Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326: Ông vua EQ Hoàng Thử Lang
"Đồ ả đàn bà điên, tao đã cảnh cáo mày nhiều lần rồi, đều do mày tự làm tự chịu!"
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không thèm quan tâm đến loài sâu bọ, nhưng nếu loài sâu bọ cứ bám riết không chịu buông thì cũng khó tránh khỏi cảm giác phiền phức.
Ngay từ lần đầu tiên gặp ả đàn bà điên Phan Vân Thiến ở sân bay, trong lòng anh đã rất khó chịu, sau đó lại càng thêm chán ghét.
Sau khi vặn cổ tay Phan Vân Thiến, anh hung hăng giơ chân đá mạnh vào chân cô ta.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên, chân Phan Vân Thiến bị bẻ cong thành một góc chín mươi độ, lại có thêm một đoạn xương trắng đâm ra khỏi da thịt!
"Vĩnh Khang!"
Hạ Huyền Trúc thấy sự việc cũng tạm ổn nên lập tức ngăn cản, nếu không thì hôm nay Diệp Vĩnh Khang đã đánh nát xương cốt của ả đàn bà điên Phan Vân Thiến này rồi!
"Cút sang bên kia!"
Diệp Vĩnh Khang cứ như đang quăng một bao bố rách nát, tiện tay ném Phan Vân Thiến đã đau đến mức ngất lịm qua một bên, sau đó đột nhiên đá mạnh vào bụng của anh chàng bạn nhảy bên cạnh.
Vốn dĩ cơ thể anh bạn nhảy này gầy gò, bị đá văng về phía sau như một quả đạn đại bác, nặng nề đập vào tường vang lên tiếng ầm, lúc ngã xuống đất đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Sau khi xử lý xong, Diệp Vĩnh Khang lại nhìn về phía Lưu Tử Phong.
"Anh Hoàng!"
Lưu Tử Phong sợ tới mức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước: “Anh Hoàng, cứu tôi!"
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tiến lên tát mạnh một bạt tai vào mặt Lưu Tử Phong, rồi chỉ vào mũi anh ta mắng nhiếc: "Đồ chó, nghe cho kỹ đây, nếu còn có lần sau, tao đảm bảo kết cục của mày sẽ còn thảm hơn so với bọn họ”.
Lưu Tử Phong sợ tái mặt, sau khi phản ứng lại, anh ta chạy nhanh đến bên cạnh Hoàng Thử Lang, lớn tiếng nói: "Anh Hoàng, giúp tôi với!"
Hoàng Thử Lang tỏ vẻ ngu ngơ, nói: “Giúp ư? Giúp gì cơ?”
Lưu Tử Phong sửng sốt, lập tức hét lớn: "Anh nhận tiền của tôi mà không làm việc à?”
Bốp!
Hoàng Thử Lang giơ tay tát mạnh vào mặt đối phương: “Mẹ kiếp, mày nói chuyện cho đàng hoàng, tao không làm việc khi nào hả?”
"Chúng ta xem xét lại nhé, tao nhận tiền của mày, lúc đó mày bảo tao tìm mấy anh em tay đen đến đây đúng không nào?”
Hoàng Thử Lang vừa nói vừa ra lệnh cho những gã đàn ông vạm vỡ phía sau đưa tay ra, sau đó chỉ tay về phía họ và nói với Lưu Tử Phong: "Mày nhìn cho kỹ từng người một, ai cũng đen thùi lùi như nấm mộc nhĩ kia kìa, còn muốn thế nào nữa hả?"
Lưu Tử Phong trợn tròn mắt, tức giận gào thét: “Tôi bảo anh dẫn theo mấy người đến để xử lý bọn chúng”.
"Hả?"
Hoàng Thử Lang tỏ vẻ sững sờ, sau đó lập tức chắp tay cười nói với Lưu Tử Phong: “Hóa ra anh Lưu có ý này, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi”.
"Nguyên nhân chủ yếu là do con người tôi bình thường quá thật thà, người khác nói thế nào thì làm thế đó, không hiểu mấy lời nói vòng vo đầy ẩn ý của anh”.
"Anh bỏ ra nhiều tiền như vậy bảo tôi tìm mấy anh em tay đen, tôi còn tưởng anh có sở thích gì đặc biệt nữa cơ”.
"Ừ, tôi nhớ kỹ chuyện này rồi, lần sau lúc nói chuyện với tôi thì đừng vòng vo, cứ nói thẳng là được, tránh hiểu lầm. Hôm nay đến đây thôi, lúc về tôi mời anh ăn khuya, tôi đi trước đã nhé, ngủ sớm, chúc ngủ ngon”.
Hoàng Thử Lang rất lễ phép chào hỏi Lưu Tử Phong, sau đó vẫy tay, dẫn theo mấy gã đàn ông vạm vỡ cười khanh khách rời đi.
Lúc này, Lưu Tử Phong đã không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình.
Giận dữ, bất lực, hoảng sợ!
Bây giờ, ngọn núi lớn để dựa vào là Hoàng Thử Lang không còn nữa, người xung quanh anh ta cũng đã bị đánh gục, một mình anh ta phải đối mặt với một kẻ điên vô cùng đáng sợ.
"Bao nhiêu tiền, anh nói một con số đi”.
Lưu Tử Phong nuốt nước bọt, chật vật đưa ra lựa chọn chuẩn xác nhất, theo anh ta thấy, trên đời này không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền.
"Ha ha, số tiền mà tôi muốn, anh không có đủ đâu”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa, khóe mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Vợ à, em ra ngoài cửa đợi anh, cảnh tượng tiếp theo không thích hợp để nhìn đâu”.
"Đừng…”
Lưu Tử Phong sợ đến mức hai chân mềm nhũn, bởi vì hắn đã từng thấy thủ đoạn và bản lĩnh của tên điên trước mặt. Nếu bị đánh tàn tật thì cuộc đời của anh ta coi như chấm hết!
"Vĩnh Khang, vậy là được rồi!”
Hạ Huyền Trúc hít một hơi thật sâu, lần này không phải cô mềm lòng, mà cô biết thế nào là nặng nhẹ.
Nếu Lưu Tử Phong thực sự bị thương thì sự việc sẽ chuyển sang một hướng khác.
Hai người họ ung dung bước ra khỏi khách sạn, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của họ, nhân viên làm việc bên dưới hoàn toàn không thể đoán được vừa nãy hai người này đã làm ra chuyện kinh thiên động địa đến mức nào, còn tưởng hai người họ là một đôi tình nhân ngọt ngào.
"Anh Diệp, chị dâu”.
Hoàng Thử Lang đứng chờ ở cửa, nheo mắt chào hai người.
"Vừa nãy làm rất tốt, ra dáng lắm”.
Diệp Vĩnh Khang giơ ngón tay cái với Hoàng Thử Lang, tán thưởng ý tưởng vừa rồi của hắn.
Lưu Tử Phong nhờ hắn tìm một vài anh em côn đồ, hắn còn tìm đến mấy anh em “tay đen” thật.
Nếu hiểu theo nghĩa đen thì Hoàng Thử Lang đúng là đã giữ chữ tín.
Hoàng Thử Lang cũng rất vui khi được Diệp Vĩnh Khang khen ngợi, hắn cười hì hì đáp: “Chủ yếu là do thường ngày tôi đọc nhiều sách, nên đôi khi không tránh khỏi việc có nhiều tư duy sáng tạo”.
"Này, chị dâu, sợi dây chuyền của chị thật độc đáo, đặc biệt rất hợp với khí chất của chị, nhưng tôi sẽ không hỏi chị mua ở đâu”.
"Bởi vì chỉ khí chất của chị mới xứng với sợi dây chuyền cao cấp như vậy, nếu đổi thành người khác dù có đeo mười sợi cũng không đẹp”.
Hoàng Thử Lang là người có EQ cực cao, rất giỏi nắm bắt điểm mấu chốt. Vừa liếc nhìn hắn đã biết, nịnh nọt lấy lòng Hạ Huyền Trúc sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với trực tiếp nịnh bợ Diệp Vĩnh Khang.
Hơn nữa, hắn cũng rất khéo léo trong việc khen ngợi người khác, hắn không nói thẳng những lời như Hạ Huyền Trúc xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, mà thay vào đó lại thông qua sợi dây chuyền, rõ ràng không hề khoa trương nhưng lại vô hình khiến người được khen rất thoải mái dễ chịu.
"Cảm ơn anh Hoàng”.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười, có thể thấy cô thật sự rất vui khi nghe Hoàng Thử Lang khen ngợi, chỉ cần là phụ nữ, ai mà không thích được khen chứ.
"Ôi, chị dâu, chị đừng gọi tôi như thế, gọi tôi là Tiểu Hoàng, hoặc Dung Nhã là được”.
Hoàng Thử Lang vội vàng nói.
"Dung Nhã ư?"
Hạ Huyền Trúc hơi khó hiểu.
Hoàng Thử Lang ưỡn ngực, cười nói: "Hoàng Thử Lang là tên của tôi, còn Dung Nhã là tên hiệu của tôi, bởi vì thường ngày tôi thích nhất là thơ của Nạp Lan Dung Nhã thời nhà Thanh, thích văn phong hàm xúc và cảnh vật thê lương của ông ấy, do đó tôi mới dùng hai từ Dung Nhã để đặt tên hiệu của mình”.
Sau khi nói xong, Hoàng Thử Lang sợ Hạ Huyền Trúc vẫn chưa hiểu nên lại kiên nhẫn giải thích: “Quan Vũ có tên hiệu là Vân Trường, còn Hoàng Thử Lang tôi có tên hiệu là Dung Nhã”.
Hạ Huyền Trúc ôm bụng cười nghiêng ngả, cô nghĩ người này hài hước quá đi mất.
Không ngờ ông trùm thế giới ngầm Giang Bắc - Hoàng Thử Lang, nổi tiếng hung dữ lại là một người đáng yêu như vậy.
"Được, tôi biết rồi Hoàng Dung Nhã, hôm nay thật sự cảm ơn anh, khi khác tôi sẽ mời anh một bữa”.
Hạ Huyền Trúc bị Hoàng Thử Lang chọc cười, vui đến mức chủ động mời hắn ăn cơm.
"Được, cứ quyết định vậy nhé, tôi sẽ mời, tôi là hội viên kim cương của nhà hàng Đường Triều. Đến lúc đó tôi sẽ gửi tin nhắn cho chị, à mà, chị dâu kết bạn Zalo đi”.
Hoàng Thử Lang vui mừng khôn xiết, nếu như được Hạ Huyền Trúc công nhận thì chẳng phải sau này có thể trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng cực lớn trước mặt anh Diệp sao?
"Tên của anh là Saxophone Ưu Buồn ư?"
Hạ Huyền Trúc không khỏi sững sờ khi nhìn thấy tên Zalo của Hoàng Thử Lang.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không thèm quan tâm đến loài sâu bọ, nhưng nếu loài sâu bọ cứ bám riết không chịu buông thì cũng khó tránh khỏi cảm giác phiền phức.
Ngay từ lần đầu tiên gặp ả đàn bà điên Phan Vân Thiến ở sân bay, trong lòng anh đã rất khó chịu, sau đó lại càng thêm chán ghét.
Sau khi vặn cổ tay Phan Vân Thiến, anh hung hăng giơ chân đá mạnh vào chân cô ta.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên, chân Phan Vân Thiến bị bẻ cong thành một góc chín mươi độ, lại có thêm một đoạn xương trắng đâm ra khỏi da thịt!
"Vĩnh Khang!"
Hạ Huyền Trúc thấy sự việc cũng tạm ổn nên lập tức ngăn cản, nếu không thì hôm nay Diệp Vĩnh Khang đã đánh nát xương cốt của ả đàn bà điên Phan Vân Thiến này rồi!
"Cút sang bên kia!"
Diệp Vĩnh Khang cứ như đang quăng một bao bố rách nát, tiện tay ném Phan Vân Thiến đã đau đến mức ngất lịm qua một bên, sau đó đột nhiên đá mạnh vào bụng của anh chàng bạn nhảy bên cạnh.
Vốn dĩ cơ thể anh bạn nhảy này gầy gò, bị đá văng về phía sau như một quả đạn đại bác, nặng nề đập vào tường vang lên tiếng ầm, lúc ngã xuống đất đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Sau khi xử lý xong, Diệp Vĩnh Khang lại nhìn về phía Lưu Tử Phong.
"Anh Hoàng!"
Lưu Tử Phong sợ tới mức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước: “Anh Hoàng, cứu tôi!"
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tiến lên tát mạnh một bạt tai vào mặt Lưu Tử Phong, rồi chỉ vào mũi anh ta mắng nhiếc: "Đồ chó, nghe cho kỹ đây, nếu còn có lần sau, tao đảm bảo kết cục của mày sẽ còn thảm hơn so với bọn họ”.
Lưu Tử Phong sợ tái mặt, sau khi phản ứng lại, anh ta chạy nhanh đến bên cạnh Hoàng Thử Lang, lớn tiếng nói: "Anh Hoàng, giúp tôi với!"
Hoàng Thử Lang tỏ vẻ ngu ngơ, nói: “Giúp ư? Giúp gì cơ?”
Lưu Tử Phong sửng sốt, lập tức hét lớn: "Anh nhận tiền của tôi mà không làm việc à?”
Bốp!
Hoàng Thử Lang giơ tay tát mạnh vào mặt đối phương: “Mẹ kiếp, mày nói chuyện cho đàng hoàng, tao không làm việc khi nào hả?”
"Chúng ta xem xét lại nhé, tao nhận tiền của mày, lúc đó mày bảo tao tìm mấy anh em tay đen đến đây đúng không nào?”
Hoàng Thử Lang vừa nói vừa ra lệnh cho những gã đàn ông vạm vỡ phía sau đưa tay ra, sau đó chỉ tay về phía họ và nói với Lưu Tử Phong: "Mày nhìn cho kỹ từng người một, ai cũng đen thùi lùi như nấm mộc nhĩ kia kìa, còn muốn thế nào nữa hả?"
Lưu Tử Phong trợn tròn mắt, tức giận gào thét: “Tôi bảo anh dẫn theo mấy người đến để xử lý bọn chúng”.
"Hả?"
Hoàng Thử Lang tỏ vẻ sững sờ, sau đó lập tức chắp tay cười nói với Lưu Tử Phong: “Hóa ra anh Lưu có ý này, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi”.
"Nguyên nhân chủ yếu là do con người tôi bình thường quá thật thà, người khác nói thế nào thì làm thế đó, không hiểu mấy lời nói vòng vo đầy ẩn ý của anh”.
"Anh bỏ ra nhiều tiền như vậy bảo tôi tìm mấy anh em tay đen, tôi còn tưởng anh có sở thích gì đặc biệt nữa cơ”.
"Ừ, tôi nhớ kỹ chuyện này rồi, lần sau lúc nói chuyện với tôi thì đừng vòng vo, cứ nói thẳng là được, tránh hiểu lầm. Hôm nay đến đây thôi, lúc về tôi mời anh ăn khuya, tôi đi trước đã nhé, ngủ sớm, chúc ngủ ngon”.
Hoàng Thử Lang rất lễ phép chào hỏi Lưu Tử Phong, sau đó vẫy tay, dẫn theo mấy gã đàn ông vạm vỡ cười khanh khách rời đi.
Lúc này, Lưu Tử Phong đã không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình.
Giận dữ, bất lực, hoảng sợ!
Bây giờ, ngọn núi lớn để dựa vào là Hoàng Thử Lang không còn nữa, người xung quanh anh ta cũng đã bị đánh gục, một mình anh ta phải đối mặt với một kẻ điên vô cùng đáng sợ.
"Bao nhiêu tiền, anh nói một con số đi”.
Lưu Tử Phong nuốt nước bọt, chật vật đưa ra lựa chọn chuẩn xác nhất, theo anh ta thấy, trên đời này không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền.
"Ha ha, số tiền mà tôi muốn, anh không có đủ đâu”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa, khóe mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Vợ à, em ra ngoài cửa đợi anh, cảnh tượng tiếp theo không thích hợp để nhìn đâu”.
"Đừng…”
Lưu Tử Phong sợ đến mức hai chân mềm nhũn, bởi vì hắn đã từng thấy thủ đoạn và bản lĩnh của tên điên trước mặt. Nếu bị đánh tàn tật thì cuộc đời của anh ta coi như chấm hết!
"Vĩnh Khang, vậy là được rồi!”
Hạ Huyền Trúc hít một hơi thật sâu, lần này không phải cô mềm lòng, mà cô biết thế nào là nặng nhẹ.
Nếu Lưu Tử Phong thực sự bị thương thì sự việc sẽ chuyển sang một hướng khác.
Hai người họ ung dung bước ra khỏi khách sạn, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của họ, nhân viên làm việc bên dưới hoàn toàn không thể đoán được vừa nãy hai người này đã làm ra chuyện kinh thiên động địa đến mức nào, còn tưởng hai người họ là một đôi tình nhân ngọt ngào.
"Anh Diệp, chị dâu”.
Hoàng Thử Lang đứng chờ ở cửa, nheo mắt chào hai người.
"Vừa nãy làm rất tốt, ra dáng lắm”.
Diệp Vĩnh Khang giơ ngón tay cái với Hoàng Thử Lang, tán thưởng ý tưởng vừa rồi của hắn.
Lưu Tử Phong nhờ hắn tìm một vài anh em côn đồ, hắn còn tìm đến mấy anh em “tay đen” thật.
Nếu hiểu theo nghĩa đen thì Hoàng Thử Lang đúng là đã giữ chữ tín.
Hoàng Thử Lang cũng rất vui khi được Diệp Vĩnh Khang khen ngợi, hắn cười hì hì đáp: “Chủ yếu là do thường ngày tôi đọc nhiều sách, nên đôi khi không tránh khỏi việc có nhiều tư duy sáng tạo”.
"Này, chị dâu, sợi dây chuyền của chị thật độc đáo, đặc biệt rất hợp với khí chất của chị, nhưng tôi sẽ không hỏi chị mua ở đâu”.
"Bởi vì chỉ khí chất của chị mới xứng với sợi dây chuyền cao cấp như vậy, nếu đổi thành người khác dù có đeo mười sợi cũng không đẹp”.
Hoàng Thử Lang là người có EQ cực cao, rất giỏi nắm bắt điểm mấu chốt. Vừa liếc nhìn hắn đã biết, nịnh nọt lấy lòng Hạ Huyền Trúc sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với trực tiếp nịnh bợ Diệp Vĩnh Khang.
Hơn nữa, hắn cũng rất khéo léo trong việc khen ngợi người khác, hắn không nói thẳng những lời như Hạ Huyền Trúc xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, mà thay vào đó lại thông qua sợi dây chuyền, rõ ràng không hề khoa trương nhưng lại vô hình khiến người được khen rất thoải mái dễ chịu.
"Cảm ơn anh Hoàng”.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười, có thể thấy cô thật sự rất vui khi nghe Hoàng Thử Lang khen ngợi, chỉ cần là phụ nữ, ai mà không thích được khen chứ.
"Ôi, chị dâu, chị đừng gọi tôi như thế, gọi tôi là Tiểu Hoàng, hoặc Dung Nhã là được”.
Hoàng Thử Lang vội vàng nói.
"Dung Nhã ư?"
Hạ Huyền Trúc hơi khó hiểu.
Hoàng Thử Lang ưỡn ngực, cười nói: "Hoàng Thử Lang là tên của tôi, còn Dung Nhã là tên hiệu của tôi, bởi vì thường ngày tôi thích nhất là thơ của Nạp Lan Dung Nhã thời nhà Thanh, thích văn phong hàm xúc và cảnh vật thê lương của ông ấy, do đó tôi mới dùng hai từ Dung Nhã để đặt tên hiệu của mình”.
Sau khi nói xong, Hoàng Thử Lang sợ Hạ Huyền Trúc vẫn chưa hiểu nên lại kiên nhẫn giải thích: “Quan Vũ có tên hiệu là Vân Trường, còn Hoàng Thử Lang tôi có tên hiệu là Dung Nhã”.
Hạ Huyền Trúc ôm bụng cười nghiêng ngả, cô nghĩ người này hài hước quá đi mất.
Không ngờ ông trùm thế giới ngầm Giang Bắc - Hoàng Thử Lang, nổi tiếng hung dữ lại là một người đáng yêu như vậy.
"Được, tôi biết rồi Hoàng Dung Nhã, hôm nay thật sự cảm ơn anh, khi khác tôi sẽ mời anh một bữa”.
Hạ Huyền Trúc bị Hoàng Thử Lang chọc cười, vui đến mức chủ động mời hắn ăn cơm.
"Được, cứ quyết định vậy nhé, tôi sẽ mời, tôi là hội viên kim cương của nhà hàng Đường Triều. Đến lúc đó tôi sẽ gửi tin nhắn cho chị, à mà, chị dâu kết bạn Zalo đi”.
Hoàng Thử Lang vui mừng khôn xiết, nếu như được Hạ Huyền Trúc công nhận thì chẳng phải sau này có thể trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng cực lớn trước mặt anh Diệp sao?
"Tên của anh là Saxophone Ưu Buồn ư?"
Hạ Huyền Trúc không khỏi sững sờ khi nhìn thấy tên Zalo của Hoàng Thử Lang.
Bình luận facebook