• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 333: Vợ quản nghiêm

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: “Nói cho ông biết cũng không sao. Diệp Văn Sơn, ông dựng tai lên mà nghe cho kỹ đây!”

“Cậu bé mười tuổi từng bị các người tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà, đánh gãy chân, nhét vào bao tải ném xuống đáy sông năm đó bây giờ đã là Điện Chủ Điện Long Thần của thế giới ngầm rồi!”

“Cũng là người đứng đầu trong năm đại hầu tước ở nước Long Hạ, hầu quân tướng mới được sắc phong!

“Ngoài ra, tôi còn là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, sự giàu có và quyền lực mà tôi có vượt xa sức tưởng tượng của các người nhiều!”

“Trong mắt tôi, coi nhà họ Diệp các người là con kiến cũng đã to lắm rồi!”

“Ngoài những thứ này ra, tôi còn có rất nhiều thân phận, bất kỳ thân phận nào cũng phải khiến nhà họ Diệp phải ngước nhìn!”

“Bây giờ, ông đã biết tôi là ai rồi chứ!”

Diệp Văn Sơn sững sờ tại chỗ.

Có thể ông ta không biết Điện Long Thần là tổ chức gì, nhưng những danh hiệu như hầu quân tướng của nước Long Hạ hay chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ cũng đủ để kiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

Chẳng trách Diệp Vĩnh Khang lại dám huênh hoang kiêu ngạo, thì ra là có lai lịch đang sợ đến vậy.

So với thân phận của Diệp Vĩnh Khang, gia tộc nhà họ Diệp ở phương bắc chỉ là một con côn trùng nhỏ bé, hai bên hoàn toàn không thể so bì!

“Nể tình… chúng ta có chút quan hệ huyết thống, hãy để tôi được chết thoải mái đi”.

Diệp Văn Sơn thở dài, trong lòng đã không còn mong chờ điều may mắn nào nữa, ông ta biết hôm nay nhất định mình phải chết.

“Được, tôi cho ông được toại nguyện”.

Diệp Vĩnh Khang cũng thoải mái đồng ý, vừa nói cơ thể anh đột nhiên xoay tròn, quay người đạp mạnh lên đầu xe.

Rầm!

Sức mạnh của cú đá này không thể lường nổi, cả chiếc xe vỡ tan thành vô số sảnh trước khi kịp bay ra ngoài.

Diệp Văn Sơn cũng không phải chịu đau đớn gì nhiều, cơ thể ông ta tan nát cùng chiếc xe, ngọn lửa hừng hực đã cuốn sạch tàn dư của ông ta khỏi thế giới này trong chốc lát.

Tạm thời Diệp Vĩnh Khang không có ý định muốn chém giết toàn bộ nhà họ Diệp, nhưng nếu đám ruồi bọ này dám khiêu khích anh, anh nhất định sẽ không mềm lòng!

Diệp Văn Sơn đã chết, nhưng lệnh tẩy chay khu sản nghiệp của toàn bộ giới giải trí vẫn không dừng lại, bởi vì ngoại trừ Diệp Văn Sơn, phía sau ông ta còn có nhà họ Diệp to lớn.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thời gian tổ chức buổi biểu diễn lễ khai trương càng đến gần.

Theo chỉ thị của Diệp Vĩnh Khang, Quách Thụy Hoa đã chi rất nhiều tiền bạc và nhân lực để quảng bá và thực hiện buổi biểu diễn, ai ai ở nước Long Hạ cũng biết đến chuyện này.

Nhiều phương tiện truyền thông, đài truyền hình đã đưa ra thông báo sẽ phát sóng trực tiếp chương trình.

Trong một thời gian, mọi người đều tập trung vào buổi biểu diễn lớn này,

Nếu chỉ từ hiệu quả của truyền thông thì lần này Quách Thụy Hoa chắc chắn rất thành công.

Nhưng ở góc độ khác, hiệu quả truyền thông càng tốt thì áp lực càng lớn.

Bởi vì cho tới bây giờ, Diệp Vĩnh Khang chưa từng nói với bất kỳ ai rằng anh muốn làm gì, lẽ nào cả buổi biểu diễn thật sự chỉ có mỗi Tô Tô và Tiểu Mã hát là xong rồi sao?

Nói như vậy không có nghĩa là Tô Tô và Tiểu Mã hát không hay mà là do ngay từ đầu đã được truyền thông rằng sẽ có siêu sao bí ẩn.

Nhưng bây giờ Tô Tô và Tiểu Mã thậm chí còn chưa phải là ngôi sao quèn, đến lúc đó e rằng chỉ riêng nước bọt cũng đủ dìm chết cả khu sản nghiệp mấy lần.

“Cậu Diệp, tôi muốn hỏi cậu về chuyện buổi biểu diễn…”

Trong phòng làm việc của Hạ Huyền Trúc, Quách Thụy Hoa vốn định đến để bàn chuyện với Hạ Huyền Trúc, vừa hay lại gặp Diệp Vĩnh Khang cũng đang ở đây nên hỏi luôn.

“Chết tiệt, thằng cháu trai này sao lại nói lắm vậy chứ, cả ngày lề mề, đây chẳng phải cố ý tìm đường chết sao!”

Diệp Vĩnh Khang đang nằm trên sô pha xem điện thoại, đột nhiên lớn tiếng mắng chửi.

“Xin lỗi cậu Diệp, là do tôi nhiều lời, tôi không nên hỏi!”

Lời nói của Diệp Vĩnh Khang khiến Quách Thụy Hoa sợ hãi, trên trán toát mồ hôi lạnh.

“Hả? Không sao, không sao, tôi không nói ông, tôi đang đọc tiểu thuyết”.

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, nhìn Quách Thụy Hoa, cười nói: “Tôi vừa đọc thấy một tên trong tiểu thuyết, con gái nhà người ta đã theo hắn vào khách sạn rồi mà còn cứ lề mề, người như vậy xứng đáng sống độc thân cả đời, tôi đọc mà tức chết mất!”

“À, phải rồi, ông vừa nói gì, tôi không chú ý”.

Diệp Vĩnh Khang đặt điện thoại xuống hỏi.

Cuốn tiểu thuyết anh đang đọc đột nhiên cập nhật hai chương mới, lần này cách hành văn và cốt truyện của tác giả tốt hơn trước rất nhiều, cho nên Diệp Vĩnh Khang đọc rất chăm chú, thậm chí Quách Thụy Hoa vào phòng làm việc lúc nào cũng không chú ý tới.

“Cậu Diệp, là thế này, về chuyện buổi biểu diễn, tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi phía cậu thôi”.

Lúc này Quách Thụy Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau trán rồi thận trọng hỏi.

“Buổi biểu diễn? Buổi biểu diễn gì cơ?”

Diệp Vĩnh Khang chợt tỏ vẻ hoang mang.

Cả người Quách Thụy Hoa như hóa đá.

Thấy Diệp Vĩnh Khang không có động tĩnh gì, ông ta còn tưởng anh đã có tính toán trước, thật không ngờ anh lại quên mất chuyện này.

Quách Thụy Hoa không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ có thể nói rằng đây thực sự là ... “chàng trai tốt”!

Cậu Diệp à cậu Diệp, quả nhiên là khác với người thường, chuyện lớn động trời như vậy mà cậu cũng quên được sao?

Đại ca à, đây là công ty của vợ cậu đấy!

Đương nhiên, Quách Thụy Hoa chỉ có thể thở dài, nói những lời này trong lòng, cho dù cho ông ta mượn trăm lá gan thì ông ta cũng không dám nói ra trước mặt Diệp Vĩnh Khang.

“Thật xin lỗi, cuộc họp kéo dài thêm một lúc, để sếp Quách đợi lâu rồi”.

Lúc này, Hạ Huyền Trúc ôm một xấp tài liệu vội vàng đi vào, thấy vẻ mặt Quách Thụy Hoa hơi kỳ lạ, liền hỏi: “Sếp Quách, ông sao thế? Không khỏe à?”

Quách Thụy Hoa nhìn thấy Hạ Huyền Trúc, ông ta cảm thấy như thể cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, nhanh chóng tố cáo như học sinh tiểu học: “Sếp Hạ, tôi vừa hỏi cậu Diệp về buổi biểu diễn, nhưng cậu Diệp lại nói với tôi rằng cậu ấy quên rồi”.

Chỉ cần có Hạ Huyền Trúc ở đây, Quách Thụy Hoa thỉnh thoảng cũng dám khiêu chiến với Diệp Vĩnh Khang một lát, bởi vì ông ta biết cậu Diệp sợ vợ, chỉ cần có vợ ở bên cạnh, Diệp Vĩnh Khang sẽ giống như chú chim non.

“Chết tiệt, ông ngứa đòn rồi phải không?”

Diệp Vĩnh Khang thấy Quách Thụy Hoa dám kiện cáo mình, nhất thời tức giận định vung tay lên đánh.

“Anh cũng ngứa đòn phải không?”

Hạ Huyền Trúc vội vàng bước lên, đối mặt với Diệp Vĩnh Khang, nhìn anh bằng đôi mắt khiển trách nói: “Sếp Quách nói sai sao? Giao cho anh chuyện lớn như vậy mà anh cũng quên!”

“Người ta mới nói vài câu mà anh đã định ra tay đánh người rồi. Em giao chuyện này cho anh là vì em tin tưởng anh, nếu anh dám làm qua loa thì đừng trách em!”

Diệp Vĩnh Khang căng thẳng vò vạt áo, vội vàng cười nói: “Vợ à, em nói gì vậy, anh chỉ đang đùa với ông Quách thôi”.

“Anh không những không quên mà còn sắp xếp xong chuyện này rồi”.

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang đang cười đùa, nghi ngờ hỏi: “Đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Phương án cụ thể là gì?”

Diệp Vĩnh Khang chẹp miệng, đột nhiên vỗ trán nói: “Ôi não của anh, anh để bản kế hoạch trên xe rồi, em đợi anh mấy phút, anh sẽ đi lấy lại rồi báo cáo với em, đợi anh chút nhé!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom