Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 335: Việc khốn nạn mà Diệp Vĩnh Khang từng làm
Ngày hôm sau.
Ở sân bay.
“Anh Diệp, mấy người cô Nasha sắp đến thật sao?”
Quách Thụy Hoa mặc một bộ đồ vest bảnh bao, mái tóc được chải gọn gàng, phía sau là một chiếc xe Rolls-Royce và ba chiếc Bentley, bên cạnh còn một chiếc Mercedes Benzes.
Từ hôm qua sau khi ông ta nhìn thấy danh sách khách mời Diệp Vĩnh Khang đưa cho đến bây giờ đầu óc ông ta vẫn còn ngơ ngác.
Chọn bừa một cái tên trong danh sách đó đều là siêu sao hạng A tầm cỡ quốc tế có danh tiếng trên thế giới.
Trước mặt những người này, người như Lưu Tử Phong còn không có tư cách xách giày cho họ.
Quách Thụy Hoa là người làm trong ngành truyền thông, có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng có một ngày mình tiếp xúc với các ngôi sao quốc tế gần đến thế.
Thế nên ông ta cứ ngỡ mọi chuyện không chân thật, cứ như nằm mơ.
“Sớm biết thế đã không gọi cô ấy đến rồi”.
Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh nhíu mày, hai ngón tay xoắn vào nhau trông như vô cùng cáu kỉnh.
“Hả? Đây…”
Quách Thụy Hoa không nhận ra tâm trạng của Diệp Vĩnh Khang: “Cậu Diệp, thế rốt cuộc họ có đến hay không, cậu cho một tin chính xác, tim tôi chịu không nổi đâu”.
“Chịu không nổi thì đi bệnh viện, nếu ông còn nhiều lời có tin bây giờ tôi bịt miệng ông lại luôn không?”
Diệp Vĩnh Khang buồn bực mắng.
E là có đánh chết Quách Thụy Hoa cũng không thể đoán được lý do khiến anh khó chịu.
Trước khi gặp Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang là Điện Chủ Điện Long Thần , uy danh lừng lẫy nhưng tính cách vẫn hun đúc vài tật xấu của lính đánh thuê.
Làm trong ngành lính đánh thuê này đều phải chú trọng việc hành động kịp thời, vì không ai trong họ có thể đảm bảo ngày mai đầu mình vẫn còn trên cổ.
Mấy thứ như đạo đức, quy tắc gì đó chỉ là những điều viển vông với họ thôi, trời đất rộng lớn miễn mình vui là được.
Diệp Vĩnh Khang cũng có đức hạnh này, tiền bạc, rượu ngon, người đẹp đều không thể thiếu.
Công chúa, Vương phi, người quý tộc, người mẫu và nghệ sĩ không biết đã từng bị Diệp Vĩnh Khang gây tai vạ như thế nào.
Duy nhất chỉ có một lần khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy xấu hổ đó là lần xảy ra với Nasha.
Lúc đó mặc dù danh tiếng của Nasha chưa được như bây giờ, nhưng cũng được xếp vào hàng siêu sao lớn tầm cỡ quốc tế.
Trong một bữa tiệc tối, Diệp Vĩnh Khang vừa nhìn thấy Nasha đã bị khí chất và cách ăn nói của cô ấy thu hút.
Anh nhận ra người phụ nữ này không hề bị vấy bẩn bởi những bụi trần trong giới giải trí, có cảm giác không bị bùn làm tanh hôi.
Nhất là khi cô ấy cười, khuôn mặt sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền thuần khiết, cực kỳ quyến rũ người khác.
Thế là tối hôm đó Diệp Vĩnh Khang nhờ vào tài ăn nói và độ mặt dày hơn tường thành, cộng thêm địa vị và thân phận của mình mà làm bản thân nổi bật trong đám người theo đuổi cô ấy, cuối cùng thành công trải qua một đêm tuyệt vời trên giường của Nasha.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Vĩnh Khang vừa mặc quần vào vừa ném một tấm séc lên bàn, thờ ơ nói: “Muốn bao nhiêu tự mình ghi vào”.
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi, đây chỉ là những hành động bình thường với anh mà thôi.
Nào ngờ Nasha bỗng bật khóc, còn xé tấm séc thành từng mảnh, ném mạnh vào người Diệp Vĩnh Khang.
Sau đó kéo chăn ra, khóc bù lu bù loa chỉ vào vệt đỏ trên ga trải giường, nghiến răng nói một câu mà cho đến giờ vẫn còn là một vướng mắc trong lòng Diệp Vĩnh Khang: “Diệp Vĩnh Khang, nếu anh không chịu trách nhiệm với tình cảm của em thì em sẽ chết cho anh xem”.
Lúc đó Diệp Vĩnh Khang cũng rất khốn nạn, nở nụ cười khinh bỉ nói: “Vậy cô chết đi”.
Anh nghĩ Nasha làm thế chẳng qua chỉ là muốn nhiều thêm mà thôi, không biết anh đã từng gặp bao nhiêu loại phụ nữ thế này rồi, đã sớm không còn quan tâm nữa.
Nhưng khi anh kéo quần vừa định đi ra khỏi phòng, bỗng nghe thấy một tiếng cạch ở phía sau.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang hơi sửng sốt, vội xoay người lại nhào đến nắm chặt lấy cổ tay Nasha hất sang một bên.
Pằng!
Viên đạn gần như xoẹt ngang qua da đầu Nasha, nếu Diệp Vĩnh Khang chậm một chút nữa e là lúc này đầu Nasha đã nở hoa rồi.
“Mẹ kiếp, cô làm thật à?”
Diệp Vĩnh Khang tức giận thở hổn hển.
“Không thì sao, em nói rồi mà, một là chịu trách nhiệm với em, hai là em chết cho anh xem”.
“Chết tiệt, cô bị thần kinh à?”
“Đúng, em bị thần kinh đấy, có bản lĩnh thì anh ở đây canh giữ em cả đời đi, nếu không đợi anh đi rồi em sẽ lập tức tự sát, sau đó đăng thông báo nói em bị anh lừa tình, lừa đến chết”.
“Đệch…”
Lúc đó Diệp Vĩnh Khang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhìn thấy bộ dạng Nasha như thế, trong lòng lại gợn lên cảm xúc kỳ lạ.
“Được rồi, tôi chịu trách nhiệm với cô nhưng cô phải cho tôi thời gian hai năm, tôi còn phải giải quyết một đám nhóc, nếu không chưa biết chừng ngày nào đó cô phải ở góa đó”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ đành cắn răng đồng ý, thầm nghĩ dù sao Nasha cũng không tệ, quay về làm vợ Điện Chủ cho Điện Long Thần cũng được.
Anh nói Nasha đợi anh hai năm thật ra không phải là kế hoãn binh mà lúc đó quả thật Diệp Vĩnh Khang có một kẻ địch mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào tình thế nguy hiểm, quả thật không có tâm tư suy nghĩ đến thứ khác.
Nasha cũng rất thông cảm cho Diệp Vĩnh Khang, đồng ý cho anh hai năm.
Kết quả hai năm sau, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại quyết đấu trận cuối cùng với đối phương, lúc sắp tiêu diệt đối phương hoàn toàn nhưng vì một sai lầm cấp thấp mà bản thân mình rơi vào bẫy của đối phương, bị phục kích ác liệt.
Cũng may hôm đó Diệp Vĩnh Khang may mắn vì vài chuyện ngoài ý muốn mà nhặt được mạng về.
Cũng chính vào lúc đó anh gặp được Hạ Huyền Trúc đang du học ở nước đó.
Sau một tháng tiếp xúc, hai người đều có tình cảm với nhau, Diệp Vĩnh Khang cũng xem Hạ Huyền Trúc là tình yêu đời mình.
Nhưng lúc đó vì có nhiệm vụ trên người nên Diệp Vĩnh Khang chỉ để lại cho Hạ Huyền Trúc một mặt dây chuyền hình lưỡi liềm, sau đó nhẫn tâm rời đi.
Nhưng kể từ đó, Hạ Huyền Trúc đã khắc sâu vào trái tim Diệp Vĩnh Khang, hầu như lúc nào Diệp Vĩnh Khang cũng đều nhớ đến cô gái chỉ ở bên mình một tháng đó.
Lúc Nasha xuất hiện trước mặt anh, Diệp Vĩnh Khang cũng đã nói rõ sự thật cho cô ấy biết, nói rằng trong lòng anh đã có một cô gái khác rồi, không thể chứa thêm một người nào nữa.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang để lại một khẩu súng và một lệnh bài của Điện Chủ Điện Long Thần cho Nasha.
Ý của anh đã rất rõ ràng, lệnh bài Điện Chủ Điện Long Thần này có thể để Nasha hô mưa gọi gió, hưởng vinh hoa phú quý và quyền lợi tối cao, cũng xem như là một sự bù đắp cho cô ấy.
Tất nhiên nếu Nasha không đồng ý thì xem như anh tặng cô ấy khẩu súng đó.
Từ đó về sau, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn né tránh Nasha, hai người không hề cùng xuất hiện trong bất kỳ trường hợp nào.
Nasha không lấy lệnh bài Điện Chủ Điện Long Thần cũng không chọn khẩu súng, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, cô ấy phát triển vượt bậc trong sự nghiệp của mình và trở thành một trong các siêu sao quốc tế nổi tiếng nhất.
Vốn dĩ cứ nghĩ cả đời này hai người sẽ không gặp lại nhau, nhưng ông trời trêu người, ai mà ngờ có một ngày Diệp Vĩnh Khang gặp lại Nasha trong tình huống thế này.
Ở sân bay.
“Anh Diệp, mấy người cô Nasha sắp đến thật sao?”
Quách Thụy Hoa mặc một bộ đồ vest bảnh bao, mái tóc được chải gọn gàng, phía sau là một chiếc xe Rolls-Royce và ba chiếc Bentley, bên cạnh còn một chiếc Mercedes Benzes.
Từ hôm qua sau khi ông ta nhìn thấy danh sách khách mời Diệp Vĩnh Khang đưa cho đến bây giờ đầu óc ông ta vẫn còn ngơ ngác.
Chọn bừa một cái tên trong danh sách đó đều là siêu sao hạng A tầm cỡ quốc tế có danh tiếng trên thế giới.
Trước mặt những người này, người như Lưu Tử Phong còn không có tư cách xách giày cho họ.
Quách Thụy Hoa là người làm trong ngành truyền thông, có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng có một ngày mình tiếp xúc với các ngôi sao quốc tế gần đến thế.
Thế nên ông ta cứ ngỡ mọi chuyện không chân thật, cứ như nằm mơ.
“Sớm biết thế đã không gọi cô ấy đến rồi”.
Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh nhíu mày, hai ngón tay xoắn vào nhau trông như vô cùng cáu kỉnh.
“Hả? Đây…”
Quách Thụy Hoa không nhận ra tâm trạng của Diệp Vĩnh Khang: “Cậu Diệp, thế rốt cuộc họ có đến hay không, cậu cho một tin chính xác, tim tôi chịu không nổi đâu”.
“Chịu không nổi thì đi bệnh viện, nếu ông còn nhiều lời có tin bây giờ tôi bịt miệng ông lại luôn không?”
Diệp Vĩnh Khang buồn bực mắng.
E là có đánh chết Quách Thụy Hoa cũng không thể đoán được lý do khiến anh khó chịu.
Trước khi gặp Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang là Điện Chủ Điện Long Thần , uy danh lừng lẫy nhưng tính cách vẫn hun đúc vài tật xấu của lính đánh thuê.
Làm trong ngành lính đánh thuê này đều phải chú trọng việc hành động kịp thời, vì không ai trong họ có thể đảm bảo ngày mai đầu mình vẫn còn trên cổ.
Mấy thứ như đạo đức, quy tắc gì đó chỉ là những điều viển vông với họ thôi, trời đất rộng lớn miễn mình vui là được.
Diệp Vĩnh Khang cũng có đức hạnh này, tiền bạc, rượu ngon, người đẹp đều không thể thiếu.
Công chúa, Vương phi, người quý tộc, người mẫu và nghệ sĩ không biết đã từng bị Diệp Vĩnh Khang gây tai vạ như thế nào.
Duy nhất chỉ có một lần khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy xấu hổ đó là lần xảy ra với Nasha.
Lúc đó mặc dù danh tiếng của Nasha chưa được như bây giờ, nhưng cũng được xếp vào hàng siêu sao lớn tầm cỡ quốc tế.
Trong một bữa tiệc tối, Diệp Vĩnh Khang vừa nhìn thấy Nasha đã bị khí chất và cách ăn nói của cô ấy thu hút.
Anh nhận ra người phụ nữ này không hề bị vấy bẩn bởi những bụi trần trong giới giải trí, có cảm giác không bị bùn làm tanh hôi.
Nhất là khi cô ấy cười, khuôn mặt sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền thuần khiết, cực kỳ quyến rũ người khác.
Thế là tối hôm đó Diệp Vĩnh Khang nhờ vào tài ăn nói và độ mặt dày hơn tường thành, cộng thêm địa vị và thân phận của mình mà làm bản thân nổi bật trong đám người theo đuổi cô ấy, cuối cùng thành công trải qua một đêm tuyệt vời trên giường của Nasha.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Vĩnh Khang vừa mặc quần vào vừa ném một tấm séc lên bàn, thờ ơ nói: “Muốn bao nhiêu tự mình ghi vào”.
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi, đây chỉ là những hành động bình thường với anh mà thôi.
Nào ngờ Nasha bỗng bật khóc, còn xé tấm séc thành từng mảnh, ném mạnh vào người Diệp Vĩnh Khang.
Sau đó kéo chăn ra, khóc bù lu bù loa chỉ vào vệt đỏ trên ga trải giường, nghiến răng nói một câu mà cho đến giờ vẫn còn là một vướng mắc trong lòng Diệp Vĩnh Khang: “Diệp Vĩnh Khang, nếu anh không chịu trách nhiệm với tình cảm của em thì em sẽ chết cho anh xem”.
Lúc đó Diệp Vĩnh Khang cũng rất khốn nạn, nở nụ cười khinh bỉ nói: “Vậy cô chết đi”.
Anh nghĩ Nasha làm thế chẳng qua chỉ là muốn nhiều thêm mà thôi, không biết anh đã từng gặp bao nhiêu loại phụ nữ thế này rồi, đã sớm không còn quan tâm nữa.
Nhưng khi anh kéo quần vừa định đi ra khỏi phòng, bỗng nghe thấy một tiếng cạch ở phía sau.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang hơi sửng sốt, vội xoay người lại nhào đến nắm chặt lấy cổ tay Nasha hất sang một bên.
Pằng!
Viên đạn gần như xoẹt ngang qua da đầu Nasha, nếu Diệp Vĩnh Khang chậm một chút nữa e là lúc này đầu Nasha đã nở hoa rồi.
“Mẹ kiếp, cô làm thật à?”
Diệp Vĩnh Khang tức giận thở hổn hển.
“Không thì sao, em nói rồi mà, một là chịu trách nhiệm với em, hai là em chết cho anh xem”.
“Chết tiệt, cô bị thần kinh à?”
“Đúng, em bị thần kinh đấy, có bản lĩnh thì anh ở đây canh giữ em cả đời đi, nếu không đợi anh đi rồi em sẽ lập tức tự sát, sau đó đăng thông báo nói em bị anh lừa tình, lừa đến chết”.
“Đệch…”
Lúc đó Diệp Vĩnh Khang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhìn thấy bộ dạng Nasha như thế, trong lòng lại gợn lên cảm xúc kỳ lạ.
“Được rồi, tôi chịu trách nhiệm với cô nhưng cô phải cho tôi thời gian hai năm, tôi còn phải giải quyết một đám nhóc, nếu không chưa biết chừng ngày nào đó cô phải ở góa đó”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ đành cắn răng đồng ý, thầm nghĩ dù sao Nasha cũng không tệ, quay về làm vợ Điện Chủ cho Điện Long Thần cũng được.
Anh nói Nasha đợi anh hai năm thật ra không phải là kế hoãn binh mà lúc đó quả thật Diệp Vĩnh Khang có một kẻ địch mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào tình thế nguy hiểm, quả thật không có tâm tư suy nghĩ đến thứ khác.
Nasha cũng rất thông cảm cho Diệp Vĩnh Khang, đồng ý cho anh hai năm.
Kết quả hai năm sau, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại quyết đấu trận cuối cùng với đối phương, lúc sắp tiêu diệt đối phương hoàn toàn nhưng vì một sai lầm cấp thấp mà bản thân mình rơi vào bẫy của đối phương, bị phục kích ác liệt.
Cũng may hôm đó Diệp Vĩnh Khang may mắn vì vài chuyện ngoài ý muốn mà nhặt được mạng về.
Cũng chính vào lúc đó anh gặp được Hạ Huyền Trúc đang du học ở nước đó.
Sau một tháng tiếp xúc, hai người đều có tình cảm với nhau, Diệp Vĩnh Khang cũng xem Hạ Huyền Trúc là tình yêu đời mình.
Nhưng lúc đó vì có nhiệm vụ trên người nên Diệp Vĩnh Khang chỉ để lại cho Hạ Huyền Trúc một mặt dây chuyền hình lưỡi liềm, sau đó nhẫn tâm rời đi.
Nhưng kể từ đó, Hạ Huyền Trúc đã khắc sâu vào trái tim Diệp Vĩnh Khang, hầu như lúc nào Diệp Vĩnh Khang cũng đều nhớ đến cô gái chỉ ở bên mình một tháng đó.
Lúc Nasha xuất hiện trước mặt anh, Diệp Vĩnh Khang cũng đã nói rõ sự thật cho cô ấy biết, nói rằng trong lòng anh đã có một cô gái khác rồi, không thể chứa thêm một người nào nữa.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang để lại một khẩu súng và một lệnh bài của Điện Chủ Điện Long Thần cho Nasha.
Ý của anh đã rất rõ ràng, lệnh bài Điện Chủ Điện Long Thần này có thể để Nasha hô mưa gọi gió, hưởng vinh hoa phú quý và quyền lợi tối cao, cũng xem như là một sự bù đắp cho cô ấy.
Tất nhiên nếu Nasha không đồng ý thì xem như anh tặng cô ấy khẩu súng đó.
Từ đó về sau, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn né tránh Nasha, hai người không hề cùng xuất hiện trong bất kỳ trường hợp nào.
Nasha không lấy lệnh bài Điện Chủ Điện Long Thần cũng không chọn khẩu súng, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, cô ấy phát triển vượt bậc trong sự nghiệp của mình và trở thành một trong các siêu sao quốc tế nổi tiếng nhất.
Vốn dĩ cứ nghĩ cả đời này hai người sẽ không gặp lại nhau, nhưng ông trời trêu người, ai mà ngờ có một ngày Diệp Vĩnh Khang gặp lại Nasha trong tình huống thế này.
Bình luận facebook