Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 356: Tính toán kĩ càng
Đỗ Duy Minh và những người khác ngẩn ra ở đó một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, họ cùng co cẳng chạy đuổi theo Diệp Vĩnh Khang.
"Anh Diệp, xin dừng bước!"
Đỗ Duy Minh nhìn Diệp Vĩnh Khang kích động nói: "Tôi xin anh hãy ở lại, giúp chúng tôi giải quyết vụ án này!"
Diệp Vĩnh Khang bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cười nói: "Việc đó... không phải tôi không muốn giúp, chủ yếu là tôi đang vội về nhà đi chợ nấu cơm..."
"Tôi sẽ cử người giúp anh đi chợ nấu cơm, tôi sẽ cử người nấu ăn giỏi nhất trong đơn vị của tôi!"
Đỗ Duy Minh đột nhiên duỗi tay ra nắm chặt hai tay Diệp Vĩnh Khang, tựa hồ lo lắng đối phương sẽ chạy mất.
"Vĩnh Khang, người đã khuất làm rất nhiều việc thiện, anh không thể để người ta chết oan uổng như vậy được, coi như là anh giúp ông ta giải oan đi".
Lý Thanh Từ cũng chân thành nói.
"Đúng, đúng, người đó đã làm rất nhiều việc tốt, mong rằng có thể quyên góp đến trăm trường tiểu học. Sư phụ, loại chuyện này sư phụ không thể đứng nhìn được!"
"Đậu, dừng lại!"
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng làm động tác tạm dừng nói với Tiêu Chấn: "Tôi đồng ý thu nạp ông làm đồ đệ khi nào vậy?"
Tiêu Chấn thành khẩn nói: "Cho dù là anh có đồng ý thu nhận tôi làm đồ đệ hay không tôi vẫn coi anh là sư phụ!"
"Đậu má… chuyện này mà cũng có thể ép mua ép bán được cơ à?"
Diệp Vĩnh Khang chán nản, còn thầm nghĩ chuyện quái gì vậy, có lòng tốt ra tay giúp đỡ, còn thu nạp được một tên đồ đệ bằng tuổi chú mình?
"Ây, được được được, thôi coi như chuyện này là do tôi đi!"
Diệp Vĩnh Khang không còn cách nào khác đành phải đồng ý, ánh mắt vô tình liếc nhìn Lý Thanh Từ.
Lý Thanh Từ nghiêng đầu xấu hổ, bởi vì trong lòng cô ấy biết rằng Diệp Vĩnh Khang chỉ đồng ý vì những gì đã làm với cô ấy lần trước.
"Anh Diệp, khi phân tích vụ án trước đó tôi có một điểm không hiểu".
Đỗ Duy Minh chậm rãi nói: "Tôi cũng có thể coi là một nhà điều tra tội phạm lão làng, cũng đã gặp qua vô số người, kẻ tài người giỏi đã gặp qua không ít".
"Nhưng tôi vẫn không hiểu làm cách nào để viên đạn trúng mục tiêu cách mặt đất trong vòng hai mét ở một nơi cao hàng chục tầng như vậy?"
Những người khác cũng lần lượt dựng lỗ tai lên, hiển nhiên trong lòng đều có cùng thắc mắc với Đỗ Duy Minh
"Vấn đề này, nếu nói tỉ mỉ ra thì rất phức tạp, nó thuộc về chuyên ngành".
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương, sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: "Tóm lại, trên lý thuyết, một khi viên đạn vượt quá tầm hiệu quả, sẽ mất khống chế".
"Khi không khí ổn định, viên đạn sẽ rơi theo hình parabol".
"Nhưng vào thời điểm xảy ra vụ việc và tình huống vừa rồi, xung quanh đều có gió lớn, vì vậy quỹ đạo của viên đạn đương nhiên sẽ thay đổi".
"Cộng với viên đạn đáp ứng được các thông số môi trường, cũng như yếu tố thời điểm và góc bắn".
"Với tác dụng của luồng không khí, có thể vạch ra quỹ đạo bay của viên đạn một cách hoàn hảo. Tôi nói thế chắc mọi người hiểu rồi chứ hả".
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu hết lời Diệp Vĩnh Khang vừa nói.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, người thanh niên có vẻ ngoài giản dị trước mặt là một tay bắn tỉa hàng đầu, người có thể điều khiển quỹ đạo trong bất kỳ môi trường nào!
Diệp Vĩnh Khang không có ý định tiếp tục giải thích, bởi vì chuyện này phải nếu muốn nói rõ ràng tỉ mỉ, nói mấy ngày đêm cũng không hết.
Đi thẳng vào chủ đề nói: “Trước tiên mọi người nói suy nghĩ của mọi người đi, vụ án này sẽ giải quyết tiếp như nào”.
Lý Thanh Từ dẫn đầu và nói: "Nếu đã biết vị trí nơi kẻ sát nhân ra tay, việc đầu tiên cần làm là xem tất cả camera giám sát ở khu vực xung quanh và tìm manh mối về kẻ sát nhân".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong gật đầu: "Kế hoạch của cô đúng, nhưng không hoàn toàn chính xác".
"Tại sao?"
Lý Thanh Từ nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười ranh mãnh: "Cô mở camera giám sát ra sẽ biết".
Một nhóm người đã thành lập một văn phòng tạm thời trên tầng thượng.
Ngay sau đó, thông qua các phương tiện kỹ thuật, tất cả các đoạn camera giám sát của tòa nhà này và xung quanh đã được đưa ra.
Nhưng điều kỳ lạ là trong những camera giám sát này, không có một manh mối nào cả!
Thậm chí còn không có cả manh mối nào về việc làm thế nào kẻ sát nhân lên được sân thượng hoặc rời đi như nào!
"Thế này là thế nào, chẳng nhẽ hung thủ mặc áo tàng hình?"
Tiêu Chấn gãi đầu nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Nếu kẻ sát nhân thật sự có áo choàng, thì cũng không cần phiền phức như vậy".
"Đây là kết quả đã trong dự liệu. Dựa vào kỹ năng bắn tỉa siêu việt của sát thủ, có thể phán đoán rằng hắn phải là một sát thủ siêu hạng".
"Mà đã là một sát thủ siêu hạng, tránh được camera giám sát cũng không có gì là lạ".
Diệp Vĩnh Khang nói xong quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Từ, cười nói: "Thế nhưng, camera giám sát cũng không phải là thứ vô nghĩa".
"Giống như tôi vừa nói, nước đi này là đúng, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác".
"Nói không hoàn toàn chính xác vì kẻ sát nhân không bao giờ để lại bất kỳ manh mối nào trong camera giám sát".
"Nói chính xác vì thông qua camera, thay đổi cách nghĩ có thể định vị được đường lui của hung thủ".
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào màn hình theo dõi trên màn hình máy tính nói: "Trong màn hình theo dõi thông thường không có manh mối gì về kẻ sát nhân, có nghĩa là kẻ sát nhân đã lợi dụng điểm mù rất tốt".
"Nhưng bất kể vào sân thượng hay rời khỏi sân thượng, trên con đường này cũng không có điểm mù của camera".
"Lời giải thích duy nhất là kẻ sát nhân hoàn toàn không lên sân thượng từ con đường bình thường, mà là ..."
Diệp Vĩnh Khang nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào một ống nước kim loại lộ ra bên cạnh cửa ngách trên sân thượng.
Sau đó anh đi thẳng tới, đầu tiên là cúi xuống nhìn kỹ ống nước một hồi, sau đó đi tới mép bên cạnh ống nước, dùng đầu nhìn xuống dưới thăm dò.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang duỗi ngón trỏ và ngón áp út ra, híp mắt, hướng về phía trước, dường như đang đo lường thứ gì đó.
Khoảng năm phút sau, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, sờ nhẹ cằm nói: "Tôi biết hung thu đến và đi như nào rồi".
Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa chỉ vào ba tòa nhà có độ cao tương ở hướng chếch đối diện, và nói: "Kẻ sát nhân đầu tiên trèo lên tòa nhà màu trắng ở phía xa theo góc khuất của hệ thống camera giám sát".
"Sau đó sử dụng một sợi dây đặc biệt để nhảy từ tòa nhà màu trắng sang tòa nhà màu xám".
"Rồi sau đó, lại dùng cách đó đến đây, con đường mà hắn chọn có thể vượt qua mọi camera một cách hoàn hảo".
"Ngược lại, đường lui của hắn cũng chính là con đường đó. Có thể cử người lên sân thượng của hai tòa nhà đó để kiểm tra, nhất định sẽ tìm được manh mối hữu ích".
Đỗ Duy Minh vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho bộ phận kỹ thuật lập tức lên sân thượng của hai tòa nhà kia để tiến hành khảo sát.
Một lúc sau, có tin nhắn từ bộ phận kỹ thuật đến, quả nhiên trên sân thượng đã tìm thấy dấu vết.
"Quả đúng là cao thủ!"
Vẻ mặt của Tiêu Chấn đầy vẻ kinh ngạc: "Ba tòa nhà có độ cao khác nhau, khoảng cách giữa chúng ít nhất là 30 mét, thế mà có thể dùng dây đu qua lại, còn là người không vậy!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Ừ, quả đúng không phải người, mà chỉ là một tay mơ mà thôi".
"Gì mà tay mơ chứ?"
"Anh Diệp, xin dừng bước!"
Đỗ Duy Minh nhìn Diệp Vĩnh Khang kích động nói: "Tôi xin anh hãy ở lại, giúp chúng tôi giải quyết vụ án này!"
Diệp Vĩnh Khang bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cười nói: "Việc đó... không phải tôi không muốn giúp, chủ yếu là tôi đang vội về nhà đi chợ nấu cơm..."
"Tôi sẽ cử người giúp anh đi chợ nấu cơm, tôi sẽ cử người nấu ăn giỏi nhất trong đơn vị của tôi!"
Đỗ Duy Minh đột nhiên duỗi tay ra nắm chặt hai tay Diệp Vĩnh Khang, tựa hồ lo lắng đối phương sẽ chạy mất.
"Vĩnh Khang, người đã khuất làm rất nhiều việc thiện, anh không thể để người ta chết oan uổng như vậy được, coi như là anh giúp ông ta giải oan đi".
Lý Thanh Từ cũng chân thành nói.
"Đúng, đúng, người đó đã làm rất nhiều việc tốt, mong rằng có thể quyên góp đến trăm trường tiểu học. Sư phụ, loại chuyện này sư phụ không thể đứng nhìn được!"
"Đậu, dừng lại!"
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng làm động tác tạm dừng nói với Tiêu Chấn: "Tôi đồng ý thu nạp ông làm đồ đệ khi nào vậy?"
Tiêu Chấn thành khẩn nói: "Cho dù là anh có đồng ý thu nhận tôi làm đồ đệ hay không tôi vẫn coi anh là sư phụ!"
"Đậu má… chuyện này mà cũng có thể ép mua ép bán được cơ à?"
Diệp Vĩnh Khang chán nản, còn thầm nghĩ chuyện quái gì vậy, có lòng tốt ra tay giúp đỡ, còn thu nạp được một tên đồ đệ bằng tuổi chú mình?
"Ây, được được được, thôi coi như chuyện này là do tôi đi!"
Diệp Vĩnh Khang không còn cách nào khác đành phải đồng ý, ánh mắt vô tình liếc nhìn Lý Thanh Từ.
Lý Thanh Từ nghiêng đầu xấu hổ, bởi vì trong lòng cô ấy biết rằng Diệp Vĩnh Khang chỉ đồng ý vì những gì đã làm với cô ấy lần trước.
"Anh Diệp, khi phân tích vụ án trước đó tôi có một điểm không hiểu".
Đỗ Duy Minh chậm rãi nói: "Tôi cũng có thể coi là một nhà điều tra tội phạm lão làng, cũng đã gặp qua vô số người, kẻ tài người giỏi đã gặp qua không ít".
"Nhưng tôi vẫn không hiểu làm cách nào để viên đạn trúng mục tiêu cách mặt đất trong vòng hai mét ở một nơi cao hàng chục tầng như vậy?"
Những người khác cũng lần lượt dựng lỗ tai lên, hiển nhiên trong lòng đều có cùng thắc mắc với Đỗ Duy Minh
"Vấn đề này, nếu nói tỉ mỉ ra thì rất phức tạp, nó thuộc về chuyên ngành".
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương, sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: "Tóm lại, trên lý thuyết, một khi viên đạn vượt quá tầm hiệu quả, sẽ mất khống chế".
"Khi không khí ổn định, viên đạn sẽ rơi theo hình parabol".
"Nhưng vào thời điểm xảy ra vụ việc và tình huống vừa rồi, xung quanh đều có gió lớn, vì vậy quỹ đạo của viên đạn đương nhiên sẽ thay đổi".
"Cộng với viên đạn đáp ứng được các thông số môi trường, cũng như yếu tố thời điểm và góc bắn".
"Với tác dụng của luồng không khí, có thể vạch ra quỹ đạo bay của viên đạn một cách hoàn hảo. Tôi nói thế chắc mọi người hiểu rồi chứ hả".
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu hết lời Diệp Vĩnh Khang vừa nói.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, người thanh niên có vẻ ngoài giản dị trước mặt là một tay bắn tỉa hàng đầu, người có thể điều khiển quỹ đạo trong bất kỳ môi trường nào!
Diệp Vĩnh Khang không có ý định tiếp tục giải thích, bởi vì chuyện này phải nếu muốn nói rõ ràng tỉ mỉ, nói mấy ngày đêm cũng không hết.
Đi thẳng vào chủ đề nói: “Trước tiên mọi người nói suy nghĩ của mọi người đi, vụ án này sẽ giải quyết tiếp như nào”.
