Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244: Bọn họ không gì là không thể!
Diệp Vĩnh Khang chưa từng cho ai xem tấm ảnh này, chỉ có mình anh biết.
Không phải anh không muốn tiết lộ chuyện riêng tư của mình mà là vì Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy cái chết của bố mẹ mình rất có thể che giấu một số bí mật không ai biết.
Hai năm đầu sau khi bố mẹ gặp nạn, Diệp Vĩnh Khang không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng là một vụ tai nạn mà thôi.
Nhưng sau này khi lớn lên, Diệp Vĩnh Khang nhớ lại sự việc năm đó, phát hiện ra có rất nhiều điểm không đúng.
Ví dụ như, bố mẹ của Diệp Vĩnh Khang thường xuyên đi công tác xa vì chuyện công việc là rất bình thường.
Nhưng lần đó trước khi đi công tác lại đột nhiên dắt Diệp Vĩnh Khang đi ăn một bữa xịn xò, hơn nữa còn mua cho Diệp Vĩnh Khang rất nhiều quần áo và đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Và trước khi khởi hành còn đặc biệt kéo Diệp Vĩnh Khang đi chụp một bức ảnh gia đình.
Điều kỳ lạ nhất là khi bố mẹ chụp bức ảnh này, họ lấy ra hai chiếc huy chương to cỡ cúc áo và đeo vào cổ như thể đang hoàn thành một nghi lễ nào đó.
Bố của Diệp Vĩnh Khang khi đó đã nói một câu vô cùng kỳ lạ với anh: “Vĩnh Khang, sau này nếu như gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, hãy đem bức ảnh này đi tìm bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang non nớt khó hiểu hỏi: “Bọn họ là ai, đi đâu tìm cơ ạ?”
Nhưng khi đó bố không trả lời câu hỏi này của anh, chỉ đáp lại thêm một câu đặc biệt kỳ lạ: “Bọn họ không gì là không thể!”
Khi đó tất cả những biểu hiện bất thường của bố mẹ anh như thể họ đã thấy trước rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó trong chuyến đi lần này.
Sau này khi thành lập Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn suy nghĩ ‘bọn họ’ trong lời mà bố nói khi đó rốt cuộc là ai.
Mặc dù khi đó bố không nói quá nhiều, nhưng chắc chắn có để lại manh mối, và manh mối đó rất có thể nằm trong bức ảnh gia đình này.
Sau đó Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra một số chi tiết bất thường trong bức ảnh chụp chung này, đó là hai huy chương cỡ cúc áo mà bố mẹ anh cố tình lấy ra khi chụp ảnh.
Trên huy chương có một hoa văn rất đặc biệt, đó là ngôi sao bảy cánh màu vàng!
Mấy năm gần đây, Diệp Vĩnh Khang không nhìn ra được ngôi sao bảy cánh màu vàng kỳ dị này rốt cuộc ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt gì.
Cho đến thời gian trước, anh đột nhiên nhìn thấy hình xăm ngôi sao bảy cánh y hệt trên ngực Ngụy công công.
Sau đó khi tối qua ở trong hang động anh lại nhìn thấy trên ngực bà béo cũng có hình xăm ngôi sao bảy cánh thần bí đó.
Chỉ là hai người này đều đã chết rồi nên bí ẩn về ngôi sao bảy cánh màu vàng đó vẫn chưa thể giải mã được.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể lờ mờ đoán ra được, ‘bọn họ’ trong lời nói của bố mình có thể chính là Ngụy công công và bà béo đó?
Hay nói cách khác, đó là một tổ chức bí ẩn, Ngụy công công và bà béo đều là thành viên của tổ chức đó, vậy thì bố mẹ mình có quan hệ gì với tổ chức đó đây?
Diệp Vĩnh Khang nhắm mắt lại suy nghĩ miên man hồi lâu, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, hoàn toàn không tìm ra được manh mối gì, chỉ có thể càng thêm chắc chắn rằng, tai nạn mà bố mẹ mình gặp phải khi đó nhất định là đang ẩn giấu một bí mật thầm kín.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng tạm gác những suy nghĩ lộn xộn này lại.
Chỉ dựa vào cách đoán mò, bí ẩn này nhất định không thể nào giải đáp được.
Cách duy nhất là đợi người tiếp theo có hình xăm này xuất hiện thì mới có thể giải đáp được bí ẩn này.
Sau khi gác chuyện này sang một bên, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu suy nghĩ về bí ẩn thứ hai xảy ra ở Đông Hải lần này.
Danh tính kẻ bí ẩn đã giết chết lão ăn mày mù và con trăn mào gà hung dữ chỉ bằng một cọng cỏ dại rốt cuộc là ai?
Có thể chắc chắn rằng, nhất cử nhất động của Diệp Vĩnh Khang ở trên núi khi đó đều bị đối phương nắm rõ trong lòng bàn tay.
Việc giết chết lão ăn mày mù và con trăn mào gà chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là hành động giúp đỡ anh có chủ đích?
Người này rốt cuộc là bạn hay là địch?
Nếu như là kẻ địch, dựa vào thực lựa của kẻ đó, cộng thêm trời tối, hoàn toàn không cần phải che giấu, có thể trực tiếp tấn công Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng nếu đối phương đang giúp anh, vì sao không trực tiếp ra mặt?
Đối phương rốt cuộc là ai?
Theo hiểu biết hiện tại của Diệp Vĩnh Khang, thực lực có thể đạt tới trình độ có thể giết chết con trăn mào gà chỉ trong vài giây bằng ngọn cỏ thông thường, số lượng như vậy trên thế giới này nhất định không vượt quá một bàn tay.
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn rằng chuyện tối qua tuyệt đối không phải do mấy người kia làm. Bọn họ mặc dù có thực lực này, nhưng tuyệt đối không phải phong cách này.
Hơn nữa nếu như thật sự là một trong số những người đó làm thì có thể trực tiếp lộ diện luôn, hoàn toàn không cần phải che giấu như vậy.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào, lại tiếp tục tạm thời gác lại chuyện này trước.
Tiếp theo là bí ẩn thứ ba mới thật sự là chuyện quan trọng liên quan đến tương lai trước mắt của Diệp Vĩnh Khang.
Lão ăn mày mù với thực lực mạnh đó lại có gai đen Ám Dạ?
Nói cách khác, lão ta chính là thợ săn của Ám Dạ Các.
Nếu đúng như vậy, vì sao lão ta lại đi săn con trăn mào gà?
Cho dù là mục đích gì, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn được một điểm. Nếu như lão ăn mày mù đó là thành viên của Ám Dạ Các, vậy thì mục đích lão ta săn trăn mào gà tuyệt đối không phải vì tiền.
Bởi vì Ám Dạ Các trước giờ chưa bao giờ thiếu tiền.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang xoa cằm suy nghĩ một hồi, quyết định gọi điện cho Thiên Ảnh trước hỏi xem phía bên Tư Liên đang xảy ra chuyện gì.
Kể từ khi biết thẻ tín dụng không giới hạn của Sử Nam Bắc đột nhiên tiêu dùng ở Tư Liên, Diệp Vĩnh Khang vội vàng bảo Thiên Ảnh đích thân dẫn theo ba đội quân tới nước Hùng ở Tư Liên.
Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi bên đó vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang định nhấn gọi, Thiên Ảnh dường như tâm linh tương thông với anh, đột nhiên chủ động gọi tới trước.
“Khởi bẩm Điện Chủ, phán đoán của ngài đúng là chính xác. Chúng tôi đã tìm thấy bằng chứng kết luận rằng Ám Dạ Các thực sự đang ẩn mình ở nước Hùng!”
Thiên Ảnh thể hiện sự phấn khích hiếm hoi ở đầu dây bên kia điện thoại.
Nhưng không phải cô ấy kinh ngạc, mà là vì những năm nay Ám Dạ Các đã thực sự khiến Điện Long Thần đau đầu vô cùng.
Gần một nửa thời gian và sức lực của Điện Long Thần trong những năm này đều dành để đối phó với Ám Dạ Các thần bí và mạnh mẽ này.
Điều rắc rối nhất ở Ám Dạ Các là những người này không bao giờ trực tiếp chiến đấu với bạn mà luôn thích chơi trò ám sát, đánh lén và xâm nhập.
Chỉ cần thành công thì sẽ lập tức biến mất không dấu vết.
Lúc này cuối cùng cũng tìm thấy vị trí chính xác của Ám Dạ Các, Thiên Ảnh đương nhiên cảm thấy rất kích động. Cục tức này kìm nén mấy năm rồi, có thể mấy ngày tới sẽ được trút bỏ hoàn toàn!
“Cô dựa vào đâu mà chắc chắn Ám Dạ Các ở nước Hùng?”
Diệp Vĩnh Khang dường như cũng có chút phấn khích, nhưng vẫn giữ cho mình bình tĩnh, thời điểm càng gay cấn thì càng phải kiềm chế cảm xúc của mình.
Thiên Ảnh nói qua điện thoại: “Mới một tiếng trước, gia tộc Zaro ở Mại Thị nước Hùng bất ngờ bị tấn công bởi một nhóm người không rõ danh tính”.
“Toàn bộ gia tộc Zaro không ai qua khỏi, đánh giá từ số lượng lớn dấu vết để lại trên hiện trường cũng như cách thức ra tay, tôi có thể khá chắc chắn hung thủ chính là thợ săn của Ám Dạ Các!”
“Gia tộc Zaro?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: “Gia tộc Zaro là một gia tộc kinh doanh chân chính, lý lịch đặc biệt trong sạch, trước nay chưa từng mâu thuẫn với người khác, danh tiếng trong giới kinh doanh cũng đặc biệt tốt, Ám Dạ Các vì sao lại ra tay với họ?”
“Hơn nữa, ra tay giữa ban ngày ban mặt, lại để lại dấu vết lớn trên hiện trường, đây cũng không giống phong cách của Ám Dạ Các, có lẽ nào có người cố ý mạo danh không?”
Không phải anh không muốn tiết lộ chuyện riêng tư của mình mà là vì Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy cái chết của bố mẹ mình rất có thể che giấu một số bí mật không ai biết.
Hai năm đầu sau khi bố mẹ gặp nạn, Diệp Vĩnh Khang không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng là một vụ tai nạn mà thôi.
Nhưng sau này khi lớn lên, Diệp Vĩnh Khang nhớ lại sự việc năm đó, phát hiện ra có rất nhiều điểm không đúng.
Ví dụ như, bố mẹ của Diệp Vĩnh Khang thường xuyên đi công tác xa vì chuyện công việc là rất bình thường.
Nhưng lần đó trước khi đi công tác lại đột nhiên dắt Diệp Vĩnh Khang đi ăn một bữa xịn xò, hơn nữa còn mua cho Diệp Vĩnh Khang rất nhiều quần áo và đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Và trước khi khởi hành còn đặc biệt kéo Diệp Vĩnh Khang đi chụp một bức ảnh gia đình.
Điều kỳ lạ nhất là khi bố mẹ chụp bức ảnh này, họ lấy ra hai chiếc huy chương to cỡ cúc áo và đeo vào cổ như thể đang hoàn thành một nghi lễ nào đó.
Bố của Diệp Vĩnh Khang khi đó đã nói một câu vô cùng kỳ lạ với anh: “Vĩnh Khang, sau này nếu như gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, hãy đem bức ảnh này đi tìm bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang non nớt khó hiểu hỏi: “Bọn họ là ai, đi đâu tìm cơ ạ?”
Nhưng khi đó bố không trả lời câu hỏi này của anh, chỉ đáp lại thêm một câu đặc biệt kỳ lạ: “Bọn họ không gì là không thể!”
Khi đó tất cả những biểu hiện bất thường của bố mẹ anh như thể họ đã thấy trước rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó trong chuyến đi lần này.
