• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 242: Giọt nước nhỏ

Trên đường trở về Giang Bắc, Diệp Vĩnh Khang chợt nhận ra hiện tại mình đã thay đổi khá nhiều.

Nếu như đổi thành trước đây, chuyện của Sở Phi Yến anh nhất định sẽ không để trong lòng.

Chỉ cần đạt được mục đích của mình, người khác cảm thấy thế nào, thậm chí sống hay chết cũng không liên quan đến anh.

Nhưng bây giờ, Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy mình đặc biệt có lỗi với Sở Phi Yến, cũng không dám nghĩ Sở Phi Yến sẽ căm hận mình đến mức nào.

Tiêu diệt nhà họ Hoàng, giao toàn bộ tài sản của nhà họ Hoàng cho Sở Phi Yến cũng chính là lời chuộc tội của anh đối với cô ấy!

Giang Bắc, tầng hầm dưới nhà Tần Minh.

“Thật không thể tin được, không ngờ rằng Tử Kim Lan lại trông như thế này!”

Tần Minh kinh ngạc khi nhìn thấy Tử Kim Lan có hình dạng bằng ngón tay.

“Vợ của tôi có thể chữa khỏi được không?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Huyền Trúc sắc mặt xanh ngắt, hô hấp khó khăn, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót.

Tần Minh hít sâu một hơi: “Không dám chắc 100%, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, anh Diệp, trong quá trình tiếp theo không được phép xảy ra kẽ hở ở bất kỳ mắt xích nào, vì vậy tôi không muốn bị làm phiền”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, hiểu ý Tần Minh, lẳng lặng lui sang một bên, để lại cho Tần Minh một không gian yên tĩnh.

Tần Minh lấy một chiếc cốc đo lường, đổ nước vào một cái bình đất sét màu tím theo tỷ lệ chính xác, sau đó châm và đốt nóng bằng một thanh gỗ nhỏ màu nâu.

Khi nước trong bình đất sét màu tím bắt đầu nóng lên, Tần Minh nhanh chóng cho mấy chục dược liệu đã được chuẩn bị sẵn theo tỷ lệ vào trong.

Ngọn lửa được tăng lên, một lúc sau, canh thuốc trong bình đất sét tím bắt đầu sôi lên.

Tần Minh nhấn đồng hồ bấm giờ, khi canh thuốc trong bình sôi được bảy phút bốn mươi chín giây, anh ấy nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, sau đó nhanh chóng ném hai viên đá to bằng nắm tay vào trong.

Canh thuốc đang sôi trào nhanh chóng dịu đi, cả căn phòng lúc này nồng nặc mùi thuốc.

Sau đó Tần Minh bắt đầu dùng que bạc nhỏ khuấy đều canh thuốc, lúc đầu tốc độ rất chậm, nhưng càng về sau càng nhanh.

Khi một lớp huỳnh quang màu xanh lam xuất hiện trên bề mặt của canh thuốc đang quay, Tần Minh đột nhiên thả Tử Kim Lan vào bên trong.

Cùng lúc đó, Tần Minh nhanh chóng lùi về phía sau hai bước.

Bùm!

Một tiếng động lớn vang lên, canh thuốc đột nhiên bốc cháy.

Ngọn lửa có màu tím sẫm, bên trong có những sợi ánh vàng, trông rất đẹp mắt.

Canh thuốc trong bình đất sét tím cũng bắt đầu cuộn trào dữ dội, sương mù màu tím sẫm xen lẫn ánh vàng tiếp tục tỏa ra.

Tần Minh đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa kỳ lạ này, môi mím chặt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi dày đặc, có thể thấy được lúc này anh ấy đang rất căng thẳng.

Diệp Vĩnh Khang không dám hít thở mạnh vì sợ sẽ quấy rầy Tần Minh.

Xèo!

Ngọn lửa cuối cùng đã cháy hết, Tần Minh vội vàng bước tới, xem xét kỹ bên trong bình đất sét màu tím, vẻ mặt đột nhiên vui mừng khôn xiết: “Thành công rồi!”

Khi nghe thấy lời này, Diệp Vĩnh Khang lập tức bước tới xem.

Chỉ thấy canh thuốc vừa nãy còn đang sóng sánh trong bình đất sét tím đã biến mất, dưới đáy bình có một ‘giọt nước nhỏ’ to bằng ngón tay cái, đang ở giữa trạng thái rắn và định dạng.

Toàn thân ‘giọt nước nhỏ’ này có màu tím sẫm, bên trong có chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng lắc lư, có thể nhìn thấy những thứ giống như sợi tơ vàng, trông rất đẹp mắt.

Tần Minh cẩn thận lấy ‘giọt nước nhỏ’ ra, nhẹ nhàng đặt lên giữa trán Hạ Huyền Trúc, sau đó dùng kim vàng đâm nhẹ lên bề mặt ‘giọt nước nhỏ’.

Đúng lúc này, giọt nước nhỏ đột nhiên bắt đầu nhanh chóng co rút lại như thể đã bị lông mày của Hạ Huyền Trúc hấp thụ vậy.

Sắc mặt của Hạ Huyền Trúc cũng trở nên hồng hào hơn, hơi thở cũng trở nên đều hơn.

Sau khi ‘giọt nước nhỏ’ đó hoàn toàn biến mất, Hạ Huyền Trúc cuối cùng cũng mở mắt ra.

“Anh cười ngây ngốc gì ở đó thế?”

Hạ Huyền Trúc đã hôn mê mấy ngày nay, cảm thấy đầu óc ong ong, lúc này nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang đứng cười ngây ngốc ở bên cạnh.

“Huyền Trúc!”

Diệp Vĩnh Khang nắm lấy tay Hạ Huyền Trúc, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này nữa.

Mấy ngày nay khi Hạ Huyền Trúc hôn mê, Diệp Vĩnh Khang hầu như không chợp mắt lần nào, thần kinh luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Không ai ngoại trừ bản thân anh có thể hiểu được mấy ngay nay anh đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ và áp lực.

Hạ Huyền Trúc ngây ra, sau khi nhìn quanh một hồi mới chợt nhận ra chuyện trước đây mình bị phát độc.

“Vĩnh Khang, đây là đâu, không phải là…”

Hạ Huyền Trúc nắm chặt tay Diệp Vĩnh Khang, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tần Minh ở bên cạnh bật cười, đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, nói: “Đây không phải âm tào địa phủ đâu, là tầng hầm dưới nhà tôi, cô Hạ, chúc mừng cô, cô được cứu rồi”.

“Hả? Thật sao?”

Hạ Huyền Trúc tự nhéo mạnh vào cánh tay mình: “Tôi thật sự không sao rồi, tốt quá, cám ơn bác sĩ Tần!”

Tần Minh lắc đầu, cười nói: “Người cô nên cám ơn là anh Diệp, anh ấy thật sự là một người phi thường đấy”.

Những lời nhận xét này không hề có chút tâng bốc Diệp Vĩnh Khang mà hoàn toàn xuất phát từ sự khâm phục tận sâu trong đáy lòng của Tần Minh.

Lúc trước khi Diệp Vĩnh Khang tới Đông Hải, Tần Minh hoàn toàn không ôm chút hi vọng nào, cho rằng đây là một chuyện không thể hoàn thành được.

Tuy nhiên qua vài ngày, Diệp Vĩnh Khang đã thật sự lấy được Tử Kim Lan quay trở về.

Mặc dù Tần Minh không rõ mấy ngày qua Diệp Vĩnh Khang đã trải qua những gì ở Đông Hải, nhưng có thể chắc chắn rằng lấy được Tử Kim Lan này là chuyện không hề dễ dàng gì.

“Bác sĩ Tần, lần này thật sự cám ơn anh rất nhiều, tôi cũng không biết nên diễn đạt như thế nào”.

Diệp Vĩnh Khang lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong người ra, chân thành nhìn Tần Minh, nói: “Chiếc thẻ này anh cầm đi, bên trong…”

“Anh Diệp, trước tiên anh hãy nghe tôi nói xong đã”.

Tần Minh mỉm cười giơ tay ngắt lời: “Thứ nhất, tôi là bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là chữa bệnh và cứu người”.

“Thứ hai, mặc dù tôi không phải tỷ phú gì, nhưng tôi trước nay chưa hề thiếu tiền”.

“Thứ ba…”

Tần Minh dừng lại một chút, nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Nếu như anh Diệp thật sự muốn cám ơn tôi thì tôi cần một thứ khác”.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: “Bác sĩ Tần, xin anh cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, nếu như tôi không làm được, tôi cũng phải nghĩ ra cách để làm được!”

Tần Minh bật cười: “Không rắc rối đến vậy đâu, thứ tôi muốn thật ra rất đơn giản, chỉ là một ân tình của anh mà thôi, không biết anh Diệp có tiện không”.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, đột nhiên bật cười: “Bác sĩ Tần, anh thật sự là một người thông minh, được, bắt đầu từ bây giờ tôi nợ anh một ân tình”.

“Vậy bao giờ muốn tôi trả lại ân tình này cứ thoải mái nói, tôi vẫn là câu nói đó, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức”.

“Nếu như tôi không làm được, tôi cũng phải liều cái mạng này để nghĩ ra cách làm được!”

Tần Minh gật đầu, cười nói: “Có câu này của anh Diệp còn tốt hơn cái thẻ ngân hàng kia nhiều, được rồi, vậy hôm nay như vậy đã”.

“Độc tố trong người cô Hạ đã được loại bỏ hoàn toàn, tế bào thần kinh tổn thương cũng đã được khôi phục. Mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, chủ yếu là bổ sung dinh dưỡng, nếu như có chuyện gì gấp thì cứ gọi cho tôi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom