• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 322: Làm người phải có sự sắc sảo!

Trên thực tế, bản thân Hạ Huyền Trúc không phải là một người yếu đuối.

Khi gặp Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên, cô vẫn đang du học ở nước ngoài, lúc đó cô rất tự tin, vui vẻ, lại rất trượng nghĩa.

Đừng nói là chuyện riêng của cô, chỉ cần gặp phải chuyện bất công, cô nhất định sẽ không ngồi nhìn.

Nhưng sau đó, vì chưa kết hôn mà đã có con, mặc kệ lời khuyên ngăn không ngớt của gia đình cố chấp sinh Tiểu Trân ra, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, sự cứng cỏi của cô bị xã hội mài mòn từng chút một.

Cô phải sống trong sự cẩn thận từng li từng tí, cho dù có bị ức hiếp cũng chỉ có thể nuốt hận vào lòng, bởi vì cô thật sự không thể gánh chịu nổi bất cứ rủi ro nào.

Tính tình cũng dần trở nên nhu nhược, như thế bất cứ ai cũng có thể giẫm lên đầu cô vậy.

Cho đến khi Diệp Vĩnh Khang trở về, cô mới lấy lại được cảm giác an toàn, tái lập tự tin, từng chút từng chút trở lại là người phụ nữ sắc sảo ban đầu.

Mặc dù cô không muốn sự việc vừa rồi xảy ra, nhưng vì nó đã xảy ra rồi nên không cần phải sợ hãi.

Đánh một người với đánh hai người cũng không có gì khác biệt lắm. Thà cứ tìm lại công bằng cho Tô Tô và Tiểu Mã còn hơn!

"Sếp Hạ, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, em sẵn sàng xin lỗi họ, họ muốn phạt bọn em thế nào cũng được, em xin lỗi sếp Hạ".

Tô Tô cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong lòng đầy áy náy, khóc lóc như mưa.

"Đừng khóc!"

Hạ Huyền Trúc lớn tiếng nói với Tô Tô: "Em không làm gì sai, sao lại khóc?"

"Tô Tô, em nhớ kĩ cho chị, làm người có thế nhượng bộ, có thể bao dung, nhưng không thể không có ranh giới cuối cùng!"

"Khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Thứ vô dụng nhất trên đời này chính là nước mắt. Mọi chuyện đã đến nước này rồi. Khóc có ích lợi gì?"

"Người phải nói xin lỗi phải là chị mới đúng. Khiến em và Tiểu Mã bỏ lỡ cơ hội tốt để nổi tiếng rồi. Chị xin lỗi!"

Sau khi Hạ Huyền Trúc nói xong, cô lại nói với Thiên Diệp Nhi: "Diệp Nhi, lát nữa em đưa cho Tô Tô và Tiểu Mã một trăm nghìn tệ".

"Em biết rồi, sếp Hạ".

Thiên Diệp Nhi đáp lại.

"Sếp Hạ, chuyện này không được đâu, rõ ràng là chúng em…"

Tô Tô vội vã muốn phản bác.

"Câm miệng!"

Hạ Huyền Trúc lớn tiếng nói: "Cứ như vậy đi, nếu không muốn nhận thì lát nữa cầm tiền rồi ném vào thùng rác, Diệp Nhi, tiễn sếp Quách, Tiểu Mã và Tô Tô trở lại công ty!"

Sau khi dặn dò, Hạ Huyền Trúc đi thẳng về phía cửa mà không nhìn lại.

"Sếp Hạ…"

"Suỵt, nghe theo sự sắp xếp của vợ tôi đi".

Lúc đầu, Quách Thụy Hoa và Tô Tô muốn nói gì đó, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn mấy người họ rồi mỉm cười làm động tác im lặng, sau đó nhanh chóng cười đuổi theo Hạ Huyền Trúc.

"Sếp Hạ, chúng ta đi đâu vậy?"

Diệp Vĩnh Khang lẽo đẽo theo sao Hạ Huyền Trúc như một tên hầu.

"Anh vừa gọi em là gì cơ?"

Hạ Huyền Trúc quay đầu lại và nói.

"Gọi em là sếp Hạ, hôm nay em ngầu chết được, vợ ơi, giờ anh sẽ là đàn em của em, nghe theo lời sếp Hạ".

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

Khi hai người tới chiếc Porsche Cayenne của Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang cầm tay lái và mỉm cười hỏi: "Sếp Hạ, xin hỏi giờ chúng ta đi đâu".

Hạ Huyền Trúc ngồi ở ghế phụ hít sâu một hơi: "Vĩnh Khang, em hỏi anh một câu, anh nhất định phải trả lời thật lòng, không được đùa giỡn".

"Câu gì? Em nói đi".

Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.

Hạ Huyền Trúc quay đầu lại, nghiêm mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Nếu như cho anh đánh thoải mái, anh có thể đánh bao nhiêu tên giống như mấy tên vệ sĩ ban nãy?"

"Hả?"

Diệp Vĩnh Khang không ngờ Hạ Huyền Trúc lại hỏi một câu như vậy, sau khi nghĩ xong liền mỉm cười duỗi một ngón tay ra với Hạ Huyền Trúc.

"Mười?"

Hạ Huyền Trúc nghi ngờ nói.

Diệp Vĩnh Khang cười lắc đầu.

"Một trăm?"

Hạ Huyền Trúc hỏi lại.

Diệp Vĩnh Khang vẫn cười lắc đầu.

Hạ Huyền Trúc hơi nhíu mày: "Bao nhiêu vậy? Không phải là một nghìn đấy chứ".

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Ý của anh là “một mực”, tức là cứ đánh thôi, đến bao nhiêu đánh bây nhiêu, kể cả khi chúng cầm theo vũ khí".

Câu này của Diệp Vĩnh Khang không hề khoa trương chút nào, đối với một cao thủ cấp anh, đám vệ sĩ vừa rồi thực sự yếu không khác gì mấy con kiến.

Chỉ cần Diệp Vĩnh Khang muốn, đám rác rưởi đó thực sự là có bao nhiêu đánh bấy nhiêu.

Hạ Huyền Trúc nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang chăm chú vài giây, sau đó lại hít sâu một hơi: "Được rồi, em tin anh, tới khách sạn Lưu Tử Phong ở!"

"Được!"

Diệp Vĩnh Khang cười đáp lại, sau đó khởi động xe chạy nhanh về phía khách sạn Lưu Tử Phong đang ở.

Trên thực tế, khi Hạ Huyền Trúc đột nhiên hỏi anh câu này vừa rồi, anh đã đoán ra vợ anh muốn làm gì rồi.

Điều này làm cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy đặc biệt vui mừng trong lòng, bởi vì anh đột nhiên phát hiện ra Hạ Huyền Trúc đã trở lại như lúc khi cả hai mới gặp mặt.

Tính cách như vậy mới đúng là Hạ Huyền Trúc!

Cùng lúc đó.

Khách sạn, phòng tổng thống.

Mặc áo choàng tắm, Lưu Tử Phong ngồi trên sô pha, trên tay lắc lắc ly rượu đỏ, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.

Với băng gạc quấn quanh đầu, Phan Vân Thiến khóc: "Tử Phong, anh không thể cứ vậy bỏ qua được".

"Nếu chỉ có mỗi tôi chịu thiệt chút cũng không sao, nhưng chúng đâu chỉ đánh mình tôi, biết rõ tôi là quản lý của anh, rõ ràng là nhắm đến anh".

"Nếu chúng ta không làm gì, nếu bị truyền ra ngoài không phải sẽ bị người ta chế cười sao? Đến lúc đó thể diện của anh để vào đâu, Tử Phong?"

Tên bạn nhảy ở bên cạnh, cũng mặt mày bầm dập, một tay bó bột, vẻ mặt buồn bã khóc nhìn Lưu Tử Phong: "Anh Phong, mặt và cánh tay của em bị bọn chúng đánh gãy, chỉ sợ sau này em không thể làm bạn nhảy của anh nữa rồi".

"Chị Phan nói đúng đấy. Nếu chuyện nay chỉ liên quan đến em, em chịu chút thiệt thòi cũng không sao".

“Nhưng chúng rõ ràng là nhắm đến anh, anh Phong, hãy nghĩ kỹ xem, với thân phận của anh, bất kể anh đi đâu, cho dù là nhân vật tầm cỡ đến đâu, không phải cũng phải cung kính trước mặt anh sao?

"Nhưng lần này thì hay rồi. Thẳng tay đánh người. Có đánh em cũng không sao. Nhưng ngay cả chị Phan cũng bị đánh. Chị Phan là ai chứ? Đó là người đại diện của anh đó anh Phong!"

"Mặc dù người bị đánh là em với chị Phan nhưng người tinh ý nhìn vào đều biết, đây đâu phải đánh bọn em, mà là đánh vào mặt anh đó anh Phong…"

"Đủ rồi!"

Bốp!

Không đợi tên bạn nhảy nói xong, sự tức giận của Lưu Tử Phong đã lên đến đỉnh điểm, hất rượu trong chiếc ly trong tay anh ta vào mặt tên bạn nhảy.

"Mẹ nó, là do mày nhiều chuyện, tính tình mày như nào tao còn không rõ sao? Người ta ăn no rửng mỡ, đang yên đang lành lại đi đánh mày à?"

Lưu Tử Phong da trắng mịn màng, lông mày kiếm, đôi mắt sáng, trông rất thanh tú, nhưng khi nổi giận lên thì đặc biệt đáng sợ.

Mặc dù kỹ năng diễn xuất và kỹ năng ca hát của anh ta có hơi kém nhưng anh ta cũng chưa bị ấm đầu, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được chuyện này là do tên bạn nhảy gây sự.

"Tử Phong, giờ đừng quan tâm đến việc ai gây chuyện trước, hơn nữa, chúng ta là ai, đám người đó là ai chứ?"

"Người của chúng ta qua để thử sân khấu, bảo mấy đứa rác rưởi hạ đẳng cút xuống thôi mà, chẳng nhẽ là sai sao?"

"Cho nên điều anh phải nghĩ bây giờ là giải quyết chuyện này như thế nào. Tôi biết anh là người dễ mềm lòng, nhưng chuyện lần này phải suy nghĩ kỹ. Nếu không xử lý tốt sẽ gây thiệt hại lớn cho danh tiếng của anh. Về sau ai còn coi trọng chúng ta nữa?"

"Đừng nói nữa!"

Lưu Tử Phong hung hăng đá vào bàn trà, tức giận nói: "Tôi thấy hai năm nay tôi đã dễ tính quá rồi, đám mèo mả gà đồng gì cũng có thể trèo lên đầu lên cổ tôi được".

"Lần này vừa vặn nhân cơ hội này để mọi người làm quen Lưu Tử Phong tôi, chị Phan, chị biết phải làm như nào rồi đấy!"

Đây là điều mà Phan Vân Thiến đang chờ đợi, cô ta biết ý của Lưu Tử Phong, ngay lập tức trả lời: "Đừng lo, tôi đã nói chuyện với đại ca trong thế giới ngầm trước khi đến đây rồi, tôi sẽ gọi cho anh ta để anh ta đến".

Lưu Tử Phong gật đầu: "Người có đáng tin không?"

Việc bắt tay với đại ca trong thế giới ngầm là một luật bất thành văn trong làng giải trí.

Ai trong số những người nổi tiếng này đều cao quý, thường đi đến nhiều nơi khắp nước. Để tránh một số rắc rối, việc đầu tiên khi đến một nơi mới là bắt tay với đại ca thế giới ngầm ở nơi đó.

Phan Vân Thiến khẳng định: "Đừng lo lắng, đại ca này tên là Hoàng Thử Lang. Tôi đã nghe ngóng người này rồi. Anh ta là người đứng đầu thế giới ngầm Giang Bắc. Ngay cả Tần Hạc cũng là đàn em của anh ta".

"Tôi đã chuyển trước cho anh ta hai triệu, anh ta nói có việc gì cứ nhắn cho anh ta".

Lưu Tử Phong hài lòng gật đầu: "Chị gửi cho anh ta hai triệu nữa, bảo anh ta mang vài anh em côn đồ tới đây!"

"Hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay!"

Phan Vân Thiến vui mừng khôn xiết, biết rằng lần này Lưu Tử Phong thực sự tức giận rồi, đám người Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang và còn Quách Thụy Hoa lần này không chết cũng tàn tật!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom