• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 243: Ảnh chụp chung

Trên đường quay về, Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nắm chặt tay Hạ Huyền Trúc, đây là giây phút thư thái nhất trong mấy ngày qua của anh.

“Tập trung lái xe nào, vợ chồng già cả rồi mà sao giống như đôi tình nhân mới yêu thế, khi nào về cho anh nắm đủ sau!”

Hạ Huyền Trúc quay đầu lại, mỉm cười với Diệp Vĩnh Khang.

“Không, anh phải nắm, hơn nữa quay về không chỉ đơn giản là nắm tay đâu, mấy ngày nay anh nhớ em muốn chết luôn”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

“Anh này nữa, trong đầu cả ngày toàn nghĩ linh tinh!”

Hạ Huyền Trúc đỏ mặt nói.

“Anh cứ nghĩ đấy, em chỉ cần nói là có cho hay không thôi!”

Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa nói.

Hạ Huyền Trúc trợn mắt, hậm hực đáp: “Nói như anh ấm ức lắm ấy, có lần nào anh muốn mà em không cho đâu?”

“Ha ha, cũng đúng!”

Dọc đường đi cười nói rôm rả, đôi vợ chồng trẻ trêu đùa nhau, tận hưởng hạnh phúc chỉ thuộc về riêng họ.

Lúc này đúng lúc Diệp Tiểu Trân tan học, Diệp Vĩnh Khang lái xe thẳng tới trường mẫu giáo, vừa xuống xe đã nhìn thấy một đôi chân dài chói mắt đứng ở cổng trường.

“Tĩnh Tĩnh!”

Hạ Huyền Trúc vui mừng vẫy tay với Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh quay đầu lại nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới, nắm lấy tay của Hạ Huyền Trúc, kích động nói: “Huyền Trúc, cậu không sao rồi, thật sự tốt quá. Cậu không biết mấy ngày nay mình sống như thế nào đâu, may quá, ông trời đúng là có mắt!”

Mấy ngày trước khi Diệp Vĩnh Khang tới Đông Hải, anh đã nhờ Lâm Tĩnh chăm sóc Tiểu Trân giúp.

Những ngày qua đối với Lâm Tĩnh cũng là một nỗi khổ không thể diễn tả bằng lời, một mặt, trong lòng cô ấy lo lắng muốn chết.

Nhưng ngoài mặt cô ấy không thể thể hiện ra trước mặt Tiểu Trân được, còn phải cười nói vui vẻ, pha trò cùng với Tiểu Trân.

Mỗi khi nhìn thấy Tiểu Trân vui vẻ nhảy nhót, trái tim Lâm Tĩnh như bị kim đâm vậy, sợ rằng nhỡ Hạ Huyền Trúc xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cô ấy không biết nên giải thích với Tiểu Trân như thế nào.

“Chân dài, mấy ngày nay cảm ơn cô nhé!”

Diệp Vĩnh Khang xuống xe, cười nói với Lâm Tĩnh.

Chân dài là biệt danh mà Diệp Vĩnh Khang đặt cho Lâm Tĩnh, bởi vì chân của Lâm Tĩnh đặc biệt dài và thẳng, lúc nào cũng thích mặc mấy loại quần sooc ngắn cũn cỡn, để lộ ra đôi chân dài vô cùng chói mắt.

Vì vậy Diệp Vĩnh Khang liền gọi cô ấy là chân dài.

“Xì, cảm ơn mồm thôi à!”

Lâm Tĩnh trợn mắt nói.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Không cảm ơn bằng mồm thì cảm ơn bằng gì, lẽ nào bằng quả thận sao?”

“Đù má, vợ của anh vẫn còn ở bên cạnh đấy, anh còn dám trả treo với tôi à, anh không sợ lát nữa quay về phải quỳ trên bàn giặt à?”

“Ha ha, bàn giặt nhà tôi đã bị đào thải rồi, bây giờ đổi thành vỏ sầu riêng”.

Mỗi khi gặp cô nàng Lâm Tĩnh chân dài này, Diệp Vĩnh Khang lại không kìm được lòng, chỉ muốn đấu khẩu với cô ấy.

Hơn nữa Hạ Huyền Trúc cũng không bao giờ quan tâm đến chuyện đấu võ mồm của hai người. Bởi vì cô biết rằng ngoài miệng hai người nói vậy thôi, tính cách của hai người này cô còn lạ gì.

“Bố, mẹ!”

Lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Trân truyền tới từ bên cạnh.

Hai vợ chồng quay đầu lại, thấy cô con gái nhỏ đáng yêu đang đeo chiếc cặp sách trên lưng, phấn khích chạy về hướng này.

“Tiểu Trân!”

Hai vợ chồng bế Tiểu Trân lên, mọi áp lực cũng như cảm xúc tồi tệ mà họ phải đối mặt mấy ngày qua dường như đã được xóa sạch.

“Bố, mẹ, hai người đánh thắng chưa?”

Diệp Tiểu Trân chớp chớp đôi mắt to của mình hỏi.

“Hả? Đánh ai?”

Hai vợ chồng có vẻ bối rối.

Tiểu Trân nói: “Dì Tĩnh Tĩnh nói hai người tới Trung Đông đánh trận, vậy đã đánh thắng chưa?”

“Cái quái gì thế?”

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu Tiểu Trân đang nói gì.

Lâm Tĩnh ở bên cạnh nhanh chóng tiếp lời: “Bố mẹ cháu đều quay lại rồi, đương nhiên là đánh thắng rồi!”

“Woa, bố mẹ thật tuyệt!”

Tiểu Trân hoan hô reo mừng.

Hai vợ chồng tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh vội vàng nén giọng nói: “Mình nói với Tiểu Trân là hai người tới Trung Đông đánh trận”.

Diệp Vĩnh Khang cạn lời: “Cô không thể tìm lý do khác được à? Sao cứ phải là đánh trận chứ?”

“Anh nghĩ tôi muốn à?”

Lâm Tĩnh hậm hực nói: “Nhỡ hai người xảy ra chuyện bất trắc gì, đến lúc đó tôi làm sao giải thích với Tiểu Trân?”

“Vì vậy tôi mới nói với con bé rằng bố mẹ nó đi đánh trận rồi, nếu như xảy ra chuyện gì, tôi còn có thể lấy lý do hai người vì bảo vệ sự hòa bình của trái đất nên mới hi sinh trên chiến trường, như vậy Tiểu Trân sẽ cảm thấy đỡ hơn chút”.

Hai vợ chồng sa sẩm mặt mày.

Loại lý do nực cười và xa rời thực tế này có lẽ chỉ có đầu óc kỳ quặc như Lâm Tĩnh mới có thể nghĩ ra được.

Cả gia đình ba người trở về nhà, vui vẻ ăn tối thịnh soạn. Tiểu Trân quấn lấy Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc, nhất quyết đòi họ kể cho cô bé nghe về cuộc chiến ở Trung Đông mấy ngày qua.

Hạ Huyền Trúc hoàn toàn không biết nên giải đáp như thế nào, cũng may có Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh đáp ứng cho Tiểu Trân.

Kể rất nhiều câu chuyện trên chiến trường, đến cả Hạ Huyền Trúc nghe cũng có chút mê hoặc.

Khi hai vợ chồng đang rửa bát trong bếp, Hạ Huyền Trúc không kìm được lòng khen ngợi: “Không nhìn ra anh khá biết bịa chuyện đấy chứ, vừa nãy những câu chuyện chiến trường mà anh kể em nghe cũng bị hút hồn luôn, cảm giác y như thật vậy”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Anh không bịa đâu, những chuyện đó là thật đấy, đều là anh đích thân trải qua”.

“Đừng có điêu, sao anh không nói là anh chế tạo bom nguyên tử đi”.

Hạ Huyền Trúc hậm hức trợn trừng mắt.

Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đáp: “Bị em nói trúng rồi, trước đây suýt chút nữa anh đã chế tạo bom hạt nhân, kế hoạch đã được lên lịch trình rồi, nhưng sau này vì một số việc, anh cảm thấy không cần thiết nên cuối cùng không làm nữa”.

“Ừm, em tin lời anh nói là thật, đối với anh, bom hạt nhân có là gì, tàu vũ trụ cũng do anh chế tạo ra đúng không?”

Đương nhiên Hạ Huyền Trúc không tin những lời này, chỉ cho rằng Diệp Vĩnh Khang đang chém gió mà thôi.

Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ mỉm cười, không nói tiếp nữa.

Bởi vì đã mấy ngày không gặp nhau, vì vậy buổi tối không đi ngủ, Tiểu Trân nhất quyết đòi ngủ cùng bố mẹ, hai vợ chồng chỉ đành nhịn một hôm.

Nửa đêm khi Hạ Huyền Trúc và Tiểu Trân đã ngủ say, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi tới phòng làm việc cả mình, sau đó thở sâu một hơi, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.

Chuyến đi tới Đông Hải lần này đã thành công tìm được Tử Kim Lan, Hạ Huyền Trúc cũng bình an vô sự.

Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, rất nhiều chuyện mới chỉ là bắt đầu mà thôi, chuyến đi tới Đông Hải lần này đầy rẫy bí ẩn.

Bởi vì lúc trước mải lo lắng cho sự an nguy của Hạ Huyền Trúc nên anh tạm thời không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ, anh phải chuẩn bị lên đường để giải quyết những bí ẩn đó.

Diệp Vĩnh Khang mở ngăn kéo dưới đáy bàn ra, ấn vào chiếc nút ở bên cạnh, một không gian được ẩn giấu vô cùng bí mật.

Trong đó có một bức ảnh màu, là ảnh chụp một gia đình ba người.

Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, cao ráo và lịch lãm, còn người phụ nữ mặc bộ sườn xám được thiết kế riêng, thanh lịch và xinh đẹp.

Trước mặt họ có một cậu bé chừng mười tuổi, cười toe toét trước ống kính, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Đây là bức ảnh cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang và bố mẹ anh.

Sau khi chụp xong bức ảnh này, bố mẹ phải đi công tác nước ngoài, kết quả mới được mấy ngày du thuyền của bố mẹ đã gặp nạn, toàn bộ du thuyền không còn một ai sống sót!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom