Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 358: Không thể tin được
Sự việc tiến hành đến bước này, nếu Diệp Vĩnh Khang vẫn không nghĩ ra ai là hung thủ, vậy thì anh đừng có lăn lộn làm gì nữa.
Lúc đầu chỉ với ý nghĩ là muốn giúp Lý Thanh Từ, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại có một bất ngờ ngoài ý muốn, xoay tới xoay lui không ngờ lại ập lên đầu của Wilson.
Anh sớm đã nhìn ra thằng cha Wilson này đang nói dối, những động tác võ thuật trong phim điện ảnh của anh ta, từ rất nhiều chi tiết có thể thấy, rõ ràng là võ công được sử dụng để đánh giết trên chiến trường, làm gì có cái gọi là karate hay taekwondo gì chứ.
Hơn nữa tất cả mọi người trong sơn trang Ba Thục ngày hôm qua, người có thể hoàn thành chuỗi hành động này trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ bản thân anh thì chỉ còn duy nhất mình Wilson thôi.
“Wilson?”
Đỗ Duy Minh thắc mắc: “Là ngôi sao điện ảnh nước ngoài đó sao? Là người đã tham gia buổi hòa nhạc ở Giang Bắc tối qua à?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Chính là thằng cha đó!”
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng là không thể chấp nhận kết luận này, một siêu sao nổi tiếng thế giới làm sao có thể là hung thủ giết người được?
“Động cơ là gì?”
Đỗ Duy Minh nói: “Rất xin lỗi anh Diệp, không phải là chúng tôi không tin anh, mà là chúng tôi khi làm việc đều cần có chứng cứ, xin anh hiểu cho”.
Động cơ gây án?
Bốn từ này đã làm khó Diệp Vĩnh Khang rồi.
Mặc dù bây giờ tất cả mọi phán đoán đều đang chỉ vào Wilson, nhưng nói đến động cơ gây án, Diệp Vĩnh Khang không thể nào nghĩ ra được.
“Ông Quách, ông nghe rõ đây cho tôi, tôi không cần biết ông dùng cách gì, cố gắng giữ nhóm người Wilson lại cho tôi, không được phép để máy bay của họ cất cánh trước khi tôi báo tin cho ông… Thôi bỏ đi, ông không có năng lực ấy, trông chừng bọn họ cho kỹ là được rồi!”
Trước khi tìm ra sự thật, Diệp Vĩnh Khang không thể hành động hấp tấp, nhưng anh tuyệt đối không thể để máy bay của Wilson cất cánh được.
Vốn dĩ định để cho Quách Thụy Hoa tìm cách, nhưng chợt nhớ ra ông ta vẫn chưa có năng lực ngăn cản máy bay cất cánh.
Trong lúc bất lực, Diệp Vĩnh Khang đành phải nhắn cho Trịnh Thiên Khải một tin, nhờ ông ta đến Cục kiểm soát không lưu nói một tiếng, trì hoãn việc cất cánh của chiếc máy bay đó.
Trịnh Thiên Khải lập tức trả lời điện thoại, chậm rãi nói: “Anh là Hầu quân tướng, nhất định là có quyền này, cũng không có nghĩa vụ phải giải thích lý do”.
“Muốn trì hoãn máy bay cất cánh bao lâu cũng được, nhưng sau chuyện này, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Á đù!
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang chửi đổng một tiếng, cách một lớp màn hình mà Diệp Vĩnh Khang có thể cảm nhận được nụ cười ranh mãnh của con cáo già Trịnh Thiên Khải.
“Ông cũng biết thừa nước đục thả câu đấy nhỉ, được được được, đợi chuyện này xong xuôi rồi nói tiếp!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận cúp máy, sau đó nói với Đỗ Duy Minh: “Bây giờ tôi cần tất cả những thông tin liên quan đến người đã mất, bất kỳ một chi tiết nào cũng không được bỏ qua!”
Lý Thanh Từ chỉ mất hai phút để mở dữ liệu trên màn hình.
Diệp Vĩnh Khang cầm máy tính xách tay lên, bắt đầu nghiên cứu kỹ thông tin của người đã mất.
Phải nói rằng đây thật sự là một người tốt, trong tư liệu đầy rẫy những việc thiện mà ông ta đã từng làm, sửa trường học, sửa đường, quyên góp cho người nghèo, sửa viện dưỡng lão, lập quỹ, vân vân.
Đồng thời ông ta cũng là một doanh nhân rất thành đại, trong tay điều hành hơn chục công ty niêm yết, trong đó có một công ty quản lý giải trí siêu lớn ở nước ngoài…
Không đúng!
Khi Diệp Vĩnh Khang nhìn ra manh mối này, vẻ mặt đột nhiên ngưng tụ!
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh vội vàng chạy tới chỗ Lý Thanh Từ, nói: “Cô lập tức check thông tin của Wilson cho tôi, càng chi tiết càng tốt!”
Mặc dù Lý Thanh Từ không biết Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì, nhưng cô ấy vẫn lập tức sử dụng kỹ năng máy tính thành thạo của mình để kiểm tra.
Trong vòng chưa đầy năm phút, một bản thông tin chi tiết của Wilson đã được tìm thấy.
Diệp Vĩnh Khang vừa liếc nhìn một cái liền vỗ đùi nói: “Tìm thấy động cơ giết người rồi!”
Vừa nói anh vừa chỉ vào một đoạn trên tài liệu, nói: “Cổ đông lớn thứ hai của công ty giải trí của Wilson hiện giờ chính là người đã mất”.
“Mà Wilson lại chính là cổ đông lớn thứ ba của công ty này!”
“Gần đây công ty Huanya có kế hoạch hỗ trợ người mới, mà kế hoạch này chính là động cơ giết người của Wilson!”
Diệp Vĩnh Khang nói đến đây, Lý Thanh Từ vội vàng tiếp lời: “Vì vậy Wilson không hề muốn kế hoạch này được triển khai”.
“Bởi vì một khi được triển khai thì sẽ đe dọa đến quyền thống trị của anh ta trong công ty Huanya”.
“Nhưng anh ta chỉ là cổ đông lớn thứ ba của công ty, anh ta hoàn toàn không có quyền ngăn cản dự án này”.
“Theo dữ liệu cho thấy, cổ đông lớn của công ty Huanya về cơ bản không quan tâm đến những chuyện này, tất cả mọi quyết định chủ yếu đều do cổ đông lớn thứ hai đưa ra, cũng chính là người đã mất”.
“Wislon hành xử gọn lẻ, sử dụng cách đơn giản và trực tiếp nhất, trừ khử luôn cổ đông lớn thứ hai này!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Đó chính là động cơ giết người, hơn nữa công ty của vợ tôi đã gián tiếp tạo cơ hội này cho anh ta”.
“Mấy ngày nay người đã mất đang ở Giang Bắc, mà công ty của vợ tôi cũng tổ chức buổi lễ khai mạc trong mấy ngày này”.
“Vì vậy Wilson đã có một lý do hợp lý để tới Giang Bắc!”
Tất cả mọi chi tiết đã hợp logic, dường như có thể chắc chắn 100% rằng vụ án này là do Wilson gây ra.
“Đợi đã, chuyện này vẫn còn một điểm đáng nghi”.
Tiêu Chấn đột nhiên nói: “Trong camera giám sát cho thấy Wilson không hề rời đi giữa chừng, vì vậy anh ta hoàn toàn không có thời gian gây án”.
“Anh ta có”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Vừa nãy bảo vệ đó nói, giữa chừng Wilson có ra nhà vệ sinh, hơn nữa thời gian khá dài, ít nhất cũng khoảng mười năm phút, khoảng thời gian này chính là thời gian gây án của anh ta”.
“Làm sao mà được!”
Tiêu Chấn giơ tay lên: “Nếu như muốn trong vòng mười năm phút hoàn thành một vụ án với khoảng cách hơn 2 kilomet, hơn nữa còn phải băng qua ba tòa nhà, bắn tỉa chính xác trong một lần, sau đó trở lại vị trí cũ, chuyện này hoàn toàn không thể nào!”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh nói: “Vẫn là câu nói đó, ông cho rằng không thể, nhưng trong mắt người khác lại là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang nói với Đỗ Duy Minh: “Phiền ông lập tức bố trí chính xác mục tiêu tại hiện trường vụ án!”
Sau khi nói xong anh lại liếc nhìn Tiêu Chấn một cái, chỉ vào sợi dây thừng chế tạo đặc chủng quanh hông ông ta: “Cái này tôi cần dùng một chút”.
Sau đó anh lấy khẩu súng tỉa có độ chính xác cao từ chỗ Tiêu Chấn, nói với Lý Thanh Từ: “Bắt đầu tính giờ!”
Lý Thanh Từ mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn lấy điện thoại, mở đồng hồ bấm giờ ra: “Bắt đầu…”
Soạt!
Ngay khi Lý Thanh Từ nói xong, bóng dáng của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên biến thành dư ảnh, nhảy bụp một phát ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đã biến mất không tăm hơi.
“Kính viễn vọng!”
Đỗ Duy Minh kêu lên, nhanh chóng lấy chiếc kính viễn vọng size nhỏ từ trong tay Tiêu Chấn.
Chỉ là khi nhìn về phía cách ba tòa nhà ở phía trước, cả người Đỗ Duy Minh lập tức hóa đá tại chỗ!
Nhanh!
Ông ta chỉ có thể dùng tử này để diễn tả những gì ông ta vừa nhìn thấy qua kính viễn vọng.
Vì khoảng cách quá xa nên dù có nhìn qua kính viễn vọng cũng không thể nhìn rõ sợi dây chừng được quấn quanh eo chỉ nhỏ bằng ngón út.
Cho nên bóng hình của Diệp Vĩnh Khang trong mắt Đỗ Duy Minh lúc này giống như đang bay qua tường vậy!
Khi đến gần bốn phút, một giọng nói phát ra từ bộ đàm: “Mục tiêu trúng đạn!”
Sau khoảng ba phút, thân hình của Diệp Vĩnh Khang lại giống như một coi dơi, lại băng qua cửa sổ.
“Bảy phút năm mươi hai giây!”
Khi Lý Thanh Từ đọc to con số này, ngay cả giọng nói của cô ấy cũng run lên.
Còn Tiêu Chấn giống như bị sét đánh ngang tay, trợn mắt há hốc mồm miệng.
Bảy phút năm mươi hai giây!
Con số này đúng là… đúng là… đúng là không thể nào tưởng tượng được.
Lúc đầu chỉ với ý nghĩ là muốn giúp Lý Thanh Từ, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại có một bất ngờ ngoài ý muốn, xoay tới xoay lui không ngờ lại ập lên đầu của Wilson.
Anh sớm đã nhìn ra thằng cha Wilson này đang nói dối, những động tác võ thuật trong phim điện ảnh của anh ta, từ rất nhiều chi tiết có thể thấy, rõ ràng là võ công được sử dụng để đánh giết trên chiến trường, làm gì có cái gọi là karate hay taekwondo gì chứ.
Hơn nữa tất cả mọi người trong sơn trang Ba Thục ngày hôm qua, người có thể hoàn thành chuỗi hành động này trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ bản thân anh thì chỉ còn duy nhất mình Wilson thôi.
“Wilson?”
Đỗ Duy Minh thắc mắc: “Là ngôi sao điện ảnh nước ngoài đó sao? Là người đã tham gia buổi hòa nhạc ở Giang Bắc tối qua à?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Chính là thằng cha đó!”
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng là không thể chấp nhận kết luận này, một siêu sao nổi tiếng thế giới làm sao có thể là hung thủ giết người được?
“Động cơ là gì?”
Đỗ Duy Minh nói: “Rất xin lỗi anh Diệp, không phải là chúng tôi không tin anh, mà là chúng tôi khi làm việc đều cần có chứng cứ, xin anh hiểu cho”.
Động cơ gây án?
Bốn từ này đã làm khó Diệp Vĩnh Khang rồi.
Mặc dù bây giờ tất cả mọi phán đoán đều đang chỉ vào Wilson, nhưng nói đến động cơ gây án, Diệp Vĩnh Khang không thể nào nghĩ ra được.
“Ông Quách, ông nghe rõ đây cho tôi, tôi không cần biết ông dùng cách gì, cố gắng giữ nhóm người Wilson lại cho tôi, không được phép để máy bay của họ cất cánh trước khi tôi báo tin cho ông… Thôi bỏ đi, ông không có năng lực ấy, trông chừng bọn họ cho kỹ là được rồi!”
Trước khi tìm ra sự thật, Diệp Vĩnh Khang không thể hành động hấp tấp, nhưng anh tuyệt đối không thể để máy bay của Wilson cất cánh được.
Vốn dĩ định để cho Quách Thụy Hoa tìm cách, nhưng chợt nhớ ra ông ta vẫn chưa có năng lực ngăn cản máy bay cất cánh.
Trong lúc bất lực, Diệp Vĩnh Khang đành phải nhắn cho Trịnh Thiên Khải một tin, nhờ ông ta đến Cục kiểm soát không lưu nói một tiếng, trì hoãn việc cất cánh của chiếc máy bay đó.
Trịnh Thiên Khải lập tức trả lời điện thoại, chậm rãi nói: “Anh là Hầu quân tướng, nhất định là có quyền này, cũng không có nghĩa vụ phải giải thích lý do”.
“Muốn trì hoãn máy bay cất cánh bao lâu cũng được, nhưng sau chuyện này, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Á đù!
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang chửi đổng một tiếng, cách một lớp màn hình mà Diệp Vĩnh Khang có thể cảm nhận được nụ cười ranh mãnh của con cáo già Trịnh Thiên Khải.
“Ông cũng biết thừa nước đục thả câu đấy nhỉ, được được được, đợi chuyện này xong xuôi rồi nói tiếp!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận cúp máy, sau đó nói với Đỗ Duy Minh: “Bây giờ tôi cần tất cả những thông tin liên quan đến người đã mất, bất kỳ một chi tiết nào cũng không được bỏ qua!”
Lý Thanh Từ chỉ mất hai phút để mở dữ liệu trên màn hình.
Diệp Vĩnh Khang cầm máy tính xách tay lên, bắt đầu nghiên cứu kỹ thông tin của người đã mất.
Phải nói rằng đây thật sự là một người tốt, trong tư liệu đầy rẫy những việc thiện mà ông ta đã từng làm, sửa trường học, sửa đường, quyên góp cho người nghèo, sửa viện dưỡng lão, lập quỹ, vân vân.
Đồng thời ông ta cũng là một doanh nhân rất thành đại, trong tay điều hành hơn chục công ty niêm yết, trong đó có một công ty quản lý giải trí siêu lớn ở nước ngoài…
Không đúng!
Khi Diệp Vĩnh Khang nhìn ra manh mối này, vẻ mặt đột nhiên ngưng tụ!
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh vội vàng chạy tới chỗ Lý Thanh Từ, nói: “Cô lập tức check thông tin của Wilson cho tôi, càng chi tiết càng tốt!”
Mặc dù Lý Thanh Từ không biết Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì, nhưng cô ấy vẫn lập tức sử dụng kỹ năng máy tính thành thạo của mình để kiểm tra.
Trong vòng chưa đầy năm phút, một bản thông tin chi tiết của Wilson đã được tìm thấy.
Diệp Vĩnh Khang vừa liếc nhìn một cái liền vỗ đùi nói: “Tìm thấy động cơ giết người rồi!”
Vừa nói anh vừa chỉ vào một đoạn trên tài liệu, nói: “Cổ đông lớn thứ hai của công ty giải trí của Wilson hiện giờ chính là người đã mất”.
“Mà Wilson lại chính là cổ đông lớn thứ ba của công ty này!”
“Gần đây công ty Huanya có kế hoạch hỗ trợ người mới, mà kế hoạch này chính là động cơ giết người của Wilson!”
Diệp Vĩnh Khang nói đến đây, Lý Thanh Từ vội vàng tiếp lời: “Vì vậy Wilson không hề muốn kế hoạch này được triển khai”.
“Bởi vì một khi được triển khai thì sẽ đe dọa đến quyền thống trị của anh ta trong công ty Huanya”.
“Nhưng anh ta chỉ là cổ đông lớn thứ ba của công ty, anh ta hoàn toàn không có quyền ngăn cản dự án này”.
“Theo dữ liệu cho thấy, cổ đông lớn của công ty Huanya về cơ bản không quan tâm đến những chuyện này, tất cả mọi quyết định chủ yếu đều do cổ đông lớn thứ hai đưa ra, cũng chính là người đã mất”.
“Wislon hành xử gọn lẻ, sử dụng cách đơn giản và trực tiếp nhất, trừ khử luôn cổ đông lớn thứ hai này!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Đó chính là động cơ giết người, hơn nữa công ty của vợ tôi đã gián tiếp tạo cơ hội này cho anh ta”.
“Mấy ngày nay người đã mất đang ở Giang Bắc, mà công ty của vợ tôi cũng tổ chức buổi lễ khai mạc trong mấy ngày này”.
“Vì vậy Wilson đã có một lý do hợp lý để tới Giang Bắc!”
Tất cả mọi chi tiết đã hợp logic, dường như có thể chắc chắn 100% rằng vụ án này là do Wilson gây ra.
“Đợi đã, chuyện này vẫn còn một điểm đáng nghi”.
Tiêu Chấn đột nhiên nói: “Trong camera giám sát cho thấy Wilson không hề rời đi giữa chừng, vì vậy anh ta hoàn toàn không có thời gian gây án”.
“Anh ta có”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Vừa nãy bảo vệ đó nói, giữa chừng Wilson có ra nhà vệ sinh, hơn nữa thời gian khá dài, ít nhất cũng khoảng mười năm phút, khoảng thời gian này chính là thời gian gây án của anh ta”.
“Làm sao mà được!”
Tiêu Chấn giơ tay lên: “Nếu như muốn trong vòng mười năm phút hoàn thành một vụ án với khoảng cách hơn 2 kilomet, hơn nữa còn phải băng qua ba tòa nhà, bắn tỉa chính xác trong một lần, sau đó trở lại vị trí cũ, chuyện này hoàn toàn không thể nào!”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh nói: “Vẫn là câu nói đó, ông cho rằng không thể, nhưng trong mắt người khác lại là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang nói với Đỗ Duy Minh: “Phiền ông lập tức bố trí chính xác mục tiêu tại hiện trường vụ án!”
Sau khi nói xong anh lại liếc nhìn Tiêu Chấn một cái, chỉ vào sợi dây thừng chế tạo đặc chủng quanh hông ông ta: “Cái này tôi cần dùng một chút”.
Sau đó anh lấy khẩu súng tỉa có độ chính xác cao từ chỗ Tiêu Chấn, nói với Lý Thanh Từ: “Bắt đầu tính giờ!”
Lý Thanh Từ mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn lấy điện thoại, mở đồng hồ bấm giờ ra: “Bắt đầu…”
Soạt!
Ngay khi Lý Thanh Từ nói xong, bóng dáng của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên biến thành dư ảnh, nhảy bụp một phát ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đã biến mất không tăm hơi.
“Kính viễn vọng!”
Đỗ Duy Minh kêu lên, nhanh chóng lấy chiếc kính viễn vọng size nhỏ từ trong tay Tiêu Chấn.
Chỉ là khi nhìn về phía cách ba tòa nhà ở phía trước, cả người Đỗ Duy Minh lập tức hóa đá tại chỗ!
Nhanh!
Ông ta chỉ có thể dùng tử này để diễn tả những gì ông ta vừa nhìn thấy qua kính viễn vọng.
Vì khoảng cách quá xa nên dù có nhìn qua kính viễn vọng cũng không thể nhìn rõ sợi dây chừng được quấn quanh eo chỉ nhỏ bằng ngón út.
Cho nên bóng hình của Diệp Vĩnh Khang trong mắt Đỗ Duy Minh lúc này giống như đang bay qua tường vậy!
Khi đến gần bốn phút, một giọng nói phát ra từ bộ đàm: “Mục tiêu trúng đạn!”
Sau khoảng ba phút, thân hình của Diệp Vĩnh Khang lại giống như một coi dơi, lại băng qua cửa sổ.
“Bảy phút năm mươi hai giây!”
Khi Lý Thanh Từ đọc to con số này, ngay cả giọng nói của cô ấy cũng run lên.
Còn Tiêu Chấn giống như bị sét đánh ngang tay, trợn mắt há hốc mồm miệng.
Bảy phút năm mươi hai giây!
Con số này đúng là… đúng là… đúng là không thể nào tưởng tượng được.
Bình luận facebook