Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206: Hi vọng anh vẫn tự tin như vậy
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng cơ thể của cô gái lại chủ động hướng về phía Tần Đại Dạ, Tần Đại Dạ cũng không khách sáo, nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy chiếc eo thon của cô gái.
Ngay lúc tay hắn đang chuẩn bị từ từ trượt xuống, cô gái đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đừng vội, em đột nhiên nghĩ ra một cách không cần làm thủ tục".
"Ồ? Em nói xem nào".
Tần Đại Dạ vừa nói vừa từ từ ngả đầu về phía má của cô gái.
Cô gái Lolita nhỏ giọng chậm rãi nói: "Nếu như anh chết, không phải chẳng cần làm thủ tục nữa sao?"
Vừa dứt lời, cô bé Lolita đã chụm năm ngón tay lại và chọc về phía cổ họng Tần Đại Dạ nhanh như chớp.
Điều này diễn ra quá nhanh chóng và đột ngột, Tần Đại Dạ không thể tránh khỏi.
Bang!
Một âm thanh nặng nề vang lên, cô bé Lolita biến sắc!
Chỉ cảm thấy sau khi đâm trúng yết hầu đối phương, tên đó không những không gục xuống như mong đợi mà ngón tay của cô gái lại còn bị tê đi!
"Tiểu mỹ nhân, xem ra vẫn phải tiếp tục làm thủ tục rồi".
Ánh sáng tà ác lóe lên trong mắt Tần Đại Dạ.
Sau khi cô gái Lolita phản ứng lại, cô ta lập tức tung một loạt cú đấm nhanh như chớp vào đối thủ!
Đối phương không né không tránh, trong nháy mắt bị nện hàng chục cú đấm vào ngực nhưng trên mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười xấu xa, như thể nhiêu đó chẳng khác nào đang gãi ngứa cho hắn cả!
Đồng tử của cô gái Lolita co rút mạnh!
Chỉ có cô ta mới biết rằng tất cả những cú đấm nhanh mà cô ta sử dụng vừa rồi, ngay cả một đống gạch cũng có thể lập tức vỡ thành nhiều mảnh!
Nhưng ngực của người đàn ông này giống như một tấm thép vậy, chả có chút phản ứng nào!
Cô gái Lolita phản ứng rất nhanh, thấy tình hình không ổn liền vội vàng chạy nhanh về phía cửa.
Tuy nhiên, cô ta vừa chạy chưa được hai bước, thì Tần Đại Dạ đã xuất hiện trước mặt cô ta như một bóng ma!
"Em gái, thủ tục còn chưa xong mà".
Tần Đại Dạ nở nụ cười tinh nghịch, đột nhiên ngón trỏ giơ lên nhanh như tia chớp, điểm nhẹ vào vai và bụng dưới của đối phương.
Cô gái Lolita cảm thấy toàn thân tê dại ngay lập tức, không thể phát động ra chút lực nào nữa, thậm chí còn không thể đứng vững.
"Đừng qua ... A!"
Cùng lúc đó Đào Thiên Khánh vẫn nhìn thẳng vào Diệp Vĩnh Khang đầy dò xét, luôn cố gắng bắt được manh mối nào đó từ anh.
Biết rõ vợ và con gái sắp gặp nguy hiểm, sao hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Có phải là giả vờ không?
Nhưng nếu là như vậy, thì chỉ có thể nói rằng kỹ năng diễn xuất của người này quá cao, bất kể biểu cảm, ánh mắt, cử chỉ không vội vàng hấp tấp, đều không thể tìm ra manh mối nào.
"Tôi hy vọng lát nữa anh vẫn có thể bình tĩnh như bây giờ!"
Đào Thiên Khánh trầm giọng nói, trước đây khi đấu với bất kỳ ai, hắn đều là kẻ chiếm thế thượng phong.
Nhưng hôm nay liên tiếp bị đánh bại trước mặt người đàn ông này, trong lòng không khỏi có chút tức tối.
"Tôi cũng hy vọng lát nữa anh vẫn có thể tự tin như bây giờ".
Diệp Vĩnh Khang cười cợt nhả, thản nhiên đáp lại một câu.
"Tôi trước giờ vẫn luôn tự tin!"
Đào Thiên Khánh vênh mặt.
Didi——
Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên có hai tin nhắn, sau khi ấn mở ra xem liền đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt Đào Thiên Khánh.
Sau khi Đào Thiên Khánh nhìn thấy nội dung trên màn hình, sắc mặt hắn tái đi!
"Điều này là không thể!"
Đào Thiên Khánh run rẩy kêu lên.
Có hai bức ảnh trên màn hình. Nói chính xác ra phải là hai bức ảnh chụp xác chết mới đúng.
Tên gấu bự sở hữu lực tấn công cực khủng và sức khỏe siêu đỉnh, chết trợn ngược mắt, trông phát khiếp!
Cái chết của cô gái Lolita tương đối nhẹ nhàng, nhưng khi cô ta chết không có mảnh vải che thân, rõ ràng là cô ta đã phải trải qua một trải nghiệm khó tả trước khi chết.
Đào Thiên Khánh hiểu quá rõ thực lực của hai người này, đây là hai kẻ hắn đã đổ rất nhiều tiền để thuê về từ một tổ chức sát thủ nào đó.
Trong những năm qua, bao nhiêu chuyện mờ ám mà Đào Thiên Khánh làm đều do hai người này đảm nhiệm, chưa bao giờ thất bại!
"Tôi đã nói rồi, cho dù là anh hay là hai người bạn của anh đều không xứng làm bạn với vợ và con gái tôi đâu".
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy, nhận lại điện thoại.
"Ba trăm triệu tệ!"
Đào Thiên Khánh cố hết sức giữ bình tĩnh, nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Trong vòng năm phút nữa sẽ nhận được ba trăm triệu tệ, tất cả tài nguyên của tôi ở tỉnh lỵ đều có thể giao cho anh".
"Chúng ta cùng nhau hợp tác. Tôi sẽ cung cấp tài nguyên và tiền bạc. Chỉ cần anh thể hiện bản lĩnh. Từ nay về sau, đẳng cấp hàng đầu của tỉnh lỵ nhất định có chỗ của chúng ta!"
Đào Thiên Khánh quả là một người khôn ngoan, nói thẳng vào chủ đề, không hề dông dài.
Sau khi mất con gấu bự và cô gái Lolita, hắn ngay lập tức đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Đừng phức tạp như vậy, tôi chỉ muốn ở anh một thứ thôi”.
Khi Đào Thiên Khánh nghe thấy vậy, mắt hắn đột nhiên sáng lên, điều này chứng tỏ rằng vấn đề này không phải không thể thương lượng.
"Thứ gì, chỉ cần thứ tôi có, tôi sẽ cho anh!"
Câu này Đào Thiên Khánh không hề nói láo, hắn biết rằng có được nhân tài mới có được núi vàng núi bạc, chỉ cần có thể quy người trước mặt về dưới trướng của hắn, thì lợi ích mà hắn có được sau này là khôn lường!
Diệp Vĩnh Khang nhả khói, nhìn Đào Thiên Khánh, nói: "Tao muốn mạng của mày".
Khuôn mặt của Đào Thiên Khánh nhất thời trở nên u ám.
"Diệp Vĩnh Khang, đừng có mà được nước lấn tới, đừng tưởng rằng như vậy mà đã cầm chắc phần thắng rồi, mày ngây thơ quá đấy".
Đào Thiên Khánh đang nói thì đột nhiên rút súng lục sau lưng chĩa vào trán Diệp Vĩnh Khang, trầm giọng nói: "Tao sẽ cho mày cơ hội chọn lại!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, đột nhiên giơ tay nhanh như chớp nắm chặt lấy cổ tay Đào Thiên Khánh, thuận thế bẻ ngoặt lại, họng súng hướng vào cằm của Đào Thiên Khánh.
"Chờ một chút, có gì chúng ta có thể…"
Bang!
Đào Thiên Khánh còn chưa kịp nói xong thì Diệp Vĩnh Khang đã bóp cò súng không chút do dự.
Xương sọ của Đào Thiên Khánh nảy lên cao, cả người ngả về phía sau, đôi mắt mở to đầy không cam lòng và sợ hãi.
"Nếu mày chỉ tìm tao thôi thì có khi tao đã tha mạng cho mày".
Diệp Vĩnh Khang ném khẩu súng lục vào bên cạnh thi thể của Đào Thiên Khánh, sau đó đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên quần áo, thản nhiên bước ra khỏi cửa.
Trên thực tế, khi Đào Thiên Khánh nói rằng hắn đã cử người đi tìm Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, hắn đã được định sẵn sẽ không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Đây là kíp nổ của Diệp Vĩnh Khang, ai đụng vào người đó sẽ chết!
"Anh Diệp!"
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa đi tới cửa, giọng nói của Tiền Tử Mạn đột nhiên vang lên sau lưng anh.
"Còn chuyện gì nữa không?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Tử Mạn vẫn quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
"Anh Diệp, cảm ơn anh".
Tiền Tử Mạn nghiến răng nói những lời này.
"Đừng cám ơn tôi, tôi tới cũng không phải để giúp cô".
Diệp Vĩnh Khang cười ngạo nghễ, sau đó tiếp tục đi về phía cửa, vừa tới cửa thì đột nhiên dừng lại, có vẻ do dự.
Lập tức anh thở dài, lấy thẻ ngân hàng trong người ra ném về phía Tiền Tử Mạn: "Có hai triệu tệ trong đó, tìm một chỗ tốt mà ở".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đi ra ngoài, không thèm nhìn lại.
Ngay lúc tay hắn đang chuẩn bị từ từ trượt xuống, cô gái đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đừng vội, em đột nhiên nghĩ ra một cách không cần làm thủ tục".
"Ồ? Em nói xem nào".
Tần Đại Dạ vừa nói vừa từ từ ngả đầu về phía má của cô gái.
Cô gái Lolita nhỏ giọng chậm rãi nói: "Nếu như anh chết, không phải chẳng cần làm thủ tục nữa sao?"
Vừa dứt lời, cô bé Lolita đã chụm năm ngón tay lại và chọc về phía cổ họng Tần Đại Dạ nhanh như chớp.
Điều này diễn ra quá nhanh chóng và đột ngột, Tần Đại Dạ không thể tránh khỏi.
Bang!
Một âm thanh nặng nề vang lên, cô bé Lolita biến sắc!
Chỉ cảm thấy sau khi đâm trúng yết hầu đối phương, tên đó không những không gục xuống như mong đợi mà ngón tay của cô gái lại còn bị tê đi!
"Tiểu mỹ nhân, xem ra vẫn phải tiếp tục làm thủ tục rồi".
Ánh sáng tà ác lóe lên trong mắt Tần Đại Dạ.
Sau khi cô gái Lolita phản ứng lại, cô ta lập tức tung một loạt cú đấm nhanh như chớp vào đối thủ!
Đối phương không né không tránh, trong nháy mắt bị nện hàng chục cú đấm vào ngực nhưng trên mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười xấu xa, như thể nhiêu đó chẳng khác nào đang gãi ngứa cho hắn cả!
Đồng tử của cô gái Lolita co rút mạnh!
Chỉ có cô ta mới biết rằng tất cả những cú đấm nhanh mà cô ta sử dụng vừa rồi, ngay cả một đống gạch cũng có thể lập tức vỡ thành nhiều mảnh!
Nhưng ngực của người đàn ông này giống như một tấm thép vậy, chả có chút phản ứng nào!
Cô gái Lolita phản ứng rất nhanh, thấy tình hình không ổn liền vội vàng chạy nhanh về phía cửa.
Tuy nhiên, cô ta vừa chạy chưa được hai bước, thì Tần Đại Dạ đã xuất hiện trước mặt cô ta như một bóng ma!
"Em gái, thủ tục còn chưa xong mà".
Tần Đại Dạ nở nụ cười tinh nghịch, đột nhiên ngón trỏ giơ lên nhanh như tia chớp, điểm nhẹ vào vai và bụng dưới của đối phương.
Cô gái Lolita cảm thấy toàn thân tê dại ngay lập tức, không thể phát động ra chút lực nào nữa, thậm chí còn không thể đứng vững.
"Đừng qua ... A!"
Cùng lúc đó Đào Thiên Khánh vẫn nhìn thẳng vào Diệp Vĩnh Khang đầy dò xét, luôn cố gắng bắt được manh mối nào đó từ anh.
Biết rõ vợ và con gái sắp gặp nguy hiểm, sao hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Có phải là giả vờ không?
Nhưng nếu là như vậy, thì chỉ có thể nói rằng kỹ năng diễn xuất của người này quá cao, bất kể biểu cảm, ánh mắt, cử chỉ không vội vàng hấp tấp, đều không thể tìm ra manh mối nào.
"Tôi hy vọng lát nữa anh vẫn có thể bình tĩnh như bây giờ!"
Đào Thiên Khánh trầm giọng nói, trước đây khi đấu với bất kỳ ai, hắn đều là kẻ chiếm thế thượng phong.
Nhưng hôm nay liên tiếp bị đánh bại trước mặt người đàn ông này, trong lòng không khỏi có chút tức tối.
"Tôi cũng hy vọng lát nữa anh vẫn có thể tự tin như bây giờ".
Diệp Vĩnh Khang cười cợt nhả, thản nhiên đáp lại một câu.
"Tôi trước giờ vẫn luôn tự tin!"
Đào Thiên Khánh vênh mặt.
Didi——
Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên có hai tin nhắn, sau khi ấn mở ra xem liền đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt Đào Thiên Khánh.
Sau khi Đào Thiên Khánh nhìn thấy nội dung trên màn hình, sắc mặt hắn tái đi!
"Điều này là không thể!"
Đào Thiên Khánh run rẩy kêu lên.
Có hai bức ảnh trên màn hình. Nói chính xác ra phải là hai bức ảnh chụp xác chết mới đúng.
Tên gấu bự sở hữu lực tấn công cực khủng và sức khỏe siêu đỉnh, chết trợn ngược mắt, trông phát khiếp!
Cái chết của cô gái Lolita tương đối nhẹ nhàng, nhưng khi cô ta chết không có mảnh vải che thân, rõ ràng là cô ta đã phải trải qua một trải nghiệm khó tả trước khi chết.
Đào Thiên Khánh hiểu quá rõ thực lực của hai người này, đây là hai kẻ hắn đã đổ rất nhiều tiền để thuê về từ một tổ chức sát thủ nào đó.
Trong những năm qua, bao nhiêu chuyện mờ ám mà Đào Thiên Khánh làm đều do hai người này đảm nhiệm, chưa bao giờ thất bại!
"Tôi đã nói rồi, cho dù là anh hay là hai người bạn của anh đều không xứng làm bạn với vợ và con gái tôi đâu".
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy, nhận lại điện thoại.
"Ba trăm triệu tệ!"
Đào Thiên Khánh cố hết sức giữ bình tĩnh, nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Trong vòng năm phút nữa sẽ nhận được ba trăm triệu tệ, tất cả tài nguyên của tôi ở tỉnh lỵ đều có thể giao cho anh".
"Chúng ta cùng nhau hợp tác. Tôi sẽ cung cấp tài nguyên và tiền bạc. Chỉ cần anh thể hiện bản lĩnh. Từ nay về sau, đẳng cấp hàng đầu của tỉnh lỵ nhất định có chỗ của chúng ta!"
Đào Thiên Khánh quả là một người khôn ngoan, nói thẳng vào chủ đề, không hề dông dài.
Sau khi mất con gấu bự và cô gái Lolita, hắn ngay lập tức đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Đừng phức tạp như vậy, tôi chỉ muốn ở anh một thứ thôi”.
Khi Đào Thiên Khánh nghe thấy vậy, mắt hắn đột nhiên sáng lên, điều này chứng tỏ rằng vấn đề này không phải không thể thương lượng.
"Thứ gì, chỉ cần thứ tôi có, tôi sẽ cho anh!"
Câu này Đào Thiên Khánh không hề nói láo, hắn biết rằng có được nhân tài mới có được núi vàng núi bạc, chỉ cần có thể quy người trước mặt về dưới trướng của hắn, thì lợi ích mà hắn có được sau này là khôn lường!
Diệp Vĩnh Khang nhả khói, nhìn Đào Thiên Khánh, nói: "Tao muốn mạng của mày".
Khuôn mặt của Đào Thiên Khánh nhất thời trở nên u ám.
"Diệp Vĩnh Khang, đừng có mà được nước lấn tới, đừng tưởng rằng như vậy mà đã cầm chắc phần thắng rồi, mày ngây thơ quá đấy".
Đào Thiên Khánh đang nói thì đột nhiên rút súng lục sau lưng chĩa vào trán Diệp Vĩnh Khang, trầm giọng nói: "Tao sẽ cho mày cơ hội chọn lại!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, đột nhiên giơ tay nhanh như chớp nắm chặt lấy cổ tay Đào Thiên Khánh, thuận thế bẻ ngoặt lại, họng súng hướng vào cằm của Đào Thiên Khánh.
"Chờ một chút, có gì chúng ta có thể…"
Bang!
Đào Thiên Khánh còn chưa kịp nói xong thì Diệp Vĩnh Khang đã bóp cò súng không chút do dự.
Xương sọ của Đào Thiên Khánh nảy lên cao, cả người ngả về phía sau, đôi mắt mở to đầy không cam lòng và sợ hãi.
"Nếu mày chỉ tìm tao thôi thì có khi tao đã tha mạng cho mày".
Diệp Vĩnh Khang ném khẩu súng lục vào bên cạnh thi thể của Đào Thiên Khánh, sau đó đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên quần áo, thản nhiên bước ra khỏi cửa.
Trên thực tế, khi Đào Thiên Khánh nói rằng hắn đã cử người đi tìm Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, hắn đã được định sẵn sẽ không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Đây là kíp nổ của Diệp Vĩnh Khang, ai đụng vào người đó sẽ chết!
"Anh Diệp!"
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa đi tới cửa, giọng nói của Tiền Tử Mạn đột nhiên vang lên sau lưng anh.
"Còn chuyện gì nữa không?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Tử Mạn vẫn quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
"Anh Diệp, cảm ơn anh".
Tiền Tử Mạn nghiến răng nói những lời này.
"Đừng cám ơn tôi, tôi tới cũng không phải để giúp cô".
Diệp Vĩnh Khang cười ngạo nghễ, sau đó tiếp tục đi về phía cửa, vừa tới cửa thì đột nhiên dừng lại, có vẻ do dự.
Lập tức anh thở dài, lấy thẻ ngân hàng trong người ra ném về phía Tiền Tử Mạn: "Có hai triệu tệ trong đó, tìm một chỗ tốt mà ở".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đi ra ngoài, không thèm nhìn lại.
Bình luận facebook