Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238: Tới nhà cô
Kỳ thực tính cả lần này mới là lần thứ hai Diệp Vĩnh Khang gặp Sở Phi Yến.
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ rằng mình là chính nhân quân tử. Trên chiến trường chỉ xem kẻ nào mưu mô hơn, kẻ nào chính nhân quân tử, kẻ nào ngu ngốc.
Hơn nữa Tử Kim Lan này còn dùng để cứu Hạ Huyền Trúc, cho nên theo lý mà nói, Diệp Vĩnh Khang không cần đắn đo nhiều.
Nhưng không biết tại sao, Diệp Vĩnh Khang lại không nỡ làm tổn thương cô gái chân thành và tốt bụng này.
Lần trước rõ ràng là anh đâm vào xe cô ấy, vậy mà cô ấy lại đưa anh tiền, trong khi hai người không hề quen biết, cảnh tượng đó khiến Diệp Vĩnh Khang vô cùng ấn tượng.
Trong xã hội vật chất này, Sở Phi Yến giống như một dòng suối trong vắt.
Lần này lên núi săn giết trăn mào gà, Diệp Vĩnh Khang đã biểu hiện rất rõ ràng, nhưng cô gái đơn thuần Sở Phi Yến từ đầu đến cuối lại cho rằng Diệp Vĩnh Khang chỉ là đang giúp cô ấy.
Diệp Vĩnh Khang không phải là loại người tốt trong truyền thuyết, nhưng cũng không phải là người xấu, bảo anh nhẫn tâm làm tổn thương một cô gái đơn thuần tốt bụng như vậy, anh quả thực rất khó xử.
“Phi Yến, tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quyết định nói cho Sở Phi Yến sự thật, mặc kệ từ nay về sau anh sẽ cảm thấy có lỗi cả đời.
“Anh Diệp, có chuyện gì vậy? Anh cứ nói đi, tôi giúp gì được tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Sở Phi Yến chớp đôi mắt to ngây thơ đáp.
Diệp Vĩnh Khang cắn răng nói: “Thực ra...”
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Phi Yến đột nhiên đổ chuông.
“Anh Diệp, để tôi nghe điện thoại trước đã, bố tôi gọi”.
Sở Phi Yến liếc nhìn tên người gọi rồi nhanh chóng trả lời điện thoại: “Alo, bố ạ, con có tin tốt muốn nói với bố... Cô là ai? Tôi cảnh cáo cô đừng làm bừa, nếu không.... đừng mà... có gì từ từ nói, đừng làm hại người nhà tôi, tôi lập tức về ngay!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Nước mắt của Sở Phi Yến không ngừng trào ra: “Nhà tôi xảy ra chuyện rồi, Hoàng Thu Hà tìm đến nhà tôi rồi!”
“Hoàng Thu Hà là ai?”
“Chính là người phụ nữ bị anh đánh hôm qua”.
“Nhà cô ở đâu?”
“Anh Diệp, anh mau đi đi, chuyện này anh đừng...”
“Tôi hỏi nhà cô ở đâu?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lớn giọng nói.
Mười phút sau, dưới sự chỉ dẫn của Sở Phi Yến, Diệp Vĩnh Khang lái xe đến biệt thự nhà họ Sở.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hơn chục xác chết chảy đầy máu me trên mặt đất.
Sở Phi Yến vội vàng chạy vào phòng khách.
Vừa bước vào đã nhìn thấy ông nội và bố bị trói quỳ trên đất.
“Bố, ông nội!”
Sở Phi Yến hét lớn, vừa định chạy tới thì đột nhiên bị hai tên vệ sĩ áo đen chặn lại.
“Sở Phi Yến, bây giờ cô đã biết hậu quả của việc làm trái ý tôi chưa?”
Giọng nói của một người phụ nữ từ phía sô pha truyền tới.
Hoàng Thu Hà vẫn mặc chiếc váy da ngắn bó sát hôm qua kèm quần tất đen mỏng, bắt chéo hai chân, chế nhạo Sở Phi Yến.
“Hoàng Thu Hà, cô mau thả người nhà tôi ra, có chuyện gì cứ nhắm vào tôi là được!”
Sở Phi Yến liều mạng lao tới, nhưng lại bị hai tên vệ sĩ áo đen giữ chặt.
“Ha ha, đến lúc này rồi mà còn dám lớn tiếng với tôi, được, vậy để tôi xem xem cô còn cứng miệng đến lúc nào”.
Hoàng Thu Hà vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho một tên vệ sĩ bên cạnh, tên vệ sĩ đó nhanh chóng rút một con dao dài ra kề vào cổ bố Sở Phi Yến.
“Đừng mà!”
Sở Phi Yến vội vàng cầu xin: “Tôi cầu xin cô đừng làm hại người nhà tôi, tôi xin cô”.
“Ha ha ha, không ngờ cô Sở còn biết cầu xin người khác, nhưng đã cầu xin thì phải ra dáng của cầu xin chứ”.
Hoàng Thu Hà cười mỉa mai.
Nước mắt Sở Phi Yến không ngừng rơi xuống, cô ấy biết đối phương có ý gì, lúc này cô ấy đã không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng quỳ xuống đất.
Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ nắm lấy cánh tay cô rồi nhẹ nhàng kéo cô sang một bên.
“Anh Diệp, sao anh lại vào đây, anh mau đi đi!”
Sở Phi Yến nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang vội vàng dùng sức đẩy Diệp Vĩnh Khang ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, Hoàng Thu Hà cũng lên giọng nói: “Chặn hắn lại, đừng để hắn chạy mất!”
Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng đóng sầm cửa lại rồi xếp hàng chặn cửa.
“Hoàng Thu à, chuyện này là do tôi mà ra, không liên quan gì đến anh Diệp, cô thả anh ấy đi trước đi!”
Sở Phi Yến vội vàng cầu xin Hoàng Thu Hà.
“Thả đi?”
Mắt Hoàng Thu Hà hiện lên vẻ oán hận, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, hằn học nói: “Đồ chó chết, tao lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người dám đánh tao. Hôm nay tao không băm mày thành từng mảnh thì tao sẽ đi đầu xuống đất”.
“Người đâu, chặt hết tay chân thằng chó này trước cho tôi”.
Hoàng Thu Hà lạnh lùng ra lệnh.
Sau khi nhận lệnh, đám vệ sĩ ở gần đó đột nhiên trở nên dữ tợn, cầm mã tấu xông thẳng về phía Diệp Vĩnh Khang.
Bụp bụp bụp!
Đối phó với đám tôm tép này, Diệp Vĩnh Khang dù có nhắm mắt cũng có thể giết hết. Trong chốc lát, đám vệ sĩ đã nằm la liệt dưới đất.
Đột nhiên Hoàng Thu Hà cảm thấy hơi mất cảnh giác, cô ta không ngờ người này lại có năng lực đến vậy.
“Cùng lên đi!”
Cũng may là lần này cô ta đem theo mấy chục vệ sĩ. Cô ta nhanh chóng hạ lệnh cho tất cả cùng lên.
Hàng chục vệ sĩ còn lại lập tức cầm mã tấu lao vào.
Bụp bụp bụp!
Âm thanh đau đớn lại vang lên, Diệp Vĩnh Khang chỉ mất chưa đầy ba giây đã có thể dễ dàng hạ gục cả mấy chục vệ sĩ.
Hoàng Thu Hà kinh ngạc bật dậy: “Mày... mày to gan thật...”
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, hai mắt bình tĩnh nhìn Hoàng Thu Hà, từng bước chậm rãi tới gần chỗ cô ta.
“Mày muốn làm gì? Đừng qua đây, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày dám động đến một cọng lông của tao...”
Bụp!
Hoàng Thu Hà còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã đá mạnh vào bụng cô ta.
Cú đá này khiến cô ta bay thẳng ra ngoài, đồng thời đập mạnh vào tường.
Trước khi cơ thể của Hoàng Thu Hà ngã xuống đất, Diệp Vĩnh Khang chợt phóng đến trước mặt đối phương, vươn tay giữ cổ Hoàng Thu Hà, ép chặt cô ta vào tường!
Lưng Hoàng Thu Hà ép vào tường, hai chân giãy giụa trên không, cổ họng tắc nghẹn, phát ra tiếng kêu nhỏ, sắc mặt từ từ tái xanh.
“Anh Diệp, anh mau buông tay ra đi!”
Sở Phi Yến vội vàng tiến lên, dùng sức kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang, vừa khóc vừa nói: "Nếu xảy ra án mạng thì nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu!"
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy khẽ hừ một tiếng rồi mới chậm rãi thả lỏng bàn tay.
Hoàng Thu Hà ngã rầm xuống đất, ôm cổ ho dữ dội, nhưng miệng vẫn không quên đe dọa hung ác: “Chúng mày xong đời rồi, nhà họ Hoàng bọn tao nhất định sẽ khiến chúng mày...”
Bộp bộp!
Hoàng Thu Hà mới nói được nửa lời, Diệp Vĩnh Khang đã đưa tay lên tát mạnh hai bạt tai, sau đó kéo tóc cô ta ra phía cửa.
“Anh Diệp, anh định làm gì?”
Sở Phi Yến vội vàng đuổi theo, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại dùng trái tay nhẹ nhàng đẩy Sở Phi Yến lại, không quay đầu lại nói: "Ở đây chờ tôi”.
Nói xong, anh tiếp tục kéo tóc Hoàng Thu Hà ra cửa, sau đó kéo cửa xe đẩy Hoàng Thu Hà vào ghế phụ lái, lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"
Lúc này, Hoàng Thu Hà đã hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo, cả người run lên vì sợ hãi: “Đi... Đi đâu...”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh thốt ra ba chữ: “Tới nhà cô!”
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ rằng mình là chính nhân quân tử. Trên chiến trường chỉ xem kẻ nào mưu mô hơn, kẻ nào chính nhân quân tử, kẻ nào ngu ngốc.
Hơn nữa Tử Kim Lan này còn dùng để cứu Hạ Huyền Trúc, cho nên theo lý mà nói, Diệp Vĩnh Khang không cần đắn đo nhiều.
Nhưng không biết tại sao, Diệp Vĩnh Khang lại không nỡ làm tổn thương cô gái chân thành và tốt bụng này.
Lần trước rõ ràng là anh đâm vào xe cô ấy, vậy mà cô ấy lại đưa anh tiền, trong khi hai người không hề quen biết, cảnh tượng đó khiến Diệp Vĩnh Khang vô cùng ấn tượng.
Trong xã hội vật chất này, Sở Phi Yến giống như một dòng suối trong vắt.
Lần này lên núi săn giết trăn mào gà, Diệp Vĩnh Khang đã biểu hiện rất rõ ràng, nhưng cô gái đơn thuần Sở Phi Yến từ đầu đến cuối lại cho rằng Diệp Vĩnh Khang chỉ là đang giúp cô ấy.
Diệp Vĩnh Khang không phải là loại người tốt trong truyền thuyết, nhưng cũng không phải là người xấu, bảo anh nhẫn tâm làm tổn thương một cô gái đơn thuần tốt bụng như vậy, anh quả thực rất khó xử.
“Phi Yến, tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quyết định nói cho Sở Phi Yến sự thật, mặc kệ từ nay về sau anh sẽ cảm thấy có lỗi cả đời.
“Anh Diệp, có chuyện gì vậy? Anh cứ nói đi, tôi giúp gì được tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Sở Phi Yến chớp đôi mắt to ngây thơ đáp.
Diệp Vĩnh Khang cắn răng nói: “Thực ra...”
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Phi Yến đột nhiên đổ chuông.
“Anh Diệp, để tôi nghe điện thoại trước đã, bố tôi gọi”.
Sở Phi Yến liếc nhìn tên người gọi rồi nhanh chóng trả lời điện thoại: “Alo, bố ạ, con có tin tốt muốn nói với bố... Cô là ai? Tôi cảnh cáo cô đừng làm bừa, nếu không.... đừng mà... có gì từ từ nói, đừng làm hại người nhà tôi, tôi lập tức về ngay!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Nước mắt của Sở Phi Yến không ngừng trào ra: “Nhà tôi xảy ra chuyện rồi, Hoàng Thu Hà tìm đến nhà tôi rồi!”
“Hoàng Thu Hà là ai?”
“Chính là người phụ nữ bị anh đánh hôm qua”.
“Nhà cô ở đâu?”
“Anh Diệp, anh mau đi đi, chuyện này anh đừng...”
“Tôi hỏi nhà cô ở đâu?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lớn giọng nói.
Mười phút sau, dưới sự chỉ dẫn của Sở Phi Yến, Diệp Vĩnh Khang lái xe đến biệt thự nhà họ Sở.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hơn chục xác chết chảy đầy máu me trên mặt đất.
Sở Phi Yến vội vàng chạy vào phòng khách.
Vừa bước vào đã nhìn thấy ông nội và bố bị trói quỳ trên đất.
“Bố, ông nội!”
Sở Phi Yến hét lớn, vừa định chạy tới thì đột nhiên bị hai tên vệ sĩ áo đen chặn lại.
“Sở Phi Yến, bây giờ cô đã biết hậu quả của việc làm trái ý tôi chưa?”
Giọng nói của một người phụ nữ từ phía sô pha truyền tới.
Hoàng Thu Hà vẫn mặc chiếc váy da ngắn bó sát hôm qua kèm quần tất đen mỏng, bắt chéo hai chân, chế nhạo Sở Phi Yến.
“Hoàng Thu Hà, cô mau thả người nhà tôi ra, có chuyện gì cứ nhắm vào tôi là được!”
Sở Phi Yến liều mạng lao tới, nhưng lại bị hai tên vệ sĩ áo đen giữ chặt.
“Ha ha, đến lúc này rồi mà còn dám lớn tiếng với tôi, được, vậy để tôi xem xem cô còn cứng miệng đến lúc nào”.
Hoàng Thu Hà vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho một tên vệ sĩ bên cạnh, tên vệ sĩ đó nhanh chóng rút một con dao dài ra kề vào cổ bố Sở Phi Yến.
“Đừng mà!”
Sở Phi Yến vội vàng cầu xin: “Tôi cầu xin cô đừng làm hại người nhà tôi, tôi xin cô”.
“Ha ha ha, không ngờ cô Sở còn biết cầu xin người khác, nhưng đã cầu xin thì phải ra dáng của cầu xin chứ”.
Hoàng Thu Hà cười mỉa mai.
Nước mắt Sở Phi Yến không ngừng rơi xuống, cô ấy biết đối phương có ý gì, lúc này cô ấy đã không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng quỳ xuống đất.
Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ nắm lấy cánh tay cô rồi nhẹ nhàng kéo cô sang một bên.
“Anh Diệp, sao anh lại vào đây, anh mau đi đi!”
Sở Phi Yến nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang vội vàng dùng sức đẩy Diệp Vĩnh Khang ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, Hoàng Thu Hà cũng lên giọng nói: “Chặn hắn lại, đừng để hắn chạy mất!”
Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng đóng sầm cửa lại rồi xếp hàng chặn cửa.
“Hoàng Thu à, chuyện này là do tôi mà ra, không liên quan gì đến anh Diệp, cô thả anh ấy đi trước đi!”
Sở Phi Yến vội vàng cầu xin Hoàng Thu Hà.
“Thả đi?”
Mắt Hoàng Thu Hà hiện lên vẻ oán hận, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, hằn học nói: “Đồ chó chết, tao lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người dám đánh tao. Hôm nay tao không băm mày thành từng mảnh thì tao sẽ đi đầu xuống đất”.
“Người đâu, chặt hết tay chân thằng chó này trước cho tôi”.
Hoàng Thu Hà lạnh lùng ra lệnh.
Sau khi nhận lệnh, đám vệ sĩ ở gần đó đột nhiên trở nên dữ tợn, cầm mã tấu xông thẳng về phía Diệp Vĩnh Khang.
Bụp bụp bụp!
Đối phó với đám tôm tép này, Diệp Vĩnh Khang dù có nhắm mắt cũng có thể giết hết. Trong chốc lát, đám vệ sĩ đã nằm la liệt dưới đất.
Đột nhiên Hoàng Thu Hà cảm thấy hơi mất cảnh giác, cô ta không ngờ người này lại có năng lực đến vậy.
“Cùng lên đi!”
Cũng may là lần này cô ta đem theo mấy chục vệ sĩ. Cô ta nhanh chóng hạ lệnh cho tất cả cùng lên.
Hàng chục vệ sĩ còn lại lập tức cầm mã tấu lao vào.
Bụp bụp bụp!
Âm thanh đau đớn lại vang lên, Diệp Vĩnh Khang chỉ mất chưa đầy ba giây đã có thể dễ dàng hạ gục cả mấy chục vệ sĩ.
Hoàng Thu Hà kinh ngạc bật dậy: “Mày... mày to gan thật...”
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, hai mắt bình tĩnh nhìn Hoàng Thu Hà, từng bước chậm rãi tới gần chỗ cô ta.
“Mày muốn làm gì? Đừng qua đây, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày dám động đến một cọng lông của tao...”
Bụp!
Hoàng Thu Hà còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã đá mạnh vào bụng cô ta.
Cú đá này khiến cô ta bay thẳng ra ngoài, đồng thời đập mạnh vào tường.
Trước khi cơ thể của Hoàng Thu Hà ngã xuống đất, Diệp Vĩnh Khang chợt phóng đến trước mặt đối phương, vươn tay giữ cổ Hoàng Thu Hà, ép chặt cô ta vào tường!
Lưng Hoàng Thu Hà ép vào tường, hai chân giãy giụa trên không, cổ họng tắc nghẹn, phát ra tiếng kêu nhỏ, sắc mặt từ từ tái xanh.
“Anh Diệp, anh mau buông tay ra đi!”
Sở Phi Yến vội vàng tiến lên, dùng sức kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang, vừa khóc vừa nói: "Nếu xảy ra án mạng thì nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu!"
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy khẽ hừ một tiếng rồi mới chậm rãi thả lỏng bàn tay.
Hoàng Thu Hà ngã rầm xuống đất, ôm cổ ho dữ dội, nhưng miệng vẫn không quên đe dọa hung ác: “Chúng mày xong đời rồi, nhà họ Hoàng bọn tao nhất định sẽ khiến chúng mày...”
Bộp bộp!
Hoàng Thu Hà mới nói được nửa lời, Diệp Vĩnh Khang đã đưa tay lên tát mạnh hai bạt tai, sau đó kéo tóc cô ta ra phía cửa.
“Anh Diệp, anh định làm gì?”
Sở Phi Yến vội vàng đuổi theo, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại dùng trái tay nhẹ nhàng đẩy Sở Phi Yến lại, không quay đầu lại nói: "Ở đây chờ tôi”.
Nói xong, anh tiếp tục kéo tóc Hoàng Thu Hà ra cửa, sau đó kéo cửa xe đẩy Hoàng Thu Hà vào ghế phụ lái, lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"
Lúc này, Hoàng Thu Hà đã hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo, cả người run lên vì sợ hãi: “Đi... Đi đâu...”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh thốt ra ba chữ: “Tới nhà cô!”
Bình luận facebook