• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 406-410

Chương 406 Vô đề

Người Tam Tông ban đầu còn tưởng là lời này dành cho Ma Thiên Các, trong lòng vừa vui vẻ đã thấy nguyên khí sóng âm xung quanh mình ngưng kết thành cương.

Cương đao hình bàn tay xuất hiện đầy trời vả vào mặt toàn bộ người của Vân Thiên La Tam tông.

“Tổ sư gia thứ tội!”

“Tổ sư gia thứ tội!”

Toàn bộ đệ tử Tam tông đều quỳ rạp xuống đất.

Từ trên thiên không Thiên Đức thánh địa, một vị lão giả tóc trắng xoá, râu tóc thật dài đang đạp không đi tới.

Một bước mấy chục trượng, mỗi một bước chân đều tạo ra vòng xoáy dưới chân.

Chỉ trong vài hơi thở, lão giả mặc trường bào trắng đã xuất hiện tại đệ nhất thánh địa La Tông.

Đám đệ tử Tam tông đồng loạt dập đầu:

“Bái kiến tổ sư gia!”

Cũng chính lúc này, có ba đạo thân ảnh từ đằng xa ngự không bay tới.

Cả ba đều sử dụng đại thần thông, vừa loé lên đã xuất hiện trên không trung đệ nhất thánh địa, lăng không quỳ bái ——

“Chưởng môn tại nhiệm của Vân Tông, Vân Vô Cực, tham kiến tổ sư gia.”

“Chưởng môn tại nhiệm của Thiên Tông, Nam Cung Vệ, tham kiến tổ sư gia.”

“Chưởng môn tại nhiệm của La Tông, Phong Nhất Chỉ, tham kiến tổ sư gia.”

Ba người vừa xuất hiện đều là tu hành giả cường đại, cũng chính là Tông chủ Tam tông.

Nhưng vì có tổ sư gia ở đây nên đám đệ tử Tam tông không tiện đứng dậy hành lễ.

Lão giả mặc trường bào trắng râu tóc bạc phơ vừa vả miệng toàn trường chính là tổ sư gia tam tông Vân Thiên La.

Có Vân Thiên La ở đây, những người khác nào còn tư cách đối mặt Ma Thiên Các.

Vân Thiên La tiện tay vung lên, ba đạo cương ấn đánh về phía ba người Vân Vô Cực, Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ.

Chát! Chát! Chát!

Công bằng.

Ba người không dám né tránh, miễn cưỡng ăn một cái tát này, trên gương mặt đau rát vô cùng, sắc mặc ai nấy đều khó coi.

Cho dù địa vị của ba người bọn họ cao bao nhiêu thì trước mặt tổ sư gia cũng chẳng đáng một đồng.

Các đệ tử Tam tông cũng ngây ngẩn cả người, không hiểu tại sao tổ sư gia lại vả miệng tất cả mọi người.

Vân Thiên La không quay đầu, hờ hững nói:

“Khách quý giá lâm mà các ngươi dám lãnh đạm?”

Câu nói này của hắn đã nói ra nguyên nhân bọn họ bị ăn tát.

Đám đệ tử sinh lòng kinh hãi, ngay cả tổ sư gia cũng phải dùng lễ để tiếp đón, Ma Thiên Các thật sự cường đại như vậy sao?

“Đệ tử biết sai!”

Tam đại Tông chủ đồng loạt cúi đầu, trong lòng hối hận vô cùng.

Vân Thiên La bước về phía trước, lúc này Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng chắp tay rồi đạp không tách ra hai bên.

Ngươi kính ta một thước, ta kính lại ngươi một trượng.

Vân Thiên La nhướng mày nói:

“Cơ huynh, tuổi tác huynh đã cao, không an ổn ở trên núi đi, chạy tới nơi này của lão phu làm gì?”

“Vân Thiên La, ngươi đã sắp xuống mồ rồi, bản toạ mà còn không đến chắc ngươi sẽ thành một nắm xương.”

Hai tay Lục Châu chưởng vào tay vịn trên ghế, lăng không bay ra.

Tổ sư gia Ma Thiên Các lơ lửng giữa tầng trời, chắp tay sau lưng thong thả bước tới trước mặt Vân Thiên La.

Vân Thiên La kinh ngạc nói: “Nhìn xem, hình như huynh còn trẻ hơn một chút… Hầy, lão phu đã sắp không được rồi.”

Lục Châu vuốt râu nói: “Bản toạ tới thăm, ngươi không chào đón sao?”

Vân Thiên La xua tay:

“Lão bằng hữu gặp mặt đương nhiên rất hoan nghênh. Lão phu xin lỗi huynh vì đám đồ tử đồ tôn không hiểu chuyện này.”

Nói xong, Vân Thiên La thở dài một hơi.

Cảnh tượng này khiến đám đệ tử Tam tông cực kỳ kinh hãi. Bọn hắn chưa từng thấy tổ sư gia cúi đầu với người khác như thế.

Thế nhưng tổ sư gia muốn làm vậy thì bọn hắn sao dám ý kiến.

“Mời.”

Lục Châu cũng không khách khí, đạp không hạ xuống. Lãnh La và Phan Ly Thiên theo sát phía sau.

“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi.” Tiểu Diên Nhi rất muốn xuống dưới đó, ngồi đợi trên phi liễn thật là buồn chán.

Nàng rời khỏi phi liễn, bay về phía Lục Châu.

Ánh mắt Vân Thiên La đảo qua Tiểu Diên Nhi rồi gật đầu khen ngợi: “Thiên phú rất tốt, căn cốt ổn định… ngàn năm khó gặp.”

“Hì hì…” Tiểu Diên Nhi vừa cười vừa đến cạnh Lục Châu.

Lục Châu lắc đầu nói: “Đồ đệ của ngươi cũng không tệ.”

Vân Thiên La cười sang sảng: “Đáng tiếc, so sánh với đồ đệ của huynh thì chênh lệch quá xa.”

“Một chính một ma thôi mà.” Lục Châu nói.

“Lão phu cảm thấy đều như nhau.”

Bên dưới thánh địa đã chuẩn bị xong một chiếc bàn đá và mấy băng ghế đá.

