• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 331: Diệp Văn Sơn

Nhà họ Diệp cũng là tự chuốc họa vào thân, nguyên nhân khiến bọn họ tàn nhẫn dồn Diệp Vĩnh khang vào đường chết rất đơn giản, đó là muốn để người em họ nhỏ hơn Diệp Vĩnh Khang ba tuổi có thể thuận lợi thừa kế mọi thứ lẽ ra phải thuộc về Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng chỉ vài năm sau khi bọn họ “xử lý” Diệp Vĩnh Khang, bệnh cũ của người em họ kia lại đột ngột tái phát.

Chỉ có tủy xương của Diệp Vĩnh Khang mới có thể ngăn chặn được căn bệnh quái ác đó.

Sau đó không biết từ đâu bọn họ thăm dò được tin Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa chết, nên vui mừng như điên đi tìm người.

Đáng tiếc là Diệp Vĩnh Khang bây giờ đã không còn là cậu bé để mặc bọn họ chèn ép năm đó nữa.

Mà anh đã là một cường giả mạnh mẽ, dù có trăm nhà họ Diệp thì cũng không trói bắt nổi.

Cho nên lần trước kết cục của bọn họ vô cùng thê thảm, người bọn họ phái đến đều bị Diệp Vĩnh Khang giết sạch.

Nếu không phải Diệp Vĩnh Khang nể tình quan hệ huyết thống thì nhà họ Diệp đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu.

“Vĩnh khang, dù sao Diệp Vĩnh Phong cũng là em họ của cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn nó mỗi ngày nằm trên giường bệnh chết dần chết mòn được”.

“Hơn nữa, chuyện này cũng không đòi hỏi cháu quá nhiều, chỉ cần rút một phần tủy xương là được”.

“Những chuyện xảy ra lúc trước đều đã qua rồi, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì cứ để nó qua đi là được”.

“Mấy năm nay lão phu nhân luôn nghĩ về cháu, thường xuyên nói bà ấy có lỗi với cháu”.

Lão phu nhân còn nói nếu bây giờ cháu chịu trở về thì mọi người vẫn sẽ là người một nhà, chuyện cũ bỏ qua hết”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong những lời này, đột nhiên thấy rất buồn cười.

“Chuyện cũ bỏ qua hết sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười lớn: “Diệp Văn Sơn, não của ông và bà già kia bị lừa đá à?”

“Lúc trước các người đánh gãy chân tôi, nhét vào bao tải ném xuống sông, nếu không phải tôi mệnh lớn thì có lẽ bây giờ xương cốt cũng chẳng còn”.

“Vậy mà bây giờ các người lại chạy đến đây nói rằng bỏ qua hết chuyện cũ sao?”

“Tôi nói rồi, tôi không còn quan hệ gì đến nhà họ Diệp nữa, sống chết của nhà họ Diệp cũng không liên quan gì đến tôi”.

“Tôi có thể nể tình huyết thống, không tính toán chuyện trước đây, nhưng với điều kiện là các người đừng động chọc giận tôi”.

“Lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi, nếu như các người coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai, cố tình đến quấy rầy tôi, thì tôi cũng sẽ hoan nghênh đón tiếp, chỉ là, đến người nào tôi sẽ giết người đó!”

Khi nói đến hai câu cuối cùng, trong mắt Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên một tia sáng lạnh lùng hung ác!

Diệp Văn Sơn chợt cảm cảm thấy tim mình co rút, một cảm giác ớn lạnh khó tả từ sau lưng dâng lên.

Mặc dù nhà họ Diệp biết rất rõ rằng Diệp Vĩnh Khang đã không còn như xưa, nhưng bọn họ không hề biết Diệp Vĩnh Khang có sức mạnh thế nào.

Đó là lý do vì sao lần này Diệp Văn Sơn quyết định đích thân ra tay. Ông ta tự tin rằng cho dù Diệp Vĩnh Khang trưởng thành bao nhiêu đi nữa, thì so với nhà họ Diệp, anh vẫn chỉ là con kiến mạnh hơn một chút mà thôi.

Thấy mềm mỏng không có hiệu quả, sắc mặt Diệp Văn Sơn cũng dần tối sầm lại.

“Diệp Vĩnh Khang, những lời tôi vừa nói, chỉ là muốn cho cậu một cơ hội thôi!”

“Tôi hy vọng cậu có thể nhận thức được hiện thực, biết được địa vị của mình ở đâu. Lần trước Diệp Thiên Minh thua trong tay cậu cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn!”

“Cậu phải biết rằng Diệp Thiên Minh chỉ là một quân cờ nhỏ bé trong nhà họ Diệp mà thôi!”

“Cậu có thể xử lý ông ta, không có nghĩa là cậu có tư cách chống lại nhà họ Diệp. Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu muốn ngoan ngoãn chủ động theo tôi về hay là muốn tôi mời cậu về?”

Diệp Văn Sơn nói xong, một người đàn ông thấp lùn, đầu húi cua tiến lên nửa bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang.

Người này là cao thủ đỉnh cao được Diệp Văn Sơn thuê từ một thành phố ngầm nào đó vào ba năm trước, đây cũng chính là vệ sĩ số một của Diệp Văn Sơn.

Diệp Văn Sơn thường rất ít sử dụng đến tên đầu húi cua này, những vấn đề ông ta sai tên này đi giải quyết, chắc chắn sẽ liên quan đến mạng người.

Trong ba năm qua, tên đầu húi cua đã ra tay mười chín lần, mười chín đối thủ đó đều là những cao thủ nổi tiếng trong giới đấu vật hoặc những người nổi tiếng trong giang hồ.

Nhưng trong số những cao thủ đó, chưa ai sống sót nổi qua ba chiêu của tên đầu húi cua này!

Cho nên lần này, Diệp Văn Sơn chỉ dẫn theo một người đến Giang Bắc, bởi vì ông ta biết rằng mang theo một mình tên đầu húi cua còn tốt hơn mang theo cả trăm người.

Tuy nhiên, dưới ánh mắt hung tợn của tên đầu húi cua, Diệp Vĩnh Khang không những không hoảng sợ mà còn không thèm để ý đến, coi đối phương như không hề tồn tại, trên mặt vẫn nở nụ cười giễu cợt.

Anh nhìn Diệp Văn Sơn như nhìn một kẻ ngốc, cười nhạt nói: “Diệp Văn Sơn, bao nhiêu năm không gặp, không ngờ kỹ năng kể chuyện cười của ông được nâng cao rồi”.

“Tôi rất muốn xem thử ông mời tôi trở về như thế nào đấy, ông định quỳ xuống van xin hay là liếm giày cho tôi đây?”

Diệp Văn Sơn vô cùng tức giận: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bắt nó lại!”

Rầm!

Diệp Văn Sơn nói xong, tên đầu húi cua kia hung hăng dậm chân một cái.

Lực chân mạnh mẽ khiến mặt đất rung chuyển, sau đó tung một cú đá mạnh bạo về phía eo Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Văn Sơn cười nhạt, mắt hiện lên vẻ hung ác.

Mặc dù cú đá này trông rất bình thường, nhưng Diệp Văn Sơn biết đây là chiêu thức lợi hại nhất của tên vệ sĩ này.

Cú đá này không chỉ có lực mạnh mà còn xen lẫn rất nhiều điều bí ẩn tinh tế, cho dù là đỡ đòn hay né tránh thì đều không thể.

Trong ba năm qua, chỉ cần tên đầu húi cua này sử dụng đòn đá này thì bất kể đối thủ là ai, đều không thể sống sót!

Bụp!

Cú đá nặng nề hướng tới eo Diệp Vĩnh Khang, phát ra âm thanh trầm trầm.

Diệp Văn Sơn cười khẩy: “Diệp Vĩnh Khang, là cậu tự tìm đường chết đấy!”

“Ồ? Vậy sao?”

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười trả lời.

Diệp Văn Sơn sững sờ, sau đó kinh ngạc nói: “Cậu… sao cậu có thể không hề hấn gì chứ?”

Lúc này, ông ta mới nhận ra cả người Diệp Vĩnh Khang vẫn không bị thương gì sau cú đá mạnh mẽ kia.

Rắc!

A!

Một giây sau, kèm theo theo tiếng xương gãy, tên đầu húi cua đột nhiên la hét thảm thiết!

Nhìn lại mới thấy Diệp Vĩnh Khang chỉ dùng một bàn tay đè lên thắt lưng, dễ dàng bắt được cú đá, sau đó bẻ gãy chân đối phương.

Cổ tay anh khẽ dùng sức, bóp hãy xương bắp chân đối phương xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tung cú đá.

Lồng ngực tên đầu húi cua lập tức hõm vào, bay ra ngoài vài mét rồi rơi xuống đất, hai mắt trợn ngược, chết một cách quái dị.

Điều đáng sợ nhất là lúc làm tất cả chuyện này, Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn tên đầu húi cua đó, như thể anh chỉ đang vung tay xua đuổi một con ruồi ồn ào.

“Cậu…”

Diệp Văn Sơn sững sờ, có chết cũng không ngờ rằng bây giờ Diệp Vĩnh Khang lại mạnh tới vậy!

“Được, coi như là xem thường cậu quá rồi. Nhưng cậu cũng đừng vui mừng quá sớm, sau khi về tôi sẽ báo cáo lại hết tất cả mọi chuyện với lão phu nhân!”

“Cho dù cậu giỏi đến đâu thì ở trước mặt nhà họ Diệp, cậu vĩnh viễn chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi!”

Nói xong, Diệp Văn Sơn quay người mở cửa xe chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã!”

Lúc này, giọng nói bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang vang lên: “Diệp Văn Sơn, hình như ông quên lời tôi nói lúc trước rồi thì phải”.

“Nhà họ Diệp các người, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả đôi, vì vậy hôm nay ông phải để mạng lại!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom