Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 323: Hôm nay em là chị đại
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã lái xe đến trước cổng khách sạn.
Vừa dừng xe đã nhận được điện thoại của Hoàng Thử Lang: “Anh Diệp, đã muộn thế này rồi mà chưa ngủ à, anh đang làm gì đó? Ăn cơm chưa?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày nó: “Có gì nói mau!”
Hoàng Thử Lang cười đáp: “Anh Diệp thông minh quá, mới đó mà đã đoán được tôi có việc rồi. Là thế này, chẳng phải lễ khai trương khu sản nghiệp của chị dâu đã mời một ngôi sao nổi tiếng đến sao”.
“Vừa rồi người đại diện của anh ta gọi cho tôi nói là người của họ bị đánh, bảo tôi dẫn theo mấy anh em đến giúp, còn cho tôi thêm hai triệu tệ nữa”.
“Mặc dù tôi không thích đánh đấm cho lắm, nhưng có người đưa tiền làm việc nên tôi muốn hỏi anh Diệp có rảnh không”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nghe nói thế lập tức vui vẻ: “Họ bảo anh đi đánh người thì liên quan gì đến việc tôi rảnh hay không?”
Hoàng Thử Lang cười nói: “Vốn dĩ cũng chẳng có việc gì, chỉ là nghe người bên đó nói người đánh họ là một cao thủ, một giây có thể diệt gọn mấy vệ sĩ của họ”.
“Theo kinh nghiệm của mình, tôi đoán bản lĩnh của người này còn lợi hại hơn tôi nên tôi muốn hỏi anh Diệp có rảnh không, tôi mời anh ăn khuya, tiện thể đi qua đó xem với tôi một chút”.
Diệp Vĩnh Khang vui vẻ bật cười nói: “Tôi không thể giúp anh chuyện này rồi”.
Hoàng Thử Lang vội nói: “Tại sao chứ anh Diệp? Nể mặt anh Tần mà làm phiền anh một lần, chúng ta chia đôi số tiền họ đưa tôi lần này, thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Mẹ nó, đây không phải là vấn đề tiền bạc, tôi có thể giúp anh tự đánh bản thân được sao? Đi chơi đi, bye nhé!”
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang cúp máy nói với Hạ Huyền Trúc: “Vừa rồi có người bảo anh tự đánh bản thân mình một trận, sau đó còn chia tiền cho anh nữa”.
Hạ Huyền Trúc nhíu mày nói: “Ai mà rảnh rỗi thế?”
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: “Người kia là một tên thiểu năng, mặc kệ hắn. Đi thôi, chúng ta đi gặp tên ngôi sao nổi tiếng đó, lát nữa anh phải cẩn thận xem xét giới tính của anh ta, anh lớn thế này mà vẫn chưa từng thấy người lưỡng tính cởi quần là thế nào”.
“Anh nghiêm túc chút đi, đừng như thế”.
Nhìn dáng vẻ thoải mái, tự tại của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc thật sự không biết anh là người có lá gan lớn hay là đầu óc thiếu mất dây thần kinh nào nữa.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Nếu bảo anh nghiêm túc với loại rác rưởi này thì anh còn lăn lộn làm gì. Đi thôi vợ ơi, chúng ta đi gặp ngôi sao nổi tiếng”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang không cho Hạ Huyền Trúc cơ hội nói nữa, ôm lấy vòng eo thon thả của đối phương rồi bước đến cửa khách sạn của nghệ sĩ kia.
“Đứng lại, làm gì đó, xuất trình giấy tờ tùy thân!”
Ngay sau đó có hai vệ sĩ mặc đồ đen ngăn lại.
Những nghệ sĩ nổi tiếng như Lưu Tử Phong đều có thân phận cực cao, ít nhất trong mắt bản thân họ và fans hâm mộ thì là như thế.
Thế nên thường sẽ cử vệ sĩ của mình trông cửa khách sạn lớn mình ở, chỉ cần có người muốn vào thì đều phải kiểm tra thân phận.
Diệp Vĩnh Khang cúi đầu ghé vào tai Hạ Huyền Trúc, hạ thấp giọng cười nói: “Hôm nay em cứ diễn, để anh đánh nhau”.
Dứt lời, anh rút một điếu thuốc để lên môi, châm lửa rồi nở nụ cười nhả một vòng khói vào hai tên vệ sĩ đó.
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, sau đó lập tức vào trạng thái nói với hai tên vệ sĩ: “Các anh là ai, có tư cách gì kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi?”
Hai tên vệ sĩ nhìn động tác của Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ cảm thấy rất không hài lòng, không khỏi trầm giọng nói: “Không đưa kiểm tra cũng được, vậy thì cứ đứng ngây ngốc ở ngoài này đi”.
Hạ Huyền Trúc tỏ ra mạnh mẽ: “Tại sao các anh nói thế nào thì phải thế ấy, nếu hôm nay tôi cứ muốn vào thì sao?”
Hai tên vệ sĩ nghiêm mặt, siết chặt nắm đấm nói: “Vậy cô có thể thử xem”.
“Tôi… tôi…”
Hạ Huyền Trúc vốn định thốt ra vài câu chửi thề, nhưng trước giờ cô chưa từng nói mấy lời như thế nên nhất thời không nói ra được.
Thế là cô dứt khoát xoay người cầm lấy điếu thuốc Diệp Vĩnh Khang đang ngậm trong miệng, sau đó để lên môi.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ ngậm thuốc lá của Hạ Huyền Trúc.
“Còn ngây người ra đó làm gì?”
Hạ Huyền Trúc gắt giọng nói.
“Vâng!”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới phản ứng lại, tiến lên trước một bước tung ra hai cú đấm dễ dàng đánh ngất hai tên vệ sĩ mặc đồ đen.
“Chị Hạ, mời!”
Diệp Vĩnh Khang bật cười làm động tác mời với Hạ Huyền Trúc.
Anh không phải là loại người cứng nhắc, càng không phải là người bảo thủ nên không hề thấy phản cảm với việc Hạ Huyền Trúc ngậm điếu thuốc trong miệng, ngược lại cảm thấy vợ mình ngầu quá chừng.
“Không biết tốt xấu!”
Hạ Huyền Trúc cũng nhập vai theo anh, miệng ngậm điếu thuốc, ưỡn thẳng ngực, khí chất quả thật hệt như chị đại giang hồ thế giới ngầm.
Nhân viên khách sạn và khách lưu trú không khỏi nhìn sang bên này.
Hạ Huyền Trúc bỗng cảm thấy ngượng, Diệp Vĩnh Khang vội hạ thấp giọng nói: “Đứng vững, tiếp tục, đâm lao thì phải theo lao”.
Hạ Huyền Trúc cắn răng, tức giận nói với nhân viên và du khách xung quanh: “Nhìn gì mà nhìn, chán sống hết rồi à? Có tin tao móc mắt tụi mày ra không hả? Cút!”
Mấy lời này cực kỳ có khí chất, khí thế cũng rất đỉnh khiến đám người đó co giò bỏ chạy hoặc là đồng loạt cúi thấp đầu xuống, chỉ sợ chọc giận “chị đại” này.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa giơ ngón cái lên định khen cô vài câu…
Khụ khụ khụ…
Hạ Huyền Trúc bỗng ôm cổ ho sặc sụa, nước mắt cũng trào ra oán giận nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Sao lại sặc thế này, bình thường thấy anh hút thuốc sảng khoái lắm mà?”
Diệp Vĩnh Khang ôm bụng cười ngặt nghẽo, anh thấy dáng vẻ này của Hạ Huyền Trúc đáng yêu biết bao.
Chẳng qua hình tượng chị đại cô vừa thiết lập tức khắc sụp đổ, vài người bên cạnh vừa rồi còn tỏ ra sợ hãi lúc này lại che miệng cười trộm.
Hạ Huyền Trúc đỏ mặt tía tai, cúi đầu che mặt nhanh chân chạy vào thang máy.
Diệp Vĩnh Khang cũng vội vã cười ha ha đi theo.
Đến khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Huyền Trúc mới ôm ngực nói: “Mất mặt chết mất, sao hút thuốc lại sặc thế nhỉ, bình thường sao em không thấy anh bị sặc chứ?”
Diệp Vĩnh Khang vừa bật cười lấy lại điếu thuốc rồi bỏ vào miệng mình, vừa phả ra vòng khói nói: “Ai bảo em lần đầu hút mà đã hút vào phổi làm gì, không sặc mới lạ ý”.
Hạ Huyền Trúc khó hiểu nói: “Không hút vào đó chứ hít vào đâu?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Lúc mới hút đều sẽ bị sặc, phải bắt đầu từ nuốt khói thuốc, tức là giữ khói thuốc trong miệng rồi phả ra, đừng hít vào phổi rồi từ từ thích ứng là được. Nào, em thử xem”.
Hạ Huyền Trúc nửa tin nửa ngờ nhận lấy điếu thuốc, còn hơi lo lắng nói: “Anh chắc chắn sẽ không bị sặc chứ?”
“Em yên tâm đi, chỉ cần không hít vào phổi thì sẽ không sặc, em đừng hút vào quá nhiều, cứ từ từ”.
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn nói.
Hạ Huyền Trúc do dự chốc lát rồi mới thận trọng đưa thuốc lên môi hút một hơi, sau đó phả ra khói.
“Ôi này, đúng là không sặc nữa, ha ha!”
Hạ Huyền Trúc vui vẻ vung tay múa chân: “Em giỏi không? Lần đầu đã làm được rồi!”
“Ha ha, em giỏi lắm, vợ anh không giống người bình thường. Nào, thêm một hơi nữa”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười nói.
Có lẽ Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất trên thế giới này chủ động dạy vợ mình cách hút thuốc.
Vừa dừng xe đã nhận được điện thoại của Hoàng Thử Lang: “Anh Diệp, đã muộn thế này rồi mà chưa ngủ à, anh đang làm gì đó? Ăn cơm chưa?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày nó: “Có gì nói mau!”
Hoàng Thử Lang cười đáp: “Anh Diệp thông minh quá, mới đó mà đã đoán được tôi có việc rồi. Là thế này, chẳng phải lễ khai trương khu sản nghiệp của chị dâu đã mời một ngôi sao nổi tiếng đến sao”.
“Vừa rồi người đại diện của anh ta gọi cho tôi nói là người của họ bị đánh, bảo tôi dẫn theo mấy anh em đến giúp, còn cho tôi thêm hai triệu tệ nữa”.
“Mặc dù tôi không thích đánh đấm cho lắm, nhưng có người đưa tiền làm việc nên tôi muốn hỏi anh Diệp có rảnh không”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nghe nói thế lập tức vui vẻ: “Họ bảo anh đi đánh người thì liên quan gì đến việc tôi rảnh hay không?”
Hoàng Thử Lang cười nói: “Vốn dĩ cũng chẳng có việc gì, chỉ là nghe người bên đó nói người đánh họ là một cao thủ, một giây có thể diệt gọn mấy vệ sĩ của họ”.
“Theo kinh nghiệm của mình, tôi đoán bản lĩnh của người này còn lợi hại hơn tôi nên tôi muốn hỏi anh Diệp có rảnh không, tôi mời anh ăn khuya, tiện thể đi qua đó xem với tôi một chút”.
Diệp Vĩnh Khang vui vẻ bật cười nói: “Tôi không thể giúp anh chuyện này rồi”.
Hoàng Thử Lang vội nói: “Tại sao chứ anh Diệp? Nể mặt anh Tần mà làm phiền anh một lần, chúng ta chia đôi số tiền họ đưa tôi lần này, thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Mẹ nó, đây không phải là vấn đề tiền bạc, tôi có thể giúp anh tự đánh bản thân được sao? Đi chơi đi, bye nhé!”
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang cúp máy nói với Hạ Huyền Trúc: “Vừa rồi có người bảo anh tự đánh bản thân mình một trận, sau đó còn chia tiền cho anh nữa”.
Hạ Huyền Trúc nhíu mày nói: “Ai mà rảnh rỗi thế?”
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: “Người kia là một tên thiểu năng, mặc kệ hắn. Đi thôi, chúng ta đi gặp tên ngôi sao nổi tiếng đó, lát nữa anh phải cẩn thận xem xét giới tính của anh ta, anh lớn thế này mà vẫn chưa từng thấy người lưỡng tính cởi quần là thế nào”.
“Anh nghiêm túc chút đi, đừng như thế”.
Nhìn dáng vẻ thoải mái, tự tại của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc thật sự không biết anh là người có lá gan lớn hay là đầu óc thiếu mất dây thần kinh nào nữa.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Nếu bảo anh nghiêm túc với loại rác rưởi này thì anh còn lăn lộn làm gì. Đi thôi vợ ơi, chúng ta đi gặp ngôi sao nổi tiếng”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang không cho Hạ Huyền Trúc cơ hội nói nữa, ôm lấy vòng eo thon thả của đối phương rồi bước đến cửa khách sạn của nghệ sĩ kia.
“Đứng lại, làm gì đó, xuất trình giấy tờ tùy thân!”
Ngay sau đó có hai vệ sĩ mặc đồ đen ngăn lại.
Những nghệ sĩ nổi tiếng như Lưu Tử Phong đều có thân phận cực cao, ít nhất trong mắt bản thân họ và fans hâm mộ thì là như thế.
Thế nên thường sẽ cử vệ sĩ của mình trông cửa khách sạn lớn mình ở, chỉ cần có người muốn vào thì đều phải kiểm tra thân phận.
Diệp Vĩnh Khang cúi đầu ghé vào tai Hạ Huyền Trúc, hạ thấp giọng cười nói: “Hôm nay em cứ diễn, để anh đánh nhau”.
Dứt lời, anh rút một điếu thuốc để lên môi, châm lửa rồi nở nụ cười nhả một vòng khói vào hai tên vệ sĩ đó.
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, sau đó lập tức vào trạng thái nói với hai tên vệ sĩ: “Các anh là ai, có tư cách gì kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi?”
Hai tên vệ sĩ nhìn động tác của Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ cảm thấy rất không hài lòng, không khỏi trầm giọng nói: “Không đưa kiểm tra cũng được, vậy thì cứ đứng ngây ngốc ở ngoài này đi”.
Hạ Huyền Trúc tỏ ra mạnh mẽ: “Tại sao các anh nói thế nào thì phải thế ấy, nếu hôm nay tôi cứ muốn vào thì sao?”
Hai tên vệ sĩ nghiêm mặt, siết chặt nắm đấm nói: “Vậy cô có thể thử xem”.
“Tôi… tôi…”
Hạ Huyền Trúc vốn định thốt ra vài câu chửi thề, nhưng trước giờ cô chưa từng nói mấy lời như thế nên nhất thời không nói ra được.
Thế là cô dứt khoát xoay người cầm lấy điếu thuốc Diệp Vĩnh Khang đang ngậm trong miệng, sau đó để lên môi.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ ngậm thuốc lá của Hạ Huyền Trúc.
“Còn ngây người ra đó làm gì?”
Hạ Huyền Trúc gắt giọng nói.
“Vâng!”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới phản ứng lại, tiến lên trước một bước tung ra hai cú đấm dễ dàng đánh ngất hai tên vệ sĩ mặc đồ đen.
“Chị Hạ, mời!”
Diệp Vĩnh Khang bật cười làm động tác mời với Hạ Huyền Trúc.
Anh không phải là loại người cứng nhắc, càng không phải là người bảo thủ nên không hề thấy phản cảm với việc Hạ Huyền Trúc ngậm điếu thuốc trong miệng, ngược lại cảm thấy vợ mình ngầu quá chừng.
“Không biết tốt xấu!”
Hạ Huyền Trúc cũng nhập vai theo anh, miệng ngậm điếu thuốc, ưỡn thẳng ngực, khí chất quả thật hệt như chị đại giang hồ thế giới ngầm.
Nhân viên khách sạn và khách lưu trú không khỏi nhìn sang bên này.
Hạ Huyền Trúc bỗng cảm thấy ngượng, Diệp Vĩnh Khang vội hạ thấp giọng nói: “Đứng vững, tiếp tục, đâm lao thì phải theo lao”.
Hạ Huyền Trúc cắn răng, tức giận nói với nhân viên và du khách xung quanh: “Nhìn gì mà nhìn, chán sống hết rồi à? Có tin tao móc mắt tụi mày ra không hả? Cút!”
Mấy lời này cực kỳ có khí chất, khí thế cũng rất đỉnh khiến đám người đó co giò bỏ chạy hoặc là đồng loạt cúi thấp đầu xuống, chỉ sợ chọc giận “chị đại” này.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa giơ ngón cái lên định khen cô vài câu…
Khụ khụ khụ…
Hạ Huyền Trúc bỗng ôm cổ ho sặc sụa, nước mắt cũng trào ra oán giận nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Sao lại sặc thế này, bình thường thấy anh hút thuốc sảng khoái lắm mà?”
Diệp Vĩnh Khang ôm bụng cười ngặt nghẽo, anh thấy dáng vẻ này của Hạ Huyền Trúc đáng yêu biết bao.
Chẳng qua hình tượng chị đại cô vừa thiết lập tức khắc sụp đổ, vài người bên cạnh vừa rồi còn tỏ ra sợ hãi lúc này lại che miệng cười trộm.
Hạ Huyền Trúc đỏ mặt tía tai, cúi đầu che mặt nhanh chân chạy vào thang máy.
Diệp Vĩnh Khang cũng vội vã cười ha ha đi theo.
Đến khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Huyền Trúc mới ôm ngực nói: “Mất mặt chết mất, sao hút thuốc lại sặc thế nhỉ, bình thường sao em không thấy anh bị sặc chứ?”
Diệp Vĩnh Khang vừa bật cười lấy lại điếu thuốc rồi bỏ vào miệng mình, vừa phả ra vòng khói nói: “Ai bảo em lần đầu hút mà đã hút vào phổi làm gì, không sặc mới lạ ý”.
Hạ Huyền Trúc khó hiểu nói: “Không hút vào đó chứ hít vào đâu?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Lúc mới hút đều sẽ bị sặc, phải bắt đầu từ nuốt khói thuốc, tức là giữ khói thuốc trong miệng rồi phả ra, đừng hít vào phổi rồi từ từ thích ứng là được. Nào, em thử xem”.
Hạ Huyền Trúc nửa tin nửa ngờ nhận lấy điếu thuốc, còn hơi lo lắng nói: “Anh chắc chắn sẽ không bị sặc chứ?”
“Em yên tâm đi, chỉ cần không hít vào phổi thì sẽ không sặc, em đừng hút vào quá nhiều, cứ từ từ”.
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn nói.
Hạ Huyền Trúc do dự chốc lát rồi mới thận trọng đưa thuốc lên môi hút một hơi, sau đó phả ra khói.
“Ôi này, đúng là không sặc nữa, ha ha!”
Hạ Huyền Trúc vui vẻ vung tay múa chân: “Em giỏi không? Lần đầu đã làm được rồi!”
“Ha ha, em giỏi lắm, vợ anh không giống người bình thường. Nào, thêm một hơi nữa”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười nói.
Có lẽ Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất trên thế giới này chủ động dạy vợ mình cách hút thuốc.
Bình luận facebook