Sau này khi thành lập Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn suy nghĩ ‘bọn họ’ trong lời mà bố nói khi đó rốt cuộc là ai.
Mặc dù khi đó bố không nói quá nhiều, nhưng chắc chắn có để lại manh mối, và manh mối đó rất có thể nằm trong bức ảnh gia đình này.
Sau đó Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra một số chi tiết bất thường trong bức ảnh chụp chung này, đó là hai huy chương cỡ cúc áo mà bố mẹ anh cố tình lấy ra khi chụp ảnh.
Trên huy chương có một hoa văn rất đặc biệt, đó là ngôi sao bảy cánh màu vàng!
Mấy năm gần đây, Diệp Vĩnh Khang không nhìn ra được ngôi sao bảy cánh màu vàng kỳ dị này rốt cuộc ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt gì.
Cho đến thời gian trước, anh đột nhiên nhìn thấy hình xăm ngôi sao bảy cánh y hệt trên ngực Ngụy công công.
Sau đó khi tối qua ở trong hang động anh lại nhìn thấy trên ngực bà béo cũng có hình xăm ngôi sao bảy cánh thần bí đó.
Chỉ là hai người này đều đã chết rồi nên bí ẩn về ngôi sao bảy cánh màu vàng đó vẫn chưa thể giải mã được.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể lờ mờ đoán ra được, ‘bọn họ’ trong lời nói của bố mình có thể chính là Ngụy công công và bà béo đó?
Hay nói cách khác, đó là một tổ chức bí ẩn, Ngụy công công và bà béo đều là thành viên của tổ chức đó, vậy thì bố mẹ mình có quan hệ gì với tổ chức đó đây?
Diệp Vĩnh Khang nhắm mắt lại suy nghĩ miên man hồi lâu, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, hoàn toàn không tìm ra được manh mối gì, chỉ có thể càng thêm chắc chắn rằng, tai nạn mà bố mẹ mình gặp phải khi đó nhất định là đang ẩn giấu một bí mật thầm kín.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng tạm gác những suy nghĩ lộn xộn này lại.
Chỉ dựa vào cách đoán mò, bí ẩn này nhất định không thể nào giải đáp được.
Cách duy nhất là đợi người tiếp theo có hình xăm này xuất hiện thì mới có thể giải đáp được bí ẩn này.
Sau khi gác chuyện này sang một bên, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu suy nghĩ về bí ẩn thứ hai xảy ra ở Đông Hải lần này.
Danh tính kẻ bí ẩn đã giết chết lão ăn mày mù và con trăn mào gà hung dữ chỉ bằng một cọng cỏ dại rốt cuộc là ai?
Có thể chắc chắn rằng, nhất cử nhất động của Diệp Vĩnh Khang ở trên núi khi đó đều bị đối phương nắm rõ trong lòng bàn tay.
Việc giết chết lão ăn mày mù và con trăn mào gà chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là hành động giúp đỡ anh có chủ đích?
Người này rốt cuộc là bạn hay là địch?
Nếu như là kẻ địch, dựa vào thực lựa của kẻ đó, cộng thêm trời tối, hoàn toàn không cần phải che giấu, có thể trực tiếp tấn công Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng nếu đối phương đang giúp anh, vì sao không trực tiếp ra mặt?
Đối phương rốt cuộc là ai?
Theo hiểu biết hiện tại của Diệp Vĩnh Khang, thực lực có thể đạt tới trình độ có thể giết chết con trăn mào gà chỉ trong vài giây bằng ngọn cỏ thông thường, số lượng như vậy trên thế giới này nhất định không vượt quá một bàn tay.
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn rằng chuyện tối qua tuyệt đối không phải do mấy người kia làm. Bọn họ mặc dù có thực lực này, nhưng tuyệt đối không phải phong cách này.
Hơn nữa nếu như thật sự là một trong số những người đó làm thì có thể trực tiếp lộ diện luôn, hoàn toàn không cần phải che giấu như vậy.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào, lại tiếp tục tạm thời gác lại chuyện này trước.
Tiếp theo là bí ẩn thứ ba mới thật sự là chuyện quan trọng liên quan đến tương lai trước mắt của Diệp Vĩnh Khang.
Lão ăn mày mù với thực lực mạnh đó lại có gai đen Ám Dạ?
Nói cách khác, lão ta chính là thợ săn của Ám Dạ Các.
Nếu đúng như vậy, vì sao lão ta lại đi săn con trăn mào gà?
Cho dù là mục đích gì, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn được một điểm. Nếu như lão ăn mày mù đó là thành viên của Ám Dạ Các, vậy thì mục đích lão ta săn trăn mào gà tuyệt đối không phải vì tiền.
Bởi vì Ám Dạ Các trước giờ chưa bao giờ thiếu tiền.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang xoa cằm suy nghĩ một hồi, quyết định gọi điện cho Thiên Ảnh trước hỏi xem phía bên Tư Liên đang xảy ra chuyện gì.
Kể từ khi biết thẻ tín dụng không giới hạn của Sử Nam Bắc đột nhiên tiêu dùng ở Tư Liên, Diệp Vĩnh Khang vội vàng bảo Thiên Ảnh đích thân dẫn theo ba đội quân tới nước Hùng ở Tư Liên.
Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi bên đó vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang định nhấn gọi, Thiên Ảnh dường như tâm linh tương thông với anh, đột nhiên chủ động gọi tới trước.
“Khởi bẩm Điện Chủ, phán đoán của ngài đúng là chính xác. Chúng tôi đã tìm thấy bằng chứng kết luận rằng Ám Dạ Các thực sự đang ẩn mình ở nước Hùng!”
Thiên Ảnh thể hiện sự phấn khích hiếm hoi ở đầu dây bên kia điện thoại.
Nhưng không phải cô ấy kinh ngạc, mà là vì những năm nay Ám Dạ Các đã thực sự khiến Điện Long Thần đau đầu vô cùng.
Gần một nửa thời gian và sức lực của Điện Long Thần trong những năm này đều dành để đối phó với Ám Dạ Các thần bí và mạnh mẽ này.
Điều rắc rối nhất ở Ám Dạ Các là những người này không bao giờ trực tiếp chiến đấu với bạn mà luôn thích chơi trò ám sát, đánh lén và xâm nhập.
Chỉ cần thành công thì sẽ lập tức biến mất không dấu vết.
Lúc này cuối cùng cũng tìm thấy vị trí chính xác của Ám Dạ Các, Thiên Ảnh đương nhiên cảm thấy rất kích động. Cục tức này kìm nén mấy năm rồi, có thể mấy ngày tới sẽ được trút bỏ hoàn toàn!
“Cô dựa vào đâu mà chắc chắn Ám Dạ Các ở nước Hùng?”
Diệp Vĩnh Khang dường như cũng có chút phấn khích, nhưng vẫn giữ cho mình bình tĩnh, thời điểm càng gay cấn thì càng phải kiềm chế cảm xúc của mình.
Thiên Ảnh nói qua điện thoại: “Mới một tiếng trước, gia tộc Zaro ở Mại Thị nước Hùng bất ngờ bị tấn công bởi một nhóm người không rõ danh tính”.
“Toàn bộ gia tộc Zaro không ai qua khỏi, đánh giá từ số lượng lớn dấu vết để lại trên hiện trường cũng như cách thức ra tay, tôi có thể khá chắc chắn hung thủ chính là thợ săn của Ám Dạ Các!”
“Gia tộc Zaro?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: “Gia tộc Zaro là một gia tộc kinh doanh chân chính, lý lịch đặc biệt trong sạch, trước nay chưa từng mâu thuẫn với người khác, danh tiếng trong giới kinh doanh cũng đặc biệt tốt, Ám Dạ Các vì sao lại ra tay với họ?”
“Hơn nữa, ra tay giữa ban ngày ban mặt, lại để lại dấu vết lớn trên hiện trường, đây cũng không giống phong cách của Ám Dạ Các, có lẽ nào có người cố ý mạo danh không?”
Bình luận facebook