Hai người ngồi xuống đối mặt nhau.

Tất cả những người còn lại chỉ có thể cung kính đứng ở đằng xa.

Vân Thiên La ngẩng đầu nhìn Lãnh La và Phan Ly Thiên, còn có Hoa Vô Đạo đứng ở đằng xa.

“Cơ huynh đường xa đến đây là có việc gì?”

Một đệ tử La Tông vội vàng đem hoa quả, trà nước dâng lên.

Thấy những vật này, Vân Thiên La tiện tay vung lên.

Bộp!

Toàn bộ đồ vật trên bàn đều bay tới đập vào mặt tên đệ tử La Tông.

“Làm càn!”

Đám đệ tử La Tông lập tức quỳ xuống đất, bị doạ đến run lẩy bẩy.

Vân Thiên La trầm giọng nói: “Cơ huynh chớ trách móc… hậu sinh vãn bối không hiểu quy củ.”

Đối với những người có địa vị như bọn họ, những tục vật hoa quả trà nước sao có thể đem ra chiêu đãi khách quý?

Lục Châu không phải người tính toán mấy việc nhỏ nhặt. “Thôi, bản toạ đến gặp ngươi chứ đâu đến xem ngươi quản giáo đệ tử.”

“Có lý.”

“Vậy bản toạ sẽ nói thẳng vào vấn đề.”

“Ta cũng muốn vậy.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nghe được đối thoại của hai tổ sư gia, lòng hiếu kỳ của đám người xung quanh đều dâng lên, không rõ hai vị này rốt cuộc là muốn nói chuyện gì.

Lãnh La đột nhiên vung tay lên. Một đạo cương khí hộ thuẫn bao phủ xung quanh, hoàn toàn ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài.

Đệ tử Tam tông cực kỳ khó chịu, chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau. Cho dù là Chưởng môn của Tam tông của chưa từng được nhận đãi ngộ như vậy.

“Chỉ còn ba mươi năm nữa là đến đại nạn của ngươi?” Lục Châu hỏi.

Vân Thiên La khẽ thở dài. “Cũng tầm đó… Hình như đại nạn của Cơ huynh còn gần hơn lão phu nhiều.”

Tuy hắn bế quan nhưng thỉnh thoảng cũng nghe được vài tin tức lưu hành trong tu hành giới.

Lục Châu không phủ nhận. Đối với ngoại giới thì không chừng ngày mai sẽ là đại nạn thọ mệnh của mình. “Không sai.”

“Cho nên… huynh đến tìm lão phu là muốn tìm hiểu biện pháp để sống sót?” Vân Thiên La hỏi, nhưng còn chưa nói xong hắn đã vội vàng lắc đầu phủ định.

“Cơ huynh thật là biết nói đùa… ngay cả huynh mà còn không có biện pháp thì lão phu có thể làm được gì.”

“Ngươi đang thử xung kích cửu diệp?” Lục Châu vuốt râu hỏi.

“Lão phu đã từ bỏ từ lâu rồi.” Vân Thiên La thở dài. “Trước khi đại nạn đến, lão phu đã hao tổn gần bảy mươi năm tinh huyết. Sau này tu vi đại giảm nên lão phu không còn cơ hội xung kích cửu diệp nữa.”

Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau.
Chương 407 Vô đề

Lục Châu nói: “Ngươi có từng nghĩ tới, xung kích cửu diệp vốn cần phải tổn hao thọ mệnh không?”

Vân Thiên La nhướng mày, hai mắt toả sáng, sống lưng thẳng lên.

“Cơ huynh đã thử rồi?”

Vân Thiên La vẫn luôn một mình tìm kiếm phương pháp, mờ mịt lại không có người giao lưu trao đổi. Nếu hỏi trong Đại Viêm thiên hạ này ai là người có tư cách xung kích lên cửu diệp nhất thì đó chính là Cơ Thiên Đạo.

Vân Thiên La đột nhiên rất muốn biết vị Cơ lão ma trước mắt đã có tâm đắc và trải nghiệm gì.

Lục Châu bình tĩnh nói: “Đã thử.”

“. . .”

“Thọ mệnh tiêu hao rất nhanh, có lẽ… chỉ ngày mai thôi bản toạ sẽ nhập thổ vi an, hoá thành một nắm tro tàn cũng chưa biết chừng.” Lục Châu tự giễu nói.

Trong lòng Lãnh La và Phan Ly Thiên vô cùng kinh ngạc.

Dường như bọn họ đang nhìn thấy hai vị lão giả muốn mở ra cánh cửa bước vào cửu diệp, mà cuộc đối thoại này đã đẩy cánh cửa đó hé ra, thật sự hé ra chứ không phải chỉ là lý luận suông như trước đây.

Cho dù bên trong vẫn là một mảnh hắc ám…

Vân Thiên La giật mình rồi thở dài: “Hầy… Cơ huynh chớ có buồn rầu, lão phu cũng có thể đi theo sau huynh bất cứ lúc nào.”

Lục Châu vuốt râu gật gù, vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn.

“Chuẩn bị kỹ chưa?”

“Chuẩn bị kỹ cái gì?”

“Đương nhiên là tử vong…” Lục Châu bình tĩnh nói.

Vân Thiên La ngước đôi mắt thâm thuý lên nhìn Lục Châu, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, bèn nói: “Cơ huynh chưa chuẩn bị xong?”

Đều là người đã bước một chân vào quan tài còn xách mé nhau, có phải là không được thích hợp cho lắm?

Nhưng nghĩ lại, bọn họ chính là loại người như vậy mới có thể giao lưu được với nhau.

Lục Châu lắc đầu không nói.

Vân Thiên La cười khẽ một tiếng, nụ cười có vẻ bất đắc dĩ và ngột ngạt.

Hắn rất muốn nói, đại nạn của huynh đến trước ta đó… Nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng.

“Cơ huynh giá lâm không phải chỉ để tâm sự đấy chứ?” Vân Thiên La hỏi.

Lục Châu gật đầu:

“Thật không dám giấu diếm, bản toạ tới đây gặp ngươi là để hỏi về những cảm ngộ và tâm đắc của ngươi khi xung kích cửu diệp.”

Ánh mắt Vân Thiên La nhìn Lục Châu đầy phức tạp, không rõ tại sao Lục Châu lại hỏi như thế, bởi vì xét về tâm đắc thì hắn tự cảm thấy mình kém xa Cơ Thiên Đạo.

Thế gian này ai không biết phong thái của Các chủ Ma Thiên Các, nhưng lại chẳng có mấy người biết được Cơ Thiên Đạo đã đứng trên ngưỡng cửa cửu diệp từ lâu.

Vân Thiên La tán thán nói: “Nếu không phải vì chân lý có giới hạn, lão phu tin tưởng Cơ huynh chính là cửu diệp mạnh nhất.”

“Chưa hẳn.” Lục Châu đáp.

“Xin chỉ giáo cho?”

“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dù là ai cũng không thể cam đoan mình là người mạnh nhất, biết đâu lại có cường giả ẩn thế không ra mặt.”

Lục Châu nhẹ nhàng nói. “Huống hồ, ai quy định chân lý thì không thể phá vỡ?”

Vân Thiên La sửng sốt. Gương mặt già nua của Lục Châu nở nụ cười ôn hoà.

“Nghe một lời của Cơ huynh còn hơn đọc sách mười năm. Thụ giáo.”

Vân Thiên La vung tay lên. Bình chướng do Lãnh La tạo ra đột nhiên tiêu tán.

Hắn quay đầu nói với đám đệ tử La Tông: “Mang bàn cờ của lão phu tới.”

Chưởng môn La Tông Phong Nhất Chỉ khom người đáp: “Vâng.”

Không bao lâu sau, một bộ cờ tinh xảo được mang tới. Phong Nhất Chỉ cung kính đặt bàn cờ lên bàn đá rồi lui ra đứng sau lưng Vân Thiên La.

Vân Thiên La nói: “Cơ huynh, tu vi có hạn, chúng ta tranh cao thấp bằng ván cờ này đi.”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn bàn cờ.

Trong ký ức Lục Châu, kỳ nghệ của Cơ Thiên Đạo thối không ngửi được. Kiếp trước Lục Châu cũng chỉ biết về cờ vây chứ không hề biết đánh.

Làm sao mà tranh cao thấp với người ta?

Lục Châu dò xét bàn cờ, hình như nó có điểm khác biệt so với các loại bàn cờ thông thường. Ngoại trừ mười chín đường ngang và mười chín đường dọc ra thì trên bàn cờ còn khắc chi chít trận văn nhàn nhạt.

“Xem ra tu vi của ngươi đã hạ xuống không ít.” Lục Châu nói.

Trước khi đại nạn tới, tu vi thụt lùi là chuyện rất hiển nhiên. Nếu muốn tranh cao thấp với Lục Châu về mặt tu vi thì không có khả năng thắng nổi.

Vân Thiên La gật đầu nói: “Lão phu vốn cho rằng Cơ huynh cũng giống mình… không ngờ Cơ huynh khiến người ta kinh ngạc quá sức tưởng tượng.”

Bọn họ không phải người ngu, đều là lão nhân tinh sống gần ngàn năm. Vân Thiên La sao có thể không nhìn ra Lục Châu hiện tại đầy sức sống.

Có đủ kinh nghiệm, kiến thức và lịch duyệt thì sẽ có đủ sự nhạy bén và khả năng quan sát.

“Mời.” Vân Thiên La cầm một quân cờ đen lên.

“Không đánh theo thứ tự cờ trắng cờ đen sao?” Lục Châu liếc nhìn quân cờ trong tay hắn.

“Cơ huynh lớn tuổi hơn ta, chắc không để ý mấy chuyện này.”

Vừa nói chuyện hắn vừa đặt quân cờ xuống góc trên bên trái bàn cờ.

Toàn bộ trận văn trên bàn cờ rốt cuộc đã được kích hoạt. Lục Châu cũng hiểu, trong bàn cờ này… có càn khôn.

Năng lượng không ngừng lưu động trên bàn cờ, cũng chính lúc đó, Lục Châu đặt một quân cờ trắng vào góc dưới bên phải.

Cạch!

Hai quân cờ đối lập, thánh địa đột nhiên phát sáng.

Đệ tử Tam tông hốt hoảng lui lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn biến hoá xung quanh.

“Hay.” Vân Thiên La không khỏi tán thưởng rồi hạ thêm một quân cờ.

Cương khí hiện ra!

Một chiêu này tạo ra chi chít kiếm cương lượn vòng trên bầu trời thánh địa.

Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh, trong lòng rốt cuộc cũng đã hiểu, bàn cờ này chính là mấu chốt để kích hoạt bình chướng và trận pháp.

Không cần kỳ nghệ cao siêu, chỉ cần hiểu cách phá trận pháp là đủ.

Ánh mắt Lục Châu nhìn vào trận văn trên bàn cờ, không còn chú ý tới những đường ngang dọc trên đó nữa.

Cương khí quanh quẩn trên trận văn, phàm là những nơi sáng lên thì kiếm cương sẽ xuất hiện trên bầu trời thánh địa ở những vị trí tương tự.

“Bàn cờ này chính là thiên địa.” Lục Châu hạ cờ.

Cạch!

Mấy đạo kiếm cương trên bầu trời bị đập tan như thể vừa có một bàn tay khổng lồ phất tới.

Vân Thiên La lại hạ cờ lần nữa.

Trận văn phóng ra quang mang, mấy đạo kiếm cương chỉnh chỉnh tề tề bay về phía Lục Châu.

“Lui ra sau.”

Lãnh La, Phan Ly Thiên và Tiểu Diên Nhi lập tức lùi đến biên giới thánh địa.

Chưởng môn La Tông Phong Nhất Chỉ nhảy ra ngoài, đứng cùng đám đệ tử trưởng lão.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kiếm cương đầy trời.

Phanh phanh phanh!

Khi Lục Châu hạ cờ, trên thánh địa lại càng bộc phát ra nhiều kiếm cương hơn. Kiếm cương hai bên tranh đấu với nhau.

Không biết qua bao lâu, đám kiếm cương đột nhiên tiêu tán giữa thiên địa.

Vân Thiên La mở bừng đôi mắt đục ngầu, ngẩng đầu nhìn Lục Châu đầy kinh ngạc. “Hả?”

Lục Châu lúc này đang dùng hai ngón tay kẹp lấy một quân cờ, tập trung tinh thần xem trận văn trên bàn cờ.

Vân Thiên La chỉ cảm thấy khí tích tụ trong lồng ngực đột nhiên tiêu tán, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng trách, chẳng trách…”

“Ngươi có ý gì?” Lục Châu không ngẩng đầu hỏi.

“Vô chiêu thắng hữu chiêu, vô kỳ thắng hữu kỳ. Cơ huynh có thể không bị bàn cờ ngang dọc ảnh hưởng, ta rất bội phục.” Vân Thiên La nói.
Chương 408 Vô đề

Lục Châu vốn chỉ nhìn vào trận văn. Không phải bản toạ không bị ảnh hưởng, mà là bản toạ vốn không biết chơi cờ nha!

Vân Thiên La mỉm cười kẹp một quân cờ rồi đặt xuống.

Cạch!

Âm thanh hạ cờ rất thanh thuý, lần này hắn đặt quân cờ vào vị trí chính giữa bàn cờ.

Các đường vân trên trận văn đột nhiên nhập vào những đường ngang dọc trên bàn cờ, toát ra quang mang đại thịnh!

Cảnh vật chung quanh đều bị quang mang mạnh mẽ này che khuất.

Lục Châu ngẩng đầu lên, ngay sau đó chân mày hắn nhíu chặt.

Trước mắt hắn lúc này không còn là Vân Thiên La râu tóc bạc phơ nữa, thay vào đó là một hình ảnh hoàn toàn khác biệt ——

Đó là cảnh tượng một thiếu niên đang nhanh chóng trưởng thành, trải qua đủ loại cung bậc cảm xúc sướng vui hờn giận, ngọt bùi cay đắng, hắn khắc khổ tu hành.

Đây là…

Ý thức của Vân Thiên La!

Lục Châu nghĩ bộ phận ký ức bị thiếu kia của mình hẳn cũng đã dùng loại thủ đoạn này để phong ấn vào trong quả cầu thuỷ tinh. Điểm này đã được Ngu Thượng Nhung xác nhận.

Vân Thiên La đã phong ấn ký ức khi hắn xung kích cửu diệp vào trong bàn cờ này?

Hình ảnh biến động, nhật nguyệt đổi dời, ngày đêm luân chuyển.

Vân Thiên La ngồi ngay ngắn trong thế giới đầy cương khí.

Lục Châu nhìn thấy trong đan điền khí hải Vân Thiên La có nguồn năng lượng cực lớn đang hội tụ.

“Năng lượng của bát diệp đỉnh phong.” Lục Châu cảm giác được trình độ dày đặc của nó.

Năng lượng đang sinh trưởng bằng tốc độ cực kỳ nhanh. Đây chính là quá trình xung kích cửu diệp?

“Hả?” Lục Châu bỗng nhìn thấy kim liên dưới người Vân Thiên La xoay tròn như vòng xoáy, nó không ngừng lén lút hấp thu năng lượng.

Có pháp thân Bách Kiếp Động Minh mới sinh ra kim liên. Kim liên tựa như rễ cây, cung cấp năng lượng cho đám liên diệp.

Thế nhưng bây giờ… kim liên lại hấp thu năng lượng. Mà Vân Thiên La thì không hề nhận ra điều đó.

“Đây chính là nguyên nhân tu vi bị hạ xuống?” Lục Châu nhìn cảnh tượng này với vẻ không thể tin nổi.

Ông —— ——

Năng lượng tiêu tán, kim liên biến mất.

Trong khoảnh khắc, quang cảnh chung quanh lại khôi phục trở về như lúc trước.

Vân Thiên La đang kẹp một viên cờ đen, cánh tay dừng giữa không trung, mà Lục Châu cũng thế. Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Quân cờ trong tay Lục Châu không hạ xuống. Lục Châu lẳng lặng nhìn Vân Thiên La ngồi đối diện, lúc này hai mắt hắn vô thần, trông vô cùng suy yếu.

Thật yên tĩnh. Cũng thật vắng lặng.

Các đệ tử Tam tông bốn phía chỉ thấy hai vị tổ sư gia đang đánh cờ, sau đó kiếm cương đầy trời hiện ra rồi biến mất, hai người vẫn duy trì tư thế kỳ quái như vậy từ nãy đến giờ.

Rất lâu sau.

Bọn hắn nhìn thấy ngón trỏ và ngón giữa của Vân Thiên La run rẩy không ngừng. Quân cờ đen kẹp giữa hai ngón tay không còn khống chế được, rơi xuống bàn cờ.

Lạch cạch ——

Đường vân trên bàn cờ đã không còn ánh sáng, các quân cờ trở nên cũ kỹ như đã trải qua năm tháng gió sương, những đường ngang dọc trên bàn cờ vẫn cnò nhưng toàn bộ trận văn đã bị huỷ.

“Tổ sư gia!”

Cách đó không xa, chưởng môn La Tông Phong Nhất Chỉ thấy cảnh này lập tức hoảng hốt đến mức muốn nhảy lên.

Vân Thiên La thản nhiên nói: “Nam Cung Vệ.”

“Có đệ tử.”

“Kẻ nào dám bước tới đây, lập tức xử trí theo hình phạt nặng nhất của Tam tông.”

Nam Cung Vệ khẽ giật mình, trong lòng không thể hiểu được nhưng chỉ đành khom người đáp: “Đệ tử tuân mệnh.”

Nam Cung Vệ bước lên chắn đường, các đệ tử và trưởng lão Tam tông đành phải dừng bước, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Vân Thiên La nhìn Lục Châu. “Ta thua.”

Hắn khẽ lắc đầu, tinh thần và cơ thể trông uể oải hơn lúc nào hết.

“Lão phu lấy cớ đánh cờ là để làm hai việc…”

“Một là, luận bàn với Cơ huynh. Nhưng Cơ huynh hoàn toàn không bị thế cờ ảnh hưởng.”

“Hai là, lão phu hy vọng Cơ huynh có thể xem được thứ được phong ấn bên trong bàn cờ…”

Vân Thiên La dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Có rất nhiều chuyện lão phu không còn nhớ rõ nữa… Không biết Cơ huynh đã nhìn thấy chưa…”

Nói xong, hắn lại thản nhiên cười.

“Hạ cờ đi.”

Lục Châu bình tĩnh nhìn Vân Thiên La. “Bản toạ đã thấy được rồi, quân cờ này cần gì phải hạ nữa?”

“Bàn cờ thiên địa, thua bao nhiêu chính là mất bấy nhiêu… ba mươi năm thời gian đều nằm trong một nước cờ.” Vân Thiên La nói.

Vân Thiên La phong ấn ký ức liên quan đến việc xung kích cửu diệp, lấy việc đánh cờ làm phương thức giải khai phong ấn, mà đại giới phải trả chính là… thọ mệnh.

Khi Lục Châu nhìn thấy thần sắc suy yếu của Vân Thiên La đã đoán ra được điểm này.

“Cho dù bản toạ hạ cờ ở đâu thì ngươi cũng phải trả giá đắt. Ngươi chắc chắn muốn bản toạ hạ cờ?” Lục Châu hỏi Vân Thiên La.

“Bại cục đã định, nếu không hạ cờ thì bại còn thảm hại hơn.”

Vân Thiên La lộ ra vẻ mặt khẩn cầu nhìn Lục Châu. “Hạ cờ thì còn có một chút hy vọng sống.”

Lục Châu khẽ lắc đầu.

Ngu xuấn chẳng khác gì Cung Nguyên Đô.

Chỉ là, Cung Nguyên Đô một lòng muốn chết, mà Vân Thiên La thì muốn sống sót.

Phải trả giá ba mươi năm thọ mệnh mới có tư cách giải khai phong ấn… đúng là một thiết kế ngu ngốc vô cùng.

Lục Châu nhìn xuống bàn cờ đã trở nên cũ kỹ, bàn tay từ từ hạ xuống.

Ngay khi Vân Thiên La cho rằng Lục Châu sẽ đặt quân cờ vào vị trí thích hợp thì ——

Lục Châu đột nhiên dời nó sang trái, đặt quân cờ trắng vào giữa bốn quân cờ đen.

Cạch!

Vân Thiên La khẽ sửng sốt.

Cương phong đánh tới, bàn cờ rất nhanh đã tiêu tán trong thiên địa.

Những trận văn trong thánh địa sáng lên rực rỡ rồi dần dần ổn định lại.

Vân Thiên La tựa người ra sau.

Nam Cung Vệ không thể lý giải nổi, hoảng hốt nói: “Tổ sư gia… vì cái gì?”

Vân Thiên La không trả lời hắn mà nhìn sang Lục Châu. “Đa tạ Cơ huynh đã thủ hạ lưu tình.”

“Ta đi nước này ngươi sẽ trả giá ít hơn… Ba mươi năm, ngươi còn có mười năm để sống.” Lục Châu nói.

Lục Châu có thể cảm giác được sinh mệnh của Vân Thiên La đã bị đường vân trên bàn cờ hấp thu không ít.

Đối với đám đệ tử Tam tông mà nói, chỉ mới có nửa ngày trôi qua. Nhưng đối với Vân Thiên La thì trong nháy mắt đã trôi qua hai mươi năm.

“Không ngờ Cơ huynh lại chọn hạ cờ như vậy…” Vân Thiên La có hơi kích động.

Hắn không thể nào hiểu được, đại nạn của Cơ Thiên Đạo càng gần hơn hắn vậy mà lại lựa chọn phương thức vứt bỏ thọ mệnh.

Trầm mặc một lát, Vân Thiên La mở miệng hỏi: “Có thể nói cho ta biết Cơ huynh đã nhìn thấy gì không?”

Lục Châu thở dài. “Chưa dám xác định.”

Vân Thiên La gật đầu. “Người có thể bước vào bát diệp đỉnh phong không nhiều, chỉ dựa vào một mình kinh nghiệm của lão phu đúng là chưa thể xác định được.”

Vân Thiên La lại hỏi: “Cơ huynh cũng đã từng thử qua, chẳng lẽ không có ấn tượng gì?”

“Lúc đó không thấy rõ.” Lục Châu đáp mơ hồ.

Hình ảnh vừa rồi hắn nhìn thấy hẳn là mỗi tu hành giả đều sẽ gặp phải. Khi năng lượng đạt tới cực hạn, chẳng ai có thể chú ý thấy kim liên của mình phát sinh ra sự tình gì.

Vừa rồi Lục Châu đóng vai người quan sát nên mới miễn cưỡng thấy được.

Ai mà ngờ bí mật của cửu diệp lại là thế này?
Chương 409 Vô đề

Lục Châu không định kể lại sự tình mình nhìn thấy cho người khác biết.

Vân Thiên La gật đầu, sắc mặt càng có vẻ tái nhợt. Mất đi hai mươi năm thọ mệnh khiến tình trạng của hắn ngày càng đồi phế.

“Tổ sư gia!”

Lần này ngay cả Tông chủ Nam Cung Vệ cũng không nhịn được nữa, hắn là người đầu tiên chạy vào đỡ lấy Vân Thiên La.

Vân Thiên La nhướng mày quát: “Ai cho ngươi vào?”

Lục Châu đưa tay lên nói: “Không sao.” Ít nhất đám người này vẫn còn có chút lương tâm.

Khi Nam Cung Vệ đỡ lấy Vân Thiên La, sắc mặt hắn cả kinh nói: “Tổ sư gia… thọ mệnh của người?!”

Cảm nhận được thọ mệnh của Vân Thiên La hao hụt đi không ít, trong lòng hắn kinh hãi không thôi. Hắn nhìn về phía chiếc bàn đá nay đã không còn bàn cờ.

“Cơ tiền bối, cần gì phải làm thế?”

Nam Cung Vệ không thể nào hiểu được tại sao hai người bọn họ lại phải giải khai bàn cờ này.

Hai mươi năm đại giới đối với các tu hành giả khác có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng đối với Vân Thiên La thì nó vô cùng quan trọng và quý giá!

Lục Châu chậm rãi đứng lên, một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, không đáp lời Nam Cung Vệ.

Tình trạng của Vân Thiên La ngày càng kém, hắn chậm rãi bắt lấy cánh tay Nam Cung Vệ, khẽ nói: “Không được vô lễ.”

“Tổ sư gia, đến lúc nào rồi mà người còn…”

Đột nhiên ——

Trên không trung ngoài thánh địa xuất hiện một đạo kiếm quang phá không đánh tới, kiếm cương lít nhít đầy trời.

Trong màn kiếm cương có một bóng người như ẩn như hiện.

“Trả mạng cho sư đệ ta!”

Đệ tử Tam tông trợn mắt há mồm nhìn cao thủ kiếm đạo thi triển đại thần thông.

“Kiếm thánh La Sĩ Tam, đại thủ toạ Kiếm đàn của Vân Tông!” Có người cất tiếng kinh hô.

Kiếm thánh La Sĩ Tam mang theo ngàn vạn kiếm cương lao xuống thánh địa. Cả người hắn song song với mặt đất, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào mặt Lục Châu.

Hắn muốn ra tay với Các chủ Ma Thiên Các trong thánh địa?

Một kiếm phá không, vừa ra tay đã là toàn lực!

“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân kinh hô. Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng nhướng mày.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là… Lục Châu vẫn đứng yên bất động, tay chắp sau lưng.

Vù!

Ngàn vạn kiếm cương trong tay La Sĩ Tam hợp nhất, đâm thẳng vào mi tâm của Lục Châu.

Lục Châu nâng tay phải lên, năng lượng màu xanh lam quanh quẩn giữa các ngón tay.

Đây chính là thần thông Thiên thư Pháp Diệt Tẫn Trí.

Soạt!

Vẻ mặt Lục Châu đạm mạc, chẳng biết từ lúc nào, ngón trỏ và ngón giữa tay phải đã kẹp chặt lấy mũi kiếm của La Sĩ Tam!

Ngàn vạn kiếm cương lập tức tiêu tán.

Đám người kinh hô! Làm sao có thể?

Bàn tay Lục Châu khẽ xoay nhẹ.

Bang!

Kiếm gãy ra làm đôi!

Lục Châu thuận thế vỗ một chưởng vào ngực La Sĩ Tam.

Chân Lục Châu đạp đất, năng lượng lam liên xuất hiện, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy lam liên khai diệp.

La Sĩ Tam ngây ngẩn cả người, quên cả công kích.

Chưởng ấn đánh vào ngực hắn “phanh” một tiếng, La Sĩ Tam bay ngược ra sau.

Phịch!

Mặt hắn đập xuống đất, toàn thân xụi lơ… Đoạn kiếm gãy rơi từ trên không xuống, đáp ngay trước mặt La Sĩ Tam.

Mười đại thánh địa của La Tông cao vút trong mây, thường có gió lớn gào thét khiến các tu hành giả đả toạ nhập định bị xao nhãng. Chính vì thế bình chướng còn có tác dụng ngăn cách âm thanh.

Lúc này tại đệ nhất thánh địa, bầu không khí cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Toàn bộ đệ tử Tam tông như ngừng thở, trừng mắt khó tin nhìn Các chủ Ma Thiên Các chỉ đơn giản chưởng ra một chưởng đã đánh gục Kiếm thánh La Sĩ Tam, cao thủ đệ nhất Kiếm đàn của Vân Tông.

La Sĩ Tam không chết, nhưng ngực hắn truyền lại cảm giác đau đớn như vừa bị trọng chuỳ đập mạnh vào, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, khó chịu cực kỳ.

Hắn kiệt lực khắc chế luồng khí huyết lăn lộn trong lồng ngực.

Đường đường là cao thủ Nguyên Thần cảnh lại nằm ập mặt xuống đất, muốn tìm một điểm tựa để đứng lên lại cực kỳ khó khăn.

Chẳng ai đến đỡ hắn.

Dường như tất cả mọi người đều bị một chưởng gọn gàng nhẹ nhàng của Lục Châu hù doạ.

Trưởng lão cũng vậy mà Tông chủ cũng thế, có lẽ ngay cả Vân Thiên La cũng không khác gì.

Kể cả Lãnh La và Phan Ly Thiên đứng cách Lục Châu không xa cũng vậy… Bọn họ không cách nào hiểu được một chưởng này sao có thể mạnh như vậy.

Yên lặng một lát, cuối cùng La Sĩ Tam không thể áp chế khí huyết lăn lộn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi phun ra tiên huyết.

“La tiền bối!”

“La trưởng lão!”

Các đệ tử Vân Tông lo lắng hô to.

Những trưởng lão còn lại của Vân Tông đang kinh hãi nhìn Các chủ Ma Thiên Các.

Một chưởng…

Chỉ cần một chưởng đã có thể đánh bại đại thủ toạ Kiếm đàn.

Đây là thực lực và tu vi cao đến bậc nào? Thanh kiếm địa giai kia trong mắt Các chủ Ma Thiên Các chỉ mỏng giòn như giấy.

Vân Thiên La đẩy Phong Nhất Chỉ đang đỡ mình ra, chỉ tay vào mặt La Sĩ Tam nói: “Ngươi muốn tạo phản?”

La Sĩ Tam tựa như người vừa bị dội một chậu nước lạnh, toàn bộ cừu hận trong lòng đều dập tắt.

“Tổ sư gia…”

“Ai cho ngươi lá gan ám sát khách quý của lão phu?” Vân Thiên La chất vấn.

Lục Châu vuốt râu, hờ hững nói:

“Ngươi muốn báo thù cho Kiếm si La Trường Khanh?”

“Đúng vậy.” La Sĩ Tam quả quyết đáp.

“Nếu không vì nể mặt Vân Thiên La, một chưởng vừa rồi của bản toạ đã lấy mạng ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.

Kẹp lấy mũi kiếm rồi đánh ra một chưởng đã tiêu hao gần một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư.

Đương nhiên Lục Châu có thể dùng một nửa lực lượng phi phàm để giết chết La Sĩ Tam, nhưng hắn không làm vậy.

Vân Thiên La đánh đổi hai mươi năm thọ mệnh để tái hiện lại cảnh tượng năm đó hắn xung kích cửu diệp cho Lục Châu xem.

Lục Châu không thể không nể mặt Vân Thiên La.

“Chẳng lẽ sư đệ ta phải chết vô ích?” La Sĩ Tam nói.

Trên Xuyên Vân phi liễn chợt truyền đến tiếng cười khinh thường.

“Thật là buồn cười… La Trường Khanh lợi dụng lúc nhị sư huynh của ta gặp khó khăn để ám sát huynh ấy, chẳng lẽ bảo chúng ta phải ngồi yên chờ chết?”

Ám sát?

La Sĩ Tam ngẩng đầu nhìn về phía phi liễn.

Người vừa nói chuyện chính là tứ đệ tử Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các. Lần đó sau khi nghe Đoạn Hành khoác lác về cuộc chiến giữa đại sư huynh và nhị sư huynh, Minh Thế Nhân mới biết được chuyện La Trường Khanh ám sát Ngu Thượng Nhung.

Minh Thế Nhân gằn từng chữ:

“Vân Tông phái hơn mười tên tu hành giả Thần Đình cảnh tham dự vào cuộc vây công gia sư tại Thanh Dương Sơn, việc này ngươi tính thế nào?”

“Ngoài ra, lục trưởng lão Đinh Phồn Thu của Vân Tông các ngươi đã giả mạo gia sư làm xằng làm bậy ở Độ Thiên Giang, việc này ngươi tính thế nào?”

“Uổng cho ngươi mang tiếng Kiếm thánh, là danh môn chính đạo vậy mà một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không hiểu được?”

“Nếu ta là ngươi, trước tiên ta sẽ đại nghĩa diệt thân mà giết La Trường Khanh. Như thế thì ta còn kính ngươi ba phần! Còn bây giờ thì… ta khinh!”

Minh Thế Nhân nói đúng với suy nghĩ trong lòng Lục Châu. Mang đồ nhi này theo quả nhiên là quyết định đúng đắn.

La Sĩ Tam mặt đỏ tới mang tai, không biết là vì tức giận hay vì một chưởng vừa rồi gây nên.
Chương 410 Vô đề

Vân Thiên La quanh năm bế quan, từ lâu đã không hỏi tới những chuyện phàm tục thế này. Nếu không hắn đã không để yên cho Tam tông phia chia thành ba thế lực.

Ánh mắt Vân Thiên La quét qua tam đại Tông chủ ——

“Chuyện này là thật?”

Tông chủ Vân Tông Vân Vô Cực quỳ xuống nói: “Chuyện này… tổ sư gia, xin ngài hãy nghe ta giải thích.”

“Chuyện của Đinh Phồn Thu ta đã phái đặc sứ Lý Vân Đạo mang Hắc Mộc Liên tới để bồi tội với Ma Thiên Các, xem như thanh toán xong. Còn việc vây công Cơ tiền bối và ám sát nhị tiên sinh Ma Thiên Các là do người của Vân Tông tự ý gây chuyện, bọn họ gieo gió gặt bão, không thể trách những người khác được.” Vân Vô Cực cúi đầu nói.

Minh Thế Nhân cười nói: “Vậy còn tạm được… Nhưng mà ta phải sửa chữa một chút, gia sư giết La Trường Khanh là để bảo vệ mình, như vậy người sai là các ngươi. Theo lý mà nói, Vân Tông nên chịu tội với gia sư mới phải!”

“. . .”

Đệ tử Tam tông lập tức ngẩng đầu nhìn lên Xuyên Vân phi liễn.

Lời này nghe cứ quái quái thế nào, nhưng lại không sai! Tựa như một kẻ xấu vác dao đi chém người khác, chém không được còn bị người ta chém ngược, vậy ai sai ai đúng đây?

Minh Thế Nhân nói lời này khiến La Sĩ Tam á khẩu không trả lời được.

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ——

“La Sĩ Tam, ngươi là người duy nhất còn sống dưới kiếm của nhị sư huynh ta. Dựa vào hiểu biết của ngươi đối với huynh ấy, liệu huynh ấy có thể làm ra loại chuyện ti tiện như ngươi nghĩ không?”

La Sĩ Tam sửng sốt.

Tuy hắn không tiếp xúc nhiều với Ngu Thượng Nhung nhưng hắn có thể khẳng định Ngu Thượng Nhung không phải là loại tiểu nhân ti tiện.

Trái lại sư đệ La Trường Khanh càng có khả năng hơn. Hắn hiểu rõ người sư đệ này, La Trường Khanh thường dùng một số thủ đoạn khác người để đạt được mục đích.

Nói tới đây, Vân Thiên La chậm rãi ngẩng đầu, về cơ bản đã hiểu rõ chân tướng sự tình…

Ánh mắt hắn trầm xuống, nói: “Vân Vô Cực.”

“Tổ sư gia?”

“Ngươi lại đây…”

Sắc mặt Vân Thiên La không được tự nhiên, lồng ngực như đang nghẹn thứ gì, thở không ra hơi.

Vân Vô Cực không biết tổ sư gia muốn làm gì, đành ngoan ngoãn bước tới.

Vân Thiên La đột nhiên nâng tay lên giáng một tát vào mặt Vân Vô Cực không hề lưu tình, thậm chí còn mang theo một chút cương phong.

Chát!

Thanh âm trong trẻo hữu lực vang lên, rõ ràng cái tát rất mạnh, một bên má Vân Vô Cực đã sưng đỏ.

“Đi đi.” Vân Thiên La nói. “Đến dập đầu xin lỗi Cơ huynh.”

Vân Vô Cực sửng sốt.

Minh Thế Nhân nhìn cảnh này mà thấy buồn cười, thầm nghĩ, tu vi tổ sư gia Tam tông đúng là đã hạ xuống nhiều, cũng chỉ có thể tát người ta một cái.

Lục Châu khẽ thở dài. Vân Thiên La đã lớn tuổi, lực chấn nhiếp không còn được như xưa. Tam tông đã sụp đổ từ lâu, hiện tại phân thành các phe phái độc lập, chuyện này khiến Lục Châu nhớ tới Cơ Thiên Đạo.

Lớn tuổi rồi, cũng chỉ có thể tát người ta mà thôi.

“Không cần đâu.” Lục Châu mở miệng nói.

“Hửm?”

“Bản toạ luôn phân rõ phải trái. Nể mặt Vân Thiên La, bản toạ sẽ không so đo với Vân Tông. Nhưng nếu lại tái phạm…”

Lục Châu nói xong khẽ hừ một tiếng khiến toàn bộ người Vân Tông không rét mà run.

Trong lòng Lục Châu thầm nghĩ, việc này tốt nhất nên dừng ở đây, nếu thật sự trở mặt thì cả hai bên đều không có lợi.

Hơn nữa, nếu quỳ xuống xin lỗi là xong thì nắm đấm mạnh còn có ý nghĩa gì?

Nhận một quỳ của hắn cũng không làm tu vi Lục Châu tăng lên được tẹo nào.

Không ngờ Vân Thiên La lại rất cảm động, khom người nói: “Lão phu thay mặt Tam tông tạ ơn Cơ huynh.”

Lục Châu phất tay áo, thản nhiên nói: “Việc nhỏ thôi.”

Nói xong, Lục Châu xoay người đạp không bay lên bước về phía Xuyên Vân phi liễn.

Phan Ly Thiên, Lãnh La và Tiểu Diên Nhi đồng loạt theo sau.

Không ai dám ngăn cản, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám. Lực uy hiếp của Lão Niên Các đủ để cho Tam tông không dám vọng động.

Quay về phi liễn, Minh Thế Nhân lập tức vỗ mông ngựa: “Sư phụ thần uy cái thế!”

Lộ Bình của La Tông cấp tốc bay tới nói: “Để ta đưa tiễn các vị!”

“? ? ?”

Đám người Tam tông không còn gì để nói. Tên Lộ Bình này đúng là làm mất hết mặt mũi La Tông, nhưng bọn hắn cũng không tiện nói gì.

Đã mang đại lão tới đây thì đưa người ta ra ngoài cũng phải. Chẳng lẽ bọn hắn còn có thể lao lên đánh nhau tập thể?

Hoa Vô Đạo là người cuối cùng rời khỏi thánh địa. Hắn không nói gì, chỉ chắp tay với đám người một cái rồi đạp không bay lên.

Vân Thiên La chắp tay nói với Lục Châu: “Cơ huynh, sau này còn gặp lại.”

“Sau này còn gặp lại.”

Hai vị đại lão đối diện nhau ở khoảng cách xa.

Lộ Bình bước lên thay chỗ Minh Thế Nhân, lái phi liễn bay qua từng tầng bình chướng cho đến khi Xuyên Vân phi liễn biến mất ở chân trời.

Các đệ tử Tam tông đồng loạt thở phào một hơi.

Tổ sư gia Vân Thiên La đột nhiên lắc đầu nói: “Nam Cung Vệ, Vân Vô Cực, Phong Nhất Chỉ…”

Tông chủ Tam tông giật nảy mình, lập tức chạy đến quỳ xuống trước mặt tổ sư gia.

Những đệ tử khác cũng không dám nói lời nào, chỉ biết cung kính đứng yên.

“Lão phu… có phải là vô dụng lắm không?” Vân Thiên La chợt nói.

“Đệ tử không dám!” Đám người Nam Cung Vệ hốt hoảng.

“Các ngươi có biết bên trong bàn cờ đó phong ấn cái gì không?” Thanh âm Vân Thiên La trở nên cực kỳ hoà hoãn.

Ba người lắc đầu.

“Không biết ạ.” Nam Cung Vệ vừa rồi vẫn đứng nhìn hai người đánh cờ, thấy kiếm cương đầy trời và thánh địa phát sáng nhưng cũng chỉ cho là hai người đang đấu pháp.

Vân Thiên La lại lắc đầu lần nữa, nhìn về phía tam đại Tông chủ mà thở dài.

“Lão phu không truyền bàn cờ cho các ngươi chính là vì nguyên nhân này. Bên trong đó phong ấn bí mật khi lão phu xung kích cửu diệp.”

“Tổ sư gia!” Toàn thân Nam Cung Vệ, Vân Vô Cực và Phong Nhất Chỉ run lên, dập đầu xuống đất!

Vật trọng yếu như vậy mà tổ sư gia lại đem cho người ngoài chứ không phải Tam tông!

“Tại sao chứ?” Ánh mắt Nam Cung Vệ phức tạp, hắn đứng lên hỏi.

“Bởi vì… các ngươi không xứng.”

“. . .”

Vân Thiên La phất tay áo xoay người, giọng nói vang dội rung trời như thể đang hồi quang phản chiếu. “Người xung kích cửu diệp… chỉ có một con đường chết.”

“Một con đường chết?” Ba người đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ còn cách bát diệp rất xa, đương nhiên không rõ những kiêng kỵ của cấp độ này.

“Mấy năm nay lão phu bế quan vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc vấn đề phát sinh khi xung kích cửu diệp là gì… Ta đã nghĩ hết biện pháp, thậm chí còn phong tồn ký ức của mình. Ngàn năm trằn trọc, lão phu rốt cuộc nghĩ thông suốt một chuyện…”

Hắn dừng lại một lát rồi nói: “Đó chính là, nan đề nên giao cho người càng thông minh hơn để giải quyết.”

Rất nhiều tu hành giả không nguyện ý giao tâm đắc và cảm ngộ đột phá của mình cho người khác. Bản ghi chú chép tay của các đại tu hành giả thông thường còn trân quý hơn những công pháp tu hành cao giai.

Nhưng Vân Thiên La đã nghĩ rõ ràng…

Đại đạo kỳ thực rất đơn giản, nếu bản thân mình không cách nào làm được thì sao không giao nó cho những người có khả năng hơn?

Cũng như lời Cơ huynh đã nói, ai quy định chân lý thì không thể phá vỡ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom