Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 334: Mấy người này có đủ tư cách không?
"Chết tiệt, mẹ kiếp, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Sau khi Diệp Vĩnh Khang lao ra khỏi cửa công ty, lập tức vội vã như lửa sắp cháy đến mông.
Bởi vì sự việc này đối với anh mà nói chỉ bé như hạt vừng, anh không quá để ý, cho nên mấy ngày nay anh mới vô tình vứt nó ra sau đầu.
"Sử Đông Tây, cậu đang làm gì đấy?"
Diệp Vĩnh Khang bấm số của Sử Nam Bắc.
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không vui của Sử Nam Bắc: "Đại ca, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi tên là Sử Nam Bắc, không phải Sử Đông Tây”.
"Sao cũng được, gọi là gì cũng được, có một việc cần cậu lập tức giải quyết hộ tôi, tìm vài siêu sao quốc tế có năng lực một chút, sau đó nhanh chóng đưa họ đến Giang Bắc...”
Diệp Vĩnh Khang lười nói chuyện tào lao với hắn, đi thẳng vào chủ đề.
"Đại ca, không phải anh bị ngốc rồi chứ”.
Ở đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói mang chút uất ức của Sử Nam Bắc: "Trước đây anh đã lập một danh sách dài cho tôi, bắt tôi đào từng người trong danh sách lên”.
"Những gì anh nói với tôi lúc đó tương đương với việc phải đi khắp nước, đến lúc bắt đầu đi tìm rồi mới biết bị anh chơi một vố”.
"Hơn nữa, nhiệm vụ mà tôi thực hiện lần này là tuyệt mật, ngay cả mấy người Thiên Ảnh cũng không hay biết, nếu lúc này tôi liên hệ với những siêu sao quốc tế đó, không phải là để lộ bản thân rồi sao?"
"Bốp!"
Diệp Vĩnh Khang hung hăng vỗ trán một cái, lúc này mới nhận ra rằng Sử Nam Bắc vẫn còn một nhiệm vụ tuyệt mật trên người, trước khi nhiệm vụ đó được hoàn thành hắn thực sự không thể có chút động tĩnh nào.
"Đại ca, chuyện tìm siêu sao quốc tế này anh còn cần nhờ người khác sao?"
Giọng nói mang theo nụ cười của Sử Nam Bắc vang lên đầu bên kia điện thoại: "Chỉ cần anh bằng lòng mở miệng, mấy người nào đó còn không phải vui vẻ đến mất ngủ ư?"
Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, khi hiểu được mặt bỗng đỏ bừng, mắng: "Mẹ nó, cảnh cáo cậu, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, hơn nữa cậu cho rằng tôi có thể không biết xấu hổ nói chuyện này với cô ấy sao?"
"Ha ha ha ha, hóa ra đại ca, anh cũng có lúc xấu hổ, ban đầu xách quần chuồn đi luôn không thèm chào một tiếng, sao lúc đấy anh không cảm thấy xấu hổ vậy?"
Ở đầu bên kia Sử Nam Bắc cười lớn trách chuyện khốn khiếp mà Diệp Vĩnh Khang đã làm trong quá khứ.
"Chết tiệt, hôm nay cậu muốn tạo phản đúng không? Tôi cảnh cáo cậu, sau này cậu còn dám nhắc...”
"Được rồi được rồi, tôi không nhắc nữa được chưa!"
Sử Nam Bắc không nhịn được mà cắt ngang.
"Anh là đại ca anh nói cũng vậy thôi, tôi cũng không thể ra mặt được”.
"Nhưng nếu anh thật sự có việc gấp, với ảnh hưởng của anh, trói người bắt thẳng đến Giang Bắc cũng không phải là việc khó”.
"Dù sao nên làm thế nào anh tự mình cân nhắc, à, đúng rồi, báo với anh một tiếng, chuyện danh sách cơ bản là đã xong xuôi rồi, chỉ còn lại vài người, ước chừng trong tháng này có thể đưa tới hết cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Được rồi, cậu làm việc tiếp đi, nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ về chuyện này nửa lời, cứ như vậy đã”.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang cảm thán khả năng làm việc của Sử Nam Bắc, anh dự đoán nhiệm vụ về bản danh sách đó, nhanh nhất cũng phải mất hơn nửa năm.
Không ngờ chỉ chưa đầy hai tháng Sử Nam Bắc đã giải quyết thỏa đáng, không thể không nói là mặc dù thỉnh thoảng đầu óc thằng nhãi này hơi chậm chạp, nhưng một khi nghiêm túc bộ não ấy lại hữu dụng đến bất ngờ.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã bắt đầu lộ ra vẻ khó xử.
Mặc dù Sử Nam Bắc nói không sai, Diệp Vĩnh Khang thực sự có nhiều biện pháp khiến cho mấy người được gọi là siêu sao quốc tế phải lập tức chạy đến Giang Bắc.
Nhưng chuyện này sẽ để lại hậu quả phiền phức, có thể lăn lộn được tới danh hiệu siêu sao quốc tế thì địa vị cũng không chỉ đơn giản như trong giới giải trí.
Những người này có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, sức kêu gọi cũng vô cùng mạnh mẽ, hầu như phía sau đều được các thế lực lớn chống lưng, thậm chí một số người còn có mối liên hệ chặt chẽ với thế lực nào đó trong thế giới ngầm.
Không phải Diệp Vĩnh Khang sợ, mà thực tế muốn làm vậy thì e rằng phải mất chút thời gian, nhưng lễ khai trương sắp diễn ra.
Lẽ nào thật sự phải gọi điện thoại cho cô ấy sao?
Ở một khía cạnh khác mà nói, một khi cuộc gọi này được kết nối, rắc rối mà Diệp Vĩnh Khang phải đối mặt cũng sẽ không ít hơn với việc trực tiếp trói nhóm siêu sao ấy đến đây.
"Ôi, vì vợ của mình thôi”.
Nghĩ xong, Diệp Vĩnh Khang bất chấp bấm gọi cuộc điện thoại khiến tim anh đập thình thịch, sau đó hạ thấp âm thanh, dùng một giọng nói vô cùng đáng khinh nói: "Alo, Nasha phải không, tôi là Diệp Vĩnh Khang...”
"A a a a, Vĩnh Khang, thật sự là anh sao a a a a a a a a!"
Đầu bên kia truyền tới một giọng một người phụ nữ như bom hạt nhân phát nổ.
Diệp Vĩnh Khang khóc không ra nước mắt, xem ra đã nhiều năm rồi mà cô gái đó vẫn y nguyên như lúc ban đầu, lần này xem ra là rắc rối lớn rồi, haiz!
Phòng làm việc.
Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa mong đợi chờ một hồi lâu vẫn không thấy Diệp Vĩnh Khang đâu, đang định gọi điện thoại cho anh thì đột nhiên nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang ủ rũ bước vào, vẻ mặt hơi buồn bực.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Quách Thụy Hoa thở dài một hơi thất vọng, đoán rằng chuyện này gần như là thất bại rồi.
"Vĩnh Khang, sao rồi?"
Hạ Huyền Trúc cũng nghi ngờ hỏi.
Bởi vì trong ấn tượng của cô, dù có xảy ra chuyện lớn thế nào, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn tỏ ra rất tự tin.
Kể từ khi về nước, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ ủ rũ của anh.
"Nếu không có cách giải quyết, anh cũng đừng áp lực quá, chuyện này hoàn toàn không dễ dàng gì, mọi người sẽ không trách anh”.
Hạ Huyền Trúc vội nói thêm một câu, tuy buổi biểu diễn lễ khai trương đương nhiên rất quan trọng, nhưng không thể so sánh được với Diệp Vĩnh Khang, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ mất tinh thần của anh.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, thở dài nói: "Chuyện buổi biểu diễn đã giải quyết xong rồi, cứ đúng giờ tổ chức”.
Lời này vừa dứt, Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa đều ngẩn người.
"Giải quyết xong rồi ư? Vĩnh Khang, rốt cuộc anh giải quyết như thế nào, đã muộn thế này rồi, đừng thừa nước đục thả câu”.
Hạ Huyền Trúc không nhịn được hỏi, mặc dù cô tin rằng Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nói dối mình, nhưng cô thực sự không nghĩ ra Diệp Vĩnh Khang rốt cuộc đã dùng chiêu gì khi cả giới giải trí đều tẩy chay họ.
Diệp Vĩnh Khang ngồi trên sô pha phất tay nói: "Không phải chuyện phức tạp gì, không phải trong poster tuyên truyền chúng ta đã nói rồi sao, đến lúc đó sẽ có siêu sao thần bí làm khách mời, vậy mời một vài siêu sao thần bí đến không phải là được rồi sao?"
Dứt lời, Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa càng thêm bối rối.
"Lệnh tẩy chay của ngành giải trí đã được dỡ bỏ rồi sao? Không thể nào, không có tin tức gì cả”.
Quách Thụy Hoa nghi ngờ hỏi: "Cậu Diệp, không phải cậu nhầm lẫn rồi chứ, bây giờ hoàn toàn không có bất cứ công ty giải trí nào dám nhận lời mời của chúng ta”.
"Không phải đầu cậu có vấn đề chứ?"
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn Quách Thụy Hoa, mở miệng nói: "Lẽ nào trên thế giới này chỉ có nước Long Hạ có công ty giải trí sao? Mời ngôi sao nước ngoài không phải là được rồi sao”.
"Nước ngoài?"
Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa giải hoàn toàn sững sờ.
Diệp Vĩnh Khang thấy không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu, dứt khoát lấy điện thoại mở lên danh sách khách mời, ném xuống bàn, ỉu xìu nói: "Có mấy người này, xem xem học có phù hợp hay không, nếu không tôi lập tức đổi người”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang lao ra khỏi cửa công ty, lập tức vội vã như lửa sắp cháy đến mông.
Bởi vì sự việc này đối với anh mà nói chỉ bé như hạt vừng, anh không quá để ý, cho nên mấy ngày nay anh mới vô tình vứt nó ra sau đầu.
"Sử Đông Tây, cậu đang làm gì đấy?"
Diệp Vĩnh Khang bấm số của Sử Nam Bắc.
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không vui của Sử Nam Bắc: "Đại ca, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi tên là Sử Nam Bắc, không phải Sử Đông Tây”.
"Sao cũng được, gọi là gì cũng được, có một việc cần cậu lập tức giải quyết hộ tôi, tìm vài siêu sao quốc tế có năng lực một chút, sau đó nhanh chóng đưa họ đến Giang Bắc...”
Diệp Vĩnh Khang lười nói chuyện tào lao với hắn, đi thẳng vào chủ đề.
"Đại ca, không phải anh bị ngốc rồi chứ”.
Ở đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói mang chút uất ức của Sử Nam Bắc: "Trước đây anh đã lập một danh sách dài cho tôi, bắt tôi đào từng người trong danh sách lên”.
"Những gì anh nói với tôi lúc đó tương đương với việc phải đi khắp nước, đến lúc bắt đầu đi tìm rồi mới biết bị anh chơi một vố”.
"Hơn nữa, nhiệm vụ mà tôi thực hiện lần này là tuyệt mật, ngay cả mấy người Thiên Ảnh cũng không hay biết, nếu lúc này tôi liên hệ với những siêu sao quốc tế đó, không phải là để lộ bản thân rồi sao?"
"Bốp!"
Diệp Vĩnh Khang hung hăng vỗ trán một cái, lúc này mới nhận ra rằng Sử Nam Bắc vẫn còn một nhiệm vụ tuyệt mật trên người, trước khi nhiệm vụ đó được hoàn thành hắn thực sự không thể có chút động tĩnh nào.
"Đại ca, chuyện tìm siêu sao quốc tế này anh còn cần nhờ người khác sao?"
Giọng nói mang theo nụ cười của Sử Nam Bắc vang lên đầu bên kia điện thoại: "Chỉ cần anh bằng lòng mở miệng, mấy người nào đó còn không phải vui vẻ đến mất ngủ ư?"
Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, khi hiểu được mặt bỗng đỏ bừng, mắng: "Mẹ nó, cảnh cáo cậu, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, hơn nữa cậu cho rằng tôi có thể không biết xấu hổ nói chuyện này với cô ấy sao?"
"Ha ha ha ha, hóa ra đại ca, anh cũng có lúc xấu hổ, ban đầu xách quần chuồn đi luôn không thèm chào một tiếng, sao lúc đấy anh không cảm thấy xấu hổ vậy?"
Ở đầu bên kia Sử Nam Bắc cười lớn trách chuyện khốn khiếp mà Diệp Vĩnh Khang đã làm trong quá khứ.
"Chết tiệt, hôm nay cậu muốn tạo phản đúng không? Tôi cảnh cáo cậu, sau này cậu còn dám nhắc...”
"Được rồi được rồi, tôi không nhắc nữa được chưa!"
Sử Nam Bắc không nhịn được mà cắt ngang.
"Anh là đại ca anh nói cũng vậy thôi, tôi cũng không thể ra mặt được”.
"Nhưng nếu anh thật sự có việc gấp, với ảnh hưởng của anh, trói người bắt thẳng đến Giang Bắc cũng không phải là việc khó”.
"Dù sao nên làm thế nào anh tự mình cân nhắc, à, đúng rồi, báo với anh một tiếng, chuyện danh sách cơ bản là đã xong xuôi rồi, chỉ còn lại vài người, ước chừng trong tháng này có thể đưa tới hết cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Được rồi, cậu làm việc tiếp đi, nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ về chuyện này nửa lời, cứ như vậy đã”.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang cảm thán khả năng làm việc của Sử Nam Bắc, anh dự đoán nhiệm vụ về bản danh sách đó, nhanh nhất cũng phải mất hơn nửa năm.
Không ngờ chỉ chưa đầy hai tháng Sử Nam Bắc đã giải quyết thỏa đáng, không thể không nói là mặc dù thỉnh thoảng đầu óc thằng nhãi này hơi chậm chạp, nhưng một khi nghiêm túc bộ não ấy lại hữu dụng đến bất ngờ.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã bắt đầu lộ ra vẻ khó xử.
Mặc dù Sử Nam Bắc nói không sai, Diệp Vĩnh Khang thực sự có nhiều biện pháp khiến cho mấy người được gọi là siêu sao quốc tế phải lập tức chạy đến Giang Bắc.
Nhưng chuyện này sẽ để lại hậu quả phiền phức, có thể lăn lộn được tới danh hiệu siêu sao quốc tế thì địa vị cũng không chỉ đơn giản như trong giới giải trí.
Những người này có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn, sức kêu gọi cũng vô cùng mạnh mẽ, hầu như phía sau đều được các thế lực lớn chống lưng, thậm chí một số người còn có mối liên hệ chặt chẽ với thế lực nào đó trong thế giới ngầm.
Không phải Diệp Vĩnh Khang sợ, mà thực tế muốn làm vậy thì e rằng phải mất chút thời gian, nhưng lễ khai trương sắp diễn ra.
Lẽ nào thật sự phải gọi điện thoại cho cô ấy sao?
Ở một khía cạnh khác mà nói, một khi cuộc gọi này được kết nối, rắc rối mà Diệp Vĩnh Khang phải đối mặt cũng sẽ không ít hơn với việc trực tiếp trói nhóm siêu sao ấy đến đây.
"Ôi, vì vợ của mình thôi”.
Nghĩ xong, Diệp Vĩnh Khang bất chấp bấm gọi cuộc điện thoại khiến tim anh đập thình thịch, sau đó hạ thấp âm thanh, dùng một giọng nói vô cùng đáng khinh nói: "Alo, Nasha phải không, tôi là Diệp Vĩnh Khang...”
"A a a a, Vĩnh Khang, thật sự là anh sao a a a a a a a a!"
Đầu bên kia truyền tới một giọng một người phụ nữ như bom hạt nhân phát nổ.
Diệp Vĩnh Khang khóc không ra nước mắt, xem ra đã nhiều năm rồi mà cô gái đó vẫn y nguyên như lúc ban đầu, lần này xem ra là rắc rối lớn rồi, haiz!
Phòng làm việc.
Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa mong đợi chờ một hồi lâu vẫn không thấy Diệp Vĩnh Khang đâu, đang định gọi điện thoại cho anh thì đột nhiên nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang ủ rũ bước vào, vẻ mặt hơi buồn bực.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Quách Thụy Hoa thở dài một hơi thất vọng, đoán rằng chuyện này gần như là thất bại rồi.
"Vĩnh Khang, sao rồi?"
Hạ Huyền Trúc cũng nghi ngờ hỏi.
Bởi vì trong ấn tượng của cô, dù có xảy ra chuyện lớn thế nào, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn tỏ ra rất tự tin.
Kể từ khi về nước, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ ủ rũ của anh.
"Nếu không có cách giải quyết, anh cũng đừng áp lực quá, chuyện này hoàn toàn không dễ dàng gì, mọi người sẽ không trách anh”.
Hạ Huyền Trúc vội nói thêm một câu, tuy buổi biểu diễn lễ khai trương đương nhiên rất quan trọng, nhưng không thể so sánh được với Diệp Vĩnh Khang, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ mất tinh thần của anh.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, thở dài nói: "Chuyện buổi biểu diễn đã giải quyết xong rồi, cứ đúng giờ tổ chức”.
Lời này vừa dứt, Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa đều ngẩn người.
"Giải quyết xong rồi ư? Vĩnh Khang, rốt cuộc anh giải quyết như thế nào, đã muộn thế này rồi, đừng thừa nước đục thả câu”.
Hạ Huyền Trúc không nhịn được hỏi, mặc dù cô tin rằng Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nói dối mình, nhưng cô thực sự không nghĩ ra Diệp Vĩnh Khang rốt cuộc đã dùng chiêu gì khi cả giới giải trí đều tẩy chay họ.
Diệp Vĩnh Khang ngồi trên sô pha phất tay nói: "Không phải chuyện phức tạp gì, không phải trong poster tuyên truyền chúng ta đã nói rồi sao, đến lúc đó sẽ có siêu sao thần bí làm khách mời, vậy mời một vài siêu sao thần bí đến không phải là được rồi sao?"
Dứt lời, Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa càng thêm bối rối.
"Lệnh tẩy chay của ngành giải trí đã được dỡ bỏ rồi sao? Không thể nào, không có tin tức gì cả”.
Quách Thụy Hoa nghi ngờ hỏi: "Cậu Diệp, không phải cậu nhầm lẫn rồi chứ, bây giờ hoàn toàn không có bất cứ công ty giải trí nào dám nhận lời mời của chúng ta”.
"Không phải đầu cậu có vấn đề chứ?"
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn Quách Thụy Hoa, mở miệng nói: "Lẽ nào trên thế giới này chỉ có nước Long Hạ có công ty giải trí sao? Mời ngôi sao nước ngoài không phải là được rồi sao”.
"Nước ngoài?"
Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa giải hoàn toàn sững sờ.
Diệp Vĩnh Khang thấy không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu, dứt khoát lấy điện thoại mở lên danh sách khách mời, ném xuống bàn, ỉu xìu nói: "Có mấy người này, xem xem học có phù hợp hay không, nếu không tôi lập tức đổi người”.
Bình luận facebook