-
Chương 421-425
Chương 421 Vô đề
Bảy ngày sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đã lĩnh hội lực lượng phi phàm của Thiên thư tới mức bão hoà.
Khi hắn đang suy nghĩ tới những vấn đề liên quan đến cửu diệp thì Minh Thế Nhân cầm phi thư bước vào.
Tiểu Diên Nhi đang đứng trong sân luyện tập lực khống chế Phạm Thiên Lăng.
“Tứ sư huynh, xem nè… ta đã có thể dùng Phạm Thiên Lăng để mô phỏng các loại hình dạng khác nhau! Sư phụ dạy ta đó…”
“Lợi hại, lợi hại.”
Minh Thế Nhân qua loa đáp lời rồi nhanh chân đi vào đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.” Vừa nói hắn vừa lấy phi thư ra.
Gia hoả Giang Ái Kiếm này quả thật làm việc rất năng suất, vừa đuổi hắn đi bảy ngày đã có tin tức gửi về.
Đám lão đầu trong Lão Niên Các ngoại trừ khoác lác và vỗ mông ngựa ra thì chẳng giúp ích được gì nhiều.
Minh Thế Nhân nhỏ giọng đọc: “Lão tiền bối, việc ngài bảo ta hỏi thăm thì không cần nghe ngóng nữa. Hiện tại cả tu hành giới đều đang đồn rằng Kiếm Ma bị Trương Viễn Sơn đánh bại, dữ nhiều lành ít. Có điều chuyện này vẫn cần phải kiểm chứng, ta sẽ thẩm tra lại kỹ càng.”
“Còn một chuyện nữa cần báo cáo cho ngài đó là, U Minh Giáo đã đánh hạ Ích Châu, Ngụy Trác Ngôn chỉ là đồ giả mạo nên nào có năng lực bình định Ích Châu. Vẫn còn một tin tức nữa nhưng đã hết giấy, mời lật qua xem tiếp…”
Đọc đến đây, Minh Thế Nhân nhướng mày.
Con hàng này lại làm trò… Lúc nãy mở thư hắn không chú ý thấy mặt bên kia có chữ.
Minh Thế Nhân hắng giọng, tiếp tục đọc:
“Bình chướng Kim Đình Sơn biến mất, nhị tiên sinh xảy ra chuyện, lại thêm đại nạn thọ mệnh của ngài đã tới, lão tiền bối phải cẩn thận đám liên minh danh môn chính phái! Đã lâu không gửi phi thư cho lão tiền bối, ta có hơi không quen, nếu có thể đền bù cho ta một thanh kiếm tốt thì ta càng có thêm động lực rồi, ha ha ha…”
Đọc thư xong, Minh Thế Nhân có hơi mất tự nhiên.
“Lời đồn chỉ là lời đồn. Với tu vi của nhị sư huynh thì Trương Viễn Sơn làm sao có thể động vào một sợi tóc của huynh ấy? Trương Viễn Sơn là loại người nhát gan sợ phiền phức mà.”
Lục Châu lại không cho là thế. Từ thông báo ban thưởng điểm công đức, hắn biết sự tình không đơn giản như vậy.
Có thể xác định một điều là, Trương Viễn Sơn đã chết rồi. Còn Ngu Thượng Nhung có xảy ra chuyện hay không thì không thể nào phán đoán được.
Dù sao cho tới bây giờ Hệ thống còn chưa từng thông báo có đồ đệ tử vong, hoặc giả, đồ đệ tử vong Hệ thống sẽ không báo.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vừa vuốt râu vừa dạo bước. “Nhị sư huynh của ngươi thích độc lai độc vãng, không thích gửi phi thư qua lại.”
“Sư phụ phê bình đúng lắm. Người lớn rồi mà đi ra ngoài cũng không biết gửi phi thư báo bình an gì hết.” Minh Thế Nhân nói.
“Kệ nó đi thôi.”
Lục Châu ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không hy vọng Ngu Thượng Nhung xảy ra chuyện.
Ngu Thượng Nhung là trợ thủ lớn của hắn, nếu vì chuyện này mà hao tổn thì hắn sẽ rất băn khoăn.
“Sư phụ, bên chỗ đại sư huynh có cần quản không? Hiện tại huynh ấy đã chiếm được Ích Châu, rõ ràng là muốn tranh với triều đình.” Minh Thế Nhân nói chuyện rất thẳng.
Lục Châu không trả lời câu hỏi này.
Lão phu cũng muốn quản nghiệt đồ này lắm chớ. Nhưng vấn đề là nào có dễ ăn..
U Minh Giáo có quá nhiều phân đà và cứ điểm ẩn tàng, sau trận chiến với Ngu Thượng Nhung ở Vân Chiếu lâm địa, chẳng biết hắn nấp ở chỗ nào. Ích Châu lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm?
Huống hồ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, U Minh Giáo từ gần vạn giáo chúng đã phát triển lên thành mấy chục vạn giáo chúng.
Lại thêm tứ đại hộ pháp thực lực siêu phàm, sau lưng lại có Tư Vô Nhai giúp hắn bày mưu tính kế, sao có thể dễ dàng bắt Vu Chính Hải lại.
Lão phu đáng sợ đến vậy sao?
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Từ khi xuyên qua tới nay, hắn còn chưa từng nhìn thấy Vu Chính Hải lần nào.
Lúc nào cũng suýt soát lướt qua nhau.
Giáo chủ của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ lại co cẳng chạy nhanh hơn bất cứ ai.
“Bảo Giang Ái Kiếm quan sát động tĩnh Ích Châu kỹ càng… nếu thời cơ thích hợp bản toạ sẽ đến Ích Châu bắt nghiệt đồ lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Nói xong, con ngươi Minh Thế Nhân lại đảo một vòng. “Sư phụ, hiện nay khắp nơi đều là lời đồn đãi, cho rằng người Ma Thiên Các chúng ta dễ bị ức hiếp. Đồ nhi thỉnh cầu được xuống núi giáo huấn bọn hắn một trận.”
Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh xách theo Bá Vương Thương bước vào đại điện. “Đệ muốn đi ra ngoài chơi chứ gì?”
“Làm gì có.” Minh Thế Nhân vừa định quỳ xuống biểu đạt lòng trung thành ——
Thì đã nghe có tiếng người quỳ bái sau lưng:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Minh Thế Nhân nhướng mày xoay người lại, thấy Chư Hồng Cộng đang quỳ rạp dưới đất.
Không được, nhất định phải tìm lúc nào đó đập thằng này một trận mới được ——
“Bái kiến tứ sư huynh… Bái kiến tam sư huynh… A, tứ sư huynh, trông huynh còn anh tuấn hơn ngày hôm qua.”
Chư Hồng Cộng không hề khách khí, lập tức dập đầu hành lễ với Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Được rồi, tạm thời bỏ qua cho đệ.
Chư Hồng Cộng đi đến trước mặt Lục Châu. “Sư phụ, đồ nhi có việc bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Đồ nhi nhận được phi thư của phản đồ Tư Vô Nhai, huynh ấy cho rằng đồ nhi dễ bị gạt như trước, nhưng lại không biết dưới sự dạy dỗ ân cần của sư phụ, đồ nhi đã trở nên thông minh hơn người…” Chư Hồng Cộng vừa nói vừa vỗ mông ngựa.
“Bớt lải nhải, mau đọc phi thư đi.” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên.
Chư Hồng Cộng vội vàng mở phi thư ra, khẽ đọc:
“Sư phụ ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi…”
Đoan Mộc Sinh đột nhiên bước tới tóm lấy cổ áo Chư Hồng Cộng, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất: “Đệ lầy quá nha!”
Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt: “Oan ức quá… trong thư nói như vậy mà!”
“. . .”
Lục Châu nhướng mày.
Đoan Mộc Sinh lập tức buông tay ra, hai người đồng loạt quỳ xuống, sợ sư phụ tức giận sẽ giận cá chém thớt.
Lục Châu lườm hai người bọn họ một cái, lười răn dạy, bèn vung tay lên, cương khí cuốn theo bức phi thư bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Chư Hồng Cộng gan có lớn bằng trời cũng không dám ngăn cản, đành nhìn phi thư bay về phía sư phụ.
Lục Châu đọc một lượt. Trong thư viết chuyện liên quan đến Ngu Thượng Nhung và Trương Viễn Sơn… Rốt cuộc nghi vấn Ngu Thượng Nhung đánh giết mục tiêu cao giai đã được giải đáp, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy lo lắng.
“Sư phụ, trong thư viết gì thế?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
Lục Châu khẽ phất tay, phi thư bay ra ngoài. Minh Thế Nhân tiếp nhận phi thư đọc một lượt, mày cũng nhăn lại ——
“Nhị sư huynh đánh với Trương Viễn Sơn một trận ở Thanh Ngọc đàn? Trương Viễn Sơn bị đại vu Ba Mã hiến tế? Nhị sư huynh dữ nhiều lành ít? Ba Mã nhằm vào Ma Thiên Các, báo thù cho Mạc Ly? Sư phụ… phi thư của phản đồ Tư Vô Nhai không thể tin!” Minh Thế Nhân nói.
“Tứ sư huynh nói đúng, không thể tin lời phản đồ.”
Lục Châu đứng dậy nhìn thoáng qua ba tên đồ đệ, khẽ nói:
“Lời Tư Vô Nhai hẳn là tình hình thực tế.”
Lục Châu đưa ra phán đoán dựa vào số điểm công đức được thưởng.
Chương 422 Vô đề
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng không nghĩ nhiều, sư phụ đã nói vậy hẳn là có lý của sư phụ. Hai người gật đầu, đồng thanh nói: “Sư phụ anh minh.”
Đoan Mộc Sinh cầm phi thư đọc một lượt rồi nói:
“…Ba Mã là thiên tài vu thuật đệ nhất Lâu Lan, những năm gần đây thực lực Lâu Lan gia tăng không ít đều có liên quan đến tên Ba Mã này. Nếu thật là vậy thì nhị sư huynh phải làm sao đây?”
Ba người đều lộ vẻ lo lắng. Nhất là bức phi thư ban nãy của Giang Ái Kiếm đã chứng thực lời đồn của ngoại giới.
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, đồ nhi còn có một việc phải bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Hôm qua, dưới chân núi Kim Đình Sơn xuất hiện rất nhiều tu hành giả cấp thấp. Đồ nhi thấy bọn họ muốn gây chuyện nên đã đánh đuổi đi rồi.” Chư Hồng Cộng nở nụ cười tranh công.
Gây chuyện?
Thằng ngốc này lại hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Tu hành giả nào dám gây chuyện ở Kim Đình Sơn?
Minh Thế Nhân nhíu mày nói: “Sư đệ ngốc, đệ có hỏi là chuyện gì không?”
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu. “Nghe bảo là xảy ra chuyện kỳ quái gì đó, nhờ chúng ta hỗ trợ. Ma Thiên Các nào có phải hội từ thiện!”
Minh Thế Nhân âm thầm cười trên nỗi đau của người khác. Lão bát ơi là lão bát, sợ là đệ chưa hiểu rõ sáo lộ mới của sư phụ rồi.
Điều khiến Minh Thế Nhân bất ngờ chính là sư phụ lão nhân gia người không hề tỏ ra tức giận.
Lục Châu đi qua đi lại suy nghĩ… Chuyện cây cỏ khô héo hẳn là có liên quan đến vu thuật. Nói không chừng Ba Mã lại đang âm mưu gì đó.
Nhớ lại nội dung phi thư của Tư Vô Nhai, Lục Châu có chút lo lắng cho Ngu Thượng Nhung.
Nếu là trước kia, với tu vi của Ngu Thượng Nhung thì Lục Châu cần gì phải lo lắng cho hắn.
Nhưng bây giờ lại không giống khi xưa. Chuyện của Ngu Thượng Nhung sao Lục Châu có thể khoanh tay đứng nhìn.
Thấy sư phụ lâm vào trầm tư, Minh Thế Nhân lập tức hiểu ra, liền vội vàng khom người nói: “Đồ nhi nguyện ý xuống núi điều tra việc này.”
Chư Hồng Cộng cũng khom người: “Đồ nhi nguyện ý cùng tứ sư huynh điều tra việc này.”
Lục Châu xoay người nhìn sang hai tên đồ đệ. Nếu là trước đây Lục Châu sẽ không do dự để bọn hắn đi chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ… tên Ba Mã vẫn còn đang rình rập trong bóng tối.
Ngay cả Ngu Thượng Nhung gặp Đại vu còn phải chịu thiệt thì Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng ra mặt chẳng khác nào là đi chịu chết.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu mới mở miệng nói: “Đừng lo lắng. Nếu hắn nhằm vào Ma Thiên Các thì tự khắc sẽ mò đến…”
Ba người nghe vậy bèn đồng thanh đáp: “Sư phụ anh minh.”
——————
Đảo mắt lại mười ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ.
Đến ngày thứ mười một, khi màn đêm buông xuống, tại một khu mộ địa trong rừng cây rậm rạp.
Sàn sạt, sàn sạt…
Một đám người đông nghịt đang rảo bước tiến về phía trước, còn có không ít thi thể đang leo ra khỏi phần mộ, gia nhập vào quần thể, chậm rãi tiến lên.
Đứng từ trên quan sát, dưới mặt đất tựa như xuất hiện một đội quân kiến đen kịt.
Phía sau lưng đám người là một chiếc xe kéo màu đen đang phi hành dưới tầng trời thấp, có hai người đang kéo xe, trên thân còn quấn dây thừng…
Một thân ảnh khôi ngô đứng trên mui xe, hai mắt toả quang mang màu xanh lục đang thoả mãn nhìn đội quân mà hắn tạo ra.
Đây chính là đám binh lính do hắn ngày đêm kiến tạo. Cổ họng hắn phát ra thanh âm trầm thấp: “Ma Thiên Các, mong là lần này có thể khiến các ngươi hài lòng…”
Vù!
Chiếc xe kéo màu đen lướt qua đầu đám người đông nghịt, bay ra phía trước dẫn đường cho đội quân…
——————
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời một khu vực phía tây bắc cách Thần Đô hơn vạn dặm.
Tuyết trắng mênh mang, núi non trùng điệp.
Trên dãy núi trắng xoá có một thanh bào kiếm khách đang lơ lửng.
Hắn khẽ xoay người, trong mắt chỉ toàn là rừng cây và tuyết trắng, không có lấy một bóng người.
Gió thổi tung mái tóc dài của Ngu Thượng Nhung.
Hắn không rũ tuyết xuống, để mặc cho bông tuyết rơi vào từng lọn tóc, cả lông mày cũng vương đầy tuyết trắng.
Ngu Thượng Nhung đứng khoanh tay, Trường Sinh Kiếm sau lưng dường như đã cảm nhận được gì, khẽ rung động.
Hắn mỉm cười đón gió tuyết. “Tốt.”
Ngu Thượng Nhung đạp không bay về phía trước, thân ảnh chớp lên đã xuất hiện ở trên không cách mấy chục trượng.
Một khắc sau, Ngu Thượng Nhung đã đứng trên một ngọn cây nhìn về phía bình địa trước mặt, suy nghĩ xuất thần.
Bình địa cỡ nhỏ kéo dài mấy chục dặm, bốn phía bị núi non vây quanh, chìm trong tuyết trắng xoá. Bên dưới lớp tuyết và các loại dây leo, cỏ dại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những căn nhà đổ nát.
Cảnh còn người mất.
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân.
Soạt soạt!
Tuyết trên ngọn cây loạt soạt rơi xuống.
Ngu Thượng Nhung bay về phía trước, vừa được một đoạn bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lay động.
Hắn không phi hành mà lăng không đứng đó, hai tay buông xuống, song chưởng gấp lại.
Ông!
Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay hắn như một tiểu kim nhân.
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía toà kim liên bên dưới tiểu kim nhân.
Trên liên toạ, những đốm màu tím sẫm đã tăng lên rất nhiều, chiếm gần một phần ba toà kim liên.
“Cổ thuật?”
Ngu Thượng Nhung cau mày nhìn toà kim liên, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày mà thôi, không có sợ hãi, khẩn trương và lo lắng.
Hắn khẽ thở dài. “Vẫn là do ta đã chủ quan.”
Trong não hải Ngu Thượng Nhung hiện ra tràng cảnh chiến đấu với Trương Viễn Sơn ngày đó.
Thời điểm cổ thuật có thể tiếp cận kim liên chỉ có duy nhất một lần, đó là lúc hắn huy kiếm lần cuối, lấy pháp thân và kim liên toạ để nghiền ép đám xúc tu.
Hắn tính toán thời gian… Chỉ trong nửa tháng mà liên toạ đã bị xâm chiếm một phần ba. Nói cách khác, còn khoảng một tháng nữa là liên toạ sẽ bị cổ thuật chiếm lĩnh toàn bộ.
Đến lúc đó sẽ chẳng còn cách nào nữa.
Thủ thế khẽ động, pháp thân Bách Kiếp Động Minh tiêu thất, Ngu Thượng Nhung tiếp tục phi hành.
Bay đến giữa khu vực bình địa, Ngu Thượng Nhung thong dong huy động hai tay. Pháp thân tái hiện!
Ông!
Pháp thân cao mười trượng toả ra sóng nhiệt to lớn. Cho dù liên toạ bị nhiễm màu tím hết một phần ba cũng không gây trở ngại đến việc pháp thân bộc phát năng lượng.
Đám tuyết trắng bao phủ trên khu vực bình địa nhanh chóng bị hoà tan, bốc hơi đi hết.
Chốc lát sau, toàn bộ tuyết trắng trong phạm vi mấy ngàn mét đều biến mất.
Diện mục bình địa dần dần lộ ra.
Từng đoá Huân Hoa Thảo cắm rễ dưới đất, thân vươn cao đón gió tuyết, mạnh mẽ sinh trưởng trong cái rét lạnh quanh năm.
Khi hắn bay đến lối vào, có hai khối đá nằm ngã chỏng chơ ngoài cửa, dáng vẻ trông như con hổ… Đáng tiếc đều đã bị hư hại, một nửa thân hổ chôn vùi trong đất.
Cây cối mọc um tùm đã che đi hết dáng vẻ của mảnh đất này. Ngoại trừ Huân Hoa Thảo, các kiến trúc trong bình địa đã biến mất gần như toàn bộ.
Quá khứ đã bị chôn vùi.
Ngaoooo ——
Đàn sói gần đó ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng. Một số chim muông sợ hãi pháp thân cao mười trượng cũng bỏ chạy tứ tán.
Chương 423 Vô đề
Hung thú cấp thấp cảm nhận được khí thế của Ngu Thượng Nhung, không con nào dám đến gần.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung nhìn thấy một đám sói hoang đứng trên đỉnh núi đang ngước mắt nhìn hắn.
Ngaooooo!
Sói hoang không sợ?
“Thú vị.”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười, phóng xuống chỗ đàn sói.
Cho dù là loài sói hoang bình thường nhất trong tu hành giới thì đám dã thú bên ngoài các thành trì cũng không thể so sánh được.
Trên thân đám sói hoang tản ra chút nguyên khí yếu ớt… về phương diện tốc độ, chúng nó hoàn toàn vượt xa đám sói hoang thông thường.
Đám sói hoang thấy Ngu Thượng Nhung lao xuống, lập tức quay đầu phi nước đại về một nơi xa.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung gần như song song với mặt đất, cương khí hộ thể bao bọc quanh người trông như một giọt nước.
Hắn bay qua một khe núi, bay qua khu rừng cây…
Rốt cuộc đàn sói cũng ngừng lại dưới chân một ngọn núi. Đó là một vách núi dựng đứng góc chín mươi độ, hầu như không có độ dốc nào.
Ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ.
Ngaooooo ——
Đàn sói ngồi xổm dưới mặt đất, lặng nhìn Ngu Thượng Nhung đang lơ lửng trên không.
Ngu Thượng Nhung khẽ mỉm cười, cất tiếng hỏi: “Đây chính là nơi các ngươi muốn dẫn ta tới?”
Ngaoooo ——
“Được, ta xem như các ngươi nghe hiểu lời ta.”
Ngaooooo ——
“Ừm, đa tạ đã dẫn đường, sau này còn gặp lại.”
Đàn sói ngoan ngoãn quay đầu chạy trở về.
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía vách đá trước mặt. Hắn nâng tay đánh ra một chưởng.
Oanh!
Cương khí đập mạnh vào vách đá, tuyết trắng rơi xuống lả tả, diện mục thật sự của vách tường đá lộ ra trước mắt.
“Cửa đá?” Ngu Thượng Nhung kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía trên cánh cửa đá, trên đó có khắc ba chữ triện lớn: “Huân Hoa Mộ”.
Đây chính là Huân Hoa Mộ?
Cho dù Ngu Thượng Nhung là người tâm trí cứng cỏi nhưng giờ phút này khi nhìn thấy ba chữ trên cửa đá, trong lòng hắn cũng rung động không thôi.
Đương nhiên hắn biết rõ hàm nghĩa của ba chữ Huân Hoa Mộ là gì…
Lần theo mớ ký ức không rõ ràng trong não hải, Ngu Thượng Nhung nâng tay phải lên, móng tay bấm xuống.
Một giọt máu tươi trên đầu ngón trỏ bay về phía cánh cửa đá.
Lạch cạch.
Đường vân trên cánh cửa đá đột nhiên sáng lên, tiên huyết lan ra khắp bốn phía.
Lúc này thì Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn chắc chắn đây chính là mộ địa do người Quân Tử Quốc lưu lại.
Ông ——
Cửa đá di chuyển.
Ngu Thượng Nhung bước vào trong không hề do dự.
Ông!
Cửa đá lập tức đóng lại. Ánh sáng bên trong động trở nên cực kỳ u ám.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn có chút rung động.
Từng bộ hài cốt nằm chỉnh tề dưới đất.
Có Huân Hoa Thảo, sớm nở tối tàn… Có nơi thế ngoại đào nguyên, dù chết cũng chẳng muốn rời đi…
Ngu Thượng Nhung từng bước đi sâu vào bên trong hang động, rốt cuộc đi đến tận cùng nơi sâu nhất thì không còn thấy hài cốt nữa.
Trước mặt hắn là một đài cao hình tròn. Hắn bước tới nhìn mới phát hiện trên đó trống rỗng, không có thứ gì.
Trên vách đá trước mặt có khắc hai chữ triện lớn: “Trường Sinh”.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
Người Quân Tử Quốc tuy đoản mệnh nhưng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng được trường thọ. Thế nhưng hiện thực vẫn rất tàn khốc, người Quân Tử Quốc không tu hành thì chỉ sống được khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Sau khi tu hành, thọ mệnh mới miễn cưỡng tăng lên một chút, cho dù là cường giả bát diệp như Ngu Thượng Nhung, lại được sự giúp đỡ của Trường Sinh Kiếm thì giỏi lắm cũng chỉ có năm trăm năm thọ mệnh.
Tu hành giới là nơi mạnh được yếu thua. Nếu không có đủ thời gian để tu hành thì làm sao có thể trở nên cường đại?
Cứ thế, như một khối u ác tính tuần hoàn… đời sau không bằng đời trước, Quân Tử Quốc tiêu vong chính là kết cục đã được định sẵn.
Ngu Thượng Nhung chính là một trong những thế hệ sau của Quân Tử Quốc không chịu thua mệnh trời…
——————
Kim Đình Sơn, Ma Thiên Các.
Bóng đêm vừa buông xuống, một chiếc xe kéo màu đen phi hành xuyên qua rừng cây.
Phía trước là một đám người đông nghịt đang cách Kim Đình Sơn ngày càng gần.
“Dừng lại.” Bóng đen đứng trên xe kéo cất tiếng trầm thấp, truyền vang bốn phía.
Toàn bộ những người có mặt lập tức đứng yên, cực kỳ phục tùng mệnh lệnh của kẻ đó.
Hắn đưa mắt nhìn lướt qua đám người trước mặt, ung dung nói: “Hoành Cừ Học Phái, đại trưởng lão Trương Tiến…”
Sàn sạt…
Một người trong đám đông chậm rãi xoay lại, mặt hướng về phía xe kéo màu đen. Biểu lộ trên mặt hắn cứng ngắc, hai mắt vô thần.
Trên cổ hắn còn có một vết thương.
Ba Mã lấy ra một lá bùa, vẽ vẽ gì đó rồi vung tay lên. Lá bùa bay tới dán dính trên người Trương Tiến.
“Đi đi.”
Trương Tiến đáp lời như một cỗ máy. “Vâng.”
Ngay sau đó, hắn trở nên điên cuồng như một con chó dại, phi nước đại về phía Kim Đình Sơn.
Kim Đình Sơn bây giờ không còn tầng bình chướng, không cách nào ngăn được đám người này.
Trương Tiến lúc còn sống là đại trưởng lão Hoành Cừ Học Pháp, tu vi Nguyên Thần cảnh lục diệp.
Không bao lâu sau, hắn đã chạy tới chân núi Kim Đình Sơn, hờ hững ngẩng đầu nhìn lên rồi lại phi nước đại lao vọt lên núi.
“Ai dám xông vào Kim Đình Sơn?”
Chu Kỷ Phong ngự kiếm bay tới, vừa nhìn thấy kẻ xâm nhập, trong lòng hắn lập tức dấy lên sự kinh hãi. Hắn chưa từng thấy ai có bộ dạng quái dị như vậy.
Trương Tiến không trả lời, vẫn tiếp tục phóng như điên.
Chu Kỷ Phong ngự kiếm công kích! Mấy đạo kiếm cương bay ra. Phanh phanh phanh! Kiếm cương va chạm vào thân thể cứng rắn của Trương Tiến, không gây ra tác dụng gì.
“Đây là…”
Chu Kỷ Phong ý thức được hắn không có khả năng giết chết quái vật này, bèn cấp tốc ngự kiếm trở về.
Trương Tiến vẫn tiếp tục phi nước đại lên núi.
Chu Kỷ Phong ngự kiếm phi hành đương nhiên sẽ nhanh hơn Trương Tiến chạy trên bậc thang.
Đến bên ngoài Ma Thiên Các, thấy Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đang lôi lôi kéo kéo nhau, hắn lập tức hạ xuống nói:
“Không xong rồi tam tiên sinh, tứ tiên sinh, có quái vật xông lên núi!”
“Quái vật?” Minh Thế Nhân nhướng mày.
Minh Thế Nhân chợt nhớ tới lời sư phụ từng nói, đại vu Ba Mã đang nhằm vào Ma Thiên Các… Lẽ ra hắn phải bí mật tiến hành âm mưu mới phải, sao lại trực tiếp để lính lác chạy tới đây?
“Ta đi bẩm báo sư phụ. Tam sư huynh, huynh ra ngoài xem sao.”
“Được.”
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên, quay sang nói với Chu Kỷ Phong: “Ngươi đi thông báo cho những người khác, ta ra ngoài xem một chút.”
“Vâng.”
Ba người chia ba hướng mà đi.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh nghiêm túc, cầm Bá Vương Thương trên tay, toàn thân nghiêng về phía trước phi nước đại xuống núi.
Chưa được nửa đường hắn đã nhìn thấy Trương Tiến đang xông lên.
Trên mặt Trương Tiến không có chút huyết sắc, toàn thân rách nát, Đoan Mộc Sinh vừa nhìn đã thấy không ổn, lập tức vung Bá Vương Thương lên lăng không đâm tới.
Trăm đạo thương ảnh từ trên phóng xuống mang theo cương khí bắn thẳng vào mặt Trương Tiến.
Phanh phanh phanh!
Thương ảnh đâm vào ngực Trương Tiến, tia lửa văng khắp nơi!
Thật cứng rắn!
Đoan Mộc Sinh cả kinh… nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại, cương khí toàn thân nở rộ tiếp tục công kích, thế như dời sông lấp biển.
Chương 424 Vô đề
Hiệu quả của việc trường kỳ rèn luyện dưới thác nước xuất hiện. Mỗi một thương ảnh đều đâm vào cùng một vị trí.
Trương Tiến liên tục lui ra sau cho đến khi bị chấn bay ra ngoài. Thế công của Bá Vương Thương hung mãnh vô cùng.
Ầm!
Đoan Mộc Sinh tựa như Sơn Thần, tay cầm Bá Vương Thương đứng trên bậc thang quan sát Trương Tiến. Trương Tiến không ngừng lăn xuống dốc, được một đoạn bỗng nhiên thân thể xoay ngang, tiếp tục bò lên.
“Lui ra.” Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.
Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn lại, thấy sư phụ đang đứng trên lưng Bạch Trạch trên không trung.
Phía sau người là Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và các lão nhân trong Lão Niên Các đang lăng không quan sát.
Lục Châu nhìn Trương Tiến, khẽ cau mày: “Đại trưởng lão Trương Tiến, Hoành Cừ Học Phái.”
Minh Thế Nhân nói: “Không phải hắn đã bị nhị sư huynh giết rồi sao?”
“Người chết?”
Đám nữ đệ tử đứng đằng xa sinh lòng kinh hãi. Đây là người đã chết?
Bọn họ kiến thức ít, thấy cảnh tượng này sợ hãi cũng là việc bình thường. Còn Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo lập tức nghĩ tới vu thuật.
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Lão hủ sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy vu thuật thế này… Phan Trọng, gọi Hư Tĩnh pháp sư đến.”
Phan Trọng chắp tay, nhanh chóng bay về phía Bắc Các.
Đúng lúc này, lá bùa trên người Trương Tiến bay ra. Soạt, ngọn lửa bùng lên, lá bùa cháy rừng rực.
Thế nhưng ngọn lửa kia lại rất quỷ dị, tạo thành một vòng tròn màu tím ngay giữa không trung. Một giọng nói từ trong vòng tròn truyền tới:
“Ngu Thượng Nhung đã trúng cổ thuật của ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu ngươi có bản sự thì xuống núi… đánh cùng ta một trận.”
Nói xong lời này, vòng tròn màu tím cũng biến mất.
Lãnh La lăng không nói: “Truyền Âm Phù… lại còn có thể điều khiển được tử thi, vu thuật của kẻ này rất mạnh không thể khinh thường.”
Phan Ly Thiên cũng lên tiếng: “Không nghe hắn nói sao, nhị tiên sinh hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Xì, lão hủ rất muốn phun vào mặt hắn.”
“Vậy thì ngươi làm đi.” Lãnh La khích tướng.
“Có gì mà không dám?”
Vừa nói xong, Phan Ly Thiên chân đạp hư không, toàn thân bọc trong một tầng kim quang lao về phía Trương Tiến.
Hồ lô rượu cũng phát ra kim quang xoay vòng quanh người chủ nhân.
“Không hổ là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo… à không, không hổ là lão đầu có vũ khí thiên giai duy nhất trong Lão Niên Các.” Minh Thế Nhân tán thưởng.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô, cương khí hình quạt lập tức bắn ra.
Ầm!
Trên mặt Trương Tiến không có biểu tình gì, bị đánh bay chỉ sau một chiêu!
Phan Ly Thiên khẽ nhíu mày: “Thi thể này đã được vu thuật cường hoá… quả thật là thiên tài vu thuật.”
Hoa Vô Đạo gật đầu: “Nếu chỉ xét về thực lực thì người này vượt qua cả Nguyên Thần cảnh bát diệp… Tuy nhiên nhược điểm của vu thuật quá lớn, cần phải hao tốn nhiều thời gian thi triển. Thành thật mà nói thì ta có một đề nghị…”
“Đề nghị gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Chúng ta lên phi liễn chơi tầm dăm bữa nửa tháng, vu thuật của hắn không chống đỡ nổi đương nhiên sẽ tự sụp đổ.”
Hoa Vô Đạo cảm thấy đề nghị của mình cực kỳ hợp lý và thoả đáng. Đây cũng là thủ đoạn tốt để đối phó với những kẻ sử dụng vu thuật. Đối phương muốn quăng lưới bắt gọn, chúng ta cứ tránh đi là xong.
Nhưng mà ——
Hoa Vô Đạo bỗng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình thật quái dị.
Ta nói sai sao?
Trương Tiến bị hồ lô rượu đánh cho rơi xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ, nhưng hắn vẫn thản nhiên đứng lên, mặt không biểu tình.
“Chỉ là một khôi lỗi rắn chắc mà thôi. Xem lão hủ đánh ngươi bẹp dí này.” Phan Ly Thiên lại đạp không hành tẩu.
“Đừng vội, ngươi nhìn xuống chân núi rồi hãy nói…” Lãnh La đột nhiên lên tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn xuống chân núi.
Trong bóng đêm, một đoàn quân lít nha lít nhít người đang chậm rãi tiến tới. Toàn thân bọn chúng đều toả ra khí tức quỷ dị.
“Nhiều như vậy…?” Chư Hồng Cộng hoảng sợ nói. “Mẹ ơi… sư phụ, đồ nhi cảm thấy chúng ta có thể cân nhắc đề nghị của Hoa trưởng lão!”
“Cút! Đệ đúng là chẳng có chút tiền đồ nào!” Minh Thế Nhân đạp hắn một cái.
Đúng lúc này, Hư Tĩnh pháp sư dẫn theo mấy chục tên đệ tử ngự không bay tới, tạo thành một phương trận chỉnh tề.
“A di đà phật, lão nạp rốt cuộc đã có cơ hội đền ơn Cơ thí chủ.”
Hư Tĩnh vừa nói vừa nhìn về phía đoàn quân khôi lỗi dưới chân núi. “Lão nạp đã thông báo cho các đệ tử khác, bọn họ đang tức tốc chạy đến.”
“Lão hoà thượng thật là biết điều…” Chư Hồng Cộng cười.
“Không dám, không dám.”
Lục Châu nhìn đám khôi lỗi đông như kiến cỏ bên dưới, chợt gọi: “Hoa Nguyệt Hành.”
Hoa Nguyệt Hành ngự không bay tới trước mặt Lục Châu, khom người nói: “Có thuộc hạ.”
“Trên không trung là lãnh địa của ngươi, ngươi có Lạc Nguyệt Cung, hãy cố gắng phát huy… Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua.” Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay lên trên cao.
Đứng nơi cao thì nhìn được xa.
Hoa Nguyệt Hành hiểu ý, bay lên vị trí của Lục Châu. Nàng nghiêng người nhìn xuống rồi giương Lạc Nguyệt Cung lên, kéo căng dây cung ——
Ông!
Tiễn cương vù một tiếng, phá không bay đi, trong bóng đêm lại càng toát ra ánh sáng chói mắt.
Ầm!
Tiễn cương bắn trúng một khôi lỗi dưới chân núi, khôi lỗi lập tức ngã xuống, nhưng rất nhanh lại bò dậy.
“Nhớ kỹ, bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Đám khôi lỗi này vốn là người chết, có giết thêm lần nữa vẫn có thể đứng dậy được.”
Đạo lý này đương nhiên mọi người đều hiểu. Nhưng chỉ cần là tu hành giả thông minh một chút cũng sẽ biết đường ẩn nấp, chậm rãi điều khiển khôi lỗi. Ai mà biết được hắn đang nấp ở đâu?
Lục Châu quét mắt nhìn về phía đám người.
“Hoa trưởng lão, ngươi thủ hộ Ma Thiên Các là đủ.”
“Vâng.” Hoa Vô Đạo không mạnh về công kích, được giao nhiệm vụ phòng ngự đương nhiên là hắn vui vẻ đảm nhận.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, vì sao thân thể bọn hắn lại rắn chắc như vậy?”
Lục Châu đáp: “Thi thuật giả hấp thu sinh cơ cường đại, thành lập huyết trì, dựa vào đó để luyện hoá thân thể cho khôi lỗi. Nhưng thuật này cực kỳ tà ác, thao túng càng nhiều khôi lỗi thì thi thuật giả sẽ càng bị phản phệ nhiều hơn.”
Lãnh La nói bổ sung: “Ít nhất sẽ tổn hao hai trăm năm thọ mệnh.”
“Thì ra là vậy.” Minh Thế Nhân gật gù.
“Ta không quan tâm bọn hắn rắn chắc cỡ nào, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.” Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương trong tay, cương khí vờn quanh. “Đồ nhi thỉnh cầu được chiến!”
Lục Châu gật đầu. “Đi đi.”
Có hắn ở đây, đám đồ đệ đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm.
Nếu Ba Mã dám xuất hiện thì Lục Châu quăng ra một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng là xong. Việc còn lại chỉ là thu dọn chiến trường.
Được sư phụ đồng ý, Đoan Mộc Sinh càng trở nên điên cuồng. Hắn gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh cao ba, bốn trượng rồi tung người nhảy xuống.
“Tam sư huynh… vẫn hung mãnh y như trước!” Minh Thế Nhân vô cùng xấu hổ. Đây cũng là nguyên nhân hắn không chịu luận bàn cùng Đoan Mộc Sinh. Ai mà chịu đựng nổi một người suốt ngày chỉ biết đâm đâm đâm…
Pháp thân của Đoan Mộc Sinh đập mạnh xuống dưới như đạn pháo. Ầm! Bạo tạc thành một cái hố hình tròn.
Có mấy tên khôi lỗi bị đánh lún vào trong đất.
“Liệu Nguyên Bách Kích!”
“Điệp Lãng Thiên Trọng!”
Chương 425 Vô đề
Hoa Vô Đạo vừa quay sang nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa đã nuốt phải lưỡi. Hầy… nghĩ tới thảm cảnh của mình sau này, hắn cảm giác như có gì nghẹn ở cổ họng.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành đứng ở trên cao, thỉnh thoảng lại bắn ra mấy tiễn cương đánh lui bọn khôi lỗi, tâm tình hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái vẫn tiếp tục bò dậy đánh tới. Bọn hắn là khôi lỗi, chẳng biết cái gì là đau đớn, sợ hãi hoặc tử vong.
Phan Ly Thiên cau mày. Hồ lô rượu lại bộc phát kim quang nghênh đón.
Bốn đồ đệ Tiểu Diên Nhi, Chiêu Nguyệt, Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng ào ào nhảy xuống.
Trong lúc nhất thời cương khí giao thoa, trong phương viên vài trăm mét quanh chân núi hỗn loạn không ngừng.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, Bạch Trạch bay lên cao khuất dần trong bầu trời đêm, thay vào đó là Bệ Ngạn xuất hiện.
Loại toạ kỵ mang theo luồng khí điềm lành như Bạch Trạch rất dễ bị người ta chú ý.
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn bay tới giữa sườn núi, đứng trên một mỏm đá bí mật quan sát toàn cảnh.
Những người còn lại thấy Các chủ đột nhiên biến mất cũng không có gì dị nghị. Chỉ là một đám khôi lỗi, quả thật không cần phiền Các chủ phải tự mình xuất thủ.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, chỉ có thể âm thầm cổ vũ đám đồ đệ. Lão phu rất bất đắc dĩ, chút tu vi mọn của lão phu chỉ có thể đứng một bên làm người cổ vũ.
“Cam nguyện hao tổn hai trăm năm thọ mệnh chỉ để mưu hại Ma Thiên Các?” Lục Châu nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, lâm vào trầm tư.
Trương Viễn Sơn có được lực lượng đủ để thắng bát diệp, vậy Ba Mã cũng sẽ không kém.
Chẳng lẽ sau khi Ngu Thượng Nhung giết được Trương Viễn Sơn đã bị Ba Mã bắt về làm con tin?
Khả năng này cũng không thể loại trừ.
Phan Ly Thiên lại đánh lui Trương Tiến lần nữa, miệng lầm bầm. “Rắn chắc đến khó tin!”
Lãnh La thi triển đạo ẩn chi thuật, đột ngột xuất hiện trước mặt Trương Tiến, đánh ra chi chít chưởng ấn.
“Lão Phan, nện vào gáy bọn hắn.” Lãnh La nói.
“Được, nghe lời ngươi một lần.”
Phan Ly Thiên phối hợp với Lãnh La, cương khí toàn thân nở rộ. Hồ lô rượu bay lượn vòng, từ nhỏ biến lớn, kim quang càng lúc càng thịnh ——
“Tuý Chẩm Giang Sơn!” Phan Ly Thiên hét lớn một tiếng.
Ầm!
Hồ lô rượu đánh mạnh vào gáy Trương Tiến.
Răng rắc.
Tiếng xương vỡ thanh thuý vang lên. Khôi lỗi Trương Tiến vùng vẫy điên cuồng, nhưng rất nhanh sau đó đã ngã nhào xuống đất nằm thoi thóp.
Phan Ly Thiên nói: “Chiêu Tuý Chẩm Giang Sơn của lão hủ thế nào?”
Lãnh La xem thường: “Đạo pháp Tịnh Minh Đạo có chiêu thức này sao?”
“Bây giờ có.” Phan Ly Thiên đáp không chút xấu hổ.
“. . .”
Lãnh La lách mình biến mất, tựa như u linh lao về phía chân núi.
“Lão hủ đặt tên không hay à?” Phan Ly Thiên tung người bay lên, phóng theo sau.
Bay ngang chỗ đám người Đoan Mộc Sinh, Lãnh La nói: “Công kích vào gáy của bọn hắn.”
“Lãnh trưởng lão quả nhiên kiến thức rộng rãi.”
Minh Thế Nhân phun ra một câu vỗ mông ngựa lấy lòng rồi nắm chặt Ly Biệt Câu, thân ảnh nhoáng lên xuất hiện giữa đám khôi lỗi.
Phanh phanh phanh!
Đám khôi lỗi bắt đầu ngã xuống!
Hoa Nguyệt Hành đứng trên cao cũng bắt đầu lợi dụng tiễn cương xạ kích về phía gáy của khôi lỗi, chỉ là độ khó hơi cao, phải chờ bọn hắn quay lưng lại mới có thể xạ kích.
Đứng trên mỏm đá, Lục Châu thở dài một tiếng.
Khôi lỗi đều là người đã chết, quả nhiên không thu được tí điểm công đức nào.
Hắn bắt đầu thấy ghét vu thuật.
Lúc này, Lục Châu nhìn thấy Hư Tĩnh pháp sư đạp không bay đến trên đầu đám khôi lỗi, sau lưng hắn là mấy chục tên đệ tử.
“A di đà phật.”
“Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài.”
Mấy chục tên đệ tử đồng thời niệm chú, chỉ trong giây lát, tiếng tụng niệm đã lầm rầm bên tai như muỗi kêu.
Lấy đám tăng nhân làm trung tâm, một đồ án hình cầu cực lớn xuất hiện trên không trung, toả ra quang mang lập loè rồi chậm rãi rơi xuống.
“Minh Kính Đài!”
Chiêu thức này Lục Châu từng thấy Vô Niệm sử dụng trên Liên Hoa đài.
Không ngờ khi một đám tăng nhân hợp lực sử dụng thì phạm vi và uy lực của chiêu thức lại tăng mạnh đến thế.
Khi đồ án hạ xuống mặt đất, trận văn bên trong đồ án không ngừng sinh ra ba động theo tiếng tụng niệm của các tăng nhân.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Tên Giang Ái Kiếm lông bông lêu lổng này đôi khi cũng có đề xuất rất tốt.
Một đám tăng nhân phối hợp thi triển chiêu thức khiến lực chiến của mọi người cao hơn bình thường rất nhiều lần.
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Tiểu Diên Nhi, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng… đều là tinh anh của Ma Thiên Các, được năng lượng của Minh Kính Đài hỗ trợ, ai nấy đều đánh đến sinh long hoạt hổ.
Cương khí tung hoành!
Toàn bộ chân núi Kim Đình Sơn thỉnh thoảng lại xuất hiện pháp thân cao mấy trượng.
——————
Đứng trong một xó xỉnh ở hậu phương, Ba Mã nhíu mày nhìn về phía đám tăng nhân đang phát tán năng lượng hỗ trợ. “Phật môn?”
Thấy đám khôi lỗi xông lên không ngừng bị đội hình cường đại của đối phương đánh gục, ánh mắt hắn trở nên âm độc, bàn tay nắm chặt thành quyền.
“Lão ma đầu, ta không tin ngươi nhẫn tâm đứng nhìn bọn hắn chôn xác trong đám khôi lỗi này…”
Ba Mã vung tay lên.
Một vòng tròn màu tím bay đến trước mặt tăng nhân đang kéo cỗ xe.
Tăng nhân mở to mắt, gương mặt vô hồn nhìn lên bầu trời.
“Không Viễn, đi đi… đám người đó đều là kẻ thù của ngươi, hãy thoải mái phóng thích cừu hận của ngươi đi!”
Không Viễn rõ ràng đã chết nhưng dường như lại nghe hiểu lời hắn, cặp mắt trợn to… Phanh! Toàn thân Không Viễn nhoáng lên, rời khỏi phạm vi vòng tròn vu thuật của Ba Mã, lao về phía đám tăng nhân.
Một chưởng ấn màu đen đột ngột xuất hiện.
Hoa Nguyệt Hành vội vàng hô to: “Cẩn thận!” Nàng cấp tốc bắn ra ba đạo tiễn cương xạ kích Không Viễn.
Phanh phanh phanh!
Tiễn cương va chạm với chưởng ấn màu đen, tan biến trong nháy mắt.
Thấy cảnh này, Lục Châu nhíu mày. Khôi lỗi bát diệp… tên Ba Mã này đúng là cam lòng dốc hết vốn liếng.
Vu thuật nào có dễ ăn như vậy. Muốn khống chế khôi lỗi càng cao cấp thì đại giới phải bỏ ra lại càng nhiều.
Lục Châu nhớ tới khoảng thời gian vừa rồi, khắp nơi đều xuất hiện tình trạng cây cối khô héo… Dám mượn sinh lực của tự nhiên?
Cùng lúc đó.
Hư Tĩnh tụng niệm Kết Định Ấn, trong giây lát gọi ra Bồ Tát Kim Thân!
Ông!
Ầm!
Chưởng ấn màu đen của Không Viễn va chạm với Kết Định Ấn và Bồ Tát Kim Thân. Cương khí giao thoa bắn tung toé đầy trời!
Đám tăng nhân lăng không lui lại!
“Ổn định! Đừng thay đổi phương trận!”
Không Viễn cũng bị phản lực đánh bật ra sau.
Thấy cảnh này, Phan Ly Thiên lập tức bay tới trước mặt Không Viễn. “Đối thủ của ngươi là lão hủ!”
Tuy tu vi chưa khôi phục nhưng trước đây Phan Ly Thiên cũng là bát diệp… Bát diệp đấu bát diệp mới tính là công bằng!
Có hồ lô rượu trong tay, Phan Ly Thiên muốn kềm chế Không Viễn cũng không quá khó khăn. Tiếp tục như vậy sớm muộn gì nguyên khí của đám khôi lỗi cũng sẽ khô kiệt.
Lục Châu thấy số lượng khôi lỗi đã giảm đi một phần ba, ngẫm nghĩ một lát mới tiện tay vung ra một vật. “Hư Tĩnh, cầm lấy.”
