Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204: Đều là nói thật!
Đối mặt với những lời lẽ ít gây tổn thương nhưng tính sỉ nhục lại cao như vậy, lại không thể nhìn ra chút tức giận nào trên mặt Đào Thiên Khánh.
"Haizzz, tất nhiên là tôi không xứng làm bạn với đấng hào kiệt như anh Diệp đây rồi".
Đào Thiên Khánh thở dài, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang híp mắt nói: "Cho nên, tôi chỉ có thể làm bạn với vợ con anh thôi".
"Để thể hiện thành ý của tôi, hai người bạn của tôi đã lên đường đi thăm hỏi vợ và con gái anh rồi, chắc giờ cũng đến nơi rồi đấy".
Đào Thiên Hổ chỉ biết Đào Thiên Khánh là một con rắn độc đầy âm mưu với vẻ ngoài đạo đức giả.
Nhưng Đào Thiên Khánh luôn bác bỏ đánh giá này.
Bởi vì chỉ có bản thân hắn mới biết hắn không phải rắn độc, mà là sói đói, một con sói mưu mô, tham lam, hung dữ, tàn ác, khát máu!
Mặc dù Đào Thiên Hổ dũng mãnh, nhưng theo quan điểm của Đào Thiên Khánh, đó cũng chỉ là một tên ngốc với đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi!
Trên đường đến Giang Bắc, Đào Thiên Khánh đã tra hết được thông tin của Diệp Vĩnh Khang.
Ngay cả ân oán giữa anh và ba đại gia tộc ở Giang Bắc cũng đều đã bị nhìn thấu, chứ đừng nói đến Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.
Hắn biết rất rõ rằng Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân là kíp nổ của Diệp Vĩnh Khang, vì vậy cái kẻ trói gà không chặt như hắn hôm nay mới có thể ung dung đối phó với Diệp Vĩnh Khang như vậy.
Hắn nghĩ rằng khi nhắc đến Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, nhất định sẽ đánh vào điểm yếu Diệp Vĩnh Khang, nhưng phản ứng của Diệp Vĩnh Khang khiến hắn hơi bất ngờ.
"Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi".
Diệp Vĩnh Khang chả có chút hoảng hốt nào, khóe miệng còn lộ ra vẻ khinh thường cùng châm chọc, anh nhìn Đào Thiên Khánh đùa cợt: "Tôi có thể hiểu được anh muốn làm bạn với vợ con tôi như thế nào, nhưng tôi chỉ có thể nói xin lỗi anh thôi”.
Nói rồi, Diệp Vĩnh Khang hơi dừng lại, sau đó lại nhìn thẳng đối phương nói: "Bởi vì, anh vẫn không xứng!"
Đào Thiên Khánh cảm thấy hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời của Diệp Vĩnh Khang.
Hắn nhìn chằm chằm vào từng chi tiết trên khuôn mặt của Diệp Vĩnh Khang, cố gắng tìm ra dấu vết giả vờ.
Chỉ tiếc là hắn, người luôn giỏi việc quan sát sắc mặt người khác mà nói chuyện, lúc này lại không nhìn ra một chút giả vờ nào trên mặt Diệp Vĩnh Khang!
Có lẽ nào mình đã đoán sai?
Chẳng lẽ Diệp Vĩnh Khang cũng giống như mình, là loại bề ngoài giả nhân giả nghĩa, nhưng thật ra lại là một con sói đói máu lạnh?
Không, chắc chắn không phải vậy!
Theo những thông tin về cuộc đời của hắn, Diệp Vĩnh Khang chắc chắn không phải loại người như vậy, ít nhất hắn không thể máu lạnh và tàn nhẫn với vợ và con gái mình!
Vì vậy, nhất định là hắn đang giả vờ, chỉ là khả năng giả vờ của hắn đỉnh quá!
"Anh dường như không quan tâm đến vợ và con gái của mình nhỉ?"
Đào Thiên Khánh vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Thực ra, hắn còn không nhận ra rằng khi hỏi câu này, tâm lý của hắn đã rơi vào thế yếu rồi.
"Tất nhiên là tôi quan tâm. Vợ và con gái là những người quan trọng nhất của tôi trên đời này. Tôi yêu họ hơn cả bản thân mình".
Diệp Vĩnh Khang thành thật trả lời.
Nhưng câu trả lời này lại một lần nữa khiến Đào Thiên Khánh khó hiểu, hắn không ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang lại trả lời như vậy.
"Nhưng anh có vẻ không lo lắng, anh cho rằng tôi đang nói dối sao?"
Đào Thiên Khánh không thể không hỏi lại.
Lúc này, hắn vẫn không nhận ra rằng trong cuộc chiến này, hắn đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, Diệp Vĩnh Khang đã dắt mũi hắn.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên cười: "Tôi không nghĩ anh đang nói dối, nhưng tôi cũng đã nói rồi đấy, anh không xứng kết giao với vợ và con gái tôi, nên là, sao tôi phải lo lắng chứ?"
"Anh……"
Vị trí của Đào Thiên Khánh đã bị Diệp Vĩnh Khang đánh bại hoàn toàn, mọi phản ứng và câu trả lời của Diệp Vĩnh Khang đều đi ngược lại với mong đợi của hắn!
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không phải cố ý áp chế đối phương về mặt khí thế, bởi vì Đào Thiên Khánh không có tư cách yêu cầu Diệp Vĩnh Khang cố ý làm việc này.
Diệp Vĩnh Khang chỉ nói sự thật thôi.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân thực sự là những người quan trọng nhất đối với anh, nhưng anh không phải lo lắng họ sẽ xảy ra chuyện.
Công ty xây dựng Huyền Trúc.
"Xin chào, xin hỏi anh cần gì?"
Hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy một người đàn ông râu quai nón vạm vỡ, cao ít nhất hai mét, đi chậm về phía bên này, họ không khỏi cảnh giác và vội vàng tiến tới hỏi thăm.
Một người mặc áo khoác da vào cái thời tiết nóng nực này, cộng với thân hình to như gấu của hắn, thật khó để không bị chú ý.
"Hạ Huyền Trúc có ở công ty không?"
Người đàn ông râu quai nón ngậm một cây tăm trong miệng, xỉa mấy chiếc răng to màu vàng đã nhiều năm không chải.
Đội trưởng an ninh hỏi ngược lại: "Anh có hẹn trước không?"
Tên râu quai nón cười nói: "Cảm ơn".
Nói xong hắn sải bước thẳng lên lầu.
Đội trưởng an ninh sửng sốt, sau đó anh ta nhận ra câu trả lời vừa rồi của mình thực ra tương đương với việc nói với đối phương rằng sếp Hạ đang ở trong công ty.
"Chờ một chút, tôi có thể hỏi anh tìm sếp Hạ có việc gì không?"
Tay của đội trưởng an ninh đã lặng lẽ chạm vào cây gậy ở thắt lưng phía sau, hệ thống liên lạc nội bộ lập tức được bật lên. Bảy tám nhân viên bảo vệ chạy về phía bên này ngay lập tức, vây quanh tên râu quai nón ở giữa.
"He he, không có gì to tát, tôi chỉ muốn mời cô ta uống chén trà thôi".
Tên râu quai nón cười đáp.
Đội trưởng an ninh vẻ mặt bình tĩnh nói: "Xin lỗi, không hẹn trước anh không thể lên được".
Tên râu quai nón cuối cùng cũng lấy tăm gẩy được miếng thịt lợn mắc vào kẽ răng ra.
"Phi, cuối cùng cũng gảy ra được rồi, cái thứ này kẹt nguyên ngày rồi".
Tên râu quai nón nhổ miếng thịt lợn băm xuống đất, lẩm bẩm một tiếng rồi nhìn về phía đội trưởng an ninh cười nói: "Nếu như tôi nhất định phải đi lên thì sao?"
Vừa nói, tên râu quai nón vừa tiếp tục bước lên lầu.
