• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 416-420

Chương 416 Vô đề

Cùng lúc đó, tại lối ra ở Kiếm Khư.

Có một thân ảnh áo quần rách nát tản ra khí tức cực kỳ quỷ dị đang chậm rãi đi ra.

Gã vác một sợi dây thừng lớn trên vai, từng bước một rời khỏi Kiếm Khư… Mà ở đầu kia dây thừng lại buộc một bộ thi thể khô quắt, trên thi thể còn mặc một bộ tăng y cũ nát.

Một giây sau, gã đã xuất hiện trên không cách mặt đất mấy chục trượng.

Toàn thân cáu bẩn của gã được bao bọc bởi một làn hắc vụ, gã đi tới đâu thì cây cối xung quanh héo rũ tới đó.

Cho đến khi rời khỏi khu vực Kiếm Khư gã mới dừng lại.

Có vài tên tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch từ xa bay tới, khom người hành lễ với gã:

“Bái kiến Chưởng môn! Chưởng môn, ngài… ngài đây là…?”

Thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Trương Viễn Sơn, đám đệ tử còn sót lại cực kỳ sợ hãi.

Từ khi người Chính Nhất Đạo lưu lạc đào vong đến nay cũng chưa từng thấy ai biến thành bộ dạng như thế này, tốt xấu gì gã cũng còn mấy tên đệ tử đi theo.

Trương Viễn Sơn chậm rãi ngẩng đầu, mở to mắt…

Trong cặp mắt kia chỉ có mỗi băng lãnh âm hàn.

Tay phải gã khẽ nhấc, đầu ngón tay toát ra năng lượng màu tím biến thành những chưởng ấn tím bắn về phía mấy tên đệ tử.

“Chưởng môn ——”

Đám đệ tử không kịp phản ứng đã bị mấy chưởng ấn đó chộp tới nắm lấy cổ, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Bọn hắn hoảng sợ nhìn Chưởng môn Trương Viễn Sơn của mình, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong nội tâm ngập tràn sợ hãi.

Ngay sau đó, hô hấp của bọn hắn trở nên gấp gáp. Chưởng ấn đang thít chặt lại!

“Chưởng môn, đừng… đừng…”

Đáng tiếc gương mặt Trương Viễn Sơn vẫn cứng ngắc như vỏ cây, không mang theo chút cảm tình nào, trong mắt cũng chỉ có lạnh lùng.

Khí tức trên người đám đệ tử từng chút một bị thân thể Trương Viễn Sơn thu nạp.

Trương Viễn Sơn há cặp môi khô khốc, phun ra hai chữ: “Thật… tốt.”

Rắc!

Rắc!

Chưởng ấn bóp chặt. Đám đệ tử ngoẹo đầu, không còn khí tức.

Năng lượng sinh mệnh trên người bọn hắn không ngừng bị chưởng ấn hấp thu tới khi không còn chút nào, toàn thân trở nên khô quắt xấu xí.

Rốt cuộc chưởng ấn cũng được thu hồi. Những thi thể khô quắt kia rơi xuống đất.

Lúc này, bên tai gã truyền tới một thanh âm trầm thấp: “Đừng lãng phí thời gian với đám mục tiêu nhàm chán.”

Trương Viễn Sơn gật đầu nói: “Được.”

Gã nắm chặt sợi dây thừng, kéo theo bộ thi thể tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa rừng cây rậm rạp.

Không biết qua bao lâu, Trương Viễn Sơn đi tới bên một bờ hồ.

Gã dừng bước, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lầm bầm trong miệng: “Kim... Đình... Sơn.”

Bên tai vẫn vang lên mệnh lệnh: “Tiếp tục đi tới. Kim Đình Sơn không phải là mục tiêu của ngươi.”

“Được…”

Trương Viễn Sơn lại kéo bộ thi thể đi về nơi xa.

Trùng hợp là, nơi gã hướng tới lại chính là khu vực xuất hiện vòng tròn vu thuật khiến cây cối khô héo… Toàn bộ khu vực khô héo hợp lại thành một con đường…

Thân ảnh gã dần dần tiêu thất.

Trên không trung ở giữa hồ, một người mặc bạch y đang nhìn theo thân ảnh Trương Viễn Sơn đi xa dần, miệng lẩm bẩm: “Khôi lỗi?”

Diệp Thiên Tâm nhìn xuống mặt hồ rồi ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đình Sơn.

Trên mặt nàng lộ ra thần sắc do dự.

——————

Sáng hôm sau, bầu trời u ám mang theo vẻ tối tăm khó hiểu.

Trên Thanh Ngọc đàn có một người đang đứng, hai mắt khép hờ, cánh tay ôm một thanh kiếm trước ngực.

“Nhị tiên sinh, người đừng chờ nữa. Địa bàn Chính Nhất Đạo đã thuộc về U Minh Giáo từ lâu. Trương Viễn Sơn có tiếng là nhát như thỏ đế, sao có thể quay về đây chịu chết?” Một đệ tử U Minh Giáo khom người nói.

Ngu Thượng Nhung không mở mắt ra, chỉ khẽ mỉm cười: “Không vội.”

“Chuyện này…”

“Đa tạ ý tốt của ngươi.” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.

Đúng lúc này, trên bầu trời khu rừng rậm cách Thanh Ngọc đàn vài dặm đột nhiên xuất hiện từng đám mây đen.

“Nhị tiên sinh, hình như trời sắp mưa. Giáo chủ đã dặn vãn bối phải tiếp đón ngài cho tốt.”

Tên đệ tử kia cảm thấy Kiếm Ma trong truyền thuyết thật bình dị gần gũi, nếu hắn khách sáo một chút biết đâu sẽ có thể làm bằng hữu với người ta, sau này ra ngoài hành tẩu giang hồ cũng có thể ngửa mặt mà nói mình có quen biết Kiếm Ma, thật là hãnh diện biết bao nhiêu.

“Lui ra sau.”

“A?”

Ngu Thượng Nhung không quay đầu lại, chỉ khẽ nhíu mày. Sau lưng hắn đột nhiên bắn ra một cỗ cương khí.

Ầm!

Cỗ cương khí va chạm với tên đệ tử U Minh Giáo khiến hắn bị chấn bay ngược ra sau, văng ra khỏi Thanh Ngọc đàn.

Trong khoảnh khắc bị chấn bay, tên đệ tử đã hiểu ra rất nhiều điều. Quả nhiên Giáo chủ nói không sai, nhị tiên sinh quả thật là người ngoài ấm trong lạnh, cực kỳ đáng sợ…

Ngu Thượng Nhung mở mắt nhìn về phía khu vực rừng rậm. Trường Sinh Kiếm trong tay hắn xuất hiện rung động khe khẽ.

Hắn không hề sợ hãi hay lo lắng mà ngược lại, khoé miệng còn cong lên thành một nụ cười: “Cường địch?”

Trường Sinh Kiếm rung lên như thể có cùng suy nghĩ với chủ nhân.

“Loại đối thủ như vậy… mới thú vị.”

Hắn thích khiêu chiến, thích cường địch.

Từ khi đi tìm giết đám người có tên trên danh sách, hắn cảm thấy cực kỳ buồn chán. Cái đám gọi là cao thủ danh môn chính đạo này yếu đến mức hắn chẳng muốn ngó tới.

Mà năng lượng quỷ dị ba động trong khu rừng trước mặt lại khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.

Cả một khu rừng đột nhiên trở nên khô héo, lá cây rụng hết.

Rốt cuộc Ngu Thượng Nhung cũng nhìn thấy Trương Viễn Sơn bẩn thỉu áo quần tả tơi kéo trên vai một sợi dây thừng đang đến gần.

Chỉ sau mấy hơi thở, gã đã băng qua khu vực rừng rậm mà đến Thanh Ngọc đàn.

Ngu Thượng Nhung nhíu mày nhìn cảnh tượng quỷ dị này. Thử tưởng tượng một chút, ở một nơi xung quanh không có ai lại xuất hiện một gã bẩn thỉu như quái vật kéo theo bộ thi thể khô quắt…

Đúng lúc này, gã bẩn thỉu ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung trên không trung.

“Ngu.. Thượng.. Nhung, chúng ta… lại… gặp, mặt…”

Ngữ khí gã rất chậm.

“Trương Viễn Sơn?” Ngu Thượng Nhung không ngờ Trương Viễn Sơn lại biến thành cái dạng này, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

“Ngươi, muốn, giết, ta…”

“Phàm là những người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm.” Ngu Thượng Nhung không sợ hãi vẻ ngoài của hắn, vẫn vân đạm phong khinh đáp.

“Được.”

Trương Viễn Sơn phun ra một chữ, tròng mắt không ngừng chuyển động.

Sau khi nói xong, gã vẫn đứng yên tại chỗ, tưa như đang chuẩn bị thứ gì.

Ngu Thượng Nhung cảm nhận được năng lượng ba động đầy quỷ dị trên người gã, khẽ nở nụ cười:

“Thú vị.”

Tay phải hắn cầm lấy Trường Sinh Kiếm, ngón tay cái đẩy nhẹ.

Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, kiếm ý vô ngân!

Trước mặt Ngu Thượng Nhung hình thành mấy đạo kiếm cương xoay tròn quanh Trường Sinh Kiếm rồi bắn xuống bên dưới.

Đây chỉ là một chiêu thăm dò, kiếm chiêu không hề cường đại.

Vù vù!

Mấy đạo kiếm cương đồng thời hội tụ, xạ kích về phía Trương Viễn Sơn.

Trương Viễn Sơn vẫn không hề nhúc nhích.

Phanh phanh phanh!

Kiếm cương nện vào thân thể gã rồi tiêu tán.

Không có gì xảy ra.

Ngu Thượng Nhung đứng từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nói: “Vu thuật?”

“Có, chút, nhãn, lực…” Trương Viễn Sơn cảm nhận được năng lượng cường đại trong cơ thể mình, nhưng gã vẫn không xuất thủ.

Gã có từ hai đến ba lần ra tay. Cho nên gã nhất định phải bắt lấy cơ hội tốt để đánh giết Ngu Thượng Nhung.

Trường Sinh Kiếm bay về lơ lửng trước người, Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua thanh kiếm tuỳ thân rồi nói:

“Chỉ mong ngươi có thể làm cho thanh kiếm này hài lòng.”

Nói xong, hắn điểm nhẹ mũi chân, từ trên không trung đột nhiên lao vụt xuống.
Chương 417 Vô đề

Đây là một chiêu Tuyết Mạn Thiên Sơn, ngụ ý kiếm cương như bông tuyết rơi liên miên không dứt, nhìn thì thấy nhẹ nhàng như tuyết nhưng kỳ thực băng lãnh thấu xương.

Sắc mặt Ngu Thượng Nhung thong dong, khi kiếm trong tay hạ xuống, mấy chục mét xung quanh người hắn không khí đều bị khuấy động, xuất hiện từng tia kiếm cương đồng thời đâm xuống.

Kiếm cương như bông tuyết theo Trường Sinh Kiếm đâm về phía Trương Viễn Sơn.

Lúc này…

Mặt đất nơi Trương Viễn Sơn đang đứng bốc lên năng lượng màu đen phiêu tán lên không trung, dung hợp với kiếm cương.

Ngu Thượng Nhung cảm nhận được bên trong năng lượng màu đen này ẩn chứa sinh cơ… trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không để ý, chỉ chuyên tâm đâm ra một kiếm.

Cao thủ kiếm đạo chân chính là như thế. Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay là bài sơn đảo hải.

Từ khoảng cách mấy trăm mét chỉ trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt.

Một kiếm đâm tới!

Ầm!

Trương Viễn Sơn không tránh né. Một kiếm này đâm phập vào trái tim gã.

Nếu là tu hành giả bình thường thì bị một kiếm đâm vào nơi yếu hại như thế hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Mũi kiếm mang theo cương khí to lớn tàn phá kỳ kinh bát mạch Trương Viễn Sơn, nhưng gã chỉ mở to mắt, song chưởng chồng lên nhau…

Năng lượng quỷ dị bắn ra ngoài như bài sơn đảo hải.

Ông!

Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân bát diệp, chân đạp kim liên!

Pháp thân nhanh chóng co lại chắn ở phía trước, kim liên dưới trướng không ngừng xoay chuyển.

Oanh!

Toàn bộ năng lượng quỷ dị đánh vào pháp thân và kim liên. Kim liên xoay tròn, pháp thân tiêu tán.

Ngu Thượng Nhung lơ lửng giữa không trung nhìn về Trương Viễn Sơn đứng ở phía xa, khẽ nói: “Rất thú vị.”

Song chưởng Trương Viễn Sơn bắt đầu run rẩy, sau đó trấn tĩnh lại. Gã không hài lòng lắm về một chưởng vừa rồi…

Vẫn là do gã đã đánh giá thấp thực lực của Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.

“Thú… vị?” Trong cổ họng Trương Viễn Sơn hộc ra mấy chữ.

“Ta từng khiêu chiến rất nhiều cao thủ đến từ cửu châu tứ hải, có không ít người có thể uy hiếp đến ta. Mà ngươi được xem là một trong số đó.”

Trong não hải Ngu Thượng Nhung lập tức mô phỏng lại tình hình chiến đấu vừa rồi với tốc độ cực nhanh.

Nếu không phải vì hắn thân kinh bách chiến, nếu hắn khinh địch dù chỉ một chút thôi, năng lượng quỷ dị kia sẽ đánh trúng vào lồng ngực hắn.

Người người đều biết lực phòng ngự của pháp thân Bách Kiếp Động Minh rất mạnh, nhưng chẳng mấy ai biết lực phòng ngự cao nhất không nằm ở pháp thân —— mà là toà kim liên.

Thấy Ngu Thượng Nhung đã tránh thoát được một chưởng, Trương Viễn Sơn tự chưởng vào ngực mình, bức Trường Sinh Kiếm ra.

Gã cầm lấy Trường Sinh Kiếm, tay phải tạo thành chưởng đao bổ tới.

Ầm một tiếng, Trường Sinh Kiếm bắn ra ngoài, xoay tròn như cối xay gió, bay về phía Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung khẽ nhấc tay, Trường Sinh Kiếm ngoan ngoãn bay vào lòng bàn tay hắn.

“Muốn dùng tay không đoạn kiếm? Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Trường Sinh Kiếm là vũ khí thiên giai cực phẩm, đã đi theo Ngu Thượng Nhung từ rất lâu, độ ăn ý đạt tới mức hoàn mỹ. Nó đã từng va chạm với biết bao nhiêu vũ khí thiên giai nhưng vẫn không mảy may sứt mẻ, sao có thể bị người ta tay không bẻ gãy?

Xoẹt ——

Bốn phía xung quanh Trương Viễn Sơn bốc lên nguồn năng lượng màu đen. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đây không hẳn là màu đen mà là màu tím sẫm.

Trong phương viên trăm mét xung quanh, toàn bộ cây cối hoa cỏ đều trở nên khô héo.

Ngu Thượng Nhung đã xác định được một điều, thân thể của Trương Viễn Sơn đã không còn là thân thể của nhân loại, nếu không một chiêu Tuyết Mạn Thiên Sơn vừa rồi dù không giết được hắn cũng sẽ khiến hắn bị trọng thương.

Nhưng rõ ràng là Trương Viễn Sơn không hề bị một kiếm đó ảnh hưởng chút nào.

Năng lượng màu đen tạo thành một vòng tròn cực đại che kín phương viên mấy trăm mét.

Trên bầu trời Thanh Ngọc đàn, đám đệ tử U Minh Giáo không nén được tò mò bèn đi đến khu vực biên giới quan sát trận chiến.

Ông!

Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân cao mười trượng, gần như cao bằng Thanh Ngọc đàn khiến các đệ tử U Minh Giáo phải trợn mắt há mồm.

Pháp thân lóng lánh kim quang toả ra lực chấn nhiếp, Trường Sinh Kiếm rung động kịch liệt.

Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong lao vụt lên, dừng lại phía trước pháp thân.

Một màn khiến mọi người kinh hãi xuất hiện.

Pháp thân đột nhiên khép tay lại.

Đám đệ tử U Minh Giáo nhìn mãi không hiểu, bởi vì cho đến bây giờ bọn họ đều chưa từng nghe nói pháp thân có thể sử dụng các chi giống như con người.

Trường Sinh Kiếm được cương khí cường đại bao bọc, tạo thành kiếm cương cực lớn. Hai tay pháp thân kẹp lấy kiếm cương Trường Sinh Kiếm.

“Chiêu thức này là kiếm kỹ do ta sáng tạo, pháp thân và kiếm hợp nhất… Ừm, chưa nghĩ ra được cái tên nào.”

Vù!

Pháp thân vung hai tay ra. Kiếm cương cực đại bay ra bổ nhào về phía Trương Viễn Sơn.

Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Trương Viễn Sơn đột nhiên vung sợi dây thừng trên tay.

Cỗ thi thể kia bị chấn bay lên… nghênh tiếp kiếm cương!

Ông!

Thi thể khô quắt đột ngột mở to mắt, bộc phát ra năng lượng đáng sợ!

Đồng thời một toà pháp thân màu đen xuất hiện, đầu chốc xuống dưới, chân hướng lên trên va chạm với kiếm cương.

Oanh!

“Ma thiền!” Trên Thanh Ngọc đàn, đám đệ tử U Minh Giáo kinh hô.

Nhưng rất hiển nhiên cỗ thi thể trước mắt đã vượt xa khỏi định nghĩa về ma thiền.

Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân lùi về sau, khẽ chau mày. Gã thế mà cũng biết dùng liên toạ để chống cự?

Chung quy vẫn là do Ngu Thượng Nhung đã chủ quan. Chiêu của hắn bị người khác học được.

Cỗ thi thể lúc này đã đứng thẳng, mắt mở to chắp tay hành lễ.

“Nạp mạng đi!”

Đây là cơ hội thứ hai!

Pháp thân màu đen mang theo liên toạ bay tới…

Từ xưa tới nay chưa từng thấy ai chiến đấu như vậy, dùng dây thừng buộc lấy một người khác cùng chiến, đây đúng là đã thay đổi nhận biết của mọi người.

“Còn, có, ta ——”

Trương Viễn Sơn chân đạp đất, thân hình bắn lên như mũi tên rời khỏi dây cung, cộng thêm pháp thân và thi thể trên dây thừng, tấn công về phía Ngu Thượng Nhung theo ba đường thượng trung hạ.

“Nhị tiên sinh!” Đám đệ tử U Minh Giáo lo lắng kêu lên.

Tốc độ quá nhanh, chỉ trong giây lát người trên Thanh Ngọc đàn đã không thấy được bóng dáng Ngu Thượng Nhung.

Hai tay Trương Viễn Sơn bốc ra năng lượng màu đen, cùng thi thể Không Viễn công kích Ngu Thượng Nhung, thế như bài sơn đảo hải.

A ha…

Trong cổ họng Trương Viễn Sơn phát ra âm thanh phấn khích.

Ba đạo năng lượng tấn công tới có thể ngay lập tức chấn vỡ pháp thân của Ngu Thượng Nhung.

Bỗng nhiên ——

“Nhị sư huynh!”

Thuỷ triều đầy trời rơi xuống như thác đổ ngăn ở phía trước pháp thân Bách Kiếp Động Minh của Ngu Thượng Nhung.
Chương 418 Vô đề

Phốc phốc phốc ——

Toàn bộ năng lượng đều đánh vào cơn thuỷ triều vừa bất ngờ xuất hiện.

Phía trên thuỷ triều, một toà pháp thân nữ tựa như băng sơn nữ thần đang bắn ra năng lượng tạo thành thuỷ triều bên dưới.

Đa Tình Hoàn không ngừng tung bay bên trong thuỷ triều.

Toàn bộ kiến trúc trong khu vực mấy ngàn mét đều bị phá huỷ, trong khoảnh khắc biến thành bình địa.

“Bích Hải Triều Sinh Quyết? Lục sư muội?” Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu lên, quả quyết nói: “Lui ra sau!”

Nhưng thân ảnh của hắn không lui ra mà đột nhiên lao thẳng về phía trước.

Pháp thân tiêu tán.

Gương mặt Trương Viễn Sơn trở nên dữ tợn, cổ họng gã phát ra âm thanh quỷ dị: “Đáng… ghét ——”

Người vừa đến chính là Diệp Thiên Tâm.

Nàng đã dùng cạn sức lực để ngăn trở năng lượng của khôi lỗi Không Viễn.

Nhưng Trương Viễn Sơn vẫn còn đó… Hai tay hắn trở nên vừa to vừa dài!

“Cơ, hội, thứ, ba… đi, chết, đi!”

Diệp Thiên Tâm thu hồi Đa Tình Hoàn, nàng hiểu ý Ngu Thượng Nhung nên cấp tốc mang theo pháp thân lui ra sau.

“Nhị sư huynh, sau lưng hắn có Đại vu… Nhập Tam Hồn có thể phá được.”

Trong lúc Diệp Thiên Tâm đang truyền âm, năng lượng màu đen vẫn không ngừng co rút lại… Nàng chợt phát hiện, không chỉ có hai cánh tay Trương Viễn Sơn dài ra mà khắp bầu trời đều là xúc tu của hắn!

Một trong mấy đạo xúc tu đó đã đến trước mặt nàng.

Xúc tu đột ngột xuất hiện khiến Diệp Thiên Tâm kinh ngạc.

Phanh phanh phanh!

Chúng ra sức nện vào bức tường cương khí.

Ngu Thượng Nhung cầm kiếm, nhanh như thiểm điện lao về phía trước.

“Trảm ma thiền!”

Xoẹt!

Trên mũi kiếm bắn ra cương khí hình quạt, hai tay Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm bổ từ trên xuống.

Đặc tính đáng sợ của Trường Sinh Kiếm xuất hiện, toàn bộ cương khí bổ vào pháp thân màu đen kia bắn ra tia lửa đầy trời.

Ầm!

Pháp thân vỡ ra!

Không Viễn trợn trừng, chắp tay hành lễ, trơ mắt nhìn pháp thân màu đen bị chém nát, dư uy của Trường Sinh Kiếm chấn hắn bay ra xa!

Sợi dây thừng buộc chặt người hắn cũng bị kéo đứt trong khoảnh khắc.

Ngu Thượng Nhung không thèm nhìn Không Viễn lấy một cái, hắn biết đó chỉ là một cỗ thi thể bị người ta biến thành khôi lỗi để điều khiển.

Hắn quay đầu nói với Diệp Thiên Tâm: “Sư muội, dùng kim liên phòng thủ.”

“Vâng.”

Nhắc nhở xong, trong mắt Ngu Thượng Nhung loé lên tia sáng. Chân đạp hư không, tay phải cầm kiếm, hắn nghiêng người lao vụt về phía Trương Viễn Sơn!

Cùng lúc đó, pháp thân Diệp Thiên Tâm lui lại, kim liên nở rộ ngăn trở toàn bộ công kích của đám xúc tu.

Thấy Không Viễn bị đánh bay, Trương Viễn Sơn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Ma.

Ngu Thượng Nhung đạp không lao tới, mỗi bước chân lại tạo ra một vòng gợn sóng màu vàng kim khiến không gian như bị chấn động.

Bước được mấy bước, thân ảnh Ngu Thượng Nhung dần dần trở nên mông lung. Toàn bộ không gian như đang chìm dưới mặt nước, mơ hồ không rõ.

Đây chính là kiếm chiêu thành danh của Ngu Thượng Nhung, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn. Tam kiếm tam đạo khi đồng thời ra chiêu, tam kiếm hợp nhất, một khi chặt đứt tam hồn thì hồn phi phách tán.

Không chỉ có thế, ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung dường như còn mang theo cả ba toà pháp thân.

Ba toà kim liên đồng thời từ trên trời giáng xuống, triệt để phá vỡ nhận thức của Trương Viễn Sơn.

Trương Viễn Sơn trừng to mắt, đứng như trời trồng nhìn tam đạo thân ảnh đang hợp nhất…

“Ba Mã, giúp, ta!”

Bên tai gã truyền đến thanh âm trầm thấp: “Ta đã nói với ngươi từ trước, ngươi chỉ có hai đến ba lần ra tay, mà bây giờ đã là lần thứ ba, đây chính là mệnh của ngươi!”

“Ngươi ——”

Không còn âm thanh nào vang lên. Tất cả trở nên im ắng.

Gã muốn kéo dây thừng, lợi dụng thi thể Không Viễn để phòng thủ, đáng tiếc đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Thôi, thôi vậy, ha ha ha…

Trương Viễn Sơn điên cuồng cười to.

Xoẹt!

Trường Sinh Kiếm đâm xuyên qua thân thể gã!

Trương Viễn Sơn vẫn tiếp tục cười, gã cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, ngay cả linh hồn cũng muốn trôi đi mất.

Nhưng gã vẫn không ngừng cười, tiếng cười của gã truyền đi rất xa rất xa… truyền tới Thanh Ngọc đàn.

Thanh Ngọc đàn đã không còn quan sát được tình hình chiến đấu ở đằng xa, chỉ nghe thấy tiếng cười vang lên không ngừng khiến đám đệ tử U Minh Giáo kinh hồn táng đảm.

Ngay sau đó, bọn hắn nghe được tiếng thét truyền tới:

“Ta nhu nhược cả đời, sợ hãi cả đời… Bây giờ Trương Viễn Sơn ta cũng muốn được một lần thấy chết không sờn!”

Lấy Trương Viễn Sơn làm trung tâm, năng lượng phát tiết ra bốn phía, vô số xúc tu không ngừng bành trướng.

Đây chính là cơ hội ra tay lần thứ ba của Trương Viễn Sơn, cũng là con át chủ bài Ba Mã lưu lại trên người gã.

“Hiến tế.” Thanh âm quỷ dị vang lên.

Trương Viễn Sơn hét lớn. “Ta chết… ngươi cũng phải theo cùng ——”

Đám xúc tu điên cuồng nhào về phía Ngu Thượng Nhung và Diệp Thiên Tâm. Cả thế giới như tràn ngập trong xúc tu.

Vì để chống cự xúc tu, Diệp Thiên Tâm đã bay đi rất xa.

Ngu Thượng Nhung đứng ở trung tâm, thấy đầy trời đều là xúc tu, hắn đột nhiên huy động kiếm trong tay.

Kiếm như phong như ảnh, như mưa to gió lớn. Không có kiếm cương xuất hiện, chỉ có bóng kiếm đỏ rực không ngừng toả ra hào quang, lấy Ngu Thượng Nhung làm trung tâm tạo thành một khu vực hình tròn.

Ngu Thượng Nhung vẫn rất bình tĩnh…

Không biết vì cái gì, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh sư phụ rèn luyện kiếm kỹ cho hắn… Mùa thu, đứng dưới tàng cây luyện kiếm, toàn bộ lá phải bị chém đứt. Mùa hè, đứng luyện kiếm dưới mưa, toàn bộ nước mưa không được làm ướt người. Mùa đông, luyện kiếm trong mưa tuyết, toàn bộ tuyết không được dính lên người…

Hắn không nhớ rõ mình đã làm hỏng bao nhiêu cây kiếm gỗ, mỗi khi làm hư một cây sẽ bị sư phụ đánh cho một trận tơi bời. Sư phụ nói, cao thủ kiếm đạo chân chính vô cùng yêu thương thanh kiếm của mình, tuyệt đối sẽ không làm kiếm bị hỏng. Cho đến khi hắn không còn làm hỏng kiếm gỗ nữa, sư phụ liền ban thưởng Trường Sinh Kiếm cho hắn.

Trường Sinh Kiếm, ngụ ý trường sinh.

Đối với người Quân Tử Quốc đoản mệnh thì đây chính là ý nghĩa tượng trưng tốt nhất.

Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm… Nhân kiếm hợp nhất.

“Nếu ngươi muốn giết chết đối thủ, dùng lực huy kiếm là được.”

Bên tai vang lên tiếng sư phụ dạy bảo, tốc độ huy kiếm của Ngu Thượng Nhung càng lúc càng nhanh.

Càng lúc càng nhanh ——

Toàn bộ xúc tu đến gần đều bị chém đứt.

Toàn bộ năng lượng màu tím sẫm đều bị bóng kiếm ngăn trở không thể tiếp cận.

Khi bay ngược ra xa, Diệp Thiên Tâm nhìn thấy một màn này, nàng kinh ngạc đến ngây người.

Nàng biết nhị sư huynh rất mạnh, nhưng mạnh tới mức này… thì nàng hoàn toàn không ngờ được.

Nhìn lại đám năng lượng tím và xúc tu đầy trời, Diệp Thiên Tâm vứt Đa Tình Hoàn ra ngoài.

Đa Tình Hoàn tiếp xúc với một trời xúc tu, đột ngột vỡ ra! Bích Hải Triều Sinh Quyết làm chậm tiết tấu của xúc tu.

Chính lúc này, Diệp Thiên Tâm hô lên: “Nhị sư huynh.”

Ngu Thượng Nhung khẽ quát một tiếng, pháp thân cao mười trượng bành trướng, kiếm cương nở rộ đầy trời như liên hoa.

Oanh!

Xúc tu bị kiếm cương lít nha lít nhít chém đứt. Đồng thời liên toạ bên dưới pháp thân hoàn toàn ngăn lại đám xúc tu.
Chương 419 Vô đề

Lấy kim liên làm trung tâm, Trường Sinh Kiếm không ngừng lượn vòng chém đứt xúc tu, nhanh đến mức trông như một vòng xoáy.

Năng lượng xúc tu lập tức bị cắt giảm hơn phân nửa!

Diệp Thiên Tâm cảm thấy áp lực biến mất, bèn thu hồi pháp thân, lăng không xoay chuyển, hai mắt mở to nhìn về phía trước ——

Đây chính là thực lực của Kiếm Ma?

Một kiếm này của Ngu Thượng Nhung là toàn lực ứng phó, không hề giữ lại chút nào.

Dần dần, xúc tu rốt cuộc cũng bị chém sạch, bầu trời trở nên yên tĩnh.

Ngu Thượng Nhung đứng bên trong pháp thân, hai tay mở rộng, kiệt lực khống chế pháp thân vận chuyển.

Bách Kiếp Động Minh tiêu hao quá nhiều năng lượng… Nhưng pháp thân Bách Kiếp Động Minh kiên trì được lâu như thế cũng là hiếm có.

Diệp Thiên Tâm đã kinh ngạc tới ngây người.

Một lát sau, năng lượng màu tím sẫm triệt để tiêu tán, chẳng còn thấy bóng dáng Trương Viễn Sơn đâu nữa.

Ngu Thượng Nhung thu tay lại, hai tay khoanh trước ngực.

Pháp thân tiêu tán, thế nhưng kim liên lại đình trệ trong chốc lát…

Ngu Thượng Nhung nhìn toà kim liên của mình, tám mảnh diệp lóng lánh kim quang không ngừng xoay tròn, thế nhưng… trên các phiến lá đã xuất hiện màu tím nhàn nhạt.

Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn bình tĩnh, đan điền khí hải rung động. “Thu.”

Kim liên tiêu tán.

Ngu Thượng Nhung lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống cảnh tượng bên dưới như có điều suy nghĩ.

Thanh Ngọc đàn vốn đẹp như tiên cảnh nay đã bị huỷ hoại trông chật vật vô cùng.

Nếu không phải cuộc chiến đã di dời ra xa thì Thanh Ngọc đàn hẳn đã tan nát.

Đám đệ tử U Minh Giáo rung động thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Cho dù bọn họ không thể nhìn thấy Ngu Thượng Nhung chiến đấu cùng quái vật kia, nhưng từ những âm thanh quỷ dị truyền đến, bọn họ cũng có thể phán đoán ra tình hình chiến đấu kịch liệt và đáng sợ thế nào.

Hồi lâu sau, khi tiếng đánh nhau đã không còn, đám đệ tử U Minh Giáo mới ào ào nhảy xuống khỏi Thanh Ngọc đàn.

Mặt đất bừa bộn hỗn loạn không chịu nổi, khắp nơi đều là vết tích của trận chiến.

Bọn họ men theo dấu tích chiến đấu, phi hành về phía xa.

Không bao lâu sau, đệ tử U Minh Giáo đã đi đến dải đất trung tâm nơi diễn ra trận chiến kịch liệt nhất.

Trên mặt đất ngoại trừ bị lõm vào một khối lớn, mặt đất chung quanh lồi lõm nhấp nhô thì không tìm thấy một thi thể nào.

Rừng cây, hoa cỏ đều khô héo toàn bộ.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tất cả mọi người đều kinh hãi quan sát hoàn cảnh xung quanh.

“Không chỉ một mình quái vật… ta tận mắt nhìn thấy kẻ đó vung dây thừng lên, một bộ thây khô xuất hiện.”

Vừa nói ra lời này, những người khác đều không ngừng nôn khan.

“Hình như là khôi lỗi và vu thuật… E là nhị tiên sinh dữ nhiều lành ít.”

Không thể nào, tu vi nhị tiên sinh cao thâm mạt trắc, sao có thể dễ dàng gặp nạn?”

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trên đời này làm gì có chuyện gì là tuyệt đối. Giáo chủ từng nói, lực lượng một người vĩnh viễn nhỏ bé hơn lực lượng của quần thể.”

Hồi tưởng lại pháp thân màu đen xuất hiện gần Thanh Ngọc đàn, lại thêm đám xúc tu đầy trời, bọn họ lập tức không rét mà run.

Ngay khi cả đám đang không ngừng đoán mò nội tình ——

Ở cách đó không xa có một vòng tròn toát ra luồng khí màu tím đang từ từ bay lên không trung.

Luồng khí ngưng tụ lại thành hình dạng của toạ kỵ Ba Vu, trông tựa như con sói.

Đám người cả kinh lùi về sau!

Ba Vu trong dạng năng lượng phát ra âm thanh trầm thấp: “Ngu Thượng Nhung tất phải chết.”

Sau đó vòng tròn vu thuật tiêu tán giữa thiên địa. Luồng khí màu tím cũng tiêu thất không còn gì nữa.

“Quay về!”

“Làm sao bây giờ? Từ bỏ Thanh Ngọc đàn sao?”

“Trước tiên phải báo cáo việc này cho Giáo chủ!”

——————

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.]

Lục Châu đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo của Hệ thống, lập tức nhíu mày.

Theo thông lệ, khi giết một Nguyên Thần cảnh nhất diệp đến ngũ diệp sẽ được ban thưởng 1.000 điểm công đức, lục diệp đến bát diệp được 1.500 điểm công đức.

Vì sao bây giờ lại là 2.000 điểm?

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, trong lòng nghĩ tới Ngu Thượng Nhung.

Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai còn chưa bắt về được, đương nhiên không tính điểm công đức, mà đám đồ đệ còn lại không có năng lực này.

Đánh giết được mục tiêu cao giai chỉ có thể là Ngu Thượng Nhung.

Lục Châu vừa suy tư vừa nhíu mày.

“Cửu diệp?”

Vừa nghĩ tới cửu diệp, hắn đã lắc đầu.

Tu vi Ngu Thượng Nhung đúng là rất cao thâm mạt trắc, nhưng muốn giết được cửu diệp… lại không có khả năng.

Huống chi, mục tiêu cửu diệp ở đâu ra?

Chẳng lẽ.. đã có người nghĩ giống lão phu, thông qua phương pháp trảm kim liên để tấn thăng lên cửu diệp?

Hắn chợt nhớ tới, khi thảo luận cùng Lãnh La và Phan Ly Thiên, Giang Ái Kiếm đã từng đề cập đến điển tịch trong cung có nội dung tương tự.

Điều này nói rõ trên đời này tuyệt không chỉ có một mình Lục Châu đang nghiên cứu vấn đề về cửu diệp.

Vân Thiên La cũng vậy, mà Cung Nguyên Đô cũng thế, hoặc là Đại Viêm hoàng thất… vẫn luôn có người không ngừng nghiên cứu vấn đề này.

Ngay cả các nước khác như Lâu Lan, Nhu Lợi,… sao có thể loại trừ?

Trầm tư một lát, Lục Châu nói:

“Người đâu?”

Một nữ đệ tử nhanh chóng đi vào trong đại điện. “Các chủ.”

“Gọi Giang Ái Kiếm tới đây.”

“Vâng.”

Khoảng thời gian này Giang Ái Kiếm vẫn luôn trốn ở Ma Thiên Các.

Hiện nay ngoại giới đều đồn rằng Giang Ái Kiếm đã chết, tuy nói trong hoàng cung không mấy ai tin nhưng chuyện này không quan trọng.

Mạng lưới tình báo của Giang Ái Kiếm rất mạnh, đây là thời điểm bảo hắn làm chút chuyện.

——————

Cách Thanh Ngọc đàn trăm dặm về phía bắc, trên một ngọn núi.

Sương mờ mây tan, ánh tà dương chiếu rọi nhuộm vàng mặt đất và đám cây cối um tùm.

“Thiên Tâm bái kiến nhị sư huynh.” Diệp Thiên Tâm cung kính hành lễ với Ngu Thượng Nhung.

“Lục sư muội, không cần đa lễ.” Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm, không xoay người lại, chỉ mải ngắm ráng chiều đang dần lặn xuống.

Không biết vì cái gì, hắn bỗng nhiên cảm thấy trời chiều thật đẹp, đẹp hơn bất cứ khoảnh khắc nào trước đây trong cuộc đời hắn.

Đại Viêm không bao giờ thiếu cảnh sơn hà tú lệ.

“Nhị sư huynh… huynh, huynh không sao chứ?” Diệp Thiên Tâm đến bây giờ vẫn không tin nổi một màn lúc nãy.

Ánh chiều tà rọi vào thân ảnh Ngu Thượng Nhung. Hắn không động dù chỉ một chút, chỉ nói khẽ: “Không sao.”

“Kiếm đạo của nhị sư huynh khiến sư muội được mở rộng tầm mắt.” Diệp Thiên Tâm tán thán.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Không đáng nhắc tới.”

“Nghe nói nhị sư huynh đã trở về Ma Thiên Các? Không biết là thật hay giả?”

Diệp Thiên Tâm rất ít khi quan tâm đến tu hành giới, nàng chỉ ẩn cư tu hành, thỉnh thoảng có việc mới ra ngoài một chuyến, lúc mới nghe được tin tức này nàng còn chẳng tin đây.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười gật đầu. “Ừ.”

“Như vậy danh sách tử vong cũng là thật sao?” Diệp Thiên Tâm kinh ngạc nói.

Ngu Thượng Nhung rốt cuộc xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.

Cái nhìn này khiến Diệp Thiên Tâm có chút khẩn trương và câu nệ…
Chương 420 Vô đề

Từ khi rời Ma Thiên Các, trở thành Cung chủ Diễn Nguyệt Cung người người kính sợ, thành cao thủ đứng thứ sáu trên Hắc bảng, thành Ngọc Diện Tu La khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật,… nàng chưa từng khẩn trương như vậy.

“Ừ.” Ngu Thượng Nhung lại gật đầu.

Trong lòng Diệp Thiên Tâm rung động không thôi. Trên danh sách tử vong kia đều là cao thủ một phương, vậy mà vẫn trở thành vong hồn dưới kiếm nhị sư huynh.

Đây là thủ đoạn và thực lực cỡ nào?

Ngu Thượng Nhung lộ vẻ mặt ôn hoà nói: “Lục sư muội… sư phụ không tha thứ cho muội?”

Diệp Thiên Tâm sững sờ, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.

“Không muốn trả lời thì thôi, không cần miễn cưỡng.”

“Ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không được về Ma Thiên Các.” Diệp Thiên Tâm thở dài.

Ngu Thượng Nhung đáp: “Đường còn dài, cứ làm những gì mình thấy nên làm là được.”

“Nhị sư huynh nói đúng lắm.” Diệp Thiên Tâm gật đầu.

“Sau này muội có dự định gì?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

Diệp Thiên Tâm không trả lời ngay mà quay đầu nhìn ra phía xa, thần sắc mê mang. “Ta cũng không biết… Ta tựa như con ruồi mất đầu bay loạn…”

Ngu Thượng Nhung khẽ nói: “Nếu không có mục tiêu, vậy thì tìm cho mình một mục tiêu mới.”

Diệp Thiên Tâm giật mình. Suy nghĩ của nàng không đơn giản như lời nhị sư huynh nói… Có lẽ nhân sinh vốn không hề phức tạp, chỉ do con người nghĩ quá nhiều nên tự trói buộc chính mình.

Nàng không phải không có mục tiêu, mà là không đủ kiên định thực hiện mục tiêu của mình.

“Nhị sư huynh xong việc sẽ về Ma Thiên Các sao?”

“Không.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Sau khi giải quyết xong danh sách, ta sẽ đi về phía bắc.”

“Đi đâu?”

“Tiểu Hàm Sơn.”

Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hàm Sơn? Đó là nơi nào?”

Nàng chưa từng nghe nói tới địa danh này, nghe có vẻ như là một địa phương nhỏ hoặc là một sơn thôn vắng vẻ nào đó.

Ngu Thượng Nhung thẳng thắn đáp: “Đó là quê hương của ta, một nơi đã mất đi sự sống, ngoại trừ băng lãnh và hắc ám thì chẳng còn gì.”

Diệp Thiên Tâm lại càng thêm nghi hoặc, không hiểu tại sao nhị sư huynh lại dùng từ băng lãnh và hắc ám để hình dung về quê hương mình.

Ít nhất, huynh còn có quê hương để trở về.

Mà Bạch Dân nàng đã chẳng còn nơi nào để đi.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Tâm thở dài nói: “Nhị sư huynh, huynh có trách ta không?”

“Chuyện của muội, ta có nghe người khác kể.”

Nghe vậy trong lòng Diệp Thiên Tâm không khỏi vui mừng. Ý của nhị sư huynh là không trách nàng.

Nàng chợt nhớ tới cuộc đối thoại với thất sư đệ Tư Vô Nhai, bèn hỏi: “Nhị sư huynh, huynh có tin rằng trên đời này có người sống được hai ngàn tuổi không?”

Ngu Thượng Nhung giật mình.

Vấn đề này đối với người Quân Tử Quốc thì nghe có vẻ hơi vô tình. Ngàn năm đã là cực độ xa xỉ, sao còn mơ tới chuyện hai ngàn năm?

“Muội tin?”

“Nhị sư huynh… khoảng thời gian này ta vẫn luôn tìm kiếm thứ gọi là Thừa Hoàng. Rất nhiều người nói một khi có được Thừa Hoàng sẽ sống đến hai ngàn năm tuổi… Nhưng ta đã đi tìm thật lâu vẫn không tìm ra.” Diệp Thiên Tâm nói.

Nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác, chắc chắn họ đều sẽ khuyên nàng đừng tiếp tục phí công.

Nhưng Ngu Thượng Nhung thì khác.

Con người sống trên đời không nhất định phải đạt được mục tiêu.

Động lực sống lớn nhất của con người chính là trong lòng vĩnh viễn có tia hy vọng.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Vậy thì phải kiên định, từ từ tìm kiếm…”

“Dù cho hy vọng có xa vời?”

“Vẫn tốt hơn là không có hy vọng.”

Diệp Thiên Tâm nhất thời nghẹn lời. Hy vọng xa vời vẫn hơn là không có hy vọng.

“Đa tạ nhị sư huynh khuyên bảo…” Diệp Thiên Tâm khom người.

Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Mặt trời sắp xuống núi rồi… Sư muội hãy trở về đi.”

“Vâng, sư huynh bảo trọng.”

Diệp Thiên Tâm thở dài rồi xoay người rời đi.

Mặt trời sắp xuống núi. Ngu Thượng Nhung không vội đi, chỉ lẳng lặng đứng ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn…

Cho đến khi tất cả chìm trong bóng tối.

Ngu Thượng Nhung nắm chặt Trường Sinh Kiếm chém xuống.

Ầm!

Tảng đá nứt ra một khe hở. Trường Sinh Kiếm nằm kẹp trong khe hở đó.

Ngu Thượng Nhung ngồi xếp bằng, hai tay để trước người…

Ông!

Pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, chỉ là kích thước không lớn, thậm chí còn thấp hơn một nửa so với người thật.

Ngu Thượng Nhung áp chế pháp thân khiến nó co rút lại còn rất nhỏ.

Một tay nâng lên, pháp thân lơ lửng trong lòng bàn tay. Kim nhân bé nhỏ đạp trên kim liên, nhưng lúc này kim liên đã không còn màu vàng kim thường thấy mà lốm đốm những mảng màu tím.

Những đốm màu kia đang chậm rãi lan tràn ra khắp kim liên, trông như đám côn trùng bò trên lá sen.

Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí, kim liên cấp tốc xoay tròn, quang mang đại thịnh!

Ông!

Sau một phen vận chuyển nguyên khí trị liệu, đám năng lượng màu tím kia cũng chỉ bị áp chế tốc độ lan tràn chứ không hề biến mất.

Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày.

Trận chiến này hắn thắng rất vất vả… ít nhất là gian nan hơn nhiều những trận chiến khác trong quá khứ.

Ngay cả trận luận bàn với đại sư huynh tại Vân Chiếu lâm địa cũng không khiến hắn phải dốc toàn lực như ngày hôm nay.

Trong ấn tượng của hắn, Trương Viễn Sơn chẳng qua chỉ là một tên Chưởng môn nhị lưu, là hạng người tham sống sợ chết, cũng là loại chỉ cần dùng một kiếm cũng có thể chém chết.

Nhưng bây giờ lại mạnh tới mức này.

“Đại vu Lâu Lan?”

Ngu Thượng Nhung nói ra cái tên này, lập tức nhẹ giọng cười một tiếng. “May mà ngươi gặp phải ta…”

Lời còn lại hắn không nói hết, dứt khoát thu hồi pháp thân, mũi chân điểm nhẹ, toàn thân bay về phương bắc.

——————

Sau khi trận chiến Thanh Ngọc đàn kết thúc, đám đệ tử U Minh Giáo gửi phi thư cho Giáo chủ Vu Chính Hải ở tận Ích Châu.

“Thông tri cho những phân đà khác, nói nhị tiên sinh đánh với Trương Viễn Sơn một trận, hiện tại dữ nhiều lành ít.”

Ít nhất theo phán đoán của bọn họ thì hẳn là như vậy.

Nhưng bốn chữ “dữ nhiều lành ít” này còn hàm nghĩa ——

Bị thương.

Trọng thương.

Chiến bại.

Thậm chí là, chết trận cũng có thể!

Thế là lời đồn đại cứ thế mà sinh ra. Các đại môn phái trong tu hành giới đồng thời thở phào một hơi.

Miệng người có thể làm xói mòn cả vàng, khi càng lúc càng nhiều người truyền bá tin tức này thì đã chẳng cần phải kiểm tra tính chân thực của tin tức nữa.

Lời đồn càng ngày càng khoa trương, thậm chí một số tiên sinh kể chuyện cũng nói quá lên:

“Trong trận chiến Thanh Ngọc đàn, Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung không địch lại Trương Viễn Sơn nên bị thương nặng.”

“Tên Trương Viễn Sơn nhát như thỏ đế tại sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?”

“Kiếm Ma đương thời tự cao tự đại, rốt cuộc cũng vẫn lạc.”

“Thời đại của Ma Thiên Các đã sắp kết thúc…”

Ngu Thượng Nhung không xuất hiện càng khẳng định độ chính xác của những lời đồn thổi này.

——————

Trong màn đêm.

Tại một khu mộ địa, một hắc ảnh lăng không lơ lửng, hai chân cách mặt đất chỉ khoảng nửa thước đang không ngừng bay lướt đi.

Trên thân hắc ảnh tản ra luồng khí màu tím dày đặc.

Sàn sạt.

Hắc ảnh bay về, hạ xuống đất. Hắn hài lòng gật đầu, trên tay cầm hai đầu dây thừng…

Ở đầu dây bên kia, một người là Không Viễn mặc tăng y, một người là Trương Viễn Sơn mặc đạo bào.

“Cổ thuật đã có hiệu lực. Ngu Thượng Nhung sẽ biến mất khỏi cõi đời này. Tiếp theo sẽ đến Ma Thiên Các… Sư muội, ta sẽ khiến toàn bộ Ma Thiên Các phải chôn cùng muội.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom