• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 169: Ngón tay út

"Điện Chủ, à... tôi có thể đi vệ sinh được không...”

Hạ Nguyên Thành lúng túng gãi đầu.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: "Chuyện này ông không cần xin phép tôi, nhanh đi đi”.

"Cám ơn Điện Chủ!"

Hạ Nguyên Thành vội vàng ôm bụng chạy thẳng ra ngoài.

Thật ra trong phòng trà có một phòng vệ sinh, nhưng Hạ Nguyên Thành cảm thấy làm những chuyện này phải tránh xa Điện Chủ một chút, không thể mạo phạm Điện Chủ.

Suy nghĩ này trong mắt người khác có vẻ hơi nực cười, nhưng đối với trăm nghìn tướng sĩ của Điện Long Thần mà nói thì đó là điều bình thường.

Bởi vì Điện Chủ giống như một vị thần trong lòng họ, không thể bất kính dù chỉ một chút.

Ngồi trên ghế sô pha, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Hạ Huyền Trúc, bảo cô đưa Tiểu Trân đi chơi trước, anh còn phải bận một lúc nữa.

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, một ứng dụng đọc tiểu thuyết trên điện thoại đột nhiên xuất hiện thông báo có chương mới.

"Hả? Tác giả này còn biết ra chương mới sao?"

Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa chửi một câu, sau đó vội vàng mở chương mới ra đọc một cách thích thú.

Thậm chí có lúc Diệp Vĩnh Khang cũng không hiểu tại sao lại mê mẩn một cuốn tiểu thuyết dài kỳ như vậy, cách hành văn và cốt truyện tệ đến không chịu nổi, hơn nữa còn là cuốn tiểu thuyết đến bây giờ mới chỉ có ba người đọc.

Mỗi lần đọc, Diệp Vĩnh Khang hầu như đều chửi mắng từ đầu đến cuối, câu từ không rõ ràng, câu trước đá câu sau, lỗi chính tả quá nhiều, hoàn toàn là viết lung tung, tóm lại là muốn dở chừng nào thì có thể dở tới chừng ấy.

Nhưng cuốn tiểu thuyết dở tệ này dường như có một ma lực bí ẩn, luôn hấp dẫn Diệp Vĩnh Khang đón chờ chương tiếp theo.

"Đại ca, chuyện anh giúp tôi thế nào rồi ạ...”

Đúng lúc này, Diệp Thiên Minh đột nhiên bước từ ngoài cửa vào, vừa nói được một nửa thì nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang ngồi trên sô pha cúi đầu xem điện thoại.

Diệp Thiên Minh giật mình, lập tức bật cười ha hả: "Cậu chủ Diệp, không phải cậu giỏi lắm sao? Sao rồi, bây giờ nên nghỉ ngơi rồi nhỉ?"

"Cậu cũng đừng trách tôi, tôi đã cảnh cáo cậu rồi, nếu như cậu ngoan ngoãn theo tôi trở về phương Bắc, tôi nhất định sẽ không làm khó cậu”.

"Bây giờ thì hay rồi, Nam Giang Vương là đại ca của tôi, để tránh một số phiền phức không đáng có trên đường trở về, đợi lát nữa phải để hai chân của cậu chủ Diệp chịu thiệt mà gãy thêm lần nữa rồi”.

"Có điều cậu không cần phải sợ, dù sao trước đây cũng đã từng gãy một lần rồi, hẳn là rất có kinh nghiệm, ha ha ha!"

Diệp Vĩnh Khang xuất hiện ở đây thực sự khiến Diệp Thiên Minh hơi kinh ngạc.

Nhưng theo ông ta thấy, Diệp Vĩnh Khang nhất định đã bị Hạ Nguyên Thành bắt tới.

"Cậu chủ Diệp, cậu nói xem lát nữa nên đánh gãy chân trái trước? Hay là chân phải trước?"

"Hay là thế này, cậu quỳ xuống cầu xin tôi, lát nữa tôi sẽ đánh gãy cả hai chân cậu cùng lúc, như vậy có thể bớt đau một chút, ha ha, tôi rất tốt với cậu nhỉ, cậu chủ thấy đúng không?"

Diệp Thiên Minh vì chuyện ngày hôm qua mà đã nhẫn nhịn nhiều ấm ức, bây giờ cuối cùng ông ta đã có thể xả giận.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cứ như không hề nghe thấy, vẫn cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.

"Tên súc sinh, ngẩng đầu lên nói chuyện với ông đây!"

Nhìn thấy thái độ này của Diệp Vĩnh Khang, Diệp Thiên Minh lập tức nổi giận đùng đùng, bực tức nói: "Mẹ kiếp, đừng giả bộ ở đây nữa, tôi nói cho cậu biết, Hạ Nguyên Thành là đại ca của tôi!"

"Đã đến chỗ này, cho dù bản lĩnh cậu có lớn đến đâu, cũng phải biết điều”.

"Không phải cậu có bản lĩnh lắm sao? Giờ tiếp tục đánh đi, nói cho tôi xem nào, ngẩng đầu lên cho tôi!"

Diệp Thiên Minh thấy Diệp Vĩnh Khang vẫn không để ý tới mình, trong lòng bừng bừng lửa giận, hung hăng đập mạnh xuống bàn trà trước mặt Diệp Vĩnh Khang: "Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, ngẩng đầu lên...”

Bịch!

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thuận tay cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà, không thèm ngẩng đầu lên mà hung hăng đập vào bàn tay Diệp Thiên Minh vừa đặt lên bàn trà.

Với cú đập mạnh như vậy, bàn tay của Diệp Thiên Minh lập tức bị dập nát, máu thịt lẫn lộn!

"A! A!"

Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên phải mất mấy giây để Diệp Thiên Minh phản ứng lại, lúc này ông ta mới cảm giác được cảm giác đau đớn thấu xương từ bàn tay truyền tới!

"Tên khốn kiếp, tao phải băm mày thành nghìn mảnh, nghiền nát xương mày thành tro, khiến mày chết không có chỗ chôn!"

Diệp Thiên Minh siết chặt nắm đấm, rống lên như một con chó điên lên cơn dại.

Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, từ đầu đến cuối chưa từng ngước mắt lên, anh nhẹ nhàng đặt lại chiếc gạt tàn dính máu xuống bàn trà, còn khẽ gạt tàn thuốc vào bên trong.

Như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến anh.

"Chuyện gì vậy?"

Lúc này Hạ Nguyên Thành nghe thấy tiếng hét lớn lập tức vội vàng chạy vào.

"Đại ca!"

Nhìn thấy Hạ Nguyên Thành, Diệp Thiên Minh vội duỗi bàn tay bị đập nát ra, khóc lóc nói: “Tên súc sinh này đã tới đây rồi còn dám ngông cuồng, quả thật là không coi anh ra gì”.

"Đại ca, anh giúp tôi đánh gãy chân tay của tên súc sinh này đi, sau đó róc thịt cậu ta ra, đừng làm hại đến xương là được, tôi muốn để cậu ta sống không bằng chết!"

Khi Diệp Thiên Minh nói những lời này cũng không để ý đến biểu hiện của Hạ Nguyên Thành.

Hạ Nguyên Thành liếc nhìn Diệp Thiên Minh, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, thấy Diệp Vĩnh Khang không có phản ứng gì, ông ta vội vàng bước lên quỳ trên mặt đất, dập đầu với Diệp Vĩnh Khang ba cái.

"Đại ca, anh sao vậy?"

Diệp Thiên Minh lập tức sững sờ.

Hạ Nguyên Thành mặc kệ, sau khi dập đầu ba cái, ông ta đột nhiên đặt một bàn tay lên bàn trà, móc từ trên người ra một con dao găm, hung hăng chặt ngón tay út của mình!

Phụt!

Giơ tay chém xuống, một ngón tay út đẫm máu lập tức bị chặt đứt.

Diệp Thiên Minh ngẩn người, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

"Cấm lấy”.

Hạ Nguyên Thành nhặt ngón út đẫm máu đó đưa cho Diệp Thiên Minh.

"Anh... anh... đại ca, chuyện này...”

Diệp Thiên Minh bị dọa ngu người.

"Tôi bảo ông cầm lấy!"

Hạ Nguyên Thành đột nhiên la lớn.

Diệp Thiên Minh bị dọa run lẩy bẩy, vội vàng dùng bàn tay không bị thương, run rẩy nhận lấy ngón tay út dính máu kia.

"Tôi nợ ông một ân tình, ngón tay út này coi như trả lại cho ông!"

Giọng của Hạ Nguyên Thành vô cùng bình tĩnh, nhưng lại xen lẫn chút lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy.

Diệp Thiên Minh còn chưa kịp phản ứng, Hạ Nguyên Thành đột nhiên đá vào đầu gối của ông ta, khiến Diệp Thiên Minh quỳ phịch xuống.

Sau đó, Hạ Nguyên Thành một tay túm tóc, một tay ghè con dao găm vào cổ họng Diệp Thiên Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn bây giờ, tôi nên tính sổ rõ ràng với ông rồi!"

"Xúc phạm đến Điện Chủ, tội đáng muôn chết!"

Diệp Thiên Minh tái mặt vì sợ hãi, nghẹn ngào nói: "Đại ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào, tôi không hề xúc phạm đến Điện Chủ... Lẽ nào...”

Nói được nửa chừng, Diệp Thiên Minh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang vẫn cúi đầu nghiêm túc đọc cuốn tiểu thuyết kỳ quái trên mạng đó, từ đầu đến cuối chưa từng ngước mắt lên lần nào.

"Diệp Thiên Minh, ông nghe cho kỹ, đây là Điện Chủ của Điện Long Thần, hôm nay cho dù ông trời có tới thì ông cũng phải chết!"

Hạ Nguyên Thành quát lớn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom