• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 168: Lại gặp Sử Nam Bắc

Trong mắt Hạ Nguyên Thành thoáng qua vẻ hụt hẫng: “Báo cáo Điện Chủ, thành viên trong đội cảm tử cùng tôi gánh vác trách nhiệm lần trước ở rừng rậm Mada là anh em tốt nhất của tôi”.

“Chính cậu ấy chặn súng giúp tôi nên tôi mới có cơ may sống sót. Sau này trở về, trong lòng tôi luôn cảm thấy rất đau khổ, càng nghĩ đến lại càng thấy hận”.

“Khi biết được đám người mai phục chúng tôi là ai, tôi đã không nhịn được mà nửa đêm lén lút đánh vào vào đại doanh của đối phương, nghĩ là sẽ giết mấy kẻ báo thù cho anh em mình”.

Kết quả là tôi không những đánh lại được bọn chúng, mà còn bao vây, nếu khi ấy tướng quân Chuột đất không dẫn người tới kịp thì e tôi đã chết sớm rồi”.

“Ở Điện Long Thần, tự tiện hành động khi chưa có mệnh lệnh là tội phải chết”.

“Nhưng tướng quân Chuột đất nể tình công lao của tôi trước đây nên tha cho tôi một mạng, chỉ gạch tên tôi khỏi Điện Long Thần thôi”.

“Sau khi trở về nước, tôi phiêu bạt rất nhiều nơi, cuối cùng mới chọn định cư tại đất Nam Giang này”.

“Đối với người làm nghề này, từ lâu đã không coi trọng mạng sống nữa rồi, cho nên tôi chỉ dựa vào bản lĩnh đã học được ở Điện Long Thần, cùng với sự tàn nhẫn mà từng bước một đi đến vị trí này”.

“Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được rằng, hôm nay có thể gặp được Điện Chủ ở đây, cho dù bây giờ có phải chết thì đời này của tôi cũng không còn gì luyến tiếc nữa!”

Khi nói những lời này, vành mắt của Hạ Nguyên Thành cũng đỏ hoe.

Chỉ có người từng ở Điện Long Thần mới có thể cảm nhận được ý nghĩa của nơi ấy trong lòng mỗi một thành viên.

Đối với bọn họ mà nói, nơi đây không chỉ là một tổ chức, mà còn là một mái nhà. Những người đã từng gặp mặt, hay chưa từng quen biết, chỉ cần trên người có ký hiệu của Điện Long Thần thì đều là anh em ruột thịt!

Dù bây giờ Hạ Nguyên Thành được tôn xưng là Nam Giang Vương, hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý, một tay che trời, hô phong hoán vũ cả vùng Nam Giang, không phải sống trong cảnh khố rách áo ôm nữa.

Nhưng điều mà ông ta luôn hướng về, niềm tiếc nuối nhất trong lòng, luôn là những ngày đã từng chinh chiến ở Điện Long Thần.

thập tử nhất sinh, mưa bom bão đạn, những thứ này đều bình thường như cơm bữa.

Có lúc nhận một nhiệm vụ là cả mấy tháng trời, bản thân phải ở nơi có điều kiện cực kỳ tồi tệ, muốn uống một ngụm nước sạch cũng khó như lên trời, chỉ có thể dùng rêu dại mà ngay cả dê núi cũng không thèm ăn để lấp bụng, cuộc sống như vậy không thể chỉ dùng một chữ “khổ” đơn giản để hình dung.

Hơn nữa, ông ta chỉ mới là một tên lính quèn vô cùng bình thường ở Long Thần Điện mà thôi.

Thế nhưng…

Ông ta vĩnh viễn không thể quên được cuộc sống tràn đầy nhiệt huyết, xông pha tận trời chinh chiến khắp nơi ấy!

Ông ta vĩnh viễn cũng không thể quên được người anh em luôn sẵn sàng đứng ra chắn đạn cho mình!

Ông ta càng vĩnh viễn không thể quên được, Điện Chủ của bọn họ đưa bọn họ đi tung hoành ngang dọc, giành lấy vinh dự vô song nhất trần đời!

“Cuộc sống hiện nay của ông cũng coi như không uổng công Chuột đất ân xá năm đó, ông thế này cũng rất tốt rồi!”

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Đừng nghĩ đến cuộc sống đánh đánh giết giết trước kia nữa, hãy cưới một cô vợ tốt, sinh thật nhiều đứa trẻ mập mạp, đó mới là cuộc sống thực tế”.

“Điện Chủ…”

Hai mắt Hạ Nguyên Thành ướt nhòe: “Tôi… Tôi muốn quay lại Điện Long Thần, tôi bằng lòng từ bỏ tất cả mọi thứ hiện có, chỉ cần để tôi được quay lại Điện Long Thần, cho dù chỉ làm một tên khuân vác cũng được, mong Điện Chủ tác thành!”

Diệp Vĩnh Khang nhìn đôi mắt tràn đầy khát vọng của ông ta, rồi thở dài nói: “Sau này hãy sống thật tốt, đừng nhắc đến những chuyện đã qua nữa”.

“Nhưng Điện Chủ, tôi…”

“Ngay cả lời của tôi mà ông cũng không nghe sao!”

“Tôi… Thuộc hạ tuân lệnh!”

Khuôn mặt Hạ Nguyên Thành tràn đầy tuyệt vọng và cô độc, xem ra đời này, ông ta không còn cơ hội quay về Điện Long Thần nữa.

Trong lòng Diệp Vĩnh Khang cũng thấy khó chịu, không phải lòng dạ anh độc ác, mà anh thật sự hy vọng mỗi một thành viên của Điện Long Thần đều sẽ có một chốn đi về.

Hơn trăm ngàn anh em trong Điện Long Thần, mỗi người đều có một câu chuyện và lý do riêng, bằng không, ai lại muốn bỏ qua cuộc sống hiện thực để kiếm sống trên mũi đao lưỡi kiếm chứ?

Những năm nay bọn họ đánh Đông dẹp Tây cũng không chỉ vì lợi ích.

Ở một thế giới chỉ có luật rừng, thì phải thật mạnh mẽ mới có thể tiếp tục sinh tồn.

Nếu ai cũng có thể ăn cơm no, sống trong thế giới tràn đầy công bằng yên vui, thì ai sẽ nguyện cả ngày lấy mạng mình ra đùa?

“Đúng rồi, Điện Chủ, có chuyện này vốn dĩ tôi không có tư cách để hỏi nhưng tôi vẫn không nhịn được, Ám Dạ Các trước nay đều là kẻ địch của chúng ta, biết bao nhiêu anh em của chúng ta đã chết trong tay bọn họ, nhưng vì sao ta phải liên minh với bọn họ chứ?”

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt: “Liên minh? Chúng ta liên minh với bọn họ lúc nào?”

Hạ Nguyên Thành nghi ngờ: “Nhưng ba ngày trước, chính mắt tôi trông thấy Sử Thiên Vương ở cùng với công chúa Ám Dạ và mấy người bên đó nữa”.

“Ông nói gì cơ?”

Khuôn mặt Diệp Vĩnh Khang đanh lại: “Ông có chắc là không nhìn nhầm không? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”

Hạ Nguyên Thành gật đầu, khẳng định chắc nịch: “Tuyệt đối không thể nhìn lầm được, tôi dám chắc chắn người đó là Sử Thiên Vương”.

“Hôm đó tôi ra ngoài làm việc, khi trở về đã đi ngang qua đường Sơn Bình, thông qua cửa kính xe, tôi đột nhiên nhìn thấy một người giống hệt Sử Thiên Vương đang ngồi trong một quán rượu nhỏ”.

“Tôi lập tức dừng xe lại nhìn cho rõ thì xác định chắc chắn đó là Sử Thiên Vương!”

“Tôi định đến chào hỏi anh ta thì lại đột nhiên phát hiện ra công chúa Ám Dạ và mấy thành viên Ám Dạ khác cũng ở đó”.

“Trông sắc mặt bọn họ đều vô cùng nặng nề, họ đang viết viết vẽ vẽ trên một tấm bảng như đang thương lượng chuyện bí mật gì, nên tôi không qua quấy rầy”.

“Mười phút sau, bọn họ mới lên một chiếc xe màu đen không có biển số đi mất, vì đó là Sử Thiên Vương nên tôi không đi theo”.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Quán rượu kia ở đâu?”

Hạ Nguyên Thành lắc đầu đáp: “Quán rượu ấy bây giờ không còn nữa, việc này rất kỳ lạ, sau đêm mấy người Sử Thiên Vương đi khỏi thì cả ông chủ lẫn nhân viên phục vụ trong quán rượu đều đột nhiên biến mất”.

“Giống như đã bốc hơi khỏi thế gian luôn vậy, không thể tìm ra chút tung tích nào, tôi đoán rằng bọn họ đã vô tình nghe thấy chuyện gì nên đã bị diệt khẩu rồi”.

“Điện Chủ, nếu chúng ta không liên minh với Ám Dạ Các thì vì sao Sử Thiên Vương lại ở cùng bọn họ?”

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang vô cùng nặng nề, thậm chí ngay cả hơi thở cũng phải gắng mình kiềm chế.

Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã không thể nào chấp nhận chuyện bị Sử Nam Bắc phản bội, cho nên luôn tìm đủ loại sơ hở đủ mọi lý do bào chữa thay Sử Nam Bắc.

Thế nhưng sự thật hết lần này đến lần khác bày ra trước mắt, ngoại trừ Sử Nam Bắc phản bội ra thì không một lý do nào tốt hơn có thể giải thích hết tất cả mọi chuyện!

Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không hiểu, cho dù Sử Nam Bắc phản bội thì vì sao hắn phải làm thế?

Diệp Vĩnh Khang tự thấy bản thân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Sử Nam Bắc, hơn thế còn luôn đối xử với hắn như anh em một nhà.

Mà trước nay Sử Nam Bắc vẫn luôn tỏ ra hết mực trung thành với Điện Long Thần, không hề có nguyên nhân nào khiến hắn nổi loạn làm phản cả.

Mà sự thật lại đang đặt ngay trước mắt rành rành, tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom