-
Chương 431-435
Chương 431 Vô đề
Bên trong là một khu vực hình tròn, ánh sáng rọi vào nhiều hơn ở khu vực bên ngoài, chỉ là tiếng gió thổi vẫn y như vậy, không ngừng kêu vu vu…
Nghe lâu dần cũng sẽ thích ứng với tiếng nghẹn ngào đó.
Ở giữa khu vực hình tròn có một chiếc bàn đá, trên bàn đặt một hộp gấm. Xung quanh hộp đặt rất nhiều lá Huân Hoa Thảo khô. Có lẽ do thời gian quá dài nên chỉ còn lại hình dạng của Huân Hoa Thảo, thân cây đều đã biến thành một đống phấn vụn.
Ngu Thượng Nhung phất tay, Huân Hoa Thảo nát vụn bay đi, tro bụi cũng tản mất.
Hình dạng của hộp gấm hiện ra rõ ràng trước mắt. Trên nắp hộp có khắc hoa văn Huân Hoa Thảo.
Ngu Thượng Nhung không nghĩ nhiều, lại vung tay lên.
Soạt ——
Hộp gấm mở ra. Bên trong có vài quyển thư tịch và mấy viên đan dược.
Ngu Thượng Nhung cầm đống thư tịch lên xem sơ lược. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, là một số bí pháp tu hành của ba nhà Nho, Đạo, Thích.
Nếu là người khác tìm thấy hẳn sẽ cho rằng đây là bảo bối, nhưng đối với Ngu Thượng Nhung thì đống thư tịch này chẳng khác gì rác rưởi, không lọt được vào trong mắt hắn.
Nguyên khí trong tay khẽ rung động, mấy quyển thư tịch lập tức biến thành bột mịn.
Dược hiệu của đan dược đã sớm bay hơi hết chẳng còn lại gì do thời gian quá lâu.
Từ hình dạng và cặn thuốc, có thể đoán được mấy viên đan dược này đã từng là Tăng Thọ Đan cấp thấp, mấy thứ này cũng chẳng còn tác dụng gì với hắn.
Đối với người Quân Tử Quốc thì những vật này đúng là vô cùng quý giá. Chỉ là không ai ngờ tới chúng lại được cất giữ trong Huân Hoa Mộ.
Không có người nào tu hành? Không có người nào phục dụng sao?
Ngu Thượng Nhung khe khẽ thở dài, bàn tay đánh ra một chưởng.
Ầm!
Hộp gấm rơi xuống đất.
Một bức tranh đặc thù dưới đáy hộp gấm rơi ra ngoài.
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía bức tranh kia. Nói một cách chuẩn xác thì đó là một bản thư tịch khắc các loại ký hiệu kỳ lạ.
Ngu Thượng Nhung đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ và tờ giấy trắng sư phụ giao cho hắn. Các ký hiệu trên tờ giấy trắng dường như rất giống ký hiệu trên bản tranh hoạ này.
Hắn lấy mảnh giấy trắng ra, đặt lên bàn đá rồi so sánh. Có rất nhiều ký hiệu tương tự nhau, một số còn trông giống hệt. Số lượng ký hiệu trên bản tranh hoạ nhiều hơn.
Từ đó có thể nhìn ra được nội dung trên bản tranh hoạ và mảnh giấy trắng khác nhau, nhưng thuộc về cùng một phong cách vẽ.
“Là đồ của sư phụ sao?” Ngu Thượng Nhung cảm thấy rất kỳ lạ. Sao đồ của sư phụ lại ở chỗ này?
Những thứ đồ khác không mấy quý giá, nhưng bản tranh hoạ này chắc chắn là vật cực kỳ trân quý.
Ngu Thượng Nhung nhìn đi nhìn lại mớ ký hiệu vẫn chẳng thể lý giải nổi, bèn từ bỏ. Hắn cẩn thận gấp bản tranh hoạ lại, cất vào trong ngực.
Có thể được giấu trong ngăn bí mật của hộp gấm, nằm im trong đó nhiều năm như vậy mà không bị hư hỏng mục ruỗng thì chứng tỏ cả bản tranh hoạ và chất liệu làm ra nó không phải vật tầm thường.
Ngu Thượng Nhung quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đá.
“Trở về?”
Hắn bước ra ngoài, đi tới trước mặt cánh cửa đá đầu tiên. Trên đầu vẫn không ngừng truyền đến tiếng gió khóc than.
Ngu Thượng Nhung cảm thấy không ổn. Hắn nhấc tay, pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, kim liên toạ lại lần nữa bị đám cổ thuật màu tím xâm chiếm.
“Không quay về được nữa rồi?” Ngu Thượng Nhung nhíu mày.
Nếu pháp thân không có vấn đề gì, hắn có thể toàn lực phi hành, trong vòng bảy ngày quay trở lại Ma Thiên Các.
Nhưng mà bây giờ thì… chỉ sợ đi chưa được nửa đường pháp thân đã bị huỷ.
Ở nơi dã ngoại hoang vu có rất nhiều hung thú, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ trở thành món ăn trong miệng chúng.
Không có pháp thân, tu vi của Ngu Thượng Nhung chỉ còn tương đương Thối Thể cửu trọng, làm chút việc lặt vặt còn được chứ đi đường hay bay xuyên qua đám rừng sâu nước cạn thì nguy hiểm vô cùng.
Hắn không cho rằng may mắn thuở thiếu thời lại đến với hắn một lần nữa.
Nghĩ tới đây, Ngu Thượng Nhung dừng lại, không còn ý định phá tung cửa đá.
Hắn ngồi xếp bằng, điều động nguyên khí để áp chế cổ thuật lây nhiễm toà kim liên.
——————
Đảo mắt đã một ngày một đêm trôi qua. Nếu không nhờ ánh sáng trên đỉnh ngôi mộ thì Ngu Thượng Nhung đã chẳng phân biệt được ngày hay đêm.
Hắn lại gọi pháp thân ra… tốc độ lan tràn cổ thuật đã chậm lại một chút.
Nhưng loại áp chế này chẳng khác nào độc dược mãn tính. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng phải là biện pháp.
Cả đêm qua Ngu Thượng Nhung đều nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này nhưng đều không ngăn được cổ thuật xâm chiếm toà kim liên.
Nhiều năm tung hoành tu hành giới không có đối thủ, Kiếm Ma hắn lần đầu tiên có cảm giác vô lực thế này.
Thật bất đắc dĩ.
Ngu Thượng Nhung đứng lên, đi vào khu vực bên trong cơ quan, tiếp tục ngồi xếp bằng điều tức, nghĩ cách khắc phục.
Đến ngày thứ năm, Ngu Thượng Nhung lại gọi ra pháp thân. Toà kim liên bên dưới pháp thân đã sắp bị lây nhiễm toàn bộ.
Có lẽ do cảm giác áp bách cổ thuật mang đến, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nghĩ tới một phương pháp đáng sợ: trảm kim liên!
Suy nghĩ thật rùng rợn.
Hắn biết hậu quả của việc trảm kim liên là như thế nào. Bởi vì hắn từng dùng Trường Sinh Kiếm chém nát pháp thân của vô số người.
Pháp thân ma thiền, pháp thân Đạo môn, pháp thân Nho môn thiên cương, pháp thân Phật môn…
Cho dù là loại pháp thân nào, một khi bị vũ khí thiên giai chém đứt đoạn thì đều phải bị trọng thương. Không có ngoại lệ.
Thế nên… trảm kim liên chẳng khác nào là hành vi tự sát!
Nghĩ đến việc này, năm ngón tay Ngu Thượng Nhung bỗng chốc run rẩy. Bàn tay hắn nắm chặt vỏ Trường Sinh Kiếm.
Kiếm Ma lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng.
Ngu Thượng Nhung duy trì tư thế này không nhúc nhích. Bất luận người nào gặp phải tình cảnh này cũng sẽ phải suy nghĩ và cân nhắc thật nhiều.
Đừng nói tới việc trảm kim liên có thể sẽ chết… Cho dù có người nói với ngươi, chỉ cần chém đứt hai chân sẽ giữ lại được mạng sống, ngươi dám không? Ngươi có dũng khí tự chém mình sao?
Ngu Thượng Nhung đang phân vân điều này. Tuy nói trảm kim liên không tàn khốc bằng tự chặt hai chân, nhưng cảm giác khủng hoảng cũng không hề ít hơn chút nào.
Đối với tu hành giả mà nói, tu vi chính là một mạng sống khác của hắn. Không có tu vi, hắn chỉ là phế nhân, chẳng khác gì người đã chết.
Màn đêm buông xuống.
Không có ánh sáng. Trong Huân Hoa Mộ tối đen giơ tay không thấy ngón.
Ngu Thượng Nhung nắm chặt vỏ kiếm, ngón tay cái thỉnh thoảng chạm vào tay nắm kiếm, đẩy bật nó lên.
Trường Sinh Kiếm ma sát với vỏ kiếm tạo thành âm thanh dị thường chói tai, chẳng khác gì đồ tể đang không ngừng mài đao.
Cứ thế trải qua một đêm.
Khi trên đỉnh mộ bắt đầu xuất hiện ánh sáng yếu ớt của rạng đông, ngón tay cái của Ngu Thượng Nhung không tiếp tục đẩy bật thanh kiếm lên nữa.
Trong cõi U Minh tự có định mệnh… có lẽ thuở thiếu thời khi hắn rời khỏi Vu Hàm Sơn, kết cục của hắn đã được sắp đặt.
Chết đáng sợ lắm sao?
Không có tu vi, sớm muộn gì cũng chết.
Chương 432 Vô đề
Vụt!
Ngón tay cái Ngu Thượng Nhung đẩy bật Trường Sinh Kiếm.
Trường Sinh Kiếm bay lên không trung. Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đứng dậy bắt lấy nó…
Đồng thời, pháp thân Bách Kiếp Động Minh được gọi ra chiếu sáng rực cả Huân Hoa Mộ.
Ngu Thượng Nhung chẳng buồn nhìn, cứ thế nâng tay, dùng lực huy động Trường Sinh Kiếm!
Xoẹt!
Có đôi khi… dùng lực huy kiếm không chỉ để giết chết đối thủ.
Sau khi vung ra một kiếm, Ngu Thượng Nhung mới hờ hững nhìn lại pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Toà kim liên màu tím đã hoàn toàn tách khỏi phần trên của pháp thân.
Một nửa ở bên trên, một nửa ở bên dưới.
Trong trường hợp thế này, Ngu Thượng Nhung cũng không muốn để bản thân mình trông có vẻ quá chật vật. Hắn điểm mấy huyệt đạo trên cơ thể rồi ngồi xếp bằng xuống.
Chỉ trong giây lát, sắc mặt Ngu Thượng Nhung đã trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.
Nửa dưới pháp thân rơi xuống đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Nửa trên pháp thân dung nhập vào trong thân thể hắn.
Ngay sau đó, đan điền khí hải ầm vang biến hoá như muốn dời sông lấp biển.
Một người có thể mạnh đến mức nào?
Khi hắn đối mặt với tử vong gần như vậy mà vẫn có thể bảo trì thái độ thản nhiên.
Mặt không đổi sắc, kiên cường bất khuất.
Toàn thân Ngu Thượng Nhung như đang bị hoả diệm sơn thiêu đốt, nguyên khí trong cơ thể không tìm được nơi ký thác nên chạy tán loạn khắp nơi.
Ngu Thượng Nhung vẫn bất động như núi, cố gắng chống đỡ.
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu…
Ngu Thượng Nhung vẫn còn ý thức, đột nhiên mở to mắt.
Tu vi của hắn bắt đầu giảm mạnh ——
Từ bát diệp xuống đến thất diệp, lại xuống lục diệp.
Nguyên khí trong đan điền khí hải chậm rãi phát tiết ra ngoài.
Ngũ diệp, tứ diệp, tam diệp… nhị diệp… nhất diệp.
Khoé miệng hắn trào ra tia máu.
Nhưng Ngu Thượng Nhung không vì vậy mà cảm thấy uể oải, mà ngược lại, khoé miệng hắn cong lên thành một nụ cười hài lòng.
Cho dù bị trọng thương, thất diệp biến mất, nhưng ít nhất hắn vẫn còn giữ được mạng sống.
Không có kim liên nên đương nhiên cũng không còn diệp nữa. Đây là chuyện đã nằm trong dự liệu.
“Chẳng qua chỉ là thêm một lần khai diệp mà thôi.”
Thanh âm của hắn đầy tự tin và hữu lực, vang vọng trong Huân Hoa Mộ.
Toàn bộ huy hoàng đã trở thành hồi ức.
Nhân sinh có thành có bại, xem như là làm lại từ đầu.
——————
Cùng lúc đó, tại Lương Châu và Ích Châu cũng xảy ra biến hoá kịch liệt.
Trên Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân tay cầm phi thư do Giang Ái Kiếm gửi đến, mắt nhìn về phía sư phụ đang ngồi nghiêm chỉnh trên đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư, nói rằng hoàng thất đã phái quân đến Lương Châu. Tu hành giả Lâu Lan và Nhu Lợi cũng chạy tới. Với sự thông minh tài trí của Tư Vô Nhai, chắc chắn hắn cũng tính ra được điều này, chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi tình hình.”
Lục Châu không đáp lời Minh Thế Nhân mà đưa mắt nhìn sang giao diện Hệ thống, suy nghĩ xem nên xài điểm công đức như thế nào.
Trước mắt muốn bắt được Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải đúng là cần phải yên lặng theo dõi kỳ biến.
Điểm công đức: 17.900 điểm.
Có lẽ do đã quen với sáo lộ của Hệ thống, Lục Châu đã bị mài mòn đến mức chẳng còn thấy gấp gáp gì nữa, thậm chí còn rất bình tĩnh.
Chẳng phải chỉ là trăm ngàn điểm công đức thôi sao, cứ chậm rãi tích luỹ là được.
Thấy sư phụ không đáp lời, Minh Thế Nhân cung kính rời khỏi đại điện.
Ngày hôm sau, Minh Thế Nhân lại cầm phi thư của Giang Ái Kiếm bước vào.
Thấy sư phụ đang vẽ tranh, chứng tỏ tâm tình người không tệ, Minh Thế Nhân to gan hơn một chút, đi đến trước mặt Lục Châu nói thẳng:
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư, nói rằng hoàng thất cố ý từ bỏ Ích Châu, phái tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đến Lương Châu bình loạn… Nhưng hình như Tư Vô Nhai đã dự liệu được chuyện này nên U Minh Giáo trên khắp cửu châu đều đang cố ý náo loạn. Hiện tại… thiên hạ đại loạn.”
Lục Châu dừng lại động tác.
Hai tên nghiệt đồ này thật muốn khiến thiên hạ đại loạn, đối địch với Thần Đô?
Bọn chúng làm được sao? Không ai biết được.
Nếu chỉ có mình Vu Chính Hải thì e là không xong. Nhưng có Tư Vô Nhai ở bên hỗ trợ thì biến số ngày càng tăng.
Tư Vô Nhai có Ám Võng khổng lồ khiến người khác khó lòng tin nổi, ngay cả Giang Ái Kiếm cũng phải kiêng kỵ ba phần, làm gì có ai dám không sợ hắn?
Trầm ngâm một lát, Lục Châu mới nói: “Chuyện hoàng thất nghiên cứu cửu diệp, Giang Ái Kiếm không nói tới sao?”
“Không có.”
“Vậy thì nhắc nhở hắn một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chuyện náo loạn ở Lương Châu và Ích Châu, Lục Châu không quản, cũng không muốn quản.
Cho dù thiên hạ đại loạn thì cũng là do U Minh Giáo ở trong bóng tối giở trò quỷ.
Nếu không có tin tức chính xác, Lục Châu sẽ không dễ dàng rời khỏi Ma Thiên Các.
Lục Châu hiện tại có rất nhiều kiên nhẫn… Đây là thứ mà nguyên chủ Cơ Thiên Đạo trước đây không hề có được.
Trước khi đến lúc đó, tốt nhất vẫn nên dành thời gian nghiên cứu về cửu diệp thì hơn.
Mãi đến ngày thứ ba…
Tốc độ đi đường của Minh Thế Nhân vội vàng hơn mấy lần trước nhiều.
Lần này không chỉ mình Minh Thế Nhân, ngay cả Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh cũng đi vào trong đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
“Nói điểm chính.” Lục Châu nói.
“Vĩnh Ninh công chúa cùng tứ hoàng tử xuất chinh đến Lương Châu. U Minh Giáo hai mặt thụ địch, e là lần này trốn không thoát.”
Khi nói những lời này, Minh Thế Nhân có chút không dám tin tưởng.
Lục Châu giật mình ngừng bút.
Hắn phất tay, phi thư trong tay Minh Thế Nhân bay vào tay hắn.
Lục Châu đọc lại một lượt rồi nhíu mày. “Với bản sự của Tư Vô Nhai, lẽ ra không nên để bị bao vây mới phải… Vĩnh Ninh công chúa?”
“Vĩnh Ninh công chúa chỉ là một nữ nhân, sao lại cùng Lưu Bỉnh đến Lương Châu làm gì?” Minh Thế Nhân kỳ quái nói.
Đúng lúc này…
Thanh âm của Chư Hồng Cộng đột nhiên từ bên ngoài truyền vào, vang dội cả đại điện:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Vừa nghe thấy tiếng con hàng này, Minh Thế Nhân đã đen mặt.
“Bát sư đệ, có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Minh Thế Nhân uy hiếp.
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc. “Sư phụ, đồ nhi biết rõ vị Vĩnh Ninh công chúa này.”
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ngồi xuống.
“Vĩnh Ninh công chúa thích thất sư huynh… Đồ nhi chỉ nghe thất sư huynh đề cập tới chuyện này một lần, những chuyện khác thì không biết.” Chư Hồng Cộng liến thoắng nói.
“Tình nhân?”
Minh Thế Nhân trợn trừng mắt. “Thảo nào hắn có thể đào thoát khỏi tay Hàn Ngọc Nguyên, thảo nào hắn biết thật nhiều nội tình trong cung, thảo nào hắn có thể bức Giang Ái Kiếm trốn vào Ma Thiên Các… Thì ra sau lưng có một nàng công chúa làm chỗ dựa! Thật không ngờ dáng vẻ lão thất trông nhã nhặn như vậy mà bên trong lại là cầm thú!”
“. . .”
Lời này nghe đầy mùi dấm chua, tựa như cẩu độc thân đang gào thét.
Đoan Mộc Sinh lườm Minh Thế Nhân một cái, sau đó hà hơi lên Bá Vương Thương, tiếp tục chà lau.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Vĩnh Ninh tỷ tỷ có xinh đẹp không?”
“Ta chưa gặp mặt bao giờ.” Chư Hồng Cộng đáp.
Minh Thế Nhân vội nói: “Tiểu sư muội, đừng ngắt lời huynh. Sư phụ, chuyện này thật không đơn giản, nhất định là lão thất cố ý tạo ra cạm bẫy.”
Chương 433 Vô đề
Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh không ngừng gật đầu như con gà mổ thóc.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa âm thầm suy tư.
Thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá còn hai tấm, thẻ Một Kích Chí Mạng còn một tấm. lực lượng phi phàm tích trữ đầy đủ.
Hiện tại Lục Châu có đầy đủ cơ sở vốn liếng để bắt Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải về.
Vấn đề là… bọn hắn sẽ xuất hiện ở đâu?
Suy nghĩ một lát, Lục Châu chậm rãi đứng lên nói với Minh Thế Nhân. “Nếu ngươi là Tư Vô Nhai, ngươi sẽ làm thế nào?”
Minh Thế Nhân sờ sờ cằm, suy tư nói:
“Nếu đồ nhi là Tư Vô Nhai, đương nhiên sẽ không tự đưa mình vào hiểm cảnh.”
Nói xong, thấy có chỗ nào đó không đúng, Minh Thế Nhân vội bổ sung:
“Nhưng nếu lão thất và Vĩnh Ninh công chúa có gì đó thì có khi hắn sẽ xuất hiện ở Lương Châu cũng không chừng. Về phần đại sư huynh… chắc chắn sẽ không dấn thân vào nguy hiểm. Đồ nhi cảm thấy đại sư huynh sẽ chơi chiêu giương đông kích tây.”
Lục Châu gật gù, cảm thấy có lý, sau đó quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng. “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, người, người đang hỏi đồ nhi sao?”
Không đợi Lục Châu đáp lời, Minh Thế Nhân đã lườm hắn một cái. “Hỏi đệ thì đệ trả lời đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Cái đồ đần này, một giây không vỗ mông ngựa là không chịu nổi. Nhất định phải kiếm cơ hội trị hắn một trận mới được.
Chư Hồng Cộng nói: “Nếu đồ nhi là thất sư huynh, đồ nhi sẽ lập tức quay về Ma Thiên Các, ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt người mà dập đầu thỉnh tội!”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Lời này mà đệ cũng nói ra được? Minh Thế Nhân giơ chân đạp Chư Hồng Cộng một cước!
Ui da… Chư Hồng Cộng ngã nhào sang bên, lầm bầm nói: “Ăn ngay nói thật thôi mà…”
Lục Châu không có ý định trách Chư Hồng Cộng, nhưng câu trả lời của hắn đúng là vô nghĩa.
Tư Vô Nhai không phải như Chư Hồng Cộng, hắn lựa chọn trợ giúp Vu Chính Hải đối địch với triều đình tất nhiên có nguyên nhân của hắn.
Còn việc Vu Chính Hải rời đi chắc hẳn cũng tương tự như Ngu Thượng Nhung. Tất cả những chuyện này phải đợi đến khi tìm được quả cầu thuỷ tinh phong ấn ký ức mới biết rõ.
Theo lời Ngu Thượng Nhung, Cơ Thiên Đạo phong ấn ký ức vào quả cầu, chứng tỏ hắn không muốn nhớ lại chuyện này, đương nhiên càng không thể để người khác biết được.
Tư Vô Nhai là đứa nghĩ ngợi nhiều nhất trong số chín đồ đệ, nếu hắn không biết quả cầu ở đâu thì những người khác lại càng không thể biết.
“Sư phụ… đồ nhi cảm thấy thất sư huynh có lẽ sẽ đến Lương Châu.” Tiểu Diên Nhi bỗng nói.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn nàng. “Tại sao?”
Tiểu sư muội mới vào Nguyên Thần cảnh đã bắt đầu khai khiếu rồi?
Tiểu Diên Nhi đáp: “Trực giác.”
“. . .”
Minh Thế Nhân im lặng không biết nói gì.
Một đứa đã ngốc, một đứa càng ngốc hơn. Sao ta lại có đám sư đệ sư muội như thế này chứ?
Lục Châu vuốt râu nói: “Sao ngươi lại có trực giác như vậy?”
“Nếu Vĩnh Ninh tỷ tỷ vẫn luôn âm thầm trợ giúp thất sư huynh, vậy huynh ấy sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn Vĩnh Ninh tỷ tỷ rơi vào tay dị tộc được chứ?” Tiểu Diên Nhi nói.
Minh Thế Nhân lừ mắt: “Hắn chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.”
Ý kiến hai người trái ngược nhau. Nhưng lần này Lục Châu lại cho rằng ý kiến của Tiểu Diên Nhi là đúng.
Tuy rằng phán đoán của nàng chỉ đơn giản căn cứ vào tình người, nhưng thường thì chính những thứ đơn giản này mới tạo thành nhược điểm chí mạng của một người.
Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Còn Tư Vô Nhai thì sao?
——————
Cùng lúc đó, tại một phân đà xa xôi nào đó của U Minh Giáo.
Tâm tình Vu Chính Hải rất tốt, hắn chắp tay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“U Minh Giáo có thất sư đệ toạ trấn, lo gì không giành được thiên hạ. Hiện nay cửu châu đều loạn, ta thật muốn nhìn xem hoàng thất có thể làm được gì?”
“Đại sư huynh, mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu, huynh không nên quá mức khinh địch.” Tư Vô Nhai nói.
“Cẩu hoàng đế chỉ dựa dẫm vào cấm vệ quân Thần Đô và Thập Tuyệt Trận mà thôi.”
Tư Vô Nhai nói: “Xét về tu vi cá nhân thì đại sư huynh đương nhiên là đệ nhất thiên hạ.”
“Sư đệ, chuyện này không thể nói lung tung được, vi huynh chỉ dám xưng hạng hai.” Vu Chính Hải đáp.
Tư Vô Nhai không nói nữa mà ngồi xuống nhìn tấm địa đồ trước mặt.
Lấy Thần Đô làm trung tâm, bốn phương tám hướng có thành trì đều được đánh ký hiệu.
Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi. Thuận lợi đến mức khiến Tư Vô Nhai cảm thấy kỳ quái.
Thấy hắn lâm vào trầm tư, Vu Chính Hải lên tiếng: “Sư đệ lo lắng bọn dị tộc?”
“Đại sư huynh, tên Lưu Thương này cực kỳ giỏi ẩn nhẫn. Sau khi nhị hoàng tử Lưu Hoán và Mạc Ly chết, hắn còn chưa từng chầu triều. Thậm chí còn cấm túc thái tử Lưu Chấp.” Tư Vô Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ… hắn nhẫn tâm nhìn giang sơn của mình bị dị tộc chà đạp?”
“Đương nhiên là không.”
Vừa nhắc tới dị tộc, Vu Chính Hải đột nhiên nổi trận lôi đình, trừng to mắt nói:
“Nếu có thể, một ngày nào đó vi huynh nhất định phải vác đao đi diệt sạch Lâu Lan, nhổ cỏ tận gốc rồi mới quay trở về.”
“Sư huynh yên tâm. Lâu Lan dùng vu thuật trị thiên hạ, sớm muộn gì chúng ta cũng diệt bọn hắn rửa hận cho sư huynh.”
Thái độ Vu Chính Hải rất khác thường nhưng vẫn không nói gì. Từ lâu hắn đã học được cách khắc chế tâm tình của chính mình.
Tư Vô Nhai nói: “Mạc Ly đã chết, chỉ cần chúng ta nắm bắt cơ hội, làm dấy lên phân tranh… sau đó làm ngư ông đắc lợi là được.”
Vu Chính Hải hài lòng gật đầu.
“Sư đệ, đã vậy thì đệ đừng đi Lương Châu nữa, cùng vi huynh uống chút rượu, ngắm hoa thưởng nguyệt, bày mưu nghĩ kế toạ sơn quan hổ đấu, như thế không tốt sao?”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói:
“Không, chuyện lần này cực kỳ quan trọng, ta nhất định phải tự mình làm… Nếu Giang Ái Kiếm rời khỏi Ma Thiên Các, những tai mắt trong cung kia e là đều trở nên không đáng tin cậy.”
Nói tới Giang Ái Kiếm, Vu Chính Hải khẽ nhíu mày.
“Làm tam hoàng tử Đại Viêm không tốt sao, nhất định cứ phải đặt cái tên cẩu thí như vậy? Ái Kiếm, ta vừa nghe đã thấy thật tiện. Vi huynh mà gặp được hắn tất sẽ đánh cho một trận ra trò để sư đệ hả giận.”
“. . .”
Tư Vô Nhai nào có tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, nghe vậy bèn lắc đầu rồi đứng lên chắp tay với Vu Chính Hải.
“Thời gian không còn sớm, sư huynh, sau này gặp lại.”
Vu Chính Hải không nỡ để hắn đi, lại hỏi: “Thật phải đi à? Không phải là vì đệ lo lắng cho Vĩnh Ninh công chúa đó chứ?”
“Xin sư huynh tin tưởng ta.” Tư Vô Nhai không muốn giải thích thêm, chỉ buông tiếng thở dài.
Thấy hắn chấp nhất như vậy, Vu Chính Hải bèn lắc đầu nói: “Như vầy đi, vi huynh bảo tứ đại hộ pháp đi cùng để bảo vệ đệ.”
“Đại sư huynh…”
Lời còn chưa nói xong, Vu Chính Hải đã giơ tay lên ngắt lời hắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Đây là ranh giới của vi huynh. Tu vi của ta đã sớm khôi phục, đệ cần gì phải lo lắng. Ngược lại ta rất lo cho đệ. Đệ mà xảy ra chuyện, vi huynh ăn không ngon ngủ không yên.”
Tư Vô Nhai đành chấp nhận. “Đa tạ đại sư huynh.”
Chương 434 Vô đề
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi lên mái nhà Đông Các.
Lục Châu mở mắt ra, nhìn xuống giao diện Hệ thống xem điểm công đức và thọ mệnh.
Tuổi thọ còn lại: 6.769 ngày
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn nghĩ về chuyện lên cửu diệp, quên cả việc thu hoạch công đức.
Lục Châu sử dụng mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Hiện nay Đông Các dù có xuất hiện ba động cỡ nào, những người khác cũng chẳng ai chất vấn nữa.
Năng lượng sinh cơ hội tụ trong nháy mắt khiến Lục Châu cảm giác cơ năng thân thể được khôi phục.
Tuy hắn không sử dụng nhiều Thẻ Nghịch Chuyển nhưng diện mạo vẫn xuất hiện một chút xíu biến hoá, trạng thái tinh thần lại càng tốt hơn trước.
Lục Châu không dám sử dụng quá nhiều Thẻ Nghịch Chuyển trong một lần, một khi tướng mạo thay đổi nhiều, đám đệ tử Ma Thiên Các sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cứ sử dụng từng chút một, sẽ chẳng ai phát giác, lại không làm giảm bớt đi sự uy nghiêm của mình.
Sau khi sử dụng mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển, Lục Châu còn lại ba mươi ba thẻ.
Lúc này tuổi thọ còn lại của hắn đã lên tới 9.769 ngày.
Không tệ. Lục Châu lại xem điểm công đức: 17.900 điểm.
Sáng sớm thần thanh khí sảng, hay là… rút thưởng chút chơi?
Liên tục mười lần rút thưởng đều xịt, rốt cuộc Lục Châu cũng tỉnh táo trở lại.
“Sư phụ, hôm trước tăng nhân Thiên Tuyển Tự đã rời đi. Ban đầu bọn họ muốn nói lời từ biệt với người, nhưng lại không dám quấy nhiễu.” Bên ngoài truyền tới giọng của Chiêu Nguyệt.
Lục Châu bước ra khỏi Đông Các, nhìn Chiêu Nguyệt nói: “Gọi sư muội ngươi tới đây.”
Lục Châu cảm thấy đã đến lúc nên đi một chuyến tới Lương Châu.
“Sư phụ, tiểu sư muội hôm qua luyện công muộn nên bây giờ còn chưa tỉnh ngủ. Có chuyện gì người cứ phân phó đồ nhi là được ạ.”
Hôm qua Chiêu Nguyệt đã nghe Minh Thế Nhân kể lại, trong lòng âm thầm phỏng đoán sư phụ có lẽ sẽ đi ra ngoài một chuyến, thế là nàng liều mạng chủ động xin đi.
Luyện công?
Tiểu nha đầu này càng ngày càng chăm chỉ. Đúng là chuyện tốt.
Lục Châu nhìn Chiêu Nguyệt, cất tiếng hỏi: “Pháp thân của ngươi khai diệp chưa?”
Chiêu Nguyệt xấu hổ đáp: “Vẫn… vẫn chưa khai diệp. Đồ nhi mới vừa vào Nguyên Thần cảnh, vẫn chưa nghiên cứu Bích Lạc Nhận…” Nàng nói thật nhanh: “Đồ nhi nhất định sẽ dốc toàn lực để sớm ngày khai diệp.”
Không khai diệp, tu vi còn kém lắm.
Bảo nàng bảo hộ lão phu á? Không yên tâm chút nào.
Lục Châu mặt không đổi sắc ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Vẫn là gọi tiểu sư muội ngươi đến đây đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chiêu Nguyệt khẽ khom người quay đi, trong lòng lại không ngừng cảm khái. Sư phụ đối xử với tiểu sư muội thật tốt, tiểu sư muội tu vi không cao, làm việc lỗ mãng mà sư phụ vẫn nguyện ý dẫn nàng theo để mở mang hiểu biết.
Khi Chiêu Nguyệt rời khỏi Đông Các, Lục Châu kéo tóc mình ra xem, quả nhiên như trong suy nghĩ của hắn, tuy thay đổi không quá rõ ràng nhưng tóc đã đen hơn trước.
Có lúc Lục Châu nghĩ, nếu có đủ Thẻ Nghịch Chuyển để biến trở lại bộ dạng thời thanh niên, trông hắn sẽ như thế nào? Nếu đám đồ đệ nhìn thấy sẽ có cảm tưởng ra sao?
Cơ Thiên Đạo khi còn trẻ xấu trai hay là đẹp trai đây?
Khụ khụ.
Lục Châu lắc đầu. Tự nhiên mẹ nó nghĩ mấy chuyện không đâu.
“Sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo xuất hiện bên ngoài Đông Các, trông hệt như một con thỏ nhỏ: “Người gọi con?”
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, nha đầu này đã cao hơn trước không ít, vẻ ngoài cũng có chút thay đổi. Thành thật mà nói, nàng trông càng linh động xinh đẹp hơn trước.
Ăn mặc thế này ra ngoài khó tránh khỏi sẽ bị người ta chú ý.
“Thay một bộ trang phục bình thường, cùng vi sư đến Lương Châu một chuyến.” Lục Châu vuốt râu nói.
Tiểu Diên Nhi vừa nghe nói được ra ngoài chơi, lập tức vui vẻ phấn chấn đáp: “Đồ nhi đi ngay.”
Đúng lúc này, Phan Ly Thiên xuất hiện bên ngoài Đông Các.
“Lão hủ bái kiến Các chủ.”
“Phan trưởng lão có việc gì?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Sau trận chiến với đại vu Ba Mã, Phan trưởng lão bị thương không nhẹ, lẽ ra nên ở trong phòng tịnh dưỡng mới phải.
Phan Ly Thiên không đáp mà cung kính đến đứng trước mặt Lục Châu, nhìn trái nhìn phải một lúc, thấy không có ai bèn quỳ xuống.
Lục Châu giật mình.
Tuy là hắn đủ tư cách nhận cái quỳ này nhưng Phan Ly Thiên là nhân vật bậc nào? Từng là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo danh tiếng lẫy lừng, sao có thể dễ dàng quỳ xuống?
“Phan trưởng lão làm thế là có ý gì?”
“Lão hủ có một chuyện muốn nhờ.” Phan Ly Thiên chắp tay.
“Nói đi.”
Phan Ly Thiên gật đầu. “Lão hủ muốn cầu xin ngài tha cho tứ hoàng tử điện hạ.”
Nghe hắn nói thế, Lục Châu không hề cảm thấy bất ngờ.
Năm đó khi Phan Ly Thiên rời khỏi Tịnh Minh Đạo đã bị trọng thương, may mắn được tứ hoàng tử cứu giúp. Chỉ là… hắn đầu quân vào quân đội nhiều năm cũng xem như đã trả ân tình.
“Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh quanh năm trấn thủ biên cương, tận trung với nước. Nhưng mà…” Ngữ khí Lục Châu trầm xuống. “Ân tình ngươi thiếu người ta, sao muốn bản toạ trả thay?”
“Chuyện này…”
Phan Ly Thiên sửng sốt.
Lục Châu lại nói: “Hơn nữa, hắn và bản toạ không oán không thù, cần gì ngươi phải cầu tình?”
Lời này đã khiến Phan Ly Thiên tỉnh táo lại. Nói rất có lý, Lưu Bỉnh và Ma Thiên Các không thù không oán, sao Ma Thiên Các phải động thủ với hắn làm gì?
Tự mình đa tình nghĩ nhiều rồi còn chạy tới cầu tình giùm hắn. Thật xấu hổ.
Lục Châu không nói gì nữa, chắp tay sau lưng rời khỏi Đông Các.
Phan Ly Thiên phủi bụi trên người, đột nhiên ngẩn ra. Không đúng! Ngài là đại ma đầu cơ mà, đại ma đầu ra tay với người khác còn cần lý do sao?
Phan Ly Thiên lập tức ngẩng đầu, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Các chủ.
——————
Một ngày sau, tại Lương Châu Thành.
Lục Châu đã thay một bộ quần áo bằng vải thô, trông không khác gì một lão bách tính thứ thiệt.
Hắn cũng không còn cách nào khác, Tư Vô Nhai thật sự quá giảo hoạt, tai mắt rất nhiều, Lục Châu chỉ có thể giả trang làm người dân thường. Đừng nói tới chuyện cưỡi phi liễn, chỉ cần dẫn theo đám Lão Niên Các tới bắt hắn thôi, tên nghiệt đồ này nghe có chút phong thanh sẽ lập tức bỏ chạy. Cải trang một chút sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn nhiều.
Vừa vào Lương Châu Thành, Lục Châu và Tiểu Diên Nhi không khỏi có chút bất ngờ.
Không có binh sĩ thủ thành, không có đội cung nỏ, trên tường thành có vết máu để lại, hiển nhiên là vừa xảy ra một trận chiến cách đó không lâu.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại xuất hiện tốp năm tốp ba tu hành giả. Bên trong Lương Châu Thành lại có vẻ rất yên tĩnh và thưa thớt.
Lộc cộc… lộc cộc…
Một đội nhân mã phóng nhanh như tên bắn vụt qua mặt hai thầy trò, trên mặt ai nấy đều có vẻ hung thần ác sát.
Lục Châu nắm cánh tay Tiểu Diên Nhi kéo sang một bên.
Đám nhân mã kia đang chạy về phía cổng thành, hẳn là binh sĩ trấn thủ.
“Sư phụ, bọn họ thật là hung dữ…” Tiểu Diên Nhi làu bàu nói.
“Đừng để ý tới bọn họ.”
Hai người đi vào bên trong thành.
Lương Châu Thành đã khởi động trạng thái chiến đấu, bên trong thành có vẻ tiêu điều, đừng nói chi tới chuyện có khách điếm nào còn mở cửa.
Chương 435 Vô đề
Ngay khi hai thầy trò đang loay hoay tìm một khách điếm để cư ngụ thì một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện ở giữa đường. Hắn nhìn quanh rồi huýt sáo với Lục Châu và Tiểu Diên Nhi ——
“Lão tiên sinh.” Nam tử trung niên cất tiếng chào.
“Ngươi đang nói chuyện với lão phu?”
Nam tử trung niên cẩn thận bước đến trước mặt Lục Châu, dò xét hai người một chốc rồi nói: “Từ nơi khác đến à?”
Tiểu Diên Nhi thúc giục. “Có việc gì thì nói mau đi.”
Nam tử trung niên đáp: “Hiện tại Lương Châu Thành rất loạn, ta đã quan sát hai vị thật lâu, hẳn là hai vị đang cần một chỗ ở. Đi với ta, ta an bài chỗ ở cho hai người.”
Trong lòng Lục Châu dấy lên sự nghi ngờ. Hắn và Tiểu Diên Nhi mới vào Lương Châu Thành, sao người này lại biết mình đang tìm chỗ ở?
Sắp tới Lương Châu Thành có khi sẽ trở thành Ích Châu thứ hai, toàn thành đều cảnh giới, nhưng nhìn nam tử trung niên này xem, lá gan rất lớn.
Chuyện khác thường hẳn có điều khuất tất.
“Ngươi có thể sắp xếp chỗ ở cho chúng ta?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Nam tử trung niên thần bí nói: “Bên ngoài rất loạn, hai vị đến chỗ ta sẽ biết…”
Lục Châu ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu. “Mời dẫn đường.”
Dù sao hắn cũng muốn nghỉ ngơi ở Lương Châu một khoảng thời gian, nhân cơ hội tìm kiếm Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai.
Không bao lâu sau, nam tử trung niên đã đưa hai người đi hết mấy con đường, rốt cuộc đến một trang viên.
Nam tử trung niên có vẻ lén lút, hắn đứng bên ngoài huýt sáo. Sau đó có hai nam tử chạy tới.
Nam tử trung niên nói: “Lại đến hai người, các ngươi sắp xếp chỗ ở đi.”
Cái gì mà là “lại”?
Trong lòng Lục Châu nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, vuốt râu nói: “Đây chính là chỗ ở ngươi tìm cho lão phu?”
Một trong số hai tên thanh niên vừa chạy tới lên tiếng: “Hai vị, mời vào trong.”
Lục Châu bỗng cảm thấy trang viên này tựa như hắc điếm…
Lục Châu quay sang nói với tên nam tử trung niên đứng bên cạnh: “Lão gia nhà ngươi họ Thẩm?”
“Không sai. Lão tiên sinh biết lão gia nhà ta?” Nam tử trung niên hào hứng hỏi.
“Thẩm Lương Thọ?” Vừa rồi Lục Châu cảm thấy có chút ấn tượng.
“Hừ… Lão tiên sinh, nếu ngài biết tục danh lão gia nhà ta thì nên lễ phép một chút. Nếu là nhà khác đã sớm đuổi ngài đi rồi.” Một thanh niên nam tử bỗng nói.
Thẩm Lương Thọ, người này cũng có chút tiếng tăm.
Tu hành giới có Hắc Bảng, đương nhiên cũng sẽ có Bạch Bảng. Người đứng đầu Hắc Bảng, không cần tranh luận, đương nhiên chính là tổ sư gia Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo.
Người đứng đầu Bạch Bảng, chính là đại thiện nhân Thẩm Lương Thọ luôn làm việc tốt.
Cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra “việc thiện” mà không cần động cơ hay lợi ích gì. Cũng chỉ có hắn mới được hai bên phe phái hắc bạch trong Lương Châu Thành cho chút mặt mũi.
“Mời đi.” Nam tử trung niên làm tư thế mời.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, bước vào trong. Bên trong trang viên có một tầng bình chướng trong suốt như ẩn như hiện.
Rất nhanh Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã được an bài chỗ ở.
Nam tử trung niên dẫn đường nhìn về phía hai người, khom lưng nói: “Lão gia nhà ta có dặn, bất kể là ai khi vào trang viên đều phải kiểm tra tu vi để phòng ngừa có kẻ quấy rối. Mong hai vị phối hợp.”
Lục Châu nhìn nam tử trung niên, không ngờ cái tên Thẩm Lương Thọ lại làm việc cẩn thận như vậy. Nhưng làm việc tốt thì cứ làm, cớ gì lại muốn biết rõ tu vi người ta?
Nam tử trung niên lấy từ trong ngực ra một khối tinh thạch.
Thấy phẩm chất viên tinh thạch kia, Lục Châu đã hiểu ngay. Tên Thẩm Lương Thọ làm chuyện này không chỉ mới một hai ngày.
Loại tinh thạch này chỉ có ở các đại tông môn khi muốn chiêu thu đệ tử, hoặc là hoàng thất muốn mời chào người gia nhập.
Người bình thường chẳng ai có thứ này.
“Sư phụ… đo tu vi của đồ nhi đi. Đồ nhi sợ tu vi của người sẽ doạ bọn hắn sợ chết khiếp.” Tiểu Diên Nhi bước ra.
Nam tử cầm viên tinh thạch trong tay, nghe thấy Tiểu Diên Nhi gọi Lục Châu là sư phụ bèn cười nói: “Doạ bọn ta sợ chết khiếp à?”
Vẻ mặt của hắn như muốn nói, tiểu nha đầu chưa trải sự đời!
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn tên nam tử trung niên.
“U Minh Giáo có rất nhiều cao thủ xuất hiện ở Lương Châu Thành ta còn không thèm sợ, sao có thể sợ các ngươi? Nha đầu, vẫn nên để sư phụ ngươi đo tu vi thì hơn.”
Hắn cầm viên tinh thạch bước tới.
Tiểu Diên Nhi nhìn viên tinh thạch, thấy có vẻ thú vị liền nói: “Ta cũng muốn đó, tu vi ta cao lắm nha!”
Loại tinh thạch này tương đối quý giá. Một khối trung đẳng linh thạch dùng mười lần sẽ bị hao hụt đi rất nhiều năng lượng.
Vả lại, đo tu vi bằng thứ này, tu hành giả thường không thể giấu diếm tu vi được.
Nam tử lừ mắt nói: “Đo lão tiên sinh trước đã.”
Lục Châu tiện tay vung lên, viên tinh thạch bay vào lòng bàn tay hắn. Bàn tay nắm lại.
Tinh thạch cộng hưởng phát ra tiếng ông ông, toả ánh sáng.
Nam tử trung niên tỏ ra kinh ngạc nói: “Thì ra là Thần Đình cảnh, thứ cho tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Ngoài miệng thì cung kính nhưng trên mặt hắn lại thản nhiên như không, như thể đang nói mát, tu vi thật là cao nha, hù chết lão tử rồi.
Tuy vậy, Thần Đình cảnh cũng không phải là kẻ mà ai cũng trêu chọc được.
Nam tử trung niên thu hồi viên tinh thạch, liếc nhìn Tiểu Diên Nhi rồi nói: “Hai vị xin cứ tự nhiên.”
Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói: “Còn ta nữa mà, ta còn chưa được đo.”
Nhưng người ta chẳng thèm để ý đến nàng, quay đầu đi mất.
Đi đến ngả rẽ trên hành lang, khoé miệng nam tử nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.
Ngay cả sư phụ cũng chỉ là Thần Đình cảnh thì tiểu nha đầu ngươi có thể cao bao nhiêu… Nha đầu điêu ngoa tuỳ hứng, ngươi muốn ta đo, ta càng không cho ngươi đo! Chờ tới ban đêm sẽ cho các ngươi biết các gì gọi là lòng người hiểm ác.
Hơn nữa hắn cũng không muốn lãng phí năng lượng trong tinh thạch.
Tiểu Diên Nhi tức giận dậm chân nói: “Sư phụ, bọn hắn dám xem thường người kìa!”
Lục Châu đáp: “Đo hay không đo cũng chẳng có gì khác.”
“Vâng.”
Thẩm Lương Thọ là người đứng đầu trên Bạch Bảng, luôn làm việc thiện.
Nhưng Lục Châu không ngờ hắn lại to gan đến vậy, dám ở lại Lương Châu Thành, chẳng hề e ngại U Minh Giáo.
——————
Khi đêm xuống…
Tiểu Diên Nhi hai tay chống cằm, mắt nhìn theo một con muỗi đang vo ve bay loạn trong phòng… Một đạo cương nhận nhỏ như kim châm đột nhiên xuất hiện bắn về phía nó.
Vụt!
Con muỗi bị chém làm đôi.
“Hì hì, sư phụ sư phụ, con có thể dùng cương nhận giết muỗi rồi nè!”
Lục Châu mở mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng hắn cũng không lên tiếng răn dạy Tiểu Diên Nhi. Dù sao đây cũng là phương thức luyện tập thường ngày của nàng.
Con người chính là loài động vật kỳ lạ. Có người hao hết tâm tư cố gắng học tập nhưng học mãi vẫn không khá hơn. Lại có người chỉ cần nhìn thoáng qua đã làm được rất tốt.
Tiểu Diên Nhi chính là kiểu người thứ hai.
Đùng đùng đùng!
Cửa phòng bị người gõ vang.
“Đồ nhi đi mở cửa.” Tiểu Diên Nhi tung tăng chạy tới mở cửa phòng.
Bên trong là một khu vực hình tròn, ánh sáng rọi vào nhiều hơn ở khu vực bên ngoài, chỉ là tiếng gió thổi vẫn y như vậy, không ngừng kêu vu vu…
Nghe lâu dần cũng sẽ thích ứng với tiếng nghẹn ngào đó.
Ở giữa khu vực hình tròn có một chiếc bàn đá, trên bàn đặt một hộp gấm. Xung quanh hộp đặt rất nhiều lá Huân Hoa Thảo khô. Có lẽ do thời gian quá dài nên chỉ còn lại hình dạng của Huân Hoa Thảo, thân cây đều đã biến thành một đống phấn vụn.
Ngu Thượng Nhung phất tay, Huân Hoa Thảo nát vụn bay đi, tro bụi cũng tản mất.
Hình dạng của hộp gấm hiện ra rõ ràng trước mắt. Trên nắp hộp có khắc hoa văn Huân Hoa Thảo.
Ngu Thượng Nhung không nghĩ nhiều, lại vung tay lên.
Soạt ——
Hộp gấm mở ra. Bên trong có vài quyển thư tịch và mấy viên đan dược.
Ngu Thượng Nhung cầm đống thư tịch lên xem sơ lược. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, là một số bí pháp tu hành của ba nhà Nho, Đạo, Thích.
Nếu là người khác tìm thấy hẳn sẽ cho rằng đây là bảo bối, nhưng đối với Ngu Thượng Nhung thì đống thư tịch này chẳng khác gì rác rưởi, không lọt được vào trong mắt hắn.
Nguyên khí trong tay khẽ rung động, mấy quyển thư tịch lập tức biến thành bột mịn.
Dược hiệu của đan dược đã sớm bay hơi hết chẳng còn lại gì do thời gian quá lâu.
Từ hình dạng và cặn thuốc, có thể đoán được mấy viên đan dược này đã từng là Tăng Thọ Đan cấp thấp, mấy thứ này cũng chẳng còn tác dụng gì với hắn.
Đối với người Quân Tử Quốc thì những vật này đúng là vô cùng quý giá. Chỉ là không ai ngờ tới chúng lại được cất giữ trong Huân Hoa Mộ.
Không có người nào tu hành? Không có người nào phục dụng sao?
Ngu Thượng Nhung khe khẽ thở dài, bàn tay đánh ra một chưởng.
Ầm!
Hộp gấm rơi xuống đất.
Một bức tranh đặc thù dưới đáy hộp gấm rơi ra ngoài.
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía bức tranh kia. Nói một cách chuẩn xác thì đó là một bản thư tịch khắc các loại ký hiệu kỳ lạ.
Ngu Thượng Nhung đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ và tờ giấy trắng sư phụ giao cho hắn. Các ký hiệu trên tờ giấy trắng dường như rất giống ký hiệu trên bản tranh hoạ này.
Hắn lấy mảnh giấy trắng ra, đặt lên bàn đá rồi so sánh. Có rất nhiều ký hiệu tương tự nhau, một số còn trông giống hệt. Số lượng ký hiệu trên bản tranh hoạ nhiều hơn.
Từ đó có thể nhìn ra được nội dung trên bản tranh hoạ và mảnh giấy trắng khác nhau, nhưng thuộc về cùng một phong cách vẽ.
“Là đồ của sư phụ sao?” Ngu Thượng Nhung cảm thấy rất kỳ lạ. Sao đồ của sư phụ lại ở chỗ này?
Những thứ đồ khác không mấy quý giá, nhưng bản tranh hoạ này chắc chắn là vật cực kỳ trân quý.
Ngu Thượng Nhung nhìn đi nhìn lại mớ ký hiệu vẫn chẳng thể lý giải nổi, bèn từ bỏ. Hắn cẩn thận gấp bản tranh hoạ lại, cất vào trong ngực.
Có thể được giấu trong ngăn bí mật của hộp gấm, nằm im trong đó nhiều năm như vậy mà không bị hư hỏng mục ruỗng thì chứng tỏ cả bản tranh hoạ và chất liệu làm ra nó không phải vật tầm thường.
Ngu Thượng Nhung quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đá.
“Trở về?”
Hắn bước ra ngoài, đi tới trước mặt cánh cửa đá đầu tiên. Trên đầu vẫn không ngừng truyền đến tiếng gió khóc than.
Ngu Thượng Nhung cảm thấy không ổn. Hắn nhấc tay, pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, kim liên toạ lại lần nữa bị đám cổ thuật màu tím xâm chiếm.
“Không quay về được nữa rồi?” Ngu Thượng Nhung nhíu mày.
Nếu pháp thân không có vấn đề gì, hắn có thể toàn lực phi hành, trong vòng bảy ngày quay trở lại Ma Thiên Các.
Nhưng mà bây giờ thì… chỉ sợ đi chưa được nửa đường pháp thân đã bị huỷ.
Ở nơi dã ngoại hoang vu có rất nhiều hung thú, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ trở thành món ăn trong miệng chúng.
Không có pháp thân, tu vi của Ngu Thượng Nhung chỉ còn tương đương Thối Thể cửu trọng, làm chút việc lặt vặt còn được chứ đi đường hay bay xuyên qua đám rừng sâu nước cạn thì nguy hiểm vô cùng.
Hắn không cho rằng may mắn thuở thiếu thời lại đến với hắn một lần nữa.
Nghĩ tới đây, Ngu Thượng Nhung dừng lại, không còn ý định phá tung cửa đá.
Hắn ngồi xếp bằng, điều động nguyên khí để áp chế cổ thuật lây nhiễm toà kim liên.
——————
Đảo mắt đã một ngày một đêm trôi qua. Nếu không nhờ ánh sáng trên đỉnh ngôi mộ thì Ngu Thượng Nhung đã chẳng phân biệt được ngày hay đêm.
Hắn lại gọi pháp thân ra… tốc độ lan tràn cổ thuật đã chậm lại một chút.
Nhưng loại áp chế này chẳng khác nào độc dược mãn tính. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng phải là biện pháp.
Cả đêm qua Ngu Thượng Nhung đều nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này nhưng đều không ngăn được cổ thuật xâm chiếm toà kim liên.
Nhiều năm tung hoành tu hành giới không có đối thủ, Kiếm Ma hắn lần đầu tiên có cảm giác vô lực thế này.
Thật bất đắc dĩ.
Ngu Thượng Nhung đứng lên, đi vào khu vực bên trong cơ quan, tiếp tục ngồi xếp bằng điều tức, nghĩ cách khắc phục.
Đến ngày thứ năm, Ngu Thượng Nhung lại gọi ra pháp thân. Toà kim liên bên dưới pháp thân đã sắp bị lây nhiễm toàn bộ.
Có lẽ do cảm giác áp bách cổ thuật mang đến, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nghĩ tới một phương pháp đáng sợ: trảm kim liên!
Suy nghĩ thật rùng rợn.
Hắn biết hậu quả của việc trảm kim liên là như thế nào. Bởi vì hắn từng dùng Trường Sinh Kiếm chém nát pháp thân của vô số người.
Pháp thân ma thiền, pháp thân Đạo môn, pháp thân Nho môn thiên cương, pháp thân Phật môn…
Cho dù là loại pháp thân nào, một khi bị vũ khí thiên giai chém đứt đoạn thì đều phải bị trọng thương. Không có ngoại lệ.
Thế nên… trảm kim liên chẳng khác nào là hành vi tự sát!
Nghĩ đến việc này, năm ngón tay Ngu Thượng Nhung bỗng chốc run rẩy. Bàn tay hắn nắm chặt vỏ Trường Sinh Kiếm.
Kiếm Ma lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng.
Ngu Thượng Nhung duy trì tư thế này không nhúc nhích. Bất luận người nào gặp phải tình cảnh này cũng sẽ phải suy nghĩ và cân nhắc thật nhiều.
Đừng nói tới việc trảm kim liên có thể sẽ chết… Cho dù có người nói với ngươi, chỉ cần chém đứt hai chân sẽ giữ lại được mạng sống, ngươi dám không? Ngươi có dũng khí tự chém mình sao?
Ngu Thượng Nhung đang phân vân điều này. Tuy nói trảm kim liên không tàn khốc bằng tự chặt hai chân, nhưng cảm giác khủng hoảng cũng không hề ít hơn chút nào.
Đối với tu hành giả mà nói, tu vi chính là một mạng sống khác của hắn. Không có tu vi, hắn chỉ là phế nhân, chẳng khác gì người đã chết.
Màn đêm buông xuống.
Không có ánh sáng. Trong Huân Hoa Mộ tối đen giơ tay không thấy ngón.
Ngu Thượng Nhung nắm chặt vỏ kiếm, ngón tay cái thỉnh thoảng chạm vào tay nắm kiếm, đẩy bật nó lên.
Trường Sinh Kiếm ma sát với vỏ kiếm tạo thành âm thanh dị thường chói tai, chẳng khác gì đồ tể đang không ngừng mài đao.
Cứ thế trải qua một đêm.
Khi trên đỉnh mộ bắt đầu xuất hiện ánh sáng yếu ớt của rạng đông, ngón tay cái của Ngu Thượng Nhung không tiếp tục đẩy bật thanh kiếm lên nữa.
Trong cõi U Minh tự có định mệnh… có lẽ thuở thiếu thời khi hắn rời khỏi Vu Hàm Sơn, kết cục của hắn đã được sắp đặt.
Chết đáng sợ lắm sao?
Không có tu vi, sớm muộn gì cũng chết.
Chương 432 Vô đề
Vụt!
Ngón tay cái Ngu Thượng Nhung đẩy bật Trường Sinh Kiếm.
Trường Sinh Kiếm bay lên không trung. Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đứng dậy bắt lấy nó…
Đồng thời, pháp thân Bách Kiếp Động Minh được gọi ra chiếu sáng rực cả Huân Hoa Mộ.
Ngu Thượng Nhung chẳng buồn nhìn, cứ thế nâng tay, dùng lực huy động Trường Sinh Kiếm!
Xoẹt!
Có đôi khi… dùng lực huy kiếm không chỉ để giết chết đối thủ.
Sau khi vung ra một kiếm, Ngu Thượng Nhung mới hờ hững nhìn lại pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Toà kim liên màu tím đã hoàn toàn tách khỏi phần trên của pháp thân.
Một nửa ở bên trên, một nửa ở bên dưới.
Trong trường hợp thế này, Ngu Thượng Nhung cũng không muốn để bản thân mình trông có vẻ quá chật vật. Hắn điểm mấy huyệt đạo trên cơ thể rồi ngồi xếp bằng xuống.
Chỉ trong giây lát, sắc mặt Ngu Thượng Nhung đã trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.
Nửa dưới pháp thân rơi xuống đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Nửa trên pháp thân dung nhập vào trong thân thể hắn.
Ngay sau đó, đan điền khí hải ầm vang biến hoá như muốn dời sông lấp biển.
Một người có thể mạnh đến mức nào?
Khi hắn đối mặt với tử vong gần như vậy mà vẫn có thể bảo trì thái độ thản nhiên.
Mặt không đổi sắc, kiên cường bất khuất.
Toàn thân Ngu Thượng Nhung như đang bị hoả diệm sơn thiêu đốt, nguyên khí trong cơ thể không tìm được nơi ký thác nên chạy tán loạn khắp nơi.
Ngu Thượng Nhung vẫn bất động như núi, cố gắng chống đỡ.
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu…
Ngu Thượng Nhung vẫn còn ý thức, đột nhiên mở to mắt.
Tu vi của hắn bắt đầu giảm mạnh ——
Từ bát diệp xuống đến thất diệp, lại xuống lục diệp.
Nguyên khí trong đan điền khí hải chậm rãi phát tiết ra ngoài.
Ngũ diệp, tứ diệp, tam diệp… nhị diệp… nhất diệp.
Khoé miệng hắn trào ra tia máu.
Nhưng Ngu Thượng Nhung không vì vậy mà cảm thấy uể oải, mà ngược lại, khoé miệng hắn cong lên thành một nụ cười hài lòng.
Cho dù bị trọng thương, thất diệp biến mất, nhưng ít nhất hắn vẫn còn giữ được mạng sống.
Không có kim liên nên đương nhiên cũng không còn diệp nữa. Đây là chuyện đã nằm trong dự liệu.
“Chẳng qua chỉ là thêm một lần khai diệp mà thôi.”
Thanh âm của hắn đầy tự tin và hữu lực, vang vọng trong Huân Hoa Mộ.
Toàn bộ huy hoàng đã trở thành hồi ức.
Nhân sinh có thành có bại, xem như là làm lại từ đầu.
——————
Cùng lúc đó, tại Lương Châu và Ích Châu cũng xảy ra biến hoá kịch liệt.
Trên Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân tay cầm phi thư do Giang Ái Kiếm gửi đến, mắt nhìn về phía sư phụ đang ngồi nghiêm chỉnh trên đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư, nói rằng hoàng thất đã phái quân đến Lương Châu. Tu hành giả Lâu Lan và Nhu Lợi cũng chạy tới. Với sự thông minh tài trí của Tư Vô Nhai, chắc chắn hắn cũng tính ra được điều này, chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi tình hình.”
Lục Châu không đáp lời Minh Thế Nhân mà đưa mắt nhìn sang giao diện Hệ thống, suy nghĩ xem nên xài điểm công đức như thế nào.
Trước mắt muốn bắt được Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải đúng là cần phải yên lặng theo dõi kỳ biến.
Điểm công đức: 17.900 điểm.
Có lẽ do đã quen với sáo lộ của Hệ thống, Lục Châu đã bị mài mòn đến mức chẳng còn thấy gấp gáp gì nữa, thậm chí còn rất bình tĩnh.
Chẳng phải chỉ là trăm ngàn điểm công đức thôi sao, cứ chậm rãi tích luỹ là được.
Thấy sư phụ không đáp lời, Minh Thế Nhân cung kính rời khỏi đại điện.
Ngày hôm sau, Minh Thế Nhân lại cầm phi thư của Giang Ái Kiếm bước vào.
Thấy sư phụ đang vẽ tranh, chứng tỏ tâm tình người không tệ, Minh Thế Nhân to gan hơn một chút, đi đến trước mặt Lục Châu nói thẳng:
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư, nói rằng hoàng thất cố ý từ bỏ Ích Châu, phái tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đến Lương Châu bình loạn… Nhưng hình như Tư Vô Nhai đã dự liệu được chuyện này nên U Minh Giáo trên khắp cửu châu đều đang cố ý náo loạn. Hiện tại… thiên hạ đại loạn.”
Lục Châu dừng lại động tác.
Hai tên nghiệt đồ này thật muốn khiến thiên hạ đại loạn, đối địch với Thần Đô?
Bọn chúng làm được sao? Không ai biết được.
Nếu chỉ có mình Vu Chính Hải thì e là không xong. Nhưng có Tư Vô Nhai ở bên hỗ trợ thì biến số ngày càng tăng.
Tư Vô Nhai có Ám Võng khổng lồ khiến người khác khó lòng tin nổi, ngay cả Giang Ái Kiếm cũng phải kiêng kỵ ba phần, làm gì có ai dám không sợ hắn?
Trầm ngâm một lát, Lục Châu mới nói: “Chuyện hoàng thất nghiên cứu cửu diệp, Giang Ái Kiếm không nói tới sao?”
“Không có.”
“Vậy thì nhắc nhở hắn một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chuyện náo loạn ở Lương Châu và Ích Châu, Lục Châu không quản, cũng không muốn quản.
Cho dù thiên hạ đại loạn thì cũng là do U Minh Giáo ở trong bóng tối giở trò quỷ.
Nếu không có tin tức chính xác, Lục Châu sẽ không dễ dàng rời khỏi Ma Thiên Các.
Lục Châu hiện tại có rất nhiều kiên nhẫn… Đây là thứ mà nguyên chủ Cơ Thiên Đạo trước đây không hề có được.
Trước khi đến lúc đó, tốt nhất vẫn nên dành thời gian nghiên cứu về cửu diệp thì hơn.
Mãi đến ngày thứ ba…
Tốc độ đi đường của Minh Thế Nhân vội vàng hơn mấy lần trước nhiều.
Lần này không chỉ mình Minh Thế Nhân, ngay cả Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh cũng đi vào trong đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
“Nói điểm chính.” Lục Châu nói.
“Vĩnh Ninh công chúa cùng tứ hoàng tử xuất chinh đến Lương Châu. U Minh Giáo hai mặt thụ địch, e là lần này trốn không thoát.”
Khi nói những lời này, Minh Thế Nhân có chút không dám tin tưởng.
Lục Châu giật mình ngừng bút.
Hắn phất tay, phi thư trong tay Minh Thế Nhân bay vào tay hắn.
Lục Châu đọc lại một lượt rồi nhíu mày. “Với bản sự của Tư Vô Nhai, lẽ ra không nên để bị bao vây mới phải… Vĩnh Ninh công chúa?”
“Vĩnh Ninh công chúa chỉ là một nữ nhân, sao lại cùng Lưu Bỉnh đến Lương Châu làm gì?” Minh Thế Nhân kỳ quái nói.
Đúng lúc này…
Thanh âm của Chư Hồng Cộng đột nhiên từ bên ngoài truyền vào, vang dội cả đại điện:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Vừa nghe thấy tiếng con hàng này, Minh Thế Nhân đã đen mặt.
“Bát sư đệ, có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Minh Thế Nhân uy hiếp.
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc. “Sư phụ, đồ nhi biết rõ vị Vĩnh Ninh công chúa này.”
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ngồi xuống.
“Vĩnh Ninh công chúa thích thất sư huynh… Đồ nhi chỉ nghe thất sư huynh đề cập tới chuyện này một lần, những chuyện khác thì không biết.” Chư Hồng Cộng liến thoắng nói.
“Tình nhân?”
Minh Thế Nhân trợn trừng mắt. “Thảo nào hắn có thể đào thoát khỏi tay Hàn Ngọc Nguyên, thảo nào hắn biết thật nhiều nội tình trong cung, thảo nào hắn có thể bức Giang Ái Kiếm trốn vào Ma Thiên Các… Thì ra sau lưng có một nàng công chúa làm chỗ dựa! Thật không ngờ dáng vẻ lão thất trông nhã nhặn như vậy mà bên trong lại là cầm thú!”
“. . .”
Lời này nghe đầy mùi dấm chua, tựa như cẩu độc thân đang gào thét.
Đoan Mộc Sinh lườm Minh Thế Nhân một cái, sau đó hà hơi lên Bá Vương Thương, tiếp tục chà lau.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Vĩnh Ninh tỷ tỷ có xinh đẹp không?”
“Ta chưa gặp mặt bao giờ.” Chư Hồng Cộng đáp.
Minh Thế Nhân vội nói: “Tiểu sư muội, đừng ngắt lời huynh. Sư phụ, chuyện này thật không đơn giản, nhất định là lão thất cố ý tạo ra cạm bẫy.”
Chương 433 Vô đề
Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh không ngừng gật đầu như con gà mổ thóc.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa âm thầm suy tư.
Thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá còn hai tấm, thẻ Một Kích Chí Mạng còn một tấm. lực lượng phi phàm tích trữ đầy đủ.
Hiện tại Lục Châu có đầy đủ cơ sở vốn liếng để bắt Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải về.
Vấn đề là… bọn hắn sẽ xuất hiện ở đâu?
Suy nghĩ một lát, Lục Châu chậm rãi đứng lên nói với Minh Thế Nhân. “Nếu ngươi là Tư Vô Nhai, ngươi sẽ làm thế nào?”
Minh Thế Nhân sờ sờ cằm, suy tư nói:
“Nếu đồ nhi là Tư Vô Nhai, đương nhiên sẽ không tự đưa mình vào hiểm cảnh.”
Nói xong, thấy có chỗ nào đó không đúng, Minh Thế Nhân vội bổ sung:
“Nhưng nếu lão thất và Vĩnh Ninh công chúa có gì đó thì có khi hắn sẽ xuất hiện ở Lương Châu cũng không chừng. Về phần đại sư huynh… chắc chắn sẽ không dấn thân vào nguy hiểm. Đồ nhi cảm thấy đại sư huynh sẽ chơi chiêu giương đông kích tây.”
Lục Châu gật gù, cảm thấy có lý, sau đó quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng. “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, người, người đang hỏi đồ nhi sao?”
Không đợi Lục Châu đáp lời, Minh Thế Nhân đã lườm hắn một cái. “Hỏi đệ thì đệ trả lời đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Cái đồ đần này, một giây không vỗ mông ngựa là không chịu nổi. Nhất định phải kiếm cơ hội trị hắn một trận mới được.
Chư Hồng Cộng nói: “Nếu đồ nhi là thất sư huynh, đồ nhi sẽ lập tức quay về Ma Thiên Các, ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt người mà dập đầu thỉnh tội!”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Lời này mà đệ cũng nói ra được? Minh Thế Nhân giơ chân đạp Chư Hồng Cộng một cước!
Ui da… Chư Hồng Cộng ngã nhào sang bên, lầm bầm nói: “Ăn ngay nói thật thôi mà…”
Lục Châu không có ý định trách Chư Hồng Cộng, nhưng câu trả lời của hắn đúng là vô nghĩa.
Tư Vô Nhai không phải như Chư Hồng Cộng, hắn lựa chọn trợ giúp Vu Chính Hải đối địch với triều đình tất nhiên có nguyên nhân của hắn.
Còn việc Vu Chính Hải rời đi chắc hẳn cũng tương tự như Ngu Thượng Nhung. Tất cả những chuyện này phải đợi đến khi tìm được quả cầu thuỷ tinh phong ấn ký ức mới biết rõ.
Theo lời Ngu Thượng Nhung, Cơ Thiên Đạo phong ấn ký ức vào quả cầu, chứng tỏ hắn không muốn nhớ lại chuyện này, đương nhiên càng không thể để người khác biết được.
Tư Vô Nhai là đứa nghĩ ngợi nhiều nhất trong số chín đồ đệ, nếu hắn không biết quả cầu ở đâu thì những người khác lại càng không thể biết.
“Sư phụ… đồ nhi cảm thấy thất sư huynh có lẽ sẽ đến Lương Châu.” Tiểu Diên Nhi bỗng nói.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn nàng. “Tại sao?”
Tiểu sư muội mới vào Nguyên Thần cảnh đã bắt đầu khai khiếu rồi?
Tiểu Diên Nhi đáp: “Trực giác.”
“. . .”
Minh Thế Nhân im lặng không biết nói gì.
Một đứa đã ngốc, một đứa càng ngốc hơn. Sao ta lại có đám sư đệ sư muội như thế này chứ?
Lục Châu vuốt râu nói: “Sao ngươi lại có trực giác như vậy?”
“Nếu Vĩnh Ninh tỷ tỷ vẫn luôn âm thầm trợ giúp thất sư huynh, vậy huynh ấy sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn Vĩnh Ninh tỷ tỷ rơi vào tay dị tộc được chứ?” Tiểu Diên Nhi nói.
Minh Thế Nhân lừ mắt: “Hắn chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.”
Ý kiến hai người trái ngược nhau. Nhưng lần này Lục Châu lại cho rằng ý kiến của Tiểu Diên Nhi là đúng.
Tuy rằng phán đoán của nàng chỉ đơn giản căn cứ vào tình người, nhưng thường thì chính những thứ đơn giản này mới tạo thành nhược điểm chí mạng của một người.
Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Còn Tư Vô Nhai thì sao?
——————
Cùng lúc đó, tại một phân đà xa xôi nào đó của U Minh Giáo.
Tâm tình Vu Chính Hải rất tốt, hắn chắp tay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“U Minh Giáo có thất sư đệ toạ trấn, lo gì không giành được thiên hạ. Hiện nay cửu châu đều loạn, ta thật muốn nhìn xem hoàng thất có thể làm được gì?”
“Đại sư huynh, mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu, huynh không nên quá mức khinh địch.” Tư Vô Nhai nói.
“Cẩu hoàng đế chỉ dựa dẫm vào cấm vệ quân Thần Đô và Thập Tuyệt Trận mà thôi.”
Tư Vô Nhai nói: “Xét về tu vi cá nhân thì đại sư huynh đương nhiên là đệ nhất thiên hạ.”
“Sư đệ, chuyện này không thể nói lung tung được, vi huynh chỉ dám xưng hạng hai.” Vu Chính Hải đáp.
Tư Vô Nhai không nói nữa mà ngồi xuống nhìn tấm địa đồ trước mặt.
Lấy Thần Đô làm trung tâm, bốn phương tám hướng có thành trì đều được đánh ký hiệu.
Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi. Thuận lợi đến mức khiến Tư Vô Nhai cảm thấy kỳ quái.
Thấy hắn lâm vào trầm tư, Vu Chính Hải lên tiếng: “Sư đệ lo lắng bọn dị tộc?”
“Đại sư huynh, tên Lưu Thương này cực kỳ giỏi ẩn nhẫn. Sau khi nhị hoàng tử Lưu Hoán và Mạc Ly chết, hắn còn chưa từng chầu triều. Thậm chí còn cấm túc thái tử Lưu Chấp.” Tư Vô Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ… hắn nhẫn tâm nhìn giang sơn của mình bị dị tộc chà đạp?”
“Đương nhiên là không.”
Vừa nhắc tới dị tộc, Vu Chính Hải đột nhiên nổi trận lôi đình, trừng to mắt nói:
“Nếu có thể, một ngày nào đó vi huynh nhất định phải vác đao đi diệt sạch Lâu Lan, nhổ cỏ tận gốc rồi mới quay trở về.”
“Sư huynh yên tâm. Lâu Lan dùng vu thuật trị thiên hạ, sớm muộn gì chúng ta cũng diệt bọn hắn rửa hận cho sư huynh.”
Thái độ Vu Chính Hải rất khác thường nhưng vẫn không nói gì. Từ lâu hắn đã học được cách khắc chế tâm tình của chính mình.
Tư Vô Nhai nói: “Mạc Ly đã chết, chỉ cần chúng ta nắm bắt cơ hội, làm dấy lên phân tranh… sau đó làm ngư ông đắc lợi là được.”
Vu Chính Hải hài lòng gật đầu.
“Sư đệ, đã vậy thì đệ đừng đi Lương Châu nữa, cùng vi huynh uống chút rượu, ngắm hoa thưởng nguyệt, bày mưu nghĩ kế toạ sơn quan hổ đấu, như thế không tốt sao?”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói:
“Không, chuyện lần này cực kỳ quan trọng, ta nhất định phải tự mình làm… Nếu Giang Ái Kiếm rời khỏi Ma Thiên Các, những tai mắt trong cung kia e là đều trở nên không đáng tin cậy.”
Nói tới Giang Ái Kiếm, Vu Chính Hải khẽ nhíu mày.
“Làm tam hoàng tử Đại Viêm không tốt sao, nhất định cứ phải đặt cái tên cẩu thí như vậy? Ái Kiếm, ta vừa nghe đã thấy thật tiện. Vi huynh mà gặp được hắn tất sẽ đánh cho một trận ra trò để sư đệ hả giận.”
“. . .”
Tư Vô Nhai nào có tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, nghe vậy bèn lắc đầu rồi đứng lên chắp tay với Vu Chính Hải.
“Thời gian không còn sớm, sư huynh, sau này gặp lại.”
Vu Chính Hải không nỡ để hắn đi, lại hỏi: “Thật phải đi à? Không phải là vì đệ lo lắng cho Vĩnh Ninh công chúa đó chứ?”
“Xin sư huynh tin tưởng ta.” Tư Vô Nhai không muốn giải thích thêm, chỉ buông tiếng thở dài.
Thấy hắn chấp nhất như vậy, Vu Chính Hải bèn lắc đầu nói: “Như vầy đi, vi huynh bảo tứ đại hộ pháp đi cùng để bảo vệ đệ.”
“Đại sư huynh…”
Lời còn chưa nói xong, Vu Chính Hải đã giơ tay lên ngắt lời hắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Đây là ranh giới của vi huynh. Tu vi của ta đã sớm khôi phục, đệ cần gì phải lo lắng. Ngược lại ta rất lo cho đệ. Đệ mà xảy ra chuyện, vi huynh ăn không ngon ngủ không yên.”
Tư Vô Nhai đành chấp nhận. “Đa tạ đại sư huynh.”
Chương 434 Vô đề
Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi lên mái nhà Đông Các.
Lục Châu mở mắt ra, nhìn xuống giao diện Hệ thống xem điểm công đức và thọ mệnh.
Tuổi thọ còn lại: 6.769 ngày
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn nghĩ về chuyện lên cửu diệp, quên cả việc thu hoạch công đức.
Lục Châu sử dụng mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Hiện nay Đông Các dù có xuất hiện ba động cỡ nào, những người khác cũng chẳng ai chất vấn nữa.
Năng lượng sinh cơ hội tụ trong nháy mắt khiến Lục Châu cảm giác cơ năng thân thể được khôi phục.
Tuy hắn không sử dụng nhiều Thẻ Nghịch Chuyển nhưng diện mạo vẫn xuất hiện một chút xíu biến hoá, trạng thái tinh thần lại càng tốt hơn trước.
Lục Châu không dám sử dụng quá nhiều Thẻ Nghịch Chuyển trong một lần, một khi tướng mạo thay đổi nhiều, đám đệ tử Ma Thiên Các sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cứ sử dụng từng chút một, sẽ chẳng ai phát giác, lại không làm giảm bớt đi sự uy nghiêm của mình.
Sau khi sử dụng mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển, Lục Châu còn lại ba mươi ba thẻ.
Lúc này tuổi thọ còn lại của hắn đã lên tới 9.769 ngày.
Không tệ. Lục Châu lại xem điểm công đức: 17.900 điểm.
Sáng sớm thần thanh khí sảng, hay là… rút thưởng chút chơi?
Liên tục mười lần rút thưởng đều xịt, rốt cuộc Lục Châu cũng tỉnh táo trở lại.
“Sư phụ, hôm trước tăng nhân Thiên Tuyển Tự đã rời đi. Ban đầu bọn họ muốn nói lời từ biệt với người, nhưng lại không dám quấy nhiễu.” Bên ngoài truyền tới giọng của Chiêu Nguyệt.
Lục Châu bước ra khỏi Đông Các, nhìn Chiêu Nguyệt nói: “Gọi sư muội ngươi tới đây.”
Lục Châu cảm thấy đã đến lúc nên đi một chuyến tới Lương Châu.
“Sư phụ, tiểu sư muội hôm qua luyện công muộn nên bây giờ còn chưa tỉnh ngủ. Có chuyện gì người cứ phân phó đồ nhi là được ạ.”
Hôm qua Chiêu Nguyệt đã nghe Minh Thế Nhân kể lại, trong lòng âm thầm phỏng đoán sư phụ có lẽ sẽ đi ra ngoài một chuyến, thế là nàng liều mạng chủ động xin đi.
Luyện công?
Tiểu nha đầu này càng ngày càng chăm chỉ. Đúng là chuyện tốt.
Lục Châu nhìn Chiêu Nguyệt, cất tiếng hỏi: “Pháp thân của ngươi khai diệp chưa?”
Chiêu Nguyệt xấu hổ đáp: “Vẫn… vẫn chưa khai diệp. Đồ nhi mới vừa vào Nguyên Thần cảnh, vẫn chưa nghiên cứu Bích Lạc Nhận…” Nàng nói thật nhanh: “Đồ nhi nhất định sẽ dốc toàn lực để sớm ngày khai diệp.”
Không khai diệp, tu vi còn kém lắm.
Bảo nàng bảo hộ lão phu á? Không yên tâm chút nào.
Lục Châu mặt không đổi sắc ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Vẫn là gọi tiểu sư muội ngươi đến đây đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chiêu Nguyệt khẽ khom người quay đi, trong lòng lại không ngừng cảm khái. Sư phụ đối xử với tiểu sư muội thật tốt, tiểu sư muội tu vi không cao, làm việc lỗ mãng mà sư phụ vẫn nguyện ý dẫn nàng theo để mở mang hiểu biết.
Khi Chiêu Nguyệt rời khỏi Đông Các, Lục Châu kéo tóc mình ra xem, quả nhiên như trong suy nghĩ của hắn, tuy thay đổi không quá rõ ràng nhưng tóc đã đen hơn trước.
Có lúc Lục Châu nghĩ, nếu có đủ Thẻ Nghịch Chuyển để biến trở lại bộ dạng thời thanh niên, trông hắn sẽ như thế nào? Nếu đám đồ đệ nhìn thấy sẽ có cảm tưởng ra sao?
Cơ Thiên Đạo khi còn trẻ xấu trai hay là đẹp trai đây?
Khụ khụ.
Lục Châu lắc đầu. Tự nhiên mẹ nó nghĩ mấy chuyện không đâu.
“Sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo xuất hiện bên ngoài Đông Các, trông hệt như một con thỏ nhỏ: “Người gọi con?”
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, nha đầu này đã cao hơn trước không ít, vẻ ngoài cũng có chút thay đổi. Thành thật mà nói, nàng trông càng linh động xinh đẹp hơn trước.
Ăn mặc thế này ra ngoài khó tránh khỏi sẽ bị người ta chú ý.
“Thay một bộ trang phục bình thường, cùng vi sư đến Lương Châu một chuyến.” Lục Châu vuốt râu nói.
Tiểu Diên Nhi vừa nghe nói được ra ngoài chơi, lập tức vui vẻ phấn chấn đáp: “Đồ nhi đi ngay.”
Đúng lúc này, Phan Ly Thiên xuất hiện bên ngoài Đông Các.
“Lão hủ bái kiến Các chủ.”
“Phan trưởng lão có việc gì?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Sau trận chiến với đại vu Ba Mã, Phan trưởng lão bị thương không nhẹ, lẽ ra nên ở trong phòng tịnh dưỡng mới phải.
Phan Ly Thiên không đáp mà cung kính đến đứng trước mặt Lục Châu, nhìn trái nhìn phải một lúc, thấy không có ai bèn quỳ xuống.
Lục Châu giật mình.
Tuy là hắn đủ tư cách nhận cái quỳ này nhưng Phan Ly Thiên là nhân vật bậc nào? Từng là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo danh tiếng lẫy lừng, sao có thể dễ dàng quỳ xuống?
“Phan trưởng lão làm thế là có ý gì?”
“Lão hủ có một chuyện muốn nhờ.” Phan Ly Thiên chắp tay.
“Nói đi.”
Phan Ly Thiên gật đầu. “Lão hủ muốn cầu xin ngài tha cho tứ hoàng tử điện hạ.”
Nghe hắn nói thế, Lục Châu không hề cảm thấy bất ngờ.
Năm đó khi Phan Ly Thiên rời khỏi Tịnh Minh Đạo đã bị trọng thương, may mắn được tứ hoàng tử cứu giúp. Chỉ là… hắn đầu quân vào quân đội nhiều năm cũng xem như đã trả ân tình.
“Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh quanh năm trấn thủ biên cương, tận trung với nước. Nhưng mà…” Ngữ khí Lục Châu trầm xuống. “Ân tình ngươi thiếu người ta, sao muốn bản toạ trả thay?”
“Chuyện này…”
Phan Ly Thiên sửng sốt.
Lục Châu lại nói: “Hơn nữa, hắn và bản toạ không oán không thù, cần gì ngươi phải cầu tình?”
Lời này đã khiến Phan Ly Thiên tỉnh táo lại. Nói rất có lý, Lưu Bỉnh và Ma Thiên Các không thù không oán, sao Ma Thiên Các phải động thủ với hắn làm gì?
Tự mình đa tình nghĩ nhiều rồi còn chạy tới cầu tình giùm hắn. Thật xấu hổ.
Lục Châu không nói gì nữa, chắp tay sau lưng rời khỏi Đông Các.
Phan Ly Thiên phủi bụi trên người, đột nhiên ngẩn ra. Không đúng! Ngài là đại ma đầu cơ mà, đại ma đầu ra tay với người khác còn cần lý do sao?
Phan Ly Thiên lập tức ngẩng đầu, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Các chủ.
——————
Một ngày sau, tại Lương Châu Thành.
Lục Châu đã thay một bộ quần áo bằng vải thô, trông không khác gì một lão bách tính thứ thiệt.
Hắn cũng không còn cách nào khác, Tư Vô Nhai thật sự quá giảo hoạt, tai mắt rất nhiều, Lục Châu chỉ có thể giả trang làm người dân thường. Đừng nói tới chuyện cưỡi phi liễn, chỉ cần dẫn theo đám Lão Niên Các tới bắt hắn thôi, tên nghiệt đồ này nghe có chút phong thanh sẽ lập tức bỏ chạy. Cải trang một chút sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn nhiều.
Vừa vào Lương Châu Thành, Lục Châu và Tiểu Diên Nhi không khỏi có chút bất ngờ.
Không có binh sĩ thủ thành, không có đội cung nỏ, trên tường thành có vết máu để lại, hiển nhiên là vừa xảy ra một trận chiến cách đó không lâu.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại xuất hiện tốp năm tốp ba tu hành giả. Bên trong Lương Châu Thành lại có vẻ rất yên tĩnh và thưa thớt.
Lộc cộc… lộc cộc…
Một đội nhân mã phóng nhanh như tên bắn vụt qua mặt hai thầy trò, trên mặt ai nấy đều có vẻ hung thần ác sát.
Lục Châu nắm cánh tay Tiểu Diên Nhi kéo sang một bên.
Đám nhân mã kia đang chạy về phía cổng thành, hẳn là binh sĩ trấn thủ.
“Sư phụ, bọn họ thật là hung dữ…” Tiểu Diên Nhi làu bàu nói.
“Đừng để ý tới bọn họ.”
Hai người đi vào bên trong thành.
Lương Châu Thành đã khởi động trạng thái chiến đấu, bên trong thành có vẻ tiêu điều, đừng nói chi tới chuyện có khách điếm nào còn mở cửa.
Chương 435 Vô đề
Ngay khi hai thầy trò đang loay hoay tìm một khách điếm để cư ngụ thì một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện ở giữa đường. Hắn nhìn quanh rồi huýt sáo với Lục Châu và Tiểu Diên Nhi ——
“Lão tiên sinh.” Nam tử trung niên cất tiếng chào.
“Ngươi đang nói chuyện với lão phu?”
Nam tử trung niên cẩn thận bước đến trước mặt Lục Châu, dò xét hai người một chốc rồi nói: “Từ nơi khác đến à?”
Tiểu Diên Nhi thúc giục. “Có việc gì thì nói mau đi.”
Nam tử trung niên đáp: “Hiện tại Lương Châu Thành rất loạn, ta đã quan sát hai vị thật lâu, hẳn là hai vị đang cần một chỗ ở. Đi với ta, ta an bài chỗ ở cho hai người.”
Trong lòng Lục Châu dấy lên sự nghi ngờ. Hắn và Tiểu Diên Nhi mới vào Lương Châu Thành, sao người này lại biết mình đang tìm chỗ ở?
Sắp tới Lương Châu Thành có khi sẽ trở thành Ích Châu thứ hai, toàn thành đều cảnh giới, nhưng nhìn nam tử trung niên này xem, lá gan rất lớn.
Chuyện khác thường hẳn có điều khuất tất.
“Ngươi có thể sắp xếp chỗ ở cho chúng ta?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Nam tử trung niên thần bí nói: “Bên ngoài rất loạn, hai vị đến chỗ ta sẽ biết…”
Lục Châu ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu. “Mời dẫn đường.”
Dù sao hắn cũng muốn nghỉ ngơi ở Lương Châu một khoảng thời gian, nhân cơ hội tìm kiếm Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai.
Không bao lâu sau, nam tử trung niên đã đưa hai người đi hết mấy con đường, rốt cuộc đến một trang viên.
Nam tử trung niên có vẻ lén lút, hắn đứng bên ngoài huýt sáo. Sau đó có hai nam tử chạy tới.
Nam tử trung niên nói: “Lại đến hai người, các ngươi sắp xếp chỗ ở đi.”
Cái gì mà là “lại”?
Trong lòng Lục Châu nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, vuốt râu nói: “Đây chính là chỗ ở ngươi tìm cho lão phu?”
Một trong số hai tên thanh niên vừa chạy tới lên tiếng: “Hai vị, mời vào trong.”
Lục Châu bỗng cảm thấy trang viên này tựa như hắc điếm…
Lục Châu quay sang nói với tên nam tử trung niên đứng bên cạnh: “Lão gia nhà ngươi họ Thẩm?”
“Không sai. Lão tiên sinh biết lão gia nhà ta?” Nam tử trung niên hào hứng hỏi.
“Thẩm Lương Thọ?” Vừa rồi Lục Châu cảm thấy có chút ấn tượng.
“Hừ… Lão tiên sinh, nếu ngài biết tục danh lão gia nhà ta thì nên lễ phép một chút. Nếu là nhà khác đã sớm đuổi ngài đi rồi.” Một thanh niên nam tử bỗng nói.
Thẩm Lương Thọ, người này cũng có chút tiếng tăm.
Tu hành giới có Hắc Bảng, đương nhiên cũng sẽ có Bạch Bảng. Người đứng đầu Hắc Bảng, không cần tranh luận, đương nhiên chính là tổ sư gia Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo.
Người đứng đầu Bạch Bảng, chính là đại thiện nhân Thẩm Lương Thọ luôn làm việc tốt.
Cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra “việc thiện” mà không cần động cơ hay lợi ích gì. Cũng chỉ có hắn mới được hai bên phe phái hắc bạch trong Lương Châu Thành cho chút mặt mũi.
“Mời đi.” Nam tử trung niên làm tư thế mời.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, bước vào trong. Bên trong trang viên có một tầng bình chướng trong suốt như ẩn như hiện.
Rất nhanh Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã được an bài chỗ ở.
Nam tử trung niên dẫn đường nhìn về phía hai người, khom lưng nói: “Lão gia nhà ta có dặn, bất kể là ai khi vào trang viên đều phải kiểm tra tu vi để phòng ngừa có kẻ quấy rối. Mong hai vị phối hợp.”
Lục Châu nhìn nam tử trung niên, không ngờ cái tên Thẩm Lương Thọ lại làm việc cẩn thận như vậy. Nhưng làm việc tốt thì cứ làm, cớ gì lại muốn biết rõ tu vi người ta?
Nam tử trung niên lấy từ trong ngực ra một khối tinh thạch.
Thấy phẩm chất viên tinh thạch kia, Lục Châu đã hiểu ngay. Tên Thẩm Lương Thọ làm chuyện này không chỉ mới một hai ngày.
Loại tinh thạch này chỉ có ở các đại tông môn khi muốn chiêu thu đệ tử, hoặc là hoàng thất muốn mời chào người gia nhập.
Người bình thường chẳng ai có thứ này.
“Sư phụ… đo tu vi của đồ nhi đi. Đồ nhi sợ tu vi của người sẽ doạ bọn hắn sợ chết khiếp.” Tiểu Diên Nhi bước ra.
Nam tử cầm viên tinh thạch trong tay, nghe thấy Tiểu Diên Nhi gọi Lục Châu là sư phụ bèn cười nói: “Doạ bọn ta sợ chết khiếp à?”
Vẻ mặt của hắn như muốn nói, tiểu nha đầu chưa trải sự đời!
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn tên nam tử trung niên.
“U Minh Giáo có rất nhiều cao thủ xuất hiện ở Lương Châu Thành ta còn không thèm sợ, sao có thể sợ các ngươi? Nha đầu, vẫn nên để sư phụ ngươi đo tu vi thì hơn.”
Hắn cầm viên tinh thạch bước tới.
Tiểu Diên Nhi nhìn viên tinh thạch, thấy có vẻ thú vị liền nói: “Ta cũng muốn đó, tu vi ta cao lắm nha!”
Loại tinh thạch này tương đối quý giá. Một khối trung đẳng linh thạch dùng mười lần sẽ bị hao hụt đi rất nhiều năng lượng.
Vả lại, đo tu vi bằng thứ này, tu hành giả thường không thể giấu diếm tu vi được.
Nam tử lừ mắt nói: “Đo lão tiên sinh trước đã.”
Lục Châu tiện tay vung lên, viên tinh thạch bay vào lòng bàn tay hắn. Bàn tay nắm lại.
Tinh thạch cộng hưởng phát ra tiếng ông ông, toả ánh sáng.
Nam tử trung niên tỏ ra kinh ngạc nói: “Thì ra là Thần Đình cảnh, thứ cho tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Ngoài miệng thì cung kính nhưng trên mặt hắn lại thản nhiên như không, như thể đang nói mát, tu vi thật là cao nha, hù chết lão tử rồi.
Tuy vậy, Thần Đình cảnh cũng không phải là kẻ mà ai cũng trêu chọc được.
Nam tử trung niên thu hồi viên tinh thạch, liếc nhìn Tiểu Diên Nhi rồi nói: “Hai vị xin cứ tự nhiên.”
Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói: “Còn ta nữa mà, ta còn chưa được đo.”
Nhưng người ta chẳng thèm để ý đến nàng, quay đầu đi mất.
Đi đến ngả rẽ trên hành lang, khoé miệng nam tử nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.
Ngay cả sư phụ cũng chỉ là Thần Đình cảnh thì tiểu nha đầu ngươi có thể cao bao nhiêu… Nha đầu điêu ngoa tuỳ hứng, ngươi muốn ta đo, ta càng không cho ngươi đo! Chờ tới ban đêm sẽ cho các ngươi biết các gì gọi là lòng người hiểm ác.
Hơn nữa hắn cũng không muốn lãng phí năng lượng trong tinh thạch.
Tiểu Diên Nhi tức giận dậm chân nói: “Sư phụ, bọn hắn dám xem thường người kìa!”
Lục Châu đáp: “Đo hay không đo cũng chẳng có gì khác.”
“Vâng.”
Thẩm Lương Thọ là người đứng đầu trên Bạch Bảng, luôn làm việc thiện.
Nhưng Lục Châu không ngờ hắn lại to gan đến vậy, dám ở lại Lương Châu Thành, chẳng hề e ngại U Minh Giáo.
——————
Khi đêm xuống…
Tiểu Diên Nhi hai tay chống cằm, mắt nhìn theo một con muỗi đang vo ve bay loạn trong phòng… Một đạo cương nhận nhỏ như kim châm đột nhiên xuất hiện bắn về phía nó.
Vụt!
Con muỗi bị chém làm đôi.
“Hì hì, sư phụ sư phụ, con có thể dùng cương nhận giết muỗi rồi nè!”
Lục Châu mở mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng hắn cũng không lên tiếng răn dạy Tiểu Diên Nhi. Dù sao đây cũng là phương thức luyện tập thường ngày của nàng.
Con người chính là loài động vật kỳ lạ. Có người hao hết tâm tư cố gắng học tập nhưng học mãi vẫn không khá hơn. Lại có người chỉ cần nhìn thoáng qua đã làm được rất tốt.
Tiểu Diên Nhi chính là kiểu người thứ hai.
Đùng đùng đùng!
Cửa phòng bị người gõ vang.
“Đồ nhi đi mở cửa.” Tiểu Diên Nhi tung tăng chạy tới mở cửa phòng.
Bình luận facebook