-
Chương 426-430
Chương 426 Vô đề
Hư Tĩnh chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì đã nhận lấy đồ vật đang bay tới. Hắn nhìn kỹ rồi thốt lên. “Niệm Châu?”
“Vật này tên là Phật Đà Niệm Châu, vốn là đồ của Không Viễn. Tuy đã nhận chủ nhưng vẫn có thể sử dụng được một phần.”
Hư Tĩnh nghe vậy thì cực kỳ kích động. “Bần tăng sao dám nhận thêm ân huệ của Cơ thí chủ!”
Món đồ này đối với Lục Châu kỳ thực chỉ là một loại vũ khí gân gà, không chỉ vô dụng mà còn phải tốn thêm một lần luyện hoá lại.
Nhưng đối với Hư Tĩnh thì nó là đại bảo bối, tốt hơn hết thảy các loại vũ khí thiên giai cực phẩm gấp mấy lần… Sao hắn có thể không kích động cho được?
Hư Tĩnh trịnh trọng đặt Niệm Châu vào lòng bàn tay phải, tay trái chắp trước ngực nói: “Đa tạ Cơ thí chủ.”
Có xâu Phật Đà Niệm Châu này, chỉ cần sau này hắn chăm chỉ tu hành thì thực lực và tu vi sẽ tăng lên rất nhanh. Đến lúc đó ngày Thiên Tuyển Tự khôi phục huy hoàng khi xưa cũng không còn xa.
Lục Châu thản nhiên vuốt râu không nói gì, đưa mắt nhìn xuống chân núi.
Hư Tĩnh có Phật Đà Niệm Châu trong tay, lập tức cảm thấy khí thế tăng lên rất nhiều.
“Chỉnh đốn trận hình.”
“Vâng!”
Hư Tĩnh đeo Phật Đà Niệm Châu vào cổ. Khi nguyên khí rung động, chuỗi Niệm Châu cảm ứng được, dần phát sáng lên, khúc xạ thành một tầng kim quang.
“Minh Kính Đài.”
Đám đệ tử sau lưng Hư Tĩnh đồng thanh tụng niệm kinh văn, âm thanh phát ra càng vang dội và rung động hơn trước.
Dưới chân Hư Tĩnh xuất hiện một vòng sáng cực lớn, cương ấn phụ trợ cỡ lớn hình thành, đồ án hoa mỹ phát ra kim quang chói mắt từ từ hạ xuống, trải rộng trên mặt đất.
Đám người Ma Thiên Các lại được gia tăng lực chiến thêm mấy phần, tinh thần phấn chấn hơn không ít, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía đám hoà thượng.
Chư Hồng Cộng hưng phấn nói: “Lão hoà thượng, hôm nào mời ngươi đi uống rượu!”
“A di đà phật.”
Nghe nói tới rượu, Hư Tĩnh chau mày, người xuất gia sao có thể vi phạm giới luật.
Cùng lúc đó.
Phan Ly Thiên dùng hồ lô rượu đánh bay Không Viễn ra xa, tìm trăm phương ngàn kế để công kích vào gáy hắn.
Thế nhưng Không Viễn không giống với những khôi lỗi khác, dù là tu vi thực lực hay phản xạ đều mạnh hơn những khôi lỗi khác rất nhiều. Thỉnh thoảng hắn lại gọi ra pháp thân ma thiền khiến Phan Ly Thiên không thể không kiêng kỵ.
Không Viễn trừng to mắt nhìn về phía Hư Tĩnh. Khi hắn nhìn thấy Phật Đà Niệm Châu trên cổ Hư Tĩnh, toàn thân hắn giận sôi lên, mất đi lý trí. Song chưởng lập tức đánh ra chưởng ấn màu đen ngập trời!
Phanh phanh phanh!
Tu vi Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục, ỷ vào hồ lô rượu mới có thể miễn cưỡng kềm chế Không Viễn, không cách nào lấy cứng chọi cứng với hắn.
Trước đòn tấn công như vũ bão, Phan Ly Thiên chỉ có thể trốn tránh.
“Lão Phan, ngươi ổn không?”
Lãnh La đang không ngừng thi triển đạo ẩn chi thuật, thoắt ẩn thoắt hiện giữa bầy khôi lỗi.
Ngay khi mười tên khôi lỗi chạy tới vây công hắn, Lãnh La lập tức gọi ra pháp thân cao mười trượng, bắn bay toàn bộ!
Phan Ly Thiên trả lời: “Còn chịu được!”
Khi phạm vi của Minh Kính Đài lan rộng ra, Phan Ly Thiên lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, đan điền khí hải cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Trên mặt đất lúc này đã nằm đầy thi thể.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, không ngừng quan sát tìm kiếm trong đám rừng cây phía xa.
Vừa rồi Không Viễn bay ra từ rừng cây đó, chắc hẳn Ba Mã trốn trong trận pháp ở hậu phương, không ngừng thao túng đám khôi lỗi.
Dưới sự phụ trợ của Minh Kính Đài, người của Ma Thiên Các dần chiếm ưu thế, tiết tấu của đám khôi lỗi đã chậm đi không ít.
Mà tiết tấu của Tiểu Diên Nhi thì lại càng lúc càng nhanh.
Nàng mang theo pháp thân cao một trượng bay nhảy khắp nơi, giơ chân đá bay một tên khôi lỗi.
“Lêu lêu lêu…”
“Tiểu sư muội, muội làm mặt quỷ với bọn chúng làm gì, bọn chúng cũng có hiểu đâu.”
Minh Thế Nhân xuất hiện bên cạnh Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi nói: “Ta thích á.”
Trên không, các tăng nhân không ngừng tụng niệm kinh văn vang vọng cả chân núi.
Nấp ở phía sau rừng cây, đứng trong đại trận vu thuật, Ba Mã tức giận quát một tiếng: “Đồ lừa trọc!”
Tay phải hắn vung lên, một vòng tròn màu tím lại xuất hiện bay tới trước mặt Trương Viễn Sơn.
Trương Viễn Sơn trừng to mắt.
Ba Mã trầm giọng nói: “Đi đi, đi giết sạch bọn chúng.”
Trương Viễn Sơn lập tức lao về phía đám người Ma Thiên Các. Trương Viễn Sơn bây giờ không còn là Trương Viễn Sơn trước đây nữa.
Hai cánh tay hắn mọc ra xúc tu trông rất đáng sợ, nhào về phía Tiểu Diên Nhi đứng gần nhất.
“Muốn bắt ta hả? Không có cửa nha!”
“Thất Tinh Thải Vân Bộ.” Tiểu Diên Nhi đạp không bay ra sau.
Đúng lúc này, hai tay Trương Viễn Sơn đột nhiên mọc dài. “Ngươi chạy không thoát!”
Giọng hắn cực kỳ lạnh lẽo âm hàn.
“Phạm Thiên Lăng!”
Phạm Thiên Lăng như rồng bay phượng múa vây lấy cương khí, ngăn ở phía trước mặt Tiểu Diên Nhi như một bức tường thành.
Đồng thời, Đoan Mộc Sinh thi triển Thiên Trọng Điệp Lãng cứu viện nàng.
Phanh phanh phanh!
Hơn nghìn đạo thương ảnh đánh vào lồng ngực Trương Viễn Sơn.
Vũ khí thiên giai Bá Vương Thương cũng đâm mạnh vào ngực hắn, tạo thành một lỗ hổng trên ngực.
Trương Viễn Sơn liên tiếp lùi ra sau.
“Đa tạ tam sư huynh.” Tiểu Diên Nhi vung Phạm Thiên Lăng lên, đánh bay đám khôi lỗi xung quanh.
Khi đám khôi lỗi bay ngược ra sau, trên bầu trời Ma Thiên Các có mấy đạo tiễn cương cường đại xạ kích mà tới, đánh trúng gáy bọn chúng.
Rắc rắc rắc…
Đám khôi lỗi rơi xuống đất, không động đậy được nữa.
Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay cái lên. “Nguyệt Hành tỷ tỷ thật là lợi hại nha.”
Hoa Nguyệt Hành nghe nàng khen, bất giác nở nụ cười, toàn thân trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Trương Viễn Sơn dù sao cũng đã được cường hoá, thực lực mạnh hơn cả bát diệp, Đoan Mộc Sinh có thể đánh lui hắn đã là rất ghê gớm.
Quả nhiên, Trương Viễn Sơn tung người nhảy lên, thay đổi phương hướng bay về phía Hư Tĩnh.
Hư Tĩnh nhướng mày.
“Kết Định Ấn! Bồ Tát Kim Thân!”
Khi Trương Viễn Sơn bay đến trước mặt Hư Tĩnh, hắn đột ngột làm ra một hành động kinh người ——
Hai tay đánh vào khí hải của chính mình!
“Không xong, mau lui!”
Hư Tĩnh triệt tiêu Kim Thân và Kết Định Ấn, ra hiệu cho phương trận lùi về phía Ma Thiên Các. Minh Kính Đài không thể huỷ bỏ được!
“Tự bạo?”
Một màn này chẳng khác gì lúc Lãnh La đối mặt với thập vu.
Lãnh La hừ lạnh một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, từng đạo tàn ảnh xuất hiện.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
Trương Viễn Sơn lại đập mạnh vào khí hải.
Pháp thân Lãnh La xuất hiện, che ở trước mặt chúng tăng nhân.
Oanh!
Toàn thân Trương Viễn Sơn căng lên như một quả cầu rồi bạo tạc khiến khí vụ màu tím bay đầy trời.
Ông!
Ông!
Các đệ tử Ma Thiên Các dưới chân núi lập tức gọi ra pháp thân, ngăn trở luồng khí tím không cho nó tiếp xúc với cơ thể.
Ba Mã đưa mắt nhìn về phía đám người Ma Thiên Các đang lăm le vũ khí trên tay ——
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương!
Chiêu Nguyệt cầm Bích Lạc Nhận!
Tiểu Diên Nhi khoác Phạm Thiên Lăng trên người!
Chư Hồng Cộng đeo Lệ Ngân Quyền Sáo!
Phan Ly Thiên điều khiển hồ lô rượu bay quanh người!
Hoa Nguyệt Hành cầm Lạc Nguyệt Cung!
Một đội hình cực kỳ xa hoa. Địch nhân như vậy lý ra nên bóp chết từ trong trứng nước.
Chương 427 Vô đề
Ba Mã cố gắng ức chế nội tâm kích động, bởi vì ngày hôm nay, đám cường địch này đều sẽ chết trong tay hắn.
Nhìn đám khí vụ màu tím bay đầy trời đang không ngừng rơi xuống, Ba Mã dang rộng tay, ngửa mặt lên trời, run rẩy nói: “Vì Lâu Lan…”
“Sư muội, hy sinh của chúng ta… rất đáng giá!”
Khí vụ màu tím ngăn cản tầm nhìn của mọi người.
Sau khi ngăn cản sóng xung kích của đợt tự bạo, Lãnh La thu hồi pháp thân bát diệp rồi bay ngược ra sau.
Minh Kính Đài của các tăng nhân Thiên Tuyển Tự đã bị cường lực tự bạo đánh tan, đám tăng nhân phải lùi về Ma Thiên Các.
Nhưng cuộc chiến giữa Phan Ly Thiên và hoà thượng Không Viễn lại càng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Khí vụ màu tím lan tới, Không Viễn bị ảnh hưởng, đột nhiên bộc phát lực lượng. Phan Ly Thiên thấy không ổn lập tức xoay người né tránh!
Ầm!
“Lão Phan!”
“Phan trưởng lão!”
Không Viễn lầm rầm một tiếng trong cổ họng rồi lao vụt xuống, pháp thân ma thiền màu đen lại xuất hiện.
Bọn họ chưa được nhìn thấy cảnh Ngu Thượng Nhung chém ra một kiếm phá tan ma thiền. Nếu thấy được chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc vì thực lực đáng sợ của Ngu Thượng Nhung. Nhưng mà… ma thiền đã bị trảm, bây giờ lại tiếp tục xuất hiện?
Chẳng lẽ người đã chết thì không cách nào giết được sao?
Pháp thân ma thiền nghiền ép đánh về phía Phan Ly Thiên.
“Lực Thiên Quân!”
Hồ lô trong tay Phan Ly Thiên bắn ra một tầng bình chướng hình cầu!
Ầm!
Ma thiền nện vào tầng bình chướng. Phan Ly Thiên rơi xuống, khí huyết cuồn cuộn, gương mặt già đỏ bừng.
Phịch!
Phan Ly Thiên rơi xuống đất.
Đám người Ma Thiên Các lập tức vây xung quanh bảo vệ Phan Ly Thiên.
“Khí vụ này là gì vậy?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Huyết cổ!” Lãnh La đáp.
“Huyết cổ?”
“Dùng tinh huyết của tu hành giả cường đại phối hợp với tinh huyết của thi thuật giả để tạo thành huyết cổ vu thuật. Khi trúng phải loại huyết cổ này, chúng ta sẽ mất đi năng lực hành động.” Lãnh La nói.
“Ghê tởm vậy sao?” Minh Thế Nhân tỏ vẻ ghét bỏ.
Không có Minh Kính Đài hỗ trợ, nguyên khí đột nhiên tiêu hao thật nhiều.
Sau khi đánh bại Phan Ly Thiên, Không Viễn lăng không lơ lửng nhìn về phía Hư Tĩnh pháp sư, trên mặt không có huyết sắc nhưng biểu tình cực kỳ âm trầm ——
Không Viễn mang theo pháp thân ma thiền lao vụt tới chỗ Hư Tĩnh.
Lục Châu nhíu mày, đối với loại xác sống này, dùng thẻ Một Kích Chí Mạng thật là lãng phí.
Rốt cuộc Lục Châu cũng lên tiếng: “Lui ra sau.”
Lục Châu vốn định đợi Ba Mã lộ diện sau đó dùng một chiêu lấy mạng hắn, nhưng không ngờ Ba Mã lại làm tới mức này.
Đây không còn là việc đơn giản như tổn hao hai trăm năm thọ mệnh nữa, mà gần như đã đem mạng mình đặt cược vào đám khôi lỗi này.
Nếu lại xuất hiện thêm một khôi lỗi tu vi bát diệp… vậy cũng có nghĩa là Ba Mã không còn quản chuyện sinh tử của bản thân nữa.
Tuy Không Viễn chỉ còn là một thi thể nhưng độ ăn ý của hắn và Phật Đà Niệm Châu vẫn còn đó… Hắn cảm ứng được vị trí của Niệm Châu, lập tức nhào về phía đám người Hư Tĩnh.
Pháp thân ma thiền màu đen trông như một thiên thạch bay trên không trung.
Đám người Lãnh La và Hư Tĩnh lách mình lui lại… Trước mặt bọn họ lúc này chính là Lục Châu vẫn luôn bình tĩnh, vân đạm phong khinh.
Bọn họ không biết Các chủ có thủ đoạn gì để ngăn trở tên ma thiền đáng sợ này, nhưng bọn họ tin tưởng hắn vô điều kiện.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Không Viễn trên không trung ——
Bàn tay già nua của Lục Châu xoay chuyển, trong lòng bàn tay không xuất hiện thẻ Một Kích Chí Mạng mà là… Vị Danh Kiếm.
Quanh thân Vị Danh Kiếm toả ra luồng quang mang màu xanh lam nhàn nhạt, đây chính là lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Pháp thân ma thiền vừa lao đến trước mặt, Lục Châu lập tức sử dụng thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm, dùng lực huy kiếm!
Từ góc dưới bên trái chém lên góc trên bên phải. Vù! Một kiếm này giản dị tự nhiên như một phàm nhân đang luyện kiếm…
Nhưng không khí lại như bị ngưng trệ, pháp thân ma thiền đột nhiên… tan vỡ.
Yếu ớt chẳng khác nào một tờ giấy mỏng.
Nếu Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung nhìn thấy cảnh này không biết sẽ có cảm tưởng gì. Hắn dốc hết toàn lực thi triển ra toàn bộ sở học mới chém được pháp thân ma thiền, mà sư phụ hắn chỉ hời hợt vung tay lên, pháp thân ma thiền đã vỡ nát… Còn có thiên lý hay không?
Pháp thân tan vỡ, theo lẽ thường thì tu hành giả sẽ bị thương nặng. Nhưng Không Viễn đã chết, khi pháp thân bị chém nát khiến năng lượng màu đen phát tiết ra ngoài, Không Viễn chỉ bị đánh bay đi.
Sau đó hắn lăng không xoay chuyển, dùng nhục thân mạnh mẽ đập tới. Kẻ đã chết thì không biết sợ là gì.
Lục Châu xem thường nói: “Phí công.”
“Một kiếm này, bản toạ sẽ tiễn ngươi quay về luân hồi.”
Không Viễn lao tới, ý định dùng thân thể mạnh mẽ hất tung lão nhân yếu đuối trước mặt. Đột nhiên…
Soạt —— ——
Khí vụ màu tím như bị cố định lại,
Một đám sương mù màu tím bắn ra khỏi rừng cây, sóng âm lăn lộn. “Giam cầm!”
Đám người Ma Thiên Các cả kinh, nhìn khí vụ đầy trời tản ra như một tấm lưới khổng lồ phong ấn di chuyển của tất cả mọi người.
Đám khôi lỗi dưới đất vẫn không ngừng tiến lên.
Ba Mã rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Ta lấy mạng sống ra đánh đổi, khiến chúng sinh không thể trốn thoát được giam cầm.”
“Chịu chết đi ——”
Lúc này Không Viễn đã đến trước mặt Lục Châu.
“Các chủ cẩn thận!” Hoa Vô Đạo rất muốn chạy tới thi triển Lục Hợp Đạo Ấn, nhưng toàn thân không thể động đậy.
Lục Châu liếc mắt nhìn Ba Mã lơ lửng trên không, hài lòng gật đầu. Cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Dưới tình huống này, Lục Châu lựa chọn sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Lần này thẻ Miễn Dịch Sát Thương không tạo thành Phật Tổ Kim Thân mà là Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn.
Lục Châu chân đạp bát quái, quanh thân xuất hiện mười chữ triện lớn: càn, khôn, sinh, tử, thuỷ, hoả, hữu, vô, ly, hợp.
Ầm!
Khí vụ màu tím vốn đang bao phủ đám người Ma Thiên Các, chỉ trong khoảnh khắc đã bị một chiêu Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn cực kỳ đáng sợ đánh bật ra ngoài.
Hoa Vô Đạo ngửa cổ lên nhìn trời…
Mẹ nó cái thứ này còn là Lục Hợp Đạo Ấn của hắn thật sao? Thật sự chính là Lục Hợp Đạo Ấn do chính tay hắn nghiên cứu sáng tạo ra sao?
Mỗi chữ triện là một lần công kích, ngoại trừ hộ thuẫn hình tròn ra, mười chữ triện biến thành cương ấn đánh mạnh vào người Không Viễn, theo thứ tự hoàn thành một chiêu thập tự liên kích.
Phanh phanh phanh!
Từ chữ thứ nhất đến chữ thứ ba, Không Viễn còn có thể gắng gượng kiên trì chống đỡ, nhưng chữ thứ tư đến chữ thứ sáu khiến hắn liên tiếp lui về sau. Khi chữ thứ chín đập tới, thân thể Không Viễn bị đánh nát.
Chữ thứ mười… khiến hắn tan thành tro bụi.
Hiệu quả này đã vượt quá mong muốn của Lục Châu… Coi như gặp may, vốn từ trước đến giờ thẻ Miễn Dịch Sát Thương chỉ có tính chất phòng ngự.
Không Viễn vẫn lạc.
Ta có thể giết ngươi một lần, vậy vẫn có thể giết ngươi lần thứ hai.
Ba Mã kinh ngạc, trầm giọng nói: “Ngươi không bị giam cầm?”
Tất cả mọi người đều không thể động đậy dù chỉ một chút, vậy mà Lục Châu lại không hề bị ảnh hưởng.
Chương 428 Vô đề
Lục Châu liếc nhìn đám khí vụ màu tím trên bầu trời, không thèm nói nhảm với Ba Mã, tay trái Lục Châu xuất hiện tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Một vòng xoáy nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, xoay ngược chiều kim đồng hồ.
“Bản toạ chờ ngươi thật lâu.” Lục Châu chưa bao giờ thấy chán ghét vu thuật đến vậy, hắn chán ghét đến mức chả muốn nhiều lời với Ba Mã.
Ba Mã trừng to mắt, cảm nhận được lực lượng đáng sợ đang dần xuất hiện, hắn cắn răng: “Vậy thì cùng chết đi…”
Ba Mã không lui lại mà càng tiến tới, mang theo khí vụ màu tím nhào về phía Lục Châu.
Lục Châu không hề e ngại. Cho đến nay thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng của hắn gần như chưa bị phát động lần nào.
Cho dù không sử dụng thần thông Thiên thư, Ba Mã cũng chẳng làm gì được Lục Châu.
Mười giây thoáng chốc trôi qua. Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn tiêu tán giữa thiên địa. Thẻ Một Kích Chí Mạng thay thế Lục Hợp Đạo Ấn, bay về phía trước.
Độc Toản Ấn, Đại Trùng Hư Bảo Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn… chín đại ấn tạo thành một chiêu thức, mỗi đại ấn đều có rất nhiều chữ triện vây xung quanh.
Đám người xung quanh thấy cảnh này đều nín thở.
Cho dù đây là lần thứ hai bọn họ nhìn thấy sư phụ thi triển chiêu thức này nhưng trên mặt ai nấy cũng lộ vẻ kinh ngạc trừng to mắt.
Chưởng ấn tối cao của Đạo môn, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn va chạm mạnh vào thân thể Ba Mã.
Phanh phanh phanh!
Tương tự như Không Viễn, Ba Mã cố sức chống cự. Cho đến khi chưởng ấn thứ tám đập vào người hắn, khí vụ màu tím trên thân Ba Mã tiêu tán.
Mặt mũi hắn được Cửu Tự Chân Ngôn chiếu rọi, hiện rõ trước mắt mọi người.
Từ trán đến cằm đều là máu, khoé mắt cũng nứt ra, thất khiếu xuất huyết, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thời gian như đã dừng lại.
[Ting — đánh giết mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu biết Ba Mã thật sự đã chết.
Hắn luyện hoá thân thể của mình trở nên giống như Không Viễn, để sau khi chết có thể tiếp tục công kích.
Lục Châu nghĩ lại, chẳng thà lúc đó dùng Đại Vô Uý Ấn đánh cho Không Viễn tan thành tro bụi thì bây giờ sẽ không xảy ra những chuyện kiểu này.
Khi chưởng ấn thứ chín đánh vào trái tim Ba Mã, trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin nổi, trên người đã không còn chút khí tức nào.
“Cẩn thận huyết cổ luyện thể…” Lãnh La lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Lục Châu lắc đầu, cất bước đi về phía trước, thản nhiên nói:
“Bản toạ có thể chém giết ngươi một lần, vậy vẫn có thể chém ngươi thêm lần nữa.”
Như thế nào mới gọi là cường giả?
Lục Châu đã nghiêm túc biểu diễn cho mọi người thấy, đây chính là cường giả.
Lãnh La và Phan Ly Thiên không làm gì được Không Viễn, nhưng trước mặt Các chủ hắn lại yếu ớt không hơn gì một tờ giấy.
Đám người chợt nhớ tới một vấn đề…
Thế gian đều cho rằng đại nạn thọ mệnh của tổ sư gia Ma Thiên Các sắp đến, mỗi năm đều đoán, mỗi năm đều thăm dò, mỗi năm đều vây công nhưng chẳng có lần nào thành công. Mỗi lần bọn họ đều tìm được lý do hợp lý để công kích, mà lý do này chính là chân lý được toàn bộ tu hành giới tin tưởng: đại nạn thọ mệnh ngàn năm.
Trong tình huống bình thường, một trăm năm cuối cùng của đời người, tu vi sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Như vậy cảnh tượng trước mắt chỉ có thể giải thích bằng một điều: tổ sư gia Ma Thiên Các có lẽ đã tìm được con đường tấn thăng lên cửu diệp.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng Các chủ Ma Thiên Các có thể thi triển ra lực lượng đáng sợ như vậy.
Ba người Lão Niên Các đồng thời nghĩ đến một cụm từ để hình dung Lục Châu lúc này: phản phác quy chân.
Có lẽ đến cấp bậc của Các chủ, khả năng chưởng khống lực lượng đã hoàn toàn phản phác quy chân.
Không có cương khí chói mắt và chiêu thức hoa mỹ. Chỉ hệt như vừa rồi…
Khi Ba Mã đánh tới, Vị Danh Kiếm hời hợt xẹt qua thân thể hắn.
Giống như lời hắn từng khuyên bảo Ngu Thượng Nhung —— nếu ngươi muốn giết chết đối thủ, chỉ cần dùng lực huy kiếm là đủ.
Độ sắc bén của Vị Danh Kiếm đã vượt quá khả năng lý giải của mọi người.
Răng rắc!
Thanh âm gãy vỡ như thể vừa chẻ một cây trúc. Vừa thanh thuý, vừa hả giận.
Đám người Ma Thiên Các lần đầu tiên cảm giác được âm thay gãy vỡ mỹ diệu đến cỡ nào, mỹ diệu tới mức toàn bộ áp lực khổng lồ đều bị triệt tiêu chỉ trong khoảnh khắc.
Thiên tài vu thuật của Lâu Lan, Ba Mã, cứ thế vẫn lạc.
Bốn phía xung quanh chân núi có vẻ yên tĩnh đến dị thường.
Lục Châu nhìn thoáng qua thi thể nằm dưới đất, không hề cảm thấy thương hại. Vu thuật cũng phân trắng đen, đáng tiếc Ba Mã lại chọn mặt tối tăm nhất.
“Sư phụ thần uy cái thế! Đồ nhi được mở rộng tầm mắt!” Chư Hồng Cộng là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Đám người đều lừ mắt nhìn hắn.
“Ách… kìm lòng không được thôi mà…” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu, vừa gãi một cái đã thấy đau nhói. Ui da! Trên tay còn đang mang Lệ Ngân Quyền Sáo nha!
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để vỗ mông ngựa. Bởi vì bọn họ nhìn thấy đám khôi lỗi vừa nãy bị đánh lui đã tiếp tục di chuyển về phía trước.
Không có người điều khiển, bọn hắn tựa như những con rô bốt, cắm đầu xông tới.
Số lượng quá nhiều, lực phòng ngự lại kinh người, nếu phải giết từng tên thì không biết phải đánh giết tới ngày tháng năm nào.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn khí vụ màu tím bay đầy trời, vuốt râu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Ngaooooo —— ——
Bạch Trạch đạp mây, mang theo luồng khí điềm lành bay tới.
Cảnh tượng khi đại chiến với thập vu lại tái hiện. Hoa Vô Đạo mở to măt nhìn Bạch Trạch vung vẩy luồng khí điềm lành khắp nơi.
Khí vụ màu tím bị khí điềm lành trấn áp. Mất đi nguồn năng lượng màu tím, đám khôi lỗi ngã nhào xuống đất.
Quá trình này duy trì một lúc lâu cho đến khi toàn bộ khí vụ màu tím đều biến mất, cả đoàn quân khôi lỗi đều biến trở thành người chết nằm ngổn ngang dưới đất, Bạch Trạch mới hét dài một tiếng như để báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nó bay lên cao rồi biến mất trong bóng đêm.
Lục Châu chú ý thấy trong giao diện vật phẩm, Bạch Trạch đang bị đóng băng, thời gian nghỉ ngơi của nó là bảy ngày.
Mọi người vẫn đang nhìn về hướng Bạch Trạch vừa biến mất, suy nghĩ đến xuất thần… ai nấy đều đưa tay lên dụi mắt.
Đây… có phải là đang đùa bọn họ không?
Có đồ chơi này sao Các chủ không lấy ra ngay từ đầu?
Lục Châu đương nhiên có suy nghĩ của mình. Nếu hắn thả Bạch Trạch ra, rất có thể Ba Mã sẽ quay đầu chạy mất dép.
Trước tiên phải xử lý Ba Mã, sau đó mới xử lý đám khôi lỗi này, đó mới là phương pháp ổn thoả nhất.
Thấy đám khôi lỗi nằm ngổn ngang dưới đất, Lục Châu lắc đầu.
Trận chiến này hắn lỗ to!
Không có điểm công đức ban thưởng, lại còn lãng phí thẻ đạo cụ của hắn.
Không chỉ có thế, đám khí vụ màu tím còn rút đi hơn một nửa sinh cơ của đám cây cối dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Chương 429 Vô đề
Hư Tĩnh đạp không tiến về phía trước, nhìn xuống đám khôi lỗi dưới chân rồi lắc đầu thở dài, một tay chắp trước ngực. “A di đà phật.”
“Lão hoà thượng, mấy thứ này có gì mà phải a di đà phật?” Chư Hồng Cộng nhìn đống xác chết ngổn ngang, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Tuy bọn họ bị Ba Mã điều khiển nhưng khi còn sống lại không có ân oán gì với chúng ta… Tất cả đều là lỗi của tên Đại vu kia.”
Chư Hồng Cộng gật đầu. “Có lý.”
Hư Tĩnh lăng không giữa trời, xoay người lại nói với Lục Châu:
“Cơ thí chủ, chúng sinh là công đức, tất cả đều không thoát đạo luân hồi. Bần tăng nguyện ý lập đàn siêu độ dưới chân núi, mong Cơ thí chủ đáp ứng.”
Lục Châu nhìn lướt qua quang cảnh rùng rợn bốn phía. Người đã chết nên được kính trọng.
“Được.” Lục Châu đáp.
“Đa tạ Cơ thí chủ.” Hư Tĩnh chậm rãi đứng thẳng người, cao giọng nói: “Bần tăng thay mặt người đã khuất, tạ ơn chư vị thí chủ.”
“Lão hoà thượng, ngươi thật là thú vị… vậy đám người này giao hết cho ngươi đó.”
“Lão nạp nghĩa bất dung từ.”
Minh Thế Nhân nhìn Hư Tĩnh pháp sư: “Ngươi là hoà thượng đầu tiên ta thấy thuận mắt.”
Lục Châu trở về Ma Thiên Các.
“Cung tiễn Các chủ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Cho đến khi thân ảnh Lục Châu biến mất, đám người mới thở phào một hơi.
“Lão Phan, ngươi không sao chứ?” Lãnh La chú ý thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Phan Ly Thiên.
“Không chết được.” Phan Ly Thiên nắm chặt hồ lô rượu trên tay, ho khan hai tiếng rồi đứng dậy.
Phan Trọng bay tới đỡ Phan Ly Thiên. “Tu vi chưa khôi phục, đừng có cậy mạnh.”
Phan Ly Thiên không tức giận mà còn cười ha hả. “Nhưng mà… có rất nhiều chuyện chỉ có thể cậy mạnh mới biết được bản thân mình có chịu nổi hay không.”
“Đừng có nguỵ biện nữa, ta đưa ông về.”
Chúng đệ tử đưa mắt nhìn Phan Ly Thiên và Phan Trọng đạp không bay về Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành chậm rãi hạ xuống, thu hồi Lạc Nguyệt Cung, khẽ lắc đầu. Vẫn là do nàng quá yếu, trận chiến vừa rồi nàng chẳng hạ được bao nhiêu khôi lỗi.
Hoa Vô Đạo đi đến bên cạnh an ủi: “Đừng nhụt chí, bọn họ là đệ tử thân truyền của Các chủ, thiên phú cao đến mức người bình thường chẳng thể so sánh.”
“Vâng.”
Lục Châu đã trở lại Đông Các.
Hai lần huy kiếm nhìn có vẻ đơn giản nhưng đã tiêu hao hết hai phần ba lực lượng phi phàm của hắn, đối phương lại có lực lượng vượt qua bát diệp.
Bàn tay Lục Châu khẽ đảo. Vị Danh Kiếm lơ lửng trong lòng bàn tay.
Phù văn màu đen?
Lục Châu nhớ tới một màn xảy ra trong Kiếm Khư, Vị Danh Kiếm hoàn toàn hấp thu phù văn màu đen trên thanh Ma Kiếm, biến nó trở thành lực lượng của mình. Chẳng lẽ vì thế mà Vị Danh Kiếm mới càng thêm sắc bén?
Ý niệm khẽ động, Vị Danh Kiếm biến thành hình dạng chiếc chuỳ, phù văn màu đen biến mất, ngoại trừ dạng kiếm ra thì nó không tồn tại trên các hình thái khác.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, bỏ đi tạp niệm trong lòng rồi ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Lần này tiêu hao một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương. Đống thẻ đạo cụ còn lại đang ngày càng ít đi… Dựa theo giá cả hiện tại, sớm muộn gì hắn cũng xài sạch thẻ đạo cụ. Lúc đó thì Lục Châu chỉ còn biết dựa vào lực lượng phi phàm.
Đồng thời phải nghĩ cách đề thăng tu vi bản thân lên.
Sáng hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt, ngoài cửa đã truyền tới thanh âm ——
“Sư phụ, Hư Tĩnh cầu kiến.”
“Đã biết.”
Lục Châu đứng lên, cảm nhận lực lượng phi phàm trong cơ thể. Trải qua một đêm lực lượng này chỉ mới phục hồi được một chút, cái tốc độ này thật là đáng lo.
Chẳng lẽ tốc độ lĩnh hội có liên quan đến phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư? Mỗi khi mở được một quyển thì tốc hội sẽ gia tăng tương ứng?
Lục Châu không suy nghĩ nhiều nữa mà rời khỏi Đông Các.
Cảnh tượng bên ngoài đại điện Ma Thiên Các lúc này có vẻ náo nhiệt. Giữa hai cây trụ lớn có một đám người rất đông đang đứng, toàn bộ đều mặc tăng bào.
Kim Đình Sơn không phải là một ngọn núi nhỏ, bên ngoài đại điện ít nhất cũng rộng tới mấy ngàn mét vuông, vậy mà lại bị các tăng nhân đứng đầy chật kín cả chỗ.
Có chuyện gì đây?
Cửa đại điện quay ra hướng đông, nắng sớm rọi vào Ma Thiên Các.
Thấy Lục Châu chậm rãi đi tới, Hư Tĩnh nhanh chân bước ra khỏi đám đông, một tay chắp trước ngực: “A di đà phật.”
Trong lòng Lục Châu âm thầm kỳ quái, nhiều tăng nhân như vậy đến đây làm gì?
Ngoại trừ Chu Kỷ Phong và Phan Trọng, đám đồ đệ và mấy lão gia hoả đều không xuất hiện.
“Bần tăng bái kiến Cơ thí chủ.”
“Bái kiến Cơ thí chủ.”
Chúng tăng đồng thời khom người.
Lục Châu không nói gì, chờ đợi Hư Tĩnh lên tiếng giải thích.
“Thiên Tuyển Tự mới thu thêm hai ngàn đệ tử, lão nạp lập tức gọi bọn hắn tới chi viện. Tuy là cuộc chiến đã kết thúc nhưng bọn hắn đến cũng khá đúng lúc, có thể hỗ trợ xử lý các thi thể. May mắn không làm nhục mệnh, dưới chân núi Kim Đình Sơn đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Lục Châu nghe vậy bèn hài lòng gật đầu. Bọn hắn làm việc không tệ.
“Tốt.” Lục Châu đáp ngắn gọn.
Hư Tĩnh lộ ra vẻ hổ thẹn. “Tuy vậy, khu vực lân cận dưới chân núi xuất hiện tình trạng khô héo, lão nạp đã thử dùng Từ Hàng Phổ Độ nhưng không thành công.”
Chuyện cây cối khô héo cũng nằm trong dự kiến của Lục Châu. Cũng may khí vụ màu tím được khu trừ nhanh, nếu không cả Kim Đình Sơn sẽ biến thành một ngọn núi chết.
Lục Châu nghĩ ngợi… có lẽ nên tìm cơ hội khôi phục tầng bình chướng. Không có bình chướng, lực phòng ngự của Kim Đình Sơn thật là yếu ớt.
Hư Tĩnh nói: “Cơ thí chủ, Phật Đà Niệm Châu là vật quý giá, bần tăng vô công không dám thụ lộc, xin Cơ thí chủ thu hồi.”
Phật Đà Niệm Châu được Hư Tĩnh nâng trong lòng bàn tay rồi cung kính đưa tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu nhìn thoáng qua Phật Đà Niệm Châu. Thứ này không đưa cho hoà thượng thì biết đưa cho ai? Đám đệ tử Ma Thiên Các có đứa nào nguyện ý xuất gia sao?
“Bản toạ trước nay không thích tăng nhân… nhưng biểu hiện của ngươi rất thức thời. Bản toạ đã tặng Niệm Châu cho ngươi, đương nhiên sẽ không thu hồi lại.” Lục Châu nói.
Hư Tĩnh nghe vậy chợt sửng sốt, hôm qua khi cầm lấy Niệm châu, hắn chỉ nghĩ đó là kế sách thu mua nhân tâm tạm thời của Ma Thiên Các, hắn nào dám thực sự nhận lấy thứ này.
Nghe Lục Châu nói vậy, trên mặt Hư Tĩnh tràn đầy vẻ xấu hổ. “Bần tăng hổ thẹn!”
Người ta chân thành tặng đồ cho mình mà mình lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đây mà là khí độ và ý chí của một cao tăng đắc đạo sao?
Hiện tại Hư Tĩnh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lục Châu vốn chẳng hề nghĩ xa như vậy. Thấy biểu tình xoắn xuýt của Hư Tĩnh, hắn cạn lời không còn gì để nói.
Khó trách đám đồ đệ lại không có cảm tình với danh môn chính đạo, bọn hắn quá tự mình đa tình, xem bản thân mình quá quan trọng. Tặng cho ngươi Niệm Châu đơn giản chỉ là vì thấy ngươi có chút công lao, huống hồ đó chỉ là một chuỗi Niệm Châu quèn mà thôi, chẳng hề đáng tiền.
Hư Tĩnh đeo Niệm Châu vào cổ, nhấc tăng bào lên, thành kính lễ bái: “Bần tăng thay mặt toàn Thiên Tuyển Tự, khấu tạ Cơ thí chủ.”
Chương 430 Vô đề
Đám tăng nhân phía sau sao dám để một mình sư phụ lễ bái, lập tức đồng loạt lễ bái Lục Châu.
[Ting — thu hoạch được 1.020 người thành kính lễ bái, nhận được 10.200 điểm công đức.]
Hả?
Nghe được tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu có chút ngoài ý muốn. Lúc này hắn mới nhớ ra Hư Tĩnh nói Thiên Tuyển Tự mới thu nhận không ít đệ tử.
Xem ra đem tặng Phật Đà Niệm Châu đúng là không lỗ.
Có điều, Thiên Tuyển Tự vốn đã được Ma Thiên Các giúp đỡ từ trước nên dục hoả trùng sinh. Lục Châu không thể trông cậy vào việc tặng đồ để nhận điểm lễ bái của các môn phái khác.
Trong mười ngày sau đó, vì muốn biểu đạt lòng biết ơn nên Hư Tĩnh nhất định đòi lưu lại, quét dọn từ trên xuống dưới Kim Đình Sơn. Ngoại trừ đám cây cối khô héo không có cách nào xử lý thì toàn bộ Kim Đình Sơn đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, trên bậc thang lên núi cũng không nhuốm bụi trần.
Ngày đó, Lục Châu vừa lĩnh hội Thiên thư xong, Minh Thế Nhân đã tức tốc cầm phi thư đến Đông Các, khom người nói:
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
Lục Châu nghe ra được vẻ tức giận trong lời nói của Minh Thế Nhân nhưng không thèm để ý. “Đọc đi.”
Minh Thế Nhân mở phi thư ra, nhỏ giọng đọc:
“Lão tiền bối, Ma Thiên Các bị một tu hành giả vu thuật nhỏ nhoi cho ăn hành thật sao? Tình huống như thế nào? Các đại môn phái đều đang đồn rằng chỉ trong một đêm, sườn núi Ma Thiên Các đã hoàn toàn khô héo. Đây không phải là tin tức tốt…”
Đọc đến đây, Minh Thế Nhân tức giận lầm bầm một câu: “Rõ ràng là chúng ta đánh tan bọn hắn!”
“Tiếp tục.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Minh Thế Nhân không dám thất lễ, bèn ngoan ngoãn đọc thư:
“Vãn bối nhất định phải nhắc nhở ngài, cẩn thận đám danh môn chính đạo liên minh với nhau! Ngoài ra vãn bối cung cấp cho ngài một tin tức nặng ký… Tin Ba Mã chết đã truyền tới Lâu Lan. Lâu Lan vương tộc đại nộ, phái mấy trăm tu hành giả đến liên hợp với Nhu Lợi Quốc… ngài đoán xem bọn họ sẽ đi đâu?”
Viết thư thôi mà cũng lằng nhà lằng nhằng. Lần sau gặp mặt nhất định phải đánh hắn một trận. Minh Thế Nhân âm thầm suy nghĩ rồi tiếp tục đọc:
“Đến Lương Châu! Trùng hợp đại đệ tử và thất đệ tử của ngài tiến về phía bắc, tình báo của Tư Vô Nhai về Đại Viêm hơn xa ta, nhưng tình báo về các dị tộc đặc thù, đặc biệt là Lâu Lan, chắc chắn là thua ta rất xa… Ha ha ha.”
Đọc thư xong, Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, hay là gọi Giang Ái Kiếm tới hỏi cho rõ, tên này nói chuyện cứ mập mờ.”
“Không cần.”
Lục Châu bước ra khỏi Đông Các, vừa đi vừa vuốt râu suy nghĩ.
Đại Viêm từng đánh bại Lâu Lan nhiều lần khiến lần gần đây nhất Lâu Lan phải gửi công chúa đến hoà thân. Ngay cả Mạc Ly cũng muốn trở thành nữ nhân để làm người bên cạnh Lưu Hoán.
Nay Mạc Ly và Ba Mã đều đã chết, đương nhiên Lâu Lan cực kỳ tức giận.
Lúc trước Cơ Thiên Đạo cũng xem như đã trải qua thời đại Đại Viêm và đám dị tộc này phân tranh, chỉ là Cơ Thiên Đạo rất ít khi để ý đến mấy chuyện này.
“Sư phụ, đồ nhi hoài nghi Lâu Lan và Nhu Lợi muốn nhân cơ hội xâm chiếm Lương Châu. Giang Ái Kiếm dù gì cũng là hoàng tử, đây là việc của bọn hắn.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Từ khi Lưu Thương lên ngôi vẫn luôn thờ ơ việc chính sự. Nhị hoàng tử Lưu Hoán bỏ mình mà hắn cũng chẳng mấy quan tâm. Sự tình e là không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
“Vậy chẳng phải là đại sư huynh hai mặt đều thụ địch?”
“Hử?” Lục Châu liếc hắn một cái.
Minh Thế Nhân ý thức được mình lỡ lời, bèn vội vàng sửa chữa: “À không, đây là đáng đời huynh ấy… Nếu hai người thất bại, sư phụ có thể nhân cơ hội bắt cả hai về hỏi tội.”
“Ngươi dám dạy vi sư làm việc?”
“…Đồ nhi không dám!”
Lục Châu không nói gì. Tất cả đều phải thuận theo tự nhiên thôi.
Lưu Thương không màng thế sự, rất rõ ràng trong chuyện này có điều kỳ quái. Như vậy… rốt cuộc hoàng thất đang chờ cái gì?
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn điều tra việc hoàng thất nghiên cứu cửu diệp.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Nói với hắn, nếu không phối hợp thì bản toạ sẽ thu hồi Long Ngâm Kiếm và Ma Kiếm của hắn.”
“Quá tốt! Ách… đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân khom người nói.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Vi sư đi xem thương thế của Lãnh La và Phan Ly Thiên thế nào. Những chuyện khác ngươi cứ tự mình xem xét rồi giải quyết, nếu không có việc gì gấp thì không cần đến báo cáo.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân lại khom người đáp.
——————
Trên Vu Hàm Sơn, gió se lạnh.
Trong Huân Hoa Mộ lại hoàn toàn yên tĩnh, không hề bị gió lạnh ảnh hưởng.
Ông!
Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay.
Nhìn kim liên dưới trướng pháp thân, Ngu Thượng Nhung lắc đầu. Cả toà kim liên đã bị lây nhiễm hết hai phần ba…
Ngu Thượng Nhung có thể cảm giác được uy lực pháp thân đã giảm hơn một nửa, mà những điểm lốm đốm màu tím nhạt kia vẫn đang tiếp tục khuếch tán.
Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng thở dài.
“Vận mệnh chính là như thế… bắt đầu ở Huân Hoa, kết thúc cũng ở Huân Hoa.”
Trên đỉnh Vu Hàm Sơn quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trên Vu Hàm Sơn chỉ có tuyết rơi. Cảnh tuyết mất đi ánh nắng thì chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương, khó có thể khiến lòng người rung động.
Trên đỉnh vòm có một lổ hổng duy nhất, gió lạnh thổi vào từ đó phát ra tiếng vu vu như có ai đang thổi kèn lệnh, tựa như từng hàng bạch cốt đang không cam lòng kêu gào.
Không cam lòng nhận mệnh.
Người Quân Tử Quốc ai nấy đều mong cầu trường sinh, nghịch thiên cải mệnh để xông phá gông xiềng và lời nguyền.
Vậy mà nay đã biến thành một mảnh phế tích.
Có lúc Ngu Thượng Nhung từng nghĩ, cùng là nhân loại, tại sao ông trời lại đối xử với bọn họ khác biệt như vậy?
Từ thời còn là một thiếu niên, Ngu Thượng Nhung vì muốn thay đổi vận mệnh nên đã rời khỏi nơi này. Hắn dùng đôi chân trần phàm nhân của mình du hành qua thiên sơn vạn thuỷ, qua rừng rậm gai góc để tìm kiếm con đường tu hành…
Thật vất vả mới có ngày đứng trên đỉnh cao, nếu nói hắn cam tâm chịu chết thì chính là đang tự lừa mình dối người.
Vù ——
Gió ngày càng lớn, kéo Ngu Thượng Nhung trở về với thực tại.
Ngu Thượng Nhung đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Bên trong Huân Hoa Mộ được thiết kế rất tinh xảo.
Ngu Thượng Nhung đi về phía bờ tường có khắc hai chữ “Trường sinh” thật lớn kia, đưa tay chạm vào.
Soạt!
Một tiếng giòn tan vang lên, hai chữ “Trường sinh” đột nhiên lồi ra khỏi mặt tường.
Có cơ quan?
Mấy chục đạo ám khí trên vách tường bắn thẳng ra ngoài. Ngu Thượng Nhung thậm chí không thèm điều động nguyên khí, chỉ dựa vào cương khí hộ thể bản năng đã có thể ngăn trở được toàn bộ ám khí.
Thật là nhỏ yếu.
Ám khí là những mũi tên tinh xảo, cứng rắn được người bình thường chế tạo ra, toàn thân mũi tên được thiết kế rất tỉ mỉ và hiện đại, nhưng mà… uy lực lại không bằng một phần vạn của người tu hành.
Toàn bộ ám khí rơi xuống đất. Trên vách tường xuất hiện một cái hốc nhỏ.
Ngu Thượng Nhung không do dự nhấn mạnh vào. Cánh cửa đá thứ hai từ từ mở ra.
Hư Tĩnh chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì đã nhận lấy đồ vật đang bay tới. Hắn nhìn kỹ rồi thốt lên. “Niệm Châu?”
“Vật này tên là Phật Đà Niệm Châu, vốn là đồ của Không Viễn. Tuy đã nhận chủ nhưng vẫn có thể sử dụng được một phần.”
Hư Tĩnh nghe vậy thì cực kỳ kích động. “Bần tăng sao dám nhận thêm ân huệ của Cơ thí chủ!”
Món đồ này đối với Lục Châu kỳ thực chỉ là một loại vũ khí gân gà, không chỉ vô dụng mà còn phải tốn thêm một lần luyện hoá lại.
Nhưng đối với Hư Tĩnh thì nó là đại bảo bối, tốt hơn hết thảy các loại vũ khí thiên giai cực phẩm gấp mấy lần… Sao hắn có thể không kích động cho được?
Hư Tĩnh trịnh trọng đặt Niệm Châu vào lòng bàn tay phải, tay trái chắp trước ngực nói: “Đa tạ Cơ thí chủ.”
Có xâu Phật Đà Niệm Châu này, chỉ cần sau này hắn chăm chỉ tu hành thì thực lực và tu vi sẽ tăng lên rất nhanh. Đến lúc đó ngày Thiên Tuyển Tự khôi phục huy hoàng khi xưa cũng không còn xa.
Lục Châu thản nhiên vuốt râu không nói gì, đưa mắt nhìn xuống chân núi.
Hư Tĩnh có Phật Đà Niệm Châu trong tay, lập tức cảm thấy khí thế tăng lên rất nhiều.
“Chỉnh đốn trận hình.”
“Vâng!”
Hư Tĩnh đeo Phật Đà Niệm Châu vào cổ. Khi nguyên khí rung động, chuỗi Niệm Châu cảm ứng được, dần phát sáng lên, khúc xạ thành một tầng kim quang.
“Minh Kính Đài.”
Đám đệ tử sau lưng Hư Tĩnh đồng thanh tụng niệm kinh văn, âm thanh phát ra càng vang dội và rung động hơn trước.
Dưới chân Hư Tĩnh xuất hiện một vòng sáng cực lớn, cương ấn phụ trợ cỡ lớn hình thành, đồ án hoa mỹ phát ra kim quang chói mắt từ từ hạ xuống, trải rộng trên mặt đất.
Đám người Ma Thiên Các lại được gia tăng lực chiến thêm mấy phần, tinh thần phấn chấn hơn không ít, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía đám hoà thượng.
Chư Hồng Cộng hưng phấn nói: “Lão hoà thượng, hôm nào mời ngươi đi uống rượu!”
“A di đà phật.”
Nghe nói tới rượu, Hư Tĩnh chau mày, người xuất gia sao có thể vi phạm giới luật.
Cùng lúc đó.
Phan Ly Thiên dùng hồ lô rượu đánh bay Không Viễn ra xa, tìm trăm phương ngàn kế để công kích vào gáy hắn.
Thế nhưng Không Viễn không giống với những khôi lỗi khác, dù là tu vi thực lực hay phản xạ đều mạnh hơn những khôi lỗi khác rất nhiều. Thỉnh thoảng hắn lại gọi ra pháp thân ma thiền khiến Phan Ly Thiên không thể không kiêng kỵ.
Không Viễn trừng to mắt nhìn về phía Hư Tĩnh. Khi hắn nhìn thấy Phật Đà Niệm Châu trên cổ Hư Tĩnh, toàn thân hắn giận sôi lên, mất đi lý trí. Song chưởng lập tức đánh ra chưởng ấn màu đen ngập trời!
Phanh phanh phanh!
Tu vi Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục, ỷ vào hồ lô rượu mới có thể miễn cưỡng kềm chế Không Viễn, không cách nào lấy cứng chọi cứng với hắn.
Trước đòn tấn công như vũ bão, Phan Ly Thiên chỉ có thể trốn tránh.
“Lão Phan, ngươi ổn không?”
Lãnh La đang không ngừng thi triển đạo ẩn chi thuật, thoắt ẩn thoắt hiện giữa bầy khôi lỗi.
Ngay khi mười tên khôi lỗi chạy tới vây công hắn, Lãnh La lập tức gọi ra pháp thân cao mười trượng, bắn bay toàn bộ!
Phan Ly Thiên trả lời: “Còn chịu được!”
Khi phạm vi của Minh Kính Đài lan rộng ra, Phan Ly Thiên lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, đan điền khí hải cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Trên mặt đất lúc này đã nằm đầy thi thể.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, không ngừng quan sát tìm kiếm trong đám rừng cây phía xa.
Vừa rồi Không Viễn bay ra từ rừng cây đó, chắc hẳn Ba Mã trốn trong trận pháp ở hậu phương, không ngừng thao túng đám khôi lỗi.
Dưới sự phụ trợ của Minh Kính Đài, người của Ma Thiên Các dần chiếm ưu thế, tiết tấu của đám khôi lỗi đã chậm đi không ít.
Mà tiết tấu của Tiểu Diên Nhi thì lại càng lúc càng nhanh.
Nàng mang theo pháp thân cao một trượng bay nhảy khắp nơi, giơ chân đá bay một tên khôi lỗi.
“Lêu lêu lêu…”
“Tiểu sư muội, muội làm mặt quỷ với bọn chúng làm gì, bọn chúng cũng có hiểu đâu.”
Minh Thế Nhân xuất hiện bên cạnh Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi nói: “Ta thích á.”
Trên không, các tăng nhân không ngừng tụng niệm kinh văn vang vọng cả chân núi.
Nấp ở phía sau rừng cây, đứng trong đại trận vu thuật, Ba Mã tức giận quát một tiếng: “Đồ lừa trọc!”
Tay phải hắn vung lên, một vòng tròn màu tím lại xuất hiện bay tới trước mặt Trương Viễn Sơn.
Trương Viễn Sơn trừng to mắt.
Ba Mã trầm giọng nói: “Đi đi, đi giết sạch bọn chúng.”
Trương Viễn Sơn lập tức lao về phía đám người Ma Thiên Các. Trương Viễn Sơn bây giờ không còn là Trương Viễn Sơn trước đây nữa.
Hai cánh tay hắn mọc ra xúc tu trông rất đáng sợ, nhào về phía Tiểu Diên Nhi đứng gần nhất.
“Muốn bắt ta hả? Không có cửa nha!”
“Thất Tinh Thải Vân Bộ.” Tiểu Diên Nhi đạp không bay ra sau.
Đúng lúc này, hai tay Trương Viễn Sơn đột nhiên mọc dài. “Ngươi chạy không thoát!”
Giọng hắn cực kỳ lạnh lẽo âm hàn.
“Phạm Thiên Lăng!”
Phạm Thiên Lăng như rồng bay phượng múa vây lấy cương khí, ngăn ở phía trước mặt Tiểu Diên Nhi như một bức tường thành.
Đồng thời, Đoan Mộc Sinh thi triển Thiên Trọng Điệp Lãng cứu viện nàng.
Phanh phanh phanh!
Hơn nghìn đạo thương ảnh đánh vào lồng ngực Trương Viễn Sơn.
Vũ khí thiên giai Bá Vương Thương cũng đâm mạnh vào ngực hắn, tạo thành một lỗ hổng trên ngực.
Trương Viễn Sơn liên tiếp lùi ra sau.
“Đa tạ tam sư huynh.” Tiểu Diên Nhi vung Phạm Thiên Lăng lên, đánh bay đám khôi lỗi xung quanh.
Khi đám khôi lỗi bay ngược ra sau, trên bầu trời Ma Thiên Các có mấy đạo tiễn cương cường đại xạ kích mà tới, đánh trúng gáy bọn chúng.
Rắc rắc rắc…
Đám khôi lỗi rơi xuống đất, không động đậy được nữa.
Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay cái lên. “Nguyệt Hành tỷ tỷ thật là lợi hại nha.”
Hoa Nguyệt Hành nghe nàng khen, bất giác nở nụ cười, toàn thân trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Trương Viễn Sơn dù sao cũng đã được cường hoá, thực lực mạnh hơn cả bát diệp, Đoan Mộc Sinh có thể đánh lui hắn đã là rất ghê gớm.
Quả nhiên, Trương Viễn Sơn tung người nhảy lên, thay đổi phương hướng bay về phía Hư Tĩnh.
Hư Tĩnh nhướng mày.
“Kết Định Ấn! Bồ Tát Kim Thân!”
Khi Trương Viễn Sơn bay đến trước mặt Hư Tĩnh, hắn đột ngột làm ra một hành động kinh người ——
Hai tay đánh vào khí hải của chính mình!
“Không xong, mau lui!”
Hư Tĩnh triệt tiêu Kim Thân và Kết Định Ấn, ra hiệu cho phương trận lùi về phía Ma Thiên Các. Minh Kính Đài không thể huỷ bỏ được!
“Tự bạo?”
Một màn này chẳng khác gì lúc Lãnh La đối mặt với thập vu.
Lãnh La hừ lạnh một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, từng đạo tàn ảnh xuất hiện.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
Trương Viễn Sơn lại đập mạnh vào khí hải.
Pháp thân Lãnh La xuất hiện, che ở trước mặt chúng tăng nhân.
Oanh!
Toàn thân Trương Viễn Sơn căng lên như một quả cầu rồi bạo tạc khiến khí vụ màu tím bay đầy trời.
Ông!
Ông!
Các đệ tử Ma Thiên Các dưới chân núi lập tức gọi ra pháp thân, ngăn trở luồng khí tím không cho nó tiếp xúc với cơ thể.
Ba Mã đưa mắt nhìn về phía đám người Ma Thiên Các đang lăm le vũ khí trên tay ——
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương!
Chiêu Nguyệt cầm Bích Lạc Nhận!
Tiểu Diên Nhi khoác Phạm Thiên Lăng trên người!
Chư Hồng Cộng đeo Lệ Ngân Quyền Sáo!
Phan Ly Thiên điều khiển hồ lô rượu bay quanh người!
Hoa Nguyệt Hành cầm Lạc Nguyệt Cung!
Một đội hình cực kỳ xa hoa. Địch nhân như vậy lý ra nên bóp chết từ trong trứng nước.
Chương 427 Vô đề
Ba Mã cố gắng ức chế nội tâm kích động, bởi vì ngày hôm nay, đám cường địch này đều sẽ chết trong tay hắn.
Nhìn đám khí vụ màu tím bay đầy trời đang không ngừng rơi xuống, Ba Mã dang rộng tay, ngửa mặt lên trời, run rẩy nói: “Vì Lâu Lan…”
“Sư muội, hy sinh của chúng ta… rất đáng giá!”
Khí vụ màu tím ngăn cản tầm nhìn của mọi người.
Sau khi ngăn cản sóng xung kích của đợt tự bạo, Lãnh La thu hồi pháp thân bát diệp rồi bay ngược ra sau.
Minh Kính Đài của các tăng nhân Thiên Tuyển Tự đã bị cường lực tự bạo đánh tan, đám tăng nhân phải lùi về Ma Thiên Các.
Nhưng cuộc chiến giữa Phan Ly Thiên và hoà thượng Không Viễn lại càng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Khí vụ màu tím lan tới, Không Viễn bị ảnh hưởng, đột nhiên bộc phát lực lượng. Phan Ly Thiên thấy không ổn lập tức xoay người né tránh!
Ầm!
“Lão Phan!”
“Phan trưởng lão!”
Không Viễn lầm rầm một tiếng trong cổ họng rồi lao vụt xuống, pháp thân ma thiền màu đen lại xuất hiện.
Bọn họ chưa được nhìn thấy cảnh Ngu Thượng Nhung chém ra một kiếm phá tan ma thiền. Nếu thấy được chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc vì thực lực đáng sợ của Ngu Thượng Nhung. Nhưng mà… ma thiền đã bị trảm, bây giờ lại tiếp tục xuất hiện?
Chẳng lẽ người đã chết thì không cách nào giết được sao?
Pháp thân ma thiền nghiền ép đánh về phía Phan Ly Thiên.
“Lực Thiên Quân!”
Hồ lô trong tay Phan Ly Thiên bắn ra một tầng bình chướng hình cầu!
Ầm!
Ma thiền nện vào tầng bình chướng. Phan Ly Thiên rơi xuống, khí huyết cuồn cuộn, gương mặt già đỏ bừng.
Phịch!
Phan Ly Thiên rơi xuống đất.
Đám người Ma Thiên Các lập tức vây xung quanh bảo vệ Phan Ly Thiên.
“Khí vụ này là gì vậy?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Huyết cổ!” Lãnh La đáp.
“Huyết cổ?”
“Dùng tinh huyết của tu hành giả cường đại phối hợp với tinh huyết của thi thuật giả để tạo thành huyết cổ vu thuật. Khi trúng phải loại huyết cổ này, chúng ta sẽ mất đi năng lực hành động.” Lãnh La nói.
“Ghê tởm vậy sao?” Minh Thế Nhân tỏ vẻ ghét bỏ.
Không có Minh Kính Đài hỗ trợ, nguyên khí đột nhiên tiêu hao thật nhiều.
Sau khi đánh bại Phan Ly Thiên, Không Viễn lăng không lơ lửng nhìn về phía Hư Tĩnh pháp sư, trên mặt không có huyết sắc nhưng biểu tình cực kỳ âm trầm ——
Không Viễn mang theo pháp thân ma thiền lao vụt tới chỗ Hư Tĩnh.
Lục Châu nhíu mày, đối với loại xác sống này, dùng thẻ Một Kích Chí Mạng thật là lãng phí.
Rốt cuộc Lục Châu cũng lên tiếng: “Lui ra sau.”
Lục Châu vốn định đợi Ba Mã lộ diện sau đó dùng một chiêu lấy mạng hắn, nhưng không ngờ Ba Mã lại làm tới mức này.
Đây không còn là việc đơn giản như tổn hao hai trăm năm thọ mệnh nữa, mà gần như đã đem mạng mình đặt cược vào đám khôi lỗi này.
Nếu lại xuất hiện thêm một khôi lỗi tu vi bát diệp… vậy cũng có nghĩa là Ba Mã không còn quản chuyện sinh tử của bản thân nữa.
Tuy Không Viễn chỉ còn là một thi thể nhưng độ ăn ý của hắn và Phật Đà Niệm Châu vẫn còn đó… Hắn cảm ứng được vị trí của Niệm Châu, lập tức nhào về phía đám người Hư Tĩnh.
Pháp thân ma thiền màu đen trông như một thiên thạch bay trên không trung.
Đám người Lãnh La và Hư Tĩnh lách mình lui lại… Trước mặt bọn họ lúc này chính là Lục Châu vẫn luôn bình tĩnh, vân đạm phong khinh.
Bọn họ không biết Các chủ có thủ đoạn gì để ngăn trở tên ma thiền đáng sợ này, nhưng bọn họ tin tưởng hắn vô điều kiện.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Không Viễn trên không trung ——
Bàn tay già nua của Lục Châu xoay chuyển, trong lòng bàn tay không xuất hiện thẻ Một Kích Chí Mạng mà là… Vị Danh Kiếm.
Quanh thân Vị Danh Kiếm toả ra luồng quang mang màu xanh lam nhàn nhạt, đây chính là lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Pháp thân ma thiền vừa lao đến trước mặt, Lục Châu lập tức sử dụng thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm, dùng lực huy kiếm!
Từ góc dưới bên trái chém lên góc trên bên phải. Vù! Một kiếm này giản dị tự nhiên như một phàm nhân đang luyện kiếm…
Nhưng không khí lại như bị ngưng trệ, pháp thân ma thiền đột nhiên… tan vỡ.
Yếu ớt chẳng khác nào một tờ giấy mỏng.
Nếu Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung nhìn thấy cảnh này không biết sẽ có cảm tưởng gì. Hắn dốc hết toàn lực thi triển ra toàn bộ sở học mới chém được pháp thân ma thiền, mà sư phụ hắn chỉ hời hợt vung tay lên, pháp thân ma thiền đã vỡ nát… Còn có thiên lý hay không?
Pháp thân tan vỡ, theo lẽ thường thì tu hành giả sẽ bị thương nặng. Nhưng Không Viễn đã chết, khi pháp thân bị chém nát khiến năng lượng màu đen phát tiết ra ngoài, Không Viễn chỉ bị đánh bay đi.
Sau đó hắn lăng không xoay chuyển, dùng nhục thân mạnh mẽ đập tới. Kẻ đã chết thì không biết sợ là gì.
Lục Châu xem thường nói: “Phí công.”
“Một kiếm này, bản toạ sẽ tiễn ngươi quay về luân hồi.”
Không Viễn lao tới, ý định dùng thân thể mạnh mẽ hất tung lão nhân yếu đuối trước mặt. Đột nhiên…
Soạt —— ——
Khí vụ màu tím như bị cố định lại,
Một đám sương mù màu tím bắn ra khỏi rừng cây, sóng âm lăn lộn. “Giam cầm!”
Đám người Ma Thiên Các cả kinh, nhìn khí vụ đầy trời tản ra như một tấm lưới khổng lồ phong ấn di chuyển của tất cả mọi người.
Đám khôi lỗi dưới đất vẫn không ngừng tiến lên.
Ba Mã rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Ta lấy mạng sống ra đánh đổi, khiến chúng sinh không thể trốn thoát được giam cầm.”
“Chịu chết đi ——”
Lúc này Không Viễn đã đến trước mặt Lục Châu.
“Các chủ cẩn thận!” Hoa Vô Đạo rất muốn chạy tới thi triển Lục Hợp Đạo Ấn, nhưng toàn thân không thể động đậy.
Lục Châu liếc mắt nhìn Ba Mã lơ lửng trên không, hài lòng gật đầu. Cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Dưới tình huống này, Lục Châu lựa chọn sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Lần này thẻ Miễn Dịch Sát Thương không tạo thành Phật Tổ Kim Thân mà là Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn.
Lục Châu chân đạp bát quái, quanh thân xuất hiện mười chữ triện lớn: càn, khôn, sinh, tử, thuỷ, hoả, hữu, vô, ly, hợp.
Ầm!
Khí vụ màu tím vốn đang bao phủ đám người Ma Thiên Các, chỉ trong khoảnh khắc đã bị một chiêu Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn cực kỳ đáng sợ đánh bật ra ngoài.
Hoa Vô Đạo ngửa cổ lên nhìn trời…
Mẹ nó cái thứ này còn là Lục Hợp Đạo Ấn của hắn thật sao? Thật sự chính là Lục Hợp Đạo Ấn do chính tay hắn nghiên cứu sáng tạo ra sao?
Mỗi chữ triện là một lần công kích, ngoại trừ hộ thuẫn hình tròn ra, mười chữ triện biến thành cương ấn đánh mạnh vào người Không Viễn, theo thứ tự hoàn thành một chiêu thập tự liên kích.
Phanh phanh phanh!
Từ chữ thứ nhất đến chữ thứ ba, Không Viễn còn có thể gắng gượng kiên trì chống đỡ, nhưng chữ thứ tư đến chữ thứ sáu khiến hắn liên tiếp lui về sau. Khi chữ thứ chín đập tới, thân thể Không Viễn bị đánh nát.
Chữ thứ mười… khiến hắn tan thành tro bụi.
Hiệu quả này đã vượt quá mong muốn của Lục Châu… Coi như gặp may, vốn từ trước đến giờ thẻ Miễn Dịch Sát Thương chỉ có tính chất phòng ngự.
Không Viễn vẫn lạc.
Ta có thể giết ngươi một lần, vậy vẫn có thể giết ngươi lần thứ hai.
Ba Mã kinh ngạc, trầm giọng nói: “Ngươi không bị giam cầm?”
Tất cả mọi người đều không thể động đậy dù chỉ một chút, vậy mà Lục Châu lại không hề bị ảnh hưởng.
Chương 428 Vô đề
Lục Châu liếc nhìn đám khí vụ màu tím trên bầu trời, không thèm nói nhảm với Ba Mã, tay trái Lục Châu xuất hiện tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Một vòng xoáy nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, xoay ngược chiều kim đồng hồ.
“Bản toạ chờ ngươi thật lâu.” Lục Châu chưa bao giờ thấy chán ghét vu thuật đến vậy, hắn chán ghét đến mức chả muốn nhiều lời với Ba Mã.
Ba Mã trừng to mắt, cảm nhận được lực lượng đáng sợ đang dần xuất hiện, hắn cắn răng: “Vậy thì cùng chết đi…”
Ba Mã không lui lại mà càng tiến tới, mang theo khí vụ màu tím nhào về phía Lục Châu.
Lục Châu không hề e ngại. Cho đến nay thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng của hắn gần như chưa bị phát động lần nào.
Cho dù không sử dụng thần thông Thiên thư, Ba Mã cũng chẳng làm gì được Lục Châu.
Mười giây thoáng chốc trôi qua. Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn tiêu tán giữa thiên địa. Thẻ Một Kích Chí Mạng thay thế Lục Hợp Đạo Ấn, bay về phía trước.
Độc Toản Ấn, Đại Trùng Hư Bảo Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn… chín đại ấn tạo thành một chiêu thức, mỗi đại ấn đều có rất nhiều chữ triện vây xung quanh.
Đám người xung quanh thấy cảnh này đều nín thở.
Cho dù đây là lần thứ hai bọn họ nhìn thấy sư phụ thi triển chiêu thức này nhưng trên mặt ai nấy cũng lộ vẻ kinh ngạc trừng to mắt.
Chưởng ấn tối cao của Đạo môn, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn va chạm mạnh vào thân thể Ba Mã.
Phanh phanh phanh!
Tương tự như Không Viễn, Ba Mã cố sức chống cự. Cho đến khi chưởng ấn thứ tám đập vào người hắn, khí vụ màu tím trên thân Ba Mã tiêu tán.
Mặt mũi hắn được Cửu Tự Chân Ngôn chiếu rọi, hiện rõ trước mắt mọi người.
Từ trán đến cằm đều là máu, khoé mắt cũng nứt ra, thất khiếu xuất huyết, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thời gian như đã dừng lại.
[Ting — đánh giết mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu biết Ba Mã thật sự đã chết.
Hắn luyện hoá thân thể của mình trở nên giống như Không Viễn, để sau khi chết có thể tiếp tục công kích.
Lục Châu nghĩ lại, chẳng thà lúc đó dùng Đại Vô Uý Ấn đánh cho Không Viễn tan thành tro bụi thì bây giờ sẽ không xảy ra những chuyện kiểu này.
Khi chưởng ấn thứ chín đánh vào trái tim Ba Mã, trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin nổi, trên người đã không còn chút khí tức nào.
“Cẩn thận huyết cổ luyện thể…” Lãnh La lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Lục Châu lắc đầu, cất bước đi về phía trước, thản nhiên nói:
“Bản toạ có thể chém giết ngươi một lần, vậy vẫn có thể chém ngươi thêm lần nữa.”
Như thế nào mới gọi là cường giả?
Lục Châu đã nghiêm túc biểu diễn cho mọi người thấy, đây chính là cường giả.
Lãnh La và Phan Ly Thiên không làm gì được Không Viễn, nhưng trước mặt Các chủ hắn lại yếu ớt không hơn gì một tờ giấy.
Đám người chợt nhớ tới một vấn đề…
Thế gian đều cho rằng đại nạn thọ mệnh của tổ sư gia Ma Thiên Các sắp đến, mỗi năm đều đoán, mỗi năm đều thăm dò, mỗi năm đều vây công nhưng chẳng có lần nào thành công. Mỗi lần bọn họ đều tìm được lý do hợp lý để công kích, mà lý do này chính là chân lý được toàn bộ tu hành giới tin tưởng: đại nạn thọ mệnh ngàn năm.
Trong tình huống bình thường, một trăm năm cuối cùng của đời người, tu vi sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Như vậy cảnh tượng trước mắt chỉ có thể giải thích bằng một điều: tổ sư gia Ma Thiên Các có lẽ đã tìm được con đường tấn thăng lên cửu diệp.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng Các chủ Ma Thiên Các có thể thi triển ra lực lượng đáng sợ như vậy.
Ba người Lão Niên Các đồng thời nghĩ đến một cụm từ để hình dung Lục Châu lúc này: phản phác quy chân.
Có lẽ đến cấp bậc của Các chủ, khả năng chưởng khống lực lượng đã hoàn toàn phản phác quy chân.
Không có cương khí chói mắt và chiêu thức hoa mỹ. Chỉ hệt như vừa rồi…
Khi Ba Mã đánh tới, Vị Danh Kiếm hời hợt xẹt qua thân thể hắn.
Giống như lời hắn từng khuyên bảo Ngu Thượng Nhung —— nếu ngươi muốn giết chết đối thủ, chỉ cần dùng lực huy kiếm là đủ.
Độ sắc bén của Vị Danh Kiếm đã vượt quá khả năng lý giải của mọi người.
Răng rắc!
Thanh âm gãy vỡ như thể vừa chẻ một cây trúc. Vừa thanh thuý, vừa hả giận.
Đám người Ma Thiên Các lần đầu tiên cảm giác được âm thay gãy vỡ mỹ diệu đến cỡ nào, mỹ diệu tới mức toàn bộ áp lực khổng lồ đều bị triệt tiêu chỉ trong khoảnh khắc.
Thiên tài vu thuật của Lâu Lan, Ba Mã, cứ thế vẫn lạc.
Bốn phía xung quanh chân núi có vẻ yên tĩnh đến dị thường.
Lục Châu nhìn thoáng qua thi thể nằm dưới đất, không hề cảm thấy thương hại. Vu thuật cũng phân trắng đen, đáng tiếc Ba Mã lại chọn mặt tối tăm nhất.
“Sư phụ thần uy cái thế! Đồ nhi được mở rộng tầm mắt!” Chư Hồng Cộng là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Đám người đều lừ mắt nhìn hắn.
“Ách… kìm lòng không được thôi mà…” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu, vừa gãi một cái đã thấy đau nhói. Ui da! Trên tay còn đang mang Lệ Ngân Quyền Sáo nha!
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để vỗ mông ngựa. Bởi vì bọn họ nhìn thấy đám khôi lỗi vừa nãy bị đánh lui đã tiếp tục di chuyển về phía trước.
Không có người điều khiển, bọn hắn tựa như những con rô bốt, cắm đầu xông tới.
Số lượng quá nhiều, lực phòng ngự lại kinh người, nếu phải giết từng tên thì không biết phải đánh giết tới ngày tháng năm nào.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn khí vụ màu tím bay đầy trời, vuốt râu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Ngaooooo —— ——
Bạch Trạch đạp mây, mang theo luồng khí điềm lành bay tới.
Cảnh tượng khi đại chiến với thập vu lại tái hiện. Hoa Vô Đạo mở to măt nhìn Bạch Trạch vung vẩy luồng khí điềm lành khắp nơi.
Khí vụ màu tím bị khí điềm lành trấn áp. Mất đi nguồn năng lượng màu tím, đám khôi lỗi ngã nhào xuống đất.
Quá trình này duy trì một lúc lâu cho đến khi toàn bộ khí vụ màu tím đều biến mất, cả đoàn quân khôi lỗi đều biến trở thành người chết nằm ngổn ngang dưới đất, Bạch Trạch mới hét dài một tiếng như để báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nó bay lên cao rồi biến mất trong bóng đêm.
Lục Châu chú ý thấy trong giao diện vật phẩm, Bạch Trạch đang bị đóng băng, thời gian nghỉ ngơi của nó là bảy ngày.
Mọi người vẫn đang nhìn về hướng Bạch Trạch vừa biến mất, suy nghĩ đến xuất thần… ai nấy đều đưa tay lên dụi mắt.
Đây… có phải là đang đùa bọn họ không?
Có đồ chơi này sao Các chủ không lấy ra ngay từ đầu?
Lục Châu đương nhiên có suy nghĩ của mình. Nếu hắn thả Bạch Trạch ra, rất có thể Ba Mã sẽ quay đầu chạy mất dép.
Trước tiên phải xử lý Ba Mã, sau đó mới xử lý đám khôi lỗi này, đó mới là phương pháp ổn thoả nhất.
Thấy đám khôi lỗi nằm ngổn ngang dưới đất, Lục Châu lắc đầu.
Trận chiến này hắn lỗ to!
Không có điểm công đức ban thưởng, lại còn lãng phí thẻ đạo cụ của hắn.
Không chỉ có thế, đám khí vụ màu tím còn rút đi hơn một nửa sinh cơ của đám cây cối dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Chương 429 Vô đề
Hư Tĩnh đạp không tiến về phía trước, nhìn xuống đám khôi lỗi dưới chân rồi lắc đầu thở dài, một tay chắp trước ngực. “A di đà phật.”
“Lão hoà thượng, mấy thứ này có gì mà phải a di đà phật?” Chư Hồng Cộng nhìn đống xác chết ngổn ngang, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Tuy bọn họ bị Ba Mã điều khiển nhưng khi còn sống lại không có ân oán gì với chúng ta… Tất cả đều là lỗi của tên Đại vu kia.”
Chư Hồng Cộng gật đầu. “Có lý.”
Hư Tĩnh lăng không giữa trời, xoay người lại nói với Lục Châu:
“Cơ thí chủ, chúng sinh là công đức, tất cả đều không thoát đạo luân hồi. Bần tăng nguyện ý lập đàn siêu độ dưới chân núi, mong Cơ thí chủ đáp ứng.”
Lục Châu nhìn lướt qua quang cảnh rùng rợn bốn phía. Người đã chết nên được kính trọng.
“Được.” Lục Châu đáp.
“Đa tạ Cơ thí chủ.” Hư Tĩnh chậm rãi đứng thẳng người, cao giọng nói: “Bần tăng thay mặt người đã khuất, tạ ơn chư vị thí chủ.”
“Lão hoà thượng, ngươi thật là thú vị… vậy đám người này giao hết cho ngươi đó.”
“Lão nạp nghĩa bất dung từ.”
Minh Thế Nhân nhìn Hư Tĩnh pháp sư: “Ngươi là hoà thượng đầu tiên ta thấy thuận mắt.”
Lục Châu trở về Ma Thiên Các.
“Cung tiễn Các chủ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Cho đến khi thân ảnh Lục Châu biến mất, đám người mới thở phào một hơi.
“Lão Phan, ngươi không sao chứ?” Lãnh La chú ý thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Phan Ly Thiên.
“Không chết được.” Phan Ly Thiên nắm chặt hồ lô rượu trên tay, ho khan hai tiếng rồi đứng dậy.
Phan Trọng bay tới đỡ Phan Ly Thiên. “Tu vi chưa khôi phục, đừng có cậy mạnh.”
Phan Ly Thiên không tức giận mà còn cười ha hả. “Nhưng mà… có rất nhiều chuyện chỉ có thể cậy mạnh mới biết được bản thân mình có chịu nổi hay không.”
“Đừng có nguỵ biện nữa, ta đưa ông về.”
Chúng đệ tử đưa mắt nhìn Phan Ly Thiên và Phan Trọng đạp không bay về Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành chậm rãi hạ xuống, thu hồi Lạc Nguyệt Cung, khẽ lắc đầu. Vẫn là do nàng quá yếu, trận chiến vừa rồi nàng chẳng hạ được bao nhiêu khôi lỗi.
Hoa Vô Đạo đi đến bên cạnh an ủi: “Đừng nhụt chí, bọn họ là đệ tử thân truyền của Các chủ, thiên phú cao đến mức người bình thường chẳng thể so sánh.”
“Vâng.”
Lục Châu đã trở lại Đông Các.
Hai lần huy kiếm nhìn có vẻ đơn giản nhưng đã tiêu hao hết hai phần ba lực lượng phi phàm của hắn, đối phương lại có lực lượng vượt qua bát diệp.
Bàn tay Lục Châu khẽ đảo. Vị Danh Kiếm lơ lửng trong lòng bàn tay.
Phù văn màu đen?
Lục Châu nhớ tới một màn xảy ra trong Kiếm Khư, Vị Danh Kiếm hoàn toàn hấp thu phù văn màu đen trên thanh Ma Kiếm, biến nó trở thành lực lượng của mình. Chẳng lẽ vì thế mà Vị Danh Kiếm mới càng thêm sắc bén?
Ý niệm khẽ động, Vị Danh Kiếm biến thành hình dạng chiếc chuỳ, phù văn màu đen biến mất, ngoại trừ dạng kiếm ra thì nó không tồn tại trên các hình thái khác.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, bỏ đi tạp niệm trong lòng rồi ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Lần này tiêu hao một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương. Đống thẻ đạo cụ còn lại đang ngày càng ít đi… Dựa theo giá cả hiện tại, sớm muộn gì hắn cũng xài sạch thẻ đạo cụ. Lúc đó thì Lục Châu chỉ còn biết dựa vào lực lượng phi phàm.
Đồng thời phải nghĩ cách đề thăng tu vi bản thân lên.
Sáng hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt, ngoài cửa đã truyền tới thanh âm ——
“Sư phụ, Hư Tĩnh cầu kiến.”
“Đã biết.”
Lục Châu đứng lên, cảm nhận lực lượng phi phàm trong cơ thể. Trải qua một đêm lực lượng này chỉ mới phục hồi được một chút, cái tốc độ này thật là đáng lo.
Chẳng lẽ tốc độ lĩnh hội có liên quan đến phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư? Mỗi khi mở được một quyển thì tốc hội sẽ gia tăng tương ứng?
Lục Châu không suy nghĩ nhiều nữa mà rời khỏi Đông Các.
Cảnh tượng bên ngoài đại điện Ma Thiên Các lúc này có vẻ náo nhiệt. Giữa hai cây trụ lớn có một đám người rất đông đang đứng, toàn bộ đều mặc tăng bào.
Kim Đình Sơn không phải là một ngọn núi nhỏ, bên ngoài đại điện ít nhất cũng rộng tới mấy ngàn mét vuông, vậy mà lại bị các tăng nhân đứng đầy chật kín cả chỗ.
Có chuyện gì đây?
Cửa đại điện quay ra hướng đông, nắng sớm rọi vào Ma Thiên Các.
Thấy Lục Châu chậm rãi đi tới, Hư Tĩnh nhanh chân bước ra khỏi đám đông, một tay chắp trước ngực: “A di đà phật.”
Trong lòng Lục Châu âm thầm kỳ quái, nhiều tăng nhân như vậy đến đây làm gì?
Ngoại trừ Chu Kỷ Phong và Phan Trọng, đám đồ đệ và mấy lão gia hoả đều không xuất hiện.
“Bần tăng bái kiến Cơ thí chủ.”
“Bái kiến Cơ thí chủ.”
Chúng tăng đồng thời khom người.
Lục Châu không nói gì, chờ đợi Hư Tĩnh lên tiếng giải thích.
“Thiên Tuyển Tự mới thu thêm hai ngàn đệ tử, lão nạp lập tức gọi bọn hắn tới chi viện. Tuy là cuộc chiến đã kết thúc nhưng bọn hắn đến cũng khá đúng lúc, có thể hỗ trợ xử lý các thi thể. May mắn không làm nhục mệnh, dưới chân núi Kim Đình Sơn đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Lục Châu nghe vậy bèn hài lòng gật đầu. Bọn hắn làm việc không tệ.
“Tốt.” Lục Châu đáp ngắn gọn.
Hư Tĩnh lộ ra vẻ hổ thẹn. “Tuy vậy, khu vực lân cận dưới chân núi xuất hiện tình trạng khô héo, lão nạp đã thử dùng Từ Hàng Phổ Độ nhưng không thành công.”
Chuyện cây cối khô héo cũng nằm trong dự kiến của Lục Châu. Cũng may khí vụ màu tím được khu trừ nhanh, nếu không cả Kim Đình Sơn sẽ biến thành một ngọn núi chết.
Lục Châu nghĩ ngợi… có lẽ nên tìm cơ hội khôi phục tầng bình chướng. Không có bình chướng, lực phòng ngự của Kim Đình Sơn thật là yếu ớt.
Hư Tĩnh nói: “Cơ thí chủ, Phật Đà Niệm Châu là vật quý giá, bần tăng vô công không dám thụ lộc, xin Cơ thí chủ thu hồi.”
Phật Đà Niệm Châu được Hư Tĩnh nâng trong lòng bàn tay rồi cung kính đưa tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu nhìn thoáng qua Phật Đà Niệm Châu. Thứ này không đưa cho hoà thượng thì biết đưa cho ai? Đám đệ tử Ma Thiên Các có đứa nào nguyện ý xuất gia sao?
“Bản toạ trước nay không thích tăng nhân… nhưng biểu hiện của ngươi rất thức thời. Bản toạ đã tặng Niệm Châu cho ngươi, đương nhiên sẽ không thu hồi lại.” Lục Châu nói.
Hư Tĩnh nghe vậy chợt sửng sốt, hôm qua khi cầm lấy Niệm châu, hắn chỉ nghĩ đó là kế sách thu mua nhân tâm tạm thời của Ma Thiên Các, hắn nào dám thực sự nhận lấy thứ này.
Nghe Lục Châu nói vậy, trên mặt Hư Tĩnh tràn đầy vẻ xấu hổ. “Bần tăng hổ thẹn!”
Người ta chân thành tặng đồ cho mình mà mình lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đây mà là khí độ và ý chí của một cao tăng đắc đạo sao?
Hiện tại Hư Tĩnh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lục Châu vốn chẳng hề nghĩ xa như vậy. Thấy biểu tình xoắn xuýt của Hư Tĩnh, hắn cạn lời không còn gì để nói.
Khó trách đám đồ đệ lại không có cảm tình với danh môn chính đạo, bọn hắn quá tự mình đa tình, xem bản thân mình quá quan trọng. Tặng cho ngươi Niệm Châu đơn giản chỉ là vì thấy ngươi có chút công lao, huống hồ đó chỉ là một chuỗi Niệm Châu quèn mà thôi, chẳng hề đáng tiền.
Hư Tĩnh đeo Niệm Châu vào cổ, nhấc tăng bào lên, thành kính lễ bái: “Bần tăng thay mặt toàn Thiên Tuyển Tự, khấu tạ Cơ thí chủ.”
Chương 430 Vô đề
Đám tăng nhân phía sau sao dám để một mình sư phụ lễ bái, lập tức đồng loạt lễ bái Lục Châu.
[Ting — thu hoạch được 1.020 người thành kính lễ bái, nhận được 10.200 điểm công đức.]
Hả?
Nghe được tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu có chút ngoài ý muốn. Lúc này hắn mới nhớ ra Hư Tĩnh nói Thiên Tuyển Tự mới thu nhận không ít đệ tử.
Xem ra đem tặng Phật Đà Niệm Châu đúng là không lỗ.
Có điều, Thiên Tuyển Tự vốn đã được Ma Thiên Các giúp đỡ từ trước nên dục hoả trùng sinh. Lục Châu không thể trông cậy vào việc tặng đồ để nhận điểm lễ bái của các môn phái khác.
Trong mười ngày sau đó, vì muốn biểu đạt lòng biết ơn nên Hư Tĩnh nhất định đòi lưu lại, quét dọn từ trên xuống dưới Kim Đình Sơn. Ngoại trừ đám cây cối khô héo không có cách nào xử lý thì toàn bộ Kim Đình Sơn đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, trên bậc thang lên núi cũng không nhuốm bụi trần.
Ngày đó, Lục Châu vừa lĩnh hội Thiên thư xong, Minh Thế Nhân đã tức tốc cầm phi thư đến Đông Các, khom người nói:
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
Lục Châu nghe ra được vẻ tức giận trong lời nói của Minh Thế Nhân nhưng không thèm để ý. “Đọc đi.”
Minh Thế Nhân mở phi thư ra, nhỏ giọng đọc:
“Lão tiền bối, Ma Thiên Các bị một tu hành giả vu thuật nhỏ nhoi cho ăn hành thật sao? Tình huống như thế nào? Các đại môn phái đều đang đồn rằng chỉ trong một đêm, sườn núi Ma Thiên Các đã hoàn toàn khô héo. Đây không phải là tin tức tốt…”
Đọc đến đây, Minh Thế Nhân tức giận lầm bầm một câu: “Rõ ràng là chúng ta đánh tan bọn hắn!”
“Tiếp tục.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Minh Thế Nhân không dám thất lễ, bèn ngoan ngoãn đọc thư:
“Vãn bối nhất định phải nhắc nhở ngài, cẩn thận đám danh môn chính đạo liên minh với nhau! Ngoài ra vãn bối cung cấp cho ngài một tin tức nặng ký… Tin Ba Mã chết đã truyền tới Lâu Lan. Lâu Lan vương tộc đại nộ, phái mấy trăm tu hành giả đến liên hợp với Nhu Lợi Quốc… ngài đoán xem bọn họ sẽ đi đâu?”
Viết thư thôi mà cũng lằng nhà lằng nhằng. Lần sau gặp mặt nhất định phải đánh hắn một trận. Minh Thế Nhân âm thầm suy nghĩ rồi tiếp tục đọc:
“Đến Lương Châu! Trùng hợp đại đệ tử và thất đệ tử của ngài tiến về phía bắc, tình báo của Tư Vô Nhai về Đại Viêm hơn xa ta, nhưng tình báo về các dị tộc đặc thù, đặc biệt là Lâu Lan, chắc chắn là thua ta rất xa… Ha ha ha.”
Đọc thư xong, Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, hay là gọi Giang Ái Kiếm tới hỏi cho rõ, tên này nói chuyện cứ mập mờ.”
“Không cần.”
Lục Châu bước ra khỏi Đông Các, vừa đi vừa vuốt râu suy nghĩ.
Đại Viêm từng đánh bại Lâu Lan nhiều lần khiến lần gần đây nhất Lâu Lan phải gửi công chúa đến hoà thân. Ngay cả Mạc Ly cũng muốn trở thành nữ nhân để làm người bên cạnh Lưu Hoán.
Nay Mạc Ly và Ba Mã đều đã chết, đương nhiên Lâu Lan cực kỳ tức giận.
Lúc trước Cơ Thiên Đạo cũng xem như đã trải qua thời đại Đại Viêm và đám dị tộc này phân tranh, chỉ là Cơ Thiên Đạo rất ít khi để ý đến mấy chuyện này.
“Sư phụ, đồ nhi hoài nghi Lâu Lan và Nhu Lợi muốn nhân cơ hội xâm chiếm Lương Châu. Giang Ái Kiếm dù gì cũng là hoàng tử, đây là việc của bọn hắn.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Từ khi Lưu Thương lên ngôi vẫn luôn thờ ơ việc chính sự. Nhị hoàng tử Lưu Hoán bỏ mình mà hắn cũng chẳng mấy quan tâm. Sự tình e là không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
“Vậy chẳng phải là đại sư huynh hai mặt đều thụ địch?”
“Hử?” Lục Châu liếc hắn một cái.
Minh Thế Nhân ý thức được mình lỡ lời, bèn vội vàng sửa chữa: “À không, đây là đáng đời huynh ấy… Nếu hai người thất bại, sư phụ có thể nhân cơ hội bắt cả hai về hỏi tội.”
“Ngươi dám dạy vi sư làm việc?”
“…Đồ nhi không dám!”
Lục Châu không nói gì. Tất cả đều phải thuận theo tự nhiên thôi.
Lưu Thương không màng thế sự, rất rõ ràng trong chuyện này có điều kỳ quái. Như vậy… rốt cuộc hoàng thất đang chờ cái gì?
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn điều tra việc hoàng thất nghiên cứu cửu diệp.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Nói với hắn, nếu không phối hợp thì bản toạ sẽ thu hồi Long Ngâm Kiếm và Ma Kiếm của hắn.”
“Quá tốt! Ách… đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân khom người nói.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Vi sư đi xem thương thế của Lãnh La và Phan Ly Thiên thế nào. Những chuyện khác ngươi cứ tự mình xem xét rồi giải quyết, nếu không có việc gì gấp thì không cần đến báo cáo.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân lại khom người đáp.
——————
Trên Vu Hàm Sơn, gió se lạnh.
Trong Huân Hoa Mộ lại hoàn toàn yên tĩnh, không hề bị gió lạnh ảnh hưởng.
Ông!
Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay.
Nhìn kim liên dưới trướng pháp thân, Ngu Thượng Nhung lắc đầu. Cả toà kim liên đã bị lây nhiễm hết hai phần ba…
Ngu Thượng Nhung có thể cảm giác được uy lực pháp thân đã giảm hơn một nửa, mà những điểm lốm đốm màu tím nhạt kia vẫn đang tiếp tục khuếch tán.
Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng thở dài.
“Vận mệnh chính là như thế… bắt đầu ở Huân Hoa, kết thúc cũng ở Huân Hoa.”
Trên đỉnh Vu Hàm Sơn quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trên Vu Hàm Sơn chỉ có tuyết rơi. Cảnh tuyết mất đi ánh nắng thì chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương, khó có thể khiến lòng người rung động.
Trên đỉnh vòm có một lổ hổng duy nhất, gió lạnh thổi vào từ đó phát ra tiếng vu vu như có ai đang thổi kèn lệnh, tựa như từng hàng bạch cốt đang không cam lòng kêu gào.
Không cam lòng nhận mệnh.
Người Quân Tử Quốc ai nấy đều mong cầu trường sinh, nghịch thiên cải mệnh để xông phá gông xiềng và lời nguyền.
Vậy mà nay đã biến thành một mảnh phế tích.
Có lúc Ngu Thượng Nhung từng nghĩ, cùng là nhân loại, tại sao ông trời lại đối xử với bọn họ khác biệt như vậy?
Từ thời còn là một thiếu niên, Ngu Thượng Nhung vì muốn thay đổi vận mệnh nên đã rời khỏi nơi này. Hắn dùng đôi chân trần phàm nhân của mình du hành qua thiên sơn vạn thuỷ, qua rừng rậm gai góc để tìm kiếm con đường tu hành…
Thật vất vả mới có ngày đứng trên đỉnh cao, nếu nói hắn cam tâm chịu chết thì chính là đang tự lừa mình dối người.
Vù ——
Gió ngày càng lớn, kéo Ngu Thượng Nhung trở về với thực tại.
Ngu Thượng Nhung đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Bên trong Huân Hoa Mộ được thiết kế rất tinh xảo.
Ngu Thượng Nhung đi về phía bờ tường có khắc hai chữ “Trường sinh” thật lớn kia, đưa tay chạm vào.
Soạt!
Một tiếng giòn tan vang lên, hai chữ “Trường sinh” đột nhiên lồi ra khỏi mặt tường.
Có cơ quan?
Mấy chục đạo ám khí trên vách tường bắn thẳng ra ngoài. Ngu Thượng Nhung thậm chí không thèm điều động nguyên khí, chỉ dựa vào cương khí hộ thể bản năng đã có thể ngăn trở được toàn bộ ám khí.
Thật là nhỏ yếu.
Ám khí là những mũi tên tinh xảo, cứng rắn được người bình thường chế tạo ra, toàn thân mũi tên được thiết kế rất tỉ mỉ và hiện đại, nhưng mà… uy lực lại không bằng một phần vạn của người tu hành.
Toàn bộ ám khí rơi xuống đất. Trên vách tường xuất hiện một cái hốc nhỏ.
Ngu Thượng Nhung không do dự nhấn mạnh vào. Cánh cửa đá thứ hai từ từ mở ra.
Bình luận facebook