Lý Thanh Từ dẫn đầu và nói: "Nếu đã biết vị trí nơi kẻ sát nhân ra tay, việc đầu tiên cần làm là xem tất cả camera giám sát ở khu vực xung quanh và tìm manh mối về kẻ sát nhân".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong gật đầu: "Kế hoạch của cô đúng, nhưng không hoàn toàn chính xác".
"Tại sao?"
Lý Thanh Từ nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười ranh mãnh: "Cô mở camera giám sát ra sẽ biết".
Một nhóm người đã thành lập một văn phòng tạm thời trên tầng thượng.
Ngay sau đó, thông qua các phương tiện kỹ thuật, tất cả các đoạn camera giám sát của tòa nhà này và xung quanh đã được đưa ra.
Nhưng điều kỳ lạ là trong những camera giám sát này, không có một manh mối nào cả!
Thậm chí còn không có cả manh mối nào về việc làm thế nào kẻ sát nhân lên được sân thượng hoặc rời đi như nào!
"Thế này là thế nào, chẳng nhẽ hung thủ mặc áo tàng hình?"
Tiêu Chấn gãi đầu nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Nếu kẻ sát nhân thật sự có áo choàng, thì cũng không cần phiền phức như vậy".
"Đây là kết quả đã trong dự liệu. Dựa vào kỹ năng bắn tỉa siêu việt của sát thủ, có thể phán đoán rằng hắn phải là một sát thủ siêu hạng".
"Mà đã là một sát thủ siêu hạng, tránh được camera giám sát cũng không có gì là lạ".
Diệp Vĩnh Khang nói xong quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Từ, cười nói: "Thế nhưng, camera giám sát cũng không phải là thứ vô nghĩa".
"Giống như tôi vừa nói, nước đi này là đúng, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác".
"Nói không hoàn toàn chính xác vì kẻ sát nhân không bao giờ để lại bất kỳ manh mối nào trong camera giám sát".
"Nói chính xác vì thông qua camera, thay đổi cách nghĩ có thể định vị được đường lui của hung thủ".
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào màn hình theo dõi trên màn hình máy tính nói: "Trong màn hình theo dõi thông thường không có manh mối gì về kẻ sát nhân, có nghĩa là kẻ sát nhân đã lợi dụng điểm mù rất tốt".
"Nhưng bất kể vào sân thượng hay rời khỏi sân thượng, trên con đường này cũng không có điểm mù của camera".
"Lời giải thích duy nhất là kẻ sát nhân hoàn toàn không lên sân thượng từ con đường bình thường, mà là ..."
Diệp Vĩnh Khang nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào một ống nước kim loại lộ ra bên cạnh cửa ngách trên sân thượng.
Sau đó anh đi thẳng tới, đầu tiên là cúi xuống nhìn kỹ ống nước một hồi, sau đó đi tới mép bên cạnh ống nước, dùng đầu nhìn xuống dưới thăm dò.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang duỗi ngón trỏ và ngón áp út ra, híp mắt, hướng về phía trước, dường như đang đo lường thứ gì đó.
Khoảng năm phút sau, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, sờ nhẹ cằm nói: "Tôi biết hung thu đến và đi như nào rồi".
Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa chỉ vào ba tòa nhà có độ cao tương ở hướng chếch đối diện, và nói: "Kẻ sát nhân đầu tiên trèo lên tòa nhà màu trắng ở phía xa theo góc khuất của hệ thống camera giám sát".
"Sau đó sử dụng một sợi dây đặc biệt để nhảy từ tòa nhà màu trắng sang tòa nhà màu xám".
"Rồi sau đó, lại dùng cách đó đến đây, con đường mà hắn chọn có thể vượt qua mọi camera một cách hoàn hảo".
"Ngược lại, đường lui của hắn cũng chính là con đường đó. Có thể cử người lên sân thượng của hai tòa nhà đó để kiểm tra, nhất định sẽ tìm được manh mối hữu ích".
Đỗ Duy Minh vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho bộ phận kỹ thuật lập tức lên sân thượng của hai tòa nhà kia để tiến hành khảo sát.
Một lúc sau, có tin nhắn từ bộ phận kỹ thuật đến, quả nhiên trên sân thượng đã tìm thấy dấu vết.
"Quả đúng là cao thủ!"
Vẻ mặt của Tiêu Chấn đầy vẻ kinh ngạc: "Ba tòa nhà có độ cao khác nhau, khoảng cách giữa chúng ít nhất là 30 mét, thế mà có thể dùng dây đu qua lại, còn là người không vậy!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Ừ, quả đúng không phải người, mà chỉ là một tay mơ mà thôi".
"Gì mà tay mơ chứ?"
Bình luận facebook