• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 265: Huyền độc thể

"A!"

Một cơn đau không thể diễn tả nổi ngay lập tức tràn ngập khắp cơ thể Trần Tiểu Túy.

Mỗi tế bào và mỗi khúc xương trong cơ thể đều giống như bị hàng triệu con bọ gặm nhấm, đó là một cực hình có thể so sánh với địa ngục!

Chỉ là quá trình này kéo dài không được bao lâu, khoảng năm giây sau, Trần Tiểu Túy nằm rạp xuống đất, hai mắt lim dim, hơi thở và nhịp tim đều không còn nữa.

"Bé cưng, đây là người phụ nữ đẹp nhất mà mày từng cắn đấy".

Xà Vương vươn lòng bàn tay trắng ra và nhẹ nhàng xoa chiếc đầu hình tam giác của con rắn màu xanh lục.

Xì xì--

Tuy nhiên, con rắn màu xanh nhỏ bé này đột nhiên vùng vẫy khác thường, như thể nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, ngã xuống đất và vặn vẹo thân hình mảnh mai màu xanh lục một cách điên cuồng.

Xà Vương bối rối, sau khi phản ứng lại, vẻ mặt cô ta lập tức biến sắc, cô ta nhanh chóng tóm lấy con rắn màu xanh lục nhỏ, lấy nanh nó ra rồi ấn vào mu bàn tay của mình.

Tuy nhiên, cô ta vẫn chậm một bước.

Trước khi hai chiếc răng nanh sắc nhọn của con rắn lục nhỏ kịp đâm vào da cô ta, cơ thể màu xanh lục đột nhiên bắt đầu đổi màu.

Ở tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó chuyển từ màu lục sang màu vàng sáng, cuối cùng là màu xám.

Bịch!

Con rắn xanh nhỏ bé này đã giết không biết bao nhiêu người, mềm nhũn rơi xuống đất, màu sắc biến thành xám xịt, xương cốt từ từ hóa thành nước đặc.

Xà Vương siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.

Con rắn lục nhỏ này đã ở với cô ta hơn mười năm, từ lâu đã được coi như một phần cơ thể của cô ta.

"Đồ đê tiện, không ngờ mày lại là Huyền độc thể!"

Xà Vương giận dữ hét vào mặt Trần Tiểu Túy, người đã không còn hơi thở và nhịp tim, đang hôn mê trên mặt đất, nhưng khuôn mặt vẫn còn hồng hào.

Con rắn lục nhỏ bé này là một loại đột biến được cô ta cẩn thận sử dụng rất nhiều rắn độc chế tạo ra, độc tính của nó cực kỳ nặng, ngay cả rắn lục mũi hếch nổi tiếng nhất ở trước mặt nó cũng chỉ giống chuột trước mặt mèo thôi.

Độc tính càng mạnh thì sức đề kháng càng mạnh, có thể nói Xà Vương không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó con rắn lục nhỏ bé này sẽ bị trúng độc mà chết.

Vì chỉ có một điều kiện có thể làm nó bị nhiễm độc và chết.

Đó chính là Huyền độc thể.

Chỉ cần cắn vào Huyền độc thể, sẽ bị độc trong cơ thể của chính mình phản phệ lại, từ đó tự mình đầu độc đến chết.

Nhưng Huyền độc thể cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt chỉ tồn tại trong lời đồn đại, trên đời này thật sự có tồn tại hay không còn chưa chắn chắn.

Cho nên Xà Vương chưa bao giờ tính đến yếu tố này.

Nhưng thật không may, một xác suất gần như không đáng kể thế mà cô ta đã gặp phải!

Vù--

Xà Vương vung mạnh tay lên, một chiếc roi mềm to bằng ngón tay cái, dài khoảng hai mét, còn có gai độc ở cuối, thò ra khỏi ống tay áo như một con rắn.

Thế giới chỉ biết rằng Xà Vương nuôi một con rắn độc cực kỳ tàn ác, và con rắn độc đó đã làm tăng sức chiến đấu của Xà Vương lên ít nhất 30%.

Nhưng chỉ có một số ít người biết rằng ngoài rắn độc, Xà Vương còn có một chiếc roi rắn thần, chiếc roi rắn thần này chính là thực lực của Xà Vương!

Ngay khi cô ta vừa chuẩn bị dùng roi tiễn người phụ nữ khốn khổ này vào địa ngục, cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng thu lại chiếc roi rắn sắp chạm vào da của Trần Tiểu Túy.

"Suýt nữa thì quên mất, bây giờ đã có được Huyền độc thể, nuôi lại một bé cưng thì thế nào nhỉ?"

Khuôn mặt quyến rũ của Xà vương đột nhiên hiện lên vẻ yêu mị.

Huyền độc thể không chỉ có thể ngăn độc, còn có thể luyện chế ra loại độc độc nhất thiên hạ!

Sau khi vui mừng, Xà Vương cũng không quên nhiệm vụ của mình đến Giang Bắc lần này.

Tìm thấy chiếc điện thoại trong túi của Trần Tiểu Túy sau đó mở khóa bằng vân tay của Trần Tiểu Túy, cô ta dễ dàng tìm thấy tên nick của Diệp Vĩnh Khang.

Sau đó, cô ta mỉm cười hướng máy ảnh vào cơ thể trắng mịn như ngọc bích của Trần Tiểu Túy, rồi gọi một cuộc video call.

Lúc này đã là đêm khuya.

Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đã ngủ rồi, nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn đứng một mình trên ban công, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong lòng luôn cảm thấy mình đang hoảng sợ vì điều gì đó.

Điều khiến anh bồn chồn tất nhiên không phải là những gì Phương Nhất Minh nói về nhà họ Mã ở Đông Hải, những cái gọi là đại gia tộc này không đủ tư cách để Diệp Vĩnh Khang bận lòng.

Điều khiến anh cảm thấy khó chịu là tên công ty của Trần Tiểu Túy không có trong danh sách những công ty đến định cư tại khu sản nghiệp ngày hôm nay.

Hơn nữa sau đó anh bảo Đường Văn Nguyên gọi điện riêng cho Trần Tiểu Túy mời cô ấy gia nhập khu sản nghiệp, vẫn nhận được sự từ chối khéo léo của Trần Tiểu Túy.

Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cũng bó tay trước động thái của Trần Tiểu Túy.

Ông chủ của khu sản nghiệp là Diệp Vĩnh Khang cực kỳ quyền lực, vì vậy sự phát triển trong tương lai của khu sản nghiệp này là điều hiển nhiên.

Bất kể công ty nào, vào được khu sản nghiệp là cơ hội ngàn năm có một.

Nhưng Trần Tiểu Túy này bình thường minh mẫn lắm cơ mà, sao giờ lại hồ đồ thế?

Tuy nhiên, chỉ có Diệp Vĩnh Khang mới hiểu tại sao Trần Tiểu Túy làm như vậy.

Cô ấy không ngốc, cô ấy chỉ đang nghĩ cho anh thôi.

Đám người Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải vì tranh quyền tạo thế khu sản nghiệp mà chạy đông chạy tây.

Chỉ có Trần Tiểu Túy là án binh bất động, đến cả mặt cũng không ló ra.

Nhưng cô ấy lại không nói không rằng bỏ ra một số tiền lớn mua một mảnh đất cạnh khu sản nghiệp với giá cao để quy hoạch thành khu dân cư thương mại và giữ giá nhà đất ở mức thấp.

Duy nhất một hành động này của Trần Tiểu Túy ước tính thiệt hại lên đến hơn 300 triệu nhân dân tệ.

Chỉ có một lý do duy nhất để cô ấy làm như vậy, đó là tăng sự nổi tiếng của khu sản nghiệp.

Có thể nói, hành động này của Trần Tiểu Túy hiệu quả không kém gì các quảng cáo truyền thông mới.

Nhưng sau khi làm xong tất cả những điều đó, cô ấy lại chọn cách im lặng rời đi, thậm chí từ chối một cách lịch sự tư cách để gia nhập vào khu sản nghiệp.

Cô ấy chỉ không muốn thêm gánh nặng tâm lý cho Diệp Vĩnh Khang.

Em không thể có được anh, nhưng điều đó không ngăn cản em làm tất cả những gì có thể cho anh, bởi vì em thích anh.

Diệp Vĩnh Khang nhìn ba chữ Trần Tiểu Túy trong danh bạ điện thoại, hạ quyết tâm mấy lần, muốn gửi tin nhắn cho đối phương, nhưng cuối cùng lại không có dũng khí.

Anh biết biện pháp bảo vệ tốt nhất cho Trần Tiểu Túy lúc này chính là giữ khoảng cách với cô ấy càng nhiều càng tốt, tốt nhất là khiến cô ấy hận mình, chán ghét mình.

Bằng cách này, cô ấy sẽ không lao tâm khổ tứ cho mình nữa, cũng sẽ không buồn nữa.

"Trần Tiểu Túy ơi là Trần Tiểu Túy, em thiếu gì đàn ông theo đuổi, sao lại đi thích tôi chứ!"

Diệp Vĩnh Khang thở dài lẩm bẩm, đang định quay về phòng, đột nhiên vang lên tiếng thông báo của điện thoại.

Mở ra xem, hóa ra đó là video call của Trần Tiểu Túy.

Nhìn đến ba chữ Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút luống cuống, tự hỏi nên nhận hay không nên đây?

Cô ấy đột nhiên gọi video call cho mình giữa đêm, hẳn là có chuyện rất quan trọng!

Diệp Vĩnh Khang hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc bày ra vẻ mặt lãnh đạm nhất có thể, sau đó ấn nút nhận, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì …"

Nhưng mà, khi anh vừa thốt ra ba chữ này liền nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, vẻ mặt anh chợt biến sắc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom