-
Chương 441-445
Chương 441 Vô đề
Đám tu hành giả xung quanh bu lại giơ ngón tay cái lên nói với Lục Châu.
“Bội phục, bội phục, lão tiên sinh dám dùng khẩu khí như thế để nói chuyện với nhị thủ toạ Thanh Long Điện của U Minh Giáo.”
“Lão tiên sinh, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, ngài hỏi nhiều như vậy làm gì, coi chừng dẫn lửa thiêu thân đó.”
“Nói cũng có lý… ở nơi này chúng ta có ăn có uống, bọn họ đánh nhau thì mặc kệ bọn họ, chúng ta cũng không quan tâm ai cai quản thiên hạ, chỉ cần cho chúng ta ăn uống no đủ là được.”
Xem ra đa số các tu hành giả đều tỏ thái độ chuyện không liên quan đến mình. Vấn đề là loại cục diện thế này làm gì có ai có can đảm đứng ra đối lập với U Minh Giáo.
Lục Châu không để ý tới đám tu hành giả cấp thấp này. Mục tiêu của hắn là bắt lại Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải. Những chuyện khác không cần phải quan tâm.
Thẩm Lương Thọ đứng cách đó không xa, vẻ mặt khó xử nói: “Lão tiên sinh, chuyện của chúng ta…”
“Lão phu luôn tuân thủ hứa hẹn.”
“Đa tạ lão tiên sinh.” Thẩm Lương Thọ khom người.
Lục Châu biết Thẩm Lương Thọ ở bên cạnh mình chính là vì muốn có người che chở. Hiện nay Lương Châu Thành nguy cơ tứ phía, không ai dám chắc kẻ chết tiếp theo có phải là mình hay không.
——————
Trời chạng vạng tối.
Một đạo sóng âm càn quét khắp cả doanh địa.
“Dị tộc xâm lấn, toàn bộ tu hành giả U Minh Giáo từ Phạn Hải cảnh trở lên mau đi theo ta.”
Vu Hồng cùng pháp thân của hắn lướt ngang trên không trung. Pháp thân cao bốn trượng đập vào mắt mọi người.
Các tu hành giả U Minh Giáo lập tức bay lên, theo sau Vu Hồng bay về tường thành phía tây Lương Châu Thành.
“Dị tộc xâm lấn?” Sắc mặt Thẩm Lương Thọ khẽ biến.
Tiểu Diên Nhi nhìn theo bóng rất nhiều tu hành giả đang bay lên không trung, trong lòng có hơi căng thẳng.
Tuy nàng là cao thủ Nguyên Thần cảnh, là cửu đệ tử Ma Thiên Các nhưng nàng chưa từng thấy tràng cảnh chiến tranh thế này bao giờ. Nàng hoảng hốt nắm lấy cánh tay Lục Châu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đừng sợ.”
Ngoài mặt hắn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm than thở, biết thế đã mang Minh Thế Nhân theo.
Tiểu nha đầu vẫn là đứa trẻ thiếu khuyết kinh nghiệm.
Đám người xung quanh kinh hô một tiếng, chỉ tay lên bầu trời nơi có gần ngàn tên tu hành giả đang phi hành.
Lúc này tường thành phía tây đã đứng đầy tu hành giả.
“Chiến tranh chính là thế này đây… hầy…”
Có người thở dài, có người kinh ngạc. Trên đời này vĩnh viễn có những kẻ thích xem náo nhiệt.
Trong Lương Châu Thành, rất nhiều giáo chúng U Minh Giáo đang chạy băng băng trên đường khiến mặt đất không ngừng rung động, khiến lòng người bàng hoàng không thôi.
Ông!
Ông!
Trên tường thành bắt đầu xuất hiện vô số pháp thân.
“Pháp thân cao bảy trượng, cao thủ lục diệp! Ông trời ơi ——”
Pháp thân bảy trượng (~23 mét) cao hơn cả thành trì. Cho dù tường thành có sừng sững hùng vĩ cỡ nào cũng không che lấp được quang mang do pháp thân tạo ra.
“Đúng là có dị tộc!”
Đám người nhìn lên bầu trời.
Đối diện toà pháp thân cao lớn kia có một thân ảnh màu đen trông như con sói đang không ngừng công kích xung quanh pháp thân.
“Người Nhu Lợi quốc!”
Có người Nhu Lợi, đương nhiên cũng sẽ có người Lâu Lan.
Thẩm Lương Thọ nhìn quanh bốn phía rồi hạ giọng nói: “Lão tiên sinh, U Minh Giáo không còn hơi sức đâu bận tâm đến chúng ta. Đây là cơ hội tốt để rời đi.”
Lục Châu nhìn hắn một cái, không nói gì.
Thẩm Lương Thọ đương nhiên rất muốn bỏ chạy, nhưng với tình hình hiện tại của hắn, vừa bước ra ngoài sẽ bị loạn đao chém chết.
Có người lại cất cao giọng nói:
“Pháp thân cao bảy trượng hẳn là tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, có thể là Địch Thanh hoặc Dương Viêm…”
“Đứng đây xem không đã ghiền gì hết!”
Vù!
Có người lăng không bay lên nóc một toà lầu các bên cạnh, cũng có người bay lên đỉnh mấy cây đại thụ cao chọc trời để quan sát.
Dị tộc đột nhiên xuất hiện khiến rất nhiều tu hành giả U Minh Giáo trong doanh địa không kịp trở tay.
Hơn ngàn tên tu hành giả đứng trên tường thành phòng ngừa địch nhân xâm nhập, đồng thời khởi động trận pháp cỡ nhỏ trên tường thành, không ngừng công kích đám người dị tộc đang có ý đồ xâm lấn trên không trung.
Binh sĩ dưới thành thì bận rộn củng cố tường thành và cổng thành, đồng thời tiến hành chi viện, trợ cấp và trị liệu cho các tu hành giả.
Sau khi các tu hành giả quyết chiến một trận thì mới đến lượt cuộc chiến của người bình thường nổ ra. Chiến tranh giữa các nước, trừ trường hợp bất đắc dĩ ra thì hầu như kẻ phải xông pha chiến đấu vĩnh viễn là tu hành giả. Đây chính là bản sự của Đại Viêm, đồng thời cũng là phương thức chiến đấu cơ bản trong tu hành giới.
Nhìn tu hành giả bay đầy trời, thỉnh thoảng lại có người rơi xuống, Thẩm Lương Thọ tán thán không thôi.
“Lão tiên sinh, Thẩm mỗ có một vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết có nên nói hay không?” Thẩm Lương Thọ cả gan hỏi.
“Nói đi.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát cuộc chiến trên tường thành.
Quân phòng hộ Lương Châu Thành đã bị U Minh Giáo hạ gục từ trước, bây giờ người chiến đấu với dị tộc toàn bộ đều là người U Minh Giáo.
Chỉ là, đáng lẽ ra điều này phải nằm trong tính toán của Tư Vô Nhai mới đúng. Sao bọn họ lại có vẻ hoảng hốt và lực bất tòng tâm như vậy? Là cố ý sao?
“Có phải lão tiên sinh đến từ La Tông không?”
“Tại sao lại nói vậy?”
“La Tông thiện về xạ kích, trong tông môn có rất nhiều cao thủ bắn cung. Tổ sư gia La Tông lại càng là tuyệt đỉnh cao thủ về xạ thuật, từng dùng một tiễn đánh giết cao giai hung thú trong Thiên Tiệm Sâm Lâm.” Thẩm Lương Thọ cung kính nói. Mỗi lần nhớ lại một tiễn của Lục Châu trong lòng hắn lại thấy sợ hãi.
“Khắp thiên hạ này, người có xạ thuật cao minh nhiều vô số kể. Như La Tông cũng không đáng nhắc đến.” Lục Châu đáp.
“. . .”
Thẩm Lương Thọ không còn gì để nói. Có thể bỡn cợt La Tông không đáng một đồng như vầy, khẩu khí không phải lớn bình thường nha.
Nhưng hắn nào dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Lão tiên sinh, sao ngài không đứng ra đánh giết dị tộc?”
Thẩm Lương Thọ là cao thủ ngũ diệp còn không chịu nổi một mũi tên. Nếu lão tiên sinh toàn lực ứng phó, ra tay bắt vua của đối phương thì sẽ cải biến toàn bộ chiến cuộc.
Cho dù Thẩm Lương Thọ vì mưu cầu lợi ích nên làm ra một số chuyện xấu xa, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy đám người dị tộc đặt chân vào Đại Viêm.
Lục Châu quan sát cuộc chiến trên tường thành, không đáp lời hắn. Nếu làm như vậy Lục Châu tất phải bại lộ bản thân, đến lúc đó làm sao còn mong bắt được Vu Chính Hải hoặc Tư Vô Nhai nữa.
Lục Châu quyết định không vội vã hành động. “Thực lực của U Minh Giáo đủ để ứng phó với đám dị tộc này.”
“. . .”
Thẩm Lương Thọ không dám nói gì nữa.
Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu, cảm giác căng thẳng từ từ biến mất, nàng lại nổi lòng hiếu kỳ. “Sư phụ, con muốn đi xem.”
Lục Châu cũng có ý nghĩ này, bèn nói: “Đi thôi.”
Hai người nhanh chóng bước về phía tường thành.
Chương 442 Vô đề
Thẩm Lương Thọ giật nảy mình đưa mắt nhìn xung quanh, doanh địa lúc này đã trống rỗng, bèn lập tức hô lên: “Chờ ta với!”
Trước mắt hắn chỉ có thể đi theo lão tiên sinh mới mong được an toàn.
Không bao lâu sau, ba người đã đến dưới chân tường thành.
Không nhìn thì thôi, nhìn kỹ mới biết tường thành của nhân loại cao đến mức nào. Ngẩng đầu nhìn lên không thấy đỉnh.
Nếu không nhờ những cao thủ kia mang theo pháp thân phi hành trên không trung thì đám người đứng trong toà thành sẽ không cách nào quan sát được cuộc chiến.
“Lão tiên sinh, ta, ta.. còn ta nữa nha…” Thẩm Lương Thọ vội kêu lớn.
Lục Châu tiện tay vung lên, ba người bay lên tường thành.
Phanh phanh phanh!
Vù vù!
Âm thanh chiến đấu vang vọng bên tai.
Ba người vừa đặt chân đứng trên tường thành đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Một toà pháp thân cao bốn, năm trượng và một toà pháp thân cao bảy trượng đang đại chiến với đám người dị tộc trên một mảnh đất bỏ hoang ngoài thành.
Đại thủ toạ Chu Tước Điện Dương Viêm bành trướng pháp thân, đánh bay mười mấy tên Nhu Lợi. Đám người Nhu Lợi bay ngược ra ngoài, miệng phun tiên huyết.
Dù vậy bên dưới vẫn còn rất nhiều người Nhu Lợi và Lâu Lan đang chực chờ.
Người Lâu Lan đứng phía xa không ngừng phóng thích vu thuật, từng đạo năng lượng màu tím kết hợp nhuần nhuyễn với người Nhu Lợi khiến tình hình chiến đấu ngày càng loạn.
Chẳng ai chú ý đến ba người Lục Châu.
Ba người đứng ở một góc tường thành, xung quanh chẳng có ai, lặng lẽ quan sát cuộc chiến trước mặt.
Thẩm Lương Thọ nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ngay cả Dương Viêm, một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo đã lợi hại như thế thì những vị hộ pháp còn lại rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
“Ngươi cũng biết về U Minh Giáo?” Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ.
Thẩm Lương Thọ hình như đã quên hắn từng ăn một tiễn của vị lão nhân trước mắt, mỉm cười nói: “Giáo chủ U Minh Giáo là đại đệ tử Ma Thiên Các, mọi người đều biết chuyện này.”
Lúc này, Lục Châu chú ý thấy đám người Nhu Lợi bị đánh bay ra ngoài lại lần nữa bò dậy, lao tới vây công Dương Viêm.
“Người Nhu Lợi có thân pháp nhanh nhẹn, không tu hành theo các phương pháp của Nho gia Đạo gia mà tin tưởng và thờ phục sói hoang. Bọn họ không hành động đơn độc, pháp thân cũng đều là dạng sói, khả năng tự chữa trị và chịu đòn rất mạnh.” Thẩm Lương Thọ nói. “Có điều, man di thì vẫn là man di, Đại Viêm có thể uy hiếp được mười hai nước chư hầu không phải không có lý do.”
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Ngươi có vẻ rất có lòng tin với Đại Viêm?”
“Hầy… ta có lòng tin với Vĩnh Thọ hoàng đế. Còn Vĩnh Thanh thì… không nói tới thì hơn.”
“Người đứng đầu Bạch Bảng mà cũng có lời không dám nói sao?”
“Lão tiên sinh, xếp hạng trên Bạch Bảng Hắc Bảng đâu phải dựa vào tu vi.” Thẩm Lương Thọ bất đắc dĩ nói.
Người đứng đầu Bạch Bảng chẳng qua cũng chỉ có tu vi ngũ diệp, trong Hắc Bảng cũng có mấy kẻ tu vi kém cỏi.
Ông ——
Một đám người Nhu Lợi đằng không bay lên, dưới mặt đất xuất hiện một toà pháp thân đặc thù.
“Sư phụ, đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía một toà pháp thân hình sói hoang cực lớn đứng dưới đất.
“Pháp thân lang vương, từ hình thể này có thể đoán được hẳn là pháp thân lang vương lục diệp.” Thẩm Lương Thọ kinh hãi nói.
Lúc này, pháp thân lang vương bay lên không trung, chân đạp kim liên lục diệp đang xoay tròn và nở rộ.
Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Tại sao pháp thân của bọn họ không phải là hình người? Thật kỳ quái… vậy mà cũng có kim liên kìa!”
Lục Châu chậm rãi giải thích: “Con đường tu hành phải dựa vào công pháp và khẩu quyết tiền nhân để lại. Trong khẩu quyết ẩn chứa tư tưởng tu hành của các môn phái. Tư tưởng chủ đạo tinh thần ý chí, chẳng hạn như, vi sư muốn cương khí là đao thì nó chính là đao…”
Tay phải khẽ nhấc, trên bàn tay Lục Châu ngưng tụ một tia đao cương.
“Muốn nó là kiếm thì nó chính là kiếm…”
Đao cương lập tức biến thành kiếm cương, sau đó không ngừng biến đổi thành các loại hình khác. Lục Châu nắm tay lại, cương khí biến mất.
“Pháp thân cũng vậy, chỉ là pháp thân đã định hình từ lúc ban đầu tu luyện, ở giai đoạn hậu kỳ rất khó thay đổi hình dạng pháp thân. Vào thời đại ba nhà Nho, Thích, Đạo khai sáng, con người bước vào kỳ nguyên tu hành hoàng kim… Từ đó đến nay đã ba vạn năm, tam đại học phái hình thành ba loại pháp thân. Người dị tộc tu hành công pháp Đại Viêm, bị tư tưởng của Đại Viêm ảnh hưởng sẽ gọi ra pháp thân hình người. Ngược lại dị tộc không bị ảnh hưởng sẽ thờ phục một loại chủng tộc khác, chẳng hạn như người Nhu Lợi thờ phụng Lang Vương nên gọi ra pháp thân hình sói.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
[Ting — chỉ đạo Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Thẩm Lương Thọ cũng chắp tay nói: “Thụ giáo.”
Tiểu Diên Nhi tiếp tục hỏi: “Sư phụ, thật sự có cả vạn dị tộc sao?”
Lục Châu không hiểu nhiều về chuyện này nên không thể đáp rõ ràng. Nhưng không ngờ Thẩm Lương Thọ đứng bên cạnh lại cười nói:
“Trong điển tịch ghi chép lại, quả thật có hơn vạn loại dị tộc. Chỉ riêng người Đại Viêm trong Lương Châu Thành đã có mấy loại tiếng dân tộc khác nhau, nói chi cả vùng Nhung Tây và Nhung Bắc. Từ xưa tới nay chiến tranh chính là việc không ngừng dung hợp và chiếm đoạt, dần dần mới tạo thành thế cục như ngày hôm nay.”
“Có dị tộc nào lợi hại bằng Đại Viêm không?”
“Không có.” Thẩm Lương Thọ nói.
Tiểu Diên Nhi chỉ vào Lang Vương trên không trung: “Tại sao pháp thân lang vương lại có kim liên? Bọn họ đâu có học trộm công pháp Đại Viêm nhỉ?”
“Chuyện này…” Thẩm Lương Thọ sửng sốt.
Vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới, trong lúc nhất thời cũng không biết phải đáp lời thế nào.
“Sư phụ, tại sao vậy ạ?” Vấn đề của Tiểu Diên Nhi thật nhiều.
Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh, may mà gương mặt già này da đủ dày, không ai nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nói tới cũng kỳ quái, với ký ức phong phú của Cơ Thiên Đạo vây mà lại không tìm được lời giải thích hợp lý nào cho chuyện này.
Nếu phương pháp tu hành của ba nhà Nho Thích Đạo dùng tư tưởng để lèo lái tinh thần ý chí, ý chí quyết định pháp thân… Vậy đám người dị tộc không hiểu được tư tưởng này, tại sao vẫn xuất hiện kim liên dưới trướng?
Ai đến giải thích giùm với?
Lục Châu vuốt râu nói: “Đại khái là… về bản chất đều giống nhau, như người và vật đều cần phải ăn vậy.”
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu. Đương nhiên nàng nghe không hiểu.
Lúc này, pháp thân lang vương lục diệp nhào về phía pháp thân của Dương Viêm.
Oanh!
Cương khí giao thoa tung bay đầy trời, cuồng phong tàn phá khắp nơi. Phàm là những người đứng gần đó đều bị cương phong cuốn lên…
“Dương hộ pháp, ta đến giúp ngài!”
Vu Hồng điều khiển pháp thân tứ diệp lao tới. Cục diện lập tức biến thành hai đánh một.
Cao thủ Nhu Lợi càng đánh càng hăng, sau lưng hắn có mấy trăm người Lâu Lan đang không ngừng gia trì vu thuật.
“Thật đáng ghét!” Tiểu Diên Nhi vừa nhìn thấy vu thuật đã bực bội dậm chân, hận không thể lao xuống giết sạch bọn họ.
Lục Châu nói: “Tu hành giả vu thuật cấp thấp mà thôi, không cần lo lắng.”
Chương 443 Vô đề
Không có Đại vu như Ba Mã và Mạc Ly duy trì, loại vu thuật cấp thấp này không thể thay đổi được chiến cục.
Huống hồ gì nơi này là bên ngoài Lương Châu Thành, không có đại trận, vu thuật không gây ra được bao nhiêu áp lực.
Ầm ầm…
Cao thủ Nhu Lợi liên tục đánh ra ba kích, pháp thân lang vương từ một hoá thành ba, hai đạo đánh về phía Dương Viêm, một đạo nhào về phía Vu Hồng.
Dương Viêm cùng pháp thân liên tục lui ra sau, lùi dần về phía tường thành.
Vu Hồng chỉ mới tứ diệp, ăn phải một kích quá mạnh nên bị đánh bay ngược ra ngoài, trong quá trình bay ngược hắn vội thu hồi pháp thân.
“Cao thủ Nhu Lợi mạnh vậy sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói, ý định lao xuống đó bị dập tắt trong khoảnh khắc, nàng lập tức tóm chặt cánh tay sư phụ.
“Pháp thân lang vương có lực bộc phát rất mạnh, lực công kích cũng thi triển ra toàn bộ, trong khi Dương Viêm hẳn đã bị tiêu hao năng lượng quá nhiều. Nếu công bằng chiến đấu thì Dương Viêm sẽ không thua.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Vấn đề chính là, trên đời này làm gì có chuyện công bằng?
Trên tường thành có cung tiễn thủ đang bắn ra tiễn cương xạ kích về phía đám người dị tộc đang xông tới.
Dương Viêm lăng không lơ lửng phía trước tường thành. Tường thành quá rộng lớn, hắn thậm chí không nhìn rõ được ai với ai, càng đừng nói tới việc có thể nhận ra Lục Châu ở giữa đám người.
Dương Viêm nói: “Lưu Bỉnh cấu kết dị tộc, gửi phi thư báo cho thất tiên sinh!”
“Vâng!”
Tình cảnh của U Minh Giáo trở nên gian nan, hai bề thọ địch.
Trước mắt có tường thành và trận pháp thủ hộ thì không sao, nhưng càng kéo dài thì U Minh Giáo sẽ càng chịu thiệt thòi.
Trong hồ lô của Tư Vô Nhai rốt cuộc đang bán thuốc gì?
Đám tu hành giả đứng trên ngọn cây quan sát Lang Vương Nhu Lợi, cất tiếng chửi ầm ĩ:
“Dị tộc khinh người quá đáng, thật là đáng ghét! U Minh Giáo dù là ma giáo nhưng ít ra còn biết chống lại dị tộc, vậy mà tứ hoàng tử Lưu Bỉnh lại dám cấu kết với bọn chúng?”
“Sao không mở trận pháp phòng hộ?”
“Mở không được, U Minh Giáo có thể nhẹ nhàng chiếm lĩnh Lương Châu Thành là vì trận pháp đã bị khống chế. Tứ hoàng tử là thủ lĩnh của lục đại tướng quân, nếu chạy tới đây thì U Minh Giáo xong đời.”
Đám người rôm rả nghị luận, nhưng người có tu vi cao nhất trong đám họ cũng chỉ mới Phạn Hải cảnh, căn bản không thể giúp được gì. Nhiều lắm chỉ là đợi khi cuộc chiến kết thúc thì chạy xuống chiến trường giết một số tiểu lâu la mà thôi.
Dương Viêm nhíu mày nhìn về phía cao thủ Nhu Lợi.
Vu Hồng bay ngược ra sau, đụng vào tường thành ầm vang một tiếng. Vu Hồng rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Phe U Minh Giáo tổn thất không ít nhưng đối phương cũng không tốt hơn là bao. Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân.
Dương Viêm cất cao giọng nói:
“Cáp Lạc, người Nhu Lợi các ngươi từ xưa đến nay đều khuất phục Đại Viêm, bây giờ cánh cứng rồi nên định làm phản?”
Giọng hắn vang dội như sấm sét, vang vọng khắp cả tường thành.
Cao thủ Nhu Lợi Cáp Lạc cũng lăng không đứng ở đằng xa, khoanh tay khinh bỉ nói: “Nói theo lời người Đại Viêm các ngươi thì đó là ‘thời thế thay đổi’.”
“Ngươi thật sự cho rằng Đại Viêm không thể chống đỡ?”
Nếu Đại Viêm không còn khả năng chống địch thì U Minh Giáo đã đánh hạ Đại Viêm từ lâu rồi, sao có thể để cho người dị tộc có cơ hội.
“Lưu Bỉnh đã đáp ứng bọn ta, chỉ cần đánh hạ được U Minh Giáo thì sẽ cho bọn ta ba toà thành trong số mười thành của Lương Châu.” Cáp Lạc đáp.
Ngụ ý là, U Minh Giáo các người có cho được nhiều hơn không?
Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Lời của Cáp Lạc rõ ràng có ý nói, nếu U Minh Giáo đồng ý cho dị tộc bốn toà thành trở lên thì dị tộc sẽ không hề do dự mà quay đầu đối phó Lưu Bỉnh.
Nghe vậy, Lục Châu có chút bất ngờ… Lưu Bỉnh trấn thủ biên cương nhiều năm sao có thể làm ra hành động khuất nhục như vậy?
Càng là người trấn thủ biên cương thì càng hiểu rõ từng tấc giang sơn khó giữ đến mức nào, mỗi tấc đất đều được xây bằng xương máu của các tướng sĩ, sao có thể tuỳ tiện cắt nhường cho kẻ địch?
“Đáng tiếc, ngươi gặp phải U Minh Giáo chúng ta.” Sóng âm của Dương Viêm rất cường đại.
“Dương Viêm, ta và ngươi đánh nhau đã ba ngày ba đêm, từ phía tây bình nguyên hoang dã đánh tới tận Lương Châu Thành, xem ra ngươi cũng có chút bản sự… Thức thời thì hãy ngoan ngoãn chịu trói đi.” Sóng âm của Cáp Lạc cuồn cuộn đánh tới.
Đám tu hành giả Lâu Lan lúc này đã tụ hội lại với máu, toàn bộ đội hình khoảng hơn hai ngàn người đều là tu hành giả, không hề có phàm nhân.
Bên phía U Minh Giáo chỉ có hơn một ngàn tu hành giả.
Xét về thực lực bên ngoài thì người Nhu Lợi và Lâu Lan chiếm ưu thế.
Oanh!
Ầm ầm!
Trên không trung phía đông Lương Châu Thành đột nhiên xuất hiện âm thanh pháp thân va chạm.
Toàn bộ tu hành giả đều sôi nổi nhìn sang. Khoảng cách quá xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy kim quang đầy trời, lát sau đã biến mất.
“Bắt ba ba trong rọ?” Thẩm Lương Thọ nói. “Đây là kế dụ địch?”
“Ngươi có ý gì?” Tiểu Diên Nhi nghe không hiểu.
“Tư Vô Nhai không phải người ngu, rất có thể Dương Viêm đang dụ địch nhân xâm nhập, đến lúc đó toàn bộ người U Minh Giáo sẽ rút lui. Đám lang sói dị tộc một khi đã vào thành thì sao có thể tuỳ tiện rời đi?” Thẩm Lương Thọ nói.
Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ, phân tích của hắn đúng là có lý.
Lục Châu nắm cánh tay Tiểu Diên Nhi. “Đi thôi.”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Người dị tộc lại phát động công kích, bay về phía tường thành.
Lần này Dương Viêm quả quyết nói: “Rút lui.”
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ rời khỏi tường thành, phi hành ở tầng trời thấp bên trong Lương Châu Thành.
Tình cảnh thành Lương Châu lúc này rất hỗn loạn, khắp nơi đều là tu hành giả.
“Sư phụ, nếu cứ thế mà bỏ thành thì bách tính phải làm sao đây?” Tiểu Diên Nhi hoảng hốt hỏi.
Thẩm Lương Thọ lắc đầu nói: “Không cần phải lo lắng, khi U Minh Giáo công thành thì hầu hết dân chúng đều đã rời khỏi đây. Bây giờ không phải như thời viễn cổ, muốn rút lui cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.”
“Chẳng trách khi ta và sư phụ mới vào thành đã chẳng thấy người nào.” Tiểu Diên Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
Ba người vừa phi hành vừa quan sát tình huống trong thành.
Tuy nói hầu hết lão bách tính đều đã rời đi nhưng vẫn còn rất nhiều tu hành giả và người thường trà trộn bên trong thành, muốn thừa dịp loạn lạc để vơ vét tài vật.
Thẩm Lương Thọ cũng là loại người này. Thời đại nào cũng chẳng thiếu loại người như thế.
“Mau nhìn phía đông!” Thẩm Lương Thọ đột nhiên chỉ tay.
Đám tu hành giả vốn đang sôi nổi bàn luận trên các ngọn cây cao lúc này cũng ngừng lại nhìn sang bên đó.
Từ đằng xa có hai toà pháp thân cao tám trượng và một toà pháp thân cao bảy trượng đang ngự không bay tới.
Sau lưng bọn họ cũng có ba, bốn toà pháp thân đang truy kích.
“Là ba vị hộ pháp còn lại của U Minh Giáo! Còn có cả phi liễn!”
“Hỏng bét! U Minh Giáo rút lui rồi!”
Đám tu hành giả lập tức nhảy xuống, lao nhanh về phía đông thành.
Chương 444 Vô đề
Lục Châu nhìn theo bóng ba vị hộ pháp đang bay về phía nam, rất nhanh đã tụ họp cùng Dương Viêm.
Lục Châu khẽ cau mày. Nghiệt đồ, quả nhiên là kế dụ địch!
Một đội ngũ hơn ngàn người rút lui thật nhanh chỉ trong giây lát, đây rõ ràng là một kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía tây thành. Đám người Lâu Lan và Nhu Lợi đang chậm rãi tiến vào. Hơn hai ngàn người tạo thành một phương trận khổng lồ, tốc độ phi hành rất chậm.
Đương nhiên bọn hắn phải bay chậm để đề phòng trúng phải cạm bẫy bên trong thành.
Các tu hành giả vu thuật bay ở phía trước, không ngừng phóng ra vòng tròn vu thuật để điều tra tung tích trận pháp xung quanh.
“Đi thôi.”
Thế cục đã biến thành cuộc chiến giữa Lưu Bỉnh và đám dị tộc.
——————
“Vào đây.” Lục Châu chỉ tay vào một toà lầu các trong thành. Ba người nhanh chóng đi vào trong.
Vừa bước vào, phía nam thành đã truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Cương khí nở rộ đầy trời.
“U Minh Giáo không phải rút về phía nam sao? Sao nơi đó lại có tiếng đánh nhau?” Thẩm Lương Thọ quay đầu, xuyên qua khung cửa sổ nhỏ nhìn về phía nam thành, sau đó trợn trừng mắt. “Quân đội của Đại Viêm?!”
Một cẩm y nữ tử cầm dù giấy màu hồng trên tay đang giao tranh kịch liệt với U Minh Giáo.
“Cẩm Y tỷ tỷ?” Tiểu Diên Nhi nhận ra nàng.
“Lý Cẩm Y?” Lục Châu nhìn sang.
Pháp thân nữ thất diệp có thủ đoạn kinh người chính là Lý Cẩm Y.
Ngụy Trác Ngôn không phải đã bị đánh bại ở Ích Châu sao? Cớ gì lại đến chi viện Lương Châu?
Lục Châu chợt nghĩ tới Giang Ái Kiếm… gia hoả này quả thật chính là khắc tinh của Tư Vô Nhai.
Thế cục lại nghịch chuyển lần nữa.
“Một mình Lý Cẩm Y không thể nào là đối thủ của tứ đại hộ pháp, hẳn là Thần Đô đã phái cao thủ bát diệp tới…”
“Tiêu rồi… chuyến này U Minh Giáo xong đời!” Thẩm Lương Thọ nói.
Dị tộc, Lưu Bỉnh, Lý Cẩm Y, ba phương thế lực đang bao bọc U Minh Giáo…
Tất cả mọi người đều lăng không lơ lửng trên bầu trời Lương Châu Thành.
Thấy cảnh này, tim Thẩm Lương Thọ cũng đập rộn ràng. Thế cục này gần như phải chết. Đệ nhất ma giáo trong thiên hạ phải đại bại tại Lương Châu này sao?
“Chưa chắc.” Lục Châu lắc đầu.
“Lão tiên sinh có cao kiến?”
“Nếu Vu Chính Hải có mặt ở đây… thì có thể thay đổi cục diện.” Lục Châu đáp.
Thẩm Lương Thọ trừng to mắt. Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ đồng loạt nhìn về phía phi liễn của U Minh Giáo.
Người ngồi trong đó… có phải là Vu Chính Hải hay không?
Thẩm Lương Thọ không có tâm tình nghĩ mấy chuyện này, hắn chỉ muốn tìm cách rời khỏi đây.
Bốn thế lực cường đại nhất Lương Châu đều đã tề tựu, tưởng như trùng hợp nhưng đều đã được định sẵn.
Bên trong Lương Châu Thành đột nhiên trở nên yên tĩnh. Pháp thân biến mất, âm thanh nguyên khí và cương khí rung động cũng biến mất. Xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, Lục Châu nhìn lên không trung Lương Châu Thành.
Hơn ngàn tên tu hành giả U Minh Giáo đang vây quanh bảo vệ một chiếc cự liễn ở giữa.
Phía tây là một phương trận bao gồm hai ngàn người Lâu Lan và Nhu Lợi. Người Lâu Lan mặc trường bào rực rỡ, trên đầu còn cắm lông vũ đủ màu. Người Nhu Lợi mặc y phục già dặn hơn, khoé mắt có vẽ màu đỏ, xanh dương và xanh lục. Khi thấy nhân mã của Lưu Bỉnh, người dị tộc thu hồi pháp thân và vu thuật, lúc này người Nhu Lợi đã thay đổi phương trận, đứng ở phía trước.
Phía bắc chính là đội quân của đương kim tứ hoàng tử Đại Viêm Lưu Bỉnh và lục đại tướng quân dưới trướng hắn. Ngoại trừ đám binh sĩ dưới mặt đất thì trên không còn có hai ngàn tu hành giả đang lơ lửng. Lưu Bỉnh ngồi trên chiến liễn màu đỏ rực, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cự liễn của U Minh Giáo.
Phía đông là quân của Lý Cẩm Y, cách sau lưng nàng không xa là một chiếc phi liễn nhỏ có màn che. Có thể khiến cho tứ đại hộ pháp U Minh Giáo bại lui, người ngồi trong phi liễn kia đương nhiên không thể nào là Ngụy Trác Ngôn, hẳn là một trong bát đại thủ lĩnh cấm vệ quân ở Thần Đô. Nhưng màn che đã che khuất diện mạo hắn nên hiện tại chưa biết là vị thủ lĩnh nào.
Thế lực ba bên đang vây công phi liễn U Minh Giáo.
Thẩm Lương Thọ thấp giọng nói: “U Minh Giáo chỉ có thể chạy về phía nam, nhưng phía nam lại là nơi có nhiều trận pháp cạm bẫy nhất.”
“Ngươi không muốn U Minh Giáo bị bắt?” Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ.
Thẩm Lương Thọ lắc đầu nói: “Không muốn.”
“Thế nhưng theo tình hình trước mắt, nếu Vu Chính Hải không có mặt thì U Minh Giáo chắc chắn sẽ bị diệt.” Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn cự liễn.
Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng: “Ỷ đông hiếp yếu, không biết xấu hổ!”
Vẻ khinh thường trên mặt nàng khiến Thẩm Lương Thọ phải lau mắt mà nhìn. Trước đây hắn luôn cảm thấy tiểu nha đầu này rất dữ dằn hung hãn, bây giờ lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Lục Châu nói: “Nhớ kỹ, trong tu hành giới vốn không có chuyện công bằng.”
“Đồ nhi đã biết.” Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
——————
Rốt cuộc, sự yên tĩnh của bốn phương thế lực trên bầu trời đã bị tứ hoàng tử Lưu Bỉnh phá vỡ.
Lưu Bỉnh đứng lên chắp tay nói với người ngồi trong phi liễn phía sau Lý Cẩm Y. “Không biết là vị thủ lĩnh cấm vệ quân nào đã kịp thời đến chi viện?”
“Mạt tướng thủ hộ phía tây Thần Đô, Hạng Liệt, tham kiến tứ điện hạ.” Thanh âm trầm thấp mà hữu lực, ẩn chứa cảm giác tang thương.
Thế nhân đều nói Thần Đô là nơi ngoạ hổ tàng long, tuyệt đối không sai. Thậm chí còn có lời đồn, một nửa bát diệp trong tu hành giới đều hội tụ ở Thần Đô, điều này không biết là thực hay giả.
Dần dần tất cả mọi người đều hiểu được một đạo lý, đó là bất kể tu vi bọn họ cao đến đâu, một khi đã đến Thần Đô thì phải làm việc khiêm tốn.
“Thì ra là Hạng thúc thúc, Lưu Bỉnh thất lễ.” Lưu Bỉnh chắp tay nói.
Đám người dị tộc lộ vẻ kinh ngạc.
Đại Viêm mạnh hơn dị tộc cũng có lý do của nó. Chỉ riêng nói về việc người Đại Viêm luôn kính trọng cường giả đã đáng để các tộc khác phải học tập.
Cáp Lạc cười vang: “Tứ hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Lưu Bỉnh hừ lạnh một tiếng, là đối thủ cũ đương nhiên hắn hiểu rất rõ tên Cáp Lạc này. “Cáp Lạc, chuyện trước kia ta không so đo với ngươi. Trước mắt chúng ta phải xử lý chuyện U Minh Giáo trước đã.”
“Không được.” Cáp Lạc giơ tay lên, ngón trỏ lắc lư qua lại. “Để các ngươi xử lý xong mâu thuẫn nội bộ, các ngươi rảnh tay quay sang đánh ta thì sao?”
“Làm càn!” Hạng Liệt quát to một tiếng, tiếng quát mang theo sóng âm cuồn cuộn đánh về phía Cáp Lạc.
Phương trận to lớn của đám tu hành giả dị tộc phát ra âm thanh cộng hưởng.
Ông!
Sóng âm và hai chữ “làm càn” đồng thời triệt tiêu. Dù vậy nhưng sắc mặt Cáp Lạc vẫn hiện lên vẻ kinh hãi, đạo âm lãng này đã ảnh hưởng đến tinh thần hắn.
“Tứ hoàng tử điện hạ, đây chính là đạo đãi khách của ngươi?” Cáp Lạc tức giận nói.
“Tính tình Hạng thúc thúc trước nay vẫn vậy. Cáp Lạc, ngươi là người Nhu Lợi, phía sau ngươi là tu hành giả vu thuật của Lâu Lan, chúng ta làm việc đều vì lợi ích mà thôi.” Lưu Bỉnh nói.
Chương 445 Vô đề
Cáp Lạc trầm giọng nói:
“Vu Chính Hải từng đơn thương độc mã tấn công Lâu Lan, đồ sát hơn vạn tu hành giả Lâu Lan tộc, ỷ mạnh hiếp yếu. Huyết hải thâm cừu như vậy không thể không báo!”
Nghe vậy, Lục Châu khẽ lắc đầu.
Sau khi Vu Chính Hải rời khỏi Ma Thiên Các, hành vi của hắn luôn gây ra tranh cãi. Nếu Lâu Lan không thần phục Đại Viêm thì có giết cũng không ai nói gì. Nhưng đằng này Lâu Lan đã thần phục, thậm chí còn gửi công chúa đến hoà thân, hàng năm đều tiến cống. Hành vi đồ sát của Vu Chính Hải đã khiến quan hệ giữa Đại Viêm và Lâu Lan hoàn toàn đóng băng.
Thẩm Lương Thọ hồ nghi nói: “Tuy Vu giáo chủ là đại đệ tử Ma Thiên Các, nhưng theo ta được biết thì người này là kẻ yêu ghét rất rõ ràng, không thể vô duyên vô cớ ra tay với người Lâu Lan được.”
“Yêu ghét rõ ràng?” Lục Châu chú ý tới cách dùng từ của hắn.
“Vu Chính Hải có thể làm đến chức Giáo chủ khiến mấy chục vạn giáo chúng thần phục, lại có cao thủ như tứ đại hộ pháp khăng khăng một mực đi theo, nếu không có đủ mị lực cá nhân thì sao được như ngày hôm nay?” Thẩm Lương Thọ nói.
Lãnh đạo là một loại kỹ năng quan trọng.
Lục Châu gật đầu. Về phương diện này, nguyên chủ Cơ Thiên Đạo đúng là không bằng một góc đồ đệ của mình.
——————
Trên bầu trời.
Trong phi liễn của U Minh Giáo đột nhiên truyền ra tiếng khinh thường:
“Muốn bắt được U Minh Giáo có phải là còn quá sớm không?”
Đại thủ toạ Thanh Long Điện Hoa Trọng Dương bước ra, đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn về chiếc phi liễn sau lưng Lý Cẩm Y.
Tứ đại hộ pháp cũng chỉ kiêng kỵ một người duy nhất, đó là Hạng Liệt.
Lưu Bỉnh nói: “Hoa Trọng Dương, các ngươi làm loạn trong cảnh nội Đại Viêm đã nhiều năm nay, hoàng thất vẫn cho rằng các ngươi muốn tranh giành trong tu hành giới nên lười để ý tới… nhưng không có nghĩa là các ngươi được quyền tự ý làm càn, ngấp nghé vương quyền hoàng thất!”
“Người có năng lực lên cầm quyền, đây là đạo lý từ xưa tới nay. Lưu Thương tại vị nhiều năm nhưng bách tính đã từng được hắn chăm lo ngày nào chưa?” Hoa Trọng Dương nói.
Tranh quyền đoạt vị đương nhiên phải lấy bách tính ra để nói chuyện.
Lưu Bỉnh nở nụ cười. “Hoa Trọng Dương, ngươi còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với bản vương. Gọi Giáo chủ của các ngươi ra đây.”
“Vu giáo chủ là người bậc nào, chẳng lẽ ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao?”
Lưu Bỉnh nói: “Công phu miệng lưỡi có lợi hại cũng vô dụng. Ngươi không có lựa chọn nào khác.”
Tam phương thế lực nhích về phía trước, cách U Minh Giáo chỉ mấy trăm thước.
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Hoa Trọng Dương thong dong nói: “Nếu đánh nhau thật thì chưa chắc các ngươi là đối thủ của U Minh Giáo chúng ta. Hạng Liệt, ngươi có dũng khí tiếp một đao của Giáo chủ nhà ta không?”
Hạng Liệt ngồi trong phi liễn phía sau Lý Cẩm Y, hàng chân mày nhíu lại, bàn tay đặt trên tay vịn siết chặt lại thành quả đấm, khớp xương trắng bệch.
Hắn không nói một lời.
Hoa Trọng Dương lại tiếp tục nói: “Lưu Bỉnh, sáu vị tướng quân sau lưng ngươi có dám đánh một trận với ta và Bạch Ngọc Thanh không?”
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh đều là cao thủ thất diệp. Sáu vị tướng quân sau lưng Lưu Bỉnh có bốn người ngũ diệp, một người thất diệp và một người lục diệp. So về thực lực thì Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh vẫn chiếm ưu thế.
“Cáp Lạc, các ngươi một đường truy kích Dương Viêm đến tận đây, thật sự cho rằng Dương Viêm và Địch Thanh đánh không lại các ngươi sao?” Hoa Trọng Dương nói.
Phải thừa nhận là Hoa Trọng Dương rất biết cách ứng phó. Hắn vừa so sánh một chút đã khiến U Minh Giáo chiếm ưu thế.
Tam phương thế lực thì đã sao? Nếu thật sự đánh nhau thì vịt chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
“Đừng chơi trò tâm lý chiến với ta. Vu Chính Hải, nếu ngươi có gan thì mau ra đây đánh với ta một trận!”
Oanh!
Hạng Liệt vỗ một chưởng, toàn thân bay lên không trung, tay chắp sau lưng quan sát cự liễn U Minh Giáo. Quanh thân hắn cương khí vờn quanh không ngừng, hiện ra đủ loại tự phù và ấn phù lóng lánh kim quang.
Thẩm Lương Thọ thấy vậy, thấp giọng nói: “Hạng Liệt xuất thân Thiên Sư Đạo.”
Thiên Sư Đạo am hiểu về đạo phù, chính là dùng đạo ấn của Đạo gia để gia trì lên các loại ấn phù. Thiên Sư Đạo đã phát dương quang đại đạo ấn tự phù, trở thành một đại tông môn trong thiên hạ.
“Vu Chính Hải, ra đây!” Hạng Liệt lăng không quát lên.
Tính tình Hạng Liệt giống Đoan Mộc Sinh đến mấy phần, có vẻ cực kỳ nóng nảy.
Hắn dùng nguyên khí tạo ra sóng âm, không quan tâm đám người có mặt ở đây có chịu nổi hay không, chỉ cần bản thân mình sảng khoái.
Đám tướng sĩ đứng dưới đất đều sợ hãi bịt chặt tai lại.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cự liễn… chờ đợi một thanh âm lên tiếng trả lời.
Bọn hắn có một loại cảm giác, có lẽ Vu Chính Hải không có trong cự liễn. Nếu hắn thật sự có mặt thì sao có thể chịu được khuất nhục như thế?
Ngay khi Hoa Trọng Dương định lên tiếng thì trong chiến liễn của Lưu Bỉnh đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại dễ nghe:
“Hạng thúc thúc.”
Hạng Liệt nhướng mày nhìn về phía chiến liễn của Lưu Bỉnh.
Ánh mắt mọi người cũng dời từ Hạng Liệt sang chiến liễn. Rất rõ ràng, giọng nói êm tai vừa rồi là của một nữ tử.
“Vĩnh Ninh?”
Một nữ tử xinh đẹp ưu nhã đạp không bước ra khỏi chiến liễn.
Đây chính là Vĩnh Ninh công chúa của Đại Viêm, Lưu Văn Quân.
Thấy Vĩnh Ninh công chúa xuất hiện, Tiểu Diên Nhi đang bí mật quan sát trong lầu các bỗng bật cười hì hì: “Sư phụ, Vĩnh Ninh tỷ tỷ thật là xinh đẹp nha.”
Lục Châu nhẹ vung tay lên, một đạo cương khí yếu ớt biến thành tầng bình chướng mỏng ngăn lại âm thanh của ba người.
Nói chuyện như thế rất dễ kinh động đến cao thủ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vĩnh Ninh công chúa hành lễ với Hạng Liệt.
Nhưng lễ này quả thật đã doạ sợ hắn. Đạo quân thần tuy ngoài miệng xưng hô tôn trọng nhưng sao Hạng Liệt dám thật sự để công chúa hành đại lễ với mình.
Hạng Liệt lập tức hạ thấp người xuống, bàn tay vung lên đẩy ra một cỗ cương khí yếu ớt ngăn cản đại lễ của Vĩnh Ninh công chúa. “Công chúa đừng làm vậy.”
Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như trăm hoa đua nở: “Hạng thúc thúc, không phải ngài đang ở Ích Châu sao?”
“Tình cờ đi ngang qua đây.”
Cái từ đi ngang qua này thật là tuỳ tiện. Lương Châu nằm ở phía bắc Ích Châu, không thể nào đi ngang qua được.
“Thì ra là Vĩnh Ninh công chúa…” Thủ lĩnh Cáp Lạc của Nhu Lợi hành lễ với Vĩnh Ninh, cánh tay phải chạm vào vai trái, khom người nói.
Lưu Bỉnh đột nhiên lên tiếng:
“Vĩnh Ninh, bây giờ không phải lúc để muội trò chuyện việc nhà.”
Vĩnh Ninh công chúa nói: “Thật sự phải đánh sao?”
Hạng Liệt nhướng mày nói: “Vĩnh Ninh công chúa, nếu công chúa muốn cầu tình cho U Minh Giáo thì thôi đi. Mau tránh ra, nếu không lúc đánh nhau sẽ chẳng có ai chú ý bảo vệ công chúa đâu.”
Lưu Bỉnh nhìn Vĩnh Ninh, thản nhiên nói: “Có biết tại sao phụ hoàng lại bảo ta mang muội theo không?”
Vĩnh Ninh sao có thể không biết.
Nhưng trên mặt nàng không có chút đau lòng nào, ngữ khí vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Đừng để ý đến ta…”
Đám tu hành giả xung quanh bu lại giơ ngón tay cái lên nói với Lục Châu.
“Bội phục, bội phục, lão tiên sinh dám dùng khẩu khí như thế để nói chuyện với nhị thủ toạ Thanh Long Điện của U Minh Giáo.”
“Lão tiên sinh, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, ngài hỏi nhiều như vậy làm gì, coi chừng dẫn lửa thiêu thân đó.”
“Nói cũng có lý… ở nơi này chúng ta có ăn có uống, bọn họ đánh nhau thì mặc kệ bọn họ, chúng ta cũng không quan tâm ai cai quản thiên hạ, chỉ cần cho chúng ta ăn uống no đủ là được.”
Xem ra đa số các tu hành giả đều tỏ thái độ chuyện không liên quan đến mình. Vấn đề là loại cục diện thế này làm gì có ai có can đảm đứng ra đối lập với U Minh Giáo.
Lục Châu không để ý tới đám tu hành giả cấp thấp này. Mục tiêu của hắn là bắt lại Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải. Những chuyện khác không cần phải quan tâm.
Thẩm Lương Thọ đứng cách đó không xa, vẻ mặt khó xử nói: “Lão tiên sinh, chuyện của chúng ta…”
“Lão phu luôn tuân thủ hứa hẹn.”
“Đa tạ lão tiên sinh.” Thẩm Lương Thọ khom người.
Lục Châu biết Thẩm Lương Thọ ở bên cạnh mình chính là vì muốn có người che chở. Hiện nay Lương Châu Thành nguy cơ tứ phía, không ai dám chắc kẻ chết tiếp theo có phải là mình hay không.
——————
Trời chạng vạng tối.
Một đạo sóng âm càn quét khắp cả doanh địa.
“Dị tộc xâm lấn, toàn bộ tu hành giả U Minh Giáo từ Phạn Hải cảnh trở lên mau đi theo ta.”
Vu Hồng cùng pháp thân của hắn lướt ngang trên không trung. Pháp thân cao bốn trượng đập vào mắt mọi người.
Các tu hành giả U Minh Giáo lập tức bay lên, theo sau Vu Hồng bay về tường thành phía tây Lương Châu Thành.
“Dị tộc xâm lấn?” Sắc mặt Thẩm Lương Thọ khẽ biến.
Tiểu Diên Nhi nhìn theo bóng rất nhiều tu hành giả đang bay lên không trung, trong lòng có hơi căng thẳng.
Tuy nàng là cao thủ Nguyên Thần cảnh, là cửu đệ tử Ma Thiên Các nhưng nàng chưa từng thấy tràng cảnh chiến tranh thế này bao giờ. Nàng hoảng hốt nắm lấy cánh tay Lục Châu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đừng sợ.”
Ngoài mặt hắn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm than thở, biết thế đã mang Minh Thế Nhân theo.
Tiểu nha đầu vẫn là đứa trẻ thiếu khuyết kinh nghiệm.
Đám người xung quanh kinh hô một tiếng, chỉ tay lên bầu trời nơi có gần ngàn tên tu hành giả đang phi hành.
Lúc này tường thành phía tây đã đứng đầy tu hành giả.
“Chiến tranh chính là thế này đây… hầy…”
Có người thở dài, có người kinh ngạc. Trên đời này vĩnh viễn có những kẻ thích xem náo nhiệt.
Trong Lương Châu Thành, rất nhiều giáo chúng U Minh Giáo đang chạy băng băng trên đường khiến mặt đất không ngừng rung động, khiến lòng người bàng hoàng không thôi.
Ông!
Ông!
Trên tường thành bắt đầu xuất hiện vô số pháp thân.
“Pháp thân cao bảy trượng, cao thủ lục diệp! Ông trời ơi ——”
Pháp thân bảy trượng (~23 mét) cao hơn cả thành trì. Cho dù tường thành có sừng sững hùng vĩ cỡ nào cũng không che lấp được quang mang do pháp thân tạo ra.
“Đúng là có dị tộc!”
Đám người nhìn lên bầu trời.
Đối diện toà pháp thân cao lớn kia có một thân ảnh màu đen trông như con sói đang không ngừng công kích xung quanh pháp thân.
“Người Nhu Lợi quốc!”
Có người Nhu Lợi, đương nhiên cũng sẽ có người Lâu Lan.
Thẩm Lương Thọ nhìn quanh bốn phía rồi hạ giọng nói: “Lão tiên sinh, U Minh Giáo không còn hơi sức đâu bận tâm đến chúng ta. Đây là cơ hội tốt để rời đi.”
Lục Châu nhìn hắn một cái, không nói gì.
Thẩm Lương Thọ đương nhiên rất muốn bỏ chạy, nhưng với tình hình hiện tại của hắn, vừa bước ra ngoài sẽ bị loạn đao chém chết.
Có người lại cất cao giọng nói:
“Pháp thân cao bảy trượng hẳn là tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, có thể là Địch Thanh hoặc Dương Viêm…”
“Đứng đây xem không đã ghiền gì hết!”
Vù!
Có người lăng không bay lên nóc một toà lầu các bên cạnh, cũng có người bay lên đỉnh mấy cây đại thụ cao chọc trời để quan sát.
Dị tộc đột nhiên xuất hiện khiến rất nhiều tu hành giả U Minh Giáo trong doanh địa không kịp trở tay.
Hơn ngàn tên tu hành giả đứng trên tường thành phòng ngừa địch nhân xâm nhập, đồng thời khởi động trận pháp cỡ nhỏ trên tường thành, không ngừng công kích đám người dị tộc đang có ý đồ xâm lấn trên không trung.
Binh sĩ dưới thành thì bận rộn củng cố tường thành và cổng thành, đồng thời tiến hành chi viện, trợ cấp và trị liệu cho các tu hành giả.
Sau khi các tu hành giả quyết chiến một trận thì mới đến lượt cuộc chiến của người bình thường nổ ra. Chiến tranh giữa các nước, trừ trường hợp bất đắc dĩ ra thì hầu như kẻ phải xông pha chiến đấu vĩnh viễn là tu hành giả. Đây chính là bản sự của Đại Viêm, đồng thời cũng là phương thức chiến đấu cơ bản trong tu hành giới.
Nhìn tu hành giả bay đầy trời, thỉnh thoảng lại có người rơi xuống, Thẩm Lương Thọ tán thán không thôi.
“Lão tiên sinh, Thẩm mỗ có một vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết có nên nói hay không?” Thẩm Lương Thọ cả gan hỏi.
“Nói đi.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát cuộc chiến trên tường thành.
Quân phòng hộ Lương Châu Thành đã bị U Minh Giáo hạ gục từ trước, bây giờ người chiến đấu với dị tộc toàn bộ đều là người U Minh Giáo.
Chỉ là, đáng lẽ ra điều này phải nằm trong tính toán của Tư Vô Nhai mới đúng. Sao bọn họ lại có vẻ hoảng hốt và lực bất tòng tâm như vậy? Là cố ý sao?
“Có phải lão tiên sinh đến từ La Tông không?”
“Tại sao lại nói vậy?”
“La Tông thiện về xạ kích, trong tông môn có rất nhiều cao thủ bắn cung. Tổ sư gia La Tông lại càng là tuyệt đỉnh cao thủ về xạ thuật, từng dùng một tiễn đánh giết cao giai hung thú trong Thiên Tiệm Sâm Lâm.” Thẩm Lương Thọ cung kính nói. Mỗi lần nhớ lại một tiễn của Lục Châu trong lòng hắn lại thấy sợ hãi.
“Khắp thiên hạ này, người có xạ thuật cao minh nhiều vô số kể. Như La Tông cũng không đáng nhắc đến.” Lục Châu đáp.
“. . .”
Thẩm Lương Thọ không còn gì để nói. Có thể bỡn cợt La Tông không đáng một đồng như vầy, khẩu khí không phải lớn bình thường nha.
Nhưng hắn nào dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Lão tiên sinh, sao ngài không đứng ra đánh giết dị tộc?”
Thẩm Lương Thọ là cao thủ ngũ diệp còn không chịu nổi một mũi tên. Nếu lão tiên sinh toàn lực ứng phó, ra tay bắt vua của đối phương thì sẽ cải biến toàn bộ chiến cuộc.
Cho dù Thẩm Lương Thọ vì mưu cầu lợi ích nên làm ra một số chuyện xấu xa, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy đám người dị tộc đặt chân vào Đại Viêm.
Lục Châu quan sát cuộc chiến trên tường thành, không đáp lời hắn. Nếu làm như vậy Lục Châu tất phải bại lộ bản thân, đến lúc đó làm sao còn mong bắt được Vu Chính Hải hoặc Tư Vô Nhai nữa.
Lục Châu quyết định không vội vã hành động. “Thực lực của U Minh Giáo đủ để ứng phó với đám dị tộc này.”
“. . .”
Thẩm Lương Thọ không dám nói gì nữa.
Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu, cảm giác căng thẳng từ từ biến mất, nàng lại nổi lòng hiếu kỳ. “Sư phụ, con muốn đi xem.”
Lục Châu cũng có ý nghĩ này, bèn nói: “Đi thôi.”
Hai người nhanh chóng bước về phía tường thành.
Chương 442 Vô đề
Thẩm Lương Thọ giật nảy mình đưa mắt nhìn xung quanh, doanh địa lúc này đã trống rỗng, bèn lập tức hô lên: “Chờ ta với!”
Trước mắt hắn chỉ có thể đi theo lão tiên sinh mới mong được an toàn.
Không bao lâu sau, ba người đã đến dưới chân tường thành.
Không nhìn thì thôi, nhìn kỹ mới biết tường thành của nhân loại cao đến mức nào. Ngẩng đầu nhìn lên không thấy đỉnh.
Nếu không nhờ những cao thủ kia mang theo pháp thân phi hành trên không trung thì đám người đứng trong toà thành sẽ không cách nào quan sát được cuộc chiến.
“Lão tiên sinh, ta, ta.. còn ta nữa nha…” Thẩm Lương Thọ vội kêu lớn.
Lục Châu tiện tay vung lên, ba người bay lên tường thành.
Phanh phanh phanh!
Vù vù!
Âm thanh chiến đấu vang vọng bên tai.
Ba người vừa đặt chân đứng trên tường thành đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Một toà pháp thân cao bốn, năm trượng và một toà pháp thân cao bảy trượng đang đại chiến với đám người dị tộc trên một mảnh đất bỏ hoang ngoài thành.
Đại thủ toạ Chu Tước Điện Dương Viêm bành trướng pháp thân, đánh bay mười mấy tên Nhu Lợi. Đám người Nhu Lợi bay ngược ra ngoài, miệng phun tiên huyết.
Dù vậy bên dưới vẫn còn rất nhiều người Nhu Lợi và Lâu Lan đang chực chờ.
Người Lâu Lan đứng phía xa không ngừng phóng thích vu thuật, từng đạo năng lượng màu tím kết hợp nhuần nhuyễn với người Nhu Lợi khiến tình hình chiến đấu ngày càng loạn.
Chẳng ai chú ý đến ba người Lục Châu.
Ba người đứng ở một góc tường thành, xung quanh chẳng có ai, lặng lẽ quan sát cuộc chiến trước mặt.
Thẩm Lương Thọ nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ngay cả Dương Viêm, một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo đã lợi hại như thế thì những vị hộ pháp còn lại rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
“Ngươi cũng biết về U Minh Giáo?” Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ.
Thẩm Lương Thọ hình như đã quên hắn từng ăn một tiễn của vị lão nhân trước mắt, mỉm cười nói: “Giáo chủ U Minh Giáo là đại đệ tử Ma Thiên Các, mọi người đều biết chuyện này.”
Lúc này, Lục Châu chú ý thấy đám người Nhu Lợi bị đánh bay ra ngoài lại lần nữa bò dậy, lao tới vây công Dương Viêm.
“Người Nhu Lợi có thân pháp nhanh nhẹn, không tu hành theo các phương pháp của Nho gia Đạo gia mà tin tưởng và thờ phục sói hoang. Bọn họ không hành động đơn độc, pháp thân cũng đều là dạng sói, khả năng tự chữa trị và chịu đòn rất mạnh.” Thẩm Lương Thọ nói. “Có điều, man di thì vẫn là man di, Đại Viêm có thể uy hiếp được mười hai nước chư hầu không phải không có lý do.”
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Ngươi có vẻ rất có lòng tin với Đại Viêm?”
“Hầy… ta có lòng tin với Vĩnh Thọ hoàng đế. Còn Vĩnh Thanh thì… không nói tới thì hơn.”
“Người đứng đầu Bạch Bảng mà cũng có lời không dám nói sao?”
“Lão tiên sinh, xếp hạng trên Bạch Bảng Hắc Bảng đâu phải dựa vào tu vi.” Thẩm Lương Thọ bất đắc dĩ nói.
Người đứng đầu Bạch Bảng chẳng qua cũng chỉ có tu vi ngũ diệp, trong Hắc Bảng cũng có mấy kẻ tu vi kém cỏi.
Ông ——
Một đám người Nhu Lợi đằng không bay lên, dưới mặt đất xuất hiện một toà pháp thân đặc thù.
“Sư phụ, đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía một toà pháp thân hình sói hoang cực lớn đứng dưới đất.
“Pháp thân lang vương, từ hình thể này có thể đoán được hẳn là pháp thân lang vương lục diệp.” Thẩm Lương Thọ kinh hãi nói.
Lúc này, pháp thân lang vương bay lên không trung, chân đạp kim liên lục diệp đang xoay tròn và nở rộ.
Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Tại sao pháp thân của bọn họ không phải là hình người? Thật kỳ quái… vậy mà cũng có kim liên kìa!”
Lục Châu chậm rãi giải thích: “Con đường tu hành phải dựa vào công pháp và khẩu quyết tiền nhân để lại. Trong khẩu quyết ẩn chứa tư tưởng tu hành của các môn phái. Tư tưởng chủ đạo tinh thần ý chí, chẳng hạn như, vi sư muốn cương khí là đao thì nó chính là đao…”
Tay phải khẽ nhấc, trên bàn tay Lục Châu ngưng tụ một tia đao cương.
“Muốn nó là kiếm thì nó chính là kiếm…”
Đao cương lập tức biến thành kiếm cương, sau đó không ngừng biến đổi thành các loại hình khác. Lục Châu nắm tay lại, cương khí biến mất.
“Pháp thân cũng vậy, chỉ là pháp thân đã định hình từ lúc ban đầu tu luyện, ở giai đoạn hậu kỳ rất khó thay đổi hình dạng pháp thân. Vào thời đại ba nhà Nho, Thích, Đạo khai sáng, con người bước vào kỳ nguyên tu hành hoàng kim… Từ đó đến nay đã ba vạn năm, tam đại học phái hình thành ba loại pháp thân. Người dị tộc tu hành công pháp Đại Viêm, bị tư tưởng của Đại Viêm ảnh hưởng sẽ gọi ra pháp thân hình người. Ngược lại dị tộc không bị ảnh hưởng sẽ thờ phục một loại chủng tộc khác, chẳng hạn như người Nhu Lợi thờ phụng Lang Vương nên gọi ra pháp thân hình sói.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
[Ting — chỉ đạo Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Thẩm Lương Thọ cũng chắp tay nói: “Thụ giáo.”
Tiểu Diên Nhi tiếp tục hỏi: “Sư phụ, thật sự có cả vạn dị tộc sao?”
Lục Châu không hiểu nhiều về chuyện này nên không thể đáp rõ ràng. Nhưng không ngờ Thẩm Lương Thọ đứng bên cạnh lại cười nói:
“Trong điển tịch ghi chép lại, quả thật có hơn vạn loại dị tộc. Chỉ riêng người Đại Viêm trong Lương Châu Thành đã có mấy loại tiếng dân tộc khác nhau, nói chi cả vùng Nhung Tây và Nhung Bắc. Từ xưa tới nay chiến tranh chính là việc không ngừng dung hợp và chiếm đoạt, dần dần mới tạo thành thế cục như ngày hôm nay.”
“Có dị tộc nào lợi hại bằng Đại Viêm không?”
“Không có.” Thẩm Lương Thọ nói.
Tiểu Diên Nhi chỉ vào Lang Vương trên không trung: “Tại sao pháp thân lang vương lại có kim liên? Bọn họ đâu có học trộm công pháp Đại Viêm nhỉ?”
“Chuyện này…” Thẩm Lương Thọ sửng sốt.
Vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới, trong lúc nhất thời cũng không biết phải đáp lời thế nào.
“Sư phụ, tại sao vậy ạ?” Vấn đề của Tiểu Diên Nhi thật nhiều.
Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh, may mà gương mặt già này da đủ dày, không ai nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nói tới cũng kỳ quái, với ký ức phong phú của Cơ Thiên Đạo vây mà lại không tìm được lời giải thích hợp lý nào cho chuyện này.
Nếu phương pháp tu hành của ba nhà Nho Thích Đạo dùng tư tưởng để lèo lái tinh thần ý chí, ý chí quyết định pháp thân… Vậy đám người dị tộc không hiểu được tư tưởng này, tại sao vẫn xuất hiện kim liên dưới trướng?
Ai đến giải thích giùm với?
Lục Châu vuốt râu nói: “Đại khái là… về bản chất đều giống nhau, như người và vật đều cần phải ăn vậy.”
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu. Đương nhiên nàng nghe không hiểu.
Lúc này, pháp thân lang vương lục diệp nhào về phía pháp thân của Dương Viêm.
Oanh!
Cương khí giao thoa tung bay đầy trời, cuồng phong tàn phá khắp nơi. Phàm là những người đứng gần đó đều bị cương phong cuốn lên…
“Dương hộ pháp, ta đến giúp ngài!”
Vu Hồng điều khiển pháp thân tứ diệp lao tới. Cục diện lập tức biến thành hai đánh một.
Cao thủ Nhu Lợi càng đánh càng hăng, sau lưng hắn có mấy trăm người Lâu Lan đang không ngừng gia trì vu thuật.
“Thật đáng ghét!” Tiểu Diên Nhi vừa nhìn thấy vu thuật đã bực bội dậm chân, hận không thể lao xuống giết sạch bọn họ.
Lục Châu nói: “Tu hành giả vu thuật cấp thấp mà thôi, không cần lo lắng.”
Chương 443 Vô đề
Không có Đại vu như Ba Mã và Mạc Ly duy trì, loại vu thuật cấp thấp này không thể thay đổi được chiến cục.
Huống hồ gì nơi này là bên ngoài Lương Châu Thành, không có đại trận, vu thuật không gây ra được bao nhiêu áp lực.
Ầm ầm…
Cao thủ Nhu Lợi liên tục đánh ra ba kích, pháp thân lang vương từ một hoá thành ba, hai đạo đánh về phía Dương Viêm, một đạo nhào về phía Vu Hồng.
Dương Viêm cùng pháp thân liên tục lui ra sau, lùi dần về phía tường thành.
Vu Hồng chỉ mới tứ diệp, ăn phải một kích quá mạnh nên bị đánh bay ngược ra ngoài, trong quá trình bay ngược hắn vội thu hồi pháp thân.
“Cao thủ Nhu Lợi mạnh vậy sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói, ý định lao xuống đó bị dập tắt trong khoảnh khắc, nàng lập tức tóm chặt cánh tay sư phụ.
“Pháp thân lang vương có lực bộc phát rất mạnh, lực công kích cũng thi triển ra toàn bộ, trong khi Dương Viêm hẳn đã bị tiêu hao năng lượng quá nhiều. Nếu công bằng chiến đấu thì Dương Viêm sẽ không thua.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Vấn đề chính là, trên đời này làm gì có chuyện công bằng?
Trên tường thành có cung tiễn thủ đang bắn ra tiễn cương xạ kích về phía đám người dị tộc đang xông tới.
Dương Viêm lăng không lơ lửng phía trước tường thành. Tường thành quá rộng lớn, hắn thậm chí không nhìn rõ được ai với ai, càng đừng nói tới việc có thể nhận ra Lục Châu ở giữa đám người.
Dương Viêm nói: “Lưu Bỉnh cấu kết dị tộc, gửi phi thư báo cho thất tiên sinh!”
“Vâng!”
Tình cảnh của U Minh Giáo trở nên gian nan, hai bề thọ địch.
Trước mắt có tường thành và trận pháp thủ hộ thì không sao, nhưng càng kéo dài thì U Minh Giáo sẽ càng chịu thiệt thòi.
Trong hồ lô của Tư Vô Nhai rốt cuộc đang bán thuốc gì?
Đám tu hành giả đứng trên ngọn cây quan sát Lang Vương Nhu Lợi, cất tiếng chửi ầm ĩ:
“Dị tộc khinh người quá đáng, thật là đáng ghét! U Minh Giáo dù là ma giáo nhưng ít ra còn biết chống lại dị tộc, vậy mà tứ hoàng tử Lưu Bỉnh lại dám cấu kết với bọn chúng?”
“Sao không mở trận pháp phòng hộ?”
“Mở không được, U Minh Giáo có thể nhẹ nhàng chiếm lĩnh Lương Châu Thành là vì trận pháp đã bị khống chế. Tứ hoàng tử là thủ lĩnh của lục đại tướng quân, nếu chạy tới đây thì U Minh Giáo xong đời.”
Đám người rôm rả nghị luận, nhưng người có tu vi cao nhất trong đám họ cũng chỉ mới Phạn Hải cảnh, căn bản không thể giúp được gì. Nhiều lắm chỉ là đợi khi cuộc chiến kết thúc thì chạy xuống chiến trường giết một số tiểu lâu la mà thôi.
Dương Viêm nhíu mày nhìn về phía cao thủ Nhu Lợi.
Vu Hồng bay ngược ra sau, đụng vào tường thành ầm vang một tiếng. Vu Hồng rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Phe U Minh Giáo tổn thất không ít nhưng đối phương cũng không tốt hơn là bao. Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân.
Dương Viêm cất cao giọng nói:
“Cáp Lạc, người Nhu Lợi các ngươi từ xưa đến nay đều khuất phục Đại Viêm, bây giờ cánh cứng rồi nên định làm phản?”
Giọng hắn vang dội như sấm sét, vang vọng khắp cả tường thành.
Cao thủ Nhu Lợi Cáp Lạc cũng lăng không đứng ở đằng xa, khoanh tay khinh bỉ nói: “Nói theo lời người Đại Viêm các ngươi thì đó là ‘thời thế thay đổi’.”
“Ngươi thật sự cho rằng Đại Viêm không thể chống đỡ?”
Nếu Đại Viêm không còn khả năng chống địch thì U Minh Giáo đã đánh hạ Đại Viêm từ lâu rồi, sao có thể để cho người dị tộc có cơ hội.
“Lưu Bỉnh đã đáp ứng bọn ta, chỉ cần đánh hạ được U Minh Giáo thì sẽ cho bọn ta ba toà thành trong số mười thành của Lương Châu.” Cáp Lạc đáp.
Ngụ ý là, U Minh Giáo các người có cho được nhiều hơn không?
Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Lời của Cáp Lạc rõ ràng có ý nói, nếu U Minh Giáo đồng ý cho dị tộc bốn toà thành trở lên thì dị tộc sẽ không hề do dự mà quay đầu đối phó Lưu Bỉnh.
Nghe vậy, Lục Châu có chút bất ngờ… Lưu Bỉnh trấn thủ biên cương nhiều năm sao có thể làm ra hành động khuất nhục như vậy?
Càng là người trấn thủ biên cương thì càng hiểu rõ từng tấc giang sơn khó giữ đến mức nào, mỗi tấc đất đều được xây bằng xương máu của các tướng sĩ, sao có thể tuỳ tiện cắt nhường cho kẻ địch?
“Đáng tiếc, ngươi gặp phải U Minh Giáo chúng ta.” Sóng âm của Dương Viêm rất cường đại.
“Dương Viêm, ta và ngươi đánh nhau đã ba ngày ba đêm, từ phía tây bình nguyên hoang dã đánh tới tận Lương Châu Thành, xem ra ngươi cũng có chút bản sự… Thức thời thì hãy ngoan ngoãn chịu trói đi.” Sóng âm của Cáp Lạc cuồn cuộn đánh tới.
Đám tu hành giả Lâu Lan lúc này đã tụ hội lại với máu, toàn bộ đội hình khoảng hơn hai ngàn người đều là tu hành giả, không hề có phàm nhân.
Bên phía U Minh Giáo chỉ có hơn một ngàn tu hành giả.
Xét về thực lực bên ngoài thì người Nhu Lợi và Lâu Lan chiếm ưu thế.
Oanh!
Ầm ầm!
Trên không trung phía đông Lương Châu Thành đột nhiên xuất hiện âm thanh pháp thân va chạm.
Toàn bộ tu hành giả đều sôi nổi nhìn sang. Khoảng cách quá xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy kim quang đầy trời, lát sau đã biến mất.
“Bắt ba ba trong rọ?” Thẩm Lương Thọ nói. “Đây là kế dụ địch?”
“Ngươi có ý gì?” Tiểu Diên Nhi nghe không hiểu.
“Tư Vô Nhai không phải người ngu, rất có thể Dương Viêm đang dụ địch nhân xâm nhập, đến lúc đó toàn bộ người U Minh Giáo sẽ rút lui. Đám lang sói dị tộc một khi đã vào thành thì sao có thể tuỳ tiện rời đi?” Thẩm Lương Thọ nói.
Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ, phân tích của hắn đúng là có lý.
Lục Châu nắm cánh tay Tiểu Diên Nhi. “Đi thôi.”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Người dị tộc lại phát động công kích, bay về phía tường thành.
Lần này Dương Viêm quả quyết nói: “Rút lui.”
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ rời khỏi tường thành, phi hành ở tầng trời thấp bên trong Lương Châu Thành.
Tình cảnh thành Lương Châu lúc này rất hỗn loạn, khắp nơi đều là tu hành giả.
“Sư phụ, nếu cứ thế mà bỏ thành thì bách tính phải làm sao đây?” Tiểu Diên Nhi hoảng hốt hỏi.
Thẩm Lương Thọ lắc đầu nói: “Không cần phải lo lắng, khi U Minh Giáo công thành thì hầu hết dân chúng đều đã rời khỏi đây. Bây giờ không phải như thời viễn cổ, muốn rút lui cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.”
“Chẳng trách khi ta và sư phụ mới vào thành đã chẳng thấy người nào.” Tiểu Diên Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
Ba người vừa phi hành vừa quan sát tình huống trong thành.
Tuy nói hầu hết lão bách tính đều đã rời đi nhưng vẫn còn rất nhiều tu hành giả và người thường trà trộn bên trong thành, muốn thừa dịp loạn lạc để vơ vét tài vật.
Thẩm Lương Thọ cũng là loại người này. Thời đại nào cũng chẳng thiếu loại người như thế.
“Mau nhìn phía đông!” Thẩm Lương Thọ đột nhiên chỉ tay.
Đám tu hành giả vốn đang sôi nổi bàn luận trên các ngọn cây cao lúc này cũng ngừng lại nhìn sang bên đó.
Từ đằng xa có hai toà pháp thân cao tám trượng và một toà pháp thân cao bảy trượng đang ngự không bay tới.
Sau lưng bọn họ cũng có ba, bốn toà pháp thân đang truy kích.
“Là ba vị hộ pháp còn lại của U Minh Giáo! Còn có cả phi liễn!”
“Hỏng bét! U Minh Giáo rút lui rồi!”
Đám tu hành giả lập tức nhảy xuống, lao nhanh về phía đông thành.
Chương 444 Vô đề
Lục Châu nhìn theo bóng ba vị hộ pháp đang bay về phía nam, rất nhanh đã tụ họp cùng Dương Viêm.
Lục Châu khẽ cau mày. Nghiệt đồ, quả nhiên là kế dụ địch!
Một đội ngũ hơn ngàn người rút lui thật nhanh chỉ trong giây lát, đây rõ ràng là một kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía tây thành. Đám người Lâu Lan và Nhu Lợi đang chậm rãi tiến vào. Hơn hai ngàn người tạo thành một phương trận khổng lồ, tốc độ phi hành rất chậm.
Đương nhiên bọn hắn phải bay chậm để đề phòng trúng phải cạm bẫy bên trong thành.
Các tu hành giả vu thuật bay ở phía trước, không ngừng phóng ra vòng tròn vu thuật để điều tra tung tích trận pháp xung quanh.
“Đi thôi.”
Thế cục đã biến thành cuộc chiến giữa Lưu Bỉnh và đám dị tộc.
——————
“Vào đây.” Lục Châu chỉ tay vào một toà lầu các trong thành. Ba người nhanh chóng đi vào trong.
Vừa bước vào, phía nam thành đã truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Cương khí nở rộ đầy trời.
“U Minh Giáo không phải rút về phía nam sao? Sao nơi đó lại có tiếng đánh nhau?” Thẩm Lương Thọ quay đầu, xuyên qua khung cửa sổ nhỏ nhìn về phía nam thành, sau đó trợn trừng mắt. “Quân đội của Đại Viêm?!”
Một cẩm y nữ tử cầm dù giấy màu hồng trên tay đang giao tranh kịch liệt với U Minh Giáo.
“Cẩm Y tỷ tỷ?” Tiểu Diên Nhi nhận ra nàng.
“Lý Cẩm Y?” Lục Châu nhìn sang.
Pháp thân nữ thất diệp có thủ đoạn kinh người chính là Lý Cẩm Y.
Ngụy Trác Ngôn không phải đã bị đánh bại ở Ích Châu sao? Cớ gì lại đến chi viện Lương Châu?
Lục Châu chợt nghĩ tới Giang Ái Kiếm… gia hoả này quả thật chính là khắc tinh của Tư Vô Nhai.
Thế cục lại nghịch chuyển lần nữa.
“Một mình Lý Cẩm Y không thể nào là đối thủ của tứ đại hộ pháp, hẳn là Thần Đô đã phái cao thủ bát diệp tới…”
“Tiêu rồi… chuyến này U Minh Giáo xong đời!” Thẩm Lương Thọ nói.
Dị tộc, Lưu Bỉnh, Lý Cẩm Y, ba phương thế lực đang bao bọc U Minh Giáo…
Tất cả mọi người đều lăng không lơ lửng trên bầu trời Lương Châu Thành.
Thấy cảnh này, tim Thẩm Lương Thọ cũng đập rộn ràng. Thế cục này gần như phải chết. Đệ nhất ma giáo trong thiên hạ phải đại bại tại Lương Châu này sao?
“Chưa chắc.” Lục Châu lắc đầu.
“Lão tiên sinh có cao kiến?”
“Nếu Vu Chính Hải có mặt ở đây… thì có thể thay đổi cục diện.” Lục Châu đáp.
Thẩm Lương Thọ trừng to mắt. Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ đồng loạt nhìn về phía phi liễn của U Minh Giáo.
Người ngồi trong đó… có phải là Vu Chính Hải hay không?
Thẩm Lương Thọ không có tâm tình nghĩ mấy chuyện này, hắn chỉ muốn tìm cách rời khỏi đây.
Bốn thế lực cường đại nhất Lương Châu đều đã tề tựu, tưởng như trùng hợp nhưng đều đã được định sẵn.
Bên trong Lương Châu Thành đột nhiên trở nên yên tĩnh. Pháp thân biến mất, âm thanh nguyên khí và cương khí rung động cũng biến mất. Xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, Lục Châu nhìn lên không trung Lương Châu Thành.
Hơn ngàn tên tu hành giả U Minh Giáo đang vây quanh bảo vệ một chiếc cự liễn ở giữa.
Phía tây là một phương trận bao gồm hai ngàn người Lâu Lan và Nhu Lợi. Người Lâu Lan mặc trường bào rực rỡ, trên đầu còn cắm lông vũ đủ màu. Người Nhu Lợi mặc y phục già dặn hơn, khoé mắt có vẽ màu đỏ, xanh dương và xanh lục. Khi thấy nhân mã của Lưu Bỉnh, người dị tộc thu hồi pháp thân và vu thuật, lúc này người Nhu Lợi đã thay đổi phương trận, đứng ở phía trước.
Phía bắc chính là đội quân của đương kim tứ hoàng tử Đại Viêm Lưu Bỉnh và lục đại tướng quân dưới trướng hắn. Ngoại trừ đám binh sĩ dưới mặt đất thì trên không còn có hai ngàn tu hành giả đang lơ lửng. Lưu Bỉnh ngồi trên chiến liễn màu đỏ rực, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cự liễn của U Minh Giáo.
Phía đông là quân của Lý Cẩm Y, cách sau lưng nàng không xa là một chiếc phi liễn nhỏ có màn che. Có thể khiến cho tứ đại hộ pháp U Minh Giáo bại lui, người ngồi trong phi liễn kia đương nhiên không thể nào là Ngụy Trác Ngôn, hẳn là một trong bát đại thủ lĩnh cấm vệ quân ở Thần Đô. Nhưng màn che đã che khuất diện mạo hắn nên hiện tại chưa biết là vị thủ lĩnh nào.
Thế lực ba bên đang vây công phi liễn U Minh Giáo.
Thẩm Lương Thọ thấp giọng nói: “U Minh Giáo chỉ có thể chạy về phía nam, nhưng phía nam lại là nơi có nhiều trận pháp cạm bẫy nhất.”
“Ngươi không muốn U Minh Giáo bị bắt?” Lục Châu nhìn về phía Thẩm Lương Thọ.
Thẩm Lương Thọ lắc đầu nói: “Không muốn.”
“Thế nhưng theo tình hình trước mắt, nếu Vu Chính Hải không có mặt thì U Minh Giáo chắc chắn sẽ bị diệt.” Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn cự liễn.
Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng: “Ỷ đông hiếp yếu, không biết xấu hổ!”
Vẻ khinh thường trên mặt nàng khiến Thẩm Lương Thọ phải lau mắt mà nhìn. Trước đây hắn luôn cảm thấy tiểu nha đầu này rất dữ dằn hung hãn, bây giờ lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Lục Châu nói: “Nhớ kỹ, trong tu hành giới vốn không có chuyện công bằng.”
“Đồ nhi đã biết.” Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
——————
Rốt cuộc, sự yên tĩnh của bốn phương thế lực trên bầu trời đã bị tứ hoàng tử Lưu Bỉnh phá vỡ.
Lưu Bỉnh đứng lên chắp tay nói với người ngồi trong phi liễn phía sau Lý Cẩm Y. “Không biết là vị thủ lĩnh cấm vệ quân nào đã kịp thời đến chi viện?”
“Mạt tướng thủ hộ phía tây Thần Đô, Hạng Liệt, tham kiến tứ điện hạ.” Thanh âm trầm thấp mà hữu lực, ẩn chứa cảm giác tang thương.
Thế nhân đều nói Thần Đô là nơi ngoạ hổ tàng long, tuyệt đối không sai. Thậm chí còn có lời đồn, một nửa bát diệp trong tu hành giới đều hội tụ ở Thần Đô, điều này không biết là thực hay giả.
Dần dần tất cả mọi người đều hiểu được một đạo lý, đó là bất kể tu vi bọn họ cao đến đâu, một khi đã đến Thần Đô thì phải làm việc khiêm tốn.
“Thì ra là Hạng thúc thúc, Lưu Bỉnh thất lễ.” Lưu Bỉnh chắp tay nói.
Đám người dị tộc lộ vẻ kinh ngạc.
Đại Viêm mạnh hơn dị tộc cũng có lý do của nó. Chỉ riêng nói về việc người Đại Viêm luôn kính trọng cường giả đã đáng để các tộc khác phải học tập.
Cáp Lạc cười vang: “Tứ hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Lưu Bỉnh hừ lạnh một tiếng, là đối thủ cũ đương nhiên hắn hiểu rất rõ tên Cáp Lạc này. “Cáp Lạc, chuyện trước kia ta không so đo với ngươi. Trước mắt chúng ta phải xử lý chuyện U Minh Giáo trước đã.”
“Không được.” Cáp Lạc giơ tay lên, ngón trỏ lắc lư qua lại. “Để các ngươi xử lý xong mâu thuẫn nội bộ, các ngươi rảnh tay quay sang đánh ta thì sao?”
“Làm càn!” Hạng Liệt quát to một tiếng, tiếng quát mang theo sóng âm cuồn cuộn đánh về phía Cáp Lạc.
Phương trận to lớn của đám tu hành giả dị tộc phát ra âm thanh cộng hưởng.
Ông!
Sóng âm và hai chữ “làm càn” đồng thời triệt tiêu. Dù vậy nhưng sắc mặt Cáp Lạc vẫn hiện lên vẻ kinh hãi, đạo âm lãng này đã ảnh hưởng đến tinh thần hắn.
“Tứ hoàng tử điện hạ, đây chính là đạo đãi khách của ngươi?” Cáp Lạc tức giận nói.
“Tính tình Hạng thúc thúc trước nay vẫn vậy. Cáp Lạc, ngươi là người Nhu Lợi, phía sau ngươi là tu hành giả vu thuật của Lâu Lan, chúng ta làm việc đều vì lợi ích mà thôi.” Lưu Bỉnh nói.
Chương 445 Vô đề
Cáp Lạc trầm giọng nói:
“Vu Chính Hải từng đơn thương độc mã tấn công Lâu Lan, đồ sát hơn vạn tu hành giả Lâu Lan tộc, ỷ mạnh hiếp yếu. Huyết hải thâm cừu như vậy không thể không báo!”
Nghe vậy, Lục Châu khẽ lắc đầu.
Sau khi Vu Chính Hải rời khỏi Ma Thiên Các, hành vi của hắn luôn gây ra tranh cãi. Nếu Lâu Lan không thần phục Đại Viêm thì có giết cũng không ai nói gì. Nhưng đằng này Lâu Lan đã thần phục, thậm chí còn gửi công chúa đến hoà thân, hàng năm đều tiến cống. Hành vi đồ sát của Vu Chính Hải đã khiến quan hệ giữa Đại Viêm và Lâu Lan hoàn toàn đóng băng.
Thẩm Lương Thọ hồ nghi nói: “Tuy Vu giáo chủ là đại đệ tử Ma Thiên Các, nhưng theo ta được biết thì người này là kẻ yêu ghét rất rõ ràng, không thể vô duyên vô cớ ra tay với người Lâu Lan được.”
“Yêu ghét rõ ràng?” Lục Châu chú ý tới cách dùng từ của hắn.
“Vu Chính Hải có thể làm đến chức Giáo chủ khiến mấy chục vạn giáo chúng thần phục, lại có cao thủ như tứ đại hộ pháp khăng khăng một mực đi theo, nếu không có đủ mị lực cá nhân thì sao được như ngày hôm nay?” Thẩm Lương Thọ nói.
Lãnh đạo là một loại kỹ năng quan trọng.
Lục Châu gật đầu. Về phương diện này, nguyên chủ Cơ Thiên Đạo đúng là không bằng một góc đồ đệ của mình.
——————
Trên bầu trời.
Trong phi liễn của U Minh Giáo đột nhiên truyền ra tiếng khinh thường:
“Muốn bắt được U Minh Giáo có phải là còn quá sớm không?”
Đại thủ toạ Thanh Long Điện Hoa Trọng Dương bước ra, đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn về chiếc phi liễn sau lưng Lý Cẩm Y.
Tứ đại hộ pháp cũng chỉ kiêng kỵ một người duy nhất, đó là Hạng Liệt.
Lưu Bỉnh nói: “Hoa Trọng Dương, các ngươi làm loạn trong cảnh nội Đại Viêm đã nhiều năm nay, hoàng thất vẫn cho rằng các ngươi muốn tranh giành trong tu hành giới nên lười để ý tới… nhưng không có nghĩa là các ngươi được quyền tự ý làm càn, ngấp nghé vương quyền hoàng thất!”
“Người có năng lực lên cầm quyền, đây là đạo lý từ xưa tới nay. Lưu Thương tại vị nhiều năm nhưng bách tính đã từng được hắn chăm lo ngày nào chưa?” Hoa Trọng Dương nói.
Tranh quyền đoạt vị đương nhiên phải lấy bách tính ra để nói chuyện.
Lưu Bỉnh nở nụ cười. “Hoa Trọng Dương, ngươi còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với bản vương. Gọi Giáo chủ của các ngươi ra đây.”
“Vu giáo chủ là người bậc nào, chẳng lẽ ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao?”
Lưu Bỉnh nói: “Công phu miệng lưỡi có lợi hại cũng vô dụng. Ngươi không có lựa chọn nào khác.”
Tam phương thế lực nhích về phía trước, cách U Minh Giáo chỉ mấy trăm thước.
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Hoa Trọng Dương thong dong nói: “Nếu đánh nhau thật thì chưa chắc các ngươi là đối thủ của U Minh Giáo chúng ta. Hạng Liệt, ngươi có dũng khí tiếp một đao của Giáo chủ nhà ta không?”
Hạng Liệt ngồi trong phi liễn phía sau Lý Cẩm Y, hàng chân mày nhíu lại, bàn tay đặt trên tay vịn siết chặt lại thành quả đấm, khớp xương trắng bệch.
Hắn không nói một lời.
Hoa Trọng Dương lại tiếp tục nói: “Lưu Bỉnh, sáu vị tướng quân sau lưng ngươi có dám đánh một trận với ta và Bạch Ngọc Thanh không?”
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh đều là cao thủ thất diệp. Sáu vị tướng quân sau lưng Lưu Bỉnh có bốn người ngũ diệp, một người thất diệp và một người lục diệp. So về thực lực thì Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh vẫn chiếm ưu thế.
“Cáp Lạc, các ngươi một đường truy kích Dương Viêm đến tận đây, thật sự cho rằng Dương Viêm và Địch Thanh đánh không lại các ngươi sao?” Hoa Trọng Dương nói.
Phải thừa nhận là Hoa Trọng Dương rất biết cách ứng phó. Hắn vừa so sánh một chút đã khiến U Minh Giáo chiếm ưu thế.
Tam phương thế lực thì đã sao? Nếu thật sự đánh nhau thì vịt chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
“Đừng chơi trò tâm lý chiến với ta. Vu Chính Hải, nếu ngươi có gan thì mau ra đây đánh với ta một trận!”
Oanh!
Hạng Liệt vỗ một chưởng, toàn thân bay lên không trung, tay chắp sau lưng quan sát cự liễn U Minh Giáo. Quanh thân hắn cương khí vờn quanh không ngừng, hiện ra đủ loại tự phù và ấn phù lóng lánh kim quang.
Thẩm Lương Thọ thấy vậy, thấp giọng nói: “Hạng Liệt xuất thân Thiên Sư Đạo.”
Thiên Sư Đạo am hiểu về đạo phù, chính là dùng đạo ấn của Đạo gia để gia trì lên các loại ấn phù. Thiên Sư Đạo đã phát dương quang đại đạo ấn tự phù, trở thành một đại tông môn trong thiên hạ.
“Vu Chính Hải, ra đây!” Hạng Liệt lăng không quát lên.
Tính tình Hạng Liệt giống Đoan Mộc Sinh đến mấy phần, có vẻ cực kỳ nóng nảy.
Hắn dùng nguyên khí tạo ra sóng âm, không quan tâm đám người có mặt ở đây có chịu nổi hay không, chỉ cần bản thân mình sảng khoái.
Đám tướng sĩ đứng dưới đất đều sợ hãi bịt chặt tai lại.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cự liễn… chờ đợi một thanh âm lên tiếng trả lời.
Bọn hắn có một loại cảm giác, có lẽ Vu Chính Hải không có trong cự liễn. Nếu hắn thật sự có mặt thì sao có thể chịu được khuất nhục như thế?
Ngay khi Hoa Trọng Dương định lên tiếng thì trong chiến liễn của Lưu Bỉnh đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại dễ nghe:
“Hạng thúc thúc.”
Hạng Liệt nhướng mày nhìn về phía chiến liễn của Lưu Bỉnh.
Ánh mắt mọi người cũng dời từ Hạng Liệt sang chiến liễn. Rất rõ ràng, giọng nói êm tai vừa rồi là của một nữ tử.
“Vĩnh Ninh?”
Một nữ tử xinh đẹp ưu nhã đạp không bước ra khỏi chiến liễn.
Đây chính là Vĩnh Ninh công chúa của Đại Viêm, Lưu Văn Quân.
Thấy Vĩnh Ninh công chúa xuất hiện, Tiểu Diên Nhi đang bí mật quan sát trong lầu các bỗng bật cười hì hì: “Sư phụ, Vĩnh Ninh tỷ tỷ thật là xinh đẹp nha.”
Lục Châu nhẹ vung tay lên, một đạo cương khí yếu ớt biến thành tầng bình chướng mỏng ngăn lại âm thanh của ba người.
Nói chuyện như thế rất dễ kinh động đến cao thủ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vĩnh Ninh công chúa hành lễ với Hạng Liệt.
Nhưng lễ này quả thật đã doạ sợ hắn. Đạo quân thần tuy ngoài miệng xưng hô tôn trọng nhưng sao Hạng Liệt dám thật sự để công chúa hành đại lễ với mình.
Hạng Liệt lập tức hạ thấp người xuống, bàn tay vung lên đẩy ra một cỗ cương khí yếu ớt ngăn cản đại lễ của Vĩnh Ninh công chúa. “Công chúa đừng làm vậy.”
Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như trăm hoa đua nở: “Hạng thúc thúc, không phải ngài đang ở Ích Châu sao?”
“Tình cờ đi ngang qua đây.”
Cái từ đi ngang qua này thật là tuỳ tiện. Lương Châu nằm ở phía bắc Ích Châu, không thể nào đi ngang qua được.
“Thì ra là Vĩnh Ninh công chúa…” Thủ lĩnh Cáp Lạc của Nhu Lợi hành lễ với Vĩnh Ninh, cánh tay phải chạm vào vai trái, khom người nói.
Lưu Bỉnh đột nhiên lên tiếng:
“Vĩnh Ninh, bây giờ không phải lúc để muội trò chuyện việc nhà.”
Vĩnh Ninh công chúa nói: “Thật sự phải đánh sao?”
Hạng Liệt nhướng mày nói: “Vĩnh Ninh công chúa, nếu công chúa muốn cầu tình cho U Minh Giáo thì thôi đi. Mau tránh ra, nếu không lúc đánh nhau sẽ chẳng có ai chú ý bảo vệ công chúa đâu.”
Lưu Bỉnh nhìn Vĩnh Ninh, thản nhiên nói: “Có biết tại sao phụ hoàng lại bảo ta mang muội theo không?”
Vĩnh Ninh sao có thể không biết.
Nhưng trên mặt nàng không có chút đau lòng nào, ngữ khí vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Đừng để ý đến ta…”
Bình luận facebook