• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 240: Thử thì thử

Sau khi gọi điện xong, Hoàng Phúc Đào mới thở phào một hơi.

Ông ta tin rằng dù là ai đi chăng nữa, nghe thấy mấy câu vừa nãy mà ông ta nói chuyện trong điện thoại đều phải tâm phục khẩu phục.

“Cậu bạn à, sĩ quan Triệu của Cục tác chiến Đông Hải là anh em của tôi, thấy cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, đợi lát nữa người anh em của tôi tới chi bằng cậu trò chuyện một chút với anh ấy”.

Khi nói câu này, sắc mặt của Hoàng Phúc Đào đầy tự tin và mỉa mai.

Hoàng Thu Hà ở bên cạnh cũng lập tức lấy lại chí khí, trợn trừng mắt với Diệp Vĩnh Khang, nói: “Đồ chó má, đợi lát nữa quan sĩ Triệu tới rồi, nhất định sẽ đánh cho mày ra tro ra bã!”

Họ trông chờ vào biểu hiện hoảng sợ của Diệp Vĩnh Khang, bởi vì dù có thể đánh được bao nhiêu người đi chăng nữa, động vào Cục tác chiến thì cũng phải ngoan ngoãn khuất phục.

Tuy nhiên rất nhanh họ đã phải thất vọng, bởi vì đối phương không những không có bất kỳ biểu hiện hoảng sợ nào mà còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thái độ này của Diệp Vĩnh Khang khiến Hoàng Thu Hà vô cùng tức giận, cô ta thật muốn xông lên tát vài cái thật mạnh cho tên chó má không biết là ngu thật hay là ngu giả này.

“Được, cũng biết ra vẻ lắm đấy, tuy nhiên tao hi vọng lát nữa khi sĩ quan Triệu đến mày vẫn có thể tiếp tục ra vẻ được như vậy!”

Hoàng Thu Hà hậm hực nói.

Diệp Vĩnh Khang không nói nhiều, chậm rãi đi tới một cái bàn đá bên cạnh rồi ngồi xuống, sau đó lại chậm rãi châm một điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng thoải mái nhàn nhã.

Mọi người trong nhà họ Hoàng nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Vĩnh Khang, ai nấy đều tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng không ai có dũng khí bước tới, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi mong chờ sĩ quan Triệu mau tới.

Mười phút sau cuối cùng cũng có tiếng xe địa hình ầm ầm bên ngoài.

“Đến rồi!’

Vẻ mặt của Hoàng Phúc Đào vui mừng khôn xiết!

Ngay sau đó, một đội hàng trăm vệ sĩ được trang bị vũ khí dày đặc ập vào từ cổng và bao vây toàn bộ sân trong nháy mắt.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cùng với giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông, một sĩ quan vạm vỡ khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tổi với đôi lông mày rậm và đôi mắt to từ bên ngoài sải bước vào.

“Sĩ quan Triệu!”

Hoàng Phúc Đào vội vàng chạy về phía trước nịnh nọt, nói: “Sĩ quan Triệu, ở đây có tội phạm phi pháp, giết mấy chục người hầu trong nhà tôi!”

Sĩ quan Triệu nhìn một đám hộ vệ nhà họ Hoàng đang nằm la liệt dưới đất, cau mày nói: “Ai làm vậy, người đâu?”

Hoàng Phúc Đào chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, người đang hút thuốc ở ghế đá bên cạnh: “Chính là hắn, sĩ quan Triệu, người này vô cùng nguy hiểm, tôi nghĩ anh nên bắn què hắn trước rồi nói chuyện tiếp”.

Mặc dù sĩ quan Triệu ở bên cạnh nhưng Hoàng Phúc Đào vẫn vô thức nấp sau lưng anh ta khi nói chuyện, cảnh tượng kinh khủng vừa rồi vẫn khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi.

Sĩ quan Triệu quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt của Diệp Vĩnh Khang.

Một giây tiếp theo, khi nhìn rõ gương mặt của đối phương, sĩ quan Triệu đột nhiên cảm thấy cả đầu ong ong!

Không ngờ lại là anh!

Cách đây không lâu, sĩ quan Triệu đã tham gia vào đại lễ quan trọng nhất, cũng là đại lễ vinh quang nhất cuộc đời anh ta.

Đó chính là đại lễ sắc phong hầu quân tướng được long trọng tổ chức ở Giang Bắc!

Vốn dĩ theo chức danh của mình, anh ta hoàn toàn không có đủ tư cách để tham gia, nhưng sau khi kiên trì nộp đơn xin mấy lần, cấp trên xem xét những công lao mà anh ta đã lập được, vì vậy anh ta mới được tham dự đại lễ sắc phong cả đời khó quên này với thân phận là bảo vệ.

Nhưng dù vậy cũng khiến cho anh ta vô cùng kích động.

Kể từ khi tham gia đại lễ sắc phong, sĩ quan Triệu dường như đã biến thành một người khác.

Vốn dĩ anh ta đã đủ ưu tú rồi, nhưng giờ lại trở nên chăm chỉ hơn, làm việc liều mạng hơn.

Bởi vì cuối cùng anh ta đã có thần tượng của cuộc đời mình: Hầu quân tướng!

Khi đó anh ta tận mắt chứng kiến phong thái oai phong bệ vệ của vị hầu quân tướng đó với thân phận là một bảo vệ.

Người đó trẻ đến mức khó tin, thậm chí còn trẻ hơn anh ta ít nhất là mười tuổi.

Nhưng khí phách hiên ngang của người đó, bài phát biểu và ánh mắt đáng sợ chỉ kéo dài chưa đầy một giây đã khiến cho tất cả hội trường rùng mình vì sợ hãi!

Tất cả những chi tiết xảy ra ngày hôm đó đều khắc sâu trong tâm trí của sĩ quan Triệu.

Vì vậy khi quay trở về anh ta trở nên nỗ lực hơn trước.

Anh ta làm như vậy không phải vì muốn vượt qua hầu quân tướng, bởi vì anh ta biết rằng dù mình có liều mạng thế nào thì việc vượt qua hầu quân tướng trong cuộc đời này chỉ là một trò đùa kinh thiên động địa mà thôi.

Anh ta cố gắng hết sức khiến cho bản thân trở nên tốt hơn là vì muốn có cơ hội được gặp lại hầu quân tướng trong cuộc đời này.

Chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách được gặp mặt hầu quân tướng!

Đây mới chính là lý tưởng của cuộc đời anh ta!

Tuy nhiên lúc này, anh ta lại thực sự phát hiện ra hầu quân tướng đang ngồi sờ sờ trước mặt mình!

Mặc dù đối phương chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng dáng vẻ cùng phong thái kia không thể lẫn vào đâu được!

“Đồ chó má, dám trợn mắt với sĩ quan Triệu? Mày không nguồng quá rồi đấy, người đâu, bắt thằng chó này lại cho tôi!”

Lúc này Hoàng Phúc Đào hoàn toàn không hề biết trong lòng sĩ quan Triệu đang nghĩ gì, nhìn thấy đối phương bày ra vẻ mặt nghiêm túc còn tưởng rằng anh ta đang tức giận.

“Đồ chó má, quỳ xuống, ôm đầu bằng hai tay!”

Có sĩ quan Triệu và hàng trăm vệ sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ làm chỗ dựa, đám họ hàng thân thích nhà họ Hoàng cảm thấy tràn đầy tự tin.

Đám con cháu trẻ tuổi nhà họ Hoàng tức giận đi lên, chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang, hằn học nói: “Đồ chó má, bảo mày quỳ xuống mày không nghe thấy à? Vừa nãy không phải đánh đấm giỏi lắm sao? Nào, nào, nào, thử động vào tao xem nào?”

Vì muốn lấy lại thể diện trước mặt sĩ quan Triệu, đồng thời cũng trút bỏ cơn giận vừa rồi, vừa nói bọn họ vừa khiêu khích, chủ động nghiêng đầu qua.

“Đánh đi, không phải vừa nãy lợi hại lắm à? Mày thử động vào tao xem nào?”

Hai tên đó ngông cuồng hét lên.

Diệp Vĩnh Khang nhả một làn khói trắng, ném tàn thuốc xuống dưới đất rồi giẫm lên. Sau đó từ từ đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên người.

Thấy thái độ thờ ơ của Diệp Vĩnh Khang, hai kẻ đó lập tức nổi giận, đang định phát tiết thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngay sau đó cổ bị bóp chặt, chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’ một cái, sau đó hai người ấy không còn biết gì nữa.

Không khí xung quanh lập tức như bị rút cạn, mọi người đều ngẩn ra.

Thằng cha này điên rồi sao?

Lại dám công khai hành hung trước mặt sĩ quan Triệu!

“Sĩ quan Triệu, mau bắn đi, người này mất trí rồi!”

Hoàng Phúc Đào sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng sĩ quan Triệu, hét lớn.

Đúng lúc này chân trái của Diệp Vĩnh Khang tiến lên nửa bước, chỉ cần một tiếng súng vang lên, anh nhất định sẽ tiễn tất cả những người có mặt ở đây đều phải xuống địa ngục!

Bốp!

Ngông cuồng!

Tuy nhiên, một cảnh tượng bất ngờ xảy ra.

Sĩ quan Triệu đột nhiên tát mạnh vào mặt Hoàng Phúc Đào, sau đó đá một cái khiến ông ta ngã lăn xuống đất, sau đó rút một khẩu súng lục từ lưng ra, nhắm vào đầu của Hoàng Phúc Đào.

“Xúc phạm quân tướng đồng nghĩa với tội chết!”

Sĩ quan Triệu lúc này mới hoàn hồn lại, trên trán đã túa đầy mồ hôi, là người của Cục tác chiến, hầu quân tướng là sự tồn tại như thế nào, anh ta rõ hơn dân chúng gấp ngàn lần.

Bây giờ lại có người dám chống lại hầu quân tướng?

Cũng may là anh ta tới kịp lúc, nếu như hôm nay hầu quân tướng bị tổn hại dù chỉ là một cọng tóc, cả cái Đông Hải này sẽ nổ ra một trận sóng to gió lớn mất!
Ủng hộ Vietwriter tại MoMo: https://me.momo.vn/vietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom