Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 363: Chuyện vui
Wilson nghĩ một chút, nói: “Khi đó hai người họ khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một cặp vợ chồng”.
“Người đàn ông cao lớn nho nhã, người phụ nữ dịu dàng đoan trang. Tướng mạo cũng không có gì đặc biệt, nhưng cách nói chuyện và cử chỉ của cả hai đều đặc biệt tao nhã, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng”.
“Đúng rồi, trên vai trái của người đàn ông có một vết sẹo khoảng một centimet, trông giống như bị bỏng”.
“Người phụ nữ có một nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng, khi cười mang lại cho người khác cảm giác vô cùng dịu dàng… Ngài Điện Chủ, ngài sao vậy?”
Wilson nói được một nửa, đột nhiên phát hiện ra sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang rất khác thường, các cơ mặt đều đang co lại, vai khẽ run run.
Hốc mắt hơi đỏ lên, trong mắt hiện lên một tia rất kỳ quái, giống như u buồn, cũng giống như kích động và hưng phấn.
“Wilson, đứng dậy trước đi, khi đó họ có nói với anh là sẽ đi đâu không?”
Diệp Vĩnh Khang trấn tĩnh lại, giọng nói đột nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, trong lúc nói còn đưa tay ra đỡ Wilson dậy.
Wilson có chút bất ngờ: “Ngài Điện Chủ, tôi tự đứng dậy là được rồi. Khi đó họ không nói là đi đâu, chỉ dặn tôi nhớ bảo trọng, sau đó nói với tôi, sau này có cơ hội thì tốt nhất hãy rời khỏi thế giới ngầm, tôi chỉ biết đến đó thôi”.
“Những năm nay tôi đã cố gắng tìm kiếm họ bằng nhiều cách, nhưng một chút manh mối cũng không có”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi: “Wilson, về chuyện ngôi sao bảy cánh này, còn có đôi vợ chồng đó nữa, anh nhất định phải giữ bí mật, cho dù là bất kỳ ai, tuyệt đối không được để lộ nửa từ, biết chưa?”
“Yên tâm đi Điện Chủ, ngoài ngài ra, tôi chưa từng nói chuyện này cho người thứ ba biết, bao gồm cả Nasha. Hôm nay tôi nói với ngài chỉ vì ngài là Điện Chủ của Điện Long Thần, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài”.
Wilson chân thành đáp lại.
Tò tí te!
Lúc này tiếng còi xa vang lên cách đó không xa, mấy chiếc xe cảnh sát đang hướng về phía này.
Wilson cố nặn ra một nụ cười trên môi: “Hôm nay tôi có thể tận mắt gặp được Điện Chủ ngài, cả đời này tôi sống không hối tiếc, hãy nói với Nasha, bảo cô ấy đừng đợi tôi, theo luật của nước Long Hạ, e là tôi… ha ha ha!”
“Wilson!”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nhìn đối phương: “Nếu như anh đã phạm luật thì nên nghiêm chỉnh chấp hành phán quyết của pháp luật. Nhưng tôi bảo đảm rằng anh sẽ không chết đâu, thề với đôi vợ chồng trung niên và thề với ngôi sao bảy cánh này!”
Wilson tỏ vẻ khó hiểu, không hiểu Diệp Vĩnh Khang có ý gì.
“Hai tay ôm đầu, không được phép nhúc nhích!”
Lúc này, xe cảnh sát đã tới, Lý Thanh Từ và những người khác nhảy xuống, lao lên và nhanh chóng đè Wilson xuống đất, sau đó áp giải lên xe.
“Anh Diệp, xin được cảm ơn anh một lần nữa vì đã săn lùng tội phạm giúp chúng tôi. Chúng tôi bày tỏ sự cảm kích và ngưỡng mộ đối với hành động dũng cảm và trượng nghĩa này của anh”.
Lý Thanh Từ chân thành nói với Diệp Vĩnh Khang.
“Vậy lát nữa mời anh Diệp cùng quay về với chúng tôi một chuyến, chúng tôi nhất định sẽ trao cho anh chứng nhận ra tay trượng nghĩa vì lẽ phải”.
Đỗ Duy Minh ở bên cạnh nghiêm túc nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Diệp Vĩnh Khang suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng: “Chút công sức nhỏ thôi ấy mà, không đáng gì đâu, ha ha, chứng nhận thì thôi không cần nữa, là một công dân tuân thủ luật pháp, đây là chuyện tôi nên làm…”
“Không được, nhất định phải trao chứng nhận!”
Đỗ Duy Minh nhìn xung quanh một lượt, khi xác định không có ai bên cạnh mới trầm giọng nói: “Anh dám bắt cóc nghi phạm, có biết là tội gì không? Không trao chứng nhận cho anh thì tôi khỏi mặc bộ đồ này nữa!”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong bật cười lớn: “Được rồi, được rồi, tôi đi theo các người lĩnh chứng nhận, lấy được tiền thưởng sẽ mời hai người đi ăn lẩu!”
Đi theo hai người nay quay về cục, sau khi làm một số thủ tục đơn giản, Diệp Vĩnh Khang đã nhận được chứng chỉ danh dự thứ hai ở nước Long Hạ vì lòng dũng cảm và trượng nghĩa, đúng là một công dân tốt gương mẫu.
Chỉ là tiền thưởng lần này hơi ít một chút, chỉ có năm trăm tệ.
“Này, sao lần này được có năm trăm tệ thế, lần trước được hai nghìn mà”.
Diệp Vĩnh Khang mở phong bì ra than thở.
“Thế là được rồi!”
Lý Thanh Từ hậm hực trừng mắt nhìn thằng cha này một cái: “Lần này anh suýt chút nữa thì đào hố chôn cả tôi và đội trưởng Đỗ rồi đấy, còn mở mồm ra chê ít à, đợi tôi một chút, tôi đi thay đồ!”
Diệp Vĩnh Khang rất giữ chữ tín, đưa Lý Thanh Từ đến sơn trang Ba Thục ăn một bữa lẩu thật đã.
Đỗ Duy Minh bởi vì vẫn còn nhiệm vụ phải làm nên không đi được, chỉ bảo Diệp Vĩnh Khang lần sau mời bù.
“Uống chút không?”
Diệp Vĩnh Khang vừa xoa bụng vừa nói với Lý Thanh Từ: “Nước lẩu không sánh được với bia lạnh, chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Lý Thanh Từ thay một chiếc váy hoa, làm tăng thêm vẻ nữ tính, cô ấy nói: “Được, tan làm rồi uống một chút cũng không vi phạm kỷ luật”.
Cả hai vừa xì xụp ăn lẩu vừa nói chuyện vui vẻ, thi thoảng lại vang lên một tràng cười sảng khoái.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút ngạc nhiên, thường ngày Lý Thanh Từ lúc nào cũng bày ra vẻ mặc liêm chính cứng ngắc, nhưng khi cùng cô ấy ăn lẩu uống bia, cô ấy không khác gì một cô gái bình thường cả.
Cô ấy cũng thích quần áo đẹp, cũng thích mua sắm, cũng thích các loại mỹ phẩm hàng hiệu.
Nói tóm lại, ngoài giờ làm việc, cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường đang trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời.
“Hôm nay tâm trạng anh có vẻ tốt đấy nhỉ, trúng số à?”
Lý Thanh Từ nói đùa một câu.
Cô ấy làm trong Cục tuấn tra, rất giỏi quan sát cử chỉ và nét mặt, vì vậy cô ấy có thể nhìn thấy được từ ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, anh chàng này hôm nay thật sự rất vui.
“Ha ha, đừng nói là trúng số, cho dù tôi có trở thành tổng thống của hành tinh này cũng không thể vui bằng chuyện hôm nay của tôi được”.
“Ồ, chuyện vui gì thế, chia sẻ chút coi”.
Lý Thanh Từ tò mò hỏi.
“No, no, no!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc một ngón tay, nghịch ngợm nói: “Chuyện vui này tôi không nỡ chia sẻ đâu, nếu như cô cứ cố hỏi cho bằng được, tôi chỉ có thể nói rằng hôm nay được đi ăn với cô gái xinh đẹp nhất của đội tuần tra là một chuyện khiến người khác thấy cực kỳ vui”.
“Đù má, thà không nói còn hơn!”
Lý Thanh Từ hậm hực liếc xéo anh một cái, nhưng trong lòng lại càng thêm tò mò về người đàn ông này.
Thường ngày nhìn cà lơ phất phơ, dáng vẻ không quan tâm sự đời.
Nhưng vào thời điểm quan trọng, anh lại có thể bộc lộ những kỹ năng đáng kinh ngạc.
Lúc này anh lại cười tươi rói như một đứa trẻ vừa được mua đồ chơi mới, ánh mắt trong veo mừng rỡ.
Đây rốt cuộc là người đàn ông như nào vậy?
Chuyện vui mà hôm nay anh gặp được rốt cuộc là chuyện gì.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không nói cho cô biết chuyện này.
Ít nhất là bây giờ sẽ không nói cho bất kỳ ai, kể cả Hạ Huyền Trúc.
Bởi vì chuyện này liên quan đến bố mẹ của anh, đôi vợ chồng trung niên mà vừa nãy Wislon nói, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn rằng đó chính là bố mẹ anh!
Vết sẹo trên vai của bố anh là do anh nghịch ngợm gây ra khi còn nhỏ.
Nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng của mẹ là ký ức tuổi thơ đẹp nhất của Diệp Vĩnh Khang.
Trong thâm tâm của anh, bố mẹ luôn luôn đối xử rất ân cần và dịu dàng với anh.
Thời điểm mà Wilson nói trùng với thời điểm tàu du lịch của bố mẹ anh gặp tai nạn.
Nói cách khác, bố mẹ của anh vẫn chưa chết, hơn nữa rất có khả năng vẫn đang sống trên thế giới này!
Việc này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói còn hạnh phúc hơn việc trở thành chúa tể của vũ trụ!
“Người đàn ông cao lớn nho nhã, người phụ nữ dịu dàng đoan trang. Tướng mạo cũng không có gì đặc biệt, nhưng cách nói chuyện và cử chỉ của cả hai đều đặc biệt tao nhã, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng”.
“Đúng rồi, trên vai trái của người đàn ông có một vết sẹo khoảng một centimet, trông giống như bị bỏng”.
“Người phụ nữ có một nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng, khi cười mang lại cho người khác cảm giác vô cùng dịu dàng… Ngài Điện Chủ, ngài sao vậy?”
Wilson nói được một nửa, đột nhiên phát hiện ra sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang rất khác thường, các cơ mặt đều đang co lại, vai khẽ run run.
Hốc mắt hơi đỏ lên, trong mắt hiện lên một tia rất kỳ quái, giống như u buồn, cũng giống như kích động và hưng phấn.
“Wilson, đứng dậy trước đi, khi đó họ có nói với anh là sẽ đi đâu không?”
Diệp Vĩnh Khang trấn tĩnh lại, giọng nói đột nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, trong lúc nói còn đưa tay ra đỡ Wilson dậy.
Wilson có chút bất ngờ: “Ngài Điện Chủ, tôi tự đứng dậy là được rồi. Khi đó họ không nói là đi đâu, chỉ dặn tôi nhớ bảo trọng, sau đó nói với tôi, sau này có cơ hội thì tốt nhất hãy rời khỏi thế giới ngầm, tôi chỉ biết đến đó thôi”.
“Những năm nay tôi đã cố gắng tìm kiếm họ bằng nhiều cách, nhưng một chút manh mối cũng không có”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi: “Wilson, về chuyện ngôi sao bảy cánh này, còn có đôi vợ chồng đó nữa, anh nhất định phải giữ bí mật, cho dù là bất kỳ ai, tuyệt đối không được để lộ nửa từ, biết chưa?”
