Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362: Lam Diễm
Mà Wilson cũng không hề có chút nghi ngờ nào rằng Diệp Vĩnh Khang là kẻ mạo danh.
Bởi vì trên đời này có hai loại người, một loại biết Điện Chủ Điện Long Thần, một loại không biết Điện Chủ Điện Long Thần.
Loại phía sau thì không có lý gì để nói dối, còn loại phía trước thì lại càng không.
Bởi vì trên đời này, không có người nào đủ can đảm đến mức ngay cả Điện Chủ của Điện Long Thần cũng dám mạo danh!
“Anh là người của tổ chức Lam Diễm?”
Diệp Vĩnh Khang hứng thú hỏi.
Wilson kính cẩn gật đầu: “Lẽ nào Điện Chủ ngài cũng biết chúng tôi sao?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười khổ: “Xem ra trên đời này thật sự có rất nhiều chuyện trùng hợp đấy, thủ lĩnh Lam Lân của các anh sao rồi, độc trên người đã được hóa giải hết chưa?”
Vẻ mặt Wilson kinh ngạc: “Làm sao Điện Chủ ngài biết chuyện thủ lĩnh Lam Lân của chúng tôi bị trúng độc vậy?”
Thủ lĩnh Lam Lân của tổ chức Lam Diễm là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nhưng cũng vô cùng đáng sợ.
Hai năm trước không rõ vì lý do gì, cô ta đột nhiên bị trúng một loại độc cực hiếm.
Nhưng chuyện này là tuyệt mật, đừng nói là thế giới bên ngoài, ngay cả trong tổ chức Lam Diễm cũng không có quá mười người biết chuyện này.
Wilson tình cờ là một trong số đó, theo cấp bậc của anh ta trong tổ chức Lam Diễm, anh ta tuyệt đối không có tư cách để biết chuyện này.
Anh ta cũng chỉ là vô tình biết được, khi đó Lam Lân còn định giết chết anh ta.
Nhưng thấy Wilson van xin nước mắt lưng tròng, rồi lại nghĩ rằng người này luôn một lòng trung thành với tổ chức, vì vậy Lam Lân mới tha cho anh ta.
Nhưng ngay cả như vậy, trái tim của Wilson như bị một tảng đá đè nặng lên mỗi ngày, sợ rằng một ngày nào đó Lam Lân đột nhiên nghĩ không thông muốn trừ khử anh ta.
Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, dẫn đến việc cuối cùng Wilson quyết định đào tẩu!
Ngoại hình ban đầu của anh ta vốn dĩ không phải như này, sau khi đào tẩu, anh ta đã lấy hết toàn bộ số tiền tích lũy được trong thế giới ngầm để nhờ bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất làm một cuộc tân trang cho mình.
Ngay cả chiều cao và hình thể của anh ta cũng được điều chỉnh lại, giờ đây hai xương bắp chân của anh ta được kết nối với một loại kim loại đặc biệt dài mười centimet.
Sau đó trong một cơ hội tình cờ, anh ta bước vào làng giải trí, quen biết Nasha, rồi từ đó từng bước có được thành tựu ngày hôm nay.
Đây cũng chính là lý do vì sao anh ta không muốn nói sự thật với Nasha.
Bởi vì anh ta biết rất rõ, với tính cách của Lam Lân, chỉ cần ngày nào chưa nhìn thấy anh ta hoặc xác của anh ta thì ngày ấy cô ta vẫn sẽ không từ bỏ việc truy sát anh ta!
Diệp Vĩnh Khang nhìn Wilson bằng ánh mắt khó hiểu, cười nhạt nói: “Rất đơn giản, bởi vì độc mà thủ lĩnh của các anh trúng phải là do tôi hạ đấy”.
“Gì cơ, Điện Chủ, ngài…”
Đối với Wilson, tin tức này gây sốc chẳng kém gì so với vừa rồi khi anh ta biết thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang.
Đồng thời anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, cách biệt giữa tổ chức Lam Diễm và Điện Long Thần vô cùng lớn, Điện Chủ Điện Long Thần nếu như muốn đối phó với thủ lĩnh của bọn họ thì chỉ là chuyện cỏn con như búng ngón tay mà thôi.
Nhưng tại sao lại phải dùng hạ độc, thủ đoạn vừa phiền phức vừa không đẹp mặt này làm gì?
“Con nhỏ đó không hiểu chuyện, nên phải dùng biện pháp thích hợp dạy cho một bài học ấy mà”.
Diệp Vĩnh Khang không muốn giải thích quá nhiều về chuyện này, chuyện của anh và Lam Lân nếu như kể rõ ra thì rất phức tạp.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, nói chuyện chính đi”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào ngôi sao bảy cánh màu vàng đang nằm trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Tôi có lời nói trước, nếu như dám có nửa lời che giấu hay dối trá, tôi dám thề rằng, kết cục của anh còn bi thảm hơn cái chết vô số lần!”
Wilson không khỏi rùng mình một cái, anh ta biết rằng Điện Chủ Điện Long Thần nói chuyện tuyệt đối không hề khoa trương.
“Tôi không biết lý do vì sao Điện Chủ ngài lại có hứng thú với ngôi sao vàng bảy cánh này như vậy, tôi cũng không có tư cách hỏi nhiều”.
“Nhưng tôi muốn nói rằng, Điện Chủ ngài có thể phải thất vọng rồi. Bởi vì bản thân tôi không hề biết ý nghĩa của ngôi sao bảy cánh màu vàng này”.
Wilson thấy sắc mặt Diệp Vĩnh Khang dần dần ngưng tụ lại liền vội vàng giải thích: “Điện Chủ, những gì tôi nói đều là thật, tôi không dám nói dối trước mặt ngài!”
“Khoảng mười hai năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là một thằng nhóc, tuy rằng đã là thành viên của tổ chức Lam Diễm, nhưng thủ lĩnh của tổ chức Lam Diễm lúc đó không phải là Lam Lân”.
“Năm đó địa bàn của chúng tôi ở gần bờ biển. Một đêm khi tôi đang tuần tra dọc theo bờ biển, đột nhiên nhìn thấy hai thứ gì đó nổi trên mặt biển”.
“Tôi dùng đèn pin để soi, phát hiện ra là một nam một nữ”.
“Khi đó họ chưa chết, nhưng đã cạn kiệt sức lực, họ dựa vào chút sức lực cuối cùng của mình bám vào tấm gỗ trôi dạt tới đây’.
“Theo quy định, nếu người ngoài xông vào lãnh thổ của chúng tôi bằng bất cứ cách nào, tôi phải giết chết ngay lập tức, hơn nữa bắt buộc phải làm như vậy”.
“Nhưng khi tôi đang kéo cò súng, người đàn ông đột nhiên dùng hết sức để ném một thứ gì đó về phía tôi”.
“Tôi bị thứ đó ném mạnh vào, ngã rạp xuống đất, khi nhìn kỹ phát hiện ra là một chiếc huy hiệu có hoa văn hình ngôi sao bảy cánh màu vàng, chính là chiếc huy hiệu trên tay ngài đấy”.
“Không thể tưởng tượng được, một chiếc huy hiệu với kết cấu nhẹ như thế mà trong tay người đó lại có thể phát ra lực mạnh như vậy”.
“Hơn nữa còn trong tình trạng người đàn ông đó gần như đã hoàn toàn kiệt sức”.
“Tôi nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể cử động được, lúc đó tôi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị dịch chuyển”.
“Người đàn ông và người phụ nữ đó cố gắng leo lên bờ, người đàn ông rút một con dao găm từ thắt lưng của tôi, định kết thúc sinh mạng của tôi”.
“Nhưng không biết người phụ nữ ấy đã nói gì với người đàn ông, sau đó người đàn ông mới vất con dao găm sang một bên”.
“Khi tình trạng thể chất của tôi khôi phục lại được một chút, thể lực của hai người đó đã hồi phục kha khá”.
“Khi đó người phụ nữ ấy nói với tôi, bảo tôi cung cấp cho bọn họ một nơi an toàn”.
“Chỉ cần ở lại ba ngày là được, nếu như tôi sẵn sàng giúp đỡ, đến khi bọn họ rời đi nhất định sẽ có một món quà lớn để đáp lễ”.
“Khi đó tôi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý, không phải vì tôi sợ bọn họ sẽ giết tôi, mà là khi người phụ nữ đó nói chuyện với tôi, giọng cô ấy vô cùng dịu dàng và ấm áp”.
“Tôi luôn cho rằng họ nhất định là người tốt, hơn nữa cho họ một nơi an toàn ở lại vài ngày cũng không phải chuyện khó nhằn gì, sau đó tôi liền làm như vậy”.
“Liên tục ba ngày, nhân lúc đi tuần tôi đều mang nước và thức ăn cho họ”.
“Sau ba ngày, sức khỏe của hai người họ đã khôi phục hoàn toàn”.
“Khi họ chia tay tôi, họ đã không thất hứa, thật sự đã tặng tôi một món quà lớn”.
“Món quà này là tập hợp các kỹ năng bắn súng vô cùng điêu luyện, người đàn ông đó đã nói với tôi một số lý thuyết, sau đó còn đích thân thực hành cho tôi xem”.
“Có thể do bản thân tôi cũng có chút thiên phú, sau khi hai người họ rời đi, mỗi ngày tôi đều tập luyện kỹ năng mà người đàn ông đó đã dạy tôi một cách chăm chỉ”.
“Một năm sau, tôi dựa vào bộ kỹ năng bắn súng điêu luyện đó, từ một kẻ tạm bợ, một bước trở thành nhân vật trung tâm cấp lãnh đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử của tổ chức Lam Diễm”.
“Kể từ đó, không ai bắt nạt tôi nữa, cũng không có ai dám khinh thường tôi nữa, tôi muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, vận mệnh của tôi đã xảy ra một sự thay đổi vô cùng lớn”.
“Vì vậy tôi luôn biết ơn người đàn ông và người phụ nữ đó, cũng luôn coi họ là ân nhân cả đời này của mình”.
“Những năm qua tôi đã cố gắng tìm kiếm tung tích của họ, nhưng họ dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, không có chút manh mối nào cả”.
“Thứ duy nhất để lại chính là huy hiệu có in hoa văn ngôi sao bảy cánh kỳ lạ này, là kỷ vật duy nhất lúc đó”.
“Thưa Điện Chủ, đây là tất cả những thứ liên quan đến chiếc huy hiệu in hình ngôi sao bảy cánh này, không hề có nửa lời dối trá, càng không có nửa câu lấp liếm, xin Điện Chủ hãy tin tôi!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt của Wilson, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Đôi nam nữ đó khoảng bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”
Bởi vì trên đời này có hai loại người, một loại biết Điện Chủ Điện Long Thần, một loại không biết Điện Chủ Điện Long Thần.
Loại phía sau thì không có lý gì để nói dối, còn loại phía trước thì lại càng không.
Bởi vì trên đời này, không có người nào đủ can đảm đến mức ngay cả Điện Chủ của Điện Long Thần cũng dám mạo danh!
“Anh là người của tổ chức Lam Diễm?”
Diệp Vĩnh Khang hứng thú hỏi.
Wilson kính cẩn gật đầu: “Lẽ nào Điện Chủ ngài cũng biết chúng tôi sao?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười khổ: “Xem ra trên đời này thật sự có rất nhiều chuyện trùng hợp đấy, thủ lĩnh Lam Lân của các anh sao rồi, độc trên người đã được hóa giải hết chưa?”
Vẻ mặt Wilson kinh ngạc: “Làm sao Điện Chủ ngài biết chuyện thủ lĩnh Lam Lân của chúng tôi bị trúng độc vậy?”
Thủ lĩnh Lam Lân của tổ chức Lam Diễm là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nhưng cũng vô cùng đáng sợ.
Hai năm trước không rõ vì lý do gì, cô ta đột nhiên bị trúng một loại độc cực hiếm.
Nhưng chuyện này là tuyệt mật, đừng nói là thế giới bên ngoài, ngay cả trong tổ chức Lam Diễm cũng không có quá mười người biết chuyện này.
Wilson tình cờ là một trong số đó, theo cấp bậc của anh ta trong tổ chức Lam Diễm, anh ta tuyệt đối không có tư cách để biết chuyện này.
Anh ta cũng chỉ là vô tình biết được, khi đó Lam Lân còn định giết chết anh ta.
Nhưng thấy Wilson van xin nước mắt lưng tròng, rồi lại nghĩ rằng người này luôn một lòng trung thành với tổ chức, vì vậy Lam Lân mới tha cho anh ta.
Nhưng ngay cả như vậy, trái tim của Wilson như bị một tảng đá đè nặng lên mỗi ngày, sợ rằng một ngày nào đó Lam Lân đột nhiên nghĩ không thông muốn trừ khử anh ta.
Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, dẫn đến việc cuối cùng Wilson quyết định đào tẩu!
Ngoại hình ban đầu của anh ta vốn dĩ không phải như này, sau khi đào tẩu, anh ta đã lấy hết toàn bộ số tiền tích lũy được trong thế giới ngầm để nhờ bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất làm một cuộc tân trang cho mình.
Ngay cả chiều cao và hình thể của anh ta cũng được điều chỉnh lại, giờ đây hai xương bắp chân của anh ta được kết nối với một loại kim loại đặc biệt dài mười centimet.
Sau đó trong một cơ hội tình cờ, anh ta bước vào làng giải trí, quen biết Nasha, rồi từ đó từng bước có được thành tựu ngày hôm nay.
Đây cũng chính là lý do vì sao anh ta không muốn nói sự thật với Nasha.
Bởi vì anh ta biết rất rõ, với tính cách của Lam Lân, chỉ cần ngày nào chưa nhìn thấy anh ta hoặc xác của anh ta thì ngày ấy cô ta vẫn sẽ không từ bỏ việc truy sát anh ta!
Diệp Vĩnh Khang nhìn Wilson bằng ánh mắt khó hiểu, cười nhạt nói: “Rất đơn giản, bởi vì độc mà thủ lĩnh của các anh trúng phải là do tôi hạ đấy”.
“Gì cơ, Điện Chủ, ngài…”
Đối với Wilson, tin tức này gây sốc chẳng kém gì so với vừa rồi khi anh ta biết thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang.
Đồng thời anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, cách biệt giữa tổ chức Lam Diễm và Điện Long Thần vô cùng lớn, Điện Chủ Điện Long Thần nếu như muốn đối phó với thủ lĩnh của bọn họ thì chỉ là chuyện cỏn con như búng ngón tay mà thôi.
Nhưng tại sao lại phải dùng hạ độc, thủ đoạn vừa phiền phức vừa không đẹp mặt này làm gì?
“Con nhỏ đó không hiểu chuyện, nên phải dùng biện pháp thích hợp dạy cho một bài học ấy mà”.
Diệp Vĩnh Khang không muốn giải thích quá nhiều về chuyện này, chuyện của anh và Lam Lân nếu như kể rõ ra thì rất phức tạp.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, nói chuyện chính đi”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào ngôi sao bảy cánh màu vàng đang nằm trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Tôi có lời nói trước, nếu như dám có nửa lời che giấu hay dối trá, tôi dám thề rằng, kết cục của anh còn bi thảm hơn cái chết vô số lần!”
Wilson không khỏi rùng mình một cái, anh ta biết rằng Điện Chủ Điện Long Thần nói chuyện tuyệt đối không hề khoa trương.
“Tôi không biết lý do vì sao Điện Chủ ngài lại có hứng thú với ngôi sao vàng bảy cánh này như vậy, tôi cũng không có tư cách hỏi nhiều”.
“Nhưng tôi muốn nói rằng, Điện Chủ ngài có thể phải thất vọng rồi. Bởi vì bản thân tôi không hề biết ý nghĩa của ngôi sao bảy cánh màu vàng này”.
Wilson thấy sắc mặt Diệp Vĩnh Khang dần dần ngưng tụ lại liền vội vàng giải thích: “Điện Chủ, những gì tôi nói đều là thật, tôi không dám nói dối trước mặt ngài!”
“Khoảng mười hai năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là một thằng nhóc, tuy rằng đã là thành viên của tổ chức Lam Diễm, nhưng thủ lĩnh của tổ chức Lam Diễm lúc đó không phải là Lam Lân”.
“Năm đó địa bàn của chúng tôi ở gần bờ biển. Một đêm khi tôi đang tuần tra dọc theo bờ biển, đột nhiên nhìn thấy hai thứ gì đó nổi trên mặt biển”.
“Tôi dùng đèn pin để soi, phát hiện ra là một nam một nữ”.
“Khi đó họ chưa chết, nhưng đã cạn kiệt sức lực, họ dựa vào chút sức lực cuối cùng của mình bám vào tấm gỗ trôi dạt tới đây’.
“Theo quy định, nếu người ngoài xông vào lãnh thổ của chúng tôi bằng bất cứ cách nào, tôi phải giết chết ngay lập tức, hơn nữa bắt buộc phải làm như vậy”.
“Nhưng khi tôi đang kéo cò súng, người đàn ông đột nhiên dùng hết sức để ném một thứ gì đó về phía tôi”.
“Tôi bị thứ đó ném mạnh vào, ngã rạp xuống đất, khi nhìn kỹ phát hiện ra là một chiếc huy hiệu có hoa văn hình ngôi sao bảy cánh màu vàng, chính là chiếc huy hiệu trên tay ngài đấy”.
“Không thể tưởng tượng được, một chiếc huy hiệu với kết cấu nhẹ như thế mà trong tay người đó lại có thể phát ra lực mạnh như vậy”.
“Hơn nữa còn trong tình trạng người đàn ông đó gần như đã hoàn toàn kiệt sức”.
“Tôi nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể cử động được, lúc đó tôi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị dịch chuyển”.
“Người đàn ông và người phụ nữ đó cố gắng leo lên bờ, người đàn ông rút một con dao găm từ thắt lưng của tôi, định kết thúc sinh mạng của tôi”.
“Nhưng không biết người phụ nữ ấy đã nói gì với người đàn ông, sau đó người đàn ông mới vất con dao găm sang một bên”.
“Khi tình trạng thể chất của tôi khôi phục lại được một chút, thể lực của hai người đó đã hồi phục kha khá”.
“Khi đó người phụ nữ ấy nói với tôi, bảo tôi cung cấp cho bọn họ một nơi an toàn”.
“Chỉ cần ở lại ba ngày là được, nếu như tôi sẵn sàng giúp đỡ, đến khi bọn họ rời đi nhất định sẽ có một món quà lớn để đáp lễ”.
“Khi đó tôi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý, không phải vì tôi sợ bọn họ sẽ giết tôi, mà là khi người phụ nữ đó nói chuyện với tôi, giọng cô ấy vô cùng dịu dàng và ấm áp”.
“Tôi luôn cho rằng họ nhất định là người tốt, hơn nữa cho họ một nơi an toàn ở lại vài ngày cũng không phải chuyện khó nhằn gì, sau đó tôi liền làm như vậy”.
“Liên tục ba ngày, nhân lúc đi tuần tôi đều mang nước và thức ăn cho họ”.
“Sau ba ngày, sức khỏe của hai người họ đã khôi phục hoàn toàn”.
“Khi họ chia tay tôi, họ đã không thất hứa, thật sự đã tặng tôi một món quà lớn”.
“Món quà này là tập hợp các kỹ năng bắn súng vô cùng điêu luyện, người đàn ông đó đã nói với tôi một số lý thuyết, sau đó còn đích thân thực hành cho tôi xem”.
“Có thể do bản thân tôi cũng có chút thiên phú, sau khi hai người họ rời đi, mỗi ngày tôi đều tập luyện kỹ năng mà người đàn ông đó đã dạy tôi một cách chăm chỉ”.
“Một năm sau, tôi dựa vào bộ kỹ năng bắn súng điêu luyện đó, từ một kẻ tạm bợ, một bước trở thành nhân vật trung tâm cấp lãnh đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử của tổ chức Lam Diễm”.
“Kể từ đó, không ai bắt nạt tôi nữa, cũng không có ai dám khinh thường tôi nữa, tôi muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, vận mệnh của tôi đã xảy ra một sự thay đổi vô cùng lớn”.
“Vì vậy tôi luôn biết ơn người đàn ông và người phụ nữ đó, cũng luôn coi họ là ân nhân cả đời này của mình”.
“Những năm qua tôi đã cố gắng tìm kiếm tung tích của họ, nhưng họ dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, không có chút manh mối nào cả”.
“Thứ duy nhất để lại chính là huy hiệu có in hoa văn ngôi sao bảy cánh kỳ lạ này, là kỷ vật duy nhất lúc đó”.
“Thưa Điện Chủ, đây là tất cả những thứ liên quan đến chiếc huy hiệu in hình ngôi sao bảy cánh này, không hề có nửa lời dối trá, càng không có nửa câu lấp liếm, xin Điện Chủ hãy tin tôi!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt của Wilson, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Đôi nam nữ đó khoảng bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”
Bình luận facebook