• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 324: Nói to lên

Cửa thang máy mở toang, hai tên vệ sĩ mặc đồ đen tiến ra phía trước, Hạ Huyền Trúc ngậm điếu thuốc, chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần, bước thẳng về phía trước giống như đối phương không hề tồn tại.

“Đứng…”

Rầm rầm!

Hai tên vệ sĩ đó vẫn còn chưa kịp thốt nên lời đã bị Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng quật ngã xuống đất.

Hạ Huyền Trúc chẳng thèm chớp mắt, giẫm mạnh lên cơ thể của hai tên đó rồi tiếp tục bước về phía trước, Diệp Vĩnh Khang đi theo bên cạnh, khí thế của cô tuyệt đối còn quyền lực hơn cả một Nữ Vương.

Đi tới trước cửa căn phòng tổng thống của Lưu Tử Phong, Hạ Huyền Trúc khẽ nghiêng người nhường ra một vị trí.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, sau đó lùi ra sau hai bước, miệng phát ra tiếng hừ rất nhẹ, đột nhiên nhảy về phía cửa.

Lúc Hạ Huyền Trúc cho rằng anh sẽ đạp tung cửa, chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang tiến tới trước cửa rồi khom lưng rút ra một tấm thẻ từ trong túi và bắt đầu cạy cửa…

“Anh đang làm gì thế?”

Hạ Huyền Trúc hỏi.

“Cạy cửa”.

Diệp Vĩnh Khang trả lời.

“Anh không thể đạp mở được cánh cửa này sao?”

“Đương nhiên là được”.

“Thế tại sao lại không đạp thẳng luôn?”

“Bảo vệ của công mà”.

Hạ Huyền Trúc cạn lời.

Mặc dù cửa không hề khoá trái, thế nhưng khoá của phòng tổng thống đều là loại đặc chế, dù cho không khoá trái thì cũng rất khó mở ra được.

Tuy nhiên, chuyện này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói rõ ràng dễ ợt, nhét thẻ vào bên trong chà chà hai lần, khoá cửa lập tức vang lên tiếng cạch rồi tự động mở ra.

Động tác thành thục này khiến cho Hạ Huyền Trúc hoài nghi liệu trước đây anh có từng đi trộm cắp hay không.

Trong phòng ngoài Lưu Tử Phong, ngoài Phan Vân Thiến và anh chàng bạn nhảy ra, còn có một đại đội mười mấy vệ sĩ và trợ lý trang điểm, thợ làm tóc,…

Lúc bọn chúng đang bàn luận làm sao để xử lý Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc thì đột nhiên nhìn thấy hai người bước từ ngoài cửa vào.

Mọi người hơi ngơ ngác, Phan Vân Thiến là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện thì trong lòng vừa giận vừa vui.

“Tốt quá, tự mình tìm tới cửa, không phải đi tìm mấy người nữa!”

Phan Vân Thiến vừa nói vừa tức tối đi thẳng tới trước mặt Hạ Huyền Trúc, giơ tay chỉ vào mũi của Hạ Huyền Trúc và quát lên: “Sao nào, bây giờ lại muốn xin lỗi hả? Nói cho mấy người biết, muộn rồi!”

“Ban nãy không phải cứng miệng lắm hay sao? Nào nào nào, tiếp tục tôi xem nào, sao thế, câm rồi hả, thể hiện bản lĩnh như vừa nãy tôi xem nào...”

Phan Vân Thiến còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tiến lên trước một bước, dùng tay nắm chặt lấy ngón tay đang chỉ vào Hạ Huyền Trúc của cô ta, sau đó khẽ bẻ xuống dưới.

Cùng với một tiếng rống lên như lợn bị chọc tiết của Phan Vân Thiến, đầu ngón tay rắc một tiếng bị Diệp Vĩnh Khang bẻ gãy.

“Con đàn bà điên như mày không có tư cách nói chuyện ở đây, cút sang một bên, món nợ của mày đợi lát nữa tao sẽ từ từ tính dần!”

Sau khi Diệp Vĩnh Khang mắng một câu, rồi nhấc chân lên đá bay Phan Vân Thiến.

Sắc mặt Lưu Tử Phong u ám đáng sợ, hai con mắt loé lên tia sáng lạnh tanh.

“Này, tên kia, vợ tôi muốn dạy bảo một phen, anh có thể nói chuyện tử tế được không?”

Diệp Vĩnh Khang hếch mũi nói với Lưu Tử Phong.

Lưu Tử Phong tức tới sôi máu, phẫn nộ gầm lên: “Xông lên cho tao, đánh chết hai con chó này”.

Rầm rầm rầm...

Đám vệ sĩ, trợ lý và thợ trang điểm bên cạnh lập tức tập hợp lại rồi xông lên.

Diệp Vĩnh Khang khẽ hừ một tiếng: “Đại ca, đứng đây đợi mấy giây nhé”.

Nói xong, cơ thể anh lập tức chuyển động.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Một loạt âm thanh đánh đấm vang lên, chưa đến ba giây, cả đám người đã nằm bẹp dưới đất!

“Anh, bây giờ có thể nói chuyện tử tế được chưa?”

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào mũi Lưu Tử Phong.

Mặt Lưu Tử Phong ngập tràn vẻ kinh ngạc!

Với tư cách là ngôi sao hàng đầu cả nước hiện nay, đương nhiên anh ta cũng quen biết với không ít những nhân vật cấp cao.

Những cao thủ quyền anh hay tông môn võ lâm, anh ta cũng từng gặp không ít, nhưng trước giờ chưa từng gặp phải người nào đáng sợ tới vậy!

Trong đám người xông lên ban nãy, ngoại trừ mấy thợ tạo hình, lần này anh ta còn dẫn tới bảy, tám vệ sĩ, mà đều không phải vệ sĩ thông thường.

Bọn họ đều là những cao thủ mà anh ta đã phải tốn một số tiền lớn để thuê về, mỗi người ít nhất đều có một danh hiệu vô địch giải đấu vật quốc tế.

Đặc biệt là tên trợ lý của anh ta từng nổi danh một thời trong giới đấu vật, là nhân vật truyền kỳ từng sở hữu chiến tích bất bại liên tiếp bảy mươi bảy trận.

Có điều, khi những tên này đứng đối diện với nam thanh niên có dáng vẻ bình thường kia, lại đột nhiên trở nên quá mức tầm thường!

“Mẹ kiếp, hỏi anh đấy, mồm anh đâu rồi hả?”

Diệp Vĩnh Khang thấy đối phương không phản ứng thì đột nhiên giơ chân lên tung ra một cú đá, rầm một tiếng chẻ đôi cái bàn trà bằng gỗ đặc!

“Tôi hỏi lại một lần nữa, có thể nói chuyện tử tế không?”

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào mũi của Lưu Tử Phong, trong mắt loé lên vẻ hung hãn!

Lưu Tử Phong vừa bắt gặp ánh nhìn của đối phương thì tim chợt run lên, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu nói: “Được… được…”

Dù anh ta có là ngôi sao tầm cỡ như thế nào, có bao nhiêu người hâm mộ, bản thân có bao nhiêu giá trị đi chăng nữa thì lúc này anh ta chẳng qua cũng chỉ là người trần mặt thịt mà thôi.

Tên điên này lại biết đánh đấm như vậy, nếu như nổi cơn điên lên thì anh ta căn bản không thể biết được sẽ có hậu quả như thế nào.

Dù có muốn chém tên khốn này ra làm trăm nghìn mảnh thì lúc này cũng tuyệt đối không thể đánh liều như vậy được.

“Mẹ kiếp, thái độ nghiêm chỉnh lên chút đi!”

Diệp Vĩnh Khang chửi một câu, lúc này mới quay người lấy một cái ghế, khom lưng dùng tay áo lau vài lần rồi mỉm cười dịu dàng nói với Hạ Huyền Trúc: “Đại ca, mời ngồi xuống xem”.

Hạ Huyền Trúc cũng không khách khí, nghênh ngang đặt mông ngồi xuống, vắt chéo đôi chân thon dài, tiện tay đưa điếu thuốc sang bên cạnh.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng dùng hai tay nhận lấy điếu thuốc, dáng vẻ cứ như thái giám đang hầu hạ lão phật gia.

“Chào anh Lưu, tôi là Hạ Huyền Trúc của công ty xây dựng Huyền Trúc, cũng là tổng phụ trách của dự án khu sản nghiệp, tôi tin rằng anh đã nắm rất rõ những thông tin này rồi”.

“Hôm nay tôi rất xin lỗi khi phải dùng phương thức này để đến gặp mặt anh, thế nhưng chuyện này cũng là do hết cách, anh đã kề dao lên cổ tôi rồi thì tôi cũng phải làm chút gì đó thôi”.

“Hôm nay tôi tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn nói rõ với anh một số chuyện”.

“Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là do bạn nhảy của anh gây nên, chúng tôi có camera giám sát hiện trường, ai đúng ai sai nhìn cái là biết ngay thôi”.

“Những chuyện phát sinh tiếp theo cũng là kết quả của việc mấy người ép người quá đáng, chúng tôi cũng chỉ là bị buộc phải phản đòn mà thôi”.

“Tình hình đại khái là như vậy, hôm nay tôi tới đây là muốn nghe ý kiến của anh”.

Lúc Hạ Huyền Trúc nói ra mấy lời này, biểu cảm vô cùng bình thản, giọng điệu chậm rãi mà kiên định, khí thế đó khiến cho ngay cả Diệp Vĩnh Khang đang đứng bên cạnh vào vai vệ sĩ cũng không nhịn được muốn giơ ngón tay cái lên.

Lưu Tử Phong cúi đầu, sắc mặt u ám, không biết đang nghĩ gì.

“Hỏi anh đấy, mồm đâu!”

Bốp!

Diệp Vĩnh Khang thấy đối phương không đáp lời thì giơ chân đá bay tách trà trên đất, phẫn nộ gầm lên: “Tôi hỏi anh đấy, mồm anh đâu, ngẩng đầu lên!”

Lưu Tử Phong sợ tới mức run cầm cập, vội vàng ngẩng đầu lên, nuốt nước bọt rồi lí nhí lên tiếng: “Chuyện này là do chúng tôi sai”.

Lần này không đợi Diệp Vĩnh Khang lên tiếng, Hạ Huyền Trúc đột nhiên lớn giọng nói: “Nói to lên, tôi không nghe rõ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom