Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241: Biết anh ấy là ai không?
Hoàng Phúc Đào tái mặt vì sợ hãi: “Sĩ quan Triệu, có phải anh có nhầm lẫn gì không, tôi…”
“Câm mồm!”
Sĩ quan Triệu tức giận hét lên: “Xúc phạm quân hầu, tội đáng muôn chết, không cần xét xử, tử hình tại chỗ!”
Nói xong đang định bóp cò súng thì một giọng nói bình thản truyền tới từ phía sau: “Từ đã”.
Sĩ quan Triệu sửng sốt, quay đầu lại cung kính chào tiêu chuẩn, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, giọng nói run run: “Tổng chỉ huy Cục tác chiến Đông Hải tham kiến quân hầu, xin quân hầu chỉ thị!”
Những lời này vừa được thốt ra, đám người Hoàng Phúc Đào và Hoàng Thu Hà ở bên cạnh đều chết lặng.
Quân hầu?
Diệp Vĩnh Khang nhìn chăm chú vào Triệu Thiên Cực mấy giây khiến cho anh ta sợ tới mức hai chân run lên bần bật, nói.
“Nếu anh đã nhận ra tôi, vậy thì cũng đỡ được chút phiền phức”.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói: “Tôi hỏi anh, là một sĩ quan của Cục tác chiến, không làm tốt nhiệm vụ bảo vệ biên giới, làm an lòng dân mà lại dám có quan hệ bất chính với đám tài phiệt thì là tội gì?”
“Quân hầu hiểu nhầm rồi!”
Sau lưng Triệu Thiên Cực đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Tôi và Hoàng Phúc Đào không hề thân thiết, chỉ là cùng ăn cơm hai lần, nhưng tôi thề với bộ quân phục của mình rằng, tôi chưa từng nhận chút lợi ích nào từ ông ta, cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì vi phạm kỷ luật”.
“Vừa rồi Hoàng Phúc Đào gọi điện cho tôi, nói rằng có rất nhiều người chết ở đây, tôi nghĩ rằng xảy ra bạo loạn, vì vậy mới dẫn theo một nhóm vệ sĩ của doanh trại nhanh chóng tới đây”.
“Quân hầu, những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, xin quân hầu cứ việc kiểm tra!”
Thực ra Triệu Thiên Cực không phải là người tham sống sợ chết, nguyên nhân khiến anh ta hành xử căng thẳng như vậy không chỉ vì sức ép của quân hầu mà còn vì sợ rằng thần tượng sẽ hiểu nhầm mình rằng mình là một kẻ phản bội xảo quyệt.
Anh ta thà chết chứ không muốn quân hầu hiểu nhầm rằng anh ta là loại người tiểu nhân bỉ ổi đó.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chăm chú vào mắt của Triệu Thiên Cực, cũng không bắt được bất kỳ dấu vết dối trá nào trong mắt người kia, ngược lại nhìn thấy được sự kiên cường cùng lòng trung thành sâu sắc.
Có thể thấy được Triệu Thiên Cực không hề nói dối.
Ngay sau đó, Diệp Vĩnh Khang lại từ từ đưa ánh mắt về phía Hoàng Phúc Đào, bình tĩnh nhắc lại những lời đối phương vừa nói: “Vừa nãy ông bảo tôi thử động vào ông xem đúng không?”
“Không… không, không, không… tôi không có…”
Mặc dù đến bây giờ Hoàng Phúc Đào vẫn chưa biết thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang, nhưng từ thái độ và cách xưng hô của Triệu Thiên Cực đối với anh không khó để nhìn ra, người này có lai lịch đáng sợ đến mức nào!
“Mẹ kiếp, tôi nghe thấy rồi, ông còn không chịu thừa nhận, Hoàng Phúc Đào, ngày chết của ông đến rồi!”
Triệu Thiên Cực phẫn nộ gầm lên, lúc này hận không thể lập tức giương súng lên, bắn chết tên ngu xuẩn suýt nữa thì khiến mình bị liên lụy này!
Hoàng Phúc Đào sợ tới mức run rẩy kịch liệt, đột nhiên lớn tiếng nói: “Các anh không thể giết tôi, Hoàng Thiên Viễn là anh họ xa của tôi!”
Hoàng Thiên Viễn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Hoàng Phúc Đào, Hoàng Phúc Đào quả thực không nói dối, Hoàng Thiên Viễn đúng là có chút quan hệ huyết thống với ông ta, nhưng ngày thường không bao giờ tiếp xúc với nhau.
Triệu Thiên Cực nghe thấy lời này, ngay lập tức nổi hứng, hỏi một cách đầy ẩn ý: “Vậy ông thử nói xem, Hoàng Thiên Viễn này rốt cuộc có thân phận gì?”
Thực ra Triệu Thiên Cực không hề xa lạ với cái tên Hoàng Thiên Viễn này, chỉ là cố ý hỏi thôi.
Hoàng Phúc Đào vội vàng gãi cổ nói: “Phó chỉ huy Cục tác chiến tỉnh!”
“Ồ? Hóa ra là Phó chỉ huy Cục tác chiến tỉnh à? Không tồi, chức danh của ông ta quả thực cao hơn tôi nhiều”.
Triệu Thiên Cực nói đầy ẩn ý: “Chỉ là ấy mà, tôi khuyên ông đừng kéo ông ấy vào, một mình ông chết thì thôi đi, đừng có kéo anh họ mình nhảy vào hố lửa cùng”.
Hoàng Phúc Đào vội vàng nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, không tin các anh có thể lập tức đi kiểm tra, tôi cũng có thể lập tức gọi điện cho anh ấy!”
Nói xong, Hoàng Phúc Đào lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị gọi điện.
Bùm!
Đúng lúc này, Triệu Thiên Cực đột nhiên bóp cò bắn một phát, điện thoại trong tay Hoàng Phúc Đào lập tức vỡ tan tành.
Sau khi nhận được sự đồng ý ngầm của Diệp Vĩnh Khang, Triệu Thiên Cực tức giận nói với Hoàng Phúc Đào: “Hoàng Phúc Đào, hôm nay cho dù ông có gọi ông trời tới cũng vô dụng!”
“Biết ông ta là ai rồi thì sao chứ? Ông nghe rõ đây chô tôi!”
“Đứng trước mặt ông lúc này là chính là hầu quân tướng!”
Bùm!
Lời cửa Triệu Thiên Cực vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đầu óc ong ong, trong đầu như có một quả bong hạng nặng vừa nổ tung!
Hoàng Phúc Đào càng kinh ngạc há hốc mồm miệng, hai mắt trợn trừng không thể tin được, sợ hãi lắp bắp nói: “Hầu… hầu quân tướng…”
Mà đám người Hoàng Thu Hà đứng bên cạnh ông ta đầu gối đã mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, trong mắt mỗi người ngoài sự khó tin ra còn nhiều hơn là sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi kinh hoàng!
Không khí xung quanh như đông cứng lại, chỉ còn tiếng nghiến răng ken két của của người nhà họ Hoàng.
“Quân hầu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi không biết ngài là quân hầu!”
Hoàng Phúc Đào quỳ trên đất, ôm đùi Diệp Vĩnh Khang, nước mắt chảy ròng ròng, chua xót cầu xin.
Tuy rằng ông ta cảm thấy không thể tin được chuyện này, nhưng lời này từ miệng của sĩ quan Triệu, nhất định không thể là giả được.
Dù có đánh chết Hoàng Phúc Đào cũng không thể tin được người thanh niên có vẻ ngoài bình thường trước mặt mình lại là hầu quân tướng oai phong lẫy lừng trong truyền thuyết!
“Cút sang một bên, đừng làm bẩn quần áo của quân hầu!”
Triệu Thiên Cực hung hăng đá Hoàng Phúc Đào ra, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Lúc này chỉ cần Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu một cái, hàng trăm vệ sĩ trang bị vũ khí xung quanh sẽ đồng loạt nổ súng, khiến cho nhà họ Hoàng vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không ra lệnh ngay lập tức mà chỉ bình thản nhìn thẳng vào Hoàng Phúc Đào, lạnh nhạt nói: “Nếu tính tổng tất cả các công ty, cổ phiếu, tiền gửi tiết kiệm, bất động sản và những những ngành nghề khác dưới trướng ông, tôi nghĩ cũng không ít đâu nhỉ”.
Hoàng Phúc Đào ngây người ra, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, tôi có rất nhiều tiền, rất rất rất rất nhiều tiền. Tất cả mọi thứ của tôi đều có thể hiến dâng cho quân hầu!”
Hoàng Phúc Đào vừa nói vừa vội vàng chạy về phòng, sau đó ôm theo một đống tài liệu quay lại, cung kính nói: “Thưa quân hầu, đây là tất cả tài sản trong tay tôi. Bây giờ tôi sẽ lập tức viết cho ngài một tờ đơn chuyển nhượng, tất cả những tài sản này đều sẽ thuộc về quân hầu!”
Vừa nói Hoàng Phúc Đào vừa cầm chiếc bút chuẩn bị ký vào đơn chuyển nhượng.
So với cái mạng nhỏ này, nhưng thứ khác hoàn toàn không đáng nhắc đến.
“Đợi đã”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Tên người thụ hưởng viết là Sở Phi Yến”.
“Á? Quân hầu, ý của ngài là…”
Hoàng Phúc Đào nghi hoặc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cau mày, trầm giọng nói: “Cần tôi nhắc lại lần hai sao?”
“Không không không, tôi viết liền, viết tên của cô Sở ngay lập tức!”
Hoàng Phúc Đào không dám có chút sơ suất, vội vàng cầm bút ký vào giấy chuyển nhượng, sau đó cung kính dâng bằng hai tay tới trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn một cái, sau đó ra hiệu cho Triệu Thiên Cực ở bên cạnh.
Triệu Thiên Cực lập tức nhận lấy tờ giấy chuyển nhượng này.
Hoàng Phúc Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đa tạ ân huệ không giết của quân hầu, đa tạ ân huệ không giết của sĩ quan Triệu”.
Trái tim vừa nhảy lên tận họng của những người nhà họ Hoàng lúc này cũng quay trở lại bụng rồi.
Nếu quân hầu đã nhận tờ giấy chuyển nhượng đó cũng có nghĩa là cái mạng nhỏ của bọn họ hôm nay đã giữ được rồi.
Tuy nhiên bọn họ không hề nhận ra, trong mắt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.
“Dùng một cách thức hợp lý nhất để giao tờ giấy chuyển nhượng này cho cô chủ Sở Phi Yến nhà họ Sở”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản giao phó một câu cho Triệu Thiên Cực.
Triệu Thiên Cực gật đầu, hiểu rất rõ ý của đối phương, chào một cái cung kính rồi ra lệnh cho tất cả tản đi.
Một lúc sau, trong sân chỉ còn lại Diệp Vĩnh Khang và người nhà họ Hoàng.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không rời đi, Hoàng Phúc Đào cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Quân hầu, ngài còn gì muốn dặn dò sao? Hay là ở lại đây ăn bữa cơm nhé”.
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, sau đó chậm rãi lấy ra con dao găm màu lam mà bác Hải đã đưa cho mình ra!
“Câm mồm!”
Sĩ quan Triệu tức giận hét lên: “Xúc phạm quân hầu, tội đáng muôn chết, không cần xét xử, tử hình tại chỗ!”
Nói xong đang định bóp cò súng thì một giọng nói bình thản truyền tới từ phía sau: “Từ đã”.
Sĩ quan Triệu sửng sốt, quay đầu lại cung kính chào tiêu chuẩn, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, giọng nói run run: “Tổng chỉ huy Cục tác chiến Đông Hải tham kiến quân hầu, xin quân hầu chỉ thị!”
Những lời này vừa được thốt ra, đám người Hoàng Phúc Đào và Hoàng Thu Hà ở bên cạnh đều chết lặng.
Quân hầu?
Diệp Vĩnh Khang nhìn chăm chú vào Triệu Thiên Cực mấy giây khiến cho anh ta sợ tới mức hai chân run lên bần bật, nói.
“Nếu anh đã nhận ra tôi, vậy thì cũng đỡ được chút phiền phức”.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói: “Tôi hỏi anh, là một sĩ quan của Cục tác chiến, không làm tốt nhiệm vụ bảo vệ biên giới, làm an lòng dân mà lại dám có quan hệ bất chính với đám tài phiệt thì là tội gì?”
“Quân hầu hiểu nhầm rồi!”
Sau lưng Triệu Thiên Cực đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Tôi và Hoàng Phúc Đào không hề thân thiết, chỉ là cùng ăn cơm hai lần, nhưng tôi thề với bộ quân phục của mình rằng, tôi chưa từng nhận chút lợi ích nào từ ông ta, cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì vi phạm kỷ luật”.
“Vừa rồi Hoàng Phúc Đào gọi điện cho tôi, nói rằng có rất nhiều người chết ở đây, tôi nghĩ rằng xảy ra bạo loạn, vì vậy mới dẫn theo một nhóm vệ sĩ của doanh trại nhanh chóng tới đây”.
“Quân hầu, những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, xin quân hầu cứ việc kiểm tra!”
Thực ra Triệu Thiên Cực không phải là người tham sống sợ chết, nguyên nhân khiến anh ta hành xử căng thẳng như vậy không chỉ vì sức ép của quân hầu mà còn vì sợ rằng thần tượng sẽ hiểu nhầm mình rằng mình là một kẻ phản bội xảo quyệt.
Anh ta thà chết chứ không muốn quân hầu hiểu nhầm rằng anh ta là loại người tiểu nhân bỉ ổi đó.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chăm chú vào mắt của Triệu Thiên Cực, cũng không bắt được bất kỳ dấu vết dối trá nào trong mắt người kia, ngược lại nhìn thấy được sự kiên cường cùng lòng trung thành sâu sắc.
Có thể thấy được Triệu Thiên Cực không hề nói dối.
Ngay sau đó, Diệp Vĩnh Khang lại từ từ đưa ánh mắt về phía Hoàng Phúc Đào, bình tĩnh nhắc lại những lời đối phương vừa nói: “Vừa nãy ông bảo tôi thử động vào ông xem đúng không?”
“Không… không, không, không… tôi không có…”
Mặc dù đến bây giờ Hoàng Phúc Đào vẫn chưa biết thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang, nhưng từ thái độ và cách xưng hô của Triệu Thiên Cực đối với anh không khó để nhìn ra, người này có lai lịch đáng sợ đến mức nào!
“Mẹ kiếp, tôi nghe thấy rồi, ông còn không chịu thừa nhận, Hoàng Phúc Đào, ngày chết của ông đến rồi!”
Triệu Thiên Cực phẫn nộ gầm lên, lúc này hận không thể lập tức giương súng lên, bắn chết tên ngu xuẩn suýt nữa thì khiến mình bị liên lụy này!
Hoàng Phúc Đào sợ tới mức run rẩy kịch liệt, đột nhiên lớn tiếng nói: “Các anh không thể giết tôi, Hoàng Thiên Viễn là anh họ xa của tôi!”
Hoàng Thiên Viễn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Hoàng Phúc Đào, Hoàng Phúc Đào quả thực không nói dối, Hoàng Thiên Viễn đúng là có chút quan hệ huyết thống với ông ta, nhưng ngày thường không bao giờ tiếp xúc với nhau.
Triệu Thiên Cực nghe thấy lời này, ngay lập tức nổi hứng, hỏi một cách đầy ẩn ý: “Vậy ông thử nói xem, Hoàng Thiên Viễn này rốt cuộc có thân phận gì?”
Thực ra Triệu Thiên Cực không hề xa lạ với cái tên Hoàng Thiên Viễn này, chỉ là cố ý hỏi thôi.
Hoàng Phúc Đào vội vàng gãi cổ nói: “Phó chỉ huy Cục tác chiến tỉnh!”
“Ồ? Hóa ra là Phó chỉ huy Cục tác chiến tỉnh à? Không tồi, chức danh của ông ta quả thực cao hơn tôi nhiều”.
Triệu Thiên Cực nói đầy ẩn ý: “Chỉ là ấy mà, tôi khuyên ông đừng kéo ông ấy vào, một mình ông chết thì thôi đi, đừng có kéo anh họ mình nhảy vào hố lửa cùng”.
Hoàng Phúc Đào vội vàng nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, không tin các anh có thể lập tức đi kiểm tra, tôi cũng có thể lập tức gọi điện cho anh ấy!”
Nói xong, Hoàng Phúc Đào lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị gọi điện.
Bùm!
Đúng lúc này, Triệu Thiên Cực đột nhiên bóp cò bắn một phát, điện thoại trong tay Hoàng Phúc Đào lập tức vỡ tan tành.
Sau khi nhận được sự đồng ý ngầm của Diệp Vĩnh Khang, Triệu Thiên Cực tức giận nói với Hoàng Phúc Đào: “Hoàng Phúc Đào, hôm nay cho dù ông có gọi ông trời tới cũng vô dụng!”
“Biết ông ta là ai rồi thì sao chứ? Ông nghe rõ đây chô tôi!”
“Đứng trước mặt ông lúc này là chính là hầu quân tướng!”
Bùm!
Lời cửa Triệu Thiên Cực vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đầu óc ong ong, trong đầu như có một quả bong hạng nặng vừa nổ tung!
Hoàng Phúc Đào càng kinh ngạc há hốc mồm miệng, hai mắt trợn trừng không thể tin được, sợ hãi lắp bắp nói: “Hầu… hầu quân tướng…”
Mà đám người Hoàng Thu Hà đứng bên cạnh ông ta đầu gối đã mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, trong mắt mỗi người ngoài sự khó tin ra còn nhiều hơn là sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi kinh hoàng!
Không khí xung quanh như đông cứng lại, chỉ còn tiếng nghiến răng ken két của của người nhà họ Hoàng.
“Quân hầu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi không biết ngài là quân hầu!”
Hoàng Phúc Đào quỳ trên đất, ôm đùi Diệp Vĩnh Khang, nước mắt chảy ròng ròng, chua xót cầu xin.
Tuy rằng ông ta cảm thấy không thể tin được chuyện này, nhưng lời này từ miệng của sĩ quan Triệu, nhất định không thể là giả được.
Dù có đánh chết Hoàng Phúc Đào cũng không thể tin được người thanh niên có vẻ ngoài bình thường trước mặt mình lại là hầu quân tướng oai phong lẫy lừng trong truyền thuyết!
“Cút sang một bên, đừng làm bẩn quần áo của quân hầu!”
Triệu Thiên Cực hung hăng đá Hoàng Phúc Đào ra, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Lúc này chỉ cần Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu một cái, hàng trăm vệ sĩ trang bị vũ khí xung quanh sẽ đồng loạt nổ súng, khiến cho nhà họ Hoàng vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không ra lệnh ngay lập tức mà chỉ bình thản nhìn thẳng vào Hoàng Phúc Đào, lạnh nhạt nói: “Nếu tính tổng tất cả các công ty, cổ phiếu, tiền gửi tiết kiệm, bất động sản và những những ngành nghề khác dưới trướng ông, tôi nghĩ cũng không ít đâu nhỉ”.
Hoàng Phúc Đào ngây người ra, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, tôi có rất nhiều tiền, rất rất rất rất nhiều tiền. Tất cả mọi thứ của tôi đều có thể hiến dâng cho quân hầu!”
Hoàng Phúc Đào vừa nói vừa vội vàng chạy về phòng, sau đó ôm theo một đống tài liệu quay lại, cung kính nói: “Thưa quân hầu, đây là tất cả tài sản trong tay tôi. Bây giờ tôi sẽ lập tức viết cho ngài một tờ đơn chuyển nhượng, tất cả những tài sản này đều sẽ thuộc về quân hầu!”
Vừa nói Hoàng Phúc Đào vừa cầm chiếc bút chuẩn bị ký vào đơn chuyển nhượng.
So với cái mạng nhỏ này, nhưng thứ khác hoàn toàn không đáng nhắc đến.
“Đợi đã”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Tên người thụ hưởng viết là Sở Phi Yến”.
“Á? Quân hầu, ý của ngài là…”
Hoàng Phúc Đào nghi hoặc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cau mày, trầm giọng nói: “Cần tôi nhắc lại lần hai sao?”
“Không không không, tôi viết liền, viết tên của cô Sở ngay lập tức!”
Hoàng Phúc Đào không dám có chút sơ suất, vội vàng cầm bút ký vào giấy chuyển nhượng, sau đó cung kính dâng bằng hai tay tới trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn một cái, sau đó ra hiệu cho Triệu Thiên Cực ở bên cạnh.
Triệu Thiên Cực lập tức nhận lấy tờ giấy chuyển nhượng này.
Hoàng Phúc Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đa tạ ân huệ không giết của quân hầu, đa tạ ân huệ không giết của sĩ quan Triệu”.
Trái tim vừa nhảy lên tận họng của những người nhà họ Hoàng lúc này cũng quay trở lại bụng rồi.
Nếu quân hầu đã nhận tờ giấy chuyển nhượng đó cũng có nghĩa là cái mạng nhỏ của bọn họ hôm nay đã giữ được rồi.
Tuy nhiên bọn họ không hề nhận ra, trong mắt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.
“Dùng một cách thức hợp lý nhất để giao tờ giấy chuyển nhượng này cho cô chủ Sở Phi Yến nhà họ Sở”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản giao phó một câu cho Triệu Thiên Cực.
Triệu Thiên Cực gật đầu, hiểu rất rõ ý của đối phương, chào một cái cung kính rồi ra lệnh cho tất cả tản đi.
Một lúc sau, trong sân chỉ còn lại Diệp Vĩnh Khang và người nhà họ Hoàng.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không rời đi, Hoàng Phúc Đào cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Quân hầu, ngài còn gì muốn dặn dò sao? Hay là ở lại đây ăn bữa cơm nhé”.
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, sau đó chậm rãi lấy ra con dao găm màu lam mà bác Hải đã đưa cho mình ra!
Bình luận facebook