• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 165: Anh rể là anh hùng đấy!

"Diệp Thiên Minh, nghe cho kỹ đây!"

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định: "Lúc trước ông đã cứu mạng tôi, về sau cũng chính ông tự tay giết chết tôi".

"Cộng thêm hôm nay, tôi sẽ trả lại ông một lần. Từ nay về sau không ai nợ ai!"

"Nhưng ông hãy nhớ cho kỹ, nếu như còn lần sau, tôi sẽ khiến cho ông ngay cả cơ hội hối hận cũng không có!"

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền xoay người rời khỏi cửa, không thèm nhìn lại.

Cơ thể của Diệp Thiên Minh đã ướt đẫm, mềm nhũn xụi lơ dưới đất như một vũng bùn.

"Đồ con hoang, tao sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn!"

Lòng tốt của Diệp Vĩnh Khang vừa rồi không cảm hóa được Diệp Thiên Minh.

Thật ra không phải Diệp Thiên Minh ghét Diệp Vĩnh Khang, chỉ là không muốn từ bỏ cơ hội này.

Mặc dù bây giờ ông ta đã có địa vị rất cao ở trong nhà họ Diệp, nhưng ông ta vẫn không phải là trực hệ của nhà họ Diệp, dù ông ta có cố gắng đến đâu cũng sẽ mắc kẹt ở chỗ đó.

Mà bây giờ Thượng đế đã ban cho ông ta công lao tóm gọn Diệp Vĩnh Khang trước mặt, ông ta sao có thể từ chối chứ?

Thực lực của Diệp Vĩnh Khang quả thực mạnh đến mức ngoài dự đoán của ông ta, nhưng nếu như Diệp Thiên Minh cứ vậy rút lui thì ông ta đâu còn được gọi là Diệp Thiên Minh nữa.

Một thời gian trước, nhà họ Diệp tổ chức hội nghị mở rộng địa bàn, Diệp Thiên Minh bỏ xa tìm gần, chủ động xin đi khai khẩn Nam Giang cũng có nguyên nhân của ông ta.

Một mặt, vì là vùng sâu vùng xa nên có thể có được nhiều lợi ích các thành phố ở phía Bắc.

Mặt khác, bởi vì ở Nam Giang, Diệp Thiên Minh có át chủ bài mà chỉ có ông ta mới biết!

Chỉ cần có át chủ bài này trong tay, trên đất Nam Giang, không có chuyện gì mà Diệp Thiên Minh không đối phó được!

Sau nửa giờ.

Trung tâm thành phố Nam Giang, tầng cao nhất của tòa nhà Thiên Tiễn nổi tiếng.

"Đại ca, chuyện này anh nhất định phải giúp tôi. Lần này là cơ hội lớn đối với tôi. Một khi xong việc, lão phu nhân nhất định sẽ rất vui vẻ".

"Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ nói hay vài câu cho anh ở trước mặt lão phu nhân. Nói không chừng khi lão phu nhân cao hứng lên, sẽ cho anh làm đối tác chiến lược cũng nên, đến lúc đó chúng ta cùng nhau kiếm tiền!"

Diệp Thiên Minh kính cẩn đứng ở trên sàn nhà, giọng điệu có phần nịnh nọt, lấy lòng.

Trước mặt ông ta là một người đàn ông có thể trạng rắn rỏi, nước da ngăm đen, tuổi nhiều nhất là ngoài ba mươi.

Người này có dung mạo bình thường, tóc húi cua và mặc một bộ quần áo rằn ri màu xanh đậm tuy có vài chỗ bị tẩy trắng nhưng lại rất sạch sẽ.

Nhìn tổng thể, ông ta giống một công nhân nhập cư làm việc trên một công trường hơn.

Tuy nhiên, không ai có thể ngờ rằng một người đàn ông bình thường ăn mặc như một công nhân nhập cư lại là Nam Giang Vương - Hạ Nguyên Thành!

Cái tên Hạ Nguyên Thành này chắc chắn là một thứ cấm kỵ trong cả Nam Giang!

Nó khủng khiếp đến nỗi những người khác thậm chí còn không dám tùy tiện nói đến cái tên này!

Lý do rất đơn giản, con người này quá mạnh, quá tàn nhẫn và thần bí.

Trên thực tế, ông ta đến Nam Giang cũng chỉ mới hơn một năm.

Khi ông ta đến, một mình lẻ loi, chỉ dựa vào đôi nắm đấm, trong vòng chưa đầy nửa tháng, ông ta đã đạp đổ mấy tập đoàn thế lực ngầm cố thủ ở Nam Giang!

Sau khi có được chỗ đứng vững chắc ở Nam Giang, lại xảy ra xích mích với nhà họ Đào ở tỉnh lỵ vì một mảnh đất.

Đúng lúc mọi người tưởng Hạ Nguyên Thành nhất định sẽ lựa chọn nhượng bộ, ông ta đột nhiên chủ động tấn công nhà họ Đào, hơn nữa còn đánh cho nhà họ Đào tan tác trong một trận quyết chiến!

Thậm chí người đứng đầu nhà họ Đào khi đó đã ban hành lệnh cấm, phàm là người nhà họ Đào, cả đời cũng không được phép đặt chân đến Nam Giang nếu không được phép!

Trận chiến này khiến tên tuổi Hạ Nguyên Thành bùng nổ ở Nam Giang!

Chỉ cần đó là dự án mà ông ta nhắm tới thì không ai dám cạnh tranh với ông ta.

Cái tên Hạ Nguyên Thành giống như một tờ giấy thông hành tuyệt đối ở Nam Giang, nếu kẻ nào dám ngáng đường chặn trước mặt ông ta, không cần biết là ai, nhất định không thể sống qua ngày thứ hai!

Ngoài uy danh của mình, Hạ Nguyên Thành còn là một tên bí ẩn khó dò.

Mặc dù được ca tụng là Nam Giang Vương nhưng ông ta rất kín tiếng, ít khi xuất hiện trước công chúng và luôn hành động một mình, ít ai nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta.

Có rất nhiều lời đồn đại về ông ta, có người nói rằng ông ta trước nay không dùng súng, vũ khí của ông ta là một cây cung sừng trâu lớn, bách phát bách trúng.

Cũng có người nói rằng ông ta đã từng là lính hàng đầu của một nhóm lính đánh thuê ở Outland.

Tuy nhiên, những tin đồn này chưa bao giờ được xác nhận, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sức ảnh hưởng tuyệt đối của cái tên Hạ Nguyên Thành ở Nam Giang.

Mà con át chủ bài của Diệp Thiên Minh chính là Hạ Nguyên Thành!

Hai năm trước, khi Hạ Nguyên Thành vừa về nước, ông ta không trực tiếp đến Nam Giang, mà đi đến một thành phố nào đó ở phía Bắc.

Trong một lần tình cờ gặp gỡ, Diệp Thiên Minh đã vô tình giúp đỡ Hạ Nguyên Thành một việc nhỏ.

Đó chỉ là một hành động vô tình, nhưng không ngờ rằng người mà ông ta giúp đỡ lại trở thành Nam Giang Vương nổi tiếng trong tương lai!

"Đại ca, anh xem cái này…"

Diệp Thiên Minh gọi người nhỏ hơn nhiều so với ông ta là đại ca, nhưng ông ta lại không hề có chút gì là ngượng mồm.

Bởi vì chức danh đại ca vốn dĩ không dựa theo độ tuổi.

Hạ Nguyên Thành cầm trong tay một cây cung bằng ngọc trắng mịn, nhẹ nhàng nghịch dây cung được làm bằng dây vàng, phát ra tiếng ‘tưng tưng’ tinh xảo.

Có vẻ như ông ta rất thích thứ vũ khí lạnh như cung tên.

"Ông mới nói sẽ nói tốt cho tôi vài câu trước mặt lão phu nhân ư?"

Hạ Nguyên Thành vừa nghịch sợi dây cung của chiếc cung ngọc trắng vừa chậm rãi nói.

Giọng ông ta điềm tĩnh, nhưng lại có độ lắng và hùng hồn ẩn bên trong đó.

Diệp Thiên Minh vội vàng gật đầu: "Đại ca yên tâm, tôi nhất định sẽ nói tốt cho anh vài câu trước mặt lão phu nhân, đến khi đó …"

Bốp!

Diệp Thiên Minh chưa kịp nói xong, Hạ Nguyên Thành đột nhiên vỗ bàn một cái nặng nề, tức giận nói: "Ông cho rằng tôi không bằng lão phu nhân nhà ông à?"

"Ông cảm thấy tôi cần người khác đến đánh giá và ban thưởng à?"

"Đại ca, tôi không có ý đó!"

Đầu gối của Diệp Thiên Minh sợ hãi mềm nhũn ra, ông ta khuỵu xuống đất ‘phịch’ một cái.

Tuy rằng ông ta biết rất rõ thực lực toàn diện của nhà họ Diệp nhất định có thể bóp chết Hạ Nguyên Thành.

Nhưng đây là Nam Giang, Hạ Nguyên Thành cũng là một kẻ điên dám ra gan ra ruột với nhà họ Đào, nếu làm người ta tức lên, đầu ông ta có thể lìa khỏi cổ bất cứ lúc nào!

"Đại ca, tôi sai rồi, tôi tự vả miệng, xin đại ca đừng chấp nhặt với tôi!"

Diệp Thiên Minh quỳ trên mặt đất, tự tát vào miệng mình.

Cho đến khi cánh môi sưng phồng lên, Hạ Nguyên Thành mới đưa tay lên vẫy vẫy: "Thôi!"

"Diệp Thiên Minh, nghe cho kỹ đây, lần này tôi giúp ông chỉ là để trả ân tình mà tôi đã nợ ông lúc trước thôi!"

"Về sau nếu còn lỗ mãng trước mặt tôi, cẩn thận ông đây vặn cổ ông ra đấy!"

Khi Hạ Nguyên Thành tức giận, trên người mang theo áp lực cực kỳ mạnh mẽ, khiến Diệp Thiên Minh toát mồ hôi lạnh.

"Cám ơn đại ca, tôi muốn đại ca giúp tôi xử một người…"

Lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng đã quên chuyện vừa rồi xảy ra, ở trong mắt anh, đừng nói là Diệp Thiên Minh, ngay cả toàn bộ gia tộc nhà họ Diệp đối với anh cũng chỉ bằng con kiến mà thôi!

Sở dĩ anh không so đo chuyện quá khứ với họ là vì huyết thống, nếu không không biết nhà họ Diệp đã bị tiêu diệt bao nhiêu lần rồi!

"Anh rể, anh có khát không? Muốn uống nước cam hay cà phê, em chạy đi mua cho anh".

"Tiểu Diệp à, con có muốn hút thuốc không? Thích thì cứ hút đi, khói nhả ra cứ đổ cho bố là được!"

Trương Hiểu Đan và Hạ Đức Minh mỗi người một bên, vây quanh Diệp Vĩnh Khang với nụ cười như họ đang phục vụ Lafayette vậy.

Trương Hoa Phương ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, nghi ngờ hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

"Nói trước với hai người nhá. Tuy rằng tên bỏ đi này có chút hèn, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Hai người đừng làm cậu ta khó xử!"

Dù thời gian tiếp xúc với nhau không lâu nhưng Trương Hoa Phương thấy rằng Diệp Vĩnh Khang là người chân thật, một lòng một dạ với Hạ Huyền Trúc, nên trong lòng đã chấp nhận chàng rể này rồi.

Trương Hiểu Đan cười cười: "Dì à, sao cháu dám làm anh rể khó xử cơ chứ? Ôi, xem đầu óc của cháu này, quên nói cho mọi người biết chuyện xảy ra ở đấu trường hôm nay. Anh rể quả là anh hùng đấy!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom