Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 365: Chi tiết bị bỏ quên
Diệp Vĩnh Khang hoang mang style, sau khi ngẩn ra một lúc, lập tức ôm bụng cười ha ha.
“Ha ha ha ha, cô nghĩ gì vậy, cơ thể tôi khỏe mạnh thế nào, hôm đó cô cũng được trải nghiệm rồi đấy”.
“Ý của tôi là sắc mặt của cô khó coi quá, đây là tín hiệu cảnh báo từ cơ thể của cô đấy. Cô cần đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng, đừng để ủ bệnh trong người”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Từ đỏ bừng vì xấu hổ, tức giận nói: “Vậy thì anh phải nói rõ chứ!”
“Ha ha, rõ ràng là do cô tự mình nghĩ linh tinh chứ, thôi được rồi, cô về đi, khi nào đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi nhé!”
Diệp Vĩnh Khang vẫy tay bắt một chiếc taxi, ở trước mặt Lý Thanh Từ không thể uống đồ có cồn rồi lái xe được.
“Ừm, anh cũng vậy, về đến nhà thì nói một tiếng”.
Lý Thanh Từ gật đầu, nhìn chiếc xe taxi đã đi xa, tỏ ra có chút do dự.
Vừa xoay người đi được mấy bước, đột nhiên phản ứng lại gì đó, vội vàng quay đầu giậm chân nói: “Thằng cha này, ai trải nghiệm cơ thể của anh cơ chứ!”
Bởi vì vừa phá được một vụ án lớn, cộng thêm việc trước đó Lý Thanh Từ đã liên tục một tháng trời làm việc không nghỉ ngơi, vì vậy Đỗ Duy Minh đặc biệt gửi tin nhắn đến, bảo Lý Thanh Từ ngày mai nghỉ ngơi cho thật tốt.
Trước đây nếu gặp tình huống này, Lý Thanh Từ hầu như chỉ làm bạn với cái giường, có thể ngủ một giấc từ tối hôm trước đến chiều hôm sau.
Tuy nhiên đêm hôm đó Lý Thanh Từ đột nhiên bị mất ngủ.
Cô ấy trằn trọc trên giường mãi mà không ngủ được, trong đầu cứ luôn nghĩ về Diệp Vĩnh Khang, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Sau khi Diệp Vĩnh Khang về đến nhà, anh gửi cho cô ấy một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: Đã về đến nhà an toàn, ngủ ngon nhé, đằng sau còn có một biểu tượng cười trộm.
Chỉ một tin nhắn đơn giản như vậy nhưng Lý Thanh Từ lại đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác.
“Thằng cha này, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon còn thêm icon cười trộm phía sau, đúng là một người thú vị mà”.
Lý Thanh Từ tự cười một mình.
Đang định nhắn lại một tin thì đột nhiên nhận ra đã muộn như vậy rồi, nhỡ bị vợ của anh hiểu nhầm thì không hay chút nào.
Đúng rồi, anh có vợ rồi…
Tâm trạng của Lý Thanh Từ lập tức trở nên u sầu.
“Ôi, mình đang nghĩ cái gì thế này!”
Ngay sau đó Lý Thanh Từ lại bắt đầu tự trách mình, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng ném hết mớ hỗn độn này ra khỏi đầu.
Sau đó cả buổi tối, cảm xúc của cô ấy lên xuống thất thường như thế, có lúc vui mừng, có lúc lại trầm mặc.
Mãi cho đến ngày hôm sau tỉnh dậy, khi đi tắm rửa, hai mắt cô ấy đỏ hoe, nhìn bản thân trong gương, cô ấy lại tự lẩm bẩm một mình: “Thằng cha này tối qua gửi icon cười trộm rốt cuộc là có ý gì?”
Từ tối qua đến giờ, trong đầu đã điều động không ít tâm tư độc nhất của vô số cô gái nhỏ.
Còn Diệp Vĩnh Khang thì không suy nghĩ gì, ôm vợ ngủ một mạch, buổi sáng khi Hạ Huyền Trúc ra ngoài, anh chàng này còn mặt dày ‘đòi’ thêm một lần khiến cho Hạ Huyền Trúc bị muộn giờ họp.
“Bố ơi, sao bạn học của con lại gọi bà ngoại của họ là bà nội vậy?”
Khi ăn sáng, Diệp Tiểu Trân đột nhiên hỏi.
Trương Hoa Phương bỏ một quả trứng đã bóc vỏ vào trong chiếc bát nhỏ của Tiểu Trân, dở khóc dở cười: “Cháu gái ngốc à, bà nội là bà nội, bà ngoại là bà ngoại, không giống nhau đâu”.
“Ồ ồ, vậy bà nội của Tiểu Trân đâu rồi ạ?”
Diệp Tiểu Trân chớp chớp đôi mắt to long lanh hỏi.
“Cái này…”
Trương Hoa Phương nhất thời không nói lên lời.
Bởi vì bà ấy từng nghe Hạ Huyền Trúc nói, Diệp Vĩnh Khang là trẻ mồ côi, bố mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn tàu du lịch khi anh còn rất nhỏ.
Vì vậy đối mặt với câu hỏi của Tiểu Trân, bà ấy không biết nên trả lời như thế nào.
“Ông bà nội của Tiểu Trân đang làm việc bên ngoài rồi”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói: “Ông bà nội của Tiểu Trân là những người lợi hại nhất thiên hạ. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài làm một chuyện rất lớn, sau khi làm xong chuyện này thì họ sẽ quay về”.
Tiểu Trân hưng phấn nhảy dựng lên: “Oa, tuyệt quá, Tiểu Trân có ông bà nội, bà ngoại, bà nghe thấy chưa, bố nói Tiểu Trân cũng có ông bà nội đấy”.
“Ừm, ừm, nghe thấy rồi, Tiểu Trân ngoan”.
Trương Hoa Phương nhẹ nhàng trìu mến chạm vào cái đầu nhỏ của Diệp Tiểu Trân, nhưng trong lòng lại thấy có chút hỗn độn.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Vĩnh Khang chịu trách dọn dẹp bàn, Trương Hoa Phương đưa Tiểu Trân đi học.
Cũng không phải vì Diệp Vĩnh Khang lười biếng, mà là từ khi mẹ vợ tới, bà ấy vô cùng thân thiết với Tiểu Trân, muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh cô bé.
Vì vậy chuyện đưa đón Tiểu Trân tan học này bà ấy muốn làm hết.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang dọn dẹp bàn ăn xong, vui vẻ quay trở về phòng, dựa vào ghế, hai tay tựa vào sau đầu, chỉ cần nghĩ đến việc bố mẹ mình vẫn còn sống trên đời này, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là nếu như bố mẹ vẫn chưa chết, vì sao họ không tới tìm anh chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Vĩnh Khang cả kinh ngồi dậy.
Kể từ khi nhận được tin tức từ Wilson ngày hôm qua, não bộ của Diệp Vĩnh Khang lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn, bỏ qua rất nhiều tình tiết quái gở.
Trong trí nhớ của anh, bố mẹ anh đều là những người dịu dàng ôn hòa, đối xử với người khác rất lịch sự và đúng mực, chưa bao giờ thấy họ múa súng và cầm gậy cả.
Nhưng Wilson lại nói rằng kỹ năng bắn súng siêu việt của anh ta là do cặp vợ chồng này dạy cho?
Lẽ nào anh nhầm rồi, đôi vợ chồng đó hoàn toàn không phải là bố mẹ ruột của anh?
Không, tuyệt đối không thể!
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng phủ nhận ý kiến này, tuy chỉ nghe Wilson miêu tả, nhưng có một số chi tiết và cảm giác thân thiết xuất phát từ tận đáy lòng không thể nào sai được.
Vì vậy chỉ có một kết luận duy nhất, bố mẹ của anh thật ra đều là những nhân vật quyền lực.
Chỉ là lúc trước khi họ ở nhà họ Diệp, vì sao phải che giấu năng lực của mình?
Còn có ngôi sao bảy cánh đó, lại là chuyện gì?
Khi đó trên con tàu du lịch đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mất tích những năm này, bọn họ đang làm gì?
Bọn họ liệu có biết anh vẫn còn đang sống trên thế giới này hay không?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Diệp Vĩnh Khang, khiến cho anh cảm thấy rối bời, không biết nên làm rõ như thế nào.
Thôi bỏ đi, bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, bí ẩn đến ngày cần giải mã thì tự nhiên sẽ được giải mã thôi.
Bây giờ chỉ cần khẳng định một chuyện rằng bố mẹ anh vẫn còn sống trên đời này là được!
Dù họ là ai, đang làm gì, đang che giấu điều gì, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là họ vẫn còn sống!
Anh, Diệp Vĩnh Khang, không phải là trẻ mồ côi mà là người có bố mẹ!
Buổi chiều, Diệp Vĩnh Khang vỗn dĩ định tới chỗ khu sản nghiệp, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi khiến anh rất vui mừng.
“Đại ca, những người trong danh sách tôi đã tìm đủ rồi, khoảng chừng hai tiếng nữa sẽ tới trại huấn luyện Giang Bắc”.
Giọng của Sử Nam Bắc vang lên trong điện thoại.
“Đù má, sao cậu không nói trước!”
Diệp Vĩnh Khang nghe thấy tin này cũng rất kích động.
“He he, đây không phải vì muốn tạo bất ngờ cho anh sao, nói trước đã nhé, vụ này khiến tôi tốn không ít công sức đấy, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn cho anh rồi, lát nữa tôi phải đòi một phần thưởng lớn ở chỗ anh mới được”.
Sử Nam Bắc cười he he nói qua điện thoại.
“Đụ, được được được, cậu nói gì thì là thế, lát nữa gặp!”
“Ha ha ha ha, cô nghĩ gì vậy, cơ thể tôi khỏe mạnh thế nào, hôm đó cô cũng được trải nghiệm rồi đấy”.
“Ý của tôi là sắc mặt của cô khó coi quá, đây là tín hiệu cảnh báo từ cơ thể của cô đấy. Cô cần đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng, đừng để ủ bệnh trong người”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Từ đỏ bừng vì xấu hổ, tức giận nói: “Vậy thì anh phải nói rõ chứ!”
“Ha ha, rõ ràng là do cô tự mình nghĩ linh tinh chứ, thôi được rồi, cô về đi, khi nào đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi nhé!”
Diệp Vĩnh Khang vẫy tay bắt một chiếc taxi, ở trước mặt Lý Thanh Từ không thể uống đồ có cồn rồi lái xe được.
“Ừm, anh cũng vậy, về đến nhà thì nói một tiếng”.
Lý Thanh Từ gật đầu, nhìn chiếc xe taxi đã đi xa, tỏ ra có chút do dự.
Vừa xoay người đi được mấy bước, đột nhiên phản ứng lại gì đó, vội vàng quay đầu giậm chân nói: “Thằng cha này, ai trải nghiệm cơ thể của anh cơ chứ!”
Bởi vì vừa phá được một vụ án lớn, cộng thêm việc trước đó Lý Thanh Từ đã liên tục một tháng trời làm việc không nghỉ ngơi, vì vậy Đỗ Duy Minh đặc biệt gửi tin nhắn đến, bảo Lý Thanh Từ ngày mai nghỉ ngơi cho thật tốt.
Trước đây nếu gặp tình huống này, Lý Thanh Từ hầu như chỉ làm bạn với cái giường, có thể ngủ một giấc từ tối hôm trước đến chiều hôm sau.
Tuy nhiên đêm hôm đó Lý Thanh Từ đột nhiên bị mất ngủ.
Cô ấy trằn trọc trên giường mãi mà không ngủ được, trong đầu cứ luôn nghĩ về Diệp Vĩnh Khang, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Sau khi Diệp Vĩnh Khang về đến nhà, anh gửi cho cô ấy một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: Đã về đến nhà an toàn, ngủ ngon nhé, đằng sau còn có một biểu tượng cười trộm.
Chỉ một tin nhắn đơn giản như vậy nhưng Lý Thanh Từ lại đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác.
“Thằng cha này, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon còn thêm icon cười trộm phía sau, đúng là một người thú vị mà”.
Lý Thanh Từ tự cười một mình.
Đang định nhắn lại một tin thì đột nhiên nhận ra đã muộn như vậy rồi, nhỡ bị vợ của anh hiểu nhầm thì không hay chút nào.
Đúng rồi, anh có vợ rồi…
Tâm trạng của Lý Thanh Từ lập tức trở nên u sầu.
“Ôi, mình đang nghĩ cái gì thế này!”
Ngay sau đó Lý Thanh Từ lại bắt đầu tự trách mình, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng ném hết mớ hỗn độn này ra khỏi đầu.
Sau đó cả buổi tối, cảm xúc của cô ấy lên xuống thất thường như thế, có lúc vui mừng, có lúc lại trầm mặc.
Mãi cho đến ngày hôm sau tỉnh dậy, khi đi tắm rửa, hai mắt cô ấy đỏ hoe, nhìn bản thân trong gương, cô ấy lại tự lẩm bẩm một mình: “Thằng cha này tối qua gửi icon cười trộm rốt cuộc là có ý gì?”
Từ tối qua đến giờ, trong đầu đã điều động không ít tâm tư độc nhất của vô số cô gái nhỏ.
Còn Diệp Vĩnh Khang thì không suy nghĩ gì, ôm vợ ngủ một mạch, buổi sáng khi Hạ Huyền Trúc ra ngoài, anh chàng này còn mặt dày ‘đòi’ thêm một lần khiến cho Hạ Huyền Trúc bị muộn giờ họp.
“Bố ơi, sao bạn học của con lại gọi bà ngoại của họ là bà nội vậy?”
Khi ăn sáng, Diệp Tiểu Trân đột nhiên hỏi.
Trương Hoa Phương bỏ một quả trứng đã bóc vỏ vào trong chiếc bát nhỏ của Tiểu Trân, dở khóc dở cười: “Cháu gái ngốc à, bà nội là bà nội, bà ngoại là bà ngoại, không giống nhau đâu”.
“Ồ ồ, vậy bà nội của Tiểu Trân đâu rồi ạ?”
Diệp Tiểu Trân chớp chớp đôi mắt to long lanh hỏi.
“Cái này…”
Trương Hoa Phương nhất thời không nói lên lời.
Bởi vì bà ấy từng nghe Hạ Huyền Trúc nói, Diệp Vĩnh Khang là trẻ mồ côi, bố mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn tàu du lịch khi anh còn rất nhỏ.
Vì vậy đối mặt với câu hỏi của Tiểu Trân, bà ấy không biết nên trả lời như thế nào.
“Ông bà nội của Tiểu Trân đang làm việc bên ngoài rồi”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói: “Ông bà nội của Tiểu Trân là những người lợi hại nhất thiên hạ. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài làm một chuyện rất lớn, sau khi làm xong chuyện này thì họ sẽ quay về”.
Tiểu Trân hưng phấn nhảy dựng lên: “Oa, tuyệt quá, Tiểu Trân có ông bà nội, bà ngoại, bà nghe thấy chưa, bố nói Tiểu Trân cũng có ông bà nội đấy”.
“Ừm, ừm, nghe thấy rồi, Tiểu Trân ngoan”.
Trương Hoa Phương nhẹ nhàng trìu mến chạm vào cái đầu nhỏ của Diệp Tiểu Trân, nhưng trong lòng lại thấy có chút hỗn độn.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Vĩnh Khang chịu trách dọn dẹp bàn, Trương Hoa Phương đưa Tiểu Trân đi học.
Cũng không phải vì Diệp Vĩnh Khang lười biếng, mà là từ khi mẹ vợ tới, bà ấy vô cùng thân thiết với Tiểu Trân, muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh cô bé.
Vì vậy chuyện đưa đón Tiểu Trân tan học này bà ấy muốn làm hết.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang dọn dẹp bàn ăn xong, vui vẻ quay trở về phòng, dựa vào ghế, hai tay tựa vào sau đầu, chỉ cần nghĩ đến việc bố mẹ mình vẫn còn sống trên đời này, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là nếu như bố mẹ vẫn chưa chết, vì sao họ không tới tìm anh chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Vĩnh Khang cả kinh ngồi dậy.
Kể từ khi nhận được tin tức từ Wilson ngày hôm qua, não bộ của Diệp Vĩnh Khang lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn, bỏ qua rất nhiều tình tiết quái gở.
Trong trí nhớ của anh, bố mẹ anh đều là những người dịu dàng ôn hòa, đối xử với người khác rất lịch sự và đúng mực, chưa bao giờ thấy họ múa súng và cầm gậy cả.
Nhưng Wilson lại nói rằng kỹ năng bắn súng siêu việt của anh ta là do cặp vợ chồng này dạy cho?
Lẽ nào anh nhầm rồi, đôi vợ chồng đó hoàn toàn không phải là bố mẹ ruột của anh?
Không, tuyệt đối không thể!
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng phủ nhận ý kiến này, tuy chỉ nghe Wilson miêu tả, nhưng có một số chi tiết và cảm giác thân thiết xuất phát từ tận đáy lòng không thể nào sai được.
Vì vậy chỉ có một kết luận duy nhất, bố mẹ của anh thật ra đều là những nhân vật quyền lực.
Chỉ là lúc trước khi họ ở nhà họ Diệp, vì sao phải che giấu năng lực của mình?
Còn có ngôi sao bảy cánh đó, lại là chuyện gì?
Khi đó trên con tàu du lịch đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mất tích những năm này, bọn họ đang làm gì?
Bọn họ liệu có biết anh vẫn còn đang sống trên thế giới này hay không?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Diệp Vĩnh Khang, khiến cho anh cảm thấy rối bời, không biết nên làm rõ như thế nào.
Thôi bỏ đi, bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, bí ẩn đến ngày cần giải mã thì tự nhiên sẽ được giải mã thôi.
Bây giờ chỉ cần khẳng định một chuyện rằng bố mẹ anh vẫn còn sống trên đời này là được!
Dù họ là ai, đang làm gì, đang che giấu điều gì, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là họ vẫn còn sống!
Anh, Diệp Vĩnh Khang, không phải là trẻ mồ côi mà là người có bố mẹ!
Buổi chiều, Diệp Vĩnh Khang vỗn dĩ định tới chỗ khu sản nghiệp, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi khiến anh rất vui mừng.
“Đại ca, những người trong danh sách tôi đã tìm đủ rồi, khoảng chừng hai tiếng nữa sẽ tới trại huấn luyện Giang Bắc”.
Giọng của Sử Nam Bắc vang lên trong điện thoại.
“Đù má, sao cậu không nói trước!”
Diệp Vĩnh Khang nghe thấy tin này cũng rất kích động.
“He he, đây không phải vì muốn tạo bất ngờ cho anh sao, nói trước đã nhé, vụ này khiến tôi tốn không ít công sức đấy, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn cho anh rồi, lát nữa tôi phải đòi một phần thưởng lớn ở chỗ anh mới được”.
Sử Nam Bắc cười he he nói qua điện thoại.
“Đụ, được được được, cậu nói gì thì là thế, lát nữa gặp!”
Bình luận facebook