“Yên tâm đi Điện Chủ, ngoài ngài ra, tôi chưa từng nói chuyện này cho người thứ ba biết, bao gồm cả Nasha. Hôm nay tôi nói với ngài chỉ vì ngài là Điện Chủ của Điện Long Thần, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài”.
Wilson chân thành đáp lại.
Tò tí te!
Lúc này tiếng còi xa vang lên cách đó không xa, mấy chiếc xe cảnh sát đang hướng về phía này.
Wilson cố nặn ra một nụ cười trên môi: “Hôm nay tôi có thể tận mắt gặp được Điện Chủ ngài, cả đời này tôi sống không hối tiếc, hãy nói với Nasha, bảo cô ấy đừng đợi tôi, theo luật của nước Long Hạ, e là tôi… ha ha ha!”
“Wilson!”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nhìn đối phương: “Nếu như anh đã phạm luật thì nên nghiêm chỉnh chấp hành phán quyết của pháp luật. Nhưng tôi bảo đảm rằng anh sẽ không chết đâu, thề với đôi vợ chồng trung niên và thề với ngôi sao bảy cánh này!”
Wilson tỏ vẻ khó hiểu, không hiểu Diệp Vĩnh Khang có ý gì.
“Hai tay ôm đầu, không được phép nhúc nhích!”
Lúc này, xe cảnh sát đã tới, Lý Thanh Từ và những người khác nhảy xuống, lao lên và nhanh chóng đè Wilson xuống đất, sau đó áp giải lên xe.
“Anh Diệp, xin được cảm ơn anh một lần nữa vì đã săn lùng tội phạm giúp chúng tôi. Chúng tôi bày tỏ sự cảm kích và ngưỡng mộ đối với hành động dũng cảm và trượng nghĩa này của anh”.
Lý Thanh Từ chân thành nói với Diệp Vĩnh Khang.
“Vậy lát nữa mời anh Diệp cùng quay về với chúng tôi một chuyến, chúng tôi nhất định sẽ trao cho anh chứng nhận ra tay trượng nghĩa vì lẽ phải”.
Đỗ Duy Minh ở bên cạnh nghiêm túc nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Diệp Vĩnh Khang suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng: “Chút công sức nhỏ thôi ấy mà, không đáng gì đâu, ha ha, chứng nhận thì thôi không cần nữa, là một công dân tuân thủ luật pháp, đây là chuyện tôi nên làm…”
“Không được, nhất định phải trao chứng nhận!”
Đỗ Duy Minh nhìn xung quanh một lượt, khi xác định không có ai bên cạnh mới trầm giọng nói: “Anh dám bắt cóc nghi phạm, có biết là tội gì không? Không trao chứng nhận cho anh thì tôi khỏi mặc bộ đồ này nữa!”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong bật cười lớn: “Được rồi, được rồi, tôi đi theo các người lĩnh chứng nhận, lấy được tiền thưởng sẽ mời hai người đi ăn lẩu!”
Đi theo hai người nay quay về cục, sau khi làm một số thủ tục đơn giản, Diệp Vĩnh Khang đã nhận được chứng chỉ danh dự thứ hai ở nước Long Hạ vì lòng dũng cảm và trượng nghĩa, đúng là một công dân tốt gương mẫu.
Chỉ là tiền thưởng lần này hơi ít một chút, chỉ có năm trăm tệ.
“Này, sao lần này được có năm trăm tệ thế, lần trước được hai nghìn mà”.
Diệp Vĩnh Khang mở phong bì ra than thở.
“Thế là được rồi!”
Lý Thanh Từ hậm hực trừng mắt nhìn thằng cha này một cái: “Lần này anh suýt chút nữa thì đào hố chôn cả tôi và đội trưởng Đỗ rồi đấy, còn mở mồm ra chê ít à, đợi tôi một chút, tôi đi thay đồ!”
Diệp Vĩnh Khang rất giữ chữ tín, đưa Lý Thanh Từ đến sơn trang Ba Thục ăn một bữa lẩu thật đã.
Đỗ Duy Minh bởi vì vẫn còn nhiệm vụ phải làm nên không đi được, chỉ bảo Diệp Vĩnh Khang lần sau mời bù.
“Uống chút không?”
Diệp Vĩnh Khang vừa xoa bụng vừa nói với Lý Thanh Từ: “Nước lẩu không sánh được với bia lạnh, chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Lý Thanh Từ thay một chiếc váy hoa, làm tăng thêm vẻ nữ tính, cô ấy nói: “Được, tan làm rồi uống một chút cũng không vi phạm kỷ luật”.
Cả hai vừa xì xụp ăn lẩu vừa nói chuyện vui vẻ, thi thoảng lại vang lên một tràng cười sảng khoái.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút ngạc nhiên, thường ngày Lý Thanh Từ lúc nào cũng bày ra vẻ mặc liêm chính cứng ngắc, nhưng khi cùng cô ấy ăn lẩu uống bia, cô ấy không khác gì một cô gái bình thường cả.
Cô ấy cũng thích quần áo đẹp, cũng thích mua sắm, cũng thích các loại mỹ phẩm hàng hiệu.
Nói tóm lại, ngoài giờ làm việc, cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường đang trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời.
“Hôm nay tâm trạng anh có vẻ tốt đấy nhỉ, trúng số à?”
Lý Thanh Từ nói đùa một câu.
Cô ấy làm trong Cục tuấn tra, rất giỏi quan sát cử chỉ và nét mặt, vì vậy cô ấy có thể nhìn thấy được từ ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, anh chàng này hôm nay thật sự rất vui.
“Ha ha, đừng nói là trúng số, cho dù tôi có trở thành tổng thống của hành tinh này cũng không thể vui bằng chuyện hôm nay của tôi được”.
“Ồ, chuyện vui gì thế, chia sẻ chút coi”.
Lý Thanh Từ tò mò hỏi.
“No, no, no!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc một ngón tay, nghịch ngợm nói: “Chuyện vui này tôi không nỡ chia sẻ đâu, nếu như cô cứ cố hỏi cho bằng được, tôi chỉ có thể nói rằng hôm nay được đi ăn với cô gái xinh đẹp nhất của đội tuần tra là một chuyện khiến người khác thấy cực kỳ vui”.
“Đù má, thà không nói còn hơn!”
Lý Thanh Từ hậm hực liếc xéo anh một cái, nhưng trong lòng lại càng thêm tò mò về người đàn ông này.
Thường ngày nhìn cà lơ phất phơ, dáng vẻ không quan tâm sự đời.
Nhưng vào thời điểm quan trọng, anh lại có thể bộc lộ những kỹ năng đáng kinh ngạc.
Lúc này anh lại cười tươi rói như một đứa trẻ vừa được mua đồ chơi mới, ánh mắt trong veo mừng rỡ.
Đây rốt cuộc là người đàn ông như nào vậy?
Chuyện vui mà hôm nay anh gặp được rốt cuộc là chuyện gì.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không nói cho cô biết chuyện này.
Ít nhất là bây giờ sẽ không nói cho bất kỳ ai, kể cả Hạ Huyền Trúc.
Bởi vì chuyện này liên quan đến bố mẹ của anh, đôi vợ chồng trung niên mà vừa nãy Wislon nói, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn rằng đó chính là bố mẹ anh!
Vết sẹo trên vai của bố anh là do anh nghịch ngợm gây ra khi còn nhỏ.
Nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng của mẹ là ký ức tuổi thơ đẹp nhất của Diệp Vĩnh Khang.
Trong thâm tâm của anh, bố mẹ luôn luôn đối xử rất ân cần và dịu dàng với anh.
Thời điểm mà Wilson nói trùng với thời điểm tàu du lịch của bố mẹ anh gặp tai nạn.
Nói cách khác, bố mẹ của anh vẫn chưa chết, hơn nữa rất có khả năng vẫn đang sống trên thế giới này!
Việc này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói còn hạnh phúc hơn việc trở thành chúa tể của vũ trụ!
Bình luận facebook