Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357: Danh tính hung thủ
Tiêu Chấn trông có vẻ ngạc nhiên.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không giải thích cho ông ta quá nhiều, mà chỉ nhẹ nhàng khoát tay, cười với mọi người: "Đi thôi, bây giờ đi tìm điểm dừng chân của sát thủ sau khi rút lui!"
Thực ra anh nói kẻ sát nhân là gà mờ, không phải là nói bừa mà kẻ sát nhân trong mắt Diệp Vĩnh Khang quả đúng như vậy thật.
Nếu như là Diệp Vĩnh Khang làm chuyện này, anh ít nhất còn có ba cách tốt hơn, nhất định sẽ không làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy.
Bởi vậy, trước mặt cao thủ thực lực, không ngoa khi nói hắn chỉ là gà mờ.
Bởi vì đã biết đường lui của kẻ sát nhân nên việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Diệp Vĩnh Khang dẫn Đỗ Duy Minh và những người khác đến tòa nhà màu trắng, nơi tên sát nhân nhảy xuống đầu tiên, sau đó đứng trên mép sân thượng, nghiêng người nhìn địa hình gần tòa nhà màu trắng.
"Hướng này".
Diệp Vĩnh Khang chỉ hướng đông nam nói: "Lập tức kiểm tra, điểm mù camera giám sát hướng này".
"Điểm mù của camera không phải lúc nào cũng thông suốt. Cứ lần theo đường này sẽ xảy ra hai tình huống. Thứ nhất, kẻ sát nhân xuất hiện tại điểm cuối của điểm mù".
"Thứ hai, cũng là tình huống có khả năng nhất, kẻ sát nhân sẽ biến mất ở cuối điểm mù camera, nơi hắn ta biến mất cũng chính là nơi hắn ta ẩn thân sau khi rút lui!"
Lý Thanh Từ nhanh chóng mở máy tính xách tay lên, hai ngón tay thon dài trắng nõn gõ lách cách trên bàn phím.
Trên màn hình hiện lên những dòng mã và hình ảnh. Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang có chút sững sờ, Đỗ Duy Minh cười giải thích: "Thanh Từ không chỉ là cao thủ về điều tra tội phạm, mà còn là một hacker mạng, thậm chí ngay cả người trong bộ phận kỹ thuật cũng thường hỏi cô ấy".
"Tìm thấy rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Lý Thanh Từ đột nhiên chỉ vào một ánh sáng nhấp nháy trên màn hình và nói: "Là nó, sơn trang Ba Thục!"
"Ở đâu?"
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang giật mình.
"Sơn trang Ba Thục, nhà hàng lẩu với quy cách cao nhất thành phố!"
Lý Thanh Từ lặp lại.
Đỗ Duy Minh vội vàng phát ra mệnh lệnh: "Lập tức thông báo cho tất cả các bộ phận truy xuất tất cả thông tin của sơn trang Ba Thục tối hôm qua. Chỉ cần là những người vào tiệm đó tối hôm qua, kiểm tra từng người một, không bỏ sót ai!"
"Vâng……".
Lý Thanh Từ đang định thông báo, nhưng chợt nhận ra sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang rất không ổn: "Vĩnh Khang, có chuyện gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt, nhíu mày, một lúc lâu sau, anh đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Không cần kiểm tra, sơn trang Ba Thục tối hôm qua được vợ tôi bao trọn".
"Ồ?"
Đỗ Duy Minh vội vàng nói: "Vậy thì hôm qua cậu có phát hiện ra người khả nghi nào xuất hiện không?"
Vừa dứt lời, vài thành vệ bên cạnh đột nhiên tiến lên vài bước theo bản năng, tạo thành một vòng vây Diệp Vĩnh Khang lại, ánh mắt trở nên cảnh giác, có người còn vô tình sờ lên eo lưng.
"Đừng căng thẳng, không thể là anh Diệp được".
Đỗ Duy Minh xua tay nói: "Nếu thật sự là anh ấy, anh ấy đã không ngu mà giúp chúng ta tìm ra manh mối".
Lúc này mấy thành vệ mới hạ thấp cảnh giác và thở phào nhẹ nhõm.
Sự lợi hại của Diệp Vĩnh Khang, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy rồi, nếu Diệp Vĩnh Khang thật sự là kẻ giết người, thì đúng là không thể đấu lại được anh.
"Tới sơn trang Ba Thục trước!"
Bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cả suy luận của anh lẫn định vị của Lý Thanh Từ đều không thể là vấn đề.
Lời giải thích duy nhất là đêm qua kẻ sát nhân đã trốn trong sơn trang Ba Thục!
Để không đánh rắn động cỏ, đám người Đỗ Duy Minh, Diệp Vĩnh Khang đã không thông báo cho Hạ Huyền Trúc về vụ việc, thay vào đó, họ trực tiếp gọi cho bên nội bộ của sơn trang đển trích xuất camera, còn tiến hành điều tra mọi nhân viên có mặt ở nhà hàng tối qua.
Nhưng sau khi thẩm vấn tất cả, họ nhận thấy rằng không có ai giống với đặc điểm của một kẻ sát nhân.
Tình hình lại vào bế tắc.
"Chẳng nhẽ hung thủ không hề ẩn thân trong sơn trang Ba Thục sao?"
Tiêu Chấn cau mày nói: "Đội trưởng Lý, định vị của cô có chính xác không? Ngoài sơn trang Ba Thục ra còn chỗ nào nữa không?"
Lý Thanh Từ khẽ cau mày lắc đầu: "Không thể, định vị không sai, ngoại trừ sơn trang Ba Thục thì không có nơi nào khác để trốn".
"Thật là kỳ quái, lẽ nào kẻ sát nhân này thực sự vô hình?"
Tiêu Chấn gãi đầu bối rối.
"Anh Diệp, anh nghĩ lại đi, có chắc tối hôm qua anh không gặp người nào khả nghi nào không?"
Đỗ Duy Minh vẫn chưa từ bỏ, hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, lấy ra một điếu thuốc hút vài hơi.
Chuyện này rất kỳ lạ, dù có suy luận theo hướng nào đi chăng nữa thì kẻ sát nhân sau khi gây án nhất định sẽ rút về sơn trang Ba Thục.
Nhưng không ai trong số những người đến sơn trang Ba Thục đêm qua đủ điều kiện.
Bậc thầy bắn tỉa, huấn luyện đặc biệt, ai sẽ đáp ứng đủ yêu cầu này đây?
Ngoài các nhân viên của công ty xây dựng Huyền Trúc và một số đối tác đêm qua ........
Đệch!
Đột nhiên, sắc mặtDiệp Vĩnh Khang sa sầm lại!
Một hình bóng hiện ra trong tâm trí anh!
"Tránh sang một bên!"
Diệp Vĩnh Khang đẩy Tiêu Chấn ra, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy lên lầu.
Mở cửa một phòng riêng sang trọng nhất sang ra, bởi vì chi phí ở đây rất cao, cho nên hôm nay phòng riêng này vẫn bị bỏ trống.
"Xin lỗi anh, anh có đặt chỗ trước không?"
Một người phục vụ vội vàng bước tới và lễ phép nói.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào cửa phòng riêng hỏi: "Gọi ngay bảo vệ hôm qua túc trực ở đây đến!"
Người phục vụ bị sốc và mỉm cười lịch sự: "Xin lỗi, thưa anh, nếu anh muốn dùng bữa..."
"Đệch, bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi!"
Tiêu Chấn đột nhiên xông tới, từ trong tay lấy ra một tờ giấy chứng nhận lắc lắc, tức giận nói: "Còn lộn xộn nữa cẩn thận tôi phạt cậu tội cản trở người thi hành công vụ đó!"
Người phục vụ nhìn vào giấy chứng nhận và vội vàng hét vài câu vào máy bộ đàm.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên trong bộ vest chỉnh tề bước tới cùng với hai nhân viên bảo vệ.
"Xin chào, xin chào, tôi là quản lý ở đây. Tôi có thể hỏi có chuyện gì không, chúng tôi đây kinh doanh chính quy".
Người quản lý cười nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn hai nhân viên bảo vệ bên cạnh nói: "Hai người hôm qua canh ở cửa phòng riêng này?"
Sau khi được sự đồng ý của quản lý, hai bảo vệ đáp: "Đúng thế".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Hai người còn nhớ ngày hôm qua Wilson từ đây đi vào phòng tắm không?"
Một bên bảo vệ gật đầu: "Nhớ, lúc đó tôi đi cùng anh ta".
Diệp Vĩnh Khang cau mày trầm ngâm một hồi, sau đó bước nhanh đi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên cạnh nhìn một hồi, sau đó hỏi: "Cậu còn nhớ hắn từ lúc vào đến lúc đi ra mất bao lâu không?"
Bảo vệ suy nghĩ một hồi rồi vò đầu bứt tai: “Khá lâu đấy, khoảng chừng mười lăm phút…”
"Đệch, đúng là hắn rồi!"
Bảo vệ chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chửi ầm lên, sau đó lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Quách Thụy Hoa: "Máy bay của đám Wilson cất cánh chưa!"
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không giải thích cho ông ta quá nhiều, mà chỉ nhẹ nhàng khoát tay, cười với mọi người: "Đi thôi, bây giờ đi tìm điểm dừng chân của sát thủ sau khi rút lui!"
Thực ra anh nói kẻ sát nhân là gà mờ, không phải là nói bừa mà kẻ sát nhân trong mắt Diệp Vĩnh Khang quả đúng như vậy thật.
Nếu như là Diệp Vĩnh Khang làm chuyện này, anh ít nhất còn có ba cách tốt hơn, nhất định sẽ không làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy.
Bởi vậy, trước mặt cao thủ thực lực, không ngoa khi nói hắn chỉ là gà mờ.
Bởi vì đã biết đường lui của kẻ sát nhân nên việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Diệp Vĩnh Khang dẫn Đỗ Duy Minh và những người khác đến tòa nhà màu trắng, nơi tên sát nhân nhảy xuống đầu tiên, sau đó đứng trên mép sân thượng, nghiêng người nhìn địa hình gần tòa nhà màu trắng.
"Hướng này".
Diệp Vĩnh Khang chỉ hướng đông nam nói: "Lập tức kiểm tra, điểm mù camera giám sát hướng này".
"Điểm mù của camera không phải lúc nào cũng thông suốt. Cứ lần theo đường này sẽ xảy ra hai tình huống. Thứ nhất, kẻ sát nhân xuất hiện tại điểm cuối của điểm mù".
"Thứ hai, cũng là tình huống có khả năng nhất, kẻ sát nhân sẽ biến mất ở cuối điểm mù camera, nơi hắn ta biến mất cũng chính là nơi hắn ta ẩn thân sau khi rút lui!"
Lý Thanh Từ nhanh chóng mở máy tính xách tay lên, hai ngón tay thon dài trắng nõn gõ lách cách trên bàn phím.
Trên màn hình hiện lên những dòng mã và hình ảnh. Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang có chút sững sờ, Đỗ Duy Minh cười giải thích: "Thanh Từ không chỉ là cao thủ về điều tra tội phạm, mà còn là một hacker mạng, thậm chí ngay cả người trong bộ phận kỹ thuật cũng thường hỏi cô ấy".
"Tìm thấy rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Lý Thanh Từ đột nhiên chỉ vào một ánh sáng nhấp nháy trên màn hình và nói: "Là nó, sơn trang Ba Thục!"
"Ở đâu?"
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang giật mình.
"Sơn trang Ba Thục, nhà hàng lẩu với quy cách cao nhất thành phố!"
Lý Thanh Từ lặp lại.
Đỗ Duy Minh vội vàng phát ra mệnh lệnh: "Lập tức thông báo cho tất cả các bộ phận truy xuất tất cả thông tin của sơn trang Ba Thục tối hôm qua. Chỉ cần là những người vào tiệm đó tối hôm qua, kiểm tra từng người một, không bỏ sót ai!"
"Vâng……".
Lý Thanh Từ đang định thông báo, nhưng chợt nhận ra sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang rất không ổn: "Vĩnh Khang, có chuyện gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt, nhíu mày, một lúc lâu sau, anh đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Không cần kiểm tra, sơn trang Ba Thục tối hôm qua được vợ tôi bao trọn".
"Ồ?"
Đỗ Duy Minh vội vàng nói: "Vậy thì hôm qua cậu có phát hiện ra người khả nghi nào xuất hiện không?"
Vừa dứt lời, vài thành vệ bên cạnh đột nhiên tiến lên vài bước theo bản năng, tạo thành một vòng vây Diệp Vĩnh Khang lại, ánh mắt trở nên cảnh giác, có người còn vô tình sờ lên eo lưng.
"Đừng căng thẳng, không thể là anh Diệp được".
Đỗ Duy Minh xua tay nói: "Nếu thật sự là anh ấy, anh ấy đã không ngu mà giúp chúng ta tìm ra manh mối".
Lúc này mấy thành vệ mới hạ thấp cảnh giác và thở phào nhẹ nhõm.
Sự lợi hại của Diệp Vĩnh Khang, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy rồi, nếu Diệp Vĩnh Khang thật sự là kẻ giết người, thì đúng là không thể đấu lại được anh.
"Tới sơn trang Ba Thục trước!"
Bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cả suy luận của anh lẫn định vị của Lý Thanh Từ đều không thể là vấn đề.
Lời giải thích duy nhất là đêm qua kẻ sát nhân đã trốn trong sơn trang Ba Thục!
Để không đánh rắn động cỏ, đám người Đỗ Duy Minh, Diệp Vĩnh Khang đã không thông báo cho Hạ Huyền Trúc về vụ việc, thay vào đó, họ trực tiếp gọi cho bên nội bộ của sơn trang đển trích xuất camera, còn tiến hành điều tra mọi nhân viên có mặt ở nhà hàng tối qua.
Nhưng sau khi thẩm vấn tất cả, họ nhận thấy rằng không có ai giống với đặc điểm của một kẻ sát nhân.
Tình hình lại vào bế tắc.
"Chẳng nhẽ hung thủ không hề ẩn thân trong sơn trang Ba Thục sao?"
Tiêu Chấn cau mày nói: "Đội trưởng Lý, định vị của cô có chính xác không? Ngoài sơn trang Ba Thục ra còn chỗ nào nữa không?"
Lý Thanh Từ khẽ cau mày lắc đầu: "Không thể, định vị không sai, ngoại trừ sơn trang Ba Thục thì không có nơi nào khác để trốn".
"Thật là kỳ quái, lẽ nào kẻ sát nhân này thực sự vô hình?"
Tiêu Chấn gãi đầu bối rối.
"Anh Diệp, anh nghĩ lại đi, có chắc tối hôm qua anh không gặp người nào khả nghi nào không?"
Đỗ Duy Minh vẫn chưa từ bỏ, hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, lấy ra một điếu thuốc hút vài hơi.
Chuyện này rất kỳ lạ, dù có suy luận theo hướng nào đi chăng nữa thì kẻ sát nhân sau khi gây án nhất định sẽ rút về sơn trang Ba Thục.
Nhưng không ai trong số những người đến sơn trang Ba Thục đêm qua đủ điều kiện.
Bậc thầy bắn tỉa, huấn luyện đặc biệt, ai sẽ đáp ứng đủ yêu cầu này đây?
Ngoài các nhân viên của công ty xây dựng Huyền Trúc và một số đối tác đêm qua ........
Đệch!
Đột nhiên, sắc mặtDiệp Vĩnh Khang sa sầm lại!
Một hình bóng hiện ra trong tâm trí anh!
"Tránh sang một bên!"
Diệp Vĩnh Khang đẩy Tiêu Chấn ra, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy lên lầu.
Mở cửa một phòng riêng sang trọng nhất sang ra, bởi vì chi phí ở đây rất cao, cho nên hôm nay phòng riêng này vẫn bị bỏ trống.
"Xin lỗi anh, anh có đặt chỗ trước không?"
Một người phục vụ vội vàng bước tới và lễ phép nói.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào cửa phòng riêng hỏi: "Gọi ngay bảo vệ hôm qua túc trực ở đây đến!"
Người phục vụ bị sốc và mỉm cười lịch sự: "Xin lỗi, thưa anh, nếu anh muốn dùng bữa..."
"Đệch, bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi!"
Tiêu Chấn đột nhiên xông tới, từ trong tay lấy ra một tờ giấy chứng nhận lắc lắc, tức giận nói: "Còn lộn xộn nữa cẩn thận tôi phạt cậu tội cản trở người thi hành công vụ đó!"
Người phục vụ nhìn vào giấy chứng nhận và vội vàng hét vài câu vào máy bộ đàm.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên trong bộ vest chỉnh tề bước tới cùng với hai nhân viên bảo vệ.
"Xin chào, xin chào, tôi là quản lý ở đây. Tôi có thể hỏi có chuyện gì không, chúng tôi đây kinh doanh chính quy".
Người quản lý cười nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn hai nhân viên bảo vệ bên cạnh nói: "Hai người hôm qua canh ở cửa phòng riêng này?"
Sau khi được sự đồng ý của quản lý, hai bảo vệ đáp: "Đúng thế".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Hai người còn nhớ ngày hôm qua Wilson từ đây đi vào phòng tắm không?"
Một bên bảo vệ gật đầu: "Nhớ, lúc đó tôi đi cùng anh ta".
Diệp Vĩnh Khang cau mày trầm ngâm một hồi, sau đó bước nhanh đi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên cạnh nhìn một hồi, sau đó hỏi: "Cậu còn nhớ hắn từ lúc vào đến lúc đi ra mất bao lâu không?"
Bảo vệ suy nghĩ một hồi rồi vò đầu bứt tai: “Khá lâu đấy, khoảng chừng mười lăm phút…”
"Đệch, đúng là hắn rồi!"
Bảo vệ chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chửi ầm lên, sau đó lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Quách Thụy Hoa: "Máy bay của đám Wilson cất cánh chưa!"
Bình luận facebook