Bảy ngày sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đã lĩnh hội lực lượng phi phàm của Thiên thư tới mức bão hoà.
Khi hắn đang suy nghĩ tới những vấn đề liên quan đến cửu diệp thì Minh Thế Nhân cầm phi thư bước vào.
Tiểu Diên Nhi đang đứng trong sân luyện tập lực khống chế Phạm Thiên Lăng.
“Tứ sư huynh, xem nè… ta đã có thể dùng Phạm Thiên Lăng để mô phỏng các loại hình dạng khác nhau! Sư phụ dạy ta đó…”
“Lợi hại, lợi hại.”
Minh Thế Nhân qua loa đáp lời rồi nhanh chân đi vào đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.” Vừa nói hắn vừa lấy phi thư ra.
Gia hoả Giang Ái Kiếm này quả thật làm việc rất năng suất, vừa đuổi hắn đi bảy ngày đã có tin tức gửi về.
Đám lão đầu trong Lão Niên Các ngoại trừ khoác lác và vỗ mông ngựa ra thì chẳng giúp ích được gì nhiều.
Minh Thế Nhân nhỏ giọng đọc: “Lão tiền bối, việc ngài bảo ta hỏi thăm thì không cần nghe ngóng nữa. Hiện tại cả tu hành giới đều đang đồn rằng Kiếm Ma bị Trương Viễn Sơn đánh bại, dữ nhiều lành ít. Có điều chuyện này vẫn cần phải kiểm chứng, ta sẽ thẩm tra lại kỹ càng.”
“Còn một chuyện nữa cần báo cáo cho ngài đó là, U Minh Giáo đã đánh hạ Ích Châu, Ngụy Trác Ngôn chỉ là đồ giả mạo nên nào có năng lực bình định Ích Châu. Vẫn còn một tin tức nữa nhưng đã hết giấy, mời lật qua xem tiếp…”
Đọc đến đây, Minh Thế Nhân nhướng mày.
Con hàng này lại làm trò… Lúc nãy mở thư hắn không chú ý thấy mặt bên kia có chữ.
Minh Thế Nhân hắng giọng, tiếp tục đọc:
“Bình chướng Kim Đình Sơn biến mất, nhị tiên sinh xảy ra chuyện, lại thêm đại nạn thọ mệnh của ngài đã tới, lão tiền bối phải cẩn thận đám liên minh danh môn chính phái! Đã lâu không gửi phi thư cho lão tiền bối, ta có hơi không quen, nếu có thể đền bù cho ta một thanh kiếm tốt thì ta càng có thêm động lực rồi, ha ha ha…”
Đọc thư xong, Minh Thế Nhân có hơi mất tự nhiên.
“Lời đồn chỉ là lời đồn. Với tu vi của nhị sư huynh thì Trương Viễn Sơn làm sao có thể động vào một sợi tóc của huynh ấy? Trương Viễn Sơn là loại người nhát gan sợ phiền phức mà.”
Lục Châu lại không cho là thế. Từ thông báo ban thưởng điểm công đức, hắn biết sự tình không đơn giản như vậy.
Có thể xác định một điều là, Trương Viễn Sơn đã chết rồi. Còn Ngu Thượng Nhung có xảy ra chuyện hay không thì không thể nào phán đoán được.
Dù sao cho tới bây giờ Hệ thống còn chưa từng thông báo có đồ đệ tử vong, hoặc giả, đồ đệ tử vong Hệ thống sẽ không báo.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vừa vuốt râu vừa dạo bước. “Nhị sư huynh của ngươi thích độc lai độc vãng, không thích gửi phi thư qua lại.”
“Sư phụ phê bình đúng lắm. Người lớn rồi mà đi ra ngoài cũng không biết gửi phi thư báo bình an gì hết.” Minh Thế Nhân nói.
“Kệ nó đi thôi.”
Lục Châu ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không hy vọng Ngu Thượng Nhung xảy ra chuyện.
Ngu Thượng Nhung là trợ thủ lớn của hắn, nếu vì chuyện này mà hao tổn thì hắn sẽ rất băn khoăn.
“Sư phụ, bên chỗ đại sư huynh có cần quản không? Hiện tại huynh ấy đã chiếm được Ích Châu, rõ ràng là muốn tranh với triều đình.” Minh Thế Nhân nói chuyện rất thẳng.
Lục Châu không trả lời câu hỏi này.
Lão phu cũng muốn quản nghiệt đồ này lắm chớ. Nhưng vấn đề là nào có dễ ăn..
U Minh Giáo có quá nhiều phân đà và cứ điểm ẩn tàng, sau trận chiến với Ngu Thượng Nhung ở Vân Chiếu lâm địa, chẳng biết hắn nấp ở chỗ nào. Ích Châu lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm?
Huống hồ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, U Minh Giáo từ gần vạn giáo chúng đã phát triển lên thành mấy chục vạn giáo chúng.
Lại thêm tứ đại hộ pháp thực lực siêu phàm, sau lưng lại có Tư Vô Nhai giúp hắn bày mưu tính kế, sao có thể dễ dàng bắt Vu Chính Hải lại.
Lão phu đáng sợ đến vậy sao?
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Từ khi xuyên qua tới nay, hắn còn chưa từng nhìn thấy Vu Chính Hải lần nào.
Lúc nào cũng suýt soát lướt qua nhau.
Giáo chủ của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ lại co cẳng chạy nhanh hơn bất cứ ai.
“Bảo Giang Ái Kiếm quan sát động tĩnh Ích Châu kỹ càng… nếu thời cơ thích hợp bản toạ sẽ đến Ích Châu bắt nghiệt đồ lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Nói xong, con ngươi Minh Thế Nhân lại đảo một vòng. “Sư phụ, hiện nay khắp nơi đều là lời đồn đãi, cho rằng người Ma Thiên Các chúng ta dễ bị ức hiếp. Đồ nhi thỉnh cầu được xuống núi giáo huấn bọn hắn một trận.”
Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh xách theo Bá Vương Thương bước vào đại điện. “Đệ muốn đi ra ngoài chơi chứ gì?”
“Làm gì có.” Minh Thế Nhân vừa định quỳ xuống biểu đạt lòng trung thành ——
Thì đã nghe có tiếng người quỳ bái sau lưng:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Minh Thế Nhân nhướng mày xoay người lại, thấy Chư Hồng Cộng đang quỳ rạp dưới đất.
Không được, nhất định phải tìm lúc nào đó đập thằng này một trận mới được ——
“Bái kiến tứ sư huynh… Bái kiến tam sư huynh… A, tứ sư huynh, trông huynh còn anh tuấn hơn ngày hôm qua.”
Chư Hồng Cộng không hề khách khí, lập tức dập đầu hành lễ với Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Được rồi, tạm thời bỏ qua cho đệ.
Chư Hồng Cộng đi đến trước mặt Lục Châu. “Sư phụ, đồ nhi có việc bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Đồ nhi nhận được phi thư của phản đồ Tư Vô Nhai, huynh ấy cho rằng đồ nhi dễ bị gạt như trước, nhưng lại không biết dưới sự dạy dỗ ân cần của sư phụ, đồ nhi đã trở nên thông minh hơn người…” Chư Hồng Cộng vừa nói vừa vỗ mông ngựa.
“Bớt lải nhải, mau đọc phi thư đi.” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên.
Chư Hồng Cộng vội vàng mở phi thư ra, khẽ đọc:
“Sư phụ ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi…”
Đoan Mộc Sinh đột nhiên bước tới tóm lấy cổ áo Chư Hồng Cộng, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất: “Đệ lầy quá nha!”
Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt: “Oan ức quá… trong thư nói như vậy mà!”
“. . .”
Lục Châu nhướng mày.
Đoan Mộc Sinh lập tức buông tay ra, hai người đồng loạt quỳ xuống, sợ sư phụ tức giận sẽ giận cá chém thớt.
Lục Châu lườm hai người bọn họ một cái, lười răn dạy, bèn vung tay lên, cương khí cuốn theo bức phi thư bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Chư Hồng Cộng gan có lớn bằng trời cũng không dám ngăn cản, đành nhìn phi thư bay về phía sư phụ.
Lục Châu đọc một lượt. Trong thư viết chuyện liên quan đến Ngu Thượng Nhung và Trương Viễn Sơn… Rốt cuộc nghi vấn Ngu Thượng Nhung đánh giết mục tiêu cao giai đã được giải đáp, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy lo lắng.
“Sư phụ, trong thư viết gì thế?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
Lục Châu khẽ phất tay, phi thư bay ra ngoài. Minh Thế Nhân tiếp nhận phi thư đọc một lượt, mày cũng nhăn lại ——
“Nhị sư huynh đánh với Trương Viễn Sơn một trận ở Thanh Ngọc đàn? Trương Viễn Sơn bị đại vu Ba Mã hiến tế? Nhị sư huynh dữ nhiều lành ít? Ba Mã nhằm vào Ma Thiên Các, báo thù cho Mạc Ly? Sư phụ… phi thư của phản đồ Tư Vô Nhai không thể tin!” Minh Thế Nhân nói.
“Tứ sư huynh nói đúng, không thể tin lời phản đồ.”
Lục Châu đứng dậy nhìn thoáng qua ba tên đồ đệ, khẽ nói:
“Lời Tư Vô Nhai hẳn là tình hình thực tế.”
Lục Châu đưa ra phán đoán dựa vào số điểm công đức được thưởng.
Chương 422 Vô đề
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng không nghĩ nhiều, sư phụ đã nói vậy hẳn là có lý của sư phụ. Hai người gật đầu, đồng thanh nói: “Sư phụ anh minh.”
Đoan Mộc Sinh cầm phi thư đọc một lượt rồi nói:
“…Ba Mã là thiên tài vu thuật đệ nhất Lâu Lan, những năm gần đây thực lực Lâu Lan gia tăng không ít đều có liên quan đến tên Ba Mã này. Nếu thật là vậy thì nhị sư huynh phải làm sao đây?”
Ba người đều lộ vẻ lo lắng. Nhất là bức phi thư ban nãy của Giang Ái Kiếm đã chứng thực lời đồn của ngoại giới.
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, đồ nhi còn có một việc phải bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Hôm qua, dưới chân núi Kim Đình Sơn xuất hiện rất nhiều tu hành giả cấp thấp. Đồ nhi thấy bọn họ muốn gây chuyện nên đã đánh đuổi đi rồi.” Chư Hồng Cộng nở nụ cười tranh công.
Gây chuyện?
Thằng ngốc này lại hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Tu hành giả nào dám gây chuyện ở Kim Đình Sơn?
Minh Thế Nhân nhíu mày nói: “Sư đệ ngốc, đệ có hỏi là chuyện gì không?”
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu. “Nghe bảo là xảy ra chuyện kỳ quái gì đó, nhờ chúng ta hỗ trợ. Ma Thiên Các nào có phải hội từ thiện!”
Minh Thế Nhân âm thầm cười trên nỗi đau của người khác. Lão bát ơi là lão bát, sợ là đệ chưa hiểu rõ sáo lộ mới của sư phụ rồi.
Điều khiến Minh Thế Nhân bất ngờ chính là sư phụ lão nhân gia người không hề tỏ ra tức giận.
Lục Châu đi qua đi lại suy nghĩ… Chuyện cây cỏ khô héo hẳn là có liên quan đến vu thuật. Nói không chừng Ba Mã lại đang âm mưu gì đó.
Nhớ lại nội dung phi thư của Tư Vô Nhai, Lục Châu có chút lo lắng cho Ngu Thượng Nhung.
Nếu là trước kia, với tu vi của Ngu Thượng Nhung thì Lục Châu cần gì phải lo lắng cho hắn.
Nhưng bây giờ lại không giống khi xưa. Chuyện của Ngu Thượng Nhung sao Lục Châu có thể khoanh tay đứng nhìn.
Thấy sư phụ lâm vào trầm tư, Minh Thế Nhân lập tức hiểu ra, liền vội vàng khom người nói: “Đồ nhi nguyện ý xuống núi điều tra việc này.”
Chư Hồng Cộng cũng khom người: “Đồ nhi nguyện ý cùng tứ sư huynh điều tra việc này.”
Lục Châu xoay người nhìn sang hai tên đồ đệ. Nếu là trước đây Lục Châu sẽ không do dự để bọn hắn đi chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ… tên Ba Mã vẫn còn đang rình rập trong bóng tối.
Ngay cả Ngu Thượng Nhung gặp Đại vu còn phải chịu thiệt thì Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng ra mặt chẳng khác nào là đi chịu chết.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu mới mở miệng nói: “Đừng lo lắng. Nếu hắn nhằm vào Ma Thiên Các thì tự khắc sẽ mò đến…”
Ba người nghe vậy bèn đồng thanh đáp: “Sư phụ anh minh.”
——————
Đảo mắt lại mười ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ.
Đến ngày thứ mười một, khi màn đêm buông xuống, tại một khu mộ địa trong rừng cây rậm rạp.
Sàn sạt, sàn sạt…
Một đám người đông nghịt đang rảo bước tiến về phía trước, còn có không ít thi thể đang leo ra khỏi phần mộ, gia nhập vào quần thể, chậm rãi tiến lên.
Đứng từ trên quan sát, dưới mặt đất tựa như xuất hiện một đội quân kiến đen kịt.
Phía sau lưng đám người là một chiếc xe kéo màu đen đang phi hành dưới tầng trời thấp, có hai người đang kéo xe, trên thân còn quấn dây thừng…
Một thân ảnh khôi ngô đứng trên mui xe, hai mắt toả quang mang màu xanh lục đang thoả mãn nhìn đội quân mà hắn tạo ra.
Đây chính là đám binh lính do hắn ngày đêm kiến tạo. Cổ họng hắn phát ra thanh âm trầm thấp: “Ma Thiên Các, mong là lần này có thể khiến các ngươi hài lòng…”
Vù!
Chiếc xe kéo màu đen lướt qua đầu đám người đông nghịt, bay ra phía trước dẫn đường cho đội quân…
——————
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời một khu vực phía tây bắc cách Thần Đô hơn vạn dặm.
Tuyết trắng mênh mang, núi non trùng điệp.
Trên dãy núi trắng xoá có một thanh bào kiếm khách đang lơ lửng.
Hắn khẽ xoay người, trong mắt chỉ toàn là rừng cây và tuyết trắng, không có lấy một bóng người.
Gió thổi tung mái tóc dài của Ngu Thượng Nhung.
Hắn không rũ tuyết xuống, để mặc cho bông tuyết rơi vào từng lọn tóc, cả lông mày cũng vương đầy tuyết trắng.
Ngu Thượng Nhung đứng khoanh tay, Trường Sinh Kiếm sau lưng dường như đã cảm nhận được gì, khẽ rung động.
Hắn mỉm cười đón gió tuyết. “Tốt.”
Ngu Thượng Nhung đạp không bay về phía trước, thân ảnh chớp lên đã xuất hiện ở trên không cách mấy chục trượng.
Một khắc sau, Ngu Thượng Nhung đã đứng trên một ngọn cây nhìn về phía bình địa trước mặt, suy nghĩ xuất thần.
Bình địa cỡ nhỏ kéo dài mấy chục dặm, bốn phía bị núi non vây quanh, chìm trong tuyết trắng xoá. Bên dưới lớp tuyết và các loại dây leo, cỏ dại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những căn nhà đổ nát.
Cảnh còn người mất.
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân.
Soạt soạt!
Tuyết trên ngọn cây loạt soạt rơi xuống.
Ngu Thượng Nhung bay về phía trước, vừa được một đoạn bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lay động.
Hắn không phi hành mà lăng không đứng đó, hai tay buông xuống, song chưởng gấp lại.
Ông!
Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay hắn như một tiểu kim nhân.
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía toà kim liên bên dưới tiểu kim nhân.
Trên liên toạ, những đốm màu tím sẫm đã tăng lên rất nhiều, chiếm gần một phần ba toà kim liên.
“Cổ thuật?”
Ngu Thượng Nhung cau mày nhìn toà kim liên, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày mà thôi, không có sợ hãi, khẩn trương và lo lắng.
Hắn khẽ thở dài. “Vẫn là do ta đã chủ quan.”
Trong não hải Ngu Thượng Nhung hiện ra tràng cảnh chiến đấu với Trương Viễn Sơn ngày đó.
Thời điểm cổ thuật có thể tiếp cận kim liên chỉ có duy nhất một lần, đó là lúc hắn huy kiếm lần cuối, lấy pháp thân và kim liên toạ để nghiền ép đám xúc tu.
Hắn tính toán thời gian… Chỉ trong nửa tháng mà liên toạ đã bị xâm chiếm một phần ba. Nói cách khác, còn khoảng một tháng nữa là liên toạ sẽ bị cổ thuật chiếm lĩnh toàn bộ.
Đến lúc đó sẽ chẳng còn cách nào nữa.
Thủ thế khẽ động, pháp thân Bách Kiếp Động Minh tiêu thất, Ngu Thượng Nhung tiếp tục phi hành.
Bay đến giữa khu vực bình địa, Ngu Thượng Nhung thong dong huy động hai tay. Pháp thân tái hiện!
Ông!
Pháp thân cao mười trượng toả ra sóng nhiệt to lớn. Cho dù liên toạ bị nhiễm màu tím hết một phần ba cũng không gây trở ngại đến việc pháp thân bộc phát năng lượng.
Đám tuyết trắng bao phủ trên khu vực bình địa nhanh chóng bị hoà tan, bốc hơi đi hết.
Chốc lát sau, toàn bộ tuyết trắng trong phạm vi mấy ngàn mét đều biến mất.
Diện mục bình địa dần dần lộ ra.
Từng đoá Huân Hoa Thảo cắm rễ dưới đất, thân vươn cao đón gió tuyết, mạnh mẽ sinh trưởng trong cái rét lạnh quanh năm.
Khi hắn bay đến lối vào, có hai khối đá nằm ngã chỏng chơ ngoài cửa, dáng vẻ trông như con hổ… Đáng tiếc đều đã bị hư hại, một nửa thân hổ chôn vùi trong đất.
Cây cối mọc um tùm đã che đi hết dáng vẻ của mảnh đất này. Ngoại trừ Huân Hoa Thảo, các kiến trúc trong bình địa đã biến mất gần như toàn bộ.
Quá khứ đã bị chôn vùi.
Ngaoooo ——
Đàn sói gần đó ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng. Một số chim muông sợ hãi pháp thân cao mười trượng cũng bỏ chạy tứ tán.
Chương 423 Vô đề
Hung thú cấp thấp cảm nhận được khí thế của Ngu Thượng Nhung, không con nào dám đến gần.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung nhìn thấy một đám sói hoang đứng trên đỉnh núi đang ngước mắt nhìn hắn.
Ngaooooo!
Sói hoang không sợ?
“Thú vị.”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười, phóng xuống chỗ đàn sói.
Cho dù là loài sói hoang bình thường nhất trong tu hành giới thì đám dã thú bên ngoài các thành trì cũng không thể so sánh được.
Trên thân đám sói hoang tản ra chút nguyên khí yếu ớt… về phương diện tốc độ, chúng nó hoàn toàn vượt xa đám sói hoang thông thường.
Đám sói hoang thấy Ngu Thượng Nhung lao xuống, lập tức quay đầu phi nước đại về một nơi xa.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung gần như song song với mặt đất, cương khí hộ thể bao bọc quanh người trông như một giọt nước.
Hắn bay qua một khe núi, bay qua khu rừng cây…
Rốt cuộc đàn sói cũng ngừng lại dưới chân một ngọn núi. Đó là một vách núi dựng đứng góc chín mươi độ, hầu như không có độ dốc nào.
Ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ.
Ngaooooo ——
Đàn sói ngồi xổm dưới mặt đất, lặng nhìn Ngu Thượng Nhung đang lơ lửng trên không.
Ngu Thượng Nhung khẽ mỉm cười, cất tiếng hỏi: “Đây chính là nơi các ngươi muốn dẫn ta tới?”
Ngaoooo ——
“Được, ta xem như các ngươi nghe hiểu lời ta.”
Ngaooooo ——
“Ừm, đa tạ đã dẫn đường, sau này còn gặp lại.”
Đàn sói ngoan ngoãn quay đầu chạy trở về.
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía vách đá trước mặt. Hắn nâng tay đánh ra một chưởng.
Oanh!
Cương khí đập mạnh vào vách đá, tuyết trắng rơi xuống lả tả, diện mục thật sự của vách tường đá lộ ra trước mắt.
“Cửa đá?” Ngu Thượng Nhung kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía trên cánh cửa đá, trên đó có khắc ba chữ triện lớn: “Huân Hoa Mộ”.
Đây chính là Huân Hoa Mộ?
Cho dù Ngu Thượng Nhung là người tâm trí cứng cỏi nhưng giờ phút này khi nhìn thấy ba chữ trên cửa đá, trong lòng hắn cũng rung động không thôi.
Đương nhiên hắn biết rõ hàm nghĩa của ba chữ Huân Hoa Mộ là gì…
Lần theo mớ ký ức không rõ ràng trong não hải, Ngu Thượng Nhung nâng tay phải lên, móng tay bấm xuống.
Một giọt máu tươi trên đầu ngón trỏ bay về phía cánh cửa đá.
Lạch cạch.
Đường vân trên cánh cửa đá đột nhiên sáng lên, tiên huyết lan ra khắp bốn phía.
Lúc này thì Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn chắc chắn đây chính là mộ địa do người Quân Tử Quốc lưu lại.
Ông ——
Cửa đá di chuyển.
Ngu Thượng Nhung bước vào trong không hề do dự.
Ông!
Cửa đá lập tức đóng lại. Ánh sáng bên trong động trở nên cực kỳ u ám.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn có chút rung động.
Từng bộ hài cốt nằm chỉnh tề dưới đất.
Có Huân Hoa Thảo, sớm nở tối tàn… Có nơi thế ngoại đào nguyên, dù chết cũng chẳng muốn rời đi…
Ngu Thượng Nhung từng bước đi sâu vào bên trong hang động, rốt cuộc đi đến tận cùng nơi sâu nhất thì không còn thấy hài cốt nữa.
Trước mặt hắn là một đài cao hình tròn. Hắn bước tới nhìn mới phát hiện trên đó trống rỗng, không có thứ gì.
Trên vách đá trước mặt có khắc hai chữ triện lớn: “Trường Sinh”.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
Người Quân Tử Quốc tuy đoản mệnh nhưng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng được trường thọ. Thế nhưng hiện thực vẫn rất tàn khốc, người Quân Tử Quốc không tu hành thì chỉ sống được khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Sau khi tu hành, thọ mệnh mới miễn cưỡng tăng lên một chút, cho dù là cường giả bát diệp như Ngu Thượng Nhung, lại được sự giúp đỡ của Trường Sinh Kiếm thì giỏi lắm cũng chỉ có năm trăm năm thọ mệnh.
Tu hành giới là nơi mạnh được yếu thua. Nếu không có đủ thời gian để tu hành thì làm sao có thể trở nên cường đại?
Cứ thế, như một khối u ác tính tuần hoàn… đời sau không bằng đời trước, Quân Tử Quốc tiêu vong chính là kết cục đã được định sẵn.
Ngu Thượng Nhung chính là một trong những thế hệ sau của Quân Tử Quốc không chịu thua mệnh trời…
——————
Kim Đình Sơn, Ma Thiên Các.
Bóng đêm vừa buông xuống, một chiếc xe kéo màu đen phi hành xuyên qua rừng cây.
Phía trước là một đám người đông nghịt đang cách Kim Đình Sơn ngày càng gần.
“Dừng lại.” Bóng đen đứng trên xe kéo cất tiếng trầm thấp, truyền vang bốn phía.
Toàn bộ những người có mặt lập tức đứng yên, cực kỳ phục tùng mệnh lệnh của kẻ đó.
Hắn đưa mắt nhìn lướt qua đám người trước mặt, ung dung nói: “Hoành Cừ Học Phái, đại trưởng lão Trương Tiến…”
Sàn sạt…
Một người trong đám đông chậm rãi xoay lại, mặt hướng về phía xe kéo màu đen. Biểu lộ trên mặt hắn cứng ngắc, hai mắt vô thần.
Trên cổ hắn còn có một vết thương.
Ba Mã lấy ra một lá bùa, vẽ vẽ gì đó rồi vung tay lên. Lá bùa bay tới dán dính trên người Trương Tiến.
“Đi đi.”
Trương Tiến đáp lời như một cỗ máy. “Vâng.”
Ngay sau đó, hắn trở nên điên cuồng như một con chó dại, phi nước đại về phía Kim Đình Sơn.
Kim Đình Sơn bây giờ không còn tầng bình chướng, không cách nào ngăn được đám người này.
Trương Tiến lúc còn sống là đại trưởng lão Hoành Cừ Học Pháp, tu vi Nguyên Thần cảnh lục diệp.
Không bao lâu sau, hắn đã chạy tới chân núi Kim Đình Sơn, hờ hững ngẩng đầu nhìn lên rồi lại phi nước đại lao vọt lên núi.
“Ai dám xông vào Kim Đình Sơn?”
Chu Kỷ Phong ngự kiếm bay tới, vừa nhìn thấy kẻ xâm nhập, trong lòng hắn lập tức dấy lên sự kinh hãi. Hắn chưa từng thấy ai có bộ dạng quái dị như vậy.
Trương Tiến không trả lời, vẫn tiếp tục phóng như điên.
Chu Kỷ Phong ngự kiếm công kích! Mấy đạo kiếm cương bay ra. Phanh phanh phanh! Kiếm cương va chạm vào thân thể cứng rắn của Trương Tiến, không gây ra tác dụng gì.
“Đây là…”
Chu Kỷ Phong ý thức được hắn không có khả năng giết chết quái vật này, bèn cấp tốc ngự kiếm trở về.
Trương Tiến vẫn tiếp tục phi nước đại lên núi.
Chu Kỷ Phong ngự kiếm phi hành đương nhiên sẽ nhanh hơn Trương Tiến chạy trên bậc thang.
Đến bên ngoài Ma Thiên Các, thấy Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đang lôi lôi kéo kéo nhau, hắn lập tức hạ xuống nói:
“Không xong rồi tam tiên sinh, tứ tiên sinh, có quái vật xông lên núi!”
“Quái vật?” Minh Thế Nhân nhướng mày.
Minh Thế Nhân chợt nhớ tới lời sư phụ từng nói, đại vu Ba Mã đang nhằm vào Ma Thiên Các… Lẽ ra hắn phải bí mật tiến hành âm mưu mới phải, sao lại trực tiếp để lính lác chạy tới đây?
“Ta đi bẩm báo sư phụ. Tam sư huynh, huynh ra ngoài xem sao.”
“Được.”
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên, quay sang nói với Chu Kỷ Phong: “Ngươi đi thông báo cho những người khác, ta ra ngoài xem một chút.”
“Vâng.”
Ba người chia ba hướng mà đi.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh nghiêm túc, cầm Bá Vương Thương trên tay, toàn thân nghiêng về phía trước phi nước đại xuống núi.
Chưa được nửa đường hắn đã nhìn thấy Trương Tiến đang xông lên.
Trên mặt Trương Tiến không có chút huyết sắc, toàn thân rách nát, Đoan Mộc Sinh vừa nhìn đã thấy không ổn, lập tức vung Bá Vương Thương lên lăng không đâm tới.
Trăm đạo thương ảnh từ trên phóng xuống mang theo cương khí bắn thẳng vào mặt Trương Tiến.
Phanh phanh phanh!
Thương ảnh đâm vào ngực Trương Tiến, tia lửa văng khắp nơi!
Thật cứng rắn!
Đoan Mộc Sinh cả kinh… nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại, cương khí toàn thân nở rộ tiếp tục công kích, thế như dời sông lấp biển.
Chương 424 Vô đề
Hiệu quả của việc trường kỳ rèn luyện dưới thác nước xuất hiện. Mỗi một thương ảnh đều đâm vào cùng một vị trí.
Trương Tiến liên tục lui ra sau cho đến khi bị chấn bay ra ngoài. Thế công của Bá Vương Thương hung mãnh vô cùng.
Ầm!
Đoan Mộc Sinh tựa như Sơn Thần, tay cầm Bá Vương Thương đứng trên bậc thang quan sát Trương Tiến. Trương Tiến không ngừng lăn xuống dốc, được một đoạn bỗng nhiên thân thể xoay ngang, tiếp tục bò lên.
“Lui ra.” Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.
Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn lại, thấy sư phụ đang đứng trên lưng Bạch Trạch trên không trung.
Phía sau người là Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và các lão nhân trong Lão Niên Các đang lăng không quan sát.
Lục Châu nhìn Trương Tiến, khẽ cau mày: “Đại trưởng lão Trương Tiến, Hoành Cừ Học Phái.”
Minh Thế Nhân nói: “Không phải hắn đã bị nhị sư huynh giết rồi sao?”
“Người chết?”
Đám nữ đệ tử đứng đằng xa sinh lòng kinh hãi. Đây là người đã chết?
Bọn họ kiến thức ít, thấy cảnh tượng này sợ hãi cũng là việc bình thường. Còn Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo lập tức nghĩ tới vu thuật.
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Lão hủ sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy vu thuật thế này… Phan Trọng, gọi Hư Tĩnh pháp sư đến.”
Phan Trọng chắp tay, nhanh chóng bay về phía Bắc Các.
Đúng lúc này, lá bùa trên người Trương Tiến bay ra. Soạt, ngọn lửa bùng lên, lá bùa cháy rừng rực.
Thế nhưng ngọn lửa kia lại rất quỷ dị, tạo thành một vòng tròn màu tím ngay giữa không trung. Một giọng nói từ trong vòng tròn truyền tới:
“Ngu Thượng Nhung đã trúng cổ thuật của ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu ngươi có bản sự thì xuống núi… đánh cùng ta một trận.”
Nói xong lời này, vòng tròn màu tím cũng biến mất.
Lãnh La lăng không nói: “Truyền Âm Phù… lại còn có thể điều khiển được tử thi, vu thuật của kẻ này rất mạnh không thể khinh thường.”
Phan Ly Thiên cũng lên tiếng: “Không nghe hắn nói sao, nhị tiên sinh hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Xì, lão hủ rất muốn phun vào mặt hắn.”
“Vậy thì ngươi làm đi.” Lãnh La khích tướng.
“Có gì mà không dám?”
Vừa nói xong, Phan Ly Thiên chân đạp hư không, toàn thân bọc trong một tầng kim quang lao về phía Trương Tiến.
Hồ lô rượu cũng phát ra kim quang xoay vòng quanh người chủ nhân.
“Không hổ là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo… à không, không hổ là lão đầu có vũ khí thiên giai duy nhất trong Lão Niên Các.” Minh Thế Nhân tán thưởng.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô, cương khí hình quạt lập tức bắn ra.
Ầm!
Trên mặt Trương Tiến không có biểu tình gì, bị đánh bay chỉ sau một chiêu!
Phan Ly Thiên khẽ nhíu mày: “Thi thể này đã được vu thuật cường hoá… quả thật là thiên tài vu thuật.”
Hoa Vô Đạo gật đầu: “Nếu chỉ xét về thực lực thì người này vượt qua cả Nguyên Thần cảnh bát diệp… Tuy nhiên nhược điểm của vu thuật quá lớn, cần phải hao tốn nhiều thời gian thi triển. Thành thật mà nói thì ta có một đề nghị…”
“Đề nghị gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Chúng ta lên phi liễn chơi tầm dăm bữa nửa tháng, vu thuật của hắn không chống đỡ nổi đương nhiên sẽ tự sụp đổ.”
Hoa Vô Đạo cảm thấy đề nghị của mình cực kỳ hợp lý và thoả đáng. Đây cũng là thủ đoạn tốt để đối phó với những kẻ sử dụng vu thuật. Đối phương muốn quăng lưới bắt gọn, chúng ta cứ tránh đi là xong.
Nhưng mà ——
Hoa Vô Đạo bỗng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình thật quái dị.
Ta nói sai sao?
Trương Tiến bị hồ lô rượu đánh cho rơi xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ, nhưng hắn vẫn thản nhiên đứng lên, mặt không biểu tình.
“Chỉ là một khôi lỗi rắn chắc mà thôi. Xem lão hủ đánh ngươi bẹp dí này.” Phan Ly Thiên lại đạp không hành tẩu.
“Đừng vội, ngươi nhìn xuống chân núi rồi hãy nói…” Lãnh La đột nhiên lên tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn xuống chân núi.
Trong bóng đêm, một đoàn quân lít nha lít nhít người đang chậm rãi tiến tới. Toàn thân bọn chúng đều toả ra khí tức quỷ dị.
“Nhiều như vậy…?” Chư Hồng Cộng hoảng sợ nói. “Mẹ ơi… sư phụ, đồ nhi cảm thấy chúng ta có thể cân nhắc đề nghị của Hoa trưởng lão!”
“Cút! Đệ đúng là chẳng có chút tiền đồ nào!” Minh Thế Nhân đạp hắn một cái.
Đúng lúc này, Hư Tĩnh pháp sư dẫn theo mấy chục tên đệ tử ngự không bay tới, tạo thành một phương trận chỉnh tề.
“A di đà phật, lão nạp rốt cuộc đã có cơ hội đền ơn Cơ thí chủ.”
Hư Tĩnh vừa nói vừa nhìn về phía đoàn quân khôi lỗi dưới chân núi. “Lão nạp đã thông báo cho các đệ tử khác, bọn họ đang tức tốc chạy đến.”
“Lão hoà thượng thật là biết điều…” Chư Hồng Cộng cười.
“Không dám, không dám.”
Lục Châu nhìn đám khôi lỗi đông như kiến cỏ bên dưới, chợt gọi: “Hoa Nguyệt Hành.”
Hoa Nguyệt Hành ngự không bay tới trước mặt Lục Châu, khom người nói: “Có thuộc hạ.”
“Trên không trung là lãnh địa của ngươi, ngươi có Lạc Nguyệt Cung, hãy cố gắng phát huy… Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua.” Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay lên trên cao.
Đứng nơi cao thì nhìn được xa.
Hoa Nguyệt Hành hiểu ý, bay lên vị trí của Lục Châu. Nàng nghiêng người nhìn xuống rồi giương Lạc Nguyệt Cung lên, kéo căng dây cung ——
Ông!
Tiễn cương vù một tiếng, phá không bay đi, trong bóng đêm lại càng toát ra ánh sáng chói mắt.
Ầm!
Tiễn cương bắn trúng một khôi lỗi dưới chân núi, khôi lỗi lập tức ngã xuống, nhưng rất nhanh lại bò dậy.
“Nhớ kỹ, bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Đám khôi lỗi này vốn là người chết, có giết thêm lần nữa vẫn có thể đứng dậy được.”
Đạo lý này đương nhiên mọi người đều hiểu. Nhưng chỉ cần là tu hành giả thông minh một chút cũng sẽ biết đường ẩn nấp, chậm rãi điều khiển khôi lỗi. Ai mà biết được hắn đang nấp ở đâu?
Lục Châu quét mắt nhìn về phía đám người.
“Hoa trưởng lão, ngươi thủ hộ Ma Thiên Các là đủ.”
“Vâng.” Hoa Vô Đạo không mạnh về công kích, được giao nhiệm vụ phòng ngự đương nhiên là hắn vui vẻ đảm nhận.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, vì sao thân thể bọn hắn lại rắn chắc như vậy?”
Lục Châu đáp: “Thi thuật giả hấp thu sinh cơ cường đại, thành lập huyết trì, dựa vào đó để luyện hoá thân thể cho khôi lỗi. Nhưng thuật này cực kỳ tà ác, thao túng càng nhiều khôi lỗi thì thi thuật giả sẽ càng bị phản phệ nhiều hơn.”
Lãnh La nói bổ sung: “Ít nhất sẽ tổn hao hai trăm năm thọ mệnh.”
“Thì ra là vậy.” Minh Thế Nhân gật gù.
“Ta không quan tâm bọn hắn rắn chắc cỡ nào, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.” Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương trong tay, cương khí vờn quanh. “Đồ nhi thỉnh cầu được chiến!”
Lục Châu gật đầu. “Đi đi.”
Có hắn ở đây, đám đồ đệ đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm.
Nếu Ba Mã dám xuất hiện thì Lục Châu quăng ra một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng là xong. Việc còn lại chỉ là thu dọn chiến trường.
Được sư phụ đồng ý, Đoan Mộc Sinh càng trở nên điên cuồng. Hắn gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh cao ba, bốn trượng rồi tung người nhảy xuống.
“Tam sư huynh… vẫn hung mãnh y như trước!” Minh Thế Nhân vô cùng xấu hổ. Đây cũng là nguyên nhân hắn không chịu luận bàn cùng Đoan Mộc Sinh. Ai mà chịu đựng nổi một người suốt ngày chỉ biết đâm đâm đâm…
Pháp thân của Đoan Mộc Sinh đập mạnh xuống dưới như đạn pháo. Ầm! Bạo tạc thành một cái hố hình tròn.
Có mấy tên khôi lỗi bị đánh lún vào trong đất.
“Liệu Nguyên Bách Kích!”
“Điệp Lãng Thiên Trọng!”
Chương 425 Vô đề
Hoa Vô Đạo vừa quay sang nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa đã nuốt phải lưỡi. Hầy… nghĩ tới thảm cảnh của mình sau này, hắn cảm giác như có gì nghẹn ở cổ họng.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành đứng ở trên cao, thỉnh thoảng lại bắn ra mấy tiễn cương đánh lui bọn khôi lỗi, tâm tình hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái vẫn tiếp tục bò dậy đánh tới. Bọn hắn là khôi lỗi, chẳng biết cái gì là đau đớn, sợ hãi hoặc tử vong.
Phan Ly Thiên cau mày. Hồ lô rượu lại bộc phát kim quang nghênh đón.
Bốn đồ đệ Tiểu Diên Nhi, Chiêu Nguyệt, Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng ào ào nhảy xuống.
Trong lúc nhất thời cương khí giao thoa, trong phương viên vài trăm mét quanh chân núi hỗn loạn không ngừng.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, Bạch Trạch bay lên cao khuất dần trong bầu trời đêm, thay vào đó là Bệ Ngạn xuất hiện.
Loại toạ kỵ mang theo luồng khí điềm lành như Bạch Trạch rất dễ bị người ta chú ý.
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn bay tới giữa sườn núi, đứng trên một mỏm đá bí mật quan sát toàn cảnh.
Những người còn lại thấy Các chủ đột nhiên biến mất cũng không có gì dị nghị. Chỉ là một đám khôi lỗi, quả thật không cần phiền Các chủ phải tự mình xuất thủ.
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, chỉ có thể âm thầm cổ vũ đám đồ đệ. Lão phu rất bất đắc dĩ, chút tu vi mọn của lão phu chỉ có thể đứng một bên làm người cổ vũ.
“Cam nguyện hao tổn hai trăm năm thọ mệnh chỉ để mưu hại Ma Thiên Các?” Lục Châu nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, lâm vào trầm tư.
Trương Viễn Sơn có được lực lượng đủ để thắng bát diệp, vậy Ba Mã cũng sẽ không kém.
Chẳng lẽ sau khi Ngu Thượng Nhung giết được Trương Viễn Sơn đã bị Ba Mã bắt về làm con tin?
Khả năng này cũng không thể loại trừ.
Phan Ly Thiên lại đánh lui Trương Tiến lần nữa, miệng lầm bầm. “Rắn chắc đến khó tin!”
Lãnh La thi triển đạo ẩn chi thuật, đột ngột xuất hiện trước mặt Trương Tiến, đánh ra chi chít chưởng ấn.
“Lão Phan, nện vào gáy bọn hắn.” Lãnh La nói.
“Được, nghe lời ngươi một lần.”
Phan Ly Thiên phối hợp với Lãnh La, cương khí toàn thân nở rộ. Hồ lô rượu bay lượn vòng, từ nhỏ biến lớn, kim quang càng lúc càng thịnh ——
“Tuý Chẩm Giang Sơn!” Phan Ly Thiên hét lớn một tiếng.
Ầm!
Hồ lô rượu đánh mạnh vào gáy Trương Tiến.
Răng rắc.
Tiếng xương vỡ thanh thuý vang lên. Khôi lỗi Trương Tiến vùng vẫy điên cuồng, nhưng rất nhanh sau đó đã ngã nhào xuống đất nằm thoi thóp.
Phan Ly Thiên nói: “Chiêu Tuý Chẩm Giang Sơn của lão hủ thế nào?”
Lãnh La xem thường: “Đạo pháp Tịnh Minh Đạo có chiêu thức này sao?”
“Bây giờ có.” Phan Ly Thiên đáp không chút xấu hổ.
“. . .”
Lãnh La lách mình biến mất, tựa như u linh lao về phía chân núi.
“Lão hủ đặt tên không hay à?” Phan Ly Thiên tung người bay lên, phóng theo sau.
Bay ngang chỗ đám người Đoan Mộc Sinh, Lãnh La nói: “Công kích vào gáy của bọn hắn.”
“Lãnh trưởng lão quả nhiên kiến thức rộng rãi.”
Minh Thế Nhân phun ra một câu vỗ mông ngựa lấy lòng rồi nắm chặt Ly Biệt Câu, thân ảnh nhoáng lên xuất hiện giữa đám khôi lỗi.
Phanh phanh phanh!
Đám khôi lỗi bắt đầu ngã xuống!
Hoa Nguyệt Hành đứng trên cao cũng bắt đầu lợi dụng tiễn cương xạ kích về phía gáy của khôi lỗi, chỉ là độ khó hơi cao, phải chờ bọn hắn quay lưng lại mới có thể xạ kích.
Đứng trên mỏm đá, Lục Châu thở dài một tiếng.
Khôi lỗi đều là người đã chết, quả nhiên không thu được tí điểm công đức nào.
Hắn bắt đầu thấy ghét vu thuật.
Lúc này, Lục Châu nhìn thấy Hư Tĩnh pháp sư đạp không bay đến trên đầu đám khôi lỗi, sau lưng hắn là mấy chục tên đệ tử.
“A di đà phật.”
“Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài.”
Mấy chục tên đệ tử đồng thời niệm chú, chỉ trong giây lát, tiếng tụng niệm đã lầm rầm bên tai như muỗi kêu.
Lấy đám tăng nhân làm trung tâm, một đồ án hình cầu cực lớn xuất hiện trên không trung, toả ra quang mang lập loè rồi chậm rãi rơi xuống.
“Minh Kính Đài!”
Chiêu thức này Lục Châu từng thấy Vô Niệm sử dụng trên Liên Hoa đài.
Không ngờ khi một đám tăng nhân hợp lực sử dụng thì phạm vi và uy lực của chiêu thức lại tăng mạnh đến thế.
Khi đồ án hạ xuống mặt đất, trận văn bên trong đồ án không ngừng sinh ra ba động theo tiếng tụng niệm của các tăng nhân.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Tên Giang Ái Kiếm lông bông lêu lổng này đôi khi cũng có đề xuất rất tốt.
Một đám tăng nhân phối hợp thi triển chiêu thức khiến lực chiến của mọi người cao hơn bình thường rất nhiều lần.
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Tiểu Diên Nhi, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng… đều là tinh anh của Ma Thiên Các, được năng lượng của Minh Kính Đài hỗ trợ, ai nấy đều đánh đến sinh long hoạt hổ.
Cương khí tung hoành!
Toàn bộ chân núi Kim Đình Sơn thỉnh thoảng lại xuất hiện pháp thân cao mấy trượng.
——————
Đứng trong một xó xỉnh ở hậu phương, Ba Mã nhíu mày nhìn về phía đám tăng nhân đang phát tán năng lượng hỗ trợ. “Phật môn?”
Thấy đám khôi lỗi xông lên không ngừng bị đội hình cường đại của đối phương đánh gục, ánh mắt hắn trở nên âm độc, bàn tay nắm chặt thành quyền.
“Lão ma đầu, ta không tin ngươi nhẫn tâm đứng nhìn bọn hắn chôn xác trong đám khôi lỗi này…”
Ba Mã vung tay lên.
Một vòng tròn màu tím bay đến trước mặt tăng nhân đang kéo cỗ xe.
Tăng nhân mở to mắt, gương mặt vô hồn nhìn lên bầu trời.
“Không Viễn, đi đi… đám người đó đều là kẻ thù của ngươi, hãy thoải mái phóng thích cừu hận của ngươi đi!”
Không Viễn rõ ràng đã chết nhưng dường như lại nghe hiểu lời hắn, cặp mắt trợn to… Phanh! Toàn thân Không Viễn nhoáng lên, rời khỏi phạm vi vòng tròn vu thuật của Ba Mã, lao về phía đám tăng nhân.
Một chưởng ấn màu đen đột ngột xuất hiện.
Hoa Nguyệt Hành vội vàng hô to: “Cẩn thận!” Nàng cấp tốc bắn ra ba đạo tiễn cương xạ kích Không Viễn.
Phanh phanh phanh!
Tiễn cương va chạm với chưởng ấn màu đen, tan biến trong nháy mắt.
Thấy cảnh này, Lục Châu nhíu mày. Khôi lỗi bát diệp… tên Ba Mã này đúng là cam lòng dốc hết vốn liếng.
Vu thuật nào có dễ ăn như vậy. Muốn khống chế khôi lỗi càng cao cấp thì đại giới phải bỏ ra lại càng nhiều.
Lục Châu nhớ tới khoảng thời gian vừa rồi, khắp nơi đều xuất hiện tình trạng cây cối khô héo… Dám mượn sinh lực của tự nhiên?
Cùng lúc đó.
Hư Tĩnh tụng niệm Kết Định Ấn, trong giây lát gọi ra Bồ Tát Kim Thân!
Ông!
Ầm!
Chưởng ấn màu đen của Không Viễn va chạm với Kết Định Ấn và Bồ Tát Kim Thân. Cương khí giao thoa bắn tung toé đầy trời!
Đám tăng nhân lăng không lui lại!
“Ổn định! Đừng thay đổi phương trận!”
Không Viễn cũng bị phản lực đánh bật ra sau.
Thấy cảnh này, Phan Ly Thiên lập tức bay tới trước mặt Không Viễn. “Đối thủ của ngươi là lão hủ!”
Tuy tu vi chưa khôi phục nhưng trước đây Phan Ly Thiên cũng là bát diệp… Bát diệp đấu bát diệp mới tính là công bằng!
Có hồ lô rượu trong tay, Phan Ly Thiên muốn kềm chế Không Viễn cũng không quá khó khăn. Tiếp tục như vậy sớm muộn gì nguyên khí của đám khôi lỗi cũng sẽ khô kiệt.
Lục Châu thấy số lượng khôi lỗi đã giảm đi một phần ba, ngẫm nghĩ một lát mới tiện tay vung ra một vật. “Hư Tĩnh, cầm lấy.”
Bình luận facebook