Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 353: Đường đạn kì quái
Mọi người quay về phía phát ra âm thanh, họ chợt nhận ra có một nam thanh niên dáng vẻ bình thường đang đứng ở cửa.
"Anh là ai!"
Vẻ mặt của tổ trưởng tổ chuyên án đột nhiên đanh lại, những người khác đều trở nên cảnh giác.
Những người ngồi ở đây đều là tinh hoa trong giới tuần tra, mỗi người đều có năng lực quan sát vượt xa người thường, nhưng lần này ngay cả người lạ đứng ở cửa cũng không phát hiện ra!
"Tôi quên không giới thiệu. Đây là bạn của tôi, Diệp Vĩnh Khang. Anh ấy đã tìm thấy vị trí mà kẻ sát nhân nổ súng, vì vậy tôi đã gọi anh ấy đến cùng tham gia phân tích vụ án của chúng ta".
Lý Thanh Từ nhanh chóng giới thiệu.
"Anh ta vào lúc nào vậy?"
Tổ trưởng tổ chuyên án nghi ngờ hỏi.
Lý Thanh Từ cũng bối rối: "Vào với tôi mà?"
"Vậy…….."
Điều mà tổ trưởng muốn nói là, nếu anh vào cùng, tại sao vừa rồi không ai để ý?
"Thay vì chú ý đến việc tôi đến lúc nào, tốt hơn là nên dành nhiều thời gian để nói về vụ án đi".
Diệp Vĩnh Khang thờ ơ nói, anh cũng không giải thích tại sao vừa rồi tất cả mọi người đều không để ý tới anh.
Đây là một loại kỹ năng đã được tinh luyện một cách vô hình sau khi trải qua vô số lần cận kề cái chết trên chiến trường.
Đó là một kĩ thuật ẩn thân, không phải kiểu trốn tránh, mà là một cảm giác khá bí ẩn không thể diễn tả bằng ngôn ngữ chính xác được.
Thông qua một loạt các yếu tố phức tạp như thần thái, nhịp thở, bước đi, v.v., để khiến bản thân không bị người ta chú ý đến.
Mặc dù những người ở đây đều là tinh hoa trong giới tuần tra, ai cũng có thể coi là đã trải qua vô số vụ án, nhưng nó khác với chiến trường đầy thuốc súng, cho nên bọn họ không thể lĩnh hội được kỹ năng thần bí này.
"Đội trưởng Lý, đây là tổ chuyên án. Rất nhiều thông tin đều được bảo mật. Tùy ý đem người ngoài đến tham gia như này e là không hợp quy định".
Là đội trưởng của đội tuần tra đặc biệt, Tiêu Chấn cau mày không vui.
Lý Thanh Từ cũng đáp lại một cách không hề khách khí: "Hoàn cảnh đặc biệt, phải được xử lý đặc biệt, quy tắc là thứ chết, người là thứ sống. Nếu chúng ta có thể tìm thấy những tia thuốc súng bắn tung tóe kia, thì tôi cần gì mang anh ấy đến!"
"Cô………"
Tiêu Chấn nghiến răng tức giận, những lời của Lý Thanh Từ thực ra đang chửi ông ta là đồ vô dụng.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!"
Tổ trưởng tổ chuyên án nhanh chóng giơ tay ngăn cản cuộc cãi vã giữa hai người.
Mỗi khi hai người ở cạnh nhau, liền lờ mờ thể hiện rõ sự đối đầu với nhau.
Nguyên nhân là một vụ bắt con tin cách đây hai năm, Lý Thanh Từ cho rằng đánh vào tâm lý là tốt nhất, dùng lời nói và các phương pháp khác để xoa dịu tên xã hội đen, sau đó chờ cơ hội ra tay.
Người bị bắt cóc là một đứa trẻ 5 tuổi, Lý Thanh Từ đã phải mất hơn hai giờ đồng hồ mới thuyết phục được tên cướp.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Chấn đột ngột ra lệnh cho người bắn tỉa, một phát súng đã làm nổ tung đầu tên cướp.
Mặc dù con tin không bị thương, nhưng do tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, nên giờ đứa trẻ phải đi điều trị tâm lý, sống trong sự sợ hãi.
Sau đó, Lý Thanh Từ đã cãi nhau lớn với Tiêu Chấn vì điều này, cho rằng ông ta không nên bắn vào thời điểm đó, mặc dù không làm con tin bị thương nhưng đã tạo cho đứa trẻ kia bóng ma tâm lý cả đời.
Tuy nhiên, Tiêu Chấn nói rằng ông ta chỉ chịu trách nhiệm cho sự an toàn cá nhân của con tin, ông ta không làm điều gì sai trái. Đôi bên đều cố chấp với lý lẽ riêng của mình, đến tận bây giờ mâu thuẫn vẫn chưa được giải quyết.
"Xin chào, tôi là Đỗ Duy Minh. Tôi hiện đang là tổ trưởng của tổ chuyên án kì này. Rất cảm ơn anh Diệp đã cung cấp manh mối và cũng chân thành mời anh Diệp tham gia thảo luận vụ án với chúng tôi".
Đỗ Duy Minh đứng dậy, nhiệt tình đưa tay về phía Diệp Vĩnh Khang.
Với tư cách là tổ trưởng của đội điều tra tội phạm, ông ấy đương nhiên biết rằng việc cho phép người ngoài tham gia vào cuộc họp như vậy là hoàn toàn trái với kỷ luật.
Nhưng ông ấy cũng biết tính cách của Lý Thanh Từ, nếu cô ấy đã chủ động đưa người này đến, chứng tỏ người này hẳn là có giá trị lớn.
Các vấn đề đặc biệt phải được xử lý đặc biệt, miễn là vụ việc có thể được giải quyết, đôi khi đi ngược lại với quy tắc cũng không sao.
Tiêu Chấn nhìn thấy Đỗ Duy Minh đã mở lời rồi, cũng không nói gì nữa, nhưng biểu hiện của ông ta lại đầy bất mãn và khinh thường.
"Vĩnh Khang, anh nói cho mọi người nghe về những gì anh vừa phát hiện ra đi".
Lý Thanh Từ nói với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Theo dấu vết hiện trường, có vài điểm thuốc súng được phân bố trong phạm vi rất nhỏ, có thể suy ra kẻ sát nhân là một cao thủ hàng đầu, có thể triệt tiêu độ giật của súng đến mức tối thiểu".
"Ngoài ra, khi vụ việc xảy ra hôm qua, gió to, hướng gió hỗn loạn, nhưng kẻ sát nhân vẫn có thể hoàn thành màn ám sát ở khoảng cách cực xa như vậy, cộng với dấu vết hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, đủ cho thấy kẻ sát nhân là một kẻ giết người hàng đầu được đào tạo cực kỳ chuyên nghiệp!"
Phân tích của Diệp Vĩnh Khang hợp tình hợp lý và có cơ sở, và tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều gật đầu đồng ý.
Xì--
Lúc này, Tiêu Chấn, đội trưởng của đội tuần tra đặc biệt, đột nhiên chế nhạo một tiếng và khinh thường nói: "Tôi nghĩ cậu nên viết một cuốn tiểu thuyết. Với trí tưởng tượng của cậu, những gì cậu viết ra chắc chắn sẽ nổi lắm đấy".
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn Tiêu Chấn, vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy ông có cao kiến gì?"
"Cao kiến thì chưa chắc".
Tiêu Chấn xua tay: "Nhưng tôi chỉ biết suy luận vừa rồi của cậu nhảm nhí đến mức nào. Tôi đã nói rồi đấy, ở khoảng cách 3.500 mét, còn trong môi trường khắc nghiệt như vậy, một nhát súng đã bắn nát đầu người ta là điều viển vông".
"Có lẽ mọi người ở đây không biết thế là như nào. Như tôi vừa nói, đội tuần tra đặc biệt của chúng tôi, cho đến nay, cự ly bắn xa nhất chỉ là 1.500 mét".
"Hơn nữa mục tiêu còn là loại bia có hình người lớn, còn phải được thực hiện dưới điều kiện thời tiết thuận lợi nữa kìa".
"Ngay cả khẩu súng trường bắn tỉa tốt nhất thế giới, đạn một khi bay được một km sẽ bắt đầu chệch hướng, vì vậy điều này về cơ bản là không thể. Dù cậu có suy luận chặt chẽ đến đâu, thì cậu cũng chỉ như đang vẽ ra một kịch bản hợp logic mà thôi".
Ngay khi Tiêu Chấn nói xong, Lý Thanh Từ đã cau mày nói: "Đội trưởng Tiêu, chúng ta là đội tuần tra, những gì chúng ta quan tâm tới là chứng cứ. Những gì ông vừa nói không phải chỉ là phán đoán của chính ông thôi sao?"
"Lẽ nào ông không làm được thì không cho phép người khác làm được à? ông nhất quả đất đấy à?"
Đối mặt với lời chất vấn của Lý Thanh Từ, Tiêu Chấn không tức giận, mà chế nhạo: "Được rồi, cho dù thực sự có một siêu cao thủ có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách 3.500 mét đi".
"Vậy tôi muốn hỏi đội trưởng Lý, viên đạn xuyên qua đầu người chết được bắn thẳng cơ mà".
"Nếu kẻ sát nhân bắn súng trên nóc nhà cao hàng chục tầng thì cần phải thành bắn chéo chứ".
"Phải chăng viên đạn có mắt nên có thể chọn góc và hướng trong quá trình bay?"
"Anh là ai!"
Vẻ mặt của tổ trưởng tổ chuyên án đột nhiên đanh lại, những người khác đều trở nên cảnh giác.
Những người ngồi ở đây đều là tinh hoa trong giới tuần tra, mỗi người đều có năng lực quan sát vượt xa người thường, nhưng lần này ngay cả người lạ đứng ở cửa cũng không phát hiện ra!
"Tôi quên không giới thiệu. Đây là bạn của tôi, Diệp Vĩnh Khang. Anh ấy đã tìm thấy vị trí mà kẻ sát nhân nổ súng, vì vậy tôi đã gọi anh ấy đến cùng tham gia phân tích vụ án của chúng ta".
Lý Thanh Từ nhanh chóng giới thiệu.
"Anh ta vào lúc nào vậy?"
Tổ trưởng tổ chuyên án nghi ngờ hỏi.
Lý Thanh Từ cũng bối rối: "Vào với tôi mà?"
"Vậy…….."
Điều mà tổ trưởng muốn nói là, nếu anh vào cùng, tại sao vừa rồi không ai để ý?
"Thay vì chú ý đến việc tôi đến lúc nào, tốt hơn là nên dành nhiều thời gian để nói về vụ án đi".
Diệp Vĩnh Khang thờ ơ nói, anh cũng không giải thích tại sao vừa rồi tất cả mọi người đều không để ý tới anh.
Đây là một loại kỹ năng đã được tinh luyện một cách vô hình sau khi trải qua vô số lần cận kề cái chết trên chiến trường.
Đó là một kĩ thuật ẩn thân, không phải kiểu trốn tránh, mà là một cảm giác khá bí ẩn không thể diễn tả bằng ngôn ngữ chính xác được.
Thông qua một loạt các yếu tố phức tạp như thần thái, nhịp thở, bước đi, v.v., để khiến bản thân không bị người ta chú ý đến.
Mặc dù những người ở đây đều là tinh hoa trong giới tuần tra, ai cũng có thể coi là đã trải qua vô số vụ án, nhưng nó khác với chiến trường đầy thuốc súng, cho nên bọn họ không thể lĩnh hội được kỹ năng thần bí này.
"Đội trưởng Lý, đây là tổ chuyên án. Rất nhiều thông tin đều được bảo mật. Tùy ý đem người ngoài đến tham gia như này e là không hợp quy định".
Là đội trưởng của đội tuần tra đặc biệt, Tiêu Chấn cau mày không vui.
Lý Thanh Từ cũng đáp lại một cách không hề khách khí: "Hoàn cảnh đặc biệt, phải được xử lý đặc biệt, quy tắc là thứ chết, người là thứ sống. Nếu chúng ta có thể tìm thấy những tia thuốc súng bắn tung tóe kia, thì tôi cần gì mang anh ấy đến!"
"Cô………"
Tiêu Chấn nghiến răng tức giận, những lời của Lý Thanh Từ thực ra đang chửi ông ta là đồ vô dụng.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!"
Tổ trưởng tổ chuyên án nhanh chóng giơ tay ngăn cản cuộc cãi vã giữa hai người.
Mỗi khi hai người ở cạnh nhau, liền lờ mờ thể hiện rõ sự đối đầu với nhau.
Nguyên nhân là một vụ bắt con tin cách đây hai năm, Lý Thanh Từ cho rằng đánh vào tâm lý là tốt nhất, dùng lời nói và các phương pháp khác để xoa dịu tên xã hội đen, sau đó chờ cơ hội ra tay.
Người bị bắt cóc là một đứa trẻ 5 tuổi, Lý Thanh Từ đã phải mất hơn hai giờ đồng hồ mới thuyết phục được tên cướp.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Chấn đột ngột ra lệnh cho người bắn tỉa, một phát súng đã làm nổ tung đầu tên cướp.
Mặc dù con tin không bị thương, nhưng do tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, nên giờ đứa trẻ phải đi điều trị tâm lý, sống trong sự sợ hãi.
Sau đó, Lý Thanh Từ đã cãi nhau lớn với Tiêu Chấn vì điều này, cho rằng ông ta không nên bắn vào thời điểm đó, mặc dù không làm con tin bị thương nhưng đã tạo cho đứa trẻ kia bóng ma tâm lý cả đời.
Tuy nhiên, Tiêu Chấn nói rằng ông ta chỉ chịu trách nhiệm cho sự an toàn cá nhân của con tin, ông ta không làm điều gì sai trái. Đôi bên đều cố chấp với lý lẽ riêng của mình, đến tận bây giờ mâu thuẫn vẫn chưa được giải quyết.
"Xin chào, tôi là Đỗ Duy Minh. Tôi hiện đang là tổ trưởng của tổ chuyên án kì này. Rất cảm ơn anh Diệp đã cung cấp manh mối và cũng chân thành mời anh Diệp tham gia thảo luận vụ án với chúng tôi".
Đỗ Duy Minh đứng dậy, nhiệt tình đưa tay về phía Diệp Vĩnh Khang.
Với tư cách là tổ trưởng của đội điều tra tội phạm, ông ấy đương nhiên biết rằng việc cho phép người ngoài tham gia vào cuộc họp như vậy là hoàn toàn trái với kỷ luật.
Nhưng ông ấy cũng biết tính cách của Lý Thanh Từ, nếu cô ấy đã chủ động đưa người này đến, chứng tỏ người này hẳn là có giá trị lớn.
Các vấn đề đặc biệt phải được xử lý đặc biệt, miễn là vụ việc có thể được giải quyết, đôi khi đi ngược lại với quy tắc cũng không sao.
Tiêu Chấn nhìn thấy Đỗ Duy Minh đã mở lời rồi, cũng không nói gì nữa, nhưng biểu hiện của ông ta lại đầy bất mãn và khinh thường.
"Vĩnh Khang, anh nói cho mọi người nghe về những gì anh vừa phát hiện ra đi".
Lý Thanh Từ nói với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Theo dấu vết hiện trường, có vài điểm thuốc súng được phân bố trong phạm vi rất nhỏ, có thể suy ra kẻ sát nhân là một cao thủ hàng đầu, có thể triệt tiêu độ giật của súng đến mức tối thiểu".
"Ngoài ra, khi vụ việc xảy ra hôm qua, gió to, hướng gió hỗn loạn, nhưng kẻ sát nhân vẫn có thể hoàn thành màn ám sát ở khoảng cách cực xa như vậy, cộng với dấu vết hiện trường đã được xử lý sạch sẽ, đủ cho thấy kẻ sát nhân là một kẻ giết người hàng đầu được đào tạo cực kỳ chuyên nghiệp!"
Phân tích của Diệp Vĩnh Khang hợp tình hợp lý và có cơ sở, và tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều gật đầu đồng ý.
Xì--
Lúc này, Tiêu Chấn, đội trưởng của đội tuần tra đặc biệt, đột nhiên chế nhạo một tiếng và khinh thường nói: "Tôi nghĩ cậu nên viết một cuốn tiểu thuyết. Với trí tưởng tượng của cậu, những gì cậu viết ra chắc chắn sẽ nổi lắm đấy".
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn Tiêu Chấn, vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy ông có cao kiến gì?"
"Cao kiến thì chưa chắc".
Tiêu Chấn xua tay: "Nhưng tôi chỉ biết suy luận vừa rồi của cậu nhảm nhí đến mức nào. Tôi đã nói rồi đấy, ở khoảng cách 3.500 mét, còn trong môi trường khắc nghiệt như vậy, một nhát súng đã bắn nát đầu người ta là điều viển vông".
"Có lẽ mọi người ở đây không biết thế là như nào. Như tôi vừa nói, đội tuần tra đặc biệt của chúng tôi, cho đến nay, cự ly bắn xa nhất chỉ là 1.500 mét".
"Hơn nữa mục tiêu còn là loại bia có hình người lớn, còn phải được thực hiện dưới điều kiện thời tiết thuận lợi nữa kìa".
"Ngay cả khẩu súng trường bắn tỉa tốt nhất thế giới, đạn một khi bay được một km sẽ bắt đầu chệch hướng, vì vậy điều này về cơ bản là không thể. Dù cậu có suy luận chặt chẽ đến đâu, thì cậu cũng chỉ như đang vẽ ra một kịch bản hợp logic mà thôi".
Ngay khi Tiêu Chấn nói xong, Lý Thanh Từ đã cau mày nói: "Đội trưởng Tiêu, chúng ta là đội tuần tra, những gì chúng ta quan tâm tới là chứng cứ. Những gì ông vừa nói không phải chỉ là phán đoán của chính ông thôi sao?"
"Lẽ nào ông không làm được thì không cho phép người khác làm được à? ông nhất quả đất đấy à?"
Đối mặt với lời chất vấn của Lý Thanh Từ, Tiêu Chấn không tức giận, mà chế nhạo: "Được rồi, cho dù thực sự có một siêu cao thủ có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách 3.500 mét đi".
"Vậy tôi muốn hỏi đội trưởng Lý, viên đạn xuyên qua đầu người chết được bắn thẳng cơ mà".
"Nếu kẻ sát nhân bắn súng trên nóc nhà cao hàng chục tầng thì cần phải thành bắn chéo chứ".
"Phải chăng viên đạn có mắt nên có thể chọn góc và hướng trong quá trình bay?"
Bình luận facebook