"Ngăn hắn lại!"
Đội trưởng an ninh ra lệnh, bảy tám nhân viên an ninh vạm vỡ lập tức chạy tới, cố gắng lôi tên râu quai nón lại.
Nhưng dù các nhân viên bảo vệ có cố gắng đến đâu cũng không thể ngăn cản được tên râu quai nón này tiếp tục bình thản bước lên lầu từng bước một.
Cảm giác này giống như một vài người đang cố gắng kéo một chiếc xe tải lớn đang chạy với tốc độ cao vậy!
Bang!
Đội trưởng an ninh quyết định dứt khoát, rút cây gậy từ sau lưng ra, định đập vào sau gáy tên râu quai nón.
Gáy là một trong những bộ phận yếu nhất của cơ thể con người, dù mạnh đến đâu, nếu phần gáy bị đập phải, nhẹ thì ngất xỉu, mạnh thì mất mạng!
Tuy nhiên, khi cây gậy giáng xuống, tên râu quai nón vẫn không hề phản ứng gì, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
"Ra tay!"
Đội trưởng bảo vệ hét lên, các nhân viên bảo vệ khác cũng vội vã rút cây gậy ra, ra sức nện vào người tên râu quai nón.
Một loạt tiếng ‘bộp bộp’ vang lên, như là có người đang gõ cửa vậy.
Nhưng cho đến khi những nhân viên bảo vệ này kiệt sức, tên râu quai nón vẫn không hề bị thương!
Trong lúc tuyệt vọng, đội trưởng đội bảo vệ đã phải lao lên, ngã ra đất, ôm chặt lấy chân tên râu quai nón, cố gắng ngăn cản hắn tiến về phía trước bằng cách này.
Phương pháp này tưởng chừng như có hiệu quả, cuối cùng bước chân của tên râu quai nón cũng dừng lại.
"Hình như các người cứ muốn tự làm khổ mình!"
Tên râu quai nón đột ngột lên tiếng, rồi nhẹ nhàng vẩy chân ra sau một cái ...
Cảnh tượng khó tin xuất hiện!
"Haizzz, tất nhiên là tôi không xứng làm bạn với đấng hào kiệt như anh Diệp đây rồi".
Đào Thiên Khánh thở dài, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang híp mắt nói: "Cho nên, tôi chỉ có thể làm bạn với vợ con anh thôi".
"Để thể hiện thành ý của tôi, hai người bạn của tôi đã lên đường đi thăm hỏi vợ và con gái anh rồi, chắc giờ cũng đến nơi rồi đấy".
Đào Thiên Hổ chỉ biết Đào Thiên Khánh là một con rắn độc đầy âm mưu với vẻ ngoài đạo đức giả.
Nhưng Đào Thiên Khánh luôn bác bỏ đánh giá này.
Bởi vì chỉ có bản thân hắn mới biết hắn không phải rắn độc, mà là sói đói, một con sói mưu mô, tham lam, hung dữ, tàn ác, khát máu!
Mặc dù Đào Thiên Hổ dũng mãnh, nhưng theo quan điểm của Đào Thiên Khánh, đó cũng chỉ là một tên ngốc với đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi!
Trên đường đến Giang Bắc, Đào Thiên Khánh đã tra hết được thông tin của Diệp Vĩnh Khang.
Ngay cả ân oán giữa anh và ba đại gia tộc ở Giang Bắc cũng đều đã bị nhìn thấu, chứ đừng nói đến Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.
Hắn biết rất rõ rằng Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân là kíp nổ của Diệp Vĩnh Khang, vì vậy cái kẻ trói gà không chặt như hắn hôm nay mới có thể ung dung đối phó với Diệp Vĩnh Khang như vậy.
Hắn nghĩ rằng khi nhắc đến Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, nhất định sẽ đánh vào điểm yếu Diệp Vĩnh Khang, nhưng phản ứng của Diệp Vĩnh Khang khiến hắn hơi bất ngờ.
"Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi".
