• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 266: Tiểu Túy! Tiểu Túy!

Trên màn hình, Trần Tiểu Túy không mảnh vải che thân, trần truồng nằm trên sàn.

Mặc dù nước da của cô ấy rất hồng hào nhưng cô ấy dường như không có dấu hiệu của nhịp thở và nhịp tim.

Trên cánh tay trái của cô ấy, có thể nhìn thấy rõ ràng, có hai lỗ nhỏ màu đỏ tía.

Bên cạnh cánh tay, có một cái xác rắn độc mềm nhũn màu trắng xám!

"Trần Tiểu Túy!"

Diệp Vĩnh Khang hét lên một tiếng, toàn thân bắt đầu run lên.

Đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ.

Khuôn mặt này quả thực rất xinh đẹp, nhưng lại đầy vẻ kỳ quái: "Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người thật, nhưng tôi rất hài lòng với biểu hiện hiện tại của anh, điều này cho thấy anh quan tâm đến người phụ nữ này".

"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh chăm sóc người phụ nữ của anh, nhưng tốt hơn là anh nên tới đây trong vòng 20 phút. Hẹn gặp lại".

Xà Vương nói xong liền tắt video call, khóe miệng nở nụ cười đặc biệt hưng phấn.

Với cô ta, giết người là một hành động mang tính nghệ thuật.

Đặc biệt là đối phương trước khi chết, chịu đựng dày vò tinh thần, trong mắt Xà Vương, quả là sự tận hưởng tuyệt vời nhất trên đời.

Điều cô ta lo lắng nhất vừa rồi là đối phương không có phản ứng gì sau khi video call được kết nối, nếu như vậy thì trò chơi sẽ chẳng còn vui vẻ mấy.

Suy tư một hồi, Xà Vương hình như lại nghĩ tới cái gì, lấy điện thoại di động ra gửi đi một tin nhắn, sau đó một mình ngồi ở trên sô pha cười ha hả.

"Thật không biết Diệp Vĩnh Khang sẽ biểu hiện ra phản ứng đau đớn nào khi nhìn thấy tình nhân, con gái và vợ của mình đồng thời bị tra tấn đến chết trước mặt nhỉ".

"Chắc hẳn hắn sẽ như đứt từng khúc ruột, phát ra tiếng gầm bi ai và đẹp nhất trên thế giới này!"

Xà Vương không thể chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo.

Lúc này, trên đường cái của Giang Bắc, một chiếc POLO nhỏ đang chạy nhanh như chớp, Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga tới mức max, khuôn mặt căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh!

Bang!

Trước cửa nhà của Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang tung một cú đá mạnh, đá cửa chống trộm và khung cửa thành vỡ tan thành nhiều mảnh.

"À, được đấy, đến sớm hơn tôi dự kiến mười phút. Có vẻ như người phụ nữ này có một vị trí rất quan trọng trong trái tim anh".

Xà Vương ngồi nghiêng trên ghế sô pha, khóe miệng nhếch lên một vòng cung hứng thú.

Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng của Trần Tiểu Túy đâu.

"Người đâu!"

Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói, trước tiên phải tìm được Trần Tiểu Túy đã.

Xà Vương haha cười nói: "Đừng lo, người phụ nữ của anh không sao, nhưng sàn nhà quá lạnh, nên tôi mang cô ấy vào phòng ngủ nghỉ ngơi rồi".

"Anh tên là Diệp Vĩnh Khang đúng không? Xem ra anh khá là si tình đấy. Giết anh quả thực không nỡ".

Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý, đi thẳng vào phòng ngủ.

Xà Vương cười lạnh, nhưng cũng không ngăn cản.

Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng ngủ, thân thể đẹp như ngọc của Trần Tiểu Túy, nằm yên lặng trên chiếc giường mềm mại màu hồng.

"Trần Tiểu Túy!"

Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước tới, bắt mạch Trần Tiểu Túy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt!

Trần Tiểu Túy không có mạch!

Nhưng cơ thể của cô ấy duy trì ở một mức nhiệt độ rất kỳ lạ, làn da của cô ấy cũng rất hồng hào, không giống như đã chết.

"Đừng lo, cô ta chỉ đang giả chết thôi".

Lúc này, Xà Vương bất ngờ xuất hiện sau lưng anh.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Cô đã làm gì cô ấy!"

Xà Vương tinh ranh đáp: "Đừng lo, cô ta chỉ bị bé cưng của tôi cắn thôi".

"Nhưng mà, người phụ nữ của anh hóa ra lại là Huyền độc thể, cho nên mới ở trong trạng thái giả chết".

Diệp Vĩnh Khang kìm nén lửa giận trong lòng, tiếp tục trầm giọng nói: "Bây giờ phải thế nào cô mới khiến cho cô ấy tỉnh lại!"

Xà Vương cười: "Tôi chỉ muốn lát nữa anh diễn cho tôi xem một vở bi kịch thôi. Về phần làm sao để cô ta tỉnh lại, tôi xin lỗi, e là trên đời này không ai có thể làm được".

Vù--

Khả năng chịu đựng của Diệp Vĩnh Khang đã đến cực hạn, cả người anh đột nhiên lao ra, đấm về phía vai đối phương.

Xà Vương cười nhạt, nhẹ nhàng nhấc tay phải lên, khi nắm đấm đối phương chạm vào tay cô ta, cánh tay của cô ta đột nhiên trượt xuống, sau đó quấn lấy cánh tay đối phương như một con rắn độc mềm mại.

Xà Vương không định giết Diệp Vĩnh Khang vào lúc này, cô ta phải đợi vợ và con gái của Diệp Vĩnh Khang đến, rồi mới từ từ chơi với họ.

Vì vậy, hành động của cô ta chỉ là muốn ngăn Diệp Vĩnh Khang lại thôi.

Chiêu rắn cuốn tay của cô ta tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, một khi bị cô ta cuốn lấy thì ngay cả Long Vương hung hãn nhất trong mười hai Cầm Tinh Vương của họ cũng phải tốn sức đấy.

Khi cánh tay mềm mại của cô ta đã quấn lấy cánh tay của đối phương như một con rắn, Xà Vương tiện tay kéo về phía sau một cái.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Xà Vương đột nhiên thay đổi!

Bởi vì cô ta đột nhiên phát hiện ra cánh tay của đối phương khỏe như gậy bóng chày làm bằng thép không gỉ vậy!

Lực kéo của chiêu rắn cuốn tay này phải đến mấy trăm cân ấy chứ, nhưng khi quấn quanh tay anh lại giống như quấn quanh một cột bê tông vững chắc vậy!

Sau khi kéo lại, trong chốc lát, liền cảm thấy thực lực của mình so với đối thủ chẳng khác gì con muỗi đậu trên một bức tường đá cứng vậy!

Bang!

Nắm đấm của Diệp Vĩnh Khang đập vào vai Xà Vương.

Xà Vương chỉ cảm thấy như bị đạn đại bác bắn trúng, toàn thân bay ngược về phía sau trong phút chốc.

Tuy nhiên, thân pháp của Diệp Vĩnh Khang vẫn không dừng lại, sau khi ra đòn thành công, ngón chân anh trên mặt đất di chuyển thêm một chút, cả người tiếp tục bắn về phía trước một cách mãnh liệt!

Xà Vương nhìn thấy cảnh tượng này giữa không trung, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.

Mặc dù sức mạnh của đối thủ vượt xa sức tưởng tượng của cô ta, nếu đánh nhau nghiêm túc, cô ta sẽ không bao giờ có một chút cơ hội chiến thắng.

Nhưng đối phương lại tiếp tục đuổi theo cô ta, chẳng khác nào dâng mỡ đến miệng mèo!

Khi lưng của Xà Vương sắp va vào tường, cô ta đột ngột co một chân ra sau và nhẹ nhàng chống vào tường.

Sau đó cánh tay phải của cô ta đột nhiên nhấc lên.

Chát!

Một chiếc roi có nọc độc màu xanh lục ngay lập tức nhô ra khỏi tay áo của cô ta như một con rắn độc!

Điều này quá đột ngột, tốc độ lại nhanh đến kinh người, không thể nào chặn được!

Hơn nữa, trước sức mạnh cuồng bạo của đối thủ, Xà Vương đã nhẹ nhàng đánh lái sang một bên dựa trên chiêu thức này.

Roi độc màu xanh lục đột nhiên đổi hướng, giống như một con rắn thông minh có sinh mệnh, gai độc ở cuối roi độc hướng về một góc khó tin ở bụng dưới của Diệp Vĩnh Khang !

Độc lực của roi độc này còn mạnh hơn nhiều so với con rắn lục nhỏ, đừng nói là đâm vào bụng dưới, dù là sước một chút trên cánh tay thôi cũng chết bất đắc kì tử!

Tuy nhiên, hơi tiếc là nếu giết chết đối thủ theo cách này thì sự thú vị của trò chơi này sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng, ngay khi Xà Vương đang cân nhắc, thì một đôi nắm đấm đột nhiên đập vào ngực cô ta!

Bùm!

Ngực của Xà Vương bị đánh một cái, cô ta cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình vỡ nát ngay lập tức, ngay cả bức tường cũng bị nổ tung với những vết nứt như mạng nhện!

Phun--

Thân thể Xà Vương giống như một bức tranh dán vào tường rồi từ từ trượt xuống, sau đó phun ra một ngụm máu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi khó tin: "Anh... không thể, anh đã làm như thế nào!"

Cô ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao người này sau khi trúng độc vẫn bình an vô sự!

Cho dù là Huyền độc thể, tuy không chết, nhưng ít nhất sẽ mất đi hiệu quả chiến đấu ngay lập tức!

Nhưng người này vẫn bình an vô sự, sao hắn làm được vậy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom