• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 329: Tiểu Quách

Bầu không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng.

Bây giờ không phải là lúc truy cứu xem nhân vật lớn đứng sau Lưu Tử Phong là ai, mà là buổi biểu diễn sẽ thế nào!

Cùng một lúc bị toàn bộ giới giải trí tẩy chay, nghĩa là buổi biểu diễn này sẽ không mời được bất kỳ nghệ sĩ nào!

Ngay cả những ngôi sao mạng và ca sĩ không chuyên cũng tuyệt đối không tham gia buổi biểu diễn này, bởi vì bọn họ cũng đâu phải kẻ ngu, ai đến tham gia thì tương đương với việc đối đầu với cả giới giải trí!

Mà chương trình này đã được tuyên truyền lâu nay, đến lúc đó nếu cho fans hâm mộ leo cây thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Đến lúc đó, đám Lưu Tử Phong sẽ lợi dụng sự nổi tiếng của mình để khơi gợi chuyện trên mạng, nhất định sẽ khiến toàn bộ công sức của công ty xây dựng Huyền Trúc đổ sông đổ biển!

“Sếp Hạ, cô thấy chuyện này…”

Việc đã đến nước này, Quách Thụy Hoa cũng không nghĩ ra được cách nào khác.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung hết lên người Hạ Huyền Trúc.

Dù bọn họ đều biết lần này xong đời rồi nhưng vẫn ôm trong lòng một chút hy vọng cuối cùng liếc nhìn Hạ Huyền Trúc.

Từ khi công ty xây dựng Huyền Trúc được thành lập đến nay, dù thời gian chưa được bao lâu nhưng những trắc trở lận đận phải trải qua còn nhiều hơn cả các công ty khác trong vòng mười năm qua.

Nhiều lần mắt thấy đã không còn đường lùi, nhưng đến cuối cùng vẫn có thể lội ngược dòng một cách kỳ diệu.

Bọn họ ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, cầu nguyện lần này Hạ Huyền Trúc cũng có thể ngăn được cơn sóng dữ như mấy lần trước.

“Từ bỏ thôi”.

Nhưng điều mà bọn họ chờ được là một tiếng thở dài của Hạ Huyền Trúc: “Đăng một bài thanh minh, tuyên bố hủy bỏ buổi biểu diễn, sau đó xin lỗi công chúng…”

“Chỉ chút chuyện vặt vãnh này sao phải hủy buổi biểu diễn chứ?”

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng họp lại đột nhiên truyền đến một giọng nói.

“Vĩnh Khang, sao anh lại đến đây?”

Hạ Huyền Trúc quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang.

“Rảnh rỗi nhàm chán quá nên đến xem thế nào, vừa lúc bước tới cửa thì nghe mọi người bàn bạc”.

Diệp Vĩnh Khang đút hai tay trong túi quần, dời một cái ghế đến ngồi bên cạnh Hạ Huyền Trúc, mở miệng nói: “Nếu chỉ bởi một tên Lưu Tử Phong cỏn con gây sự mà chúng ta đã sợ hãi thì còn lăn lộn làm gì nữa!”

“Nhưng lần này là toàn bộ giới giải trí bắt tay tẩy chay chúng ta…”

Dù Hạ Huyền Trúc biết Diệp Vĩnh Khang rất có bản lĩnh, nhưng e rằng đây là lần đầu tiên có việc toàn bộ giới giải trí liên hợp lại tẩy chay, vốn dĩ không có cách nào để xử lý.

“Giới giải trí là cái thá gì!”

Nhưng không đợi cô nói hết lời, Diệp Vĩnh Khang đã dửng dưng phất tay, nói: “Chuyện này cứ nghe anh, thứ nhất, buổi biểu diễn phải tổ chức đúng ngày, hơn nữa còn phải đẩy mạnh truyền thông, càng làm lớn càng tốt”.

“Thứ hai, vì để tạo cảm giác thần bí ban đầu nên không chính thức công bố danh sách khách quý của chương trình, chỉ mập mờ ám chỉ là Lưu Tử Phong”.

“Nhưng chỉ cần chúng ta không nói rõ ràng thì dù lúc đó Lưu Tử Phong không xuất hiện cũng không có nghĩa là chúng ta cho người khác leo cây”.

Quách Thụy Hoa giơ tay ngắt lời: “Nói như vậy, đến lúc đó fans hâm mộ tới mà không thấy người thì làm sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười đáp: “Ông không cần để ý, tóm lại, ông cứ làm theo như tôi nói, đẩy mạnh công tác tuyên truyền, càng lớn càng tốt”.

Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện mọi người trong phòng họp nhìn anh với ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, sau đó mới lúng túng cười với Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc vội vàng nói với mọi người: “Chuyện này cứ nghe theo chỉ đạo của Vĩnh Khang đi, bây giờ tôi chính thức trao quyền cho Diệp Vĩnh Khang làm tổng phụ trách của chương trình biểu diễn lần này!”

Lúc này mọi người trong phòng họp mới gật đầu, bày tỏ việc sẽ làm theo chỉ đạo.

Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nhìn nhau cười ăn ý.

Trước giờ, hai người cùng nhau trải qua quá nhiều việc, sự ăn ý không cần nói ra lời cũng đã được hình thành từ lâu.

Mặc dù đến tận lúc này Hạ Huyền Trúc vẫn không biết Diệp Vĩnh Khang rốt cuộc muốn làm gì, cũng không hoàn toàn tin tưởng Diệp Vĩnh Khang có thể ngăn được phong ba.

Chỉ cần anh nói thì Hạ Huyền Trúc nhất định ủng hộ mà không cần lý do.

Bởi vì Diệp Vĩnh Khang là người mà cô tin tưởng nhất trên đời!

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Huyền Trúc cũng không hỏi nhiều, bởi vì cô biết Diệp Vĩnh Khang đã nói như vậy ắt là có lý do của anh.

“Vợ yêu, em làm việc đi, anh qua chỗ Tiểu Quách uống ly trà tán dóc một lúc nhé”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

“Vâng, anh đi đi, có chuyện gì thì anh cứ sắp xếp luôn là được, em đã đánh tiếng với công ty rồi, chỉ cần liên quan đến buổi biểu diễn thì anh có thể quyết định trực tiếp mà không cần xin phép em”.

Hạ Huyền Trúc mỉm cười trả lời Diệp Vĩnh Khang, sau đó còn nhắc nhở thêm: “Còn chuyện này nữa, sau này anh nói riêng với em thì cũng được”.

“Nhưng với sếp Quách thì đừng cứ mở miệng ra là Tiểu Quách này kia, dù em không biết vì sao ông ấy luôn cung kính với anh nhưng suy cho cùng người ta cũng là ông vua trong lĩnh vực truyền thông Giang Bắc, dựa theo tuổi tác cũng có thể coi là trưởng bối của anh rồi”.

“Xì, ông ta á? Trưởng bối của anh ư?”

Diệp Vĩnh Khang bĩu môi: “Cho dù ông ta có gọi anh là ông nội thì anh cũng phải cân nhắc xem có nên nhận đứa cháu này hay không”.

“Anh gọi Tiểu Quách thân thiết như vậy, trong lòng ông ta cực kỳ sung sướng đấy, thôi không nói nữa, cứ vậy đã”.

Diệp Vĩnh Khang phất tay một cái, sau đó đi ra ngoài với bộ dạng cà lơ phất phơ.

Hạ Huyền Trúc dở khóc dở cười nhưng trong mắt cô tràn đầy vẻ hạnh phúc và tự hào.

Tự hào vì cô có thể lấy được một người chồng xuất sắc đến vậy và hạnh phúc vì người chồng ấy lại vô cùng chiều chuộng mình.

Nhưng cô không biết, thật ra thì những gì Diệp Vĩnh Khang vừa nói không phải là nói đùa.

Nếu Diệp Vĩnh Khang dùng cách xưng hô chính thức để gọi Quách Thụy Hoa mới đúng là xem ông ta như người ngoài.

Huống hồ Quách Thụy Hoa cũng biết, chỉ dựa vào bản lĩnh và thân phận đáng sợ khó lường của Diệp Vĩnh Khang, anh gọi ông ta một tiếng Tiểu Quách cũng là quá hợp tình hợp lý.

“Tiểu Quách, vợ tôi mới nói sau này tôi không được gọi ông là Tiểu Quách nữa”.

Diệp Vĩnh Khang đi vào phòng trà, khoan thai ngồi xuống, cười nói với Quách Thụy Hoa.

“Hả? Sao lại thế, tôi làm sai chuyện gì rồi ư?”

Quách Thụy Hoa vô cùng lo lắng, ông ta rất để ý cách xưng hô “Tiểu Quách” này, điều này nói rõ cậu Diệp xem ông ta như người thân cận bên cạnh mình.

“Không, vợ tôi nói tôi gọi ông như vậy là không lễ phép, tôi nghe lời vợ, sau này cứ gọi ông là sếp Quách nhé”.

Diệp Vĩnh Khang cân nhắc nói.

“Cậu Diệp ơi, không được đâu, tôi rất thích cách xưng hô Tiểu Quách này, mỗi lần nghe hai tiếng này là tôi thấy sung sướng rồi, nếu sau này cậu không gọi tôi như thế nữa, tôi sẽ ấm ức lắm!”

“Hay là vậy đi, lát nữa tôi đi giải thích với cô Hạ mấy câu, nói là tôi vô cùng thích cách xưng hô này”.

Thấy Quách Thụy Hoa lo lắng ra mặt, Diệp Vĩnh Khang cười ha ha: “Được rồi, trêu ông chút thôi, nói về chuyện Lưu Tử Phong kia đi”.

Nhắc tới việc chính, sắc mặt của Quách Thụy Hoa cũng nghiêm túc hơn.

“Cậu Diệp, cho dù là Lưu Tử Phong hay công ty truyền thông Thiên Vực, hoặc cả giới giải trí này, bất kể là đại ca hay thiên vương gì, cũng không ai có thể khiến cho toàn bộ giới giải trí nghe theo mệnh lệnh chỉ bằng một câu nói”.

“Cho nên tôi dám vỗ ngực khẳng định, sau lưng Lưu Tử Phong chắc chắn có một chỗ dựa vô cùng hùng hậu, mà chỗ dựa này có thể chỉ huy cả giới giải trí thì cũng không phải chuyện tầm thường!”

“Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là Lưu Tử Phong lợi dụng chỗ dựa đó để khiến cả giới giải trí tẩy chay chúng ta”.

“Nhưng lỡ đâu có ngày cậu ta lợi dụng chỗ dựa đó để giở trò với chúng ta thì sao?”

Quách Thụy Hoa vừa nói vừa nghiêm mặt làm động tác cắt cổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom