kinh hoàng như vậy, cơ thể anh ta không có đủ thời gian để phản ứng!
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Vĩnh khang không những không lộ ra vẻ sợ hãi, mà trên khóe môi còn hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Vốn dĩ hôm nay anh không có tâm trạng để đùa, nhưng những lời đạo sĩ này nói lại thật khiến anh cảm thấy vô cùng nực cười.
Với thực lực của người được gọi là đạo sĩ Tuyệt Mệnh này nếu ở trong Điện Long Thần, tùy ý cử ra một trong chín Đại Địa Thần cũng có thể nhắm mắt đánh bay tên này, dễ như đuổi ruồi.
Huống hồ hôm nay cụ ta còn đối mặt với Điện Chủ như anh?
Buồn cười nhất là lão đạo sĩ này còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, nói muốn anh làm con nuôi của cụ ta?
Nếu lời này được lan truyền trong giới thế giới ngầm thì không biết bao nhiêu người sẽ cười ra nước mắt.
Mà lúc này, quả cầu kim loại đang bay nhanh về phía Diệp Vĩnh Khang, nhưng trong mắt anh, nó lại chỉ như một chiếc lông vũ mềm mại, chỉ cần thở nhẹ cũng có thể thổi bay.
Keng!
Tuy nhiên, trước khi Diệp Vĩnh Khang kịp ra tay, một chén trà đột nhiên bay tới, đập trúng quả cầu sắt đang bay với tốc độ cao một cách chính xác.
Ngay sau đó, theo trận gió lớn, vài bóng đen vụt qua trong nháy mắt.
Khi mấy bóng đen kia dừng lại, mọi người mới phát hiện ra đó là mấy người mặc áo choàng đen.
“Các người là ai?”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh tức giận quát lớn, đồng thời trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh hoàng.
Chỉ cụ ta mới biết rõ nhất sức mạnh của cú đánh vừa rồi.
Vậy mà đối phương lại có thể đánh bay quả cầu kim loại của cụ ta chỉ bằng một chén trà, có thể thấy khó mà lường được!
Những người khác dưới khán đài cũng sững sờ, đám cưới ngày hôm nay đã không thể diễn tả bằng lời được nữa, thậm chí còn đặc sắc hơn cả trong phim.
“Ông, tự vẫn đi!”
Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng đầu cất giọng bình tĩnh nói.
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh cười nhạt: “Tôi thừa nhận ông có bản lĩnh, nhưng người có thể khiến tôi tự sát còn chưa ra đời đâu, đừng nói nhảm nữa, báo tên đi!"
“Ồ? Vậy sao?”
Người đàn ông mặc áo choàng đen nói với vẻ khinh thường, sau đó từ từ lấy ra một tấm lệnh bài kim loại khắc hoa văn rồng màu đen.
Lúc đạo sĩ Tuyệt Mệnh nhìn thấy tấm lệnh bài này, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Lệnh bài Đông Hải Long … Ông… ông là sứ thần của Vua Đông Hải sao?”
Nghe vậy, mấy trăm người dưới khán đài đồng loạt hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, cơ thể run lên kịch liệt.
Nếu những chuyện vừa rồi khiến bọn họ kinh ngạc và sợ hãi thì cái tên sứ thần của Vua Đông Hải chỉ có thể dùng chữ tuyệt vọng để hình dung.
Sứ thần của Vua Đông Hải chính là sứ thần bên cạnh Vua Đông Hải uy danh chấn động Đông Hải lúc trước - người đã lui về ở ẩn hơn mười năm.
Kể từ khi Vua Đông Hải lui về ở ẩn, sứ thần Vua Đông Hải cũng cùng biến mất.
Không ngờ hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở đây!
“Lẽ nào… Vua Đông Hải…”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, nhưng tấm lệnh bài khắc hoa văn rồng màu đen kia lại không có gì để nghi ngờ.
Nếu sứ thần của Vua Đông Hải đột ngột xuất hiện thì đồng nghĩa với việc Vua Đông Hải danh tiếng lẫy lừng lúc trước cũng tái xuất giang hồ!
“Bây giờ, ông có thể tự vẫn chưa?”
Sứ thần áo choàng đen bình tĩnh nói.
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhắm mắt lại, thở dài, không chút do dự dùng bàn tay đập đầu mình.
Không phải cụ ta nhát gan mà là vì cụ ta biết rằng bây giờ chỉ có cách làm này mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Đối mặt với sứ thần của Vua Đông Hải, cụ ta không có cơ hội nào khác.
Nếu chống cự thì hậu quả sẽ rất khó lường, nếu chọn tự sát thì ít nhất còn có thể chết một cách thoải mái.
Phương Nhất Minh không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình vào lúc này.
Lúc nhìn thấy đạo sĩ Tuyệt Mệnh đáng sợ kia không chút do dự đập đầu mình trước mặt sứ thần Vua Đông Hải, Phương Nhất Minh lại bình tĩnh đến lạ thường.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa tiếng này, cảm xúc của anh ta thay đổi liên tục, đây là trải nghiệm cả đời anh ta chưa từng có.
Chuyện đã đến nước này rồi, nợ nhiều thì chai mặt, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, đến đâu thì đến vậy!
Nghĩ đến đây, Phương Nhất Minh cảm thấy vô cùng thư thái, vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt trên mặt cô dâu nên tiện tay rút khăn tay của mình ra lau nhẹ.
“Một người đàn ông như anh mà cũng dùng khăn tay sao?”
Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét lắc đầu nói: “Không phải anh là… loại người kia chứ?”
Phương Nhất Minh sững sờ, vội vàng phản bác: “Chỉ là do tôi thích sạch sẽ thôi. Tôi thề với trời, tôi thẳng đến mức không thể thẳng hơn được nữa, đúng không em gái?”
Phương Nhất Minh nói xong cũng không quên tìm Sở Phi Yến bên cạnh để xác minh.
Mấy trăm người dưới khán đài cùng chết lặng.
Trong lòng thầm nghĩ hai người này là kẻ ngốc à? Không nhìn thấy sứ thần của Vua Đông Hải ở bên cạnh sao?
Vậy mà còn dám tùy tiện đùa giỡn?
Bình luận facebook