Diệp Vĩnh Khang chả có chút hoảng hốt nào, khóe miệng còn lộ ra vẻ khinh thường cùng châm chọc, anh nhìn Đào Thiên Khánh đùa cợt: "Tôi có thể hiểu được anh muốn làm bạn với vợ con tôi như thế nào, nhưng tôi chỉ có thể nói xin lỗi anh thôi”.
Nói rồi, Diệp Vĩnh Khang hơi dừng lại, sau đó lại nhìn thẳng đối phương nói: "Bởi vì, anh vẫn không xứng!"
Đào Thiên Khánh cảm thấy hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời của Diệp Vĩnh Khang.
Hắn nhìn chằm chằm vào từng chi tiết trên khuôn mặt của Diệp Vĩnh Khang, cố gắng tìm ra dấu vết giả vờ.
Chỉ tiếc là hắn, người luôn giỏi việc quan sát sắc mặt người khác mà nói chuyện, lúc này lại không nhìn ra một chút giả vờ nào trên mặt Diệp Vĩnh Khang!
Có lẽ nào mình đã đoán sai?
Chẳng lẽ Diệp Vĩnh Khang cũng giống như mình, là loại bề ngoài giả nhân giả nghĩa, nhưng thật ra lại là một con sói đói máu lạnh?
Không, chắc chắn không phải vậy!
Theo những thông tin về cuộc đời của hắn, Diệp Vĩnh Khang chắc chắn không phải loại người như vậy, ít nhất hắn không thể máu lạnh và tàn nhẫn với vợ và con gái mình!
Vì vậy, nhất định là hắn đang giả vờ, chỉ là khả năng giả vờ của hắn đỉnh quá!
"Anh dường như không quan tâm đến vợ và con gái của mình nhỉ?"
Đào Thiên Khánh vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Thực ra, hắn còn không nhận ra rằng khi hỏi câu này, tâm lý của hắn đã rơi vào thế yếu rồi.
"Tất nhiên là tôi quan tâm. Vợ và con gái là những người quan trọng nhất của tôi trên đời này. Tôi yêu họ hơn cả bản thân mình".
Diệp Vĩnh Khang thành thật trả lời.
Nhưng câu trả lời này lại một lần nữa khiến Đào Thiên Khánh khó hiểu, hắn không ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang lại trả lời như vậy.
"Nhưng anh có vẻ không lo lắng, anh cho rằng tôi đang nói dối sao?"
Đào Thiên Khánh không thể không hỏi lại.
Lúc này, hắn vẫn không nhận ra rằng trong cuộc chiến này, hắn đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, Diệp Vĩnh Khang đã dắt mũi hắn.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên cười: "Tôi không nghĩ anh đang nói dối, nhưng tôi cũng đã nói rồi đấy, anh không xứng kết giao với vợ và con gái tôi, nên là, sao tôi phải lo lắng chứ?"
"Anh……"
Vị trí của Đào Thiên Khánh đã bị Diệp Vĩnh Khang đánh bại hoàn toàn, mọi phản ứng và câu trả lời của Diệp Vĩnh Khang đều đi ngược lại với mong đợi của hắn!
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không phải cố ý áp chế đối phương về mặt khí thế, bởi vì Đào Thiên Khánh không có tư cách yêu cầu Diệp Vĩnh Khang cố ý làm việc này.
Diệp Vĩnh Khang chỉ nói sự thật thôi.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân thực sự là những người quan trọng nhất đối với anh, nhưng anh không phải lo lắng họ sẽ xảy ra chuyện.
Công ty xây dựng Huyền Trúc.
"Xin chào, xin hỏi anh cần gì?"
Hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy một người đàn ông râu quai nón vạm vỡ, cao ít nhất hai mét, đi chậm về phía bên này, họ không khỏi cảnh giác và vội vàng tiến tới hỏi thăm.
Một người mặc áo khoác da vào cái thời tiết nóng nực này, cộng với thân hình to như gấu của hắn, thật khó để không bị chú ý.
"Hạ Huyền Trúc có ở công ty không?"
Người đàn ông râu quai nón ngậm một cây tăm trong miệng, xỉa mấy chiếc răng to màu vàng đã nhiều năm không chải.
Đội trưởng an ninh hỏi ngược lại: "Anh có hẹn trước không?"
Tên râu quai nón cười nói: "Cảm ơn".
Nói xong hắn sải bước thẳng lên lầu.
Đội trưởng an ninh sửng sốt, sau đó anh ta nhận ra câu trả lời vừa rồi của mình thực ra tương đương với việc nói với đối phương rằng sếp Hạ đang ở trong công ty.
"Chờ một chút, tôi có thể hỏi anh tìm sếp Hạ có việc gì không?"
Tay của đội trưởng an ninh đã lặng lẽ chạm vào cây gậy ở thắt lưng phía sau, hệ thống liên lạc nội bộ lập tức được bật lên. Bảy tám nhân viên bảo vệ chạy về phía bên này ngay lập tức, vây quanh tên râu quai nón ở giữa.
"He he, không có gì to tát, tôi chỉ muốn mời cô ta uống chén trà thôi".
Tên râu quai nón cười đáp.
Đội trưởng an ninh vẻ mặt bình tĩnh nói: "Xin lỗi, không hẹn trước anh không thể lên được".
Tên râu quai nón cuối cùng cũng lấy tăm gẩy được miếng thịt lợn mắc vào kẽ răng ra.
"Phi, cuối cùng cũng gảy ra được rồi, cái thứ này kẹt nguyên ngày rồi".
Tên râu quai nón nhổ miếng thịt lợn băm xuống đất, lẩm bẩm một tiếng rồi nhìn về phía đội trưởng an ninh cười nói: "Nếu như tôi nhất định phải đi lên thì sao?"
Vừa nói, tên râu quai nón vừa tiếp tục bước lên lầu.
"Ngăn hắn lại!"
Đội trưởng an ninh ra lệnh, bảy tám nhân viên an ninh vạm vỡ lập tức chạy tới, cố gắng lôi tên râu quai nón lại.
Nhưng dù các nhân viên bảo vệ có cố gắng đến đâu cũng không thể ngăn cản được tên râu quai nón này tiếp tục bình thản bước lên lầu từng bước một.
Cảm giác này giống như một vài người đang cố gắng kéo một chiếc xe tải lớn đang chạy với tốc độ cao vậy!
Bang!
Đội trưởng an ninh quyết định dứt khoát, rút cây gậy từ sau lưng ra, định đập vào sau gáy tên râu quai nón.
Gáy là một trong những bộ phận yếu nhất của cơ thể con người, dù mạnh đến đâu, nếu phần gáy bị đập phải, nhẹ thì ngất xỉu, mạnh thì mất mạng!
Tuy nhiên, khi cây gậy giáng xuống, tên râu quai nón vẫn không hề phản ứng gì, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
"Ra tay!"
Đội trưởng bảo vệ hét lên, các nhân viên bảo vệ khác cũng vội vã rút cây gậy ra, ra sức nện vào người tên râu quai nón.
Một loạt tiếng ‘bộp bộp’ vang lên, như là có người đang gõ cửa vậy.
Nhưng cho đến khi những nhân viên bảo vệ này kiệt sức, tên râu quai nón vẫn không hề bị thương!
Trong lúc tuyệt vọng, đội trưởng đội bảo vệ đã phải lao lên, ngã ra đất, ôm chặt lấy chân tên râu quai nón, cố gắng ngăn cản hắn tiến về phía trước bằng cách này.
Phương pháp này tưởng chừng như có hiệu quả, cuối cùng bước chân của tên râu quai nón cũng dừng lại.
"Hình như các người cứ muốn tự làm khổ mình!"
Tên râu quai nón đột ngột lên tiếng, rồi nhẹ nhàng vẩy chân ra sau một cái ...
Cảnh tượng khó tin xuất hiện!
Bình luận facebook