Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 364: Thanh Từ
Khi hai người chia tay, Lý Thanh Từ vẫn tỏ ra chưa đã.
“Hôm nay cám ơn anh nhé, lâu lắm rồi chưa được vui như vậy!”
Lúc này Lý Thanh Từ giống như một cô bé chưa lớn, hai tay chống sau lưng, nhảy tưng tưng men theo lối nhỏ bên sông, không ngừng đá vào những viên sỏi trên đường.
Cộng thêm việc vừa nãy uống mấy chai bia, hai má nhỏ ửng hồng lên trông rất dễ thương.
“Cô vui là tốt rồi, sau này có thời gian cứ hẹn thoải mái, dù sao tôi cũng là một người rảnh rỗi mà”.
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, đi theo phía sau cô ấy, nhìn thấy bộ dạng nhảy tưng tưng của Lý Thanh Từ, cảm thấy rất thú vị.
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi!”
Lý Thanh Từ tỏ ra rất vui: “Lần này anh mời tôi, lần sau tôi mời anh, à đúng rồi, thường ngày anh cũng vui vẻ như vậy sao?”
“Không thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá khó hiểu, không phải chỉ là ăn một nồi lẩu, uống vài chai bia thôi à, sao mà vui đến thế chứ?
“Bình thường cô không ăn lẩu, không uống bia à?”
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi.
Trong mắt Lý Thanh Từ xoẹt qua một tia lờ mờ, khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Cuộc sống của tôi không giống với người khác, bố tôi là một cảnh sát hình sự lão làng”.
“Trong ký ức của tôi, bố tôi nuôi dưỡng tôi như một đứa con trai vậy, tuổi thơ của người khác đều là chơi đồ chơi và ăn vặt”.
“Nhưng tuổi thơ của tôi lại là đủ các loại hồ sơ tội phạm, tiểu thuyết trinh thám, còn có các kiểu rèn luyện tư duy không hề phù hợp với lứa tuổi của tôi lúc bấy giờ”.
“Từ ngày tôi bắt đầu đi học, bố tôi đã lên kế hoạch cho tôi phải thi vào trường đại học nào rồi”.
“Thực ra bản thân tôi muốn thi vào trường nghệ thuật, tôi rất thích ca hát và nhảy múa”.
“Nhưng bố tôi ép tôi phải thi vào trường đại học tuần tra, lúc đầu tôi cực kỳ nổi loạn, dù ông ấy có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không chịu học tập cẩn thận”.
“Thực ra có thể do tôi được rèn luyện từ nhỏ, có nền tảng vững chắc. Tôi học môn nào cũng rất tốt, nhưng mỗi lần đi thi tôi đều cố tình thi trượt”.
“Mục đích là vì muốn chọc tức bố tôi, bố tôi cũng vì vậy mà ngày một thất vọng về tôi. Cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nói rằng đợi sau khi tôi tốt nghiệp sẽ không ép tôi làm tuần tra nữa, muốn làm gì thì làm nấy”.
“Hôm đó tôi vui lắm, sau hơn mươi năm chống chọi với bố, cuối cùng tôi đã chiến thắng”.
“Nhưng niềm vui này không kéo dài được hơn một tuần, tôi nhận được điện thoại từ nhà, bảo tôi lập tức đến bệnh viện”.
“Khi tôi vội vàng chạy tới, bố tôi đã trút hơi thở cuối cùng”.
“Trong quá trình truy bắt tội phạm, để đảm bảo anh toàn cho quần chúng nhân dân, bố tôi không ngại lấy thân mình làm lá chắn, đỡ hơn chục nhát dao của tên tội phạm”.
“Câu nói cuối cùng mà ông ấy nói với tôi, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ”.
“Ông ấy nói, con gái à, người bố thấy có lỗi nhất chính là con, từ nhỏ đã bắt con làm chuyện mà con không thích”.
“Bố sai rồi, hi vọng con đừng trách bố, sau này, bố chỉ hi vọng con được sống vui vẻ, hãy ca hát, hãy nhảy múa, bố sẽ ở trên trời quan sát đấy”.
