Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167: Cậu là Điện Chủ
Diệp Vĩnh Khang đứng ở cửa không vội đi vào mà do dự một lúc.
Tất nhiên chắc chắn không phải anh sợ mà là họa tiết khắc trên cánh cửa thu hút sự chú ý của anh.
Bức tranh được khắc trên cánh cửa gỗ rất bình thường nhưng họa tiết trên cánh cửa gỗ này lại khá kỳ lạ, không phải là tranh chim chóc muông hoa, cũng không phải là tranh tiền tài gì đó mà là một cây cung sừng trâu phong cách cổ.
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang nhìn cây cung này lại có cảm giác rất quen.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt Diệp Vĩnh Khang là một thế giới cung tên.
Trên tường treo bức tranh mực vẽ cây cung lớn, nhiều mẫu cung tên khác nhau cũng được bày trên giá, thậm chí mấy cung tên dạng nhỏ cũng được treo trên trần nhà, quả thật hệt như kho vũ khí.
“Thành thật một chút, đừng động lung tung”.
Một người đàn ông đeo mặt nạ cầm súng AK bên cạnh trầm giọng nói.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, có một người đàn ông mặc đồ rằn ri xanh đen ngồi quay lưng lại với Diệp Vĩnh Khang trên cái ghế trước mặt, người kia đang nhìn ra dòng sông rộng lớn cách một bức tường bằng kính.
“Tôi là Hạ Nguyên Thành”.
Người kia lên tiếng nói, giọng không lớn, giọng điệu cũng rất bình tĩnh nhưng lại toát ra vẻ nghiêm nghị và hùng hồn.
“Thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang hờ hững nói.
“Hỗn xược!”
Người đàn ông đeo mặt nạ bên cạnh tức giận nói.
Hạ Nguyên Thành giơ tay lên, sau đó nói tiếp: “Vốn dĩ chuyện này tôi không cần phải gặp cậu”.
“Nhưng tôi làm gì cũng có chừng mực và giới hạn, tôi không thù không oán với cậu nên không có lý do gì làm khó cậu”.
“Nhưng xin lỗi nhé, tôi nợ người ta một ân huệ, thế nên chỉ đành làm khó cậu một chút”.
“Yên tâm đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi đến phía Bắc với người kia thì chuyện bên tôi xem như xong”.
“Còn người kia muốn làm gì với cậu thì đó là chuyện của ông ta”.
“Trên bàn trà có một tấm thẻ, bên trong có một triệu tiền tệ, xem như là tiền bồi thường tôi cho cậu”.
Phía Bắc?
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, lập tức đoán được là chuyện gì.
“Vậy nếu tôi nói không thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang nói.
Anh vừa nói thế, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên đông cứng.
Lạch cạch!
Mấy khẩu súng AK lên chốt cùng một lúc, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Diệp Vĩnh Khang.
Hạ Nguyên Thành trầm giọng nói: “Cậu có biết ở Nam Giang mà nói chữ không với tôi thì có hậu quả gì không?”
Ở Nam Giang này, những lời Nam Giang Vương nói đều là luật trời, chỉ cần là lời ông ta nói thì dù có vô lý đến mức nào cũng phải tuân theo.
Nếu ai dám nói chữ không với ông ta, hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả chống lại lệnh.
Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhếch khóe môi cười hỏi: “Thế ông có biết uy hiếp tôi sẽ có hậu quả gì không?”
Rầm!
Cuối cùng Hạ Nguyên Thành cũng bị chọc giận!
Kể từ sau khi ông ta đến Nam Giang chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như thế.
“Đưa tên này…”
Hạ Nguyên Thành đập mạnh lên tay vịn của ghế rồi xoay người lại, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: “Đưa tên này…”
Cùng lúc đó một chân của Diệp Vĩnh Khang cũng khẽ tiến đến trước nửa bước định diệt sạch mấy người đeo mặt nạ bên cạnh này trước.
Thế nhưng Hạ Nguyên Thành vừa thốt ra mấy chữ kia, sau khi ông ta nhìn rõ vẻ ngoài của Diệp Vĩnh Khang, hai mắt trợn tròn.
Cả người đứng bất động như trúng phải thần chú đứng hình, một tay còn cứng ngắc giơ ra giữa không trung, há hốc mồm trợn to mắt hệt như vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khó tin.
Diệp Vĩnh Khang cũng ngơ ngác, mình trông dọa người vậy sao?
“Điện Chủ?”
Hạ Nguyên Thành hoàn hồn, thận trọng hỏi dò một câu.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt nói: “Ông là?”
Cộp!
Hạ Nguyên Thành bỗng quỳ xuống đất, dập đầu ba cái với Diệp Vĩnh Khang, mừng rỡ đến nổi rơi nước mắt.
“Điện Chủ, đúng là ngài thật rồi!”
“Hạ Thành Nguyên – cựu thành viên đội đột kích, doanh trại Giáp Tự của Điện Long Thần, kính chào Điện Chủ”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ xoa cằm: “Doanh trại Giáp Tự? Đó là đội ngũ dưới trướng của Chuột đất nhỉ?”
Hạ Nguyên Thành vội nói: “Phải, thủ lĩnh của tôi chính là tướng quân Chuột đất – một trong chín Đại Địa Thần của Điện Long Thần. Điện Chủ, ngài còn nhớ hai năm trước chúng ta từng cùng kề vai sát cánh chiến đấu trong rừng rậm Mada không?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Nguyên Thành cẩn thận đánh giá, bỗng vỗ gáy: “Tôi nhớ ra rồi, hai năm trước chúng ta bị phục kích ở rừng rậm Mada, Chuột đất mới điều động mười hai người từ doanh trại Giáp Tự ra lập nên đội cảm tử”.
“Mười hai thành viên của đội cảm tử đó đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ nhưng chỉ có một người quay lại, người đó là ông nhỉ?”.
“Lúc đó trên người ông toàn là máu thế nên tôi nhất thời không nhận ra ông”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhớ ra, người này thế mà lại là thành viên đội cảm tử lúc đó.
Nhưng đối phương chỉ là một thành viên đột kích bình thường trong Điện Long Thần, mà thành viên trong Điện Long Thần có đến một trăm nghìn người, Diệp Vĩnh Khang không nhận ra một tên lính quèn cũng là chuyện bình thường.
“Đúng thế, chính là tôi, không ngờ Điện Chủ vẫn còn nhớ”.
Hạ Nguyên Thành mừng rỡ cả người run rẩy, vội vàng tức giận nói với mấy tên đeo mặt nạ đang ngây người bên cạnh: “Ngây ra đó làm gì, còn không mau bỏ súng xuống, ăn gan hùm mật gấu hết rồi à?”
Lúc này mấy tên cầm súng mới hoàn hồn lại vội vàng bỏ súng xuống, không cần Hạ Nguyên Thành nói chúng đã quỳ xuống trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang có thể gặp được người quen cũ ở đây nên cũng khá vui, đang định nói gì đó thì Hạ Nguyên Thành bỗng lấy một khẩu trong lòng ra chĩa vào đầu mình.
Còn lớn tiếng nói: “Thuộc hạ đã mạo phạm đến Điện Chủ, tội đáng chết. Điện Chủ, thuộc hạ đi trước đây”.
Dứt lời, ngón tay cái của ông ta bỗng dùng sức không hề do dự bóp cò.
Diệp Vĩnh Khang lanh tay lẹ mắt lấy mũi chân móc lấy một khẩu súng AK trên mặt đất, trước khi Hạ Nguyên Thành bóp cò, anh chuẩn xác đánh bay khẩu súng trong tay đối phương.
“Có phải đầu ông úng nước rồi không? Tôi có bảo ông chết à?”
Diệp Vĩnh Khang không vui nói.
Mặt Hạ Nguyên Thành hiện lên vẻ kiên quyết, nghiêm khắc nói: “Mạo phạm đến uy danh của Điện Chủ, tội không thể tha, đáng lý nên chết!”
Diệp Vĩnh Khang cạn lời xoa thái dương: “Con mắt nào của ông thấy Điện Long Thần có luật lệ này thế? Mau đứng lên, làm như tôi giống thứ gì đó ghê gớm lắm vậy”.
Thấy Hạ Nguyên Thành vẫn quỳ dưới đất, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành giơ tay lên nói: “Được rồi, tôi tha tội cho ông, đứng lên đi”.
“Cảm ơn ơn tha mạng của Điện Chủ!”
Lúc này Hạ Nguyên Thành mới kích động đứng lên, sau đó quát lên với mấy người đàn ông run cầm cập quỳ dưới đất: “Ngây ra đó làm gì, mau thông báo với nhà bếp lập tức chuẩn bị cho tôi một bàn đồ ăn ngon nhất”.
“Vâng!”
Mấy người đó đáp rồi vội vàng đi ra khỏi phòng.
“Mời Điện Chủ ngồi, chỗ này của tôi hơi đơn sơ, chỉ đành để Điện Chủ như thế này”.
Hạ Nguyên Thành cung kính nhường ghế lại cho Diệp Vĩnh Khang ngồi, sau đó tự mình pha một tách trà đưa đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, còn mình thì đứng thẳng người sang một bên như một cây giáo.
“Vừa rồi ông nói ông bị Điện Long Thần gạch tên là sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhấp một hớp trà hỏi.
Tất nhiên chắc chắn không phải anh sợ mà là họa tiết khắc trên cánh cửa thu hút sự chú ý của anh.
Bức tranh được khắc trên cánh cửa gỗ rất bình thường nhưng họa tiết trên cánh cửa gỗ này lại khá kỳ lạ, không phải là tranh chim chóc muông hoa, cũng không phải là tranh tiền tài gì đó mà là một cây cung sừng trâu phong cách cổ.
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang nhìn cây cung này lại có cảm giác rất quen.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt Diệp Vĩnh Khang là một thế giới cung tên.
Trên tường treo bức tranh mực vẽ cây cung lớn, nhiều mẫu cung tên khác nhau cũng được bày trên giá, thậm chí mấy cung tên dạng nhỏ cũng được treo trên trần nhà, quả thật hệt như kho vũ khí.
“Thành thật một chút, đừng động lung tung”.
Một người đàn ông đeo mặt nạ cầm súng AK bên cạnh trầm giọng nói.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, có một người đàn ông mặc đồ rằn ri xanh đen ngồi quay lưng lại với Diệp Vĩnh Khang trên cái ghế trước mặt, người kia đang nhìn ra dòng sông rộng lớn cách một bức tường bằng kính.
“Tôi là Hạ Nguyên Thành”.
Người kia lên tiếng nói, giọng không lớn, giọng điệu cũng rất bình tĩnh nhưng lại toát ra vẻ nghiêm nghị và hùng hồn.
“Thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang hờ hững nói.
“Hỗn xược!”
Người đàn ông đeo mặt nạ bên cạnh tức giận nói.
Hạ Nguyên Thành giơ tay lên, sau đó nói tiếp: “Vốn dĩ chuyện này tôi không cần phải gặp cậu”.
“Nhưng tôi làm gì cũng có chừng mực và giới hạn, tôi không thù không oán với cậu nên không có lý do gì làm khó cậu”.
“Nhưng xin lỗi nhé, tôi nợ người ta một ân huệ, thế nên chỉ đành làm khó cậu một chút”.
“Yên tâm đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi đến phía Bắc với người kia thì chuyện bên tôi xem như xong”.
“Còn người kia muốn làm gì với cậu thì đó là chuyện của ông ta”.
“Trên bàn trà có một tấm thẻ, bên trong có một triệu tiền tệ, xem như là tiền bồi thường tôi cho cậu”.
Phía Bắc?
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, lập tức đoán được là chuyện gì.
“Vậy nếu tôi nói không thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang nói.
Anh vừa nói thế, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên đông cứng.
Lạch cạch!
Mấy khẩu súng AK lên chốt cùng một lúc, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Diệp Vĩnh Khang.
Hạ Nguyên Thành trầm giọng nói: “Cậu có biết ở Nam Giang mà nói chữ không với tôi thì có hậu quả gì không?”
Ở Nam Giang này, những lời Nam Giang Vương nói đều là luật trời, chỉ cần là lời ông ta nói thì dù có vô lý đến mức nào cũng phải tuân theo.
Nếu ai dám nói chữ không với ông ta, hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả chống lại lệnh.
Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhếch khóe môi cười hỏi: “Thế ông có biết uy hiếp tôi sẽ có hậu quả gì không?”
Rầm!
Cuối cùng Hạ Nguyên Thành cũng bị chọc giận!
Kể từ sau khi ông ta đến Nam Giang chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như thế.
“Đưa tên này…”
Hạ Nguyên Thành đập mạnh lên tay vịn của ghế rồi xoay người lại, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: “Đưa tên này…”
Cùng lúc đó một chân của Diệp Vĩnh Khang cũng khẽ tiến đến trước nửa bước định diệt sạch mấy người đeo mặt nạ bên cạnh này trước.
Thế nhưng Hạ Nguyên Thành vừa thốt ra mấy chữ kia, sau khi ông ta nhìn rõ vẻ ngoài của Diệp Vĩnh Khang, hai mắt trợn tròn.
Cả người đứng bất động như trúng phải thần chú đứng hình, một tay còn cứng ngắc giơ ra giữa không trung, há hốc mồm trợn to mắt hệt như vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khó tin.
Diệp Vĩnh Khang cũng ngơ ngác, mình trông dọa người vậy sao?
“Điện Chủ?”
Hạ Nguyên Thành hoàn hồn, thận trọng hỏi dò một câu.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt nói: “Ông là?”
Cộp!
Hạ Nguyên Thành bỗng quỳ xuống đất, dập đầu ba cái với Diệp Vĩnh Khang, mừng rỡ đến nổi rơi nước mắt.
“Điện Chủ, đúng là ngài thật rồi!”
“Hạ Thành Nguyên – cựu thành viên đội đột kích, doanh trại Giáp Tự của Điện Long Thần, kính chào Điện Chủ”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ xoa cằm: “Doanh trại Giáp Tự? Đó là đội ngũ dưới trướng của Chuột đất nhỉ?”
Hạ Nguyên Thành vội nói: “Phải, thủ lĩnh của tôi chính là tướng quân Chuột đất – một trong chín Đại Địa Thần của Điện Long Thần. Điện Chủ, ngài còn nhớ hai năm trước chúng ta từng cùng kề vai sát cánh chiến đấu trong rừng rậm Mada không?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Nguyên Thành cẩn thận đánh giá, bỗng vỗ gáy: “Tôi nhớ ra rồi, hai năm trước chúng ta bị phục kích ở rừng rậm Mada, Chuột đất mới điều động mười hai người từ doanh trại Giáp Tự ra lập nên đội cảm tử”.
“Mười hai thành viên của đội cảm tử đó đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ nhưng chỉ có một người quay lại, người đó là ông nhỉ?”.
“Lúc đó trên người ông toàn là máu thế nên tôi nhất thời không nhận ra ông”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhớ ra, người này thế mà lại là thành viên đội cảm tử lúc đó.
Nhưng đối phương chỉ là một thành viên đột kích bình thường trong Điện Long Thần, mà thành viên trong Điện Long Thần có đến một trăm nghìn người, Diệp Vĩnh Khang không nhận ra một tên lính quèn cũng là chuyện bình thường.
“Đúng thế, chính là tôi, không ngờ Điện Chủ vẫn còn nhớ”.
Hạ Nguyên Thành mừng rỡ cả người run rẩy, vội vàng tức giận nói với mấy tên đeo mặt nạ đang ngây người bên cạnh: “Ngây ra đó làm gì, còn không mau bỏ súng xuống, ăn gan hùm mật gấu hết rồi à?”
Lúc này mấy tên cầm súng mới hoàn hồn lại vội vàng bỏ súng xuống, không cần Hạ Nguyên Thành nói chúng đã quỳ xuống trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang có thể gặp được người quen cũ ở đây nên cũng khá vui, đang định nói gì đó thì Hạ Nguyên Thành bỗng lấy một khẩu trong lòng ra chĩa vào đầu mình.
Còn lớn tiếng nói: “Thuộc hạ đã mạo phạm đến Điện Chủ, tội đáng chết. Điện Chủ, thuộc hạ đi trước đây”.
Dứt lời, ngón tay cái của ông ta bỗng dùng sức không hề do dự bóp cò.
Diệp Vĩnh Khang lanh tay lẹ mắt lấy mũi chân móc lấy một khẩu súng AK trên mặt đất, trước khi Hạ Nguyên Thành bóp cò, anh chuẩn xác đánh bay khẩu súng trong tay đối phương.
“Có phải đầu ông úng nước rồi không? Tôi có bảo ông chết à?”
Diệp Vĩnh Khang không vui nói.
Mặt Hạ Nguyên Thành hiện lên vẻ kiên quyết, nghiêm khắc nói: “Mạo phạm đến uy danh của Điện Chủ, tội không thể tha, đáng lý nên chết!”
Diệp Vĩnh Khang cạn lời xoa thái dương: “Con mắt nào của ông thấy Điện Long Thần có luật lệ này thế? Mau đứng lên, làm như tôi giống thứ gì đó ghê gớm lắm vậy”.
Thấy Hạ Nguyên Thành vẫn quỳ dưới đất, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành giơ tay lên nói: “Được rồi, tôi tha tội cho ông, đứng lên đi”.
“Cảm ơn ơn tha mạng của Điện Chủ!”
Lúc này Hạ Nguyên Thành mới kích động đứng lên, sau đó quát lên với mấy người đàn ông run cầm cập quỳ dưới đất: “Ngây ra đó làm gì, mau thông báo với nhà bếp lập tức chuẩn bị cho tôi một bàn đồ ăn ngon nhất”.
“Vâng!”
Mấy người đó đáp rồi vội vàng đi ra khỏi phòng.
“Mời Điện Chủ ngồi, chỗ này của tôi hơi đơn sơ, chỉ đành để Điện Chủ như thế này”.
Hạ Nguyên Thành cung kính nhường ghế lại cho Diệp Vĩnh Khang ngồi, sau đó tự mình pha một tách trà đưa đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, còn mình thì đứng thẳng người sang một bên như một cây giáo.
“Vừa rồi ông nói ông bị Điện Long Thần gạch tên là sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhấp một hớp trà hỏi.
Bình luận facebook