“Sau ngày hôm đó, tôi tỏ ra rất bình tĩnh, một giọt nước mắt cũng không rơi, ngay cả bản thân tôi cũng cho rằng mình có phải quá lạnh lùng vô tình rồi không”.
“Tuy nhiên bắt đầu từ hôm đó, tôi chuyên tâm vào việc học, tốt nghiệp với thành tích top một của trường, thành công bước chân vào hệ thống tuần tra”.
“Sau khi làm việc tôi càng liều mạng hơn, bằng nỗ lực của bản thân, tôi đã trở thành đội phó trẻ tuổi nhất trong lịch sử đội tuần tra Giang Bắc”.
“Tôi đã phá rất nhiều vụ án, bắt nhiều tội phạm, chứng kiến cảnh nhà tan cửa nát, chứng kiển cảnh người nhà quỳ gối khóc lóc”.
“Thông qua quá trình này, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao bố tôi lại phải liều mạng như vậy, vì sao ông ấy nhất định muốn tôi trở thành lính tuần tra”.
“Bởi vì trên thế giới này có rất nhiều thứ ô uế, mà phải có người dọn dẹp chúng”.
“Ban đầu tôi chỉ muốn hoàn thành di nguyện của bố, đến bên giờ tôi thật sự đã yêu thích công việc này từ tận đáy lòng”.
“Khi tôi nghĩ rõ về vấn đề này xong, hôm đó tôi tới mộ của bố khóc thật to một trận”.
“Đồng thời tôi cũng hiểu được vì sao khi đó tôi không rơi một giọt nước mắt nào khi bố mình ra đi”.
“Không phải bởi vì tôi là một người máu lạnh vô tình, mà là bởi vì bố tôi là một đại anh hùng với sức mạnh bất khuất”.
“Con gái của đại anh hùng thì phải thật dũng cảm, kiên cường, vì vậy làm sao tôi có thể khóc được?”
“Kể từ khi tôi bất đầu làm ngành này, không có ngày nghỉ, không có cuối tuần, thậm chí cũng không có khái niệm ngày đêm, bởi vì những thành phần tội phạm đều không nghỉ phép”.
“Cuộc sống của tôi chỉ toàn công việc, cho dù là ăn uống thì đa phần tôi chỉ qua loa là xong”.
“Nếu như có thời gian rảnh thì tôi đều đang ngủ nướng, không phải bởi vì tôi lười, mà vì tôi cần phải có đủ năng lượng để giải quyết những trường hợp có thể phát sinh bất cứ lúc nào”.
“Thỉnh thoảng tôi cũng tụ tập với đồng nghiệp, nhưng chúng tôi chưa từng uống nhiều, bởi vì không ai có thể đoán trước được, giây tiếp theo liệu có xảy ra tình huống cấp bách hay không”.
“Vì vậy… ăn lẩu uống bia lạnh có thể là một chuyện rất bình thường với hầu hết mọi người, nhưng đối với tôi mà nói đó thực sự là một điều xa xỉ”.
“Hơn nữa, điều khiến tôi hạnh phúc hôm nay không chỉ có lẩu và bia lạnh mà còn vì được ở bên anh”.
“Tôi cảm thấy anh là một người đặc biệt tự do và thoải mái, nói chuyện rất thú vị, khi ở bên cạnh anh rất dễ chịu”.
“Đã rất lâu rồi tôi chưa được dễ chịu như vậy, vì vậy hôm nay tôi phải cảm ơn anh đấy”.
Khi Lý Thanh Từ nói những điều này, giọng điệu của cô ấy rất dịu dàng, khuôn miệng khẽ cười, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra được từ biểu hiện này của Lý Thanh Từ, trong lòng có hơi bùi ngùi.
Cô ấy là một người lính tuần tra, phải dũng cảm, phải kiên cường, phải có một trái tim mạnh mẽ, phải luôn đối mặt với góc tối của thế giới này bất cứ lúc nào.
Nhưng cô ấy cũng là một cô gái đang ở những năm tháng đẹp nhất của đời người, cũng có những cung bậc cảm xúc, hờn giận vui vẻ, cũng có sở thích riêng, cũng thích đá những viên sỏi trên đường như một cô nhóc.
“Thanh Từ, các cô rất lợi hại, tôi rất khâm phục các cô”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lý Thanh Từ nói.
Lý Thanh Từ cười nói: “Anh đang cười nhạo tôi đúng không, hôm nay anh đã dạy cho tôi một bài học đấy”.
“Nếu như không phải có anh, vụ án này không biết đến khi nào mới giải được, nếu nói thật sự lợi hại thì phải là anh mới đúng”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ lắc đầu, nhưng không nói tiếp.
Những gì anh vừa nói quả thực là xuất phát từ tận đáy lòng, không hề có chút tâng bốc nào.
Sự lợi hại mà anh nói không phải là năng lực phá án mà là nguyên nhân họ bắt đầu ngành nghề này.
Nếu như nói về năng lực nhất định, năng lực của Diệp Vĩnh Khang quả thực hơn bọn họ mấy cấp.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang nghĩ rằng ở một khía cạnh nào đó, anh vĩnh viễn không thể so sánh được với những người lính tuần tra âm thầm này.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang sở hữu những năng lực này hoàn toàn vì lợi ích của bản thân.
Còn đội tuần tra bọn họ cố gắng giữ mặt đen tối nhất, u ám nhất của thế giới này ở phía sau, để hầu hết mọi người được sống trong ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Chỉ riêng điểm này, nhóm người đáng kính này đã đủ để Diệp Vĩnh Khang kính trọng từ tận sâu trong đáy lòng.
“À đúng rồi, đội trưởng Lý…”
“Sau này gọi tôi là Thanh Từ đi”.
“Ừm, Thanh Từ, có chuyện này cô cần phải chú ý chút”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghiêm túc nói.
Lý Thanh Từ thấy đối phương đột nhiên trở nên nghiêm túc, vội vàng nói: “Chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: “Nếu mấy ngày tới rảnh rỗi không có việc gì thì tranh thủ thời gian tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi”.
“Kiểm tra sức khỏe?”
Lý Thanh Từ tỏ ra khó hiểu, sau khi phản ứng lại, lập tức kinh ngạc đến thất thanh, ôm ngực nói: “Anh… lẽ nào trong người anh có bệnh truyền nhiễm gì à…”
“Hôm nay cám ơn anh nhé, lâu lắm rồi chưa được vui như vậy!”
Lúc này Lý Thanh Từ giống như một cô bé chưa lớn, hai tay chống sau lưng, nhảy tưng tưng men theo lối nhỏ bên sông, không ngừng đá vào những viên sỏi trên đường.
Cộng thêm việc vừa nãy uống mấy chai bia, hai má nhỏ ửng hồng lên trông rất dễ thương.
“Cô vui là tốt rồi, sau này có thời gian cứ hẹn thoải mái, dù sao tôi cũng là một người rảnh rỗi mà”.
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, đi theo phía sau cô ấy, nhìn thấy bộ dạng nhảy tưng tưng của Lý Thanh Từ, cảm thấy rất thú vị.
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi!”
Lý Thanh Từ tỏ ra rất vui: “Lần này anh mời tôi, lần sau tôi mời anh, à đúng rồi, thường ngày anh cũng vui vẻ như vậy sao?”
“Không thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá khó hiểu, không phải chỉ là ăn một nồi lẩu, uống vài chai bia thôi à, sao mà vui đến thế chứ?
“Bình thường cô không ăn lẩu, không uống bia à?”
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi.
Trong mắt Lý Thanh Từ xoẹt qua một tia lờ mờ, khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Cuộc sống của tôi không giống với người khác, bố tôi là một cảnh sát hình sự lão làng”.
“Trong ký ức của tôi, bố tôi nuôi dưỡng tôi như một đứa con trai vậy, tuổi thơ của người khác đều là chơi đồ chơi và ăn vặt”.
“Nhưng tuổi thơ của tôi lại là đủ các loại hồ sơ tội phạm, tiểu thuyết trinh thám, còn có các kiểu rèn luyện tư duy không hề phù hợp với lứa tuổi của tôi lúc bấy giờ”.
“Từ ngày tôi bắt đầu đi học, bố tôi đã lên kế hoạch cho tôi phải thi vào trường đại học nào rồi”.
“Thực ra bản thân tôi muốn thi vào trường nghệ thuật, tôi rất thích ca hát và nhảy múa”.
“Nhưng bố tôi ép tôi phải thi vào trường đại học tuần tra, lúc đầu tôi cực kỳ nổi loạn, dù ông ấy có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không chịu học tập cẩn thận”.
“Thực ra có thể do tôi được rèn luyện từ nhỏ, có nền tảng vững chắc. Tôi học môn nào cũng rất tốt, nhưng mỗi lần đi thi tôi đều cố tình thi trượt”.
“Mục đích là vì muốn chọc tức bố tôi, bố tôi cũng vì vậy mà ngày một thất vọng về tôi. Cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nói rằng đợi sau khi tôi tốt nghiệp sẽ không ép tôi làm tuần tra nữa, muốn làm gì thì làm nấy”.
“Hôm đó tôi vui lắm, sau hơn mươi năm chống chọi với bố, cuối cùng tôi đã chiến thắng”.
“Nhưng niềm vui này không kéo dài được hơn một tuần, tôi nhận được điện thoại từ nhà, bảo tôi lập tức đến bệnh viện”.
“Khi tôi vội vàng chạy tới, bố tôi đã trút hơi thở cuối cùng”.
“Trong quá trình truy bắt tội phạm, để đảm bảo anh toàn cho quần chúng nhân dân, bố tôi không ngại lấy thân mình làm lá chắn, đỡ hơn chục nhát dao của tên tội phạm”.
“Câu nói cuối cùng mà ông ấy nói với tôi, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ”.
“Ông ấy nói, con gái à, người bố thấy có lỗi nhất chính là con, từ nhỏ đã bắt con làm chuyện mà con không thích”.
“Bố sai rồi, hi vọng con đừng trách bố, sau này, bố chỉ hi vọng con được sống vui vẻ, hãy ca hát, hãy nhảy múa, bố sẽ ở trên trời quan sát đấy”.
“Sau ngày hôm đó, tôi tỏ ra rất bình tĩnh, một giọt nước mắt cũng không rơi, ngay cả bản thân tôi cũng cho rằng mình có phải quá lạnh lùng vô tình rồi không”.
“Tuy nhiên bắt đầu từ hôm đó, tôi chuyên tâm vào việc học, tốt nghiệp với thành tích top một của trường, thành công bước chân vào hệ thống tuần tra”.
“Sau khi làm việc tôi càng liều mạng hơn, bằng nỗ lực của bản thân, tôi đã trở thành đội phó trẻ tuổi nhất trong lịch sử đội tuần tra Giang Bắc”.
“Tôi đã phá rất nhiều vụ án, bắt nhiều tội phạm, chứng kiến cảnh nhà tan cửa nát, chứng kiển cảnh người nhà quỳ gối khóc lóc”.
“Thông qua quá trình này, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao bố tôi lại phải liều mạng như vậy, vì sao ông ấy nhất định muốn tôi trở thành lính tuần tra”.
“Bởi vì trên thế giới này có rất nhiều thứ ô uế, mà phải có người dọn dẹp chúng”.
“Ban đầu tôi chỉ muốn hoàn thành di nguyện của bố, đến bên giờ tôi thật sự đã yêu thích công việc này từ tận đáy lòng”.
“Khi tôi nghĩ rõ về vấn đề này xong, hôm đó tôi tới mộ của bố khóc thật to một trận”.
“Đồng thời tôi cũng hiểu được vì sao khi đó tôi không rơi một giọt nước mắt nào khi bố mình ra đi”.
“Không phải bởi vì tôi là một người máu lạnh vô tình, mà là bởi vì bố tôi là một đại anh hùng với sức mạnh bất khuất”.
“Con gái của đại anh hùng thì phải thật dũng cảm, kiên cường, vì vậy làm sao tôi có thể khóc được?”
“Kể từ khi tôi bất đầu làm ngành này, không có ngày nghỉ, không có cuối tuần, thậm chí cũng không có khái niệm ngày đêm, bởi vì những thành phần tội phạm đều không nghỉ phép”.
“Cuộc sống của tôi chỉ toàn công việc, cho dù là ăn uống thì đa phần tôi chỉ qua loa là xong”.
“Nếu như có thời gian rảnh thì tôi đều đang ngủ nướng, không phải bởi vì tôi lười, mà vì tôi cần phải có đủ năng lượng để giải quyết những trường hợp có thể phát sinh bất cứ lúc nào”.
“Thỉnh thoảng tôi cũng tụ tập với đồng nghiệp, nhưng chúng tôi chưa từng uống nhiều, bởi vì không ai có thể đoán trước được, giây tiếp theo liệu có xảy ra tình huống cấp bách hay không”.
“Vì vậy… ăn lẩu uống bia lạnh có thể là một chuyện rất bình thường với hầu hết mọi người, nhưng đối với tôi mà nói đó thực sự là một điều xa xỉ”.
“Hơn nữa, điều khiến tôi hạnh phúc hôm nay không chỉ có lẩu và bia lạnh mà còn vì được ở bên anh”.
“Tôi cảm thấy anh là một người đặc biệt tự do và thoải mái, nói chuyện rất thú vị, khi ở bên cạnh anh rất dễ chịu”.
“Đã rất lâu rồi tôi chưa được dễ chịu như vậy, vì vậy hôm nay tôi phải cảm ơn anh đấy”.
Khi Lý Thanh Từ nói những điều này, giọng điệu của cô ấy rất dịu dàng, khuôn miệng khẽ cười, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra được từ biểu hiện này của Lý Thanh Từ, trong lòng có hơi bùi ngùi.
Cô ấy là một người lính tuần tra, phải dũng cảm, phải kiên cường, phải có một trái tim mạnh mẽ, phải luôn đối mặt với góc tối của thế giới này bất cứ lúc nào.
Nhưng cô ấy cũng là một cô gái đang ở những năm tháng đẹp nhất của đời người, cũng có những cung bậc cảm xúc, hờn giận vui vẻ, cũng có sở thích riêng, cũng thích đá những viên sỏi trên đường như một cô nhóc.
“Thanh Từ, các cô rất lợi hại, tôi rất khâm phục các cô”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Lý Thanh Từ nói.
Lý Thanh Từ cười nói: “Anh đang cười nhạo tôi đúng không, hôm nay anh đã dạy cho tôi một bài học đấy”.
“Nếu như không phải có anh, vụ án này không biết đến khi nào mới giải được, nếu nói thật sự lợi hại thì phải là anh mới đúng”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ lắc đầu, nhưng không nói tiếp.
Những gì anh vừa nói quả thực là xuất phát từ tận đáy lòng, không hề có chút tâng bốc nào.
Sự lợi hại mà anh nói không phải là năng lực phá án mà là nguyên nhân họ bắt đầu ngành nghề này.
Nếu như nói về năng lực nhất định, năng lực của Diệp Vĩnh Khang quả thực hơn bọn họ mấy cấp.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang nghĩ rằng ở một khía cạnh nào đó, anh vĩnh viễn không thể so sánh được với những người lính tuần tra âm thầm này.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang sở hữu những năng lực này hoàn toàn vì lợi ích của bản thân.
Còn đội tuần tra bọn họ cố gắng giữ mặt đen tối nhất, u ám nhất của thế giới này ở phía sau, để hầu hết mọi người được sống trong ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Chỉ riêng điểm này, nhóm người đáng kính này đã đủ để Diệp Vĩnh Khang kính trọng từ tận sâu trong đáy lòng.
“À đúng rồi, đội trưởng Lý…”
“Sau này gọi tôi là Thanh Từ đi”.
“Ừm, Thanh Từ, có chuyện này cô cần phải chú ý chút”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghiêm túc nói.
Lý Thanh Từ thấy đối phương đột nhiên trở nên nghiêm túc, vội vàng nói: “Chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: “Nếu mấy ngày tới rảnh rỗi không có việc gì thì tranh thủ thời gian tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi”.
“Kiểm tra sức khỏe?”
Lý Thanh Từ tỏ ra khó hiểu, sau khi phản ứng lại, lập tức kinh ngạc đến thất thanh, ôm ngực nói: “Anh… lẽ nào trong người anh có bệnh truyền nhiễm gì à…”
